Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 47: Chương 47




Bánh tổ chiên quả thực rất ngon, về phương diện tìm kiếm đồ ăn bình dân nhưng ăn rất ngon thế này, Tưởng Thừa cảm thấy điểm kỹ năng của Cố Phi đúng là đạt tối đa.

Đã khóc, đã đùa giỡn lưu manh rồi… Mặc dù việc này không thể suy nghĩ tường tận, bụng cũng đã lấp đầy, đồ đạc cũng đã mua đủ, lúc đi ra khỏi tiệm bánh tổ nhỏ, Tưởng Thừa ợ một tiếng, cảm thấy được tâm tình thoải mái lên nhiều lắm.

“Về đi” – Cố Phi nhìn giờ trong điện thoại – “Không phải cậu còn muốn đọc sách một chút sao?”.

“Không muốn đọc sách, mà là muốn ngủ” – Tưởng Thừa nói – ” Trước hai ngày thi tôi không đọc, chủ yếu là ngủ, bất kể thi cuối năm hay thi bình thường đều như vậy.”

“Ồ” – Cố Phi nói – “Tôi cũng vậy, tôi bất kể thi cuối năm hay thi bình thường, trước một năm đều ngủ là chính”.

Tưởng Thừa không nhịn cười được, hai người cười thả cửa một trận, cậu thiếu chút nữa cười văng cả nước mũi, nhanh chóng lấy khăn giấy ra đè lên mũi: “Đệt”.

“Trở về ngủ sớm chút đi, cậu bị cảm thế này mai thi được một nửa lại buồn ngủ.” – Cố Phi nói.

“Không đâu” – Tưởng Thừa vung vung tay – “Tôi nhắm mắt cũng có thể viết ra được.”

“Đừng” – Cố Phi nói – “Chữ của cậu mở mắt viết còn nhận không ra, lỡ mà nhắm mắt viết…”

“Câm miệng lại cho ông” – Tưởng Thừa lại cười một trận.

Hai người cùng nhau đạp xe chậm rãi lắc lư trở về phòng cho thuê, Cố Phi không lên lầu nữa, đem đồ đạc từ trên xe lấy xuống cho cậu: “Lỡ có lạc đường nữa thì gọi cho tôi, tôi sẽ nói cậu biết nên đi như thế nào”.

“… Tôi đã biết đi như thế nào rồi.” – Tưởng Thừa nói.

“Ngủ ngon.” – Cố Phi cười nói.

“Ngủ ngon.” – Tưởng Thừa đem xe đẩy vào trong thang gác, khóa lại trên lan can, xách đồ đạc lên lầu.

Mặc dù đẩy cửa phòng ra cũng giống với chỗ của Lý Bảo Quốc, trong phòng trống rỗng không một bóng người, nhưng cảm giác hoàn toàn không giống nhau, cậu không cần đi lo những chuyện rắc rối kia của Lý Bảo Quốc, không cần một lần nữa thay ông ta trả tiền, cũng không cần tiếp tục nghe ông ta ho khan hay lớn giọng gào thét, càng không cần phải lo lắng cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Tưởng Thừa điều chỉnh nhiệt độ máy nước nóng tới mức có chút phỏng tay, xả nước từ đầu đến chân, nơi này còn có nước nóng để tắm rửa, không cần giống như nhà của Lý Bảo Quốc mỗi ngày đều phải dùng thùng bưng nước nóng… Cậu cũng chưa từng thấy Lý Bảo Quốc tắm rửa, có lẽ toàn đi nhà tắm công cộng.

Nước nóng muốn bỏng xuôi theo mặt và cổ, chảy qua thân thể, cậu nhắm mắt lại chống lên tường, toàn thân từ từ buông lỏng.

Nhưng vừa mới xối một lát không lâu lắm, cậu liền tắt nước đi, nhanh chóng lau khô nước, đi ra khỏi phòng tắm.

Tuy rằng dưới tình huống này lại nghĩ tới Cố Phi và những chuyện đã cùng Cố Phi làm cũng không hề kỳ quái, nhưng ít nhiều vẫn là có chút không được tự nhiên.

Cậu thường thường sẽ nghĩ bậy bạ về một minh tinh nào đó, xem tấm ảnh kích tình nào đó không biết từ đâu, một đoạn ngắn trong AV nào đó… Cố Phi lại là mục tiêu rõ ràng, hơn nữa lại ở ngay bên cạnh, còn là lần đầu tiên, cho dù nói như thế nào, cậu vẫn là có cảm giác tội lỗi.

