Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 129: Chương 129




Edit: Bongbong_nbo

Khi Tưởng Thừa trở lại trong phòng, Phan Trí đang đứng ở phía trước tủ lạnh.

“”Tìm đồ ăn?”” – Tưởng Thừa đi qua hỏi một câu.

“”Không có”” – Phan Trí nhìn vào tủ lạnh không có một thứ, ngay cả điện cũng không cắm vào – “”Tôi chỉ là đang chứng kiến sự kiện vô cùng kỳ diệu, tôi đứng gần tủ lạnh bị đói chết tươi.””

“”Nhịn thêm nửa tiếng nữa ra ngoài ăn thôi.”” – Tưởng Thừa nói.

“”Cậu buổi tối không đi ăn cùng với Cố Phi à?”” – Phan Trí đóng cửa tủ lạnh lại nhìn cậu.

“”Không nhé”” – Tưởng Thừa nói – “”Sắp đến Tết rồi, việc nhà cậu ấy cũng nhiều, mua hàng Tết, thu dọn gì gì đó, đúng rồi... Cậu ấy gọi hai chúng ta qua nhà cậu ấy ăn bữa cơm đêm ba mươi Tết.””

“”Được nha”” – Phan Trí quay lại phòng khách, ngã người lên ghế sô pha – “”Cậu đồng ý chưa?””

“”Đồng ý rồi.”” – Tưởng Thừa gật gật đầu.

“”Vậy ngày mai chúng ta đi mua chút đồ Tết đi, cậu thì không sao, tôi tay không đi không thích hợp, Tết lớn mà.”” – Phan Trí nói.

“”Ngày mai... tôi trước tiên đi với Cố Phi mua con mèo cho Cố Miểu.”” – Tưởng Thừa nói.

Phan Trí ngẩn một chút, nhìn chằm chằm vào cậu một lát: “”Hai cậu... huề nhau rồi hả?””

“”Chưa.”” – Tưởng Thừa nói.

“”Ha.”” – Phan Trí đáp một tiếng.

Tưởng Thừa mở tivi lên, giờ này cũng không có thứ gì có thể xem, cậu thông thường đều mở tới đài địa phương, nghe một chút thời sự, phần lớn tin tức đều rất buồn tẻ, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể đụng được thứ thú vị.

“”Thừa nhi”” – Xem tin tức một lát, sau đó Phan Trí gọi cậu một tiếng – “”Tôi cảm thấy thế này.””

“”Hả.”” – Tưởng Thừa đáp một tiếng, vẫn còn dán mắt vào tivi.

“”Nếu không thì liền huề nhau đi thôi”” – Phan Trí thở dài – “”Mấy ngày này, tôi cũng khó chịu thay cho hai cậu, chống đỡ không được thì đừng chống.””

“”Không.”” – Tưởng Thừa nói.

“”Không phải chứ”” – Phan Trí nhìn cậu – “”Hai cậu đều không buông xuống được nha, cậu cũng không giống loại người vì sĩ diện đi liều chết nín nhịn về chuyện thế này.””

“”Cậu làm sao biết tôi không phải.”” – Tưởng Thừa nói.

“”Ông cháu ta tình thâm ấy mà”” – Phan Trí nói – “”Tôi đương nhiên biết.””

Tưởng Thừa dán mắt vào tivi, im lặng một lúc mới mở miệng: “”Chuyện này phải là cậu ấy đến nói với tôi.””

“”Có cái gì khác biệt sao?”” – Phan Trí nói – “”Chia tay là cậu ta nói, cho nên muốn huề nhau cũng phải cậu ta mở miệng?””

“”Tôi không biết phải nói thế nào với cậu.”” – Tưởng Thừa nhíu nhíu mày.

“”Dùng miệng, từng chữ từng chữ mà nói, cứ như vậy nói với tôi”” – Phan Trí nói – “”Là được.””

Tưởng Thừa quay đầu nhìn cậu ta.

“”Có phải rất có triết lý hay không.”” – Phan Trí vỗ tay cho chính mình.

Tưởng Thừa trượt người xuống một chút, duỗi dài chân gác trên bàn trà.

