Tôi thượng cậu lớn thế đó.
Hoặc là cậu thượng tôi lớn thế đó.
Bàn luận về sự phát triển hiểu biết tình dục của thanh thiếu niên sau khi tăng trưởng.
Chặt đứt tà niệm trong đầu.
Học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến về phía trước.
Xin hỏi, cấm dục dài hạn phải chăng ảnh hưởng tới thân thể trưởng thành.
...
Đóng lại / Mở đạn mạc ra.
(*đạn mạc: những dòng comment chạy qua video)
Đóng lại.
"Cậu cảm thấy lớn bao nhiêu?" – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi.
"Chỗ nào?" – Cố Phi rũ mắt xuống nhìn phía dưới của cậu lướt qua một cái – "Xấp xỉ với tôi nhỉ."
"Cậu bớt phóng túng một chút." – Tưởng Thừa chậc một tiếng.
Cố Phi cười cười lui ra hai bước, quay người trở về trước bồn tiểu, kéo mở khóa kéo ra: "Cùng nhau sao?"
"Tôi nói không phải chớ" – Tưởng Thừa đi qua cùng cậu đứng song song, hai người cùng nhau quay mặt hướng về phía tường – "Cậu trước đây chụp nhiều soái ca mỹ nữ như vậy..."
"Không có." – Cố Phi trả lời ngay.
"Không có cái gì, cậu muốn nói rằng cậu chụp album "ăn ngó sen"* sao." Tưởng Thừa nói.
(*吃藕 – Chī ǒu ( ăn ngó sen), phát âm giống 丑 – Chǒu ( xấu xí), chữ này là ngôn ngữ mạng của Trung Quốc)
"Tôi không có trong lúc chụp cho người khác..." – Cố Phi liếc nhìn cửa nhà vệ sinh bên kia – "Mà cứng."
"Đệt, tôi làm sao không tin như vậy nhỉ, cậu chỉ chụp tôi, chụp một lần..." – Tưởng Thừa cũng nhìn bên kia liếc một cái – "Thì phải cứng một lần, công lực này làm sao cũng phải thuộc về đẳng cấp ngồi xe buýt chen chúc một chút cũng kéo cờ được nha."
Cố Phi hướng về tường cười rộ lên một lúc: ""Tôi không phải loại người đó, tôi chỉ cần mục tiêu đặc biệt, chẳng hạn như bạn trai tôi.""
""Cậu to tiếng thêm chút nữa đi chứ"" – Tưởng Thừa tiểu còn chưa tiểu xong đã kéo khóa kéo lên, lừ mắt nhìn cậu ta – ""Có phải tuyến tiền liệt của ngài có bệnh hay không, đứng như thế nửa ngày không tiểu ra được.""
"Vốn dĩ tôi chính là không phải định đi tiểu" – Cố Phi nói – "Chỉ thuận tiện tiểu chút, chờ mềm không được sao."
"...Đối thoại giữa tôi với cậu chẳng tiếp tục nổi nữa rồi." – Tưởng Thừa vặn khóa vòi nước rửa tay.
"Không cần chờ tôi, cậu cần đổi kiểu trang điểm, đi chuẩn bị đi." – Cố Phi nói.
"Tôi cũng không nói sẽ chờ cậu." – Tưởng Thừa nhìn cậu một chút, quay người ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc Cố Phi đi ra khỏi nhà vệ sinh, đối diện gương soi nhắc nhở mình một chút, bây giờ là đang làm việc, chuyện không biết xấu hổ phải có mức độ, nếu không ảnh hưởng tốc độ kiếm tiền thì không tốt.
Tưởng Thừa nửa dựa ở trên ghế, đang bị thợ trang điểm lăn qua lăn lại trên mặt cậu, uể oải mà nói: ""Không phải chỉ thay đổi son môi thôi sao, thế nào cả mắt cũng phải làm lại lần nữa chứ...""
""Cảm giác không giống nhau dĩ nhiên phải trang điểm không giống nhau đấy."" – Thợ trang điểm cười giải thích.
"Haizzz..." – Tưởng Thừa thở dài.
Cố Phi đem nguồn sáng điều chỉnh một chút, cầm camera đứng tới bên cạnh Tưởng Thừa.
