Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 117: Chương 117




Có lẽ là bắt đầu thích ứng với chia ly, cũng có khả năng là mấy ngày này làm đến quá sức, ngày hôm qua lại một đêm không ngủ, nhắn tin với Phan Trí xong, sau đó lại tán gẫu với Cố Phi mấy câu, Tưởng Thừa liền ôm lấy túi ngủ mất.

Ngủ thẳng tới khi chị gái bên cạnh thúc cậu mấy cái, cậu mới ôm túi nhảy dựng lên.

“”Ôi chao”” – Chị gái bị phản ứng này của cậu dọa đến xém chút nữa nhào đầu về phía trước trên hành lang – “”Chàng trai trẻ, cậu nhất kinh nhất sạ* muốn dọa chết người à.””

*一惊一乍–nhất kinh nhất sạ: ý nói tinh thần con người lo lắng hoặc phấn khích.

“”Ngại quá, tôi ngủ mê quá.”” – Tưởng Thừa nhanh chóng xoa một vòng trên mặt mình, xác định chắc chắn trên mặt không có vết tích nước miếng, sau đó mới ngồi trở về.

“”Đúng đấy, lập tức tới ga rồi, chị nếu không gọi cậu, cậu có phải định ngồi quay về lại hay không hả.”” – Chị gái nói.

Đúng đấy.

Tưởng Thừa cười cười.

Ngồi quay về lại cũng rất tốt, vừa mở mắt nhất định kinh hỉ vạn phần...

Trên di động có mấy tin nhắn, Cố Phi có một cái.

– Tôi bắt đầu ngủ rồi, bạn trai

Liếc nhìn giờ, khoảng hai giờ sau khi xe chạy gửi tới, đoán chừng là Cố Phi trở về, trước tiên ở cùng Cố Miểu, cuối cùng mới ngủ.

Lúc này cậu ấy chắc đang ngủ say, Tưởng thừa do dự cả buổi, gửi tin nhắn sợ ồn làm tỉnh Cố Phi, không gửi ư, lại sợ Cố Phi ngủ chập chờn vẫn chờ tin nhắn này.

Cuối cùng vẫn trả lời một tin.

– Tôi tới rồi, Phan Trí đón tôi, không cần trả lời tin nhắn, ngủ thật ngon

– Ừ

Cố Phi vẫn trả lời, hơn nữa chỉ nội trong mấy giây, quả nhiên là không ngủ yên, hoặc là vẫn cứ không ngủ, Tưởng Thừa cười cười, lại nhìn xem mấy tin nhắn khác.

Đều là Phan Trí.

– Ông nội tới đâu rồi

– Nhanh tới đi

– Tới đâu rồi hả, di động của cậu hết pin rồi à

– Không có tín hiệu à

– Tên khốn

– Tưởng Thừa, con mẹ nó, cậu có nhân tính hay không hả!!

– Tuyệt giao!

– Không cần trả lời nữa, tuyệt giao, cậu tự mình về trường học đi, tuần tới tự mình đi phá thai đi! Đừng tìm tôi!

Tưởng Thừa vừa xem vừa cười vui vẻ, vuốt tên của Phan Trí.

“”Xin chào.”” – Phan Trí bên kia nhận điện thoại, hết sức lễ độ mà nói một câu.

“”Cháu trai”” – Tưởng Thừa cười nói – “”Tôi còn khoảng mười phút vào ga.””

“”Ở đây không có cháu trai của ngài, xin hỏi ngài tìm ai?”” – Phan Trí nói – “”Ngài gọi nhầm số rồi chắc.””

“”Tôi tìm Phan An–Phan soái ca, cái người anh tuấn nhất, phong độ nhất, phong lưu phóng khoáng nhất trên thế giới.”” – Tưởng Thừa nói.

“”Đệt”” – Phan Trí nói – “”Cậu có gan đừng vỗ rắm ngựa tôi nhá! Có phải sợ tự mình trở về lạc đường hay không hả! Mù đường!””

“”Tôi vừa mới ngủ”” – Tưởng Thừa nói – “”Vừa lên xe đã ngủ mất rồi.””

“”Sờ sờ túi, xem thử ví tiền, di động đều còn hay không?”” – Phan Trí lập tức nói.

“”Còn”” – Tưởng Thừa nói, vô thức mà sờ sờ túi, ví tiền còn ở trong túi, sau đó lại sờ sờ – “”Tôi đệt, di động của tôi...””

