Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 102: Chương 102




“Là học sinh lớp 12 phải không?” – Bác tài vừa lái xe vừa hỏi.

“Vâng.” – Tưởng Thừa trả lời.

“Trường Tứ Trung?” – Bác tài lại hỏi.

“Vâng.” – Cố Phi đáp.

“Cố lên! Cứ thoải mái, không phải chỉ là một kỳ thi thôi sao, không có gì phải căng thẳng hết, thả lỏng mới thi tốt được” – Bác tài nói – “Chú tốt nghiệp ở Tứ Trung, lúc đó căng thẳng quá nên thi không tốt.”

“A.” – Tưởng Thừa cười cười.

“Thật đó, tin chú đi” – Bác tài từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua hai người – “Hai cậu bình thường thành tích cũng không tốt phải không, như vậy càng không nên căng thẳng, thả lỏng một chút mới có thể phát huy siêu thường.”

“Ồ.” – Cố Phi cười lên, niết niết tay Tưởng Thừa.

“A, vậy cháu thả lỏng một chút, xem thử có thể phát huy siêu thường không.” – Tưởng Thừa cười nói.

Tới nơi thi, bác tài không nhận tiền của hai cậu: “Chú là người trong đội hảo tâm đưa đón miễn phí thi tuyển sinh, thí sinh đi thi các chú đều chở miễn phí! Mau đi đi!”

Bây giờ cách thời gian vào phòng thi còn sớm, nhưng bên ngoài đã nhốn nháo người, người và xe tới lui đều rất nhiều, bên cạnh còn có vài chiếc xe cảnh sát và cứu thương, xe buýt miễn phí cho thí sinh đi thi.

Như thế này, người không căng thẳng nhìn thôi cũng phải căng thẳng.

“Ở đây! Ở đây!” – Lão Từ ở xa thấy hai cậu thì bắt đầu vẫy vẫy tay, giọng đã có chút hơi khàn.

Hai cậu đi qua, cầm theo giấy vào phòng thi, bên cạnh lão Từ tụ tập không ít học sinh và phụ huynh, mỗi người đều là vẻ mặt trang nghiêm, nhìn qua còn nghiêm trọng hơn cả con mình.

“Nghỉ ngơi thế nào rồi?” – Lão Từ hỏi.

“Rất tốt.” – Tưởng Thừa nói.

“Cứ làm bài thoải mái, em chắc chắn không vấn đề gì, lúc thi uống ít nước thôi” – Lão Từ vừa nói vừa chỉ chỉ bên cạnh – “Lát nữa đi vệ sinh trước đi.”

“Vâng” – Cố Phi cười cười – “Thầy nói ít vài câu đi, bây giờ khàn rồi lát nữa làm sao hô.”

“Thầy có thuốc trị đau họng.” – Lão Từ khàn giọng nói, từ trong túi lấy ra mấy viên bỏ vào miệng.

Vẫn chưa tới giờ vào trường thi, hai cậu đi tìm một nơi ít người ngồi đợi.

Cố Phi ngậm điếu thuốc ngồi xổm bên đường, Tưởng Thừa đứng bên cạnh cậu, nhìn đỉnh đầu của Cố Phi tới thất thần.

Không hiểu tại sao, bây giờ cậu có chút căng thẳng, không phải bởi vì thi cử, mà là một loại lo lắng tìm không ra nguyên nhân sâu xa tại sao mình không thể ở trong đám đông ôm lấy Cố Phi.

Tất nhiên, muốn ôm Cố Phi có lẽ vẫn là do quá căng thẳng sắp phải vào phòng thi.

Có chút tiền đồ đi Thừa ca.

Cậu đã nói bóc nói phét rồi, cho dù thế nào đi nữa cũng phải chứng minh bản thân đó tuyển thủ Tưởng Thừa.

“Này” – Tưởng Thừa nhìn thời gian, còn hơn mười phút nữa, cậu đá đá Cố Phi – “Đi nhà vệ sinh một chút đi.”

“Muốn đi vệ sinh à” – Cố Phi đứng dậy cười nhìn cậu – “Vẫn quá căng thẳng?”

“Đề phòng vạn nhất” – Tưởng Thừa xoay người đi về phía nhà vệ sinh, đi được mấy bước lại quay đầu – “Thật ra là do căng thẳng, tôi đệt, tôi mẹ nó căng thẳng đến muốn nhảy qua nhảy lại, đây là làm sao vậy?”