Trở về phòng ngủ, đóng kỹ cửa lại, cậu đem chăn gối hôm nay mua được sắp xếp xong, lúc đầu cảm thấy vỏ chăn ra giường gì đó mới mua cần phải giặt xong mới đem thay, đứng ở bên giường do dự cả buổi cuối cùng vẫn là quyết định từ bỏ, là đàn ông không cần chú trọng những thứ này.

Cậu lên giường, tắt đèn sau đó mở to mắt đến nửa buổi cũng không có ý định ngủ.

Lúc này không lại vì Cố Phi nữa, mà là bởi vì cuộc thi ngày mai.

Nửa học kỳ này trở lại cậu vẫn luôn mơ mơ hồ hồ trải qua, mặc dù nghe giảng không có gì nghe không hiểu, bài tập cũng không có bài làm không ra, hiện tại lại bắt đầu có chút lo lắng.

Trước kia ở trường học, cậu mỗi lần lơ là đều có thể trực tiếp ảnh hưởng tới thành tích, hiện tại điều kiện của Cao Trung số 4 như vậy, bên cạnh ngay cả một người nghiêm túc nghe giảng bài cũng sớm tìm không ra, cho dù độ khó bài thi nhất định sẽ thấp hơn so với trước đây, nhưng mà cậu vẫn có chút lo lắng cho thành tích của bản thân.

Vốn là trước khi thi cậu sẽ không đụng vào sách, lúc này lại ngồi dậy, từ trong cặp lấy bài ghi chép lật ra.

Thời gian thi của Cao trung số 4 không giống như ngày trước lắm, sáng mai thi hai môn, ngữ văn và chính trị, cậu thở dài, bố trí thời gian chặt chẽ như thế này, quả thực không giống tác phong lề mề của Cao Trung số 4, thi đấu chung kết bóng rổ cũng phải lùi đến sau kỳ thi…

Thậm chí không biết ngủ lúc nào, sáng sớm lúc tỉnh dậy, sách đã bị ném tới trên đất, người đang nằm ngay ngắn trong chăn.

Tưởng Thừa liếc mắt xem giờ, đồng hồ báo thức còn chưa có kêu, nhưng mà thời gian cũng sắp đến, đồng hồ sinh học của cậu tại thời khắc quan trọng vẫn còn rất đáng tin.

Điểm tâm sáng phòng cho thuê ở đây so với bên nhà của Lý Bảo Quốc không khác nhau lắm, cậu ở sạp nhỏ ven đường mua bát đậu hủ não cùng hai cái bánh rán, ăn xong lại đạp xe chuẩn bị tới trường học.

Lúc đến giao lộ, cậu lại dừng xe, không biết còn cần gọi cho Cố Phi để cùng đi hay không, do dự trong chốc lát, sau đó cậu móc điện thoại ra chuẩn bị ấn số.

Mới vừa tra ra tên của Cố Phi, liền nghe được bên cạnh có người huýt sáo, cậu quay đầu, có chút giật mình phát hiện Cố Phi thế mà đã ở ngay bên cạnh, ngồi trên xe một chân chống đất.

“Chào học bá.” – Cố Phi vẫy vẫy tay với cậu.

“Đệt” – Tưởng Thừa kinh ngạc nhìn đồng hồ – “Cậu đến hồi mấy giờ?”.

“Vừa tới năm phút” – Cố Phi nói – “Tôi đi thi chưa bao giờ đến muộn.”

“Quá thần kỳ rồi.” – Tưởng Thừa nở nụ cười, tâm tình đột nhiên trở nên vô cùng tốt, không biết tại sao nhưng lúc cậu nhìn thấy nụ cười của Cố Phi lại cảm thấy rất… thân mật, có lẽ bởi vì hai người đã làm ra vài chuyện gì đó, mặc dù chẳng ai nhắc đến, nhưng suy cho cùng cũng là bạn cùng bàn đã từng trải qua quan hệ không thuần khiết…

“Ăn chưa?” – Cố Phi hỏi.

“Mới vừa ăn chút đồ lặt vặt” – Tưởng Thừa nói – “Cậu mà nói cậu qua đây, tôi đã chờ cậu để cùng đi ăn rồi”.

“Không sao” – Cố Phi cười nói – “Tôi cũng ăn rồi, đang nghĩ nếu như cậu còn chưa ăn, tôi sẽ chờ cậu ăn xong”.

Một đường tới trường học đều rất yên tĩnh, không có chạm mặt hai tên vườn bách thú kia, đoán chừng là bởi vì đã hẹn đánh nhau… không, hẹn chơi bóng, cho nên muốn giữ vững một chút phong độ cuối cùng.