"Lại chụp bậy tôi quất cậu." – Tưởng Thừa nhắm hai mắt nói.
"Hả?" – Cố Phi từ trong ống kính nhìn cậu – "Lại có thể biết tôi ở đây?"
"Nói thừa, có một trận gió nhẹ thổi qua." – Tưởng Thừa nói.
"Còn nhớ ngày hôm qua, mùa hè ấy, trong phút chốc gió nhẹ thổi qua..." – Cố Phi hát một câu, ấn nút chụp.
Tưởng Thừa chậc một tiếng.
"Không chụp cậu" – Cố Phi nói – "Tôi chụp Ny Ny."
"Ny Ny?" – Tưởng Thừa mở hé mắt.
"Tôi" – Chuyên gia trang điểm nở nụ cười – "Cậu ta có khi sẽ giúp tôi chụp ít hình công việc, tôi dùng úp lên vòng bạn bè."
"Tại sao không chụp tôi?" – Tưởng Thừa mở trừng mắt ra, nhìn Cố Phi.
"... Chụp đây." – Cố Phi hướng về cậu lại nhấn nút chụp xuống.
Bộ son môi thứ hai là màu đỏ tươi, Tưởng Thừa trước khi chụp ảnh, quay đầu liếc mắt nhìn gương, lại sững ra lần nữa: "Trời ơi, cái quỷ gì thế này?"
"Số màu này là mới nhất của chúng tôi" – Nhà thiết kế cười – "Lạnh lùng mà gợi cảm, còn có một chút mị hoặc."
"Tôi nói không phải chớ" – Tưởng Thừa thở dài – "Những khái niệm còn có chút văn án này mọi người nói, không tính để người ta hiểu rõ thì phải, dù sao thì tùy tôi tự mình tìm cảm giác đi, tôi quả là nghe không hiểu."
Mấy người đều cười lên, Ny Ny chỉ chỉ Cố Phi: "Cậu ta hiểu."
"Cậu hiểu không?" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
"Tôi gần như có thể đoán ra" – Cố Phi giơ camera lên đối diện với cậu – "Mặt hướng phía bên phải chút... bên phải cần thêm chút ánh sáng..."
Ny Ny lập tức đi qua điều chỉnh nguồn sáng một chút.
"Nhìn tôi, đừng nhìn ống kính" – Cố Phi nói – "Ngón tay đặt gần dưới cằm đi, tìm tư thế chính cậu thoải mái."
"Ừm" – Tưởng Thừa đáp một tiếng, mặt nghiêng về phía trái – "Nhìn chỗ nào?"
Cố Phi thả thấp giọng: "Nhìn dấu răng của cậu."
Tưởng Thừa ngẩn người, tiếp đó liền cong khóe miệng lên cười, hướng tới chỗ xương quai xanh của cậu ta lướt qua một cái, Cố Phi nhanh chóng ấn nút chụp xuống.
Khuôn mặt của Tưởng Thừa cùng đường nét bộ mặt, đặc biệt thích hợp tương phản ánh sáng và bóng tối, lập thể rõ ràng, lại không mất nhu hòa, màu đỏ nổi bật giữa trắng đen càng bắt mắt, có loại cảm giác thần bí.
Ngón tay cũng rất đẹp, ngón tay của Tưởng Thừa theo yêu cầu của cậu đang ở cằm gần miệng tìm tư thế đặt xuống thích hợp, nhưng Cố Phi chẳng hề đợi cậu cuối cùng chọn tư thế ổn định mới chụp, ngón tay di chuyển, ngón tay dựa sát, ngón tay rời khỏi, cậu đều luôn ấn nút chụp.
"Đem son môi bôi bừa đi." – Sau khi chụp một loạt, nhà thiết kế nói một câu.
"Làm sao... bôi?" – Tưởng Thừa không hiểu rõ.
"Chính là ngón tay ấn lên trên môi" – Nhà thiết kế ở trên miệng của mình làm mẫu thử chút – "Đi xuống hoặc là kéo qua bên một chút..."
Tưởng Thừa nhìn chị ta, mấy giây sau nghiêng đầu ra cười rộ lên, cười cả buổi cũng không dừng lại được, Cố Phi liền ấn nút chụp lia lịa.