“Hóa ra học bá các cậu cũng sẽ căng thẳng à” – Cố Phi cười đuổi tới đi song song với cậu – “Nhưng dù sao cũng là thi tuyển sinh mà, không căng thẳng không có mấy người.”

“Cậu căng thẳng không?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Căng thẳng chứ” – Cố Phi nói – “Tôi thi bừa cũng không thể thi rớt đi, cho nên cũng căng thẳng.”

Trong nhà vệ sinh thần kỳ là không có ai, Tưởng Thừa lùi một bước nhìn nhìn bên ngoài, cùng lúc một người đang đi vào vẫn còn một chút khoảng cách, cậu nhanh chóng tiến vào trong, phóng tới đằng sau Cố Phi đang đứng trước máng tiểu chuẩn bị tè, liền tay dùng lực ôm lấy cậu ta.

“Ầy đệt!” – Cố Phi giật bắn mình, nghiêng người qua đè giọng – “Tôi đang cầm nó đó, xém chút véo vào rồi!”

Tưởng Thừa không nói, ôm chặt cậu ta cười một trận, cho tới khi ngoài cửa truyền vào giọng nói chuyện, cậu mới buông lỏng tay, đứng tới bên cạnh.

Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Phi xoa xoa ở sau lưng cậu: “Thừa ca.”

“Hả?” – Tưởng Thừa nhìn cậu.

“Chụt chụt.” – Cố Phi nói.

Tưởng Thừa suýt chút cười lên: “Chụt chụt nhơ.”

Thời gian để vào phòng thi sắp đến, khi mọi người bắt đầu đi vào trong, những người xung quanh đều đã im lặng, từng người đều viết hai chữ căng thẳng trên mặt.

Tưởng Thừa đột nhiên bình tĩnh lại, rất nhiều lần cậu đều như thế này, một khi mọi thứ đã ở trước mặt, cậu cũng không còn gì để không thư giãn.

Khoảng thời gian này có không ít kỳ thi, theo lý mà nói, phấn lớn độ khó bài thi đều không nhỏ, nhưng cũng đều vượt qua hết, không thấy điểm số nào thấp quá mức thường cả.

Loại chuyện phát huy thất thường, từ nhỏ tới lớn Tưởng Thừa cũng từng trải qua, số lần thi tạch không nhiều, nhưng những lần thi tạch đó thật sự là do chưa ôn tập tốt, hơn nữa cái gọi là thi tạch, cũng chỉ là không đạt đúng yêu cầu của người nhà mà thôi, theo tiêu chuẩn của Phan Trí đã là phát huy siêu thường rồi.

Sau khi mọi thứ đã kiểm tra, cậu ngồi vào chỗ ngồi, theo yêu cầu, đặt đồ đạc lên góc bàn, nhìn nhìn chung quanh, trên dưới trái phải đều không có người nào quen mắt.

Cậu dựa vào sau ghế một chút, nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, chầm chậm kéo dài rồi thở ra.

Được rồi, bắt đầu đi.

Bắt đầu từ giây phút giám thị đọc quy định thi, Tưởng Thừa như bị cô lập với xung quanh.

Giọng của giáo viên rất nhanh tiêu biến bên tai cậu, trong phòng, tiếng ma sát của giấy vi tế, tiếng nâng bút va chạm nhỏ với bàn, tiếng người nhẹ nhàng nhích ghế, tiếng ho khan trầm thấp… Đủ loại âm thanh đều biến mất cả.

Cuộn giấy được lăn ra trên bàn Tưởng Thừa, cậu cầm cây bút xoay xoay, bắt đầu đọc nhanh qua các câu hỏi.

Người ngồi ở bàn trước mặc một cái áo màu vàng, bên trong khóe mắt phảng phất là bóng đèn sách cậu mỗi đêm ngồi trước bàn ôn tập, loại quen thuộc lặp đi lặp lại nửa năm nay phút chốc trở về bên người cậu.

Bên phải có rất nhiều sách, bên trái đặt đủ loại giấy thi và vở, lại nhìn sang trái một chút, ở góc bàn, thường sẽ có bạn trai của cậu, có lúc sẽ vừa lấy tay chống đầu vừa chơi điện thoại, có lúc nằm tựa trên góc bàn nhìn cậu.