Tiến vào phòng học, Tưởng Thừa liền phát hiện bình thường những người này lười nhác, tại thời điểm thi giữa kỳ không ngờ sẽ biểu hiện ra một chút khẩn trương.

Bàn cũng đều bị kéo ra, mặc dù cách không xa, nhưng nhìn qua vẫn là mỗi người ngồi một chỗ.

Cậu vừa ngồi xuống, Chu Kính liền quay đầu lại: “Tưởng Thừa, Tưởng Thừa…”.

“Cậu muốn xem đáp án thì tự xem, lúc thi cậu dám gọi tên tôi như vậy tôi lập tức tố cáo cậu gian lận.” – Tưởng Thừa chỉ vào cậu ta.

“Ày! Được được được được…” – Chu Kính ngẩn người, sau đó cười đến mức trên mặt hóa thành vườn hoa – “Bạn chí cốt.”

“Tưởng Thừa.” – Bên trái có người kêu cậu một tiếng.

Tưởng Thừa quay đầu, phát hiện Vương Húc lại có thể ngồi ở vị trí bên trái mình: “Mày ngồi chỗ này?”

“Lúc thi tao ngồi ở đây” – Vương Húc trịnh trọng trả lời – “Tay đừng để che tờ đáp án, biết chưa?”

“Ờ.” – Tưởng Thừa đáp một tiếng.

“Viết xong cũng đừng lật, để yên đấy biết không?” – Vương Húc lại nói.

“Ờ.” Tương Thừa tiếp tục đáp lời.

“Đại Phi ở bên đó cậu không cần quan tâm, cậu ta thi trước giờ không gian lận, cậu quan tâm tôi là được rồi” – Vương Húc một mặt nghiêm túc như cũ – “Tôi còn phải phụ trách truyền ra ngoài”.

“… Biết rồi.” – Tưởng Thừa gật đầu, sau đó quay đầu nhìn qua Cố Phi một chút, Cố Phi đang chơi điện thoại, quay đầu đối diện cùng nhìn nhau với cậu một cái, cười cười không nói.

Giáo viên giám thị là lớp 12, một phụ nữ trung niên đeo kính vô cùng uy nghiêm, tiến vào phòng học đem bài thi thả một cái xong, trước tiên nhìn chằm chằm mỗi người trong phòng học từ trái qua phải, từ phải qua trái. lại trước trước sau sau đều nhìn một lượt, sau đó hắng giọng một cái, đem kỷ luật trường thi đọc một lần.

Đám học trò xung quanh trước giờ chưa từng yên lặng, lúc này lại yên lặng đến nỗi làm cho Tưởng Thừa thấy có chút không quen.

Sau khi bài thi phát xuống, Tưởng Thừa trước tiên cầm bài thi lướt nhanh tổng thể một lượt, phát hiện độ khó bài thi của Cao Trung số 4 quả nhiên so với tác phong tổng thể của Cao Trung 4 tương đối thống nhất, phần bài thi này đối với cậu mà nói, rất đơn giản.

Cậu lại lật tới đề làm văn nhìn một chút.

Quý Tiễn Lâm tiên sinh từng nói: “Mỗi cá nhân đều ra sức để sống một đời người trọn vẹn. Thế nhưng, từ xưa đến nay, trong nước ngoài nước, một đời người trọn vẹn một trăm phần trăm là không có. Cho nên ta nói, không trọn vẹn mới là đời người.”

Dựa vào lý giải của mình, liên hệ thực tế, tự xác định nghĩa, thể văn tự do, tự định hướng tới chủ đề.

Tưởng Thừa khe khẽ thở dài, đề viết văn này quả thực quá đơn giản, đặc biệt là đối với cậu hiện tại mà nói, đừng nói 800 chữ, 8000 chữ cũng không thành vấn đề.

Cậu đem bài thi lật lại mặt trước, an tâm mà bắt đầu làm bài.

Xung quanh vẫn yên lặng như cũ, một cái lớp lúc bình thường vào học chỉ có thể nghe thấy tiếng vo ve, lúc này lại có thể nghe được tiếng sàn sạt do giấy và bút ma sát tạo ra, quả là có loại cảm giác tương phản kỳ diệu.

Cậu liếc mắt nhìn Cố Phi ở bên kia, Cố Phi vẫn chưa bắt đầu làm bài, mà dán mắt vào tờ văn học hiện đại đọc đến say sưa ngon lành.

Bên trái Vương Húc có trạng thái gì cậu không dự định xem, bởi vì cậu không cần quay đầu cũng đã cảm thấy được ánh mắt nóng rực của Vương Húc, và trong khóe mắt là khuôn mặt của cậu ta đang nghiêng qua phía bên này.

