Ánh mắt như giết người của hắn chiếu thẳng đến Lạc Vũ, nhưng đôi tay vừa định đưa ra bóp cổ cô thì chợt khựng lại.
Huyết Vũ hắn bây giờ lại chẳng có một đồng dính túi?
Đúng như cô ta nói, hắn chẳng có nơi nào để đi cả!
Từ lúc tỉnh lại đến nay hắn không có tâm trạng nghĩ về nó, cô gái này cũng chẳng đề cập đến. Sự thật là ngay cả cái tên của hắn cô ta còn chẳng biết!
Nhìn thấy vẻ mặt của Huyết Vũ không còn dọa người nữa thì Lạc Vũ mới dám mở miệng:
“Đến nhà tôi ở đi, tôi có công việc cho anh đấy!”
“Không cần!” Huyết Vũ không cần suy nghĩ liền trả lời dứt khoát.
Hắn mà cần đến sự giúp đỡ của một cô gái sao?
Tuy hắn là lão đại của một bang phái, ngoài việc chém giết ra, đừng nghĩ những thứ đơn giản như bất động sản hay cổ phiếu hắn đều không biết.
Nếu thật sự không biết thì ngay từ đầu đã không thể nào có một Huyết bang hùng mạnh như thế được!
Lạc Vũ chu môi bất mãn, không thèm suy nghĩ liền nói:
“Anh thật sự là kẻ vô ơn sao? Tôi cứu anh mà một tiếng cám ơn anh còn không có!”
Huyết Vũ liếc nhìn Lạc Vũ một cái, nhếch mép cười mỉa:
“Đúng vậy. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không quỵt nợ, một tháng sau liền trả hết lời lẫn lãi số tiền viện phí cho cô!”
Huyết Vũ lạnh lùng rời đi.
Lạc Vũ đứng đó nhìn hắn mà tâm trạng buồn tủi vô cùng, cô không có ý đó, chỉ là... chỉ là muốn gần hắn thêm chút nữa thôi mà!
“Ít nhất cũng phải cho tôi biết tên chứ!” Lạc Vũ nói vọng đi.
Huyết Vũ định cứ thế bước đi nhưng không hiểu sao bước chân chợt khựng lại, giọng nói trầm thấp phát ra:
“Huyết Vũ.”
Lạc Vũ nghe thế liền đứng như bất động tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác một lúc mới có phản ứng. Sau đó chậm rãi đi đến chỗ mà Huyết Vũ đã dừng lại khi nãy, nhẹ nhàng mỉm cười.
Huyết Vũ... Lạc Vũ... Thật muốn cùng anh thành một đôi...
--------------------
Lạc Vũ lại đi về trên con đường quen thuộc, nhưng hôm nay cô bỗng chán nản đến khó hiểu, lạc bước liền đi lên con đường ngày ấy cô cứu hắn.
Cũng đã gần một tháng rồi kể từ ngày hắn đi, con người này đúng là máu lạnh, từ hôm đó đến nay vẫn không đến gặp cô một lần!
Lần đó cô cũng đi trên con đường này về nhà, cô không thường đi qua đây vì đường tương đối vắng nhưng hôm đó cô vừa từ nhà một người bạn trở về, mà nhà cô ấy thì phải đi ngang qua con đường này.
Lúc đó cô đã gặp hắn.
Thật lạ là người nhát gan như cô khi thấy dáng vẻ đầy máu của hắn cùng vết sẹo dài trên mặt thì đáng lý ra nên bỏ chạy vì hoảng sợ. Mà cô ngược lại không hề sợ hãi, cả vết sẹo trên mặt cũng chỉ khiến cô nghĩ đến một quá khứ tang thương mà thôi...
Cô thở dài một hơi. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một bóng đen trước mặt làm cô kinh sợ hét toáng lên.
“Áaaa...”
“Thật ồn ào!”
Giọng nói chán ghét đầy lạnh lẽo quen thuộc vang lên, Lạc Vũ như ngừng thở mà hé mắt ra.
Nhưng hình ảnh trước mắt càng làm cô hoảng loạn hơn. Huyết Vũ một bên cánh tay đầy máu, trên mặt cũng có vết thương!
“Trời ơi... Anh bị làm sao vậy?”
Lạc Vũ nói rồi liền chạy đến xem vết thương của hắn như thế nào.
Huyết Vũ bài xích hất tay cô ra, chậm rãi đi ngược lại hướng của cô.
Lạc Vũ không hiểu tại sao, nhưng bản thân lại đau sót vô cùng, bị hắn tránh né, nỗi chua xót liền dâng lên không thương tiếc.
“Anh chán ghét tôi đến vậy sao?” Cô hét lên một tiếng.
Lạc Vũ kích động chạy theo hắn, đứng chắn trước mặt hắn, khóe mắt và chóp mũi đều đỏ ửng:
“Tôi đã làm gì khiến anh chán ghét? Thậm chí tôi còn cứu anh! Khi nãy cũng là lo cho anh! Tại sao anh lại như vậy?”
Huyết Vũ nặng nề hít một hơi, đôi chân vẫn không dừng lại, không phải hắn ghét cô, mà hắn là không muốn gần gũi với ai cả!
Lạc Vũ thấy hắn không động đậy, gương mặt thì lại khó coi đến cực điểm liền nghĩ do hắn bị đau, không suy nghĩ nắm chặt lấy tay hắn kéo đi.
“Buông ra!”
“Nhà tôi ở gần đây thôi! Tôi không muốn thấy anh chết!”
Huyết Vũ mở to mắt kinh ngạc, khuôn mặt ngập nước của cô in sâu trong mắt hắn. Không muốn hắn chết sao?
Trên đời này lại có người không muốn hắn chết? Đến cô gái mà hắn yêu cũng chỉ hận không thể phanh thấy hắn, còn cô thì...
---------------------------
“Vết thương sâu quá...”
Lạc Vũ cứ mỗi khi thấy một vết thương mới của hắn là lại cảm thán. Có lẽ chỉ hận bản thân không thể gánh thay hắn.
Huyết Vũ từ đầu tới cuối vẫn không mở miệng, đến than đau cũng không có một tiếng, vậy mà cô gái trước mặt hắn vẫn đang khóc giàn giụa, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống.
Hắn không hiểu, thật sự không hiểu, hà cớ gì khiến cô ta rơi lệ vì hắn?
“Nín ngay!”
“Mặc kệ tôi!”
Tại sao hắn lúc nào cũng thích ra lệnh cho người khác?