"Đừng cười" – Nhà thiết kế bị cậu làm cho phải cười theo – "Chính là ý này, cậu hiểu chứ? Đừng làm thành tên ngốc giống như tôi là được."
"Hiểu rồi" – Tưởng Thừa cười gật gật đầu – "Thực ra chị cũng không phải ngốc lắm."
"Tôi có thể khấu trừ phí chụp cậu không?" – Nhà thiết kế nói.
"Đừng" – Tưởng Thừa nói – "Chị rất đẹp."
Tưởng Thừa tiếp thu ý kiến của nhà thiết kế, kỳ thực đây cũng không phải hình tượng gì đặc biệt có sáng tạo cả, phàm là muốn trong tấm hình có thể phô trương cá tính, có hơn nửa sẽ sử dụng đến son môi chà loạn ra.
Chỉ có điều lúc Tưởng Thừa dùng ngón trỏ khẽ vạch ra ở trên môi dưới kéo xuống một cái, Cố Phi vẫn cảm thấy Tưởng Thừa trong ống kính với những thứ yêu diễm lẳng lơ ấy có soái khí hoàn toàn không giống nhau, thật ra mà nói, chẳng hề có sự quyến rũ mà nhà thiết kế yêu cầu, trái lại đều là hiện ra ngang tàng.
Tưởng Thừa khí chất trời sinh, bất luận ăn mặc cái dạng gì, trang điểm mặt kiểu nào đều không áp chế được, trong sắc đỏ tươi hỗn loạn vẫn hung hăng càn quấy như cũ, trong ánh mắt vẫn bất kham như cũ.
"Lại sử dụng mu bàn tay quệt thử một cái đi." – Nhà thiết kế nói, trong giọng nói có thể nghe ra được cho dù cảm giác không giống với yêu cầu mong muốn của chị ấy, nhưng vẫn rất hài lòng.
"Mu bàn tay?" – Tưởng Thừa nhìn nhìn mu bàn tay của mình, chần chừ một chút, nhấc tay rất tự nhiên mà quệt một cái trên miệng.
Cố Phi cảm thấy cảm hứng của Tưởng Thừa làm cái động tác này có lẽ chính là từ những người thô lỗ ăn cơm xong không có giấy chùi miệng, dùng tay chùi một cái, nhưng mà mấy tấm hình được chụp dưới trạng thái tay nửa rời nửa không, không ngờ lại soái khí.
"Chụp cả người đi" – Nhà thiết kế nói – "Kiểu chó giữ cửa là được."
"Cái gì chó?" – Tưởng Thừa lần thứ hai sững lại.
"Bộ quần áo này được không?" – Cố Phi hỏi, ngày hôm nay chụp đặc tả chân dung, cho nên trên người Tưởng Thừa mặc chính là quần áo của chính cậu ta, áo thun đen với quần tây màu cà phê.
"Có thể" – Nhà thiết kế gật đầu – "Tương phản mạnh mẽ."
"Trước đây cậu từng chụp rồi, đứng thẳng, cánh tay buông thõng xuống, động tác gì đó đều không cần" – Cố Phi vừa đổi ống kính vừa nói – "Cái đó chính là chó giữ cửa."
"... Tôi tưởng là phải ngồi xổm chứ." – Tưởng Thừa buông thõng cánh tay xuống.
"Cậu muốn ngồi xổm cũng được" – Cố Phi cười lên – "Thè lưỡi ra."
"Biến." – Tưởng Thừa nói.
"Đầu không cần nghiêng, vai thả lỏng." – Cố Phi thay xong ống kính lại nâng camera lên lần nữa, chụp mấy bức.
Thiếu niên cùng với sự bướng bỉnh ngang tàng của cậu ta.
Rất tuyệt.
Chụp ảnh tổng cộng hai buổi chiều, Tưởng Thừa cảm thấy nghề người mẫu này quả thực cũng rất vất vả, vẻn vẹn hai buổi chiều này, cậu đều cảm thấy môi của mình sắp bị chà nứt rồi.
Lúc thay đổi trang điểm mặt lần cuối cùng, Cố Phi ra ngoài một chuyến, mua cho cậu một thỏi son.
"Lát nữa xong việc rồi, bôi chút này đi." – Cố Phi nói.