Lúc cậu nói “khảo bài”, bạn trai cậu sẽ nhanh chóng mở quyển sách ra.

Tưởng Thừa xem đề làm văn xong thì lật lại trang một, cuối đầu bắt đầu trả lời những câu hỏi trước.

Đề làm văn không khó viết, kiểu đề này cậu chưa từng làm qua, nhưng cậu nhanh chóng rút ra chủ đề từ trong ký ức, những nội dung tương tự đã từng làm qua, phần lớn cũng có thể dùng tới.

Nếu đề làm văn có thể được hoàn thành trong thời gian cậu đã quy định cho mình, cậu có thể trả lời rất bình tĩnh những câu hỏi trước.

Trước mặt là một dải câu hỏi, bên tai là tiếng sột soạt của chính mình trên tờ giấy thi, còn có hơi thở yên tĩnh và bình yên của cậu.

Mọi thứ đều yên tĩnh.

Ưu điểm của việc làm nhiều bài thi chính là việc làm chủ thời gian rất chính xác, Tưởng Thừa không cần nhấc đầu xem thời gian, chỉ cần dựa vào tốc độ trả lời câu hỏi của mình cũng phán đoán được đã mất bao lâu.

Mỗi khi Cố Phi coi thời gian cho cậu, mấy lúc thi thử, cậu đều có thể bắt đầu làm văn sau khoảng năm phút.

Hôm nay cũng vậy, sau khi kết thúc phần câu hỏi, kiểm tra nó một cách thô bạo, bắt đầu làm văn, cậu nhìn lên xem thời gian, quả nhiên vẫn rất chính xác.

Sự làm chủ thời gian của tuyển thủ Tưởng Thừa phản ánh phẩm chất tâm lý mạnh mẽ của một cao thủ trong trận chiến.

Bây giờ trạng thái của tuyển thủ Tưởng Thừa rất hoàn hảo, từ tốc độ kiểm tra đề trước có thể thấy rằng có rất ít câu hỏi cậu không nắm chắc, có vẻ như sự chuẩn bị ban đầu của tuyển thủ Tưởng Thừa rất đầy đủ.

Tốt, bây giờ chúng ta hãy xem phân tích và đánh giá của cậu ta đối với phần làm văn.

BLABLABLABLA……

Bây giờ chúng ta hãy tiếp tục chú ý đến tình hình chiến đấu của tuyển thủ Tưởng Thừa.

Tưởng Thừa nhanh chóng viết ra một phác thảo sơ bộ trên giấy nháp và đánh dấu một số phần sẽ được sử dụng, sau khi đọc một lượt xác định không có vấn đề gì thì bắt đầu viết.

Chữ của tuyển thủ Tưởng Thừa trông khá xấu xí, mặc dù gần đây cậu đã có mục tiêu luyện tập, nhưng những chữ thế này đặt cùng nhau trong diện tích lớn, để trọng tài có một ấn tượng tốt ngay từ cái nhìn đầu tiên, đối với cậu mà nói vẫn là một thử thách...

Chữ phải viết gọn gàng, tốc độ sẽ bị ảnh hưởng, đây cũng là lý do tại sao tuyển thủ Tưởng Thừa kéo dài thời gian ở phần này dài hơn so với bình thường.

Có vẻ như tuyển thủ Tưởng Thừa là một người rất có kế hoạch.

Khi viết câu cuối cùng, Tưởng Thừa liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn thời gian, còn đủ để kiểm tra lại câu hỏi phần trước.

Cậu nhẹ xoay bút mấy vòng, nhanh chóng từ câu đầu tiên xem lại một lượt, những câu không nắm chắc cậu hầu như đều có ấn tượng, trọng điểm khi kiểm tra lại đều nằm ở những câu này.

Nhưng ngay cả khi câu trả lời khi kiểm tra khác với câu trả lời trước đó, cậu cũng sẽ không đơn giản sửa đổi nó, phán đoán đầu tiên đưa ra là trong khi não không bị rối, thường thì nó là chuẩn xác nhất.

Kiểm tra lần thứ hai, cậu chỉ sửa đổi một câu, những câu khác không hề đụng đến.

Khi giám thị báo còn năm phút cuối, Tưởng Thừa từ từ trong thế giới được che chắn trở về.