“”Vấn đề của hai tụi tôi không quyết định bởi Cố Miểu có tốt hay không, cũng không do có phải ở nơi xa gì gì đó hay không”” – Cậu nói – “”Là chính bản thân Cố Phi, cậu ấy từ nhỏ đến lớn... Tôi không biết nên nói thế nào, cậu từng nhìn thấy cái chuyện xưa ấy, con voi con bị xiềng xích từ nhỏ, giãy giụa thế nào cũng giãy không thoát, sau này lớn lên có thể quẫy thoát cũng sẽ không động đậy nữa.””

“”Ừ.”” – Phan Trí đồng ý.

“”Có thể không phải chính xác lắm”” – Tưởng Thừa nhíu nhíu, tổng kết như vậy đối với Cố Phi mà nói quá qua loa đơn giản rồi, nhưng cho dù là ở trước mặt bạn chí cốt Phan Trí thế này, cậu vẫn sẽ đem những vết sẹo của Cố Phi giấu kín – “”Nhưng mà thế này tương đối dễ hiểu.””

“”Hiểu rồi”” – Phan Trí nói – “”Cậu là muốn nói cậu ta có nút thắt trong lòng của mình... Hoặc là cái gì khác nhỉ, cho dù cậu đi lôi kéo cậu ta, cậu ta không cần, cậu ta sẽ cảm thấy giãy giụa không thoát, cậu ta phải tự mình muốn vùng vẫy ra mới được, hẳn là ý này.””

Tưởng Thừa dựng thẳng ngón cái hướng về Phan Trí.

“”Thừa nhi”” – Phan Trí dịch tới trên tay ghế sô pha, nhìn cậu – “”Cậu rất đỉnh nha.””

“”Hả?”” – Tưởng Thừa cũng nhìn cậu ta.

“”Cậu là đang đánh cuộc tình cảm của cậu ta đối với cậu có bao nhiêu sâu sắc hả?”” – Phan Trí hỏi.

“”Khả năng duy nhất bây giờ chính là cái này, trong thời gian ngắn cũng không có cơ hội gì”” – Tưởng Thừa nói – “”Hơn nữa tôi cảm thấy... chắc không cần đánh cược.””

“”Vậy nếu như”” – Phan Trí nghĩ một chút – “”Cậu ta giãy giụa không ngừng thì sao?””

Tưởng Thừa nhìn cậu ta, muốn khiến Cố Phi mở miệng nói việc này, đối với Cố Phi mà nói, quả thực là chuyện khó khăn, nhưng mà...

“”Tôi chưa từng nghĩ tới, tôi trước giờ không nghĩ tới những việc này.”” – Tưởng Thừa cười cười.

Sau khi trở lại, thời gian một tuần nghỉ lễ đều bận việc của Cố Miểu, tới hôm nay, lúc ở dưới lầu nghe thấy tiếng đốt pháo, Tưởng Thừa mới xem như là hồi phục tinh thần, cảm nhận được mùi vị Tết.

Nghỉ đông năm ngoái, lúc nhớ lại, đối với “”Tết”” đã không có ấn tượng nhiều bao nhiêu, có thể nhớ tới đều là đống tài liệu ôn tập chật cả bàn, còn có Cố Phi.

Rất đơn giản mà lại khiến người ta nhịn không được sẽ lặp đi lặp lại tuần hoàn ký ức.

Cứ giống như bài hát nghe hoài không chán sẽ theo đó mỗi một lần hát khẽ ra tiếng, anh muốn vai trái có em, vai phải mỉm cười...

Mà từ cầu thang của tầng một quay ra, lúc liếc mắt một cái nhìn thấy Cố Phi đứng ở lối vào hành lang trong ánh sáng mặt trời, tiếng tim đập giống như nhịp điệu của tay Cố Phi vỗ nhẹ nhàng ở trên hộp đàn.

Thình thịch thình thịch.

“”Ăn sáng chưa?”” – Cố Phi hỏi.

“”Chưa”” – Tưởng Thừa nói – “”Tôi vừa mới thức dậy.””

“”Vậy...”” – Cố Phi nhìn qua hướng giao lộ bên kia – “”Cùng nhau đi ăn?””

“”Ừ”” – Tưởng Thừa gật gật đầu, nhìn thấy Cố Miểu giẫm ván trượt phi qua, cậu cười cười – “”Chào buổi sáng, Nhị Miểu.””

Cố Miểu lướt qua từ bên cạnh bọn họ, búng tay một cái, lại xông tới đằng trước.

“”Cậu nói với con bé sắp đi mua mèo chưa?”” – Tưởng Thừa hỏi.

