Tâm tình ở dưới đáy vực không phải là trải nghiệm tệ hại nhất, khó chịu hơn cả tâm tình ở dưới đáy vực chính là khi tâm tình đang ở trên trời cao thì bị rớt thẳng xuống đáy vực.
Tâm tình tốt đơn giản là bị rơi tới thịt nát xương tan, thi hài cũng không còn.
Tưởng Thừa đã rất lâu rồi không có cảm giác nghẹn uất ở trong lòng mãnh liệt tới như vậy, ngồi trên ghế ở đại sảnh lầu một cùng với Cố Phi đã gần mười phút rồi cũng chưa thể bình tĩnh lại.
Bệnh của Lý Bảo Quốc, căn bản đã có thể xác định là như thế nào, hẳn là ung thư phổi, Tưởng Thừa nhìn chăm chú vào ngón tay mình, phổi không tốt, ho khan mỗi ngày, bây giờ lại xuất hiện ra mấy chữ “Trị liệu bằng hoá chất” như vậy.
Tưởng Thừa cảm thấy bản thân như đang chìm ở tận cùng vòng xoáy nước, xung quanh là tiếng động lớn rầm rĩ, bên tai lại yên lặng đến đáng sợ.
Cố Phi không cho cậu qua đó là bởi vì sao, cậu rất rõ ràng.
Trong thẻ của cậu có bao nhiêu đó tiền, đủ cho học phí, đủ cho sinh hoạt, nhưng cậu không có thu nhập, trước khi cậu có thể chân chính nuôi sống bản thân, mỗi một đồng tiêu xài đều phải lấy từ đây ra.
Lý Bảo Quốc có thiếu nợ tiền của bệnh viện hay không, cậu không chắc chắn, nhưng một khi cậu đã qua đó, căn bản có thể tưởng tượng ra cục diện phải gặp sẽ là như thế nào.
Việc này cùng với việc Lý Bảo Quốc bị người vây đánh không giống nhau, lúc đó cậu một nửa là vì phát tiết, một nửa là vì Lý Bảo Quốc, cậu có thể tới đánh một trận, nhưng bây giờ thì sao.
Một người bảo vệ từ thang máy đi ra, chạy tới cửa khu nội trú, đón vào hai người cảnh sát, dẫn bọn họ vào trong thang máy.
"Đi thôi." – Tưởng Thừa chà thật mạnh trên mặt mình mấy lần rồi đứng dậy, cậu không muốn nhìn thấy cảnh Lý Bảo Quốc một lát nữa bị cảnh sát dắt ra ngoài.
Cố Phi đứng dậy, cùng cậu đi ra khỏi bệnh viện.
Tưởng Thừa ra khỏi bệnh viện rồi liền đi thẳng đến hướng trạm xe buýt, Cố Phi kéo cậu lại: "Gọi xe đi."
"Ờ." – Tưởng Thừa dừng lại, đứng ở một bên nhìn Cố Phi ngăn lại một chiếc taxi.
"Tới chỗ tôi ăn cơm không?" – Sau khi lên xe xong, Cố Phi hỏi cậu.
"Ăn không nổi." – Tưởng Thừa chỉ cảm thấy não mình như đang phình to.
"Vậy lát nữa tôi cùng cậu ăn chút đồ?" – Cố Phi lại hỏi.
"Bây giờ không có khẩu vị gì" – Tưởng Thừa nhắm mắt lại, xoa xoa mi tâm – "Lát nữa tôi đi thẳng tới nhà Lý Bảo Quốc đợi ông ta, nếu như ông ta bị cảnh sắt dắt đi, buổi tối chắc hẳn sẽ trở về."
"Ừm." – Cố Phi dường như muốn nói thêm chút gì đó, nhưng sau khi thở dài một hơi xong lại không có mở miệng.
Xe dừng lại ở giao lộ, hai người đi xuống xe.
Tưởng Thừa nhìn con đường nhà Lý Bảo Quốc, kể từ ngày hôm đó dọn đồ ra khỏi nhà Lý Bảo Quốc, cậu chưa hề đi lại con đường này.