Những thứ xung quanh cậu dần dần có màu sắc, dần dần chuyển động, âm thanh trở lại bên tai cậu từng chút một, cơn gió rất nhẹ do giáo viên mang đến khi đi ngang bên cạnh, âm thanh của giấy thi ở trên dưới trái phải, còn có một số người lo lắng gấp gáp sửa vội đáp án, cục tẩy chà lên giấy làm cái bàn lắc nhẹ...

Mà tiếng chuông kết thúc môn thi vang lên cũng rất rõ ràng.

Theo tiếng chuông, Tưởng Thừa thở phào nhẹ nhõm, cậu nhanh chóng đóng lại những nội dung có liên quan trong tâm trí mình, bất kể kết quả là gì, nó cũng đã qua rồi.

Khi bước ra khỏi phòng thi, cậu nhìn thấy Cố Phi trong nháy mắt.

Cố Phi như cũ mỉm cười với cậu và nhướn mày, ý cười trong mắt khiến cậu lập tức tỉnh lại, khuôn mặt không có biểu cảm nào trong hơn hai giờ, khi cậu xoay đầu qua thấy nụ cười của Cố Phi, có loại cảm giác như cơ thể trải dài ra cảm giác vui sướng.

“Thế nào?” – Cố Phi hỏi.

“Tôi cảm thấy rất hoàn hảo” – Tưởng Thừa vươn tay duỗi mình một cái thật dài – “Không có gì không chắc chắn lắm, cảm giác bài thi này độ khó gần như thi thử đợt hai... Còn cậu?”

“Vẫn được đi” – Cố Phi nói – “Tôi dù sao lúc thi đều gần như nhau, những câu biết sẽ làm, không biết thì viết đại.”

“Những câu viết đại nhiều không?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Không quá nhiều, ít nhiều cũng có một chút ấn tượng, dù sao cũng ôn tập với bạn trai mỗi ngày mà.” – Cố Phi cong khóe miệng.

Lão Từ đã đợi bọn họ bên ngoài phòng thi, an ủi và động viên từng người một: “Tốt, tất cả đều tốt, kết thúc rồi không cần phải suy nghĩ về nó nữa, thư giãn, nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều tiếp tục, chiều nay thầy vẫn ở chỗ buổi sáng chờ các em... Tưởng Thừa! Thấy thế nào? “

“Không phải nói thi xong rồi không nên nghĩ nữa sao?” – Tưởng Thừa nói.

“... Đúng đúng” - Biểu hiện của Lão Từ đầy thất vọng trong giây lát, nhưng thầy ấy lại nhanh chóng trở về với giọng điệu sôi nổi – “Lát nữa đừng ăn quá nhiều dầu mỡ hay là ăn quá nhiều, nghỉ ngơi cho tốt...”

“Em thi rất tốt.” – Tưởng Thừa mỉm cười, cắt lời thầy ta.

“Em đứa nhóc này!” – Lão Từ ngơ ra, nụ cười bất chợt nở lên như không hạ xuống được trên mặt thầy ta – “Lúc này còn chọc thầy! Đã nói là em chắc chắn không có vấn đề gì mà!”

“Vâng.” – Tưởng Thừa mỉm cười gật đầu.

“Cố Phi!” – Lão Từ nhìn Cố Phi – “Dù sao thì em thi thế nào đều nhìn như nhau, không phân được là tốt hay xấu.”

“Cũng rất được” – Cố Phi nói – “Dù sao cũng làm hết câu hỏi, bài văn cũng hoàn tất.”

“Vậy thì tốt! Rất tốt!” – Lão Từ vỗ một phát lên vai cậu ta – “Buổi chiều giữ vững trạng thái này!”

Buổi trưa hai cậu không định về nhà, Tưởng Thừa không thể ngủ vào buổi trưa, khi cậu ngủ, sẽ ngủ như một con heo, đặc biệt là trong thời tiết này, khi ngủ nửa tiếng, phải mất một giờ để trở lại trạng thái tỉnh giấc, để giữ cho bộ não của mình chạy bình thường, cậu không thể ngủ.

“Ăn sủi cảo nhé?” – Tưởng Thừa nói – “Đơn giản và ngon miệng, với hai đĩa thịt bò lát...”