“”Nói rồi”” – Cố Phi nói – “”Phố ẩm thực bên kia có mấy tiệm thú cưng, đi xem thử có con nào thích hợp hay không.””

“”Nếu không có con nào thích hợp... con bé sẽ tức giận nhỉ?”” – Tưởng Thừa bỗng nhiên có chút lo lắng.

“”Hứa Hành Chi nói nên để con bé từ từ học biết đối diện loại nỗi buồn thất vọng này”” – Cố Phi kéo kéo áo – “”Thử xem một chút đi.””

“”Ừ.”” – Tưởng Thừa gật gật đầu.

Hai người chậm rãi đi qua quầy điểm tâm sáng ở đường nhỏ trước mắt bên kia, trở về mấy ngày nay, Tưởng Thừa cũng chưa từng tới chỗ đó ăn, lúc này chợt có chút tưởng niệm ông chủ lớn tiếng gọi cậu Trạng nguyên.

“”Trạng nguyên!”” – Ông chủ từ xa đã thấy hai cậu, vẫy vẫy tay với cậu – “”Trở về rồi à!””

“”Vâng.”” – Tưởng Thừa cười cười.

“”Còn nhớ tới chỗ tôi ăn sáng sao” – Ông chủ nói – “”Cậu quả thực vào Đại học R rồi nhỉ! Đồ ăn sáng của Đại học R so với chỗ tôi thế nào?””

“”Chỗ chú ngon.”” – Tưởng Thừa nói.

Ông chủ rất vui vẻ mà cười lên, giọng khá vang dội.

Sắp đến Tết rồi, người ở quầy điểm tâm sáng không nhiều, Tưởng Thừa kéo Cố Miểu ngồi tới bàn nhỏ bên cạnh, Cố Phi đi qua cầm đồ ăn.

“”Vẫn những thứ ấy chứ?”” – Cố Phi hỏi một câu.

“”Ừm.”” – Tưởng Thừa đáp một tiếng.

Hồi trước mỗi lần tới chỗ này, Tưởng Thừa đều ăn mấy loại đó, sủi cảo hấp, tiểu long bao, đậu hũ não chẳng hạn, Cố Phi đều cầm qua, giống như ngày trước xếp đầy một bàn.

“”Vương Húc... bảo có thời gian đi qua ăn bánh nhân thịt”” – Cố Phi ngồi xuống, gắp cái bánh bao cắn một miếng – “”Cậu muốn đi không?””

“”Được chứ”” – Tưởng Thừa nói – “”Tôi còn có loại bánh nhân thịt mới muốn... giới thiệu cho cậu ta đây.””

Cố Phi ngừng một chút, cười cười không nói gì.

– Nhân bánh nhà Chín Ngày không có! Tết trở về bán phương pháp bí truyền cho cậu ta HA HA!

– Di động xảy ra vấn đề à? Vẫn luôn không kết nối được, ngày mai tôi không có việc gì, cậu gọi điện thoại cho tôi nha

Lịch sử trò chuyện của cậu và Tưởng Thừa đều không còn, sau khi đổi sang điện thoại cũ, lịch sử của hai cậu chỉ còn lại hai tin nhắn này.

Đây là hai tin nhắn cuối cùng của Tưởng Thừa gửi cho cậu.

Cố Phi mỗi lần nhìn thấy liền sẽ cảm thấy đau lòng một hồi, mà lại bất kể như thế nào đều không nỡ xóa đi, chỉ là mỗi lần lúc mở tin nhắn, ánh mắt đều sẽ cẩn thận mà tránh tên của Tưởng thừa.

Bây giờ, lúc Tưởng Thừa nói việc bánh nhân thịt, không biết là loại tâm trạng gì, cậu có lúc cảm thấy, nếu như Tưởng Thừa chửi cậu một hồi, đánh cậu một trận, cậu sẽ càng dễ chịu.

Cậu đau lòng nhất chính là bộ dạng này của Tưởng Thừa, giả vờ như không có chuyện gì.

Còn giả vờ đến một chút cũng không giống.

Chỗ tiệm thú cưng, không vượt quá phạm vi hoạt động cố định của Cố Miểu, Cố Phi vốn định dẫn cô bé đi chợ hoa và chim, thế nhưng đoán chừng lúc này, chắc đều đóng cửa về nhà ăn tết rồi.

