Ái cùng đố kỵ đồng hành (nhị)
Một căn phòng tối đen, một phụ nhân xa lạ, một không khí quỷ dị.
Tiểu Man nuốt nước bọt, cười gượng nói: “Cái gì?”
Nàng ta bắt nàng tới kho lương thực này chỉ để khen nàng xinh đẹp sao? Oái, cái này có tính là trời giáng thù vinh không?
Phụ nhân kia sắc bén nhìn nàng một hồi lâu, đột nhiên phát ra tiếng cười còn khó nghe hơn là khóc, sờ tay vào ngực như muốn tìm cái gì.
Nàng ta tìm dao lột da! Sắc mặt Tiểu Man nhất thời trắng bệch, xua tay cười làm lành, nói: “Vị đại…” Nàng vốn định gọi đại thẩm, nhưng lại sợ cách xưng hô này kích thích nàng ta hơn, đành phải sửa lại: “Vị tỷ tỷ này, có chuyện gì thì từ từ nói. Tục ngữ có câu hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, nơi này thực u tĩnh, không khí thật tuyệt vời, động đao động kiếm thực phá hư mỹ cảm nha. Chúng ta có thể nhận thức… à, cũng là có duyên, không bằng ta hỏi phương danh của tỷ được không? Ta, ta tên Tiểu Man…”
Phụ nhân lấy từ trong ngực áo ra một cái túi vải, trừng mắt với nàng rồi chậm rãi mở ra. Tiểu Man nuốt một ngụm nước bọt, lại tiếp tục cười làm lành: “Đừng như vậy mà, hòa khí mới tốt. Có chuyện gì… không thoải mái, tỷ có thể nói cùng ta…”
Túi vải được mở ra, bên trong là một cái quạt tròn. Tiểu Man mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhận ra châm pháp phối màu quen thuộc trên đó, hình như là nàng thêu. Nàng hơi hơi sửng sốt, phụ nhân đã ném quạt tròn cho nàng, thấp giọng nói: “Đây là ngươi thêu đúng không?”
Nàng cầm lấy, nhìn kỹ, trên cây quạt thêu một cung nữ ngắm hoa, cúi đầu hàm tiếu, cực hạn phong lưu. Nàng nhớ, đây là cây quạt nàng thêu cho Đoàn Phiến Tử, sao lại ở trên tay nữ nhân này? Nhìn bộ dạng vừa hận vừa tức của nàng ta thì rõ ràng là ghen tị. Chẳng lẽ nàng ta đã hiểu lầm cái gì?
Phụ nhân lại nói: “Quả nhiên thêu rất đẹp. Người đẹp, tay cũng khéo… Trước kia ta còn nghĩ rằng đó chỉ là tranh, sau khi nhìn thấy ngươi liền minh bạch, trên đời quả nhiên có ngươi tồn tại.”
Tiểu Man gượng cười; “Vị tỷ tỷ này, hình như ngươi… có chút hiểu lầm ta.”
Phụ nhân kia lắc đầu: “Ngươi không cần phải giải thích. Ngươi chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt, tuổi lại nhỏ như vậy, nhất thời lạc lối, ta cũng không trách ngươi. Nhưng nam nhân kia… hắn đã sớm có thê thất, huống chi tuổi tác các ngươi cách nhau quá lớn, ngươi lại là một nữ tử tốt như vậy, lẽ ra nên tìm một nam nhân trẻ tuổi tốt bụng, việc gì phải phí cả đời trên người hắn?”
Tiểu Man há mồm trợn mắt, đột nhiên nói: “Ngươi là phu nhân của Đoàn Phiến Tử tiên sinh?”
Nàng quả nhiên run lên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lớn tiếng quát: “Ngươi đừng quản ta là ai! Tóm lại ngươi đừng có tiếp tục mê hoặc hắn nữa! Vô dụng thôi!”
Tiểu Man bật cười nói: “Ta? Mê hoặc Đoàn Phiến Tử? Cho xin đi, đại tỷ à, bộ dáng của hắn vừa già vừa xấu, làm sao ta có thể tìm hắn chứ!”
Phụ nhân cả giận nói: “Ngươi nói ai vừa già vừa xấu? Hắn là người tốt nhất trên đời này. Ngươi, ngươi chửi bới hắn như vậy… tim không thấy đau sao? Nếu không yêu hắn, ngươi còn tới gần hắn làm gì? Đùa bỡn nhân tâm là việc độc ác nhất! Ngươi cũng biết hắn thần hồn điên đảo vì ngươi chứ?”
Toàn thân Tiểu Man cứng đờ: “Ngươi đừng ăn nói lung tung, cái gì mà thần hồn điên đảo!” Nàng thấy bộ dáng muốn khóc lại cố chịu đựng, muốn phát hỏa lại không dám phát của phụ nhân kia thực đáng thương, đành phải vẫy tay: “Nào, tới đây, ta kể lại chuyện cho ngươi nghe.”