“Thịt bò lát với rau trộn à?” – Cố Phi nói.

“Phí lời, tất nhiên rau trộn rồi, rau trộn ăn ngon.” – Tưởng Thừa nuốt và nuốt từng ngụm nước miếng, sau một buổi sáng lo lắng, bây giờ cậu thấy hơi đói.

“Không thể ăn salad lạnh, lỡ như không sạch thì sao.” – Cố Phi nghĩ cũng không nghĩ mà từ chối.

“Vậy thôi ăn vài tép tỏi luôn đi.” – Tưởng Thừa nói.

“Một miệng tỏi có mùi để đi thi à?” – Cố Phi liếc nhìn cậu – “Chỉ ăn sủi cảo, không ăn cái khác.”

“... Vô nhân đạo.” – Tưởng Thừa lườm cậu ta.

“Không phục cũng kìm lại đi.” – Cố Phi xoay đầu đi.

“Đừng học nói chuyện như tôi.” – Tưởng Thừa lay cậu ta một chút.

“Học rồi, cậu có ý kiến gì không?” – Cố Phi quay đầu lại, khuôn mặt hung tợn lại nói– “không phục, cũng kìm lại đi.”

Tưởng Thừakhông nói chuyện, trừng mắt với cậu ta, sau một lúc, cậu kiềm không được cười lên: “Đệt.”

“Tới tới tới” – Cố Phi mở rộng vòng tay – “Tới nào, ồ...”

“Cậu im miệng” – Tưởng Thừa nhìn xung quanh, mỗi một người không phải là khuôn mặt nghiêm túc, thì đều đang cau mày, chỉ có hai cậu là vui như thi xong hết rồi – “Có chút mặt mũi được không?”

“Không cần, mặt mũi có gì cần đâu, cần cậu là được rồi.” – Cố Phi nói.

“Haizz” – Tưởng Thừa thở dài – “Được thôi, ăn sủi cảo.”

Có khá nhiều người trong quán sủi cảo, không ít thí sinh, hai cậu vừa ngồi xuống, bà chủ đã ghé tới: “Có phải vừa thi xong?”

“Vâng.” – Cố Phi gật gật đầu.

“Muốn ăn cái gì thì cứ gọi” – Bà chủ đặt thực đơn lên bàn của hai cậu – “Hai ngày này, tất cả thí sinh cô đều giảm giá gấp đôi.”

“Cảm ơn cô.” – Tưởng Thừa mỉm cười.

Tuy nhiên, Cố Phi vẫn khăng khăng không cho ăn các món lạnh, nhưng có lẽ thấy cậu thèm thịt, cuối cùng vẫn gọi một món thịt bò xào cho cậu.

Ăn được một nửa, điện thoại của Tưởng Thừa reo lên, là Phan Trí gọi: “Ông nội! Thế nào rồi! Có phải một bước bay thẳng lên trời rồi không!”

“Đúng đó, cậu mau cho tôi thêm mấy cái chân đi” – Tưởng Thừa nói – “Cậu sao rồi? Có bay được không?”

“Bay cái rắm, tôi không thể ở dưới đất túm chân cậu sao” – Phan Trí dường như đang có tâm trạng rất tốt, nhưng điểm mạnh nhất của người này chính là thi 17 điểm cũng không ảnh hưởng đến tâm tình – “Tôi thì vẫn vậy thôi, nếu phép màu không xảy ra tôi bay không nổi.”

“Ăn cơm chưa, mẹ cậu chuẩn bị một bữa thịnh soạn rồi phải không?” – Tưởng Thừa cười hỏi.

“Sắp ăn rồi, thật ra tôi hỏi tình hình cậu để dễ báo cáo với lão Viên” – Phan Trí nói – “Thầy ấy chắc chắn muốn hỏi, nhưng sợ ảnh hưởng tâm trạng cậu nên không dám hỏi.”

“Cậu nói với thầy ấy là rất tốt, phát huy bình thường, tâm trạng bình tĩnh.” – Tưởng Thừa nói.

“Được” – Phan Trí nói – “Buổi chiều bay tiếp.”

“Ừ.” – Tưởng Thừa mỉm cười, nhét vào một cái sủi cảo.

Các cửa hàng gần địa điểm thi rất ân cần, sau khi ăn xong, dạo trên đường một lúc, liền thấy một quán cà phê cung cấp nơi nghỉ ngơi miễn phí cho thí sinh và phụ huynh.