Với lại Hứa Hành Chi cũng nói rồi, không thể vội, phải từng bước một tới, để Cố Miểu từ từ thích ứng.

Hôm nay nếu như không tìm thấy mèo thích hợp, thì coi như bước đầu tiên đi, để Cố Miểu học biết đối diện thất vọng.

“”Tôi đi... lái xe qua, Lưu Lập sáng sớm đi chở hàng, lúc này chắc làm xong rồi”” – Ăn xong điểm tâm sáng, Cố Phi nói – “”Cậu với Nhị Miểu ở chỗ này chờ tôi một chút?””

“”Ừ.”” – Tưởng Thừa gật gật đầu.

Cố Phi đứng dậy đi qua cửa tiệm ở ngã ba bên kia.

Đi hai bước rồi cảm thấy có chút không dễ chịu, không biết vì cái gì, muốn quay đầu liếc một cái, lại sợ quay đầu nhìn rồi, sẽ xấu hổ.

Cậu không biết mình vì sao sẽ thế này.

Từ nhỏ tới lớn, cậu đều chưa từng trải qua tình hình như thế, khiến mình đặt vào trong hoàn cảnh không biết làm thế nào như vậy.

Tưởng Thừa vừa uống đậu hũ não, vừa nhìn Cố Phi bước lớn đi về phía trước, lúc nhìn thấy cậu ta đi tới chỗ rẽ xuôi theo đường, không thể không nhảy một cái đem bước chân vội vã điều chỉnh lại.

Cậu cười cười.

Cười xong lại cảm thấy mũi hơi cay cay.

Cảm nhận của Cố Phi bây giờ với cậu hoàn toàn không giống nhau nhỉ, cậu rất giày vò, cậu đang chờ Cố Phi tỉnh lại, tự mình mở mắt.

Mà Cố Phi lại đang vùng vẫy, vùng vẫy ở trong vỏ bọc cậu ta tự tạo ra cho mình nhiều năm như vậy, cũng có lẽ sẽ sợ hãi, sẽ hoang mang, sẽ không biết làm thế nào.

Tưởng Thừa một hớp đem não đậu hũ còn lại uống hết, chùi chùi miệng, nhìn xuất thần vào chỗ rẽ Cố Phi vừa mới đi qua.

Không bao lâu, Cố Phi đã lái chiếc màn thầu nhỏ qua đây, Cố Miểu rất vui vẻ mà ôm ván trượt lên xe, Tưởng Thừa chen theo đi lên.

“”Ngồi ổn rồi chứ?”” – Cố Phi đóng cửa xe lại.

“”Ổn rồi.”” – Tưởng Thừa nói.

Phố ẩm thực bên này còn rất náo nhiệt, người mua đồ Tết rất nhiều, lúc xe của Cố Phi lái vào trong, Tưởng Thừa chú ý nhìn xem, mấy tiệm thú cưng cũng đều mở cửa, xuyên qua cửa kính thủy tinh có thể nhìn thấy mèo con, chó con trong lồng.

Cố Miểu hưng phấn mà nằm sấp trên cửa sổ xe dán mắt nhìn ra ngoài, sau khi Cố Phi ở ven đường tìm chỗ trống nhỏ nhét xe vào xong, cô bé lập tức đẩy cửa mở ra, giành xuống xe trước tiên.

Lúc Tưởng Thừa và Cố Phi xuống xe đi qua, cô bé đã đứng ở trước tủ kính ngoài cửa của một tiệm thú cưng nhìn vào bên trong.

“”Phải dính người, hiền lành, nhớ nhé.”” – Tưởng Thừa nói.

“”Ừ”” – Cố Phi gật gật đầu, đi qua đem Cố Miểu quay lại đối diện với mình – “”Nhị Miểu, lát nữa không được tùy tiện thò tay sờ mấy con thú nhỏ.””

Cố Miểu gật gật đầu.

Cố Phi dẫn cô bé đi vào trong tiệm.

Cửa tiệm này chắc là một tiệm lớn nhất, chó, mèo trong tiệm rất nhiều, bọn họ vừa đi vào, mấy con chó đã cùng kêu lên.

Tưởng Thừa lập tức liếc nhìn Cố Miểu, Cố Miểu không có phản ứng gì, chỉ là có hơi kiếu kỳ mà nhìn xung quanh.

“”Tiệm của chú có mèo nhỏ chứ?”” – Cố Phi hỏi.