“”Di động của cậu mịa nó trong tay cậu, ngớ ngẩn!”” – Phan Trí cắt ngang lời của cậu, rất nhanh mà nói một câu.

“”Cậu mịa nó có phải đã chờ tôi đến lúc này hay không vậy?”” – Tưởng Thừa bị cậu ta rủa xả một trận mắc cười.

“”Phải đấy, ngại quá, bị cậu nhìn ra rồi!”” – Phan Trí nói.

“”Tôi chuẩn bị xuống xe rồi”” – Tưởng Thừa nhìn nhìn ngoài cửa sổ – “”Vào ga rồi, cậu ở cổng ra nào của ga?””

“”Cậu khỏi cần lo cổng ra nào của ga, tôi nói cậu cũng tìm không ra, tôi thì vẫn ở cái cổng ra của ga lúc trước đón các cậu”” – Phan Trí nói – “”Cái người khôi ngô phóng khoáng nhất đứng ở chính giữa, cậu chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấy tôi.””

““...Ờ.”” – Tưởng Thừa cúp điện thoại.

Xe dừng, Tưởng Thừa ôm túi ngồi im, nhìn từng người trong toa hành khách xuống xe, lại đi qua theo hai bên cửa sổ.

Cho đến khi người cũng đi hết rồi, cậu mới đứng lên, chậm rãi đi ra.

Xác thực ở cổng ra của ga vừa liếc một cái đã có thể nhìn thấy Phan Trí, gần đây đều mặc giống như người bạn quốc tế dẫn đầu về mốt.

Tưởng Thừa hướng cậu ta vẫy vẫy tay, Phan Trí ôm cánh tay không cử động, cho tới khi Tưởng Thừa đi tới trước mặt cậu ta, cậu ta mới nói một câu: “”Tôi tưởng lúc cậu ra ga thì mù đường chứ, cậu làm sao không cùng người ta xuống xe, đi ra cùng một thể hả!””

“”Ngài đây hỏa khí vẫn chưa hạ nhỉ?”” – Tưởng Thừa nói.

“”Bầu trời mùa thu cao xanh, không khí khô hanh”” – Phan Trí lùi về sau một bước, đánh giá trên dưới cậu một chút – “”Thần sắc không tệ, trở về một lần có phải có kích động nghỉ học một năm yêu đương rồi quay lại hay không?””

“”Không có”” – Tưởng Thừa nói – “”Tôi là người như thế à, mục tiêu của tôi rất rõ ràng.””

“”Mục tiêu gì?”” – Phan Trí hỏi.

“”Mục tiêu mà cậu không đạt được.”” – Tưởng Thừa nói.

“”Đệt.”” – Phan Trí nói.

Học tập thật tốt, kiếm tiền thật nhiều, thấy được hy vọng cũng tốt, không thấy được hy vọng cũng không sao, kéo theo Cố Phi không buông tay, tìm bác sĩ tốt cho Cố Miểu... mặc dù trong những mục tiêu này rất ít về bản thân, nhưng đối với cậu mà nói, đều giống nhau.

Phan Trí kéo cậu đi, cũng không trở về trường học, trước tiên đi ăn cơm.

Cậu cùng Phan Trí đã rất lâu rồi không có vừa ăn vừa tán dóc như vậy, Tưởng Thừa thực ra rất hoài niệm cùng Phan Trí tán gẫu thế này, thời gian không tán gẫu tiếp nữa thì cùng nhau thẫn thờ hoặc là chơi di động riêng phần mình.

Lúc ấy quả thực không có áp lực gì, ngoại trừ cuối kỳ phải ôn tập gấp rút, mỗi ngày đều trôi qua rất tiêu sái, muốn trốn học thì trốn, muốn đánh lộn thì đánh...

Bây giờ ngoài trừ áp lực học tập, loại lo sợ hoặc bất an đối với “”tương lai”” không xác định ấy, đến từ mong đợi đối với hy vọng không rõ ràng, đều là áp lực, lúc không nghĩ tới cảm thấy không sao cả, lúc suy nghĩ kỹ càng mới biết áp lực nặng nề đè xuống.

“”Chuyện cậu đi hỏi thăm tìm bác sĩ, đã nói với Cố Phi chưa?”” – Phan Trí hỏi một câu.

“”Vẫn chưa nói, sao vậy?”” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.