Hai giáo viên giám thị rất nghiêm ngặt, một trước một sau không ngừng trao đổi vị trí, từ tần suất giãy dụa trên người của Chu Kính ở trước mặt mà thấy, Tưởng Thừa phán đoán nội tâm hiện tại của cậu ta hẳn là rất sốt ruột.

So ra thì Phan Trí vẫn là bình tĩnh, trước giờ đều không nhanh không chậm trước tiên trả lời qua loa xong, sau đó chờ cậu làm hết rồi mới chỉnh sửa lại cho thống nhất…

Cố Phi đọc đoạn văn nhỏ của văn học hiện đại xong rồi, đáng tiếc không phải là truyện ngắn, nói về nghị lực xây dựng lý trí… nhìn không thấy hứng thú gì cả.

Cố Phi lật lại bài thi, dự định là đầu tiên sẽ tô chọn những đáp án thấy quen mắt có thể gần như đoán ra được trước, sau đó sẽ bắt đầu đánh lụi, đánh lụi xong sau đó lại tùy tiện điền chữ vào chỗ còn trống, cuối cùng thu thập lại viết văn.

Viết văn không giới hạn thể loại, nếu đã là thơ ca còn không bị giới hạn ít nhất 800 chữ, Cố Phi dự định sẽ lách vào kẽ hở này, có thể ít viết cứ ít viết.

Cậu cảm thấy sắp xếp của mình vô cùng hoàn mỹ, lúc cầm tờ trắc nghiệm bắt đầu làm, cảm thấy trạng thái của bản thân với vị học bá bên cạnh kia không khác là mấy.

Bút của Tưởng học bá liên tục không ngừng, trên cơ bản là vừa xem đề vừa tô chọn, đề bài dài một chút thì thời gian cậu ta tạm ngừng cũng không tính quá lâu, nếu như nói ngày thường trên lớp bộ dáng học bá của Tưởng Thừa cũng không tính là quá rõ nét, thì thời điểm thi lúc này quả thực có thể nhìn rõ rồi.

Cố Phi vừa xong toàn bộ những câu nhìn quen mắt, lúc bắt đầu đánh lụi, bài thi của Tưởng Thừa ở bên kia đã lật qua trang.

Lúc cậu bắt đầu viết chữ, Tưởng Thừa đã bắt đầu làm bài văn.

Đệt.

Cố Phi nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Tưởng Thừa, trong một chớp mắt cậu cảm thấy bộ dạng này của cậu ta, quả thực đẹp trai đến người thần phẫn nộ.

Nhưng mà ngược lại nói đến học bá làm văn phải viết 800 chữ, Cố Phi lợi dụng sơ hở mà làm thơ thì viết nhanh hơn nhiều, cậu tùy tiện ráp vài hàng như đúng mà sai thành câu coi như là đã hoàn tất, như vậy bài thi làm xong cũng không cần kiểm tra nữa, muốn kiểm tra thì chính là đánh lụi lại một lần nữa, ba ván thắng hai.

Bình thường lúc này cậu đã nộp bài thi, nhưng mà ngày hôm nay cậu lại không động đậy, Tưởng Thừa bên cạnh còn đang làm bài văn, cậu muốn nhìn một chút.

Chữ của Tưởng Thừa mặc dù thuộc loại xấu hiếm thấy, nhưng mà viết lại rất nhanh, cũng giống như cậu ta đọc kiểm điểm vậy, rào rào từng hàng từng hàng tiến lên.

Tờ trắc nghiệm và bài thi Tưởng Thừa đã để ở góc bàn, Vương Húc bên kia đang điên cuồng sao chép, chỉ có một ít câu điền vào chỗ trống, cậu ta còn phải rướn dài cổ, bộ dáng rất vất vả, Chu Kính cũng không thoải mái, chính là chữ của Tưởng Thừa, chính diện nhìn còn không hiểu, đảo ngược lại nhìn quả thật so với thiên thư không phân cao thấp.

Có điều là so với trước kia vẫn còn tốt hơn rất nhiều, trên lớp thành tích tốt một chút đều ngồi đằng trước, bọn họ phía sau, lúc này mỗi người ngay cả cóp cũng không biết nên cóp ai.

Khi còn có nửa giờ là kết thúc, học bá Tưởng Thừa hạ bút như thần cũng viết xong bài văn, hình như cũng không kiểm tra lại, nhìn nhìn chung quanh, định trực tiếp nộp bài thi.

Bên kia Vương Húc vừa nhìn đã cuống lên, nén giọng: “Đừng vội!”

Tưởng Thừa thở dài, nhìn bài thi bắt đầu ngẩn người.

