Nói ta chờ ngươi (nhị)
Vị bằng hữu kia của Trạch Tú ở trong một con hẻm nhỏ, hai bên là tường cao bao vây, tựa hồ cả bầu trời đầy sao kia cũng bị ngăn trở.
Vậy mà hắn nói bằng hữu kia của hắn là nhà chiêm tinh, không nhìn thấy sao mà cũng chiêm tinh.
Ở nơi sâu nhất của con hẻm có một cánh cửa tối đen đóng kín, Trạch Tú đưa tay gõ ba cái, đợi một lát thì cửa cọt kẹt mở ra, bên trong có một nam tử như lửa.
Đúng vậy, như lửa! Toàn thân hắn được bao phủ bởi bộ trường bào màu lửa, trong đêm tối trong cực kỳ đẹp mắt, nhưng sắc mặt hắn lại tái nhợt như mặt quỷ, mái tóc dài hỗn độn xõa sau lưng, đen như mực.
Đôi mắt hẹp dài tuấn tú của hắn nhìn nhìn Trạch Tú, lại nhìn nhìn Tiểu Man, đột nhiên mở miệng nói chuyện, thanh âm cực kỳ trầm thấp: “Ta biết ngươi sẽ đến, vào đi.”
Hắn xoay người đi vào trong, khập khiễng, khập khiễng, trông thật mệt nhọc vất vả, thật đáng tiếc, nam tử ngang tàn như vậy mà lại là một người què. Trạch Tú một tay nắm Tiểu Man, một tay dắt Tiểu Ngoan tiến vào. Phía sau cửa ngoài một gian nhà tranh thì không còn gì, trước nhà có một đống lửa đang cháy, bên trên có một cái nồi nhỏ, không biết đang nấu gì nhưng rất thơm, là mùi thịt xen lẫn mùi rượu.
Nam tử kia ngồi trước đống lửa, dùng nhánh cây chậm rãi cời, ánh lửa chiếu lên gương mặt hắn, đuôi mắt hắn có một nốt ruồi son, vẻ mặt nhìn qua có chút đau khổ, giống như tràn ngập u oán và gánh nặng, nước mắt lúc nào cũng có thể trào ra. Tiểu Man yên lặng ngồi ở một chỗ khá xa, không dám tới gần hắn. Người kia đưa cho Trạch Tú một túi rượu màu đen, thấp giọng nói: “Uống!” Trạch Tú cũng không từ chối, nhận lấy thống khoái uống hết một nửa, chậc lưỡi, cười nói; “Rượu ngon!”
Người kia cũng không nói gì, chỉ cúi đầu cời lửa, không khí cứ thế ngưng trệ. Hai người bọn họ lại không thèm để ý, dường như đã quen rồi. Tiểu Man ngồi bên cạnh nhàm chán muốn chết, hết nhìn trái lại nhìn phải, cuối cùng không nhịn được liền che miệng khẽ ngáp một cái.
Đột nhiên vai bị đè xuống, nàng cả kinh, phía trên truyền xuống một thanh âm mê mang nhưng cực dễ nghe: “Ngươi là Tiểu Không?”
Nàng vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ tử mặc đồ trắng, tóc tai bù xù đang đứng phía sau. Bộ dáng nàng rất đẹp, tựa như một đóa hoa sen thanh nhã, nhưng vẻ mặt lại mê võng bất lực, thực không thích hợp.
Tiểu Man đứng lên, thoáng tránh khỏi tay nàng, thấp giọng nói: “Ta, ta không phải là Tiểu Không…”
Nàng kia bất lực nhìn nàng: “Tiểu Không ở đâu?”
Nàng làm sao biết Tiểu Không là ai! Nữ nhân này không phải là người điên chứ? Tiểu Man lui lại hai bước, nàng kia cũng không để ý đến nàng, đi đến bên đống lửa, kinh ngạc nhìn Trạch Tú, kêu lên: “Tiểu Không đâu?”
Trạch Tú không trả lời, nhìn thoáng qua nam tử kia. Một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Nàng… vẫn vậy.”
Người kia uống một ngụm rượu. Nàng kia lại bắt đầu kêu: “Tiểu Không đâu? Tiểu Không ở đâu? Ta muốn gặp Tiểu Không!”
Hắn quăng túi rượu, nói: “Ta chính là Tiểu Không, ta ở đây.”
Nàng kia trừng mắt với hắn: “Ngươi không phải. Nói dối.”
Tiểu Không nói: “Ta không nói dối, ta chính là Tiểu Không.”
“Ngươi không phải! Ta muốn Tiểu Không!”
“Ta là Tiểu Không!” Hắn đứng lên, nắm cánh tay nàng kéo vào gian phòng cỏ tranh, “Nàng làm loạn đủ chưa? An tĩnh chút cho ta!”
