Ngao Du Giang Hồ

Chương 17: Q.3 - Chương 17




Hắn như vậy hảo (nhị)

Lúc nói, nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ là muốn nói lảng sang chuyện khác, tuy nhiên nhìn thấy sắc mặt hắn có biến hóa vi diệu, nàng mới đột nhiên kinh hoảng, cảm thấy giống như mình đã nói sai rồi.

“A, ta… xin lỗi, chàng có thể coi như ta chưa nói gì.” Tiểu Man đỏ mặt, vội vã xua tay. Nàng tuyệt không có ý kia! Tuyệt không phải! Nàng là nữ tử đứng đắn, tuy rằng đúng là nàng có chút mơ ước sắc đẹp của hắn nhưng có đánh chết nàng cũng không nói ra.

Trạch Tú không để ý đến nàng, thống khoái cởi bỏ vạt áo, sau đó là đai lưng, cởi áo khoác, lộ ra trung y bên trong, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt. Tiểu Man giữ lại cổ áo hắn; “Không cho cởi! Không cho cởi nữa!”

Trạch Tú cầm lấy cổ tay nàng, tựa tiếu phi tiếu: “Không phải muốn xem hình xăm sao? Không cởi làm sao mà xem?”

Tiểu Man cảm thấy mặt sắp bị thiêu cháy, lẩm bẩm: “Dù sao… cũng đừng cởi. Ta không nhìn nữa, lần sau… lần sau sẽ nhìn…”

“Không có lần sau, chỉ có lần này!”

Hắn chậm rãi cởi áo trong, làn da dưới ánh nến trở nên hết sức ám muội, trên ngực là một con kỳ lân màu đen dữ tợn, miệng há to, hai mắt mở trừng trừng, sáng quắc nhìn nàng. Tiểu Man che mắt, kêu lên: “Không nhìn, chàng mau mặc quần áo vào! Mau mặc vào, mau mặc vào! Mặc xong thì mau đi ra ngoài!”

Trạch Tú kéo tay nàng ra, kéo phắt nàng lại, cúi đầu hôn thật mạnh lên môi nàng.

Nàng giống như bị người thả từ trên mấy vạn trượng trời cao xuống, mọi hành động đột nhiên dừng lại. Sau đó như bị cuốn vào một cơn lốc, trời đất quay cuồng. Nàng bị ép không cho trốn tránh, sau gáy bị hắn dùng sức giữ chặt. Cả người giống như bị hắn kéo tiến vào trong thân thể hắn, giống như hắn là cây cọc giữa dòng nước xoáy, hút đi hết khí lực của nàng, gần như hung ác.

Nàng sẽ chết, chắc chắn sẽ chết. Tiểu Man không thở được, tránh cũng không được, chỉ cảm thấy tay hắn nhẹ nhàng nắm cằm nàng, nàng không tự chủ hé miệng, lập tức bị hắn xâm nhập.

Nụ hôn này hung hãn đến đáng sợ, nhưng tay hắn lại cực kỳ nhẹ nhàng, vỗ về cổ nàng, giống như vuốt ve tấm tơ lụa mềm mại, sau đó mở cổ áo ra, tiến vào trong… tiến vào trong? Tiểu Man quá sợ hãi, trong cổ họng phát ra tiếng kêu kinh hoảng, dùng hết sức lực giãy ra.

“Ngươi hỗn đản!” Nàng ủy khuất đỏ mắt, nâng tay định tát hắn.

Trạch Tú nhẹ nhàng cầm cổ tay nàng, hạ xuống, đặt lên hình xăm kỳ lên trên ngực hắn, thấp giọng nói: “Nhìn thấy không?”

Tiểu Man cảm thấy da thịt nóng cháy trong lòng bàn tay, nàng vội vàng muốn rút tay về, nhưng sao có thể? Khí lực của hắn lớn hơn nàng mấy chục lần. Cằm lại bị nắm. Thoáng nhìn xuống, đối diện khuôn mặt kỳ lân dữ tợn. Kỳ quái! Kỳ lân rõ ràng là thụy thú nhưng xăm lên người hắn lại thập phần hung hãn, giương miệng như muốn ăn thịt người.

Thực giống hệt tính tình hắn! Nàng phẫn nộ muốn giãy dụa, kết quả lại ngã vào lòng ngực hắn, mặt đập vào ngực hắn. Không đợi nàng bò lên, hắn liền nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

“Đừng tức giận!” Hắn nhẹ nhàng nói: “Không phải ta muốn mạo phạm nàng!”

Như thế mà còn không gọi là mạo phạm? Tiểu Man lần đầu tiên cảm nhận được sự khác biệt về khí lực, nàng căn bản không có biện pháp nào. Nàng hậm hực: “Chàng đã mạo phạm rồi!”