"Ủa" – Tưởng Thừa nhận lấy nhìn xem – "Có màu không?"
"... Cậu muốn có màu gì? Tôi mua cho cậu." – Cố Phi nói.
"Biến đi." – Tưởng Thừa chỉ chỉ cậu ta.
Cố Phi cười cười, đang định nói chuyện, cửa phòng chụp ảnh bị đẩy mở ra.
Tưởng Thừa liếc mắt nhìn, hai ngày nay thì chị béo có tới hai lần, ngẫu nhiên đi vào chỉ có nhân viên làm việc, mà đứng ở cửa không phải Chị béo, nhìn rõ cũng không phải nhân viên làm việc.
Đang đứng ở cửa là một người đàn ông trẻ tuổi hai bảy, hai tám tuổi, quần ôm và áo sơ mi xắn tay áo lên, có thể thấy rõ rất tùy ý nhưng lại không quá tùy ý như thế.
Tưởng Thừa chỉ dùng một mắt nhìn nhìn Cố Phi, vốn là muốn xem Cố Phi sẽ giới thiệu một chút là ai hay không, nhưng mà lúc nhìn qua, cậu phát hiện sắc mặt của Cố Phi đã tối sầm lại.
Loại biểu cảm này nhìn ra được tâm tình không dễ chịu lắm, cậu đã rất lâu không thấy qua trên mặt Cố Phi rồi.
"Trùng hợp thế này." – Người đàn ông trẻ tuổi gật gật đầu với Cố Phi.
Cố Phi rất miễn cưỡng mà đáp một tiếng, nếu không phải đứng gần, Tưởng Thừa cũng có chút không phân rõ cậu ta đây là đáp một tiếng hay chỉ là phun chút khí.
"Ngày hôm qua uống trà gặp mặt Đường tỷ, nói cậu hai ngày nay ở đây" – Người đàn ông trẻ tuổi dường như không để ý thái độ của Cố Phi lắm – "Hôm nay tôi đi ngang qua, liền tới xem thử."
"Ờ." – Cố Phi cầm camera đến ngồi xuống trên cái ghế bên cạnh, cúi đầu loay hoay với ống kính, không có chiều hướng muốn nói chuyện với anh ta nữa.
Người đàn ông trẻ tuổi đứng ở cửa một lát, sau khi chào hỏi xã giao cùng nhà thiết kế và Ny Ny, đi qua ngồi xuống bên cạnh Cố Phi.
Tưởng Thừa chỉ nghe được Ny Ny gọi người này một tiếng Lâm ca, cái khác thì không nói nữa, sau khi Lâm ca này ngồi xuống bên cạnh Cố Phi, khoảng cách có chút xa, nói cái gì cũng nghe không rõ.
Tưởng Thừa dựng đứng lỗ tai nghe cả buổi, thật sự là một câu cũng không quét được, chỉ có thể thấy được rõ Cố Phi vẫn luôn cúi đầu cầm camera, dường như không có ham muốn tán gẫu, Lâm ca câu có câu không nói vài câu, cũng không nói tiếp nữa, dựa vào lưng ghế nhìn qua bên này.
Cậu chỉ có thể thu hồi tầm mắt.
Bạn bè của Cố Phi, cậu chỉ biết Lý Viêm, Lưu Phàm mấy người kia, còn có Đinh Trúc Tâm, Lâm ca này, ngay cả nhắc cậu cũng chưa từng nghe Cố Phi nhắc đến, nên cũng không coi là người quá quen thuộc gì lắm.
Nhưng lúc Cố Phi nhìn thấy anh ta, thái độ thay đổi lại rất rõ ràng, không giống là người không quen.
Trong lòng Tưởng Thừa đột nhiên có chút cảm thụ không đúng.
Mịa nó đây là ai!
Anh ta với Cố Phi mịa nó là quan hệ gì!
Tại sao cứ ngồi chỗ đó mịa nó không đi!
Nhìn mịa nó cái rắm ấy!
Nếu như nói Tưởng Thừa trước đây ăn dấm đều là vì tình thú miễn cưỡng ăn để đùa giỡn, vậy bây giờ, cái vị chua trong lòng này, đúng là hàng thật giá thật.
Liền giống như vừa mới xăm trên mông cái bó đuốc, tưởng chừng như thiêu đốt cậu ngồi không được, có loại kích động muốn đi qua hỏi một tiếng.