“”Có chứ, muốn cần loại nào?”” – Ông chủ dẫn bọn họ tới mấy cái lồng mèo trước mặt – “”Ở đây có mấy con, nếu muốn loại khác, tôi có thể cho cậu xem hình, có một số người khách để chúng tôi bán dùm.””

“”Cần ngoan ngoãn, dính người.”” – Cố Phi nói.

“”Vậy thì Ragdoll a”” – Ông chủ lập tức nói – “”Ragdoll gần gũi người nhất.””

“Trông như thế nào?”” – Cố Phi hỏi.

“”Rất xinh đẹp”” – Ông chủ nói – “”Cậu muốn xem thử không? Đi tới tiệm ấy cũng là của tôi, bên đó có một con Ragdoll, lớn bốn tháng.””

“”Bao nhiêu tiền?”” – Tưởng Thừa đối với mèo cũng coi như có chút hiểu biết, giành trước Cố Phi hỏi một câu.

“”Giá cả có thể thương lượng, các cậu có thể nhìn thử trước.”” – Ông chủ nói.

“”Bao nhiêu tiền?”” – Tưởng Thừa rất cố chấp mà hỏi lại một lần.

“”Bốn nghìn rưỡi, đây xem là rẻ rồi.”” – Ông chủ liếc nhìn bộ dạng này của cậu, lập tức ngồi về trên ghế. (15.1356977 VND)

Cố Phi rõ ràng bị dọa giật mình, quay đầu nhìn Tưởng Thừa, rất nhỏ giọng mà nói: “”Ông ta nói bao nhiêu?””

“”Hỏi thử xem mèo ta đi”” – Tưởng Thừa nói – “”Mèo cảnh cũng nuôi không tốt được.””

“”Mèo ta có thể không có gần người, đều hung dữ đấy”” – Trong ngữ khí ông chủ hơi khó chịu – “”Muốn mèo ngoan ngoãn, gần người còn tiếc tiền.””

“”Vậy lại xem sau.”” – Cố Phi kéo Cố Miểu chuẩn bị đi ra ngoài.

“”Mua mèo ta thì đi ra chợ bán thức ăn nhá, chạy tới đây làm gì”” – Ông chủ ở phía sau nói – “”Chỗ tụi tao là bán mèo cảnh.””

“”Mịa nó?”” – Khoảng thời gian này, Tưởng Thừa vốn là đã rất kiềm chế, toàn bộ tâm tình đều là cưỡng chế tự mình tiêu hóa từ từ, lúc này nghe lời này một cái, trong nháy mắt đã có chút bốc hỏa, giọng tức thì khàn đi – “”Vậy thì ông rất cao cấp sao? Đều nói chó cậy chủ, cái kiểu cậy mèo như ông rất khác loài nhỉ? Vậy ông cũng bốn ngàn rưỡi sao?””

“”Con mẹ nó mày có bệnh hả! Mua không nổi, càn rỡ mẹ nó gây rối cái gì! Cút cút cút!”” – Ông chủ đứng ngay lên – “”Tao lại không phải người làm từ thiện!””

“”Thừa ca”” – Cố Phi kéo Tưởng Thừa chặn lại – “”Đi thôi.””

“”Mèo bốn ngàn rưỡi, tôi đúng thật mua không nổi”” – Tưởng Thừa nói – “”Người bốn ngàn rưỡi, tôi mua vài tên về chùi sàn nhà vẫn còn có khả năng.””

Ông chủ đá ghế một cái, trừng mắt liền xông qua: “”Tao mẹ nó khiến mày nằm viện giá bốn ngàn rưỡi!””

Đánh một trận!

Đánh một trận!

Trong đầu của Tưởng Thừa trong phút chốc chính là ba cái chữ này.

Nhưng cậu vừa mới quay người muốn đi qua, Cố Phi đã đi lên nghênh tiếp, một tay giơ lên liền chặn lại nắm đấm của ông chủ vung qua đây, tiếp đó túm lấy cổ áo ông chủ đụng tới trên tường một cái dữ dội, chỉ vào ông ta: “”Tôi bây giờ có thể giúp ông gọi 120.””

Đầu ông chủ đập lên tường phía sau một cái, nghe tiếng động không xem là nặng, nhưng Cố Phi nắm cổ áo ông ta lại nắm đến rất chặt, khớp ngón tay còn chống ở trên yết hầu ông ta, mặt của ông ta không tới mấy giây đã nghẹn đỏ, vũng vẫy nghĩ muốn kéo tay Cố Phi ra.