Đi vào tìm một chỗ, vừa ngồi xuống, phục vụ viên liền đem tới một bình nước trái cây mới vắt, Cố Phi hỏi có thể thay thế bằng đồ uống nóng không, phục vụ viên cũng rất vui vẻ thay đổi thành trà trái cây nóng.

“Bà thím.” – Tưởng Thừa nói.

“Nhịn đi, bớt nói vớ vẩn” – Cố Phi rót một ly cho cậu – “Uống hai hớp rồi nghỉ ngơi cho tốt.”

Tưởng Thừa mỉm cười và nhấp một ngụm, dựa vào lưng ghế, duỗi thẳng chân, nhìn ra đường phố từ từ hạ nhiệt ngoài cửa sổ.

Người đi bộ và xe đều đã ít đi, thí sinh và phụ huynh đều đã rời khỏi, người ăn, người ngủ, nơi vốn đâu đâu cũng là người phút chốc yên tĩnh lại.

Mặt trời đã trở nên hơi khô, giống như tâm trạng lúc thi xong cảm thấy hơi thoải mái, nhưng vì còn những môn khác mà ẩn ẩn lo lắng bất an.

Chỉ khi cậu quay đầu nhìn qua Cố Phi đang khoanh tay, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng cậu mới chợt thả lỏng.

Buổi trưa nghỉ ngơi rất tốt, Tưởng Thừa cảm thấy tinh lực rất tràn trề, cũng bởi vì buổi sáng đã thi xong một môn, làm quen với không khí kỳ lạ và căng thẳng của kỳ thi, khi ngồi trong phòng thi một lần nữa, cậu vô cùng thả lỏng.

Đặc biệt là toán học so với văn học mà nói, không cần thiết phải tập trung tinh lực chuyên môn vào chữ viết.

Khi làm các bài toán, Tưởng Thừa có nhiều khả năng tiến nhập vào trạng thái trời đất không có tôi, thậm chí ngay cả tiếng bút của mình trên giấy cũng không nghe thấy.

Âm thanh duy nhất có thể nghe được chính là những suy nghĩ nhỏ trong đầu đang giải đề.

Tuyển thủ Tưởng Thừa BLABLABLABLABLA……

Tưởng Thừa thực sự là một cao thủ hoàn hảo trong việc giải đề, mặc dù cậu đã chọn khoa văn, nhưng khi giải đề vẫn có thể thấy ra khả năng khoa học tự nhiên tuyệt vời của cậu ta BLABLABLABLA.

Khi giải đề, Tưởng Thừa vẫn là thói quen cũ, lần đầu nhanh chóng giải quyết những câu vừa nhìn liền biết, sau đó quay lại làm những câu hỏi còn do dự, lần thứ ba vừa kiểm tra, vừa làm lại lần nữa những câu không chắc chắn.

Những phút cuối, não cậu xoay như mang theo gió, tiếng giáo viên báo giờ cũng đều bị cuốn đi xa, như thể cậu nghe thấy ai đó gọi mình trong giấc mơ.

Kết thúc bài thi, lúc bước ra khỏi phòng, cậu có chút mơ mơ hồ hồ, mãi dến khi đi thẳng tới cổng trường, cậu mới nói với Cố Phi một câu: “Tôi thi toán chắc chắn cũng rất tốt.”

“Tôi đệt” – Cố Phi thì thầm, trong giọng đều là cảm giác thở phào nhẹ nhõm – “Cậu cuối cùng cũng mở miệng, làm tôi sắp bị dọa chết rồi.”

“Hả” – Tưởng Thừa quay đầu qua, cười lên – “Tôi trong chốc lát không hoàn hồn lại được.”

“Bộ dạng cậu nhìn giống như những câu hỏi lớn phía sau đều không làm được vậy” – Cố Phi thở ra một hơi thật dài – “Tôi cũng không dám nói chuyện.”

“Tôi sai rồi” – Tưởng Thừa cười, đặt tay lên vai Cố Phi – “Lát nữa tìm một nơi không người hôn mấy phát mới được.”

“... Về nhà hôn đi” – Cố Phi liếc nhìn cậu – “Cậu có kiềm nổi không?”

“Có thể.” – Tưởng Thừa búng ngón tay.

