Đoàn Phiến trang viên (nhất)
Cuối cùng bọn họ vẫn tìm một nhà dân tá túc.
Trạch Tú sắc mặt tối thui buộc ngựa xong thì không nói một tiếng nào, bước đi. Liên Y lau nước mắt, lo sợ nhìn theo bóng dáng giận dữ của hắn, nói: “Trạch Tú đại thúc tức giận sao? Liệu hắn có làm ầm ĩ với nhị thúc hắn không…?”
Tiểu Man thở dài một hơi, dường như hắn tức giận không phải vì nhị thúc kia… Chẳng lẽ vừa rồi nàng nói chia cho hắn một nửa bảo tàng đã khiến hắn tức giận? Chẳng lẽ hắn không muốn một nửa mà muốn độc chiếm?
Buổi tối, đôi vợ chồng thôn dân đưa tới mấy bát mì Dương Xuân, một đám người ngồi quây quần ăn mì, không khí cực kỳ nặng nề, chỉ nghe tiếng ăn mì soàn soạt, không một người nói chuyện, Gia Luật Cảnh trợn tròn mắt nhìn người này, lại nhìn sang người khác, hắn cũng thông minh lựa chọn câm miệng.
Tiểu Man ăn hai miếng, tâm sự nặng nề buông bát, quay đầu thấp giọng hỏi Liên Y: “Liên Y, nếu như… Ta nói nếu như, có người vài lần cứu mạng ngươi, ngươi sẽ báo đáp hắn thế nào?”
Liên Y trả lời không chút do dự: “Làm trâu làm ngựa cho hắn.”
Tiểu Man cúi đầu nhìn thân thể gầy nhom của mình, làm trâu làm ngựa… Cái này, dường như quá khó khăn với nàng, thêu thùa may vá, nấu cơm giặt quần áo gì đó thì nàng còn có thể làm.
Căn Cổ thính tai, nghe thấy cũng nói: “Nếu như là ta, ta sẽ cứu lại hắn vài lần làm báo đáp.”
Nàng đi cứu Trạch Tú? Dường như… không có khả năng này a!
Gia Luật Cảnh không ăn nổi đồ ăn này, buông bát, dùng khăn hoa lau miệng, nói: “Nếu là ta, ta sẽ đưa hắn về nhà, cung cấp đồ ăn ngon, rượu hảo hạng, mỹ nữ mỹ nam đầy đủ, không để hắn chịu khổ.”
Rượu ngon đồ ăn ngon không khó, mỹ nam mỹ nữ… Trong đầu nàng hiện ra bộ dáng tú bà của mình, mặt đầy tươi cười giới thiệu cái này cái kia cho Trạch Tú, không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nàng cảm thấy nếu như Trạch Tú biết nàng báo đáp hắn như vậy, thì bao cát cho hắn đánh sẽ không phải là Gia Luật Cảnh mà là nàng.
Chỉ có Thiên Quyền không nói gì, Tiểu Man tha thiết nhìn hắn, mong chờ hắn có thể nói sáng ý gì đó.
Thiên Quyền nhìn nhìn nàng, nhẹ nói: “Theo tính cách của tiểu chủ thì sẽ báo đáp hắn như thế nào?”
Tiểu Man quanh co một hồi mới nói: “Ta… cái này… chắc chắn sẽ cho hắn tiền, ta sẽ cho hắn một nửa tiền của ta… có được không?”
Thiên Quyền thấp giọng nói: “Hắn cứu ngươi, chẳng lẽ chỉ là vì muốn tiền và muốn ngươi báo đáp hay sao?”
Trong lòng Tiểu Man chợt động, nghĩ đến cái cười lạnh lúc sắp đi của Trạch Tú, nghĩ tới ánh mắt kia, nàng lại có chút sợ hãi, mà chính mình cũng không biết là đang sợ cái gì.
Thiên Quyền buông bát, đặt đôi đũa ngay ngắn sang bên, đứng dậy nói: “Hành hiệp trượng nghĩa, cứu người không cần lý do.”
