Ngao Du Giang Hồ

Chương 20: Q.4 - Chương 20




Hắn hắn hắn (nhị)

Ở đây vài ngày, Tiểu Man dần dần hiểu rõ quy luật sống của Trạch Tú. Giờ Tuất mỗi đêm hắn nhất định sẽ đi ngủ, giờ Dần hôm sau là dậy, đi ra ngoài luyện công, khoảng giờ Mão trở về tiếp tục ngủ, ngủ thẳng đến giờ Thìn sẽ rút kiếm xuất môn, giữa trưa trở về ăn cơm, buổi chiều tiếp tục xuất môn, buổi tối trở về ăn cơm, sau đó lau kiếm, lau xong sẽ đi ngủ.

Tuy rằng trước kia đã từng ở cùng hắn lâu như vậy nhưng đều là ở bên ngoài bộn bề công việc, đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến một ngày của con người khác thường này là như thế nào, quả nhiên rất… khác thường.

Hôm nay trong phòng bếp có một con gà, một con gà trống, nó đang trừng hai mắt ướt, bất lực lủi xuống dưới bếp lò mà nhìn Tiểu Man. Tiểu Man thở dài, nhe răng cười bước tới, giữ cánh nó, nói nhỏ: “Chú gà đáng thương, xin lỗi nha, phải làm thịt ngươi thôi.”

Nàng giữ cổ gà, vặt sạch lông trên đó, một mặt dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Ngươi đừng trách ta độc ác, muốn trách thì hãy trách đại thúc Trạch Tú kia kìa, là hắn muốn ăn ngươi. Không may là ngươi lại béo như vậy, ta nói ngươi nha, hắn ăn nhiều như lợn vậy, nhìn thấy bộ dáng béo tốt này của ngươi chắc chắn sẽ không nói một lời thừa mà ăn luôn. Chúng ta đều là những kẻ bị áp bức đáng thương, ngươi dùng để ăn, còn ta dùng làm người hầu…”

Con gà kia đã sớm bị nàng dọa ngất đi rồi, không hề nhúc nhích, Tiểu Man cẩn thận xử lý xong, lấy nước ra làm thịt, rồi vừa nấu vừa thấp giọng ca hát: “Thải tang mạch thượng thí xuân y. Phong tình ngày ấm thung vô lực. Cành hoa đào thượng, đề oanh ngôn ngữ, không chịu thả người về.”

Chợt có tiếng bước chân truyền đến, nàng lập tức ngậm miệng, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Trạch Tú đã trở lại, trong không giống bình thường, sắc mặt hơi trắng. Áo khoác ướt một mảng, hắn đang lấy tay đè lại. Dựa người vào cửa nhìn nàng nấu nướng, nhìn một lát mới nói nhỏ: “Thơm quá!”

Tiểu Man không nói gì, chỉ bỏ thêm một chút gia vị.

Hắn thấp giọng nói: “Cơm trưa không cần để phần ta, ngươi ăn một mình đi. Đến giờ Dậu thì nhớ gọi ta.”

Hắn xoay người về phòng, Tiểu Man không khỏi tò mò nhìn theo, thấy hắn cới áo khoác vứt xuống đất, trên nền tuyết trắng lập tức bị máu nhuộm đỏ một mảng. Lòng nàng run lên, vội vàng chạy tới, đúng lúc hắn cởi áo trong, ở vai có một vết thương do bị chém dài chừng năm tấc, máu tươi đang ồ ồ chảy ra.

Hắn nhúng vải vào nước để lau miệng vết thương, khổ nỗi vị trí lại hơi khó, làm hắn phải cố hết sức, Tiểu Man bước nhanh đến, thấp giọng nói: “Ta… ta giúp chàng!”

Hắn không nói gì, đưa miếng vải cho nàng. Tiểu Man nhanh chóng rửa miệng vết thương, đáng tiếc máu vẫn chảy ra ào ào. Trạch Tú đưa một cây kim cho nàng, khẽ nói: “Ta nói vị trí huyệt, ngươi châm cứu cầm máu cho ta.”

Nàng nào biết huyệt vị gì chứ, khó khăn sờ soạng nửa ngày, đâm kim, máu quả nhiên chậm rãi ngừng chảy, nàng lại rửa miệng vết thương, đắp thuốc, dùng băng vải băng một vòng, cúi đầu nhìn hắn, hắn đã đầy mặt mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt. Hắn nằm xuống đất, thấp giọng nói: “Được rồi, không sao nữa. Đa tạ!”

Tiểu Man ngồi xổm bên cạnh hắn, mắt đăm đăm nhìn, nàng không còn muốn chạy đi nữa.