Lão Từ vẫn đợi họ ở bên ngoài, nhưng Tưởng Thừa thấy được biểu hiện của thầy ấy rõ ràng không vui vẻ như buổi sáng, nói chuyện cũng không như thường.

“Thả lỏng, đừng tạo áp lực cho bản thân” – Lão Từ nhìn cậu – “Giống như mấy kỳ thi thông thường, trở về ăn uống cho tốt, sớm nghỉ ngơi một chút, thư giãn, thư giãn!”

“Vâng.” – Tưởng Thừa không biết tại sao lão Từ luôn nhấn mạnh sự thư giãn, bất quá bây giờ cậu vẫn là rất thư giãn, ngày mai thi xã hội tổng hợp có chút khó, có quá nhiều nội dung để ghi nhớ, nhưng khoảng thời gian này cậu đã học thuộc tới kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, hơn nữa tiếng Anh vào buổi chiều là thế mạnh của cậu, về cơ bản không có vấn đề gì.

Gần nơi thi có rất nhiều taxi và xe buýt miễn phí đưa đón các thí sinh, hai cậu tìm được một chiếc taxi trống.

Đại ca tài xế suốt quãng đường nói nhiều tới gần như cả cái xe cũng không thể chứa nổi, tất cả các loại khích lệ cổ vũ và than thở năm đó mình không chăm chỉ.

Mãi đến khi điện thoại của Cố Phi reo lên, anh ta mới dừng lại.

“Đại Phi!” – Bên kia là giọng Vương Húc mang theo tiếng khóc.

“Sao vậy?” – Cố Phi sững sờ, đột nhiên có chút lo lắng – “Cậu ổn chứ? Có chuyện gì vậy?”

“Dịch Tĩnh không xong rồi! Lần này kỳ thi đại học của cậu ta xong rồi!” – Vương Húc khóc thành tiếng.

“Ý cậu là sao? Đừng nói nhảm” – Cố Phi nói – “Tại sao lại xong? Cậu còn chưa xong đâu, cậu ta sao có thể xong được?”

“Cậu ta lại ngất trong lúc thi toán” – Vương Húc khóc – “Làm một nửa bài thi đã được đưa đến bệnh viện rồi!”

Vương Húc hét lên mà nói, Tưởng Thừa ở bên cạnh nghe rất rõ ràng, cậu quay đầu qua, nhìn Cố Phi với một cú sốc: “Dịch Tĩnh?”

Cố Phi gật gật đầu, lại hỏi thêm vài câu thì cúp máy.

“Sao cậu không an ủi Vương Húc một chút?” – Tưởng Thừa nói – “Khóc thành như vậy rồi.”

“... Tôi không biết cách an ủi.” – Cố Phi thở dài.

Đây là sự thật, Cố Phi đừng nói là an ủi người khác, ngay cả không lạnh lùng với người khác thôi đã không dễ dàng, Tưởng Thừa cau mày: “Dịch Tĩnh xảy ra chuyện gì vậy, chẳng trách ban nãy mặt của lão Từ khó coi như vậy.”

“Hy vọng lớn nhất của thầy ấy là cậu và Dịch Tĩnh” – Cố Phi cất điện thoại vào túi, quay lại nhìn cậu – “Nhưng đừng lo lắng chuyện này, không cần phải nghĩ...”

“Yên tâm” – Tưởng Thừa cong khóe miệng – “Tôi sẽ không bị ảnh hưởng, tôi chỉ nghĩ quá đáng tiếc cho Dịch Tĩnh.”

“Chắc là áp lực quá lớn” – Cố Phi nói – “Dù sao đi nữa cậu ta luôn muốn thi vào một trường tốt...”

“Sau đó rời khỏi đây đúng không” – Tưởng Thừa cười cười – “Cho nên tất cả năng lượng đều đặt vào, tất cả áp lực đều tăng lên.”

“Ừm.” – Cố Phi gật đầu.

“Cậu đừng lo lắng tôi sẽ như vậy” – Tưởng Thừa ngẫm nghĩ, quay đầu qua nhìn Cố Phi, giọng rất nhỏ, nói – “Dù sao thì tôi cũng là người gánh vác gia đình mà đúng không, nhất định phải vững vàng, mỗi một bước cũng không thể có điều ngoài ý muốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.