Ngao Du Giang Hồ

Chương 15: Q.6 - Chương 15




Song sinh tử (tam)

Đây là một thế giới loang lổ, hình như hắn nhìn thấy một bản sao khác của mình, cùng một khuôn mặt, cùng loại quần áo, nhưng biểu tình lại hoàn toàn khác nhau.

Người kia nhẹ nhàng cười, thanh âm như từ xa xôi vọng tới: “Song sinh sao? Vậy ngươi là ai? Ta là ai?”

Ặc, vấn đề này… Làm sao hắn biết? Có một ngày đột nhiên người này hiện ra, cũng không quản hắn muốn hay không, tuy rằng hắn là một người biết điều, dễ nói chuyện, nhưng hành vi này vẫn thực không thích hợp lắm.

“Hai chúng ta là một thể.”

Không, không. Ngàn vạn lần đừng có nói như vậy. Cùng một thể với một nam nhân, nghĩ lại đã nổi da gà. Tuy hắn thích các thiếu niên xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là thưởng thức mà thôi, bản chất là nam nhân, hắn vẫn thích nữ nhân đáng yêu hơn.

Hắn sờ sờ cằm, thở dài một hơi: “Nếu ngươi là một nữ nhân thì thật là tốt.”

Người kia trầm mặc một chút, đầu đầy hắc tuyến.

“Ngươi muốn làm bất nam bất nữ?”

Hắn nhất thời không có lời nào để nói.

“Tóm lại, ta là ngươi, ngươi là ta. Ta phản chiếu những hắc ám tối tăm trong lòng ngươi, là phần dã tâm trong ngươi, ngươi ngoan ngoãn thừa nhận là được, còn cẩu huyết như vậy làm gì, thực làm cho người ta phát ngán.”

Hắn vò vò đầu, có chút do dự: “Ta cũng không phải là thánh nhân, chẳng lẽ ngay cả nghĩ cũng không được sao? Nghĩ đi nghĩ lại, ta còn muốn giết ngươi nữa, không được à?”

Người kia lạnh lùng cười: “Ngươi có thể giết thì cứ việc. Ta sẽ nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì để giết.”

Hắn đành phải thở dài một hơi: “Huynh đệ, làm người đừng có cực đoan như vậy. Bảo sao ngươi trông già như thế, làm hỏng hết cả hình tượng xinh đẹp của ta. Ngươi thực không biết hưởng thụ, phiền ngươi lần sau đi ra thì mặc đồ đẹp một chút, được không? Râu là để cạo chứ không phải để ngắm.”

“Ta không hứng thú làm bất nam bất nữ.”

Ngay câu đầu tiên đã dội nước lạnh vào hắn. Hóa ra hắn ta cũng ác mồm bẩm sinh.

Quang ảnh bắt đầu xoay tròn, thân ảnh người kia dần dần mơ hồ, hắn gọi một tiếng: “Được rồi, đừng náo loạn. Nhìn xem ngươi làm gì kìa. Khi dễ Tiểu Man thì là bổn sự gì chứ? Hài tử Đoan Tuệ kia cũng sắp bị ngươi bức thành kẻ điên rồi. Ngươi toàn làm người khác khó chịu, đừng có đi ra thì tốt hơn.”

“Ta thích, ngươi dám quản ta sao?”

“Ngươi làm ta mất mặt.”

“Thật tuyệt. Đây là lần đầu tiên chúng ta có cùng ý nghĩ. Ta cũng thấy ngươi làm mất mặt ta.”

Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi làm người như vậy chính là ngu ngốc, diệt tộc cái gì chứ? Ngươi để sức mà lo chuyện của mình không tốt sao?”

Người kia ngừng một chút, lại cười rộ lên: “Nhìn thấy thứ vướng mắt mà không phá hủy đi thì làm sao ta thoải mái được!”