Nàng bị kéo vào trong nhà, hình như còn kêu vài tiếng, nhưng rốt cục không còn nghe thấy thanh âm nữa. Tiểu Man cảm thấy hết hồn, Trạch Tú vỗ vai nàng: “Đừng xen vào.”
Nàng gật đầu nói: “Uhm… Bằng hữu chàng tên là Tiểu Không sao? Đó là… thê tử của hắn sao?”
Trạch Tú không lắc đầu cũng không gật đầu, một lúc sau nói: “Nàng ta là người điên.”
Tiểu Man rất mau đã trở lại, vẫn vẻ mặt sầu khổ như vậy, nói: “Đi theo ta.”
Hắn xoay người khập khiễng đi qua căn nhà tranh, Trạch Tú nắm tay áo Tiểu Man theo phía sau. Sau nhà có một cây thang bắc lên trên tường cao, bên trên có một cái đài cao.
Tiểu Không ngồi trên đài, ngửa đầu nhìn trời, vô vàn chấm nhỏ trên bầu trời thu cả vào đáy mắt, không một chút trở ngại. Hóa ra hắn đúng là nhà chiêm tinh, chiêm tinh ở trên này.
“Tối nay có người phải chết.” Hắn đột nhiên mở miệng, “Là người có quan hệ với ngươi.”
Trạch Tú nhướng mày: “Ai?”
“Là hắc tinh vẫn canh cánh trong lòng kia.” Hắn nhàn nhạt nói, “Ánh sáng của hắn tối sầm lại, trước lúc hừng đông nhất định sẽ ngã xuống.” Trạch Tú trầm mặc, thật lâu sau hắn mới ngồi dựa vào tường, cùng ngửa đầu nhìn trời.
“Tuy ngươi đã sớm rời xa hắn, nhưng hắn vẫn là âm hồn không tiêu tan trong lòng ngươi. Tinh tú trên trời ngã xuống, tinh tú trong lòng ngươi chắc gì sẽ ngã xuống.”
Trạch Tú cười cười, giữ ngực: “Không, sẽ sớm rơi xuống thôi.”
Tiểu Không lại nói: “Khí thế gia tộc cũng sắp không xong rồi.”
Trạch Tú gật đầu: “Cũng tốt, cũng nên hết đi thôi.”
Tiểu Không trầm mặc thật lâu, đột nhiên thấp giọng nói: “Sao của ngươi, rất thống khổ.”
Hắn vẫn cười cười.
“Nhưng ngươi là ngươi, nàng cũng là nàng, không thể thay đổi, dù có tận lực ngụy trang, miễn cưỡng ôn nhu cũng không có ý nghĩa. Đừng để nàng trở thành bóng đen quá khứ, cũng đừng ảnh hưởng đến nàng.”
Tiểu Man hoàn toàn không hiểu gì, tuy nàng ngáp rất khẽ nhưng Trạch Tú vẫn nghe thấy, hắn nói; “Nàng đi ngủ đi. Vào trong phòng ấy.”
Trong phòng có một người điên nha! Nàng do dự một chút, tuy nhiên vì lễ phép, nàng vẫn đi xuống. Vừa vào nhà đã thấy nàng kia nằm ngủ trên chiếc giường trúc đơn sơ. Trong phòng rất trống trải, chỉ có một cái giường, Tiểu Man đành phải kéo một cái ghế ra để nằm, rốt cục vẫn chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Trạch Tú ôm cánh tay, nhìn vô vàn chấm nhỏ trên bầu trời, không nói gì.
Không biết sau bao lâu, Tiểu Không đột nhiên giật mình, hai tay tạo thành hình chữ thập, nhắm mắt nói nhỏ: “Người đã chết, đi về hướng sinh.” Trạch Tú sửng sốt, thấy hắn chỉ vào chân trời tối đen, nói: “Ánh sáng của hắn đã tắt, đã chết rồi.”
Trạch Tú hít sâu một hơi, yên lặng gật đầu, sờ soạng trong ngực áo một lúc, lấy ra một cái khăn tay trắng toát, buộc lên cánh tay trái: “Dù thế nào thì cũng nên để tang.”
“Ngươi phải cẩn thận, hắn là bị mưu sát, tấm màn đen sẽ hướng tới ngươi.”
Trạch Tú khẽ cười, nói: “Ta đã từng sợ cái gì sao?”
“Cô nương kia.”
Trạch Tú khoát tay áo, không muốn nói chuyện này: “Tiểu Không, ngươi vẫn không nhìn thấy ngôi sao của mình và nàng sao?”
Tiểu Không gật đầu: “Thấy chắc gì đã là chuyện tốt, nếu biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, con người sống còn ý nghĩa gì nữa?”
Trạch Tú đứng dậy vặn thắt lưng, cười nói; “Được rồi, tuy khó lắm mới gặp được ngươi một lần nhưng mà ta thực sự rất mệt, có cái giường nào cho ta ngả lưng không?”
