Ngao Du Giang Hồ

Chương 1: Q.5 - Chương 1




Muốn làm đại anh hùng (nhất)

Tốt Hi Na đi ra ngoài chuẩn bị lều trại cho bọn hắn, Trạch Tú uống hết rượu sữa, vén mành cửa đi ra ngoài, ven đường có người đang nướng thịt dê bán, Tiểu Man thì đứng bên cạnh nhìn. Ông chủ kia nhìn thấy nàng đáng yêu như vậy liền đưa cho nàng mấy miếng, nàng ăn đến bóng nhẫy cả miệng, thấy Trạch Tú đi ra liền vẫy: “Lại đây nè! Thịt nướng ở đây ăn rất ngon! Còn ngon hơn cả lần trước nữa!”

Hắn đi tới, cầm miếng thịt trong tay nàng nuốt gọn, không hề cho ý kiến.

“Ăn ngoan không?” Nàng hỏi.

“… Bình thường, không ngon bằng nàng làm.”

Tiểu Man cười nói: “Chàng nói dối. Lần trước chúng ta đến bọn họ cũng nướng thịt dê nhưng không có chút hương vị nào, chỉ thấy nhạt, ngửi mùi đã muốn nôn, lần này lại khác.”

“Hồi Hột rất rộng lớn, có vài nơi không ăn muối. Ở đây lại không có phong tục này.”

Hắn rút khăn tay ra lau sạch tay cho nàng, sau đó kéo tay nàng chậm rãi tản bộ trên đường. Những cô nương Hồi Hột xinh đẹp không ngừng đi ngang qua bên người, hơi hơi mỉm cười với bọn họ, mắt to sáng như sao. Bọn họ đều tóc dài, đi giày da dê, trên cổ tay có chuông bạc, mỗi bước đi lại vang lên tiếng đinh đinh đang đang rất vui tai.

Ven đường có một lều trại khác hẳn với những trại khác nằm chơ vơ một mình. Những lều trại khác đều là màu trắng ngà, chỉ có nó là một màu đỏ, bên trên còn có rất nhiều đồ trang trí. Trạch Tú kéo nàng tới đó, còn chưa tới gần Tiểu Man đã ngửi thấy một hương thơm theo gió đưa tới, sau đó một thân ảnh xông lên ôm cổ Trạch Tú, mạnh mẽ hôn hai cái lên má hắn, kích động kêu lên: “Trời ơi! Trời ơi! Xem ta nhìn thấy ai này! Trạch Tú! Rốt cục ngươi cũng có chút lương tâm tới thăm ta sao?”

Tiểu Man hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn. Lại là một cô nương Hồi Hột xinh đẹp, đầy đặn, nét mặt tươi cười như hoa. Nàng ta kéo tay hắn không chịu buông, Trạch Tú cười nói: “Nhã Phù Lan, đã lâu không gặp.”

Nàng như dán toàn thân vào người hắn, mân mê đôi môi đỏ mọng đang định nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy Tiểu Man bên cạnh, không khỏi sửng sốt: “Nữ nhân của ngươi?”

Oái, quá trực tiếp!

Trạch Tú “uh” một tiếng, Nhã Phù Lan lập tức buông cánh tay hắn ra, cười làm lành: “Ai nha ai nha, thật ngại quá, nhìn thấy cố nhân nên kích động, tiểu cô nương đừng để ý.”

Nàng tiến tới, thân thiết kéo tay Tiểu Man, ôn nhu nói: “Ta chuyên buôn bán trang sức, châu báu, cô nương vào cửa hàng của ta xem thử xem, nếu thích cái gì thì cứ lấy, đừng khách khí.”

Thực sự có thể sao? Nàng cũng không có nhiều tiền mua châu báu. Tiểu Man nhìn Trạch Tú, hắn gật đầu: “Nàng đi đi, ta có chút việc… Làm xong sẽ đến tìm nàng.”