Bây giờ nhìn qua, trên đường một mảnh yên tĩnh đổ nát, các tòa nhà hai bên phát ra ánh sáng vàng ấm áp, nhìn qua mỗi một căn đều là những hộ gia đình yên bình, nhưng bên trong đó là con người như thế nào, là một gia đình như thế nào, thì không ai có thể tưởng tượng được.
"Tôi đi đây" – Tưởng Thừa ném cặp sách lên trên vai, như là đang hạ quyết tâm – "Cậu về nhà đi, tôi xong việc rồi sẽ gọi cho cậu."
"Được" – Cố Phi đáp, Tưởng Thừa xoay người chuẩn bị đi, Cố Phi lại do dự gọi một tiếng – "Thừa ca."
"Hả?" – Tưởng Thừa xoay đầu lại nhìn cậu.
"Tôi không biết cậu nghĩ thế nào" – Cố Phi nhẹ giọng nói – "Tôi nói câu này có thể không thích hợp, nhưng vẫn phải nhắc nhở cậu."
"Nói đi." – Tưởng Thừa cười.
"Trước tiên đừng đưa tiền" – Cố Phi nói – "Lý Bảo Quốc thật sự không chắc sẽ lấy tiền để chữa bệnh, cậu có thể chưa từng thấy người đặt mạng sống của mình sau những chuyện khác, nhưng ông ta chính là như vậy."
Tưởng Thừa nhìn cậu, qua một hồi mới gật gật đầu.
"Ông ta còn có hai đứa con" – Cố Phi nói – "Cậu muốn làm gì, trước tiên xem trạng thái của anh chị cậu rồi cân nhắc, cậu phải... học để lại cho mình một con đường."
"Hiểu rồi." – Tưởng Thừa đi lại đứng tới trước mặt Cố Phi nhìn cậu ta.
"Đừng nghĩ rằng tôi lạnh lùng" – Cố Phi nói – "Tôi ở đây lớn lớn, những người này, những việc này, tôi thấy quá nhiều rồi, tôi quen như vậy mà phán đoán, cậu không cần cực đoan như tôi, nhưng cũng không thể quá ngây thơ."
Mặc dù khi Cố Phi nói ra những lời này, sẽ có một ảo giác xa lạ, nhưng vẫn như cũ sẽ cảm thấy ấm áp, Tưởng Thừa vươn tay nắm tay cậu ta: "Tôi biết rồi."
Lúc Cố Phi trở về tiệm, những người kia đã làm xong cơm nước, Cố Miểu đã ăn cơm, bị Lý Viêm sắp xếp vào trong phòng nhỏ làm bài tập.
"Lý Bảo Quốc là chuyện gì vậy?" – La Vũ thấy cậu đi vào, hỏi một câu.
"Không biết nữa, chắc là ung thư phổi" – Cố Phi sau khi đi ra sân sau rửa tay thì đi vào phòng nhỏ ở với Cố Miểu một hồi mới đi ra ngồi tới bên cạnh bàn – "Uống một chút?"
"Uống chứ!" – Trần Kiệt từ dưới đất lấy lên hai chai rượu đặt lên trên bàn – "Đợi cậu trở về uống đó."
"Tôi không phải trở về rồi sao." – Cố Phi nói.
"Lý Viêm không cho thôi." – Triệu Nhất Huy ở bên cạnh cười.
"Suốt ngày chiếm tiện nghi của người khác." – Lý Viêm nói.
"Chiếm đi" – Cố Phi múc cho mình một chén canh – "Các cậu tới giúp cũng chưa từng trả lương."
"Cái đó không giống nhau" – La Vũ mở chai rượu, rót vào ly của từng người – "Sao Tưởng Thừa không tới?"
"Cậu ta có thể tới sao" – Lý Viêm chậc một tiếng – "Tới nghe chúng ta thảo luận Lý Bảo Quốc sắp chết sao."
"Nói thật, tôi cũng không nhìn ra, ông ta suốt ngày đều là như vậy, khí sắc cũng khó coi" – Trần Kiệt nói – "Chủ nhật tuần trước tôi tới còn thấy ông ta đánh bài nguyên một đêm nữa, bài lớn hơn cả mạng."