Ngẩn người một lát sau đó cậu quay đầu qua, sau khi đụng ánh mắt của Cố Phi thì dùng khẩu hình hỏi một câu: “Viết xong rồi?”

Cố Phi gật gật đầu.

Sau đó đem bài văn dựng thẳng lên cho cậu nhìn một chút.

Tưởng Thừa trước là sững sờ một lúc, sau đó quay đầu lại bài thi của mình bắt đầu cười.

Cười mà đấu tranh hết sức, muốn cười, còn không được có âm thanh, còn phải dùng khăn giấy ấn lại mũi để tránh khỏi làm nước mũi cười văng ra, Cố Phi vốn là không muốn cười, đơn giản là nhìn bộ dạng này của cậu ta cũng không nhịn được.

Tưởng Thừa cuối cùng cười đến ho lên, mới nhìn chung là chịu ngừng cười.

Cố Phi đứng dậy cầm bài thi lên nộp, đi ra khỏi phòng học xuống lầu, lát nữa vẫn phải thi, cậu có lẽ trước tiên đi ra hoạt động một chút, lên lớp bốn mươi phút đồng hồ, cậu ngồi đến phát chán, thời gian thi ngơ ngẩn lâu như vậy thực khó chịu.

Chưa qua mấy phút, Tưởng Thừa cũng đi xuống lầu, cậu có chút bất ngờ: “Cậu nộp bài thi rồi?”

“Ừm” – Tưởng Thừa gật gật đầu – “Giáo viên đã đứng đến bên cạnh Vương Húc, tôi đoán cậu ta cũng cóp được kha khá rồi, liền nộp… Cậu mới vừa viết chính là ca từ hay là thơ hả?”

“Thơ đấy.” – Cố Phi nói, chậm rãi đi tới nhà vệ sinh giáo viên ở bên kia.

“Đệt, cậu thật không biết xấu hổ” – Tưởng Thừa đi theo cậu ta, nhỏ giọng nói – “Có phải chỉ cần không giới hạn thể văn là cậu sẽ viết thơ phải không?”.

“Ừm” – Cố Phi nở nụ cười – “Viết ba lần rồi, lần thứ nhất lúc chấm bài thi, bên thầy Từ còn thảo luận nên cho bao nhiêu điểm.”

“Cậu thật tài năng” – Tưởng Thừa chậc hai tiếng – “Viết cái gì, đọc hai câu nghe một chút?”

“Quá hay rồi tôi cũng ngại đọc.” – Cố Phi nói.

Đi tới chỗ không có người bên cạnh nhà vệ sinh, cậu móc thuốc lá ra, nhìn qua Tưởng Thừa một chút, Tưởng Thừa lắc lắc đầu, cậu châm thuốc lên ngậm.

“Cậu sáng tác ca từ rất có vần điệu” – Tưởng Thừa nói – “Thật sự không chịu đọc thử hai câu cho tôi nghe một chút sao?”

“Thơ nát này chính là chắp vá lại” – Cố Phi nói – “Sau này có thời gian viết ca từ mới gì đó sẽ cho cậu xem”.

“Được thôi” – Tưởng Thừa đến ngồi trên bậc thang – “Thiếu niên ngượng ngùng rồi à”.

Đại khái đã không còn có người để cóp, Vương Húc đám người kia cũng nộp bài thi trước thời hạn, đi xuống lầu trước tiên là nhìn đông nhìn tây, sau khi nhìn thấy Cố Phi và Tưởng Thừa, tất cả đều đi qua.

“Bân à” – Vương Húc móc 50 đồng tiền ra đưa cho Lư Hiểu Bân – “Đi mua chút đồ ăn thức uống, cho học bá chúng ta bồi bổ tinh thần”.

“Được.” – Lư Hiểu Bân nhận tiền lập tức nhắm tới căn tin bên kia chạy đi.

“Có bệnh nha” – Tưởng Thừa nói.

“Bạn chí cốt, phải hào phóng!” – Vương Húc chắp tay lại thành quyền với cậu – “Lúc này tôi đạt yêu cầu không thành vấn đề, đoán chừng còn có thể vượt hơn điểm nữa.”

“Đệt, tôi chưa từng thi tốt như vậy!” – Chu Kính rất cảm khái – “Chỉ có điều không phải tôi nói chứ, Tưởng Thừa cái chữ đó của cậu a… Thực sự là thần khí đề phòng sao chép, cũng may thị lực của tôi rất đầy đủ kinh nghiệm, cậu nói lúc giáo viên chấm bài có thể bởi vì xem không hiểu cậu viết cái quỷ gì mà trừ điểm cậu không a?”