Trạch Tú nở nụ cười, gạt mấy lọn tóc rối trên trán nàng, thấp giọng: “Đó không gọi là mạo phạm, đó là không kìm lòng được.”

Tiểu Man không nói. Nàng gục đầu xuống, trái tim còn chưa bình tĩnh lại, trong phòng cực kỳ an tĩnh, nàng sợ tiếng tim đập của mình sẽ bị người khác nghe thấy.

Chuyện như vậy là không đúng, cô nam quả nữ, đêm dài nhân tĩnh, nếu nương nàng còn sống đã sớm cầm chổi lông gà đánh chết nàng.

Nàng không có cách nào cả, thích một người rất nhiều thì ra là như vậy, tốt đẹp hơn tất cả vàng bạc châu báu. Trước kia nàng chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, giờ phút này nó đã ở ngay trước mắt nàng. Nàng cố chấp không chịu rời đi, thậm chí còn có chút tuyệt vọng. Những thứ đẹp đẽ không chỉ mang tới hạnh phúc mà còn có cả bi thương, bởi vì con người sợ nó sẽ mất đi.

Nàng thấp giọng nói: “Chàng… vết thương trên lưng chàng thế nào rồi? Để ta… nhìn xem!”

Trạch Tú xoay người, đưa tấm lưng rộng về phía nàng. Bên trên quả nhiên dày đặc những vết sẹo, thậm chí có vết mới chỉ khép miệng. Trên người hắn đầy những vết sẹo cũ mới, nhìn mà ghê người. Tiểu Man đưa tay nhẹ nhàng sờ lên: “Nhất định trước kia chàng thường xuyên liều mạng với người ta. Lần sau đừng như vậy nữa, nhỡ đâu bị chết thì biết làm sao?”

Trạch Tú dở khóc dở cười quay đầu nhìn nàng: “Nói gì vậy? Ai lại nói như thế bao giờ?”

Tiểu Man còn có chút mờ mịt, ngẩng đầu nói: “Vậy phải nói thế nào?”

Trên mặt nàng vẫn còn sắc hồng, môi ướt sũng, trong hai mắt như ẩn giấu hai đốm lửa, sáng đến quỷ dị. Một lọn tóc đen rơi bên má nàng, dính ở cổ nàng. Hắn vươn tay kéo ra cho nàng, ngón cái xoa xoa môi dưới đầy đặn của nàng, nhẹ nhàng miết, chậm rãi tiến vào, mở hàm răng, chạm vào đầu lưỡi.

“Nàng nói…” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu lưỡi mềm mại ướt át kia, nhìn thấy ánh mắt mê ly của nàng, hắn như muốn say, ôm ngang lưng nàng, kéo lại, dán môi bên tai nàng nói vài chữ, sau đó cúi đầu hôn nàng.

Râu ria hắn chưa cạo sạch, cọ lên mặt lên cổ nàng vừa ngứa vừa đau, Tiểu Man đưa tay nhẹ khoát lên vai hắn, bị hắn kéo lại lại thành ra ôm cổ hắn. Như biết nàng sợ ngứa, hắn cố ý dụi cằm vào cổ nàng, Tiểu Man cười cười trốn tránh, hắn lại nhẹ nhàng kéo cổ áo nàng ra, cắn thật mạnh lên chỗ xương quai xanh của nàng.

Tiểu Man thiếu chút nữa nhảy dựng lên, luống cuống giữ lấy cổ áo, ai ngờ hắn đã đứng dậy, khoác áo, nói: “Ta đi trước… Ngày mai gặp!”

Đơn giản một câu, hắn không nói gì thêm, khoát tay liền xoay người rời đi.

Chút ánh sáng trong phòng cũng bị hắn mang đi, Tiểu Man nằm một mình trong bóng tối, lăn qua lộn lại không sao ngủ được. Đây có lẽ chỉ là một giấc mộng, cũng có thể là nàng tưởng tượng ra, nàng không dám ngủ, sợ giấc mộng sẽ tan mất.

Chỗ xương quai xanh vẫn hơi hơi đau, nàng run rẩy đứng dậy thắp nến, bước đến trước gương đồng.

Thiếu nữ trong gương hai gò má như bị lửa thiêu, nhãn tình ngập nước, đời này nàng chưa từng xinh đẹp như vậy, giống như tiểu yêu tinh vừa mới trưởng thành, vẫn còn mang theo chút ngây ngô mờ mịt. Nàng chậm rãi mở cổ áo, chỗ xương quai xanh bên phải còn đỏ một mảng, cực diễm lệ, giống như khói nhẹ lơ đãng bồng bềnh.

Tiểu Man cũng không dám nhìn nữa, thổi tắt nến, nhảy trở lại giường, dùng chăn che kín đầu, đếm tới chín trăm chín mươi chín con dê lần thứ ba mới mơ mơ màng màng mà ngủ.