Cuộc sống của hắn quá nguy hiểm, ngày ngày đều là đao quang kiếm ảnh, không phải hắn chém người thì là người chém hắn. Tấm lưng trần rộng rãi của hắn lộ ra bao vết sẹo cũ mới, dễ thấy nhất chính là một vết sẹo màu đỏ, đó chính là vết sẹo do Thổ lão bản dùng kiếm đâm mà ra, tuy rằng đã thành sẹo nhưng nhìn qua vẫn rất ghê người.

Nàng lấy áo khoác đắp lên người hắn, đưa tay sờ trán hắn, quả nhiên phát sốt, nàng đang định quay đi tìm thuốc thì cổ tay bị nắm chặt, Tiểu Man hơi giật mình, thấp giọng nói: “Chàng sốt rồi, phải uống thuốc.”

Hắn đặt tay nàng lên môi, lòng bàn tay áp bên má, nhiệt khí trong miệng phả vào tay nàng: “Vừa rồi ngươi hát… rất êm tai. Hóa ra ngươi cũng biết hát khúc này…”

Hóa ra là hắn nghe thấy, Tiểu Man cắn cắn môi: “Uhm… ta biết hát.”

Hắn nói khẽ: “Ngươi hát lại một lần đi.”

Nàng sợ run một hồi mới bắt đầu hát: “Khinh ti… Khinh ti. Tượng giường ngọc thủ bước phát triển mới kỳ. Thiên hoa vạn thảo quang ngưng bích. May vá y trứ, mùa xuân ca múa, phi điệp ngữ chim hoàng oanh. Xuân y. Tố ti nhiễm đã kham bi. Trần thế hôn ô vô nhan sắc. Ứng đồng thu phiến, theo tư vĩnh khí, vô phục dâng tặng quân khi.”

Tiếng ca tinh tế uyển chuyển, lượn lờ như muốn bay lên chín tầng mây. Nàng hát xong, cúi đầu nhìn thì thấy hắn đã ngủ, còn nhẹ nhàng cầm tay nàng không buông.

Tiểu Man kinh ngạc nhìn hàng lông mi đen dày của hắn, không biết trong lòng là cảm giác gì.

Hắn cứ cầm tay nàng như vậy, như thể không muốn xa rời, liệu có giống như nàng không muốn rời xa hắn không?

Nàng đưa bàn tay còn lại gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán hắn, trong lòng nhẹ nhàng kêu ra cái tên: Trạch Tú!

Nàng phảng phất nghe thấy thanh âm nở rộ của một đóa hoa cứ ngỡ đã héo tàn.

Trời tối rất nhanh, Trạch Tú tỉnh dậy, hắn đứng lên mặc quần áo, đeo kiếm vào người định đi.

Tiểu Man nói nhỏ: “Chàng… Chàng bị thương nặng như vậy, đừng đi ra ngoài… được không?”

Hắn khóa kiếm xong, thấp giọng nói: “Không sao, không chết được.”

Tiểu Man giữ lấy áo khoác của hắn, nhíu mày nói: “Chàng đừng đi… được không?”

Hắn quay đầu lại mỉm cười: “Hóa ra ngươi còn có thể để ý sự sống chết của ta, đa tạ!”

Tiểu Man gục đầu xuống, bàn tay cầm áo hắn chậm rãi buông ra. Trạch Tú nhìn nàng một hồi, đột nhiên tháo kiếm ra.

“Được, ta không đi!”

Hai mắt nàng sáng ngời, ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn, không đề phòng bị hắn cốc trán: “Ngốc! Ta đói bụng, đi ăn cơm!”

Buổi tối hắn lại bắt đầu sốt, Tiểu Man ngồi bên người hắn, không dám ngủ, không ngừng thay khăn lạnh trên trán hắn.

Trạch Tú kéo áo lông cừu đắp lên người, nói: “Ngươi đừng lo lắng, cứ đi ngủ đi, sáng mai sẽ không sao nữa.”

Nàng lắc đầu, không đáp.

Trạch Tú xoay người, quay lưng về phía nàng, thật lâu sau, đột nhiên nói: “Tay… đưa tay cho ta!”

Tiểu Man trầm mặc sau một lúc lâu mới chậm rãi đặt tay lên mặt hắn, thật nhặm, là râu hắn đã mọc ra. Hắn cầm tay nàng đặt lên mặt, thật lâu, thật lâu, đến lúc Tiểu Man nghĩ rằng hắn đã ngủ thì đột nhiên nghe thấy hắn thấp giọng nói: “Ngày đó… Ta quay trở lại, nhưng nàng đã không còn ở đó, đã đi theo Thiên Quyền rồi.”

Cổ tay nàng run lên.

“Nên chàng biết ta ở Trấn Châu?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.

“… Lúc nàng vào Trấn Châu ta đã biết, vẫn đi theo nàng. Lá gan nàng cũng thật lớn, bị truy nã là chuyện lớn cỡ nào chứ? Nàng có biết nặng nhẹ hay không?”

Nàng gục đầu xuống, môi khẽ động: “Trạch Tú… Chàng tới tìm ta đúng không?”