Nhưng mà sau khi bắt đầu chụp ảnh, Lâm ca này nhìn mấy phút rồi đi.
Tưởng Thừa nhìn chằm chằm Cố Phi nghiên cứu một lát, Cố Phi bắt tay vào cầm camera lên hướng về cậu bắt đầu chụp, toàn thân trước đó cảm thấy không dễ chịu liền tan biến.
Cậu nghiên cứu cả buổi, cũng không nghiên cứu ra được cái gì.
"Tiểu Tưởng trạng thái này rất đúng" – Nhà thiết kế ở bên cạnh khen ngợi – "Chính là có chút... không kiên nhẫn? Hoặc là..."
"Tức giận." – Cố Phi nói.
"Đúng, chính là rất khó chịu" – Nhà thiết kế gật đầu – "Trạng thái này đúng vô cùng."
Tưởng Thừa nghiêng mặt liếc Cố Phi một cái, khốn kiếp, cậu nhìn ra rồi à.
"Lâm ca tới đây làm gì?" – Cố Phi hỏi nhà thiết kế – "Đường tỷ với anh ta có hợp tác sao?"
"Hình như là vậy, Đường tỷ muốn nhờ anh ta làm một cuộc họp báo nhỏ" – Nhà thiết kế nói – "Còn đang thảo luận."
"Ồ." – Cố Phi liếc nhìn qua Tưởng Thừa một cái.
Tưởng Thừa cùng cậu ta liếc mắt qua lại, biết lời này chính là hỏi cho cậu, muốn cho cậu biết Lâm ca này cùng chị béo quan hệ gần hơn một ít.
Thế nhưng.
Điều này không thể giải thích cho thay đổi của Cố Phi khi nhìn thấy người này.
Nhóc con, cái gì cũng không giấu được học bá chúng tôi, học bá chúng tôi còn chưa cận thị!
Chụp xong bức ảnh, Ny Ny tẩy trang cho Tưởng Thừa, Cố Phi đi ra ngoài phòng chụp ảnh.
Sau khi xong việc, lúc Tưởng Thừa vừa ra sức bôi son môi vừa đi ra ngoài, Cố Phi đang dựa bên tường ngậm thuốc lá.
"Làm xong rồi?" – Cố Phi nhìn thấy cậu đi ra hỏi một câu.
"Ừm." – Tưởng Thừa gật gật đầu.
"Phân nửa khoản tiền còn lại buổi sáng ngày mai có thể thanh toán." – Cố Phi nói.
"Ừm." – Tưởng Thừa đem son môi bỏ vào trong túi, cảm giác rất mệt, đói bụng hay không cũng không biết.
Cố Phi không có nói chuyện của Lâm ca ấy, cậu trái lại rất muốn hỏi, nhưng mà do dự không biết có nên hỏi hay không, trước đó Cố Phi nhìn thấy người kia thì rõ ràng không cao hứng lắm, nếu như cậu hỏi, có thể sẽ khiến Cố Phi càng không cao hứng.
Mà nếu không hỏi, thì quá kìm nén.
"Đi ăn mỳ lạnh không?" – Cố Phi hỏi.
"Được." – Tưởng Thừa trả lời.
Đón xe đến chỗ đó, lúc xuống xe cậu vẫn là hỏi một câu: "Lâm ca ấy là bạn của cậu à?"
"Không coi là bạn được" – Cố Phi ngược lại trả lời không hề do dự – "Biết thôi."
"Ồ." – Tưởng Thừa không biết nên hỏi tiếp nữa như thế nào.
"Trước đây... lúc chơi trong ban nhạc" – Cố Phi nhíu nhíu mày – "Thì biết."
"Như vậy à" – Tưởng Thừa nhìn nhìn lông mày của cậu ta nhíu lại – "Vậy đó là chuyện rất lâu trước kia rồi."
"Ừm" – Cố Phi gật đầu – "Tôi cùng anh ta không có qua lại gì, chỉ là anh ta có một phòng làm việc, lúc chụp ảnh thường thường sẽ có model của anh ta, có lúc có thể chạm mặt đến."