“”Trước tiên đừng nói, có phương án và đáp án xác định rồi lại nói với cậu ta”” – Phan Trí nói – “”Thì bệnh gì đó rất rõ ràng, cậu cách xa như thế tìm bác sĩ hỏi, cũng chưa hẳn có biện pháp, huống hồ chi đây là loại vấn đề trên tâm lý, ngộ nhỡ không có biện pháp, Cố Phi sẽ rất thất vọng đi.””

“”Ừm.”” – Tưởng Thừa gật gật đầu.

Một điểm này cậu cũng đã nghĩ tới rồi, cho nên nghĩ mấy ngày rồi, cậu cũng vẫn luôn không đề cập với Cố Phi.

“”Không uổng công kết giao bạn bè với cậu, cái này cũng có thể thay tôi nghĩ tới”” – Tưởng Thừa duỗi tay tới trước mặt Phan Trí – “”Vô cùng cảm ơn.””

“”Đừng khách sáo”” – Phan Trí nắm nắm tay cậu – “”Dù sao trước ngực tôi có ẩn hình khăn quàng đỏ.””

Tưởng Thừa lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, là lúc cậu cùng Cố Phi đi tản bộ làm lễ vật cho Phan Trí.

Ở bên cạnh cửa hàng xếp hạt thành hình lần trước có một tiệm đất sét mềm, cậu và Cố Phi đi vào nung cho Phan Trí một ngôi sao năm cánh và hai bông hoa nhỏ.

Phan Trí mở cái hộp ra, vừa nhìn đã cười vui vẻ: “”Ông nội, cậu thật có sáng tạo.””

“”Cậu dù sao cũng không thiếu cái gì”” – Tưởng Thừa nói – “”Tôi cũng không có cách nào tặng bạn gái cho cậu.””

“”Chờ đi”” – Phan Trí đem hộp cất xong – “”Tôi năm nay phải dẫn bạn gái về nhà ăn Tết, trước khi dẫn về sẽ dẫn cho cậu xem qua.””

“”Cô hạt đậu nhỏ nhảy nhót tiếp điện thoại ở quầy lễ tân à?”” – Tưởng Thừa hỏi.

“”Quầy lễ tân? Hạt đậu nhảy nhót? Ai?”” – Phan Trí ngẩn ra.

“”Bái phục.”” – Tưởng Thừa hướng cậu ta ôm ôm quyền.

Có lúc cậu thật sự rất hâm mộ Phan Trí, “”đi qua giữa vạn bụi hoa, thân không dính một phiến lá*””, ngẫu nhiên bị ong mật chích một cái cũng không đặt ở trong lòng.

* 万花丛中过, 片叶不沾身– vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: câu này vừa là tên một cuốn tiểu thuyết, cũng là một câu thơ. Trong thời hiện đại, câu này được sử dụng để so sánh một người đàn ông với một số phụ nữ. Anh ta lãng mạn và nuông chiều, nhưng cuối cùng lại không thuộc về một người nào, sẽ không để lại hy vọng và tưởng tượng cho bất kỳ người phụ nữ nào. Họ có vẻ đam mê, nhưng họ tàn nhẫn. Hầu hết những người này có phương tiện tình cảm tuyệt vời, làm mọi việc mà không có sự can thiệp và thiếu trách nhiệm.

Có lẽ là quá lâu không tán gẫu, hai cậu vừa ăn vừa tám chuyện, ăn tới không còn đồ có thể ăn vẫn còn đang nói chuyện phiếm, cuối cùng Phan Trí vẫy tay một cái gọi nhân viên phục vụ tới: “”Đưa thực đơn cho tôi, cho thêm hai món ăn nữa.””

“”Còn ăn?”” – Tưởng Thừa ngớ người.

Phan Trí không nói, một tay nhận lấy thực đơn, một tay giơ cầm di động giơ tới trước mắt cậu: “”Phải ăn cơm tối rồi.””

““...Tôi đệt.”” – Tưởng thừa vô cùng thành thật mà nói.

Cố Phi mãi không gửi tin nhắn lại, cho nên cậu vẫn luôn không chú ý thời gian, bây giờ nghĩ một chút, một giấc ngủ này của Cố Phi cũng thật là rất sâu nhỉ.

Mấy ngày này, để hoàn thành chí hướng chưa hoàn thành, Cố Phi tận sức làm hết mình, đoán chừng mệt mỏi quá sức.