"Lý Huy, Lý Thiến trở về chưa?" – Lý Viêm hỏi.
"Không thấy." – Cố Phi nói.
Lý Bảo Quốc ngoại trừ liều mạng muốn kiên trì sự nghiệp vĩ đại đánh bài ra, những chuyện khác dường như cũng thật sự không quan tâm tới, Cố Phi ăn cơm xong thuận tay lấy vở ghi nợ ra lật xem, từ sau lần mua sữa chua lần trước, Lý Bảo Quốc cũng không có lại tới đây.
Thời gian rất lâu rồi, xem ra lần này đích thực bệnh cũng không hề nhẹ, Cố Phi khép vở lại, nếu như thật là ung thư phổi... Ông ta ho đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi Cố Phi cũng không còn nhớ dáng vẻ không ho là như thế nào nữa, nhưng hơn nửa năm nay ngay cả giọng cũng đều là khàn khàn, theo thời gian và trạng thái sinh hoạt bình thường của ông ta mà thấy, nếu như là ung thư phổi, chắc chắn đã không còn là giai đoạn đầu nữa.
Cậu lấy điện thoại ra, mở ra khung trò chuyện với Tưởng Thừa, Tưởng Thừa không có gửi tin nhắn tới, có điều cũng chỉ là thời gian của một bữa cơm, Lý Bảo Quốc chưa chắc là sẽ trở về... Cậu từ từ kéo ghi chép tin nhắn tới tin nhắn đầu tiên.
Tin nhắn của cậu và Tưởng Thừa không tính là nhiều, ban ngày ngồi chung với nhau, buổi tối nhắn chưa được mấy tin đã trực tiếp gọi điện, có điều tất cả những ghi chép tin nhắn, cậu đều vẫn nhớ được tình hình và tâm tình khi đó.
"Trên tay Tưởng Thừa có chút tiền mà phải không?" – Lý Viêm ngồi tới bên cạnh cậu.
"Ừm, có chút, là mẹ nuôi trước đó cho cậu ta." – Cố Phi nói.
"Kêu cậu ta đừng ngu ngốc đem tiền ra đưa cho Lý Bảo Quốc xem bệnh" – Lý Viêm nói – "Người đó, chắc chắn sẽ không dùng tiền đúng chỗ, cầm lấy rồi lại được dịp đi đánh bài."
"Tôi nói với cậu ấy rồi" – Cố Phi ném điện thoại tới trên quầy thu ngân – "Xem vào bản thân cậu ấy thôi."
"Sao tôi lại cảm thấy thấp thỏm" – Lý Viêm nói – "Cậu ta nhìn như rất ngầu, thật ra cũng chỉ là một thiếu gia từ thành phố lớn tới, hoàn cảnh này của xưởng thép sản sinh ra loại người như thế nào, cậu ta chắc nằm mơ cũng tưởng tượng không được."
"Cậu lo lắng cái gì" – Cố Phi nhìn thoáng qua cậu ta – "Có thật lấy tiền cũng không có lấy của cậu."
"Tôi bùi ngùi cuộc sống một chút" – Lý Viêm cười, vươn vai một cái – "Tôi đang thay cậu san sẻ, ngay cả game cũng không chơi, ngồi đơ ra ở đây."
"Cút." – Cố Phi nói.
"Trước khi cút tôi nói một câu?" – Lý Viêm nói.
Cố Phi không lên tiếng.
"Nếu như cậu ta thật sự muốn tiêu tiền cho Lý Bảo Quốc, cậu cũng đừng quá cố gắng ngăn cản" – Lý Viêm nói – "Để khỏi khiến người ta cho rằng cậu tuyệt tình, Lý Bảo Quốc tiếp tục như vậy chết chắc, cần gì phải làm khó dễ ông ấy."
"Cậu biết tại sao mình gầy không." – Cố Phi nói.
"Tôi không gầy." – Lý Viêm bóp bóp ngang hông của mình.
"Nếu cậu không để tâm nhiều chuyện như vậy, còn có thể dày thêm chút thịt." – Cố Phi nói.
Lý Viêm cười: "Tôi sao lại làm anh em với thứ như cậu, không được một câu tốt lành nào."