Tiểu Man liền không khách khí đi theo Nhã Phù Lan vào trong lều trại của nàng chọn lựa trang sức.

Trang phục nữ tử Hồi Hột khá khác Trung Nguyên. Nhã Phù Lan cầm lấy một nắm đồ, cẩn thận giải thích cái nào là vòng tai, cái nào là vòng cổ, cái nào là trâm cài tóc. “Trạch Tú tiên sinh là người tốt.” Tiểu Man đang mân mê chọn cây trâm thì chợt nghe nàng nói một câu như vậy, không khỏi tò mò nhìn nàng.

Nhã Phù Lan cười nói: “Ngươi nhìn ta như thế này thôi, trước đây cũng coi như là một cường đạo hoành hành ngang ngược. Lúc hắn theo bảng truy nã bắt được ta, muốn đưa ta đi quan phủ. Ban đêm ta liền đi câu dẫn hắn, hắn chẳng hề động lòng, ngược lại hỏi ta là một nữ nhân tại sao lại đi làm cường đạo. Ta liền một năm một mười nói cho hắn, ta bị nam nhân của ta bán vào lầu xanh, không chịu nổi cuộc sống đó nên trốn ra làm cường đạo. Ngươi tin không? Hắn thế mà lại thả ta ra, còn đưa cho ta một trăm lượng bạc để ta có thể sống tốt ở đây. Cả đời ta cảm kích hắn, làm trâu làm ngựa cho hắn cũng nguyện ý.”

Hóa ra hắn là người tốt như vậy nha, thật không thể nhìn ra. Tiểu Man lắc đầu, bới móc mấy cái trâm, đang định trả tiền thì Nhã Phù Lan lắc đầu, nói: “Không cần trả tiền, ngươi là nữ nhân của Trạch Tú tiên sinh, ta không thể lấy tiền của ngươi. Những cái này coi như là lễ vật của ta đi.”

Tiểu Man đang cầm một cái túi nặng trịch đầy ngân trâm đi trên đường thì vai bỗng nhiên bị người vỗ một cái, nàng còn chưa kịp quay đầu lại, gói to đã bị người cầm đi. Là Trạch Tú, hắn mở cái túi nhìn thoáng qua, cười nói: “Nàng ấy tặng nàng nhiề như vậy sao?”

Tiểu Man cười hắc hắc: “Đúng thế, ai đó là ông ba phải, người ta cảm kích chàng cả đời. Thật sự là người diễm phúc nha.”

Hắn ôm lấy cổ nàng: “Ghen tị sao? Ghen tị sao?”

Tiểu Man liếc mắt, lắc đầu cười, lại chạy đến quán bên đường xem người ta nướng thịt dê, kết quả là ông chủ hào sảng lại cho nàng một cái chân dê, nàng giống như giành được thắng lợi, giơ cái chân dê lên trước mặt hắn: “Xem này, ta có thể không cần tiêu tiền cũng được người tặng đồ.”

Trạch Tú vỗ vỗ đầu nàng, cười sảng khoái.

Tốt Hi Na quả nhiên an bài cho bọn hắn một lều trại tốt nhất, mọi đồ đạc bên trong đều mới tinh. Tiểu Man ngồi trước đống lửa, rút tiểu đao ra cắt chân dê ăn. Bỗng nhiên lại ngửi được một làn gió thơm, là Tốt Hi Na đưa trà sữa và hoa quả vào cho bọn hắn. Nàng tươi cười đặt trà sữa trước mặt Tiểu Man, dịu dàng nói: “Ta biết các ngươi không quen hương vị trà sữa ở đây nên đã cho thêm một ít đường vào, ngươi thử xem có thích không.”