Đừng nói Cố Phi, chân của cậu cũng mỏi nhừ, eo cũng có chút mỏi... Xem ra cho dù vì chuyện này, cậu cũng nên tiếp tục theo Triệu Kha đi chạy bộ buổi sáng.

Lúc cùng Phan Trí ăn phân nửa bữa tối, tin nhắn của Cố Phi cuối cùng cũng gửi qua.

– Chào buổi sáng bạn trai

– Ngủ thoải mái chứ bạn trai

– Càng ngủ càng muốn ngủ, tôi trước tiên đấu tranh ngồi dậy, ăn cơm lại ngủ

– Tôi cũng ăn cơm đây, cùng Phan Trí từ bữa trưa ăn thẳng tới tận bây giờ

–... Tiết kiệm hai phần ăn, làm rất tốt

– HHHH không sai! Vậy cậu đi ăn cơm đi, ăn xong tiếp tục ngủ

– Ừm

Cuối cùng lúc cùng Phan Trí, hai người xoa bụng đi ra tiệm cơm, Cố Phi lại gửi một tin nhắn qua đây.

– Tôi tiếp tục ngủ nha

– Ngủ đi, có phải cảm thấy thân thể bị khoét rỗng hay không

– Đúng đấy, có loại cảm giác bây giờ tuốt súng một phát cũng nhất định bắn không ra

– Mịa! Chú ý tố chất

– Tôi ngủ thật nhé

– Ừ, ngủ ngon bạn trai

– Ngủ ngon bảo bối

– Bảo bối

“”Tôi đưa cậu về trường học nhé”” – Phan Trí đưa cho cậu hai viên kẹo sing–gum – “”Tôi sợ cậu không biết đi thế nào.””

“”Tôi chưa đến mức đó.”” – Tưởng Thừa thở dài, bỏ kẹo sing–gum vào trong miệng.

“”Vậy cậu nói, cổng tàu điện ngầm ở chỗ nào?”” – Phan Trí nhìn cậu.

Tưởng Thừa do dự một chút chỉ chỉ hướng bên phải: “”Phía trước.””

“”Đó là phía sau”” – Phan Trí nói – “”Chúng ta là từ bên kia đi qua.””

“”Phía trước.”” – Tưởng Thừa lập tức thay đổi hướng tay chỉ.

“”Đi thôi ông nội.”” – Phan Trí quay người đi về phía sau.

“”Cậu không phải nói ở bên kia à?”” – Tưởng Thừa ngơ người.

“”Tôi chỉ là nhắc nhở cậu bên kia là phía trước, không nói tàu điện ngầm ở đằng trước”” – Phan Trí nói – “”Nhanh, đừng để cho Đại học R mất mặt.””

“”Đệt.”” – Tưởng Thừa quay người cùng đi theo.

Lúc trở về ký túc xá, còn chưa tới thời gian thư viện đóng cửa, những người trong ký túc xá cũng không có ở đây.

Tưởng Thừa vào đem va–li hành lý mở ra, lúc đang định thu dọn, trên giường bên cạnh truyền tới giọng của Triệu Kha: “”Tưởng Thừa?””

“”Mịa nó”” – Tưởng Thừa giật nảy mình, trông lên nhìn thấy Triệu Kha nhô đầu ra – “”Cậu không đi thư viện?””

“”Hôm nay bị chị tôi kéo đi ăn cơm”” – Triệu Kha nói – “”Lúc quay về lại, đi tới đã không còn chỗ ngồi nữa rồi... Trở về chuyến này xem ra tâm tình không tệ nha.””

“”Ờ, cũng được.”” – Tưởng Thừa gật gật đầu.

“”Lúc chia ly, chắc tê tâm liệt phế?”” – Triệu Kha nói.

Tưởng Thừa ngẩng đầu nhìn cậu ta.

“”Mỗi ngày ngược cẩu”” – Triệu Kha nói – “”Bị ngược rồi chứ?””

“”Không phải”” – Tưởng Thừa cười lên – “”Cậu quả là có rất nhiều oán niệm nhỉ?””

Triệu Kha ra dấu một cái: “”Đại khái lớn như vậy.””

“”Aii”” – Tưởng Thừa đứng trên cầu thang nhìn cậu ta – “”Tôi rất muốn hỏi cậu một chút.””

“”Hỏi.”” – Triệu Kha gật gật đầu.