“Mỗi lần tôi thi đều bị trừ điểm vì chữ quá khó coi” – Tưởng Thừa nói.

Một đám người tức thì cười nghiêng ngả.

Phòng học cách không xa còn chưa thi xong, giám thị đi ra chỉ vào bọn họ, bọn họ đành phải dịch dịch về phía bên kia nhà vệ sinh, ngồi xuống bàn đá cạnh cửa toa lét.

“Tôi vẫn luôn nghĩ không ra” – Vương Húc nói – “Tại sao lại xây một bộ bàn ghế ở cửa nhà vệ sinh?”.

“Không có gì cả” – Tưởng Thừa liếc mắt nhìn thấy Lư Hiểu Bân cầm bao đựng đồ ăn vặt cùng đồ uống trở về – “Còn có người ngồi trên bàn ghế ở cửa wc mà ăn kia kìa”.

Một đám người lập tức lại cười thành mấy thằng ngốc, thầy giám thị lần thứ hai lao ra, làm bọn họ vội vàng đi tới bên sân thể dục đứng.

Tiếp theo là môn chính trị, lúc còn có mười phút đồng hồ là vào phòng thi, thầy Từ chạy qua mang theo trận gió nhẹ: “Tưởng Thừa!”

“Vâng?” – Tưởng Thừa nhìn ông.

“Cảm giác thế nào?” – Lão Từ hỏi.

“Rất tốt ạ, đề không khó.” – Tưởng Thừa nói.

“Còn làm văn thì sao?” – Lão Từ lại hỏi.

“Nếu thể văn không có giới hạn viết rất dễ a.” – Tưởng Thừa trả lời.

“Thầy biết em sẽ không thành vấn đề” – Mắt của lão Từ đều sáng lên – “Lần này có thể đạp lớp 2 rồi, mỗi lần đều là cô nhóc kia của lớp bọn họ tranh hạng nhất qua lại với Dịch Tĩnh, lần này là em hẳn là không có vấn đề rồi!”

“Hẳn là vậy.” – Tưởng Thừa vốn muốn nói lúc này chỉ mới vừa thi xong một môn, thế nhưng tại Cao Trung số 4… cậu cũng thật sự có thể đắc ý một phen.

Thi chính trị tương đối phiền, tuy rằng đề trắc nghiệm đoán mò vẫn coi như là thoải mái, nhưng câu hỏi ngắn rất nguy hiểm, Cố Phi cái gì cũng không viết ra được, chỉ là theo thói quen muốn điền hết vào chỗ trống, câu hỏi ngắn, như thế nào cũng phải viết hỗn độn vào ba bốn dòng… Việc này tương đối có tính thách thức, yêu cầu rất cao đối với kỹ thuật biên soạn bừa bãi.

Đặc biệt có một đề 14 điểm lại kêu kết hợp các loại hoạt động văn hóa bên trong Cao Trung số 4 và nói về tầm quan trọng việc tăng cường xây dựng văn hóa vườn trường… Cố Phi nhìn qua Tưởng Thừa một chút, bây giờ trạng thái học bá giống như cũ với lúc thi ngữ văn, hạ bút như bay, chữ xấu vẫn sừng sững từng hàng.

Học bá đúng là một loài sinh vật kỳ diệu…

Môn chính trị cóp bài không quá dễ dàng, Vương Húc và Chu Kính sau khi cóp trắc nghiệm xong, bỏ qua cóp tiếp câu hỏi ngắn, so với việc phân biệt chữ của Tưởng Thừa, đoán chừng nghĩ cách lật đáp án trong hộc bàn, tay áo lưng quần các loại còn dễ dàng hơn một chút.

Lúc này Tưởng Thừa vẫn như cũ nộp bài thi sớm, Cố Phi cảm thấy được thằng nhóc này ra vẻ có lẽ là trạng thái bình thường, thời gian rảnh rỗi đến phát chán Cố Phi có quan sát một chút, Tưởng Thừa và Dịch Tĩnh thời gian viết xong xấp xỉ nhau, nhưng lúc Dịch Tĩnh vẫn còn sửa chữa kiểm tra lại nhiều lần, Tưởng Thừa đã nộp bài thi đi ra ngoài.

Tưởng Thừa vừa nộp bài, một đám người viết không được lại cóp không được, còn có Cố Phi đã làm bừa bãi xong xuôi cũng cùng nhau đi nộp bài thi.

Buổi trưa một đám người đều không về nhà, Vương Húc không biết có phải vì buổi sáng cóp bài quá sảng khoái hay không mà vẫn luôn rất hưng phấn, nhất định kéo một đám người đi ăn bánh nhân thịt.