"Cảm ơn." – Cố Phi cười với cậu ta.
Pin điện thoại còn 9%, Tưởng Thừa nhìn thời gian, từ trong cặp lấy ra đồ sạc dự phòng, cắm vào điện thoại, sau đó cất lại vào trong cặp.
Cậu ngồi trên tảng đá dưới cây cửa hành lang nhà Lý Bảo Quốc đã hai tiếng đồng hồ, cũng may lúc cậu tới đã qua thời gian tan việc, không có hàng xóm tới tới lui lui.
Cậu thật ra có thể đi về phòng thuê một chuyến, chìa khóa nhà của Lý Bảo Quốc cậu chưa vứt đi, nhưng nói thật thì, cậu không hề muốn một mình nán lại căn phòng tràn ngập mùi vị nấm móc đó, ngửi đủ loại mùi vị kì dị lâu ngày không thu dọn thổi tới.
Một căn nhà rõ ràng là có người ở, lại không hề có hơi người, khiến người ta nghĩ tới sẽ khắp người không được thoải mái, ở lại thời gian lâu rồi, tâm tình cũng sẽ bị sa sút.
Lại qua nửa giờ nữa, lúc điếu thuốc trong tay cậu đã sắp hết, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của Lý Bảo Quốc từ ngã rẽ đi tới.
Cũng thật thần kỳ, chỉ một bóng dáng nghịch sáng như vậy, cậu thế nhưng có thể nhận ra đó là Lý Bảo Quốc.
Lý Bảo Quốc đi rất chậm, đi tới căn nhà đánh bài đó, ngửa đầu la hai tiếng lên lầu hai, phía trên có người ló đầu ra, ông ta không biết lại la thêm mấy câu gì đó với người kia, Tưởng Thừa chỉ nghe được một câu "Lát nữa qua", sau đó ông ta tiếp tục đi qua bên này.
Tưởng Thừa dập thuốc rồi đứng dậy, Lý Bảo Quốc không có nhìn qua bên này, sau khi cậu đứng dậy rồi, Lý Bảo Quốc mới như giật mình mà nhìn qua, sau đó ngây ngẩn người.
"Ông... về rồi à." – Tưởng Thừa có chút không biết làm sao để mở đầu.
"Mày? Mày ai vậy?" – Trong tay Lý Bảo Quốc xách theo một chai rượu, vừa mở miệng liền tấn công một chập – "Mày mày mày mày, gọi ai đấy?"
Tưởng Thừa không nói chuyện, ngửi thấy được mùi rượu.
Lý Bảo Quốc nói xong thì ho một trận trước mặt cậu, ho tới tê tâm liệt phế, mang theo tiếng khò khè của đờm trong cuống họng.
Tưởng Thừa không có lùi ra, im lặng đợi Lý Bảo Quốc không biết là vô tình hay cố ý mà ho một trận xong xuôi trước mặt cậu, mới nói một câu: "Tôi muốn nói chuyện với ông một chút."
"Nói chuyện" – Lý Bảo Quốc cười lạnh, lại nhổ xuống chân một họng đàm – "Thật nho nhã, tao lại nghe không hiểu cái gì gọi là nói chuyện."
Tưởng Thừa lại im lặng.
Đây không phải do cậu muốn im lặng, nhưng thái độ này của Lý Bảo Quốc, cậu thật sự không biết nên làm sao để mở miệng, cũng không biết tiếp theo có thể nói câu gì.
Lý Bảo Quốc không nói gì khác nữa, lại ho thêm một trận xong thì xoay người đi vào hành lang.
Tưởng Thừa lách qua miếng đờm ông ta nhổ, đi theo vào hành lang, lại cùng Lý Bảo Quốc đi vào trong nhà.
Vừa vào trong, nhìn thấy u tối và hổn độn ở đầy trước mắt, cậu liền cảm thấy trong lòng một trận nghẹn, đi tới mở cửa sổ ra.
"Cánh thật vững chắc nha, bay rất vui sướng?" – Lý Bảo Quốc ngồi xuống sô pha – "Bay qua chỗ tao sẵn tiện xem thử tao có chết hay chưa?"