“”Cậu đối với nữ thần của cậu, đúng chính là nữ thần hiện tại đấy”” – Tưởng Thừa nói – “”Vẫn còn muốn tìm nữ thần làm bạn gái à?””

“”Bạn gái.”” – Triệu Kha nói.

“”Vậy cậu bày tỏ đi thôi”” – Tưởng Thừa nói – “”Tôi thấy cô ấy không ghét cậu đó, mỗi lần gặp mặt, chẳng phải cô ấy đều cười với cậu à?””

“”Cậu không hiểu”” – Triệu Kha nhíu mày – “”Cô ấy với chị gái tôi từ hồi nhà trẻ đã là chị em thân thiết, cậu có thể tưởng tượng chứ, cô ấy nhìn tôi lớn lên, tôi hồi nhỏ đái dầm, cô ấy đều biết.””

“”Cậu còn đái dầm hả?”” – Tưởng Thừa nói.

“”Với tư cách là một học sinh của học viên luật, cậu có trọng điểm chứ?”” – Triệu Kha nhìn cậu.

“”Bây giờ cậu còn đái dầm không?”” – Tưởng Thừa hỏi.

Biểu cảm trên mặt Triệu Kha biến đổi khôn lường mấy giây, vẫn hết sức chân thành mà trả lời: “”Hết đái rồi.””

“”Cậu cũng hết đái rồi, còn sợ cái gì”” – Tưởng Thừa nhảy xuống, tiếp tục thu dọn hành lý – “”Tôi thấy nữ thần của cậu chắc không chỉ là nữ thần của một mình cậu, cận thủy lâu thai* nhiều năm như vậy cũng không có được mặt trăng, cũng xem như là tốn thời gian haiii... phái hộ pháp bảo vệ rồi.””

*近水楼台–cận thủy lâu thai: nghĩa là tòa tháp gần mặt nước có thể nhìn thấy mặt trăng trước tiên. Phép ẩn dụ được ưu tiên vì sự gần gũi của nó.

Triệu Kha không thốt ra lời nào, qua một lúc mới hỏi một câu: “”Cậu với, ặc, bạn trai của cậu...””

Tưởng Thừa quay đầu qua.

“”Ai bày tỏ trước?”” – Triệu Kha đem câu hỏi nói hết.

“”Tôi thì phải”” – Tưởng Thừa nghĩ một chút lại cười – “”Không sai, chính là tôi.””

Kỷ niệm thế này, vẫn còn rất đẹp.

Hồi đó không cảm thấy, sau khi nói ra, trong đầu chỉ toàn là hồi hộp và hỗn loạn, nhưng mà bây giờ nghĩ một chút, lại sẽ nhịn không được xúc động.

Cũng may hồi đó mở miệng.

Theo tính cách của Cố Phi, là tuyệt đối sẽ không mở miệng, thậm chí vào trước khi cậu mở miệng, Cố Phi cũng sẽ không chủ động, toàn bộ dựa vào đầu óc cậu nóng lên liều lĩnh bất chấp mà nói ra như vậy.

May mắn quá.

Nếu không thì để vuột mất rồi.

Vừa nghĩ tới mình từng có khả năng để lỡ mất Cố Phi, cậu liền cảm thấy quyết định của mình mở miệng trước vô cùng sáng suốt.

Hơn nữa rất xuất chúng.

“”Cậu nói thế nào?”” – Triệu Kha lại hỏi.

“”Thì hỏi...”” – Tưởng Thừa bị hỏi một cái như vậy lại chợt có chút ngại ngùng, suy cho cùng trước giờ chưa từng có người nào đề cập tới tình tiết, cậu hắng hắng giọng – “”Cậu có từng nghĩ tới quen một người bạn trai không.””

““...Trực tiếp như vậy?”” – Triệu Kha nói.

“”Không phải vậy”” – Tưởng Thừa nói – “”Tôi cũng không biết phương thức uyển chuyển khác.””

“”Được thôi”” – Triệu Kha trở mình nằm về trên giường – “”Chị có từng nghĩ tới quen một người bạn trai không, chị có từng nghĩ tới quen một người bạn trai không, chị có từng nghĩ tới... không.””

“”Cậu có thể nghĩ chút lời khác”” – Tưởng Thừa nói – “”Cậu không đến mức một câu như vậy cũng phải tụng cả bài theo lời của tôi chứ.””