Cổ áo nàng mở rất rộng, lộ ra bộ ngực đầy đặn bên trong, trắng trẻo đến mức khiến người ta muốn được cắn một miếng. Đều là nữ nhân, dựa vào cái gì mà có người eo thon mông nở, có người lại gầy nhẳng phẳng lì? Ông trời quá là không công bằng. Tiểu Man tự ti cúi đầu, bưng trà sữa uống một ngụm, quả nhiên hương vị tốt hơn nhiều, nàng nhướng mày cười nói: “Uhm, uống rất ngon, cám ơn!”

Tốt Hi Na mỉm cười bưng khay trà ra ngoài, nói nhỏ: “Trời không còn sớm nữa, hai vị đi nghỉ sớm đi.”

Tiểu Man nhét thịt dê đầy miệng, hàm hồ nói: “Nàng thật đẹp, lại thơm nữa.”

Trạch Tú mỉm cười không nói, cơm nước xong hắn lại đi ra ngoài, Tiểu Man ăn no không có việc gì làm, muốn tắm rửa nhưng ở đây lại không có nước, nàng chỉ có thể lau qua loa mặt mũi tay chân một chút, sau đó nằm xuống đất, đắp áo khoác của Trạch Tú lên người, lấy mấy cây trâm mà Nhã Phù Lan cho mình ra để ngắm, cuối cùng thì ngủ mất.

Đang ngủ thì mơ hồ cảm thấy có người nằm xuống bên cạnh, tháo cây trâm trên đầu nàng làm mái tóc tản ra. Nàng hỏi: “Trạch Tú?”. Hắn “uh”, tay chậm rãi chải vuốt tóc nàng, nàng đưa tay ôm cổ hắn, nói nhỏ: “Chàng luôn bảo ta là tiểu quỷ. Giờ ta hiểu rồi, ta thực sự đúng là một tiểu quỷ.”

Hắn nhẹ nhàng cười, ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên cổ nàng, dịu dàng nói: “Nàng cũng rất thơm!”

Sau đó lại sờ lên mặt nàng: “Nàng cũng rất đẹp.”

“Một tiểu quỷ vừa thơm vừa đẹp sao?” Nàng ngẩng đầu, mở to mắt nhìn hắn.

Trạch Tú buồn cười: “Giờ vẫn còn quá sớm. Chờ đến lúc nàng mười tám tuổi hãy làm nữ nhân nhé.”

“Chẳng lẽ bây giờ ta không phải nữ nhân?” Tiểu Man ngạc nhiên, “Chẳng lẽ ta là nam nhân?”

Hắn nghẹn cười đến mức muốn rút gân, vỗ đầu nàng: “Ít nói nhảm, ngủ đi.”

Lời nói của hắn kỳ quái, rõ ràng là có ý xấu. Tiểu Man trở mình, hắn trùm lại áo khoác cho nàng, sau đó ôm vào trong ngực, hai người cứ thế mà ngủ.

*********

Tình huống ở Bất Quy sơn rất không bình thường, Tiểu Man rất nhanh chóng nhận ra điều dị thường đó.

“Trước kia đến đây ta thấy có rất nhiều các đệ tử lên núi xuống núi, sao hôm nay lại không có ai?” Nàng hoài nghi nhìn xung quanh, xung quanh cực kỳ an tĩnh, không có chút thanh âm nào, ngay cả những tiểu thương cũng không thấy bóng dáng. “Liệu có phải Bất Quy sơn chọc giận quần hùng nên bị diệt môn không?” Nàng đoán mò.

Trạch Tú cười lạnh, không nói chuyện. Hắn xuống ngựa, đỡ Tiểu Man xuống, dắt tay nàng lên núi. Vừa đi được một đoạn thì thấy phía trước có một trảng đất bằng, ở đó có rất nhiều Liêu binh đang cầm giáo đi tới đi lui.

“Là Liêu binh!” Tiểu Man càng giật mình, “Sao bọn họ lại canh giữ chỗ này?”

Chẳng lẽ Gia Luật Cảnh đến giờ vẫn chưa xuống núi? Hay là đã sớm mang theo Liên Y chạy trốn rồi?