“”Tết rồi”” – Cố Phi đè thấp giọng – “”Ông muốn tìm chuyện không vui, vậy tôi liền giúp ông, dù sao tôi bây giờ cũng siêu cấp không thoải mái.””

“”Động tác của Cố Phi liên tiếp, dứt khoát, lưu loát lấy đi nổi trội của Tưởng Thừa, cũng khiến lý trí của cậu vào trong một giây này hơi trả về chút máu.

“”Thôi đi”” – Tưởng Thừa cưỡng chế giận dữ, nhìn nhìn Cố Miểu, nhóc con này hoàn toàn không quan tâm tranh chấp bên này, cong lưng, tay chống gối đang nhìn một con chó nhỏ đang ngủ trong lồng, cậu đi qua kéo Cố Miểu dậy – “”Đi.””

Cố Phi lại trừng mắt nhìn ông chủ mấy giây rồi mới thả lỏng tay.

Đoán chừng là Cố Miểu cũng không có mèo vừa ý, hoặc là căn bản mà nói cũng chưa kịp vừa ý con mèo nào, rất nghe lời mà theo hai cậu đi ra khỏi tiệm thú cưng này.

Hai cậu đi ra phía trước hơn mười mét, ông chủ vẫn đứng ở cửa tiệm chửi mát.

Tưởng Thừa cố gắng khiến mình không nghe tiếng của ông chủ, cậu sợ mình không khống chế được, xông lại đánh với người ta một trận.

Tết rồi, không cần thiết.

Nhưng vẫn ngột ngạt đến kịch liệt, lửa trong lòng làm sao cũng dập không tắt, khiến toàn thân cậu đều cảm thấy không thoải mái, chỉ muốn mạnh mẽ vung tay, duỗi thẳng chân, thậm chí muốn trực tiếp nằm thẳng trên mặt đất lăn lộn khóc lóc om sòm, lại gào to mấy tiếng đem chút khó chịu lăn ra ngoài.

Cố Phi kéo Cố Miểu đi theo phía sau Tưởng Thừa, Tưởng Thừa đi rất nhanh, mang theo tức giận.

Cậu và Cố Miểu đều có chút cảm giác theo không kịp, cậu khom lưng nhìn vào Cố Miểu: “”Nhị Miểu.””

Cố Miểu nhìn cậu.

“”Chúng ta đi chỗ đó chơi một lát”” – Cố Phi chỉ chỉ một chỗ đất trống nhỏ phía trước, chỗ đó là một cái đài phun nước không có nước, không có người nào – “”Sau đó đi tìm mèo.””

Cố Miểu gật gật đầu, ván trượt phóng một cái trên đất, giẫm vào liền xông qua.

“”Thừa ca.”” – Cố Phi đuổi theo Tưởng Thừa, gọi cậu ta một tiếng.

“”Hử.”” – Tưởng Thừa đáp một tiếng, cổ họng lại bị tắc.

Đây tuyệt đối không phải nóng trong người gì đó, Cố Phi mặc dù không dám xác định cổ họng của Tưởng Thừa có phải đã có thể có liên quan với ưu tư của cậu ấy hay không, nhưng khẳng định không phải nóng trong người.

Chỉ là Tưởng Thừa không chịu nói, cậu cũng không cách nào cưỡng ép hỏi đến cùng.

“”Đừng tức giận.”” – Cố Phi nói.

“”Không tức.”” – Tưởng Thừa hắng hắng giọng.

Cố Phi nhìn cậu, chần chừ đến cả buổi, lúc đi tới đài phun nước bên cạnh, cậu cắn răng, duỗi tay ôm lấy vai của Tưởng Thừa.

Thân thể của Tưởng Thừa rõ ràng cứng lại một cái, có chút giật mình mà nghiêng đầu một chút.

Tay cậu siết chặt lại, đem Tưởng Thừa đẩy tới chỗ ít người ở mặt hông của đài phun nước, sau đó quay người ôm lấy cậu ta.

Tưởng Thừa vẫn còn cứng người, cậu ta không buông lỏng, dùng sức trên cánh tay xoa trên lưng Tưởng Thừa: “”Phía trước còn có tiệm thú cưng, ở sâu bên trong, đi tiệm đó hỏi thử xem.””