“”Chị có từng nghĩ tới...”” – Triệu Kha lại trở mình – “”Làm bạn gái của tôi hay không?””

“”Có thể.”” – Tưởng Thừa gật đầu.

“”Không được”” – Triệu Kha lại lật trở lại – “”Hay là nên để cho mình lưu lại chút khoảng trống, ngộ nhỡ cô ấy nói nghĩ tới ấy mà, muốn cùng một ai đó, tôi cũng có thể chúc mừng cô ấy.””

“”Ngu ngốc.”” – Tưởng Thừa nói.

Cậu thừa nhận hồi đó mình cũng là có một chút ý nghĩ như thế, nhưng suy cho cùng bọn họ là hai thằng con trai, một nam một nữ hoàn toàn không cần thiết, nhìn xem Phan Trí người ta, mỗi lần đều là một phát bóng thẳng, đối phương căn bản đều không có sức lực chống đỡ.

Thời gian nghỉ bảy ngày, bất luận là cẩu độc thân hay là cẩu thành đôi, đều cảm thấy nhoáng một cái mà qua.

Những người trong ký túc xá từ ngày đầu tiên lên lớp đã bắt đầu cấp tốc trở về trong nhịp điệu trước đó, lên lớp, ăn cơm, tự học, đọc sách, Tưởng Thừa nhiều hơn hai mục so với trước đó, cuối tuần đi dạy kèm cho em gái lớp 11 có sự tự tin kỳ lạ ấy và theo Triệu Kha chạy bộ buổi sáng mỗi ngày.

Chạy chưa tới một tuần lễ, Tưởng Thừa đã biết vì sao Triệu Kha kiên trì phải chạy bộ rồi, bởi vì nữ thần của cậu ta cách một ngày chạy bộ buổi sáng một lần.

Mỗi lần nữ thần từ rất xa nhìn thấy hai cậu liền sẽ cười, còn sẽ vẫy tay, Triệu Kha liền giống như con thỏ bị hoảng sợ lết lết chạy liêu xiêu về phía trước, lần thảo luận bày tỏ trước đó đã qua một tuần, cậu ta cũng chưa dám đi bày tỏ.

Tưởng Thừa cũng không cổ động cậu ta nữa, quan sát yêu đương mập mờ của người khác cũng rất thú vị, đặc biệt cảm giác có thành tựu, cảm giác mình giống như người từng trải, thỉnh thoảng còn có thể hơi phân tán nỗi nhớ của cậu đối với Cố Phi.

Cứ như thế trôi qua, mấy ngày trong tháng cũng không cần phải chịu đựng khó khăn như vậy, dẫu sao mỗi ngày đều có chuyện mới phát sinh, mỗi sự kiện đều sẽ gợi lên những hồi ức đẹp nhất giữa cậu và Cố Phi.

Chuyện duy nhất không tốt lắm, chính là lúc cậu đi bệnh viện tư vấn bệnh tình của Cố Miểu, chẳng hề nhận được câu trả lời mong muốn.

Cậu cùng Phan Trí trong thời gian hai ngày chạy hai cái bệnh viện, bác sĩ cũng rất thận trọng, loại trường hợp này chỉ dựa vào nói miệng mà không có tiếp xúc qua chính người đó, bọn họ vô phương cho ra phán đoán.

Nếu như không có cách nào dẫn Cố Miểu đi ra, thì rất khó phán đoán ra nguyên nhân sinh bệnh chính xác, càng không có biện pháp đưa ra phương án có tính chất mũi nhọn.

“”Tôi có cách nào có thể đem Cố Miểu dẫn tới chỗ xa như vậy?”” – Tưởng Thừa ngậm điếu thuốc ngồi ở trên ghế sô–pha.

Đây là nhà của Phan Trí tự thuê, rất nhỏ, nhưng mà nhà rất mới, ở rất thoải mái, cậu cũng là lần đầu tiên qua đây.

“”Con bé hoàn toàn không thể tiếp nhận à? Cưỡng ép ôm ra vậy?”” – Phan Trí hỏi.

“”Bảo nó thay đổi giường ngủ, nó thậm chí có thể la hét mười phút, vô cùng tức giận”” – Tưởng Thừa nhíu này – “”Cho dù có thể mặc kệ nó la hét, để nó la hét dọc đường, cưỡng ép ôm ra, nó nếu như nghiêm trọng lên thì làm thế nào, ngay lần này tôi trở về, nó đã phớt lờ tôi rồi.””