Thực… như vậy sao? Hóa ra chỉ là hành hiệp trượng nghĩa…?
Những lời này của hắn khiến Tiểu Man cảm giác mất mát cả một buổi tối, lăn qua lộn lại trên giường đất, làm sao cũng không ngủ được.
Buổi sáng, nàng có một giấc mộng ngọt ngào lại mất mát.
Rất nhiều lúc nàng có những hy vọng xa vời, nàng sẽ tự nói với chính mình, không thể hy vọng những thứ tốt đẹp xa xôi, bởi vì ngươi nhất định không chiếm được chúng, mà dù có chiếm được cũng sẽ rất nhanh mất đi.
Rốt cuộc, một người phải sống thế nào mới có thể tâm tĩnh như nước, vô oán vô hối!
Nàng đứng ở bờ bên này, nhìn sang cảnh sắc rực rỡ nơi bờ xa bên kia.
Ra ngoài kia, từng bước đi đều khiến người khiếp đảm.
Nương nàng nói đúng, nàng vĩnh viễn cũng không có được hạnh phúc, cả đời này của nàng đều phải sống trong dối trá lừa gạt, ngay cả mình là ai cũng sẽ quên mất.
Lúc tỉnh lại đã là giữa trưa. Tiểu Man mở mắt ra, cảm thấy toàn thân mệt mỏi vô cùng, ngay một đầu ngón tay cũng không muốn nâng lên.
Liên Y và Căn Cổ vừa đấu xong một trận đi vào, nhẹ nhàng lau mồ hôi, nhìn thấy Tiểu Man đang mở tròn mắt trên giường thì vội vã chạy tới, “Chủ tử, ngươi tỉnh rồi sao? Ta còn để phần bánh cho ngươi đây.”
Tiểu Man nhìn chằm chằm gương mặt đầy mồ hôi của nàng một lúc mới nói nhỏ: “Trạch Tú có đến đây không?”
Liên Y lắc đầu, mặt nhăn lại.
Tiểu Man đẩy chăn ra, thở dài một hơi, nói: “Liên Y, hình như ta ngủ không ngon, toàn thân không còn khí lực, ngươi giúp ta chải đầu nhé.”
Liên Y “A” một tiếng, trợn tròn mắt, lo sợ nói: “Chủ tử… Liên Y… không biết chải đầu…”
Tiểu Man sửng sốt, lúc này mới nhở bình thường đều là mình búi tóc cho nàng, nàng dường như đúng là dốt đặc cán mai. Nàng đành phải tự đứng lên chải đầu, cầm lược miễn cưỡng chải vài cái, nhưng tay không khỏe, không sao búi tóc nhanh được, cây trâm cắm vào lại rơi ra.
Nàng buồn bực buông lược, nằm úp sấp trên bàn, ngẩn người.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, Liên Y nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Thiên Quyền công tử!”
Tiểu Man vội vàng quay đầu, chợt thấy một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng: “Đừng nhúc nhích!” Tay hắn sờ lên trán nàng, mang theo cảm giác man mát, còn có một mùi xạ hương nhẹ nhàng.
“Sốt rồi!” Hắn hạ kết luận, lấy trong áo ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc, đưa tới trước mặt nàng: “Uống vào đi, cẩn thận đừng cắn phải nó, rất đắng.”
Liên Y vội vàng bưng nước trà tới, Tiểu Man nửa tin nửa ngờ nuốt viên thuốc. Khó trách nàng thấy toàn thân vô lực, hóa ra là sinh bệnh. Nhớ năm nào nàng bị nước mưa xối ướt sũng cũng không hề hấn gì, hiện giờ lại chỉ một đêm không ngủ cũng không khỏe. Chẳng lẽ sinh bệnh cũng có quan hệ với tâm tình con người sao?
Đang nghĩ ngợi Thiên Quyền ở phía sau đột nhiên nắm tóc nàng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng chậm rãi. Tiểu Man ngạc nhiên nói: “Ngươi làm gì vậy?”