"Bệnh của ông là như thế nào?" – Tưởng Thừa hỏi thẳng.
"Ô" – Lý Bảo Quốc cười lên, lại là một trận ho – "Con trai nhỏ của tao coi như biết bệnh của bố nó rồi à?"
Tưởng Thừa mượn ánh sáng của đèn mới phát hiện ra Lý Bảo Quốc đã gầy đi rất nhiều, nhưng mặt và cổ lại có hơi sưng phù.
"Ung thư phổi, thời kì cuối" – Lý Bảo Quốc đứng dậy rót chút nước, từ bình nước nóng rót nước ra, nhưng lại không thấy được một hơi khí nóng – "Chưa được mấy tháng, bác sỹ rắm chó trước đó kêu tao làm phẫu thuật, tao không đồng ý, phẫu thuật cái rắm, ung thư phẫu thuật có tác dụng rắm gì! Bây giờ lại nói phẫu thuật thì cơ thể tao ăn không tiêu, kêu trị bằng hóa trị, cái rắm! Biến hóa đủ dạng lừa tiền của ông đây!"
Tưởng Thừa một trận cạn lời, cậu không biết bệnh này của Lý Bảo Quốc rốt cuộc đã kéo dài bao lâu, từ lúc có thể phẩu thuật kéo dài tới khi tình trạng cơ thể đã không cho phép phẫu thuật nữa...
"Tôi tra tài liệu rồi" – Tưởng Thừa lấy bình nước nóng trên bàn, nhìn vào bên trong, xác định bên trong không có nhện gián gì rồi thì đi vào nhà bếp đun nước – "Ung thư phổi nếu như phối hợp tốt với bác sỹ, có thể kéo dài..."
"Thả rắm cái gì!" – Lý Bảo Quốc cắt ngang lời cậu – "Mày thật là đọc sách đọc tới ngu luôn rồi! Ông đây của mày bây giờ ngay cả đánh bài cũng ngồi không nổi, ngực đau muốn chết, ngủ cũng không được, còn kéo dài cái rắm! Mày còn muốn tặng tiền cho bệnh viện! Mày chính là đứa ngu sau này đợi người ta lừa tiền! Mày có tiền như vậy sao không lấy ra chút đưa cho bố của mày đi!"
Tưởng Thừa chống tay trên bàn, nhắm mắt hít vào một hơi, nín lại cả buổi mới đè nén được tâm tình xuống: "Vậy ông muốn như thế nào?"
"Tao nói cho mày nghe!" – Lý Bảo Quốc chỉ vào cậu – "Tao cả đời này, muốn sống như thế nào thì sống thế đó, tao muốn mắng ai thì mắng người đó, muốn đánh ai thì đánh người đó! Tao sống rất thoải mái!"
Tưởng Thừa nhìn ông ta, tìm không ra được liên kết của vấn đề trong câu nói này là nằm ở đâu.
"Mày cũng không cần giả bộ thông minh khuyên tao đi trị bệnh" – Lý Bảo Quốc nói lại bắt đầu ho, sau khi ho một hồi rồi cúi đầu xuống nhổ ra một miếng đờm, lấy giày đạp đạp lên – "Tao cũng không có tiền để đi chữa, ba đứa con của tao, một đứa có lương tâm cũng không có!"
Tưởng Thừa mặc dù trong dạ dày một trận dời sông lấp biển nhanh chóng nghiêng đầu đi, nhưng vẫn có thể thấy được tia máu trên đất.
"Ông chắc có bảo hiểm phải không?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Mày cho rằng bảo hiểm thì không dùng tiền của mình để trả à?" – Lý Bảo Quốc trừng mắt nhìn cậu – "Còn có phí thuốc tự chi một đống đó! Bác sỹ mẹ nó đều lòng dạ đen tối, đều kê thuốc phải tự chi cho mày!"
"Bác sỹ là trị bệnh, cũng sẽ không..." – Tưởng Thừa cảm thấy quả thực không có cách nào câu thông với Lý Bảo Quốc.
"Mày hôm nay chạy tới đây là muốn nói cái gì?" – Lý Bảo Quốc cắt ngang cậu – "Nói nhiều lời nhảm nhí như vậy, có trọng điểm hay không?"