“”Phớt lờ cậu?”” – Phan Trí ngẩn ra.

“”Cố Phi nói là tự bảo vệ mình, sợ mất đi, liền không tiếp nhận nữa”” – Tưởng Thừa hít sâu một hơi thuốc, đem đầu lọc dụi tắt – “”Nếu như tôi có tiền, tôi đã mời bác sĩ qua tận nơi khám bệnh, không, mời bác sĩ thường trú.””

“”Cậu bây giờ ngay cả tiền mời bác sĩ bình thường trị liệu cho con bé cũng không đủ nhé”” – Phan Trí nói – “”Loại phí tổn này cũng không thấp, hơn nữa còn thời gian dài.””

“”Ừ”” – Tưởng Thừa cười cười – “”Cho nên tôi phải kiếm tiền.””

“”Thừa nhi”” – Phan Trí nhìn cậu ta – “”Cậu...””

Tưởng Thừa chờ cậu ta nói tiếp, nhưng Phan Trí lại không nói tiếng nào.

“”Tôi cái gì?”” – Cậu cũng nhìn Phan Trí – “”Muốn nói cái gì thì nói, giữa hai chúng ta không cần chơi kiểu muốn nói lại thôi.””

“”Thì, có đáng không?”” – Phan Trí nói – “”Chuyện yêu đương chính là chuyện yêu đương, với người như cậu ta, yêu đương, cậu mới 19 tuổi...””

Phan Trí không nói tiếp nữa, nhưng mà Tưởng Thừa rất hiểu rõ ý tứ của cậu ta.

“”Tôi chính là đang yêu đương, với Cố Phi, tôi không cần phải vì Cố Miểu làm cái gì”” – Tưởng Thừa cắn cắn môi – “”Nhưng mà Cố Phi muốn trông nom con bé, tôi liền không thể không quan tâm.””

“”Cậu ít nhiều cũng nghĩ sau này một chút, những chuyện này chỉ biết càng hãm càng sâu, càng quấn càng chặt, một năm, hai năm, ba năm, năm năm, Cố Miểu vẫn cứ không tốt, cậu cứ luôn thế này?”” – Phan Trí nói – “”Có lẽ là tôi quá thực tế rồi, tôi có lúc sẽ sợ hãi, nếu như có một ngày cậu mệt mỏi rồi, sau đó cậu rời đi không được...””

“”Phan Phan”” – Tưởng Thừa giơ tay lên một cái, ngón tay búng “”pằng”” một phát ở trên miệng Phan Trí – “”Tính toán trước giờ của tôi đúng ngây thơ, dẫu sao cả đời này của con người, thời gian ngây thơ quá ngắn.””

Phan Trí bưng lấy miệng, chằm chằm nhìn cậu một hồi, sau đó dựng thẳng ngón cái hướng về cậu, từ trong khe hở ngón tay chân thành nói một câu: “”Tôi ngưỡng mộ cậu, ông nội.””

Việc của Cố Miểu không có tiến triển, Tưởng Thửa mặc dù hiểu cái này không có gì, nếu như dễ dàng có thể có tiến triển như thế, Cố Phi cũng không đến nỗi vất vả thành thế này rồi.

Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, cậu vẫn sẽ có chút thất vọng, cứ giống như là cậu nỗ lực chống đỡ cho Cố Phi, lại khiến cho tinh thần không lên nổi.

Cố Phi đã đem Cố Miểu đưa đi tiếp tục tham gia lớp trị liệu phục hồi, có lúc sẽ gửi clip ngắn cho cậu, Cố Miểu vẫn xinh đẹp như vậy, ngầu như vậy.

– Lần này hiệu quả không tốt lắm

– Nhìn ra rồi, lần trước, lúc đi con bé còn chơi rất vui vẻ, lần này hình như không có phản ứng gì?

– Ừm, chủ yếu không bằng lòng cùng người khác tiếp xúc với nhau

– Là bởi vì tôi sao?

– Thừa ca, cậu không nên cứ phản ứng đầu tiên chính là nhằm vào trên người mình tìm vấn đề

–....