Nàng mồm miệng lanh lợi, nhanh chóng kể lại chuyện gặp Đoàn Phiến Tử như thế nào, vì sao lại thêu thùa cho hắn, phụ nhân kia quả nhiên nửa tin nửa ngờ, địch ý giảm hơn phân nửa, thấp giọng nói: “Nói như vậy… Cái này, cái này không phải là vật đính ước… Uhm, vậy…”
Ai muốn đính ước với lão nhân biến thái kia chứ! Tiểu Man vừa nghĩ đã nổi hết da gà, vội vàng lấy cái nhẫn mà trước đây Trạch Tú đưa cho nàng ra: “Ngươi không tin thì cứ xem cái này, cái này mới là tín vật thật sự. Đoàn Phiến Tử tiên sinh thì chỉ có tỷ tỷ thiện lương mỹ mạo mới tiêu thụ được, ta không có phúc khí tiêu thụ, cũng không muốn tiêu thụ.”
Hiển nhiên phụ nhân nhận ra cái nhẫn kia, thấp giọng nói: “Ngươi… ngươi là… của hài tử Trạch Tú kia?”
Tiểu Man gật đầu thật mạnh: “Đúng thế, hắn không phải là nam nhân tuổi trẻ tốt bụng sao? Tỷ tỷ, ngươi còn nói ta không có mắt nhìn người nữa không?” Khóe miệng nàng cong lên, quả nhiên nhìn thấy trong mắt phụ nhân kia tràn đầy quẫn bách, tuy rằng mặt đờ đẫn nhưng mắt rõ ràng là vừa thẹn vừa giận, giống như sắp khóc đến nơi.
Tiểu Man cười nói: “Tỷ tỷ, tỷ nhất định là một mỹ nhân xinh đẹp, đeo mặt nạ làm gì.”
Phụ nhân xấu hổ nửa ngày, rốt cục vẫn bóc mặt nạ ra, gương mặt tròn trịa biến thành gương mặt trái xoan xinh đẹp nho nhã, ước chừng hơn ba mươi tuổi, có thể nói xinh đẹp nhưng không quá xuất sắc, chỉ là có vẻ rất dịu dàng, thanh thú, nhỏ nhắn, mềm mại, nhìn qua rất có thiện cảm. Đại khái bởi vì đã làm một chuyện siêu cấp mất mặt, cử chỉ của nàng có chút hoảng loạn, nhưng thế lại gây cho người khác cảm giác trìu mến. Tiểu Man nhỏ hơn nàng nhiều tuổi như vậy mà cũng không nhịn được muốn trấn an nàng: “Không có gì, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tỷ tỷ đừng sợ, ta tuyệt đối không nói cho bất cứ ai.”
Nàng cảm kích cầm tay Tiểu Man, đột nhiên ho khan vài tiếng, giọng nói khàn khàn, sắc mặt ửng hồng: “Là ta quá xúc động, còn làm ngươi bị thương…” nàng lại sắp khóc đến nơi, Tiểu Man tiếp tục an ủi; “Không có gì, không có gì, không đau không ngứa, ta rất khỏe.”
Nàng chậm rãi khôi phục thần sắc bình thường, thấp giọng nói: “Ngươi đừng gọi ta là tỷ tỷ nữa, ngươi là thê tử của Trạch Tú, lẽ ra ta phải sớm nghĩ ra nhưng vì tức giận mất khôn… ngươi phải gọi ta là nhị thẩm mới phải.”
Tiểu Man cười cười: “Ta không phải là thê tử của hắn, còn chưa thành thân mà. Để sau này hãy gọi là nhị thẩm đi, ta tên Tiểu Man, tỷ tỷ tên gì?”
Tiếng nàng nhỏ như muỗi kêu: “Ta tên Giai Đàn… Uhm, ngươi thật sự sẽ không nói cho bọn họ…”
Tiểu Man cười nói: “Giai Đàn tỷ tỷ yên tâm, ta tuyệt đối không nói cho bọn họ. Ta sẽ nói là tự mình chạy tới đây chơi… À mà đúng rồi, đây là đâu?”
Giai Đàn đang định trả lời thì bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, toàn thân nàng cứng đờ: “Bọn họ tìm tới đây nhanh vậy sao!”
Nàng đứng lên định chạy, đi được hai bước lại dừng lại nói: “Là ta có lỗi với ngươi, ta không thể chạy được, cứ để Đoàn Phiến Tử mắng ta một chút mới đúng.”
Tiểu Man ngạc nhiên nói: “Đoàn Phiến Tử tiên sinh tới Khai Phong sao? Mà, nơi này rốt cục là nơi nào…”
Giai Đàn thấp giọng nói: “Là kho hàng của khách điếm… Chúng ta vốn ở khách điếm này, hắn… hắn chắc chắn sẽ mắng ta chết mất…” Nói xong liền nước mắt rơm rớm, điềm đạm đáng yêu vô cùng.
Tiểu Man thấy phía đối diện có một cái cửa sổ nhỏ, vội vàng ngoắc: “Nói gì vậy! Sao lại phải để hắn mắng! Mau, mau chạy đi! Đi mau!”