"Tôi chỉ muốn hỏi một chút bệnh trạng của ông." – Tưởng Thừa nói.
"Tao tưởng mày tìm thấy lương tâm, gửi cho cha mày chút tiền trị bệnh chứ" – Lý Bảo Quốc cười lên – "Thì ra là tới nghe ngóng coi tao còn bao lâu nữa mới chết."
Tưởng Thừa nhắm mắt lại, bình tĩnh lại tinh thần.
Qua hồi lâu sau cậu mới mở mắt ra nhìn Lý Bảo Quốc: "Ông gọi điện cho Lý Huy, Lý Thiến, kêu họ sắp xếp thời gian trở về một chuyến, bàn bạc..."
"Mày ít mẹ nó ra lệnh cho tao!" – Lý Bảo Quốc rống lên, trong giọng mang theo tiếng đờm khàn khàn – "Cũng không tới phiên mày..."
"Ông im miệng!" – Tưởng Thừa chợt đá lật đổ bàn ở trước mặt, chỉ vào ông ta cũng rống lên – "Ông im lặng! Cho tôi!"
Lý Bảo Quốc ngây ra, không còn lên tiếng.
"Nếu ông muốn chữa bệnh, kêu hai người họ về, bàn bạc xem nên làm thế nào" – Tưởng Thừa vẫn chỉ vào ông – "Nếu ông không muốn chữa bệnh thì tùy ông! Tôi dù có đưa tiền, cũng sẽ trực tiếp đưa cho bệnh viện, muốn lấy tiền chỗ tôi đi đánh bài, ông nghĩ cũng đừng có nghĩ!"
Lý Bảo Quốc nhìn cậu, một mặc biểu tình như cười nhưng lại không cười, dường như cậu nói một chuyện rất buồn cười lắm vậy.
Tưởng Thừa cũng không để ý ông ta nữa, đi vào nhà bếp, sau khi đợi nước sôi xong, rót nước vào trong bình nước nóng, sau đó vung cửa rời khỏi nhà Lý Bảo Quốc.
Cậu cũng không có thương yêu Lý Bảo Quốc tới như vậy, cậu chỉ là sợ mình nếu như đi rồi, Lý Bảo Quốc quay đầu liền có thể quên mất bình nước nóng này, hấp tấp đi ra ngoài đánh bài, không phải nước đun tới thành một trận hỏa hoạn, thì chính là nước dập tắt lửa làm thành một màn ngộ độc khí ga.
Sau khi rời khỏi, thuận theo gió đêm đi được một đoạn tới nhà của Cố Phi, phiền muộn tràn ngập trong lòng và não mới xem như tiêu tán đi chút ít.
Cậu quẹo vào lối rẽ, vừa đi vừa móc điện thoại ra.
Dưới bóng cây phía trái bên đường truyền tới một tiếng huýt sáo nhè nhẹ, cậu quay đầu qua, nhìn thấy Cố Phi đang dựa ở bên tường.
"Cậu sao lại ở đây?" – Tưởng Thừa đi tới đó.
"Đợi cậu." – Cố Phi cười cười.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cố Phi, Tưởng Thừa lập tức cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi rất nhiều, đủ loại tâm tình phức tạp nói không rõ cũng giải thích không được đột nhiên toàn bộ dâng lên.
Cậu đi qua ôm chầm lấy Cố Phi.
Cố Phi ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ lên vai cậu vài cái, ôm cậu mà lùi về sau hai bước, lùi tới vào trong bóng tối: "Thuận lợi không?"
"Không biết nên nói thế nào" – Tưởng Thừa lấy cằm của mình rất dùng lực mà dập lên trên vai của Cố Phi vài cái, lại nghiêng đầu cắn lên cổ của Cố Phi – "Cậu uống rượu rồi à, bạn trai."
"Ừm, uống hai lượng rồi" – Cố Phi cười nói – "Đánh răng xong mới tới đó, còn có thể ngửi thấy sao?"
"Phí lời, là mùi ở trên người cậu." – Tưởng Thừa nói.
"Vậy để tôi cởi đồ ra?" – Cố Phi nói.