“”Ừ.”” – Giọng Tưởng Thừa rất thấp.

Có người qua đường, hơi hiếu kỳ mà nhìn hướng bên này, Cố Phi cũng không quan tâm, nhìn cứ nhìn đi.

Không sao cả.

Cậu đã rất lâu rồi không thấy qua Tưởng Thừa thế này, trong ký ức ban đầu của cậu, con người Tưởng Thừa đụng một chút liền dễ dàng mất khống chế cảm xúc, đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện.

Bây giờ, bộ dạng này của Tưởng Thừa, cậu đau lòng vô cùng.

“”Thừa ca.”” – Cố Phi nhắm mắt lại.

Chúng ta hòa hợp lại đi.

Câu nói này nghẹn lại trong cuống họng, cậu cảm thấy bây giờ mở miệng liền sẽ nói ra.

Nhưng mà.

Cậu cắn chặt răng không lên tiếng nữa.

Cậu biết mình vì sao muốn nói, cũng biết mình vì cái gì không thể nói.

Cậu không thể tùy ý như vậy, Tưởng Thừa không phải công cụ phối hợp cảm xúc lên xuống của cậu, không phải cậu nói một câu thì đi, nói một câu thì người lại trở về.

Nếu như bây giờ cậu nói ra, sẽ khiến tình cảm của hai người nhìn giống như một thứ trò chơi tùy tiện.

“”Không việc gì”” – Tưởng Thừa nhẹ giọng nói – “”Đi xem mèo thôi.””

“”Ừ.”” – Cố Phi nới lỏng cánh tay.

Tưởng Thừa liếc nhìn cậu ta, quay đầu lại gọi một tiếng: “”Nhị Miểu!””

Cố Miểu đạp trên ván trượt dừng lại, nhìn hai cậu bên này.

“”Đi, đi phía trước.”” – Tưởng Thừa nói.

Cố Miểu quay đầu một cái, giẫm vào ván trượt đi về phía trước.

Tưởng Thừa vỗ nhè nhẹ lên cánh tay Cố Phi một cái, quay người theo đi qua.

Trí nhớ của Cố Phi bị sai sót, tiệm cuối cùng này là bệnh viện thú cưng, mặc dù cũng bán đồ dùng thú cưng, nhưng hình như không có mèo và chó đang bán.

Trái lại có mấy con chó nhỏ đang nhập viện và đang tiêm thuốc.

“”Nếu không thì đi tới tiệm ngoài cùng xem thử?”” – Tưởng Thừa nói.

“”Ừ.”” – Cố Phi gật gật đầu.

Lúc Tưởng Thừa muốn gọi Cố Miểu, phát hiện cô bé đang nhìn con chó nhỏ đang truyền nước.

“”Cún con bị bệnh”” – Tưởng Thừa đi qua ngồi xổm tới bên cạnh cô bé – “”Đang truyền nước... Chúng ta đi tới chỗ khác xem thử đi.””

Cố Miểu không động đậy, chỉ quay đầu nhìn xung quanh tiệm, hình như là muốn tìm mèo.

“”Có việc gì không?”” – Một cô gái từ buồng trong đi ra hỏi một câu.

“”Chúng tôi muốn mua mèo... Chỗ chị là bệnh viện thú cưng đúng chứ?”” – Tưởng Thừa nói.

“”Phải, nếu các cậu muốn mua mèo cảnh, chỗ chúng tôi không có nha”” – Cô gái cười cười – “”Chỗ chúng tôi chỉ có mấy con mèo nhỏ đang gửi nuôi, người ta nhặt được đưa tới.””

“”Có thể... xem thử không?”” – Tưởng Thừa hỏi.

“”Có thể chứ”” – Cô gái dẫn bọn họ tới buồng trong, chỉ chỉ một cái lồng mèo kê trên cái nệm dày – “”Ở chỗ đó, khám qua không có bệnh, bây giờ có thể nhận nuôi, không cần tiền, nhưng mà không phải mèo cảnh nha, người gửi nuôi nói chắc là lai mèo Ba Tư với mèo ta.””

Cố Phi dẫn Cố Miểu tới đứng bên cạnh lồng mèo.

Cố Miểu lập tức đem mặt kề sát qua, cái mũi thậm chí đụng tới trên lồng mèo.