“Buổi chiều môn toán” – Vương Húc vừa ăn bánh nhân thịt vừa nói – “Nhờ vào cậu đó, học bá!”

“Ừm.” – Tương Thừa châm điếu thuốc, đẩy cửa sổ bên cạnh ra một chút, mỗi lần thi xong cậu đều không thèm ăn lắm.

“Đại Phi, mày thật sự không cóp chút nào sao?” – Vương Húc lại hỏi Cố Phi – “Quả thật là không cóp đúng là không cóp, tao trước giờ chưa từng thấy qua người bạn chí cốt như vậy của học bá a!”.

“Mày còn la lớn tiếng chút nữa, mẹ mày tới đây băm mày làm nhân bánh luôn bây giờ” – Cố Phi nói.

“Mày thật sự không cóp hả?” – Vương Húc hạ thấp giọng.

“Không” – Cố Phi nói – “Tụi bây cóp bài đạt yêu cầu để báo cáo kết quả gì đó, tao lại không cần báo cáo kết quả cho ai”.

Lời này của Cố Phi người khác không thấy cảm giác gì, Tưởng Thừa nghe xong tâm tình lại đột nhiên hơi trầm xuống.

Lúc mọi người đang vừa ăn vừa tán gẫu náo nhiệt, cậu tới gần bên cạnh Cố Phi, thấp giọng hỏi: “Cậu thi cuối kỳ có thể đạt tiêu chuẩn không?”

Cố Phi nhìn qua cậu nở nụ cười: “Không chênh lệch nhiều lắm, vận mat của tôi vẫn luôn luôn tốt, đánh lụi cũng có thể chọn cái gần gần đúng.”

“Ồ.” – Tưởng Thừa đáp một tiếng không nói nữa, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, nói không rõ là thật sự khó chịu hay là trong lòng khó chịu.

Thái độ của Cố Phi làm cho cậu luôn cảm thấy quái lạ ở chỗ nào đó, không biết có phải hoàn cảnh trước đây khác nhau hay không, ngay cả Phan Trí nhân vật không đáng tin kia thời gian thi cuối kỳ cũng phải cắn răng bày ra tư thế ôn tập mấy ngày, bộ dạng hoàn toàn từ bỏ này của Cố Phi làm cho cậu không hiểu sao lại có chút lo lắng.

Nhưng mà lo lắng cái gì đây, trong nhà của Cố Phi không có phụ huynh chờ xem thành tích của cậu ta như thế nào, dường như cũng không có lý do cần phải có thành tích tốt để vào đại học tốt…

“Đừng lo lắng cho tôi” – Chân của Cố Phi ở dưới bàn nhẹ nhàng đụng chân cậu một cái – “Tôi chính là giả bằng tốt nghiệp.”

“Không đúng” – Tưởng Thừa nhíu mày – “Cậu giả bằng tốt nghiệp chi bằng học trường trung cấp dạy nghề gì đó, cái bằng đó không phải tốt hơn loại bằng của Cao trung số 4 tồi tàn này sao?”

“Cái này nói ra dài dòng” – Cố Phi cười cười – “Sau này có thời gian lại từ từ nói cho cậu.”

Hai ngày thi giữa kỳ rất chặt chẽ cũng thi xong, theo quan sát của Cố Phi cùng với sự đắc chí của bản thân Tưởng Thừa không mảy may che đậy, cậu gần như có thể đoán ra được thành tích của Tưởng Thừa, đối thủ cạnh tranh hạng nhất của Dịch Tĩnh lại dư thêm một người.

“Đề thi của các cậu quá đơn giản.” – Tưởng Thừa hai ngày nay nói ít nhất ba lần.

Nhưng vừa mới sáng sớm lúc thầy Từ xông vào phòng học, kích động đầy mặt vẫn làm cho cậu có chút bất ngờ, Cố Phi nhìn thầy Từ, nếu như chỉ là vì thành tích của Dịch Tĩnh, thầy Từ hẳn sẽ không kích động đến thế này.

“Các em! Các em ơi!” – thầy Từ đứng ở trên bục giảng – “Có một tin tức tốt phải nói cho các em!”

Cả đám người trong lớp bộ dạng uể oải vỗ tay mấy cái.

“Một lát nữa khi các thầy cô bộ môn lên lớp nhất định cũng sẽ nói, nhưng mà thầy giành nói trước một bước” – thầy Từ vẫy vẫy cánh tay – “Lần này lớp chúng ta có ba điểm tối đa!”

Tin tức này quả thật có phần làm người ta giật mình, người trong lớp tức thì một trận thảo luận, ánh mắt không ít người đều tụ đến trên người Tưởng Thừa.