"Văn minh chút đi" – Tưởng Thừa chậc một tiếng – "Tôi chỉ là hỏi một chút, cũng không có ghét bỏ cậu."
"Muốn trở về không?" – Cố Phi hỏi – "Tôi tiễn cậu về."
"Lý Viêm bọn họ đi rồi?" – Tưởng Thừa buông cậu ta ra, chỉnh lại y phục.
"Đi lâu rồi" – Cố Phi nói – "Đi hát karaoke rồi, cửa tiệm tôi đã đóng cửa, Nhị Miểu cũng về nhà rồi."
"Nếu không thì" – Tưởng Thừa nhẹ thở dài một hơi – "Tối nay cậu tới ở lại chỗ tôi đi, tôi không muốn một mình."
"Được." – Cố Phi gật gật đầu.
Đây vốn là một buổi tốt rất tốt đẹp, một cơ hội rất tốt để lăn qua lăn lại, tuốt qua tuốt lại, cắn qua cắn lại, hôn qua hôn lại, sờ qua sờ lại, nhưng bởi vì tâm tình của Tưởng Thừa so với căn nhà của Lý Bảo Quốc còn nát hơn, cho nên cậu ôm lấy Cố Phi lăn ở trên giường mấy lần liền không còn muốn động đậy nữa.
"Hay là để tôi giúp cậu đi" – Tưởng Thừa vươn tay vào trong quần của Cố Phi – "Tôi..."
"Ây" – Cố Phi cười lên, nắm lấy tay của cậu – "Cậu khổ đại cừu thâm như vậy, tuốt cho tôi đã rồi, tôi cũng cảm thấy có phải là mình chưa đưa đủ tiền hay không."
"Cút!" – Tưởng Thừa rút tay ra, ngửa đầu ra nằm lên giường – "Đệt! Tới đây bóp chân cho Thừa đại gia của cậu."
"Thật gắt" – Cố Phi ngồi dậy, đặt chân của cậu lên đùi của mình, nhẹ nhàng bóp xuống – "Thừa đại gia, ngài thấy lực độ như vậy có được không?"
"Tiếp tục" – Tưởng Thừa nhắm mắt phất phất tay – "Bóp thoải mái sẽ có thưởng."
Cố Phi cười cười không nói chuyện, ở trên chân cậu bóp xuống từng cái.
Tưởng Thừa nhắm mắt nằm trên giường một hồi rồi mới nhẹ giọng nói một câu: "Ung thư phổi của Lý Bảo Quốc đã là thời kỳ cuối, hôm nay lúc tôi tới đợi ông ta có tra qua tài liệu một chút, tình trạng này của ông ta chắc là không quá tốt, ho ra máu, mặt và cổ đều sưng lên."
"Ông ta không tính đi trị liệu phải không?" – Cố Phi hỏi.
"Ừm, đại khái là ý như vậy, nói là không có tiền để trị" – Tưởng Thừa cau mày – "Lúc trở về còn hẹn chơi bài chỗ đầu phố nữa."
"Vậy cậu nói với ông ta thế nào?" – Cố Phi lại hỏi.
"Ý của ông ta vẫn là muốn lấy tiền" – Tưởng Thừa nói – "Nhưng tôi đoán là không lấy đi trị bệnh, ý của tôi là..."
Tưởng Thừa mở to mắt ra, gối đầu vào tay nhìn Cố Phi: "Cậu đừng nói tôi ngu ngốc, cũng đừng nói tôi là Cha Thánh."
"Không nói." – Cố Phi gật đầu.
"Tôi nghĩ, nếu như ông ta muốn trị, tôi có thể cùng đưa tiền của mình ra với Lý Huy, Lý Thiến, ông ta có bảo hiểm, bây giờ không làm phẫu thuật được nữa, có thể chữa bằng hóa trị, có thể khống chế được một chút" – Tưởng Thừa nói – "Phí dùng sẽ không quá cao..."
"Cậu định đưa bao nhiêu?" – Cố Phi hỏi.
"Một vạn (33,725,539 VND)" – Tưởng Thừa nói – "Lý Huy, Lý Thiến đưa bao nhiêu tôi không quan tâm."