Trạch Tú vẫn không nói gì, chỉ kéo nàng đi về phía trước, mới được vài bước đã bị Liêu binh phát hiện, liền bao vây lại, đại đao giơ ra không chút khách khí.

“Bất kỳ ai cũng không được phép đến đây!” Một tiểu đầu mục hung thần ác sát cảnh cáo: “Mau rời đi! Nếu không đừng trách chúng ta thủ hạ vô tình!”

Tiểu Man trong lòng nghi hoặc, thấy tiểu đầu mục kia quen quen, đúng là kẻ nằm trong đám người mà Gia Luật Đồi Hiển ngày đó đến đón Gia Luật Cảnh, người đã chỉ huy cung tiễn thủ bắn tên vào xe của bọn họ. Nàng tiến lên, hơi cúi người, ôn nhu nói: “Quan trên, ngài không nhận ra ta sao?”

Người kia nghi hoặc nhìn nàng một hồi, dường như nhớ ra cái gì, ngạc nhiên nói: “A… Ngươi… Nhìn quen quen…”

Tiểu Man cười nói: “Ngài quý nhân hay quên, ngày đó Đồi Hiển đại nhân tới đón Thọ An vương, ta cũng ở đó mà. Thọ An vương đã đồng hành cùng với chúng ta, tình nghĩa thâm hậu, hiện giờ hắn đã về đăng cơ hoàng đế chưa?”

Người kia vỗ trán: “Đúng! Chính là ngươi! Tới vừa lúc! Mau theo ta đi gặp Đồi Hiển tướng quân!”

Hắn đi tới phân trần, kéo tay Tiểu Man bước đi, Tiểu Man vội la lên: “A, từ từ, ta có đồng bạn…” Hắn cũng không quay đầu lại: “Cùng nhau đi đi! Có chuyện muốn hỏi các ngươi!”

Tiểu Man bị người kéo thất điên bát đảo vào trong một cái lều lớn, Trạch Tú giao bội kiếm xong cũng đi theo vào, thấy Gia Luật Đồi Hiển vẫn đang đội mũ giáp, chau mày làm như có phiền não thật lớn. Hắn nhìn thấy Tiểu Man, lập tức đi lên nói: “Làm sao cô nương trốn ra được? Vương gia đang ở đâu?”

Tiểu Man nghi hoặc, nói nhỏ: “Trốn ra? Ta… không hiểu ý ngài. Không phải vương gia hắn đã trở về làm hoàng đế sao?”

Gia Luật Đồi Hiển thở dài một hơi: “Hắn bị nhốt trong cao lầu trên vách núi đen kia đã gần hai tháng rồi! Ta không biết cô nương thoát ra ngoài như thế nào, có lẽ ngươi căn bản không đi lên trên kia. Hành lang thông lên cao lầu đã bị người ta đốt rụi, cho tới nay không ai có thể đi ra! Chỉ sợ đã chết đói ở bên trong!”

Tiểu Man dù sao cũng coi là thông minh, trong lòng đã phát hiện ra điều không thích hợp, chỉ sợ Thiên Quyền đã nói dối nàng. Nàng trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: “Vậy… hiện giờ tu sửa hành lang có kịp không?”

Sắc mặt Gia Luật Đồi Hiển xám trắng, lắc lắc đầu: “Địa thế quá hiểm yếu! Xây được một nửa thì không thể tiếp tục nữa, trừ phi là người nào nhẹ như chim én mới qua được, nếu không đi một người là chết một người! Hành lang làm đến bây giờ cũng đã làm chết mấy chục người, nếu còn tiếp tục như vậy thì người có chết sạch cũng không xây xong!”

Tiểu Man nói nhỏ: “Chúng ta… có thể đi xem sao không? Vị… bằng hữu này của ta thân mang tuyệt kỹ, có thể có trợ giúp gì đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.