“Ày.” – Tương Thừa đại khái vẫn không có thói quen bị người nhìn chòng chọc như thế, nằm sấp lên bàn thở dài.

“Các em đoán thử là ai? Là ba môn nào?” – Lão Từ kích động ra sức thắt gút*, nhưng mà cái gút này cũng không cho người ta có thêm chút cơ hội để suy đoán, thầy ấy liền lập tức công bố đáp án – “Bạn học Tưởng Thừa! Toán học! Tiếng Anh! Địa lý! Tất cả đều là điểm tối đa!”

(*thắt gút: chỗ lý thú nhất, hấp dẫn nhất trong tiểu thuyết, hí kịch, cũng ví với mấu chốt sự việc để hấp dẫn người nghe tiếp tục nghe tiếp)

“Tôi đệt ——” – Lúc này trong lớp thoáng cái nổ bung nồi, toàn bộ hô lên.

“Tôi đệt!” – Chu Kính mãnh liệt quay đầu lại va vào bàn một phát – “Tưởng Thừa! Cậu đỉnh quá mà! Cậu rất đỉnh mà!”.

“Ờ.” – Tưởng Thừa đáp một tiếng.

“Ngồi đàng hoàng đi” – Cố Phi nhìn Chu Kính một cái.

“Đỉnh quá!” – Chu Kính lại nói một câu, quay người ngồi lại đàng hoàng, nghĩ nghĩ lại quay đầu lại – “Đỉnh quá nha!”.

Thầy Từ vẫn đứng trên bục giảng kích động, Cố Phi nằm bò trên bàn, nhìn Tưởng Thừa: “Xếp hạng cũng gần như sắp công bố rồi, lát nữa đi hỏi chút nhé?”.

“Không hỏi” – Tưởng Thừa nói – “Cái này có cái gì đáng hỏi, nói thật, một kỳ thi giữa kỳ mà thôi, với lại đề thi của các cậu thật sự đơn giản, tôi vốn dĩ trước giờ môn địa lý đều không đạt điểm tối đa.”

“Vậy tôi đi hỏi.” – Cố Phi nói.

“Cậu kích động làm khỉ gì” – Tưởng Thừa nói.

“Tôi rất bình tĩnh đi hỏi một chút.” – Cố Phi bỏ viên kẹo vào trong miệng.

Sau khi hết giờ học, Cố Phi liền đứng dậy đi ra ngoài, trực tiếp đi theo thầy Từ chân trước chân sau tiến vào văn phòng.

“Từ tổng.” – Cậu gọi thầy Từ một tiếng.

“Sao em lại tới đây?” – thầy Từ nhìn cậu, tiện tay từ trên bàn cầm lon Red Bull đưa cho cậu – “Cho em uống đó, thầy Lỗ vừa mới phát mỗi người một lon, quá ngọt.”

“Xếp hạng các khối công bố chưa ạ?” – Cố Phi đỡ lấy lon Red Bull, hỏi một câu.

“Không ngờ em lại quan tâm cái này? Một trăm người đứng đầu, lại không có em, số dương đảo ngược cũng không có em.” – Lão Từ nói.

“Hạng nhất là Tưởng Thừa đúng không?” – Cố Phi cười hỏi.

Đề cập đến điều này, thầy Từ tức khắc lại trở nên cao hứng, đứng lên đi tới trước mặt bàn giấy trống không trong văn phòng, ngoắc ngoắc tay với cậu: “Em tới xem.”

Cố Phi vừa móc điện thoại di động vừa đi tới.

Trên bàn đặt một tấm giấy đỏ rất lớn, chữ bút lông của thầy Từ viết rất đẹp, xếp hạng các khối lớp hàng năm đều là thầy ấy viết, sau đó dán ra ngoài, coi như là một bộ phận “xây dựng văn hóa” nhà trường.

Cố Phi liếc mắt liền thấy được tên người hạng nhất, Tưởng Thừa.

“Tưởng Thừa à?” – Cậu cấp tốc cầm điện thoại di động lên nhắm tờ giấy bấm nút, sau đó quay người ra khỏi văn phòng – “Từ tổng, thầy tiếp tục viết đi.”

Ra khỏi văn phòng lão Từ, Cố Phi liền cúi đầu mở tieba của Cao Trung số 4, dùng nick phụ đăng một bài tie, kèm theo bức hình chụp lúc nãy.

《Vừa rồi đi ngang qua văn phòng vô tình nhìn thấy được…. Chụp trộm văn phòng.avi》- (người tạo chủ đề)Đẹp long trời lở đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.