Quang ảnh xoay tròn càng nhanh, hắn sắp chìm vào bóng tối. Nhìn không thấy thân ảnh người kia, hắn kêu lên: “Này, khổ đại cừu thâm rất không tốt. Ta chỉ cho ngươi làm một lần thôi, sẽ không có lần sau đâu.”

Người kia nói gì đó, hắn không nghe rõ, bóng tối phủ lên, hắn ngủ.

****

Có người đang nói chuyện, tiếng nói ong ong, nghe phát ngán. Hắn tỉnh lại, mở mắt ra chậm rãi đánh giá bốn phía.

Đây là Hương Bất Lãnh, phía trước treo một bức mành vải đen, mấy lão nhân quyền cao chức trọng núp ở phía sau không chịu lộ diện.

Tiếng nói truyền tới từ sau tấm vải đen, cứng rắn lạnh lùng: “Kẻ lòng lang dạ thú này không thể để lại trên đời được. Lập tức xử tử đi.”

Hắn âm thầm cười lạnh.

Có người giữ lấy vai hắn, thanh âm trầm ổn thong thả: “Giết hắn chẳng khác nào giết ta. Là hắn xuống tay sớm, nếu không mấy ngày sao thì ta cũng sẽ không nhịn được mà động thủ giết chết tên đại ca nghiệp chướng kia.”

Hắn ngước mắt lên nhìn, người ngồi bên cạnh hắn là Đoàn Phiến Tử, tay hắn đang đặt trên vai mình, vẻ mặt bình thản. Dường như biết hắn đã tỉnh, hắn liếc mắt một cái, tay lại vỗ lên vai hắn.

“Hôm nay hắn tới giết đại ca của mình, đến một ngày hắn nói ngươi gây ra nghiệp chướng, muốn tới giết ngươi thì ngươi còn có thể nói như vậy không?”

Đoàn Phiến Tử chưa kịp trả lời, hắn đột nhiên mở miệng nói: “Không sai, ta vốn định giết sạch tất cả mọi người, già trẻ nam nữ đều không tha, ngay cả mấy lão già đáng ghét các ngươi cũng không phải ngoại lệ.” Sau miếng vải đen không có tiếng đáp lại, mấy lão già kia thân kinh bách chiến, làm gì có gì chưa thấy qua, đối với lời nói khiêu khích của hắn cũng không quan tâm, làm như không nghe thấy.

Đoàn Phiến Tử đột nhiên cười ha hả: “Nói rất hay, tuy có chút cuồng vọng, có lẽ người tỉnh lại không phải là lão Tam mà là ngươi.”

Vô Nại Hà ngồi thẳng dậy, tay chân hắn bị xích nên không thể động đậy, tuy nhiên trông không hề có chút chật vật, giống như hắn chỉ đơn giản là ngồi ở đó, đợi đến lúc về nhà.

Đoàn Phiến Tử lại nói: “Hắn muốn giết ai, ta đều không thể ngăn cản. Hắn không phải là gì của ta, ta có tư cách gì mà ngăn cản? Tam đệ của ta bị hắn cưỡng ép, chẳng lẽ bảo ta giết đệ đệ mình? Loại việc này chỉ có các ngươi mới có thể làm, ta là người thành thật, ta không làm được.”

Sau miếng vải đen vang lên thanh âm người khác, già nua thong thả: “Hắn chính là lão Tam, lão Tam cũng là hắn, song sinh tử chỉ là nói để mà nói thôi, làm sao trong thân thể một người lại có hai người? Ngươi làm ca ca, che chở cho hắn cũng không đáng trách, nhưng nói dối trắng trợn như thế thì cũng không hay lắm đâu. Hắn là huynh đệ của ngươi, đại ca ngươi chẳng lẽ không phải là huynh đệ ngươi?”