Hắn không nói gì, nắm chặt tay nàng, đặt lên môi, chậm rãi hôn từng ngón, từng ngón.

“Lần sau đừng làm chuyện xấu nữa, nhìn mặt nàng xuất hiện trên bố cáo đúng là một trong tam đại ngạc nhiên trong nhân sinh của ta.”

Nàng bất giác nở nụ cười, khó trách lúc hắn nhìn thấy nàng mặt lại đen như vậy.

Hắn quay đầu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ngả ngớn trừng lên: “Nàng còn cười?”

Tiểu Man thấy nửa khuôn mặt hắn bị râu bao phủ, liền nói nhỏ: “Ta cạo râu giúp chàng!”

Hắn nhắm mắt lại, gật đầu, rút trong ngực áo ra một thanh chủy thủ đưa cho nàng. Tiểu Man bưng lại một chậu nước ấm, dấp khăn đắp lên đám râu, chờ một chút mới bỏ ra, hắn đột nhiên đưa tay ôm lấy nàng, đặt nàng lên bụng hắn.

Tiểu Man đỏ mặt: “Chàng làm gì vậy?”

“Cạo râu mà!” Hắn mở to đôi mắt hoa dào, vô tội nhìn nàng.

Tiểu Man nhẹ đẩy cằm hắn, dùng chủy thủ cẩn thận cạo râu cho hắn, cả người ghé vào người hắn, miệng nói nhỏ: “Chàng thật nhiều râu, còn nhiều và cứng hơn cả cha ta nữa. Cha rất thích để ta cạo râu cho, còn nói tay nghề của ta còn giỏi hơn cả thợ cạo bên ngoài nữa.”

Hắn không chút để ý mà đáp: “Hắn thật là có phúc, tay nghề của nàng đúng là không tồi.”

Hai tay hắn nắm vào thắt lưng mảnh khảnh của nàng, Tiểu Man liền đập tay hắn: “Buông tay!”

Hắn lưu luyến không rời mà thả ra, thấp giọng nói: “Sao lại gầy thành như vậy? Chỉ cần dùng chút sức cũng có thể bẻ gãy.”

Nàng không nói chuyện, chỉ chăm chú cạo sạch râu cho hắn, mãi cho đến lúc sờ thật nhẵn nhụi mới thôi. Trạch Tú bình tĩnh nhìn gương mặt nàng gần trong gang tấc, đột nhiên đưa tay sờ lên tai trái nàng, vén mớ tóc ra sau, làm lộ ra chiếc bông tai đang lóe sáng. Hắn nhìn thật lâu, đột nhiên tháo chiếc nhẫn đang đeo ở ngón cái ra, sau đó tháo chiếc vòng cổ bạch ngọc xuống, cất miếng ngọc vào ngực áo, dùng chiếc vòng luồn qua chiếc nhẫn, chậm rãi đeo vào cổ nàng.

“Không được làm mất.” Hắn vuốt ve chiếc nhẫn, thanh âm rất nhẹ.

Nàng “Uh” một tiếng, nhét chiếc nhẫn vào trong áo, lấy khăn lau khô mặt cho hắn, lúc này mới cười nói: “Được rồi!”

Trạch Tú “Aizzz” một tiếng: “Thế này đã xong rồi sao? Nhanh như vậy?”

Tiểu Man đứng lên, bưng chậu nước, hừ hừ cười nói: “Không tin tay nghề của ta? Nếu không phải chàng bị sốt, ta còn có thể làm nhanh hơn nữa cơ.”

Nàng đổ nước đi rồi tự mình rửa mặt chải đầu, trở lại phòng đã thấy hắn nhắm mắt, nhìn như đã ngủ. Nàng thổi nến, đang định nằm xuống thì nghe hắn nói: “Nàng lại gần đây một chút, đưa tay cho ta.”

Lại muôn tay? Hắn là tiểu hài tử sao? Nàng nhẹ nhàng nằm bên người hắn, đưa tay cho hắn. Hắn cầm tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên mặt, hôn khẽ lên ngón tay cái nàng, thấp giọng nói: “Ngủ ngon!”

Kết quả là những lời này làm nàng một đêm ngủ không ngon, lúc vừa mơ mơ màng màng đã thấy có người khẽ cắn ngón tay nàng, nàng “hừ” một tiếng, định rút tay lại nhưng không rút được, lẩm bẩm nói: “Đây không phải là móng giò nha… Muốn ăn thì đi mua…”

Người kia phì cười; “Gầy trơ xương, thật giống chân gà.”

Nàng nổi giận rút tay về, quay người lại mà ngủ, cuốn hết áo khoác vào người, co người như con tôm. Không biết sau bao lâu, sau lưng đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, nàng giống như được ai đó ôm vào ngực, người kia nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, thực thoải mái, giống như một con mèo nhỏ được vuốt ve, vì thế nàng lại lần nữa ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.