“Búi tóc. Trạch Tú đã tới đây, chúng ta đi gặp Đoàn Phiến Tử tiên sinh.”
Hóa ra là hắn đã đến, sao lại không vào tìm nàng? Tiểu Man vội vàng đứng dậy nói: “Ta tự làm!”
Thiên Quyền ấn nàng lại: “Đừng nhúc nhích, sẽ nhanh thôi. Liên Y, đi lấy áo khoác, đi giầy cho nàng.”
Nói xong, hai tay hắn thoăn thoắt đùa nghịch tóc nàng. Tiểu Man vốn gầy gò, tóc lại vừa dài vừa dày vừa đen, nằm trong tay hắn một lát thì trở nên mềm mại mượt mà, búi thành một búi. Hắn dùng trâm cố định tóc, đặt gương đồng trước mặt nàng, nói: “Có thích không?”
Tiểu Man có chút khó tin, trừng mắt nhìn mình trong gương, hiển nhiên không phải là kiểu tóc bình thường nàng vẫn làm. Nàng vì tiện cho việc đi lại, đều quấn tóc đơn giản, chủ yếu để không bị rơi ra, hắn làm cũng rất gọn, tóc nàng lại giống như một bông hoa màu đen, bên dưới xõa xuống từng lọn tóc dài, làm cho khuôn mặt nàng càng xinh xăn lanh lợi.
“Tay nghề của ngươi thực không tồi nha…” Tiểu Man khen ngợi. Thật nhìn không ra, khối mặt băng lại có tay nghề này. Liên Y giúp nàng đi giầy, mặc áo, nàng đứng dậy đi ra ngoài, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại mỉm cười với Thiên Quyền: “Nhất định ngươi đã búi tóc giúp rất nhiều nữ hài tử? Rất là quen thuộc, cảm ơn ngươi!”
Thiên Quyền không cho ý kiến, đi theo bọn họ ra ngoài. Tiểu Man nghĩ hắn đang thu dọn gì đó, quay đầu lại làm mặt quỷ với hắn, không ngờ hắn lại đang đứng ngay trước mặt, nàng xấu hổ, vội quay đầu kéo Liên Y chạy đi, mơ hồ còn nghe thấy tiếng cười đằng sau, nàng cũng không nhìn xem rốt cuộc là ai.
Chạy tới cửa, quả nhiên thấy Trạch Tú đang khoanh tay đứng tựa vào tường, không kiên nhẫn chờ đợi, nhìn thấy Tiểu Man, hắn nhướng mày, nói: “Mặt trời sắp lăn rồi! Sao lại lười như vậy! Mới ngủ dậy sao?”
Tiểu Man bị mắng, quay mặt định chạy trở về, lại bị hắn tóm lấy, nhấc tới trước mặt: “Còn muốn đi đâu? Đi thôi! Ngươi được cứu rồi!”
Tiểu Man cơ hồ không tin vào tai mình, vội vàng quay đầu lại hỏi: “Thật sao? Nhị thúc của ngươi sẽ cứu ta?”
Trạch Tú tức giận ừ một tiếng, một đêm này cũng không biết hắn thế nào, nhìn qua rất chật vật, râu ria mới hai ngày không cạo đã mọc xanh rì, hai mắt đầy tơ máu, xung quanh thâm quầng, tóc cũng hơi rối.
Tiểu Man kìm lòng không đặng, đưa tay định sờ lên mặt hắn, nhưng mới đưa tay được nửa đường, đột nhiên cảm thấy kinh nghi, lại lui lại, rối rắm một hồi mới thấp giọng nói: “Ta lại… mang phiền toái cho ngươi. Cám… cám ơn ngươi!”
Trạch Tú hừ nói: “Ngươi cũng biết mình là đồ phiền toái! Cảm ơn cái gì đều có thể miễn!” Quay đầu thấy mọi người đã tới đông đủ, lúc này hắn mới nắm cánh tay Tiểu Man, bước nhanh về phía trước. Tiểu Man bị hắn túm, chạy không kịp thở, vội la lên: “Đừng đi nhanh như vậy chứ!”