Bốn con mèo nhỏ, đang cuộn lại cùng nhau ngủ một giấc.

Có lẽ là Cố Miểu đụng tới lồng mèo, có một con mèo nhỏ ngẩng đầu lên, sau đó kêu một tiếng, cái miệng rất to, chỉ là tiếng kêu rất nhỏ.

Cố Miểu lập tức hưng phấn mà quay đầu nhìn Cố Phi: “”Ha!””

“”Ừ.”” – Cố Phi cười cười.

Con ngẩng đầu này có lẽ là con xấu nhất trong bốn con mèo con, trên mũi có một vết bớt lớn màu đen, mặt cũng rất nhọn, lông cũng ngắn nhất, nhưng mà sau khi đem nó cầm ra một mình thả tới trên một cái nệm, Cố Miểu đăm đăm dán mắt vào nó, nhìn có đến năm phút đồng hồ cũng không cử động.

Sau khi Cố Phi cho phép, cô bé chìa tay ra, cẩn thận mà sờ một cái trên đầu mèo con.

Mèo con lim dim mắt mà kêu “meo” một tiếng rất nhỏ.

“”Con này ngoan ngoãn nhất”” – Cô gái ở bên cạnh nói – “”Chỉ là xấu chút, nhưng mà tính khí tốt nhất, ba con khác cứ bắt nạt nó.””

Bọn họ nán lại ở trong tiệm gần một tiếng đồng hồ, để Cố Miểu với mèo con ở cùng một chỗ, cuối cùng xác định Cố Miểu rất thích nó, mà nó xác thực cũng rất ngoan ngoãn, hoặc là nói không phải ngoan ngoãn, là siêu cấp uể oải lờ đờ, Cố Phi quyết định nhận nuôi con mèo nhỏ này.

Tâm trạng Cố Miểu vô cùng tốt, có lẽ là vì con mèo này quá nhỏ so với Cừu múp, chỉ cỡ một phần năm Cừu múp, lúc cô bé ôm mèo hết sức cẩn thận.

Sau khi lên màn thầu nhỏ, cô bé đặt mèo lên chân, sờ từng chút từng chút.

Thẳng tới khi xe lái tới dưới lầu của phòng thuê, cô bé đều không ngẩng đầu qua.

Tưởng Thừa xuống xe, lại thò đầu về trong xe: “”Nhị Miểu.””

Cố Miểu ngẩng đầu lên.

“”Nhớ phải đặt cho nó cái tên.”” – Tưởng Thừa nói.

Cố Miểu nhìn cậu, dường như là nghe không hiểu.

“”Lát nữa tôi sẽ giải thích cho con bé thử xem”” – Cố Phi cười cười – “”Con bé còn chưa từng đặt tên cho đồ chơi, à, động vật nhỏ gì gì đó đâu.””

“”Ừ”” – Tưởng Thừa vỗ nhẹ ở trên cửa xe hai cái – “”Vây tôi... đi lên.””

“”Được.”” – Cố Phi gật gật đầu.

Sau khi nhìn theo Tưởng Thừa đi vào hành lang, Cố Phi đóng cửa xe lại, ngồi xuống ngẩn ngơ một lúc mới quay đầu nói một câu với Cố Miểu ở phía sau: “”Nhị Miểu, đặt cho nó cái tên đi.””

Cố Miểu nhìn cậu.

“Cừu múp, là cái tên, Nhị Miểu cũng là cái tên, Cố Phi cũng là cái tên”” – Cố Phi giải thích cho cô bé – “”Thừa ca cũng là cái tên, mèo con này tên gọi gì?””

Cố Miểu im lặng.

“”Nó có tên, em liền có thể gọi nó rồi.”” – Cố Phi lại nói.

Cố Miểu nghĩ rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, búng tay, dựng thẳng ngón cái.

“”Hả?”” – Cố Phi ngây ra một chút.

Cố Miểu cúi đầu sờ mèo con: “”Thừa ca.””

“”Cái gì?”” – Cố Phi nhìn cô bé.

Cố Miểu không nói nữa.

“”Nó gọi là Thừa ca sao?”” – Cố Phi hỏi.

Cố Miểu gật gật đầu, tiếp tục sờ mèo con.

““... Được thôi.”” – Cố Phi khởi động xe, quay đầu lại lái trở về.

Một con mèo cái nhỏ, gọi là Thừa ca.

Cậu cười to lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.