Đoàn Phiến Tử không nhúc nhích nửa cái lông mi, nói nhạt: “Đúng vậy, ta không xem hắn là huynh đệ. Hơn nữa, hắn cũng phải bị giết chết mà là bị làm cho tức chết. Đến đây cũng phải nói, cũng có một phần nguyên nhân là các ngươi đã quá phóng túng, mặc kệ hắn làm ẩu, khiến cho hắn nghĩ rằng mình là thiên hoàng lão tử, giết vợ giết con cũng có thể làm, ta thấy hắn cũng quá độc ác.”

“Hắn có làm chuyện xấu hay không cũng không liên quan gì đến việc lão Tam diệt tộc hay không diệt tộc.” Tiếng nói kia không chút lung lay: “Hiện tại việc chúng ta bàn bạc là phải xử lý tội nhân này thế nào.”

Đoàn Phiến Tử lạnh nhạt nói: “Tội nhân? Hắn là tội nhân sao? Ta cơ bản là không biết hắn, các ngươi biết hắn sao? Đã từng nuôi nấng hắn sao? Tình huống bây giờ là lão Tam bị hắn cưỡng ép, nếu các ngươi để ý đến danh dự gia tộc thì việc đầu tiên phải làm là tìm ra lão Tam chứ không phải là giết chết hắn.”

Sau miếng vải đen có người thở dài một hơi: “Lão Nhị, hắn chính là lão Tam, ngươi che chở hắn như vậy là đủ rồi.”

Đoàn Phiến Tử hừ một tiếng, quay đầu nhìn Vô Nại Hà. Hắn cũng dùng ánh mắt thú vị nhìn lại. Đoàn Phiến Tử vỗ một cái thật mạnh lên mặt hắn, nói đùa: “Ngươi cũng thật biết làm người, làm việc xong rồi để lão ca chùi đít cho ngươi? Thật là…”

Nói xong liền hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Tóm lại, ta còn sống ngày nào thì ngày đó sẽ không để bất kỳ ai làm thương tổn lão Tam. Các ngươi tức giận gì thì cứ đổ lên đầu ta. Làm ca ca, ngay cả đệ đệ mà cũng không bảo vệ được thì thực khiến người khác chê cười. Muốn giết muốn đánh, cứ đến, ta sẽ ngồi đây lĩnh giáo.”

Không ai nói chuyện, sau miếng vải đen cũng không có động tĩnh. Đoàn Phiến Tử kéo cổ áo, nhìn xung quanh: “Đến đi đến đi. Có giết không? Ta không kiên nhẫn đâu.”

Vẫn không có tiếng đáp, hắn chỉnh lại cổ áo, nhấc Vô Nại Hà lên, cười nói: “Không ai đến thì ta phải đi đây. Cáo từ.”

Hắn một cước đá văng cửa, mấy tiểu tử mặc đồ trắng đỏ canh giữ ngoài cửa hoảng sợ, vội vàng lùi lại.

Một người sau tấm vải đen thấp giọng nói: “Ngươi đã nhất quyết che chở như vậy, chúng ta đây cũng không thể nói gì hơn. Từ hôm nay trở đi hắn không còn là người của Quan Tinh gia tộc nữa. Hắn có bị gì thì Quan Tinh gia tộc sẽ không bảo vệ, phúc họa tự chịu.”

Đoàn Phiến Tử ha ha cười: “Không dám không dám, nó cũng không phải là tiểu tử miệng còn hôi sữa, không nhọc các ngươi che chở. Tạm biệt, mấy lão nhân gia các ngươi hãy bảo trọng, Giang Nam ẩm ướt, không nên sinh bệnh mới tốt.”

Hắn vác Vô Nại Hà đi ra cửa nhanh như chớp, đi qua hành lang gấp khúc, nhìn thấy Tiểu Man và Trạch Tú đang đi tới.

Vẻ mặt Trạch Tú phức tạp, thấp giọng nói: “Nhị thúc, thế nào?”