Lời còn chưa dứt đã cảm thấy cả người giống như đằng vân giá vũ mà bay lên, bị hắn khiêng trên vai giống như bao gạo, sải bước chạy về phía trước, một mặt nói: “Chúng ta đi trước, không để bọn họ đuổi theo!” Nói xong, trong đáy mắt toát ra ý cười như trẻ con.
Tiểu Man không từ chối, an tĩnh ghé vào vài hắn, dõi theo bóng hắn trên mặt đất, lấy ngón tay tô theo: đây là đầu hắn, đây là mũi, đây là quần áo hắn, cánh tay hắn… Người này mồm miệng độc ác, nói những lời rất khó nghe, lại có thể vứt nàng bơ vơ giữa sa mạc. Nhưng hắn cũng đã cứu nàng rất nhiều lần, giận dữ vì trò đùa dai của nàng, tươi cười đưa bạc cho nàng, nói đó là trả thù lao, lúc cười trong mắt như có hoa đào nở rộ. Hắn còn có thể vì cứu nàng mà đi cầu xin người khác, cầu hết cả đêm.
Nàng nhắm mắt, khép lại môi, trong lòng ngân lên hai chữ: Trạch Tú!
Cái tên này phảng phất cũng như nở hoa.
Một lần nữa trở lại bên ngoài gian phòng mái ngói của Đoàn Phiến Tử, hắn vẫn mặc áo choàng sắc than chì, buông tóc tưới nước, nhìn thấy hai người bọn họ chạy tới thì chỉ khẽ gật đầu, hất cằm về hướng phòng.
Trạch Tú đặt Tiểu Man xuống, túm cánh tay nàng đi vào. Nàng ngạc nhiên nói: “Oái, không phải hắn ở bên kia sao? Chúng ta đi đâu vậy?”
Vào bên trong, cả phòng trống trơn, chỉ có vài đồ vật linh tinh, trên tường cũng trống trơn, cửa sổ ngay cả cái mành che cũng không có, càng không cần nói tới giường hay bàn ghế, quả thực đơn sơ đến mức không giống nơi của người ở.
Đang mải nhìn xung quanh, đầu đột nhiên lại bị cốc, nàng vội lấy tay che, lại nghe tiếng Trạch Tú trên đỉnh đầu: “Đừng nhìn ngó lung tung, giống như tên ngốc vậy.”
“Rất đau ngươi có biết không? Để ta tát ngươi một cái thử xem!” Tiểu Man xoa đầu, nghiến răng nói.
Đột nhiên, Trạch Tú sờ trán nàng, thấp giọng nói: “Sắc mặt không tốt, quả nhiên là bị sốt. Đã uống thuốc chưa?”
Tiểu Man gật gật đầu, cách một lát mới do dự, nhẹ giọng nói: “Cái kia, Trạch Tú… Chuyện hôm qua ta nói… uhm, chính là bảo tàng gì gì đó…”
“Sao? Luyến tiếc?” giọng hắn đột nhiên trở nên mỉa mai.
Tiểu Man lắc đầu, “Không phải, ý ta muốn nói… Ngươi, ngươi có thể làm như chưa từng nghe lời nói kia không? Ta kỳ thật… Không phải là ý đó… Ý của ta là… uhm, là ngươi đã cứu ta, cho nên ta muốn báo đáp ngươi, vấn đề không phải ở chỗ bảo tàng…”
Rất ít khi nàng ngọng nghịu như thế này, nói sao cũng không rõ ra được, gấp đến toát mồ hôi.
Trạch Tú đột nhiên cười, nhẹ vỗ trên trán nàng, thấp giọng nói: “Ít nói nhảm!”
Nàng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn nàng, quả thật cũng không biết nên nói như thế nào.
Trạch Tú khoanh tay đứng dựa vào tường, nhìn một mảnh xanh biếc bên ngoài, thật lâu sau mới nói: “Ta biết, ta biết ngươi không có ý đó.”
Tiểu Man cúi đầu, cả người giống như đang nở một đóa hoa.