– Khi nó tức giận tôi, trước giờ tôi không cảm thấy tôi sai, nó không phải đứa trẻ bình thường, không thể dùng suy nghĩ thông thường để nghĩ

– Được thôi, vậy trị liệu này còn đi không

– Trước tiên tiếp tục thôi, tiền cũng đóng rồi, xem thử qua khoảng thời gian này có cải thiện hay không

Tưởng thừa nằm sấp trên bàn, ôm lấy sách, nhưng mà đối diện màn hình di động đờ ra rất lâu, trong màn hình tối có thể nhìn thấy mặt cậu giống như là đang ngồi thiền.

May mà lớn lên cũng đẹp trai, lúc đờ ra mới sẽ không lộ ra chỉ số IQ có 20.

Triệu Kha ngồi bên cạnh cậu đem một đống viên giấy nhỏ bắn tới trên mặt cậu, cậu quay mặt qua, dựng thẳng ngón giữa với Triệu Kha.

“”Cậu lãng phí tài nguyên thế?””– Triệu Kha nhỏ giọng nói.

Tưởng Thừa không nói, đem di động thả về trong túi, cúi đầu bắt đầu vừa đọc sách vừa viết ghi chép.

Không nghĩ nhiều, dù sao bây giờ mình có thể làm chính là tích trữ nhiều tiền chút, ngoại trừ chi phí của chính mình, làm hết khả năng để dành dư một chút, bất luận sau này Cố Miểu tiếp nhận trị liệu gì, tiền đều là vấn đề lớn.

Tiền tiền tiền.

Thừa ca có tiền.

Từ thư viện đi ra, Triệu Kha đề nghị đi mua chút đồ ăn, Tưởng Thừa chẳng muốn ăn thứ gì, nhưng vẫn đi cùng cậu ta, dù sao lúc này, đầu óc cảm thấy có chút rầu rĩ, về ký túc xá cũng ngủ không được.

“”Mấy ngày này, cậu làm sao thế?”” – Lúc Triệu Kha đi được một đoạn, hỏi một câu – “”Có phải đụng phải chuyện gì hay không?””

“”Không.””– Tưởng Thừa trả lời.

“”Vậy thì tốt.”” – Triệu Kha gật gật đầu.

Tưởng Thừa quay đầu liếc cậu ta một cái, bỗng nhiên có chút buồn cười, chuyện này cậu đã không thể nói với ai, mà Phan Trí rõ ràng không mong cậu tập trung tinh thần quá nhiều trên những chuyện này, hãm quá sâu.

Mặc dù có nhiều chuyện cậu có thể kìm nén được, cũng không có thói quen dốc bầu tâm sự với ai, nhưng trong hoàn cảnh mới này, cậu quả thực lại có chút buồn phiền đến hoảng.

Cứ giống như hồi đầu, lúc cậu mới tới xưởng thép, loại cảm giác muốn bám vào một điểm nào đó lại không biết bám vào chỗ nào.

“”Thật không nói?”” – Triệu Kha bỗng nhiên lại hỏi một câu.

“”Hả?”” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta, Triệu Kha cũng đang nhìn cậu, sau khi mặt đối mặt một lúc, cậu nhẹ nhàng thở dài – “”Thực ra... người khác nhìn vào cũng có lẽ không phải chuyện lớn gì.””

“”Tôi nghe thử.”” – Triệu Kha nói.

“”Chính là... em gái của bạn tôi”” – Tưởng Thừa nhíu mày – “”Có chút tự kỷ... chắc là tự kỷ thì phải, vẫn luôn không có cách nào...””

“”Muốn dẫn đến đây khám bệnh sao?”” – Triệu Kha hỏi.

“”Không tới được”” – Tưởng Thừa nói – “”Con bé không thể tiếp nhận hoàn cảnh thay đổi, thay đổi giường cũng không được, tôi đi tìm bác sĩ hỏi rồi, không gặp được người, người ta không có cách nào để phán đoán.””

“”Đó là chắc chắn”” – Triệu Kha nói, nghĩ một chút sau đó cậu ta ngừng bước – “”Chị gái tôi.””

“”Hả?”” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.

“”Chuyện là cậu bằng lòng, có thể hỏi thử chị tôi.”” – Triệu Kha nói.

“”Chị gái cậu...”” – Tưởng Thừa chợt cảm thấy mình có hưng phấn âm ỉ.

“”Chị gái tôi học tâm lý học lâm sàng”” – Triệu Kha nói – “”Học kỳ sau, tôi còn muốn đi qua học ké tiết học, cậu muốn đi cùng tôi hay không?””

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.