Đoàn Phiến Tử “phi” một tiếng: “Cái gì thế nào? Có lão tử ở đây, bọn họ có thể thế nào! Đi, đi vào rồi nói.”

Hắn đá văng một cửa phòng ra, ném Vô Nại Hà đánh phịch lên ghế. Vô Nại Hà không hề nói gì, chỉ liếc mắt đánh giá ba người trước mặt. Đoàn Phiến Tử cúi đầu rót trà, Trạch Tú mặt không chút thay đổi mà nhìn hắn, Tiểu Man đảo mắt còn nhanh hơn cả hắn, sau đó chớp chớp, mỉm cười: “Là Vô Nại Hà tiên sinh?”

Hắn cũng cười: “Thế mà ngươi chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra.”

Tiểu Man nói: “Ánh mắt khác nhau, đồ ngốc mới không nhận ra.”

Đoàn Phiến Tử khụ một tiếng, ngồi đối diện hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Để lão Tam đi ra.”

Vô Nại Hà thản nhiên nói: “Hắn đang ngủ, không thể ra lúc này được.”

Đoàn Phiến Tử nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Quả nhiên là nhìn kỹ thì không đẹp bằng lão Tam.”

Tiểu Man hì hì cười: “Ta cũng thấy vậy, vừa già vừa cổ quái, không có chút phong thái nào.”

Mặt Vô Nại Hà xanh mét, sau đó nói nhỏ: “Nói lời vũ nhục thì có gì giỏi, muốn đàm phán thì phải xuất ra chút thành ý.”

Đoàn Phiến Tử nhướng mi nói: “Đám phán?” Hắn nhìn xiềng xích trên tay chân Vô Nại Hà, ngữ khí càng cao hơn: “Ngươi xác định là đàm phán?”

Vô Nại Hà nói: “Tuyết tiên sinh còn ở trong tay ta đó.”

Đoàn Phiến Tử sờ sờ mũi, nhất thời không biết nói gì, một lúc sau mới thở dài: “Được rồi, đàm phán thì đàm phán. Ta muốn từ nay về sau ngươi không được làm mấy việc thất đức, diệt tộc, giết người, bắt người gì đó, hay là uy hiếp Liễm Phương thành cũng không được lặp lại.”

Vô Nại Hà thấp giọng nói: “Ngươi đơn giản không cho ta đi ra là được.”

“Như vậy là tốt nhất!” Đoàn Phiến Tử rống lên, thấy hắn cười cười, đành phải suy sụp ngồi xuống: “Ngươi nói đi, đến lượt ngươi.”

Vô Nại Hà chậm rãi nói: “Ta muốn Hương Bất Lãnh, trả lại cho ta.”

“Được.” Đoàn Phiến Tử gật đầu, Trạch Tú lấy giấy bút ra, viết yêu cầu này lên.

“Giết người hay không là do ta tự quyết. Nhiều nhất là ta sẽ không gây phiền phức cho Quan Tinh gia tộc và tiểu nha đầu này, nhưng làm Thiên Sát Thập Phương, ta có nguyên tắc của ta.”

Đoàn Phiến Tử nhíu mày, Vô Nại Hà thản nhiên nói: “Không đồng ý cũng được, ta không có ý kiến gì, chết cùng Tuyết tiên sinh cũng không có gì không tốt.”

Trạch Tú viết một nửa, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Ngươi cứ việc giết chóc lung tung, có ta ở đây, chỉ sợ ngươi sẽ không được tự do đâu.”

Vô Nại Hà cười, lại nói: “Đưa Đoan Tuệ đến đây, ta muốn hắn ở bên cạnh ta.”

Tiểu Man mấp máy môi, thấp giọng nói: “Ngươi sẽ không bắt hắn tiếp tục đến chỗ Tuyết tiên sinh chứ? Hắn… thật ra hắn…”

“Vô nghĩa.” Hắn giống như khinh thường việc nói về vấn đề này: “Hắn là người của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.