Rốt cục, Giai Đàn vẫn do dự mở cửa nhảy ra ngoài, vừa ho khan vừa nói nhỏ: “Tiểu Man muội muội, ta nhất định báo đáp ngươi.” Nói xong cả người liền phiêu nhiên mà đi.
Tiểu Man mỉm cười, được rồi, nàng phải thừa nhận, nữ nhân này thực thông minh, thực sự rất thông minh.
Cửa lớn bị người đá văng ra, Tiểu Man chỉ kịp nhét cây quạt của Đoàn Phiến Tử vào trong ngực áo, còn chưa kịp quay đầu lại, cả người đã bị tóm lấy.
“Nàng thế nào? Có bị thương không?” Trạch Tú kiểm tra nàng một lượt từ đầu tới chân để xem có vết thương nào không.
Tiểu Man bị chà xát phát đau, kêu lên; “Đau quá, đau quá! Không bị thương cũng sẽ bị chàng chà cho bị thương! Mau thả ta ra!”
Trạch Tú kinh hồn chưa định, liền vươn tay ôm nàng vào ngực, Tiểu Man thiếu chút nữa bị nghẹn thở, thống khổ phát ra thanh âm kêu cứu. Bên tai lại nghe thấy tiếng tim hắn đập khẩn cấp, quả nhiên là quá sợ hãi, trong lòng nàng đau xót, nâng tay ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ.
Đoàn Phiến Tử thắp ngọn nến đi vào nhìn xung quanh, nói: “Tiểu nha đầu, có biết ai bắt ngươi tới không?”
Trạch Tú chậm rãi buông nàng ra, Tiểu Man thở hổn hển lấy hơi, nói: “Uhm, không biết, ta vừa mới tỉnh lại.” Nàng nói xong, cúi đầu thì thấy cây quạt vừa nhét vào ngực đã lòi ra cái chuôi tự bao giờ, nàng liền làm ra vẻ tự nhiên mà đẩy nó vào. Trạch Tú đã nhìn thấy, lập tức rút ra: “Cái gì vậy?”
Sắc mặt Đoàn Phiến Tử nhất thời thay đổi, vội vàng đoạt lấy, nhìn kỹ nửa ngày. Sắc mặt biến hóa của hắn giờ phút này mới thực thú vị, thoắt xanh thoắt đỏ thoắt trắng. Tiểu Man cố nhịn cười, nhẹ giọng nói: “Cây quạt là do ta nhặt được, có gì không đúng sao?”
Hắn thô lỗ cất cái quạt đi, nói; “Không… Không có gì… Ngươi không sao là tốt rồi… Uhm, có lẽ bị chút nội thương, đưa tay ta xem.”
Lúc này Tiểu Man mới cảm thấy toàn thân mềm như bông gòn, quả nhiên là chịu nội thương như bọn họ nói, óc nàng đau phát khiếp.
Dùng nội lực làm nàng bị thương, còn dám coi nàng như kẻ ngu ngốc, nói hai câu lời hay ý đẹp, giả vờ đáng thương liền nghĩ nàng sẽ bao che, Giai Đàn kia chỉ sợ sẽ phải hối hận gần chết, nàng ta không biết nói lời hay và giả vờ đáng thương vốn là sở trường của Tiểu Man, người khác muốn dùng cách này để lừa nàng cơ bản là chuyện không thể.
Không biết Đoàn Phiến Tử trở về xư lý thế nào, mắng Giai Đàn té tát hay là bị Giai Đàn mắng té tát nữa, việc này Tiểu Man không rõ lắm. Nàng chịu nội thương rất nặng, rất hay bị chảy máu mũi, Đoàn Phiến Tử liền kê thuốc, bảo nàng phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sau đó nghiêm mặt đi lên lầu.
Trạch Tú dìu nàng trở về nhà dân đã thuê, đột nhiên nói nhỏ: “Là nhị thẩm?”
Tiểu Man muốn cười, nói nhỏ: “Làm sao ta biết được, ta vừa mới tỉnh lại mà.”
Trạch Tú hiểu ra nàng có ý xấu, lập tức cũng khẽ cười: “Nói đến cũng lạ, lúc ấy ta lại không nhận ra giọng nhị thẩm. Thân thể nàng ta không được tốt nhưng ghen thì thực là khủng khiếp. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, đó là vì quá để ý nhị thúc.”
Tiểu Man gật đầu nói: “Đúng vậy, ai đó ghen tuông cũng thực đáng sợ, hóa ra là vì duyên cớ này.”
Trạch Tú không nói chuyện, Tiểu Man vươn mặt ra phía trước nhìn hắn, hắn liền quay đi không cho xem, nàng cười, nhẹ nhàng gọi: “Trạch Tú.”
Hắn nói: “Ít nói nhảm, trở về phải ngủ nghỉ cho tốt, dưỡng thương xong mới được ra ngoài chơi.”
Tiểu Man thở dài một hơi: “Chàng thật sự… càng ngày càng giống cha ta.”