Lạc Vũ không ngờ Huyết Vũ là một cây hái ra tiền!
Nhìn số tiền trong tài khoản kia của hắn cứ không ngừng tăng lên, rồi cả đống biểu đồ chứng khoán nhức đầu trước mặt, Lạc Vũ vẫn không ngậm miệng lại được.
Hắn phán đoán như thần vậy, không phải có người tự tử vì thua lỗ mấy vụ này sao? Còn hắn thì cô chưa thấy hắn lỗ lần nào!
Cứ cái đà này hắn sẽ mua được một căn hộ hạng sang, sau đó bỏ cô mà đi mất!
Không được! Cô không muốn hắn đi đâu. Cho nên từ giờ phải cho hắn thấy mặt tốt của cô mới được!
“Huyết Vũ, anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Huyết Vũ không thèm nhìn cô một cái, vẫn dán mắt vào màn hình vi tính.
Lạc Vũ chề môi một cái, sau đó nói lên danh sách các món ăn hôm nay. Thấy biểu tình Huyết Vũ vẫn không thay đổi thì yên tâm bắt tay vào làm việc.
Hắn không biểu tình gì thì cũng có nghĩa là không chán ghét các món đó.
Hương vị thức ăn, hơi nóng của nhà bếp bắt đầu lan tỏa khắp nhà.
Huyết Vũ bỗng nhiên nhìn vào trong nhà bếp, cô gái kia vẫn đang loay hoay với những món ăn của của mình, có hơi nước bốc lên từ bếp lò, có tiếng thái xắt rau củ, tiếng nồi nước bắt đầu sôi.
Từ một phòng bếp nhỏ bỗng nhiên có sức ảnh hưởng mãnh liệt, nó khiến toàn bộ nơi này ấm cúng hơn hẳn.
Khung cảnh trước mắt Huyết Vũ dần biến thành hình ảnh khi trước gia đình hắn còn êm ấm.
Nếu được sống trong cảnh không lo nghĩ vì có gia đình bên cạnh thì ai lại muốn làm một tên giết người chứ?
Ai lại muốn bản thân luôn trong tình thế có thể chết bất cứ lúc nào, đạp đổ cả đồng đội bên cạnh để leo lên đỉnh cao?
Không ai muốn cả.
Gia đình hắn khi còn còn nhỏ rất hạnh phúc, người cha đi làm vất vả nhưng luôn tranh thủ về nhà ăn bữa cơm cùng gia đình. Mẹ hắn luôn mỉm cười xoa đầu hắn, thích tất bật trong phòng bếp làm những món ngon cho cả nhà.
Giây phút ấm áp ấy đã qua rồi, không còn nữa, đến khi hắn lên nắm quyền Huyết Bang, trả thù cho cha mẹ hắn, cũng không thể có lại cảm giác hạnh phúc ấm áp nữa.
Nhưng hôm nay, qua hơn hai mươi năm trời, hắn dường như lại cảm nhận được một chút...
Ra đến khi chết một lần, mất tất cả hắn mới có thể tìm lại một chút cảm giác từ quá khứ này.
Lạc Vũ loay hoay trong bếp, bỗng nhiên quay qua Huyết Vũ nhìn thì thấy hắn đang nhìn cô, nói đúng hơn là nhìn vào căn bếp này. Nhưng mà... sao hắn trông tang thương quá.
Hắn đã trải qua chuyện gì? Tại sao lại nhìn đau khổ như thế?
Cô rất muốn hỏi hắn, thậm chí muốn ôm hắn, muốn hắn cảm nhận được cô cũng đang buồn vì hắn. Nhưng không thể.
Huyết Vũ bài xích người khác, lạnh lùng máu lạnh như cái tên hắn vậy.
Nhiều lần nằm suy nghĩ, cô đã nghĩ về hắn, cô là Lạc Vũ, người cũng như tên, còn hắn cũng vậy, nếu cô ở bên hắn có phải sẽ giúp hắn tiếp nhận thế giới này một cách vui vẻ hơn không?
------------------------------
Lạc Vũ cảm thấy rất vui, bởi vì Huyết Vũ ngày nào cũng ăn cơm cô nấu với một trạng thái thoải mái!
Ban đầu chẳng phải hắn còn không thèm để ý sao? Nhưng bữa ăn đầu tiên đó hắn ăn rất ngon miệng khiến trái tim cô nhảy nhót không ngừng.
Hai người cứ thế yên ổn sống với nhau. Nhưng ngày hôm nay có chút khác, cô bắt Huyết Vũ phải đi dạo phố với mình.
Huyết Vũ đương nhiên không muốn, nhưng nghĩ lại cũng đến mùa đông rồi, có lẽ hắn cần mua thêm vài bộ quần áo mới.
Lạc Vũ vui vẻ vô cùng, nhưng sau này mỗi khi nghĩ đến cô luôn hối hận, bởi vì từ hôm đó sẽ bắt đầu giai đoạn không mấy vui vẻ của hai người.
Khi đi ngang qua cửa hàng âu phục nữ, bỗng nhiên Huyết Vũ dừng lại, hắn nhìn ngắm chúng với ánh mắt vừa si mê vừa đau đớn, Lạc Vũ không hiểu nhưng cũng không giục hắn đi, vậy mà ngay lúc đó, Huyết Vũ lại kích động bắt lấy tay một cô gái từ trong cửa hàng đi ra.
Hắn lắp bắp không nói nên lời, nhưng Lạc Vũ lại thấy trong mắt hắn có vẻ vui mừng không che giấu.
Môi hắn mấp máy, sau đó cất lên một chất giọng hiền hòa mà trước đó cô không hề nghe được:
“Vân Khê!”