Đoàn Phiến trang viên (tam)
Tiểu Man đưa tay cầm lấy, nói: “Là hai tiểu quỷ kia phạm lỗi, sợ bị phạt, lại vừa lúc ta ở đây không có việc gì, nhị thúc ngươi lại giúp ta trừ cổ, ta liền tìm chút việc để làm. Hắn ưa thích quạt tròn như vậy, ta thêu mấy cái cho hắn, hắn vui vẻ rồi đại khái sẽ không trách ngươi.”
Hiển nhiên Trạch Tú thấy rất hứng thú, ngồi ở bên người nàng, nhìn ngón tay nàng như bay, tinh tế thêu chỉ màu, thành thạo nhanh nhẹn, hắn khen: “Quả nhiên là thủ nghệ tốt, sau này cũng giúp ta thêu hoa thêu bướm gì đó đi.”
Tiểu Man không chút khách khí: “Không thành vấn đề, một đóa hoa một lượng bạc, thu tiền xong ta sẽ thêu cho ngươi, thêu cả tiểu mỹ nhân cũng được.”
“Tham tiền!” Trạch Tú nói, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Hắn cất quạt tròn ở dưới tầng hầm kia, chưa bao giờ lấy cho người khác xem. Lần trước ta tình cờ nhìn thấy có người tặng hắn một cái quạt tròn, mặt trên vẽ cung nữ ngắm hoa, ngươi ngoài thêu hoa văn quạt tròn thì có thể thêu cả tranh vẽ kia không?”
Tiểu Man nói: “Có thể, tuy nhiên cái đó cũng rất phức tạp. Trước tiên phải vẽ lại hoa văn, cái này sẽ tốn một ngày, rồi lại phối màu, thêu, để làm xong thì một người ngày đêm làm không ngừng nghỉ cũng phải mất vài ngày, quá khó khăn. Loại việc này đừng tới tìm ta, trừ phi trả thật nhiều bạc.”
Vừa dứt lời, trán đã bị người vỗ một cái, Trạch Tú nhíu mày nói: “Cả ngày ngươi chỉ nghĩ đến bạc với tiền. Tiểu chủ Thương Nhai thành thiếu tiền đến vậy sao?”
Tiểu Man buông kim chỉ, ngơ ngác mất một lúc, đột nhiên nói nhỏ: “Ngươi luôn nói Thương Nhai thành, nếu ta không phải là tiểu chủ Thương Nhai thành, căn bản ngươi sẽ không thèm để ý đến ta?”
Trạch Tú sửng sốt một chút, lại nghe nàng nói: “Nếu ta không phải là tiểu chủ Thương Nhai thành, ngươi sẽ làm gì? Đánh chết ta, hay là đem ta dạo phố thị chúng?”
Hắn nhướng mày, nói: “Loại giả thiết này không hề ý nghĩa, ngươi hy vọng người khác sẽ trả lời thế nào? Tuyệt đối không ngại? Hay là gì khác?”
Tiểu Man cụp mắt, hàng lông mi dài run khẽ, môi trên hơi cong lên như cười, nàng như vậy khiến người bên cạnh có một cảm giác tim đập thình thịch.
Nàng thấp giọng nói: “Uh, đúng vậy, kỳ thật không có ý nghĩa. Sao ta lại không phải là tiểu chủ Thương Nhai thành chứ, ta chỉ là nghĩ quẩn thôi.”
Trong phòng không còn thanh âm, chỉ có tiếng nàng kéo chỉ, không biết qua bao lâu, tiếng Trạch Tú mới vang lên: “Ta không phải vì ngươi là tiểu chủ mới…”
Tay nàng chậm rãi dừng lại, lông mi khẽ run lên, nói nhỏ: “Ta biết!”
Trạch Tú đứng lên, “Ta cũng biết ý tứ của ngươi.”
Thiếu chút nữa thì Tiểu Man vứt kim chỉ xuống đất, vội vàng ngẩng đầu, Trạch Tú mỉm cười nói: “Ngươi muốn lấy thân báo đáp sao? Việc này ta không làm chủ được, trước hết ngươi phải theo ta về nhà, gặp cha mẹ chồng, sắp xếp bát tự, chọn ngày tốt, sau đó…”
Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Man đã nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng, chỉ vào mặt hắn, ngón tay run run, khó khăn lắm mới nghẹn ra lời nói: “Ngươi cũng… quá tự đại! Cái gì mà lấy thân báo đáp! Ngươi cho mình là ai!”
Trạch Tú vuốt cằm, cười thực ác ý: “Hả? Không phải ý này sao? Hay là chỉ cầu tình cảm không cầu nhân duyên? Ta không sao cả, ai đến ta cũng không từ chối…”
Miếng lót lò bay tới đầu hắn, hắn thoải mái đưa tay ra giữ.
Mặt Tiểu Man lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng đột nhiên thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Ngươi