Nương nàng sẽ tha thứ nàng, nếu như nàng biết nàng thích người này đến thế nào, thích đến mức không biết phải thế nào mới tốt, nàng nhất định sẽ tha thứ. Chuyện sau này để sau này hãy nói, trước tiên cứ cho nàng một chút hạnh phúc, chỉ một chút ít là tốt rồi.

***

Lúc chân Tiểu Man khỏi hẳn đã là bắt đầu mùa hè.

Mùa hè phương bắc thật ngắn ngủi, nhoáng một cái cây lá đã xanh ngắt một màu, lại nhoáng một cái lá vàng đã rụng đầy đất.

Tiểu Man ngồi trong hành lang gấp khúc đầy hoa ăn canh đậu xanh, đây là do Tuyết tiên sinh cho người đi phía nam mua về. Nàng gần đây được nuôi rất tốt, đã béo lên, so với tiểu cô nương gầy còm đáng thương trước kia, giờ đã giống một thiếu nữ chân chính.

“Này!” Sau lưng có người gọi nàng, quay đầu lại đã thấy gương mặt hàm tiếu của Trạch Tú. Nàng vẫy tay: “Lại đây, có canh đậu xanh này, có muốn ăn không?”

Trạch Tú đi tới, ngồi bên cạnh nàng, cấm lấy bát canh uống một hơi hết sạch, Tiểu Man trợn mắt: “Ta… ta mới chỉ uống mấy ngụm…”

Trạch Tú trả cái bát không lại cho nàng, thực thành khẩn nói: “Rất ngon, cám ơn!”

Tiểu Man nhấc chân định đạp hắn, Trạch Tú nắm lấy cổ chân nàng, cười nói: “Có vẻ xương cốt đã không còn vấn đề. Chúng ta cũng nên rời khỏi đây, tiếp tục đi tìm ngũ phương sừng chứ?”

Tiểu Man sửng sốt, ừ một tiếng.

Tiếp tục tìm ngũ phương sừng, sau khi tìm được hết thì sao? Có phải hắn sẽ cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, rời xa nàng? Từ nay về sau không quen biết?

Trạch Tú gõ nhẹ lên trán nàng: “Ngây người cái gì? Đang nói chuyện với nàng đó.”

Tiểu Man gật đầu nói: “Uh, tốt, mai chúng ta có thể lên đường, ta không có vấn đề gì. Lần này sẽ đi đâu? Phương Bắc đã tìm được rồi, tiếp theo đi hướng đông hay hướng nam? Hay là đi tìm kho báu ở địa phương tính âm?”

Trạch Tú nhìn nàng một lúc, đột nhiên nắm cằm nàng, nói: “Nàng đã đi Mạc Bắc bao giờ chưa?”

Đúng là ông nói gà bà nói vịt. Tiểu Man ngơ ngác lắc đầu.

“Ở đó có thảo nguyên bao la rộng lớn, bầu trời rất cao xanh, nàng có cưỡi ngựa chạy bao lâu cũng không tới cuối. Nếu nàng thích, lần sau ta sẽ đưa nàng đến đó chơi… chờ sau khi tìm đủ ngũ phương sừng.”

Tiểu Man cười, ôm lấy cánh tay hắn, nghiêng đầu ngạc nhiên hỏi: “Hả? Ta không nghe nhầm chứ? Ai đang nói chuyện sau này vậy?”

Mặt Trạch Tú hơi đỏ lên, nhe răng cười rộ: “Đúng thế, nàng định thế nào?”

Tiểu Man cười nói: “Ta ở lại, thì sao nào? Nếu còn tính toán với ta… uhm, ta cắn chết chàng!”

Nàng giả vờ bắt lấy cánh tay hắn, lại bị hắn chế trụ cổ tay, trêu tức: “Bằng vào chút khí lực này của nàng, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu người ta khi dễ thôi. Nói! Có đi hay không?”

Tiểu Man cười gập người, lăn vào lòng hắn, liên tục gật đầu: “Được, được, nghe theo đại gia, tiểu nữ không dám kháng mệnh.”

Trạch Tú đỡ nàng ngồi thẳng dậy, sửa lại cổ áo cho nàng, đột nhiên ôn nhu nói: “Tiểu Man!”

“Hả?”

Hắn không nói gì, chỉ sờ sờ đầu nàng.

“Mấy ngày nay thật vất vả cho nàng, nàng cố gắng như vậy, nhất định sẽ tìm đủ ngũ phương sừng. Sau khi tìm đủ rồi, chúng ta sẽ thống khoái mà đi khắp nơi, ngoài kia có rất nhiều chỗ để đi, đều là những nơi nàng chưa từng tới.”

Tiểu Man cười, gật đầu.

Sau này… Hai chữ thực mê người!

Nàng thực hy vọng mình sẽ có “sau này”.

Thật sự hy vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.