"Biết rồi." – Tưởng Thừa dụi dụi mũi, chợt có chút không biết xấu hổ lắm, cảm giác mình một lần ăn dấm này không đầu không óc đến mức có chút ấu trĩ.
Mặc dù chẳng biết Cố Phi đối với người này chỉ là biết thì vì sao thái độ lại như vậy, nhưng mà cậu cũng không muốn biết lắm, Cố Phi xem chừng không sẵn lòng nói tỉ mỉ, vậy cậu hỏi tiếp nữa ngoại trừ khiến hai người đều không vui vẻ thì cũng không có ý nghĩa khác, với lại Cố Phi đã nói rồi, không có quan hệ gì khác, như học bá của bọn họ biết đạo lý như vậy, lại truy hỏi tiếp thì tỏ ra không phóng khoáng lắm.
Dù sao bạn trai mà, tín nhiệm là cốt lõi nhất.
Ăn xong mỳ lạnh, Cố Phi vốn là muốn tới phòng thuê cùng cậu ôn tập, nhưng đi tới một nửa nhận được điện thoại của mẹ cậu, nói là Cố Miểu ở nhà nổi nóng, không khuyên nổi.
"Cậu trở về đi" – Tưởng Thừa nói – "Có phải là hai ngày nay đều không ở nhà ăn cơm, con bé không vui hay không?"
"Không phải" – Cố Phi thở dài – "Con bé có một cái chăn lông nhỏ, mỗi ngày phải ôm lấy, cũng có mùi rồi, ngày hôm qua tôi đã giặt mất..."
"Phơi khô rồi trả lại con bé không được sao?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Mùi không giống nhau ấy mà, có mùi bột giặt quần áo" – Cố Phi nói – "Sáng sớm hôm nay đã phát hỏa một lần, chắc là lúc này lại muốn lên nữa."
"Vậy cậu mau trở về" – Tưởng Thừa vừa nghĩ tới tiếng thét của Cố Miểu liền có chút lo lắng – "Từ từ dỗ dành, không được thì... quấn trên người mình chạy bộ, làm một chút gì đó, hít đất, khiến cơ thể khỏe mạnh, ra chút mồ hôi làm cho có mùi."
Cố Phi cười: "Được, tôi thử xem."
Sau khi nói "chúc ngủ ngon" với Cố Phi ở ngã tư, Tưởng Thừa đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của Cố Phi, có lẽ là bởi vì không yên tâm Cố Miểu, hôm nay Cố Phi không ngoảnh đầu lại, bước chân rất nhanh đi về hướng nhà cậu ta.
Tưởng Thừa vốn định tùy tiện nhìn một chút rồi cũng trở về, bài tập còn chưa làm, một đống đề cũng chưa làm, nhưng những lời nghiêm túc "chạy bộ, hít đất, cho cơ thể khỏe mạnh" gì đó, lúc cậu đang nhìn theo bóng lưng Cố Phi, bỗng nhiên đều biến thành những con Minions.
Mồ hôi, cơ bắp, đường cong, nhấp nhô, căng chặt, thả lỏng...
Tưởng Thừa nhanh chóng đem hai con ngươi khép lại một chút (cái này giống làm lé mắt), nhìn chằm chằm chóp mũi của chính mình, tuy rằng cậu với tư cách là một học bá, từ lâu đã biết ‘mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim’ chẳng phải là khiến bạn nhìn chằm chằm vào mũi của mình, mà thời thơ bé ngu ngốc lý giải sẽ thường theo suốt đời...
(‘mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim’ là thành ngữ Trung Quốc, ý nghĩa chỉ sự ngại ngùng,vv…)
Hai con ngươi mới vừa khép lại vào nhau, trong khóe mắt liền thấy Cố Phi phía trước quay người qua.
Cậu liền ngay và luôn đem con người tách ra, nhìn theo đằng trước, cánh tay Cố Phi giơ lên một cái nhắm vào cậu làm động tác bắn tỉa, nghiêng đầu qua tới bên này ngắm bắn.
"Ngốc." – Tưởng Thừa nói xong lập tức lùi chân phải ra sau một bước, cánh tay giơ lên bày ra tư thế giương cung.
Sau khi làm xong nghi thức chào tạm biệt ngu ngốc, Cố Phi quay người chạy chậm đi ngay, Tưởng Thừa lười biếng duỗi lưng, chậm rãi tản bộ trở về phòng thuê.
Thi cuối kỳ lập tức tới, lúc kết thúc thi giữa kỳ, Tưởng Thừa có nói qua, muốn kéo dãn khoảng cách với người thứ hai một trăm điểm, lời nói này tuy là vẫn nằm trong giới hạn gần với khoác lác, nhưng mà thuộc về khả năng thực hiện cừ khôi, cậu thông thường không khoác lác, cố chấp ép mình thực hiện bằng được, khoác lác xong liền sẽ dốc sức đạt được.
Sau khi làm xong bài tập kèm theo cơ thể của Cố Phi trong đầu, cậu liền đi tắm một cái, thay áo ngủ xong rồi dựa tới trên giường, ôm theo tập bài tập bắt đầu làm.
Như vậy có thể ngủ bất cứ lúc nào, cũng tỉnh bất cứ lúc nào, mỗi lần ôn tập trước kỳ thi, cậu không khác lắm đều là loại trạng thái này, đồng thời cậu trước giờ không giống các học bá khác tuyên bố "hôm qua chơi game nguyên một đêm" như thế, khi có người cảm thán thành tích của cậu, cậu đều sẽ đáp thẳng: ""Tôi đã nửa tháng không ngủ một giấc ngon rồi.""
Tôi thi tốt chính là bởi vì tôi so với cậu có thể liều mạng, cảm giác này mới là cừ khôi nhất.
Chậc chậc chậc.
Tưởng Thừa dựa vào bài tập cười cười, xé ra một bản nháp, cầm chiếc bút mà Phan Trí tặng cho cậu, bắt đầu ôn tập.
Đầu óc vẫn đang liên tục luân chuyển, rõ ràng loại trạng thái "buồn ngủ" này hoàn toàn sẽ không xuất hiện, nhưng lại không ngờ sẽ ngủ mất.
Ngày trước ôn tập cũng sẽ ngủ mất, sau đó gần hai mươi phút cậu vẫn sẽ tỉnh lại, ngày hôm nay cũng giống như vậy, mà cách thức tỉnh lại có chút không giống lắm.
Cậu là bị ác mộng làm giật mình thức dậy.
"Nó muốn tao chết!" – Lý Bảo Quốc hét to.
Lúc Tưởng Thừa tỉnh lại trong nháy mắt cảm giác hô hấp đều là hỗn loạn, tim đập dồn dập không có chút tiết tấu, trợn mắt nhìn bút trong tay dừng lại thời gian rất lâu, mới từ từ bình tĩnh lại.
Cậu vẫn luôn cho rằng mình đã thành công đem Lý Bảo Quốc cùng cái chết của ông ta phong kín lại, sẽ không quấy nhiễu đến cuộc sống của cậu nữa, một trận này, cậu cũng quả thực là quay lại trong trạng thái sinh hoạt trước đây, nhưng không nghĩ tới không ngờ sẽ lại đối diện với một màn này lần thứ hai trong tình huống hoàn toàn không có phòng bị.
Cậu nhắm mắt lại, ngón tay trái nhẹ nhàng niết trên ấn đường, tay phải cầm bút xoay rất nhanh, thời gian rất lâu mới thở dài ra một hơi, thay đổi bản bài tập tiếng anh bắt đầu làm.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc cậu thức dậy mới phát hiện trên chăn, trên gối, kể cả trên đồ ngủ đều là vết mực mà cậu điên cuồng quay bút vung ra.
"Khỉ thật" – Cậu nhảy xuống giường, vào phòng tắm, đối diện gương nhìn vào vết mực trên mặt mình, nhìn một chặp sau đó cậu đối diện với gương nhảy bật lên, vỗ tay hai cái, niết lấy cổ họng – ""Ái chà, rất đẹp trai nha!""
Sau đó cầm lấy bàn chải đánh răng bắt đầu đánh răng.
Một buổi tối tình trạng không mộng mị khiến tâm tình của cậu rất tốt, đừng nói là vẫy chút mực, dù cho là một bình mực nước đều đổ lên giường, cũng không có gì ghê gớm.
"Tuyển thủ Tưởng Thừa xem ra khí sắc cũng không tệ" – Cậu rửa mặt xong sau đó vừa thay quần áo vừa nói – "Đúng, xem ra không giống bộ dáng hôm qua thức cả đêm đọc sách... Nhưng mà một tuyển thủ bắn ná không luyện tập trường kỳ, sẽ có ảnh hưởng đến phát huy của cậu ta hay không? Nghe nói cây ná xem là tốt nhất của tuyển thủ đã cho bạn trai thần bí rồi?""
Tưởng Thừa gửi cho Cố Phi một tin nhắn, thức dậy chưa?
Bạn trai thần bí sau năm phút mới trả lời tin nhắn lại.
– Buồn ngủ
– Vậy cậu ngủ đi, tôi đi học
– Buổi trưa
– Ừm
Ý "Buổi trưa" này của bạn trai thần bí là buổi trưa cùng nhau ăn cơm, biểu đạt hết sức ngắn gọn này thông thường đều là khi cậu ta buồn ngủ ghê gớm sẽ dùng đến.
"Bất luận kỹ năng gì cũng phải cần luyện tập, có điều giống như loại hình tuyển thủ thiên phú này" – Tưởng Thừa xách cặp sách, đổi giày ra cửa, vừa xuống lầu vừa tiếp tục nhỏ giọng nói – "Chúng ta không cần lo lắng."
Từ phòng thuê tới trường học, sẽ đi qua tiệm nhà Cố Phi, giờ này còn chưa mở cửa, lúc cậu cưỡi xe đi qua, liếc một cái tới ổ khóa ở trên cửa tiệm, không nói ra vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp mềm mại như lông tơ.
Cảm nhận kỳ lạ, cậu yêu thích một người, nhìn thấy tất cả đồ vật có liên quan với cậu ta, đều sẽ biến thành một cục bông.
Con đường này cậu đã rất quen thuộc, nhắm mắt lại cũng có thể biết hai bên trái phải là đi qua chỗ nào, đủ loại cửa tiệm, tồi tàn xưa cũ, xây dựng tân trang, phi nông thôn, cố làm màu, lúc này cũng còn chưa đóng cửa, có loại cảm giác quen thuộc lại lạ lẫm.
Hứng thú, Tưởng Thừa đón gió quẹo lượn một cái.
Sau khi cưỡi tới phía trước một đoạn ngắn, một cái hộp đèn vỡ cũ kỹ lướt qua khóe mắt.
Lông mày cậu không nhịn được nhíu một cái, nhanh chóng quay đầu liếc mắt nhìn sau đó liền nhanh chóng quay đầu trở lại nhìn chằm chằm phía trước.
Đồ dùng.
Người lớn.
Tôi đệt!
Làm sao trước đây không có chú ý tới nơi này còn có một cái cửa tiệm như vậy?
Cậu nhanh chóng quay đầu lại lần thứ hai, lại nhanh chóng quay đầu trở lại lần nữa nhìn chằm chằm phía trước.
Tôi đệt! Không có nhìn hoa mắt.
Con người có lúc chính là như vậy, trong đầu có cái gì, mới có thể thấy cái đó... Với tư cách là một thiếu niên hủ bại mới lớn lên...
Lớn bao nhiêu?
Bao nhiêu lớn?
Chắc phải là loại lớn nhỏ cần phải đi tới chỗ đó xem thử.
Nhưng mà... Tưởng Thừa lại quay đầu liếc nhìn một cái, tôi đệt, cửa tiệm này cũng quá rách nát đi! Nhìn thế nào cũng không giống cái cửa tiệm đàng hoàng, có một loại ảo tưởng rằng tất cả bao cao su bên trong đều có khả năng bị ông chủ chọc thủng hết.
"Nhìn đường!" – Bên cạnh có người gân cổ họng rống một tiếng.
"Ui!" – Tưởng Thừa quay đầu lại nhìn thấy phía trước mấy mét có một ông chú đang sắp qua đường, hấp tấp bóp phanh lại – "Thật ngại quá."
"Nhìn cái gì vậy, cũng không sợ vừa quay đầu đụng cây à." – Ông chú nói.
Nhìn cái gì vậy!
Tuyển thủ Tưởng Thừa, mày nhìn cái gì vậy!
Có thể đừng biểu hiện đói khát như thế hay không!
Hết chương 73.