Hắn chỉ vào đài cao: “Chỉ có chỗ này.”
Trạch Tú cười khổ một tiếng, đành phải nằm trên đài, dùng áo khoác trùm lên thân thể, nhắm mắt định ngủ thì nghe hắn nói: “Nan đề của ngươi, hãy đi tìm sư phụ. Lão nhân gia người có thể giúp ngươi.”
“Sư phụ… Làm sao ta biết người đang ở Thiên Sơn hay là Tây Hồ chứ.”
“Thái Hoa sơn, đưa cô nương của ngươi đến tìm người, nan đề của ngươi sẽ được giải.”
Trạch Tú không nói gì.
Sư phụ hắn thu bao nhiêu đệ tử, hắn không biết, hắn chỉ biết mỗi Tiểu Không. Đệ tử của người cũng không qua lại giúp đỡ nhau, thậm chí sư huynh đệ hoàn toàn khác nhau, bản lĩnh người truyền thụ cho từng người cũng khác. Hắn thì được truyền thụ kiếm pháp đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi; Tiểu Không học thuật chiêm tinh, hắn trời sinh có một đôi mắt tốt.
Lúc sắp ngủ, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân nặng nhọc của Tiểu Không, Trạch Tú từ từ nhắm hai mắt, thấp giọng nói; “Phải rời khỏi phủ Khai Phong nhanh như vậy sao?”
Tiểu Không trả lời gì đó, nhưng hắn quá mệt nhọc nên không nghe thấy.
**********
Dường như có người đang nhẹ nhàng sờ mặt hắn, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại, cảm giác kia thực sự rất thoải mái, hắn không muốn tỉnh lại, rất muốn nàng cứ sờ như vậy để hắn ngủ thêm một lúc nữa.
Nhưng bất chợt hắn cảm giác được lưỡi dao sắc bén lạnh như băng trên cằm, Trạch Tú cơ hồ trong nháy mắt phản ứng lại, mở mắt, túm lấy cánh tay kia, lắc lắc, mạnh mẽ chế phục người kia xuống đất. Tiểu Man đau đến mức hét rầm lên: “Tay! Tay! Tay của ta sắp gãy rồi!”
Trạch Tú kinh ngạc, vội vàng buông nàng ra, một thanh chủy thủ rơi khỏi tay nàng, bên trên còn có một ít râu. Tiểu Man oan uổng đứng lên, xoa xoa cổ tay, thấp giọng nói: “Giúp chàng cạo râu mà thôi, thế mà cũng phải ác độc như thế!”
Trạch Tú dở khóc dở cười, hóa ra lưỡi dao đặt ở cằm hắn là do nàng cạo râu giúp hắn. Hắn xoa bóp tay giúp nàng, nói nhỏ: “Xin lỗi, lúc ta ngủ rất cảnh giác.”
Tiểu Man lắc lắc cánh tay, cầm lấy chủy thủ, nói: “Được rồi, ta biết chàng là đại hiệp, không để cho người khác tới gần, nhưng mà đại hiệp cũng không thể để râu ria rậm rạp như một đại thúc thế kia được. Đừng nhúc nhích, sẽ nhanh thôi.”
Trạch Tú cười cười, quả nhiên ngoan ngoãn nằm bất động cho nàng cạo sạch râu. Tiểu Man rửa tay và chủy thủ trong chậu nước ấm, nói: “Bằng hữu của chàng đã đưa… thê tử của hắn đi khỏi từ lúc trời còn chưa sáng. Ta hỏi bọn hắn muốn đi đâu thì hắn không nói, chỉ bảo chúng ta phải bảo trọng. Thật kỳ quái, ta còn tưởng đây là nhà của hắn.”
“Tiểu Không không có nhà. Hắn hàng năm phiêu đãng bên ngoài, một năm chỉ có vài ngày ở đây. Lần này có thể gặp hắn thật là trùng hợp.”
Tiểu Man lau khô cằm hắn, cười nói: “A, chẳng phải là giống với Trạch Tú đại hiệp của chúng ta lúc đó sao? Hàng năm du đãng, nơi nơi đều là nhà.”
Bỗng nhiên nhìn thấy trên cánh tay hắn buộc một chiếc khăn tay trắng, nàng sửng sốt: “Chàng làm gì vậy?”
Trạch Tú nhún vai: “Để tang. Đáng tiếc không có quần áo bằng vải bố, đúng ra mà nói thì ta phải đang mặc đồ tang.”
“Ai chết?” Tiểu Man kinh nghi nhìn hắn.
“Cha ta.”
Trời! Hắn có thiên lý nhãn hay là vô cùng thính tai vậy? Phụ thân hắn chết ở xa xôi vạn dặm mà sao hắn lại biết?