"Ừm" – Cố Phi gật gật đầu – "Vậy cậu phải lấy lòng tôi nhiều vào, tôi có thể giới thiệu cho cậu chút việc không trùng với giờ học."
Tưởng Thừa cười lên: "Nghe thật không giống lời tốt lành gì."
"Nếu như Lý Huy, Lý Thiến không đưa tiền thì sao?" – Cố Phi lại hỏi.
Tưởng Thừa nhìn cậu, ngây người ra.
Nếu như Lý Huy, Lý Thiến không đưa tiền thì sao? Điều này cậu thật sự chưa hề nghĩ qua, cậu vốn định nói "Chắc không thể đi, dù gì cũng là cha ruột"... Nhưng vừa ngẫm nghĩ lại, lại thấy như không hẳn là không có khả năng.
"Cậu thấy... nếu như bọn họ không đưa tiền, tôi nên làm thế nào?" – Tưởng Thừa lấy tay khoác lên mắt, khẽ thở dài, lúc này trong đầu rất loạn, cậu nhất thời nghĩ không ra được.
"Cậu trước tiên nói tôi nghe, cậu đưa tiền là vì sao." – Cố Phi nói.
"Tôi không muốn bị ông ta nói là không có lương tâm, không muốn nghe ông ta trừng mắt nói tôi "Ông của mày, bố của mày"... " – Tưởng Thừa nói – "Tôi đã từng nói, tôi cực kỳ... ghét như vậy, bị người khác chỉ trích, mà ông ta dù sao... Tôi không có cách nào làm như đối xử với một người hoàn toàn xa lạ như vậy được... "
"Biết rồi" – Cố Phi cầm lấy tay của cậu, nhẹ nhàng ấn trong lòng bàn tay – "Nếu như là tôi, Thừa ca, số tiền này tôi sẽ đưa cho Lý Bảo Quốc, không quan tâm Lý Huy, Lý Thiến có đưa hay không."
"Tại sao, để ông ta đi đánh bài sao?" – Tưởng Thừa nói.
"Nếu như ông ta thật muốn đi chữa" – Cố Phi nhìn cậu – "Cậu đưa cho ông ta, ông ta tự mình sẽ đi chữa, nếu như ông ta không muốn chữa, cậu có giúp ông ta giao tiền cho bệnh viện rồi, ông ta cũng không niệm tình mà nói một câu tốt lành."
Tưởng Thừa không lên tiếng.
"Tôi nói một câu không dễ nghe" – Cố Phi nói – "Ông ta hẳn đã bỏ cuộc rồi, chính là chờ chết, cậu nhất định phải đưa, đưa cho ông ta là được rồi, cầm lấy muốn ăn, muốn uống, muốn đánh bài gì tùy ông ta, ông ta còn có thể dễ chịu hơn một chút, nhưng đừng đưa cho ông ta hết một lần, mỗi lần đưa cho một hai ngàn là được."
Tưởng Thừa thở ra một hơi dài.
"Còn có, số tiền này, phải tới lúc gặp mặt Lý Huy, Lý Thiến mà đưa, Lý Thiến không sao, chủ yếu là Lý Huy." – Cố Phi nói.
"Ừm" – Tưởng Thừa đáp, một lần nữa nhắm mắt lại – "Biết rồi."
Cố Phi không nói thêm điều gì khác, tiếp tục bóp chân cho cậu.
Qua một hồi, Tưởng Thừa lại mở mắt ra: "Cố Phi."
"Hửm?" – Cố Phi nhìn cậu.
"Ôm tôi đi" – Tưởng Thừa nói – "Sao tôi lại có chút sợ hãi."
"Tới đây" – Cố Phi cười cười, nằm tới bên người cậu, vươn tay ôm chặt lấy cậu, xoa xoa lên đầu của cậu – "Ngoan ngoan, đừng sợ."
Tưởng Thừa nhắm mắt lại.
Cố Phi lại nắm lấy một nhúm tóc của cậu vuốt vuốt: "Ngoan ngoan, đừng sợ."
"Đệt" – Tưởng Thừa cười vui vẻ – "Một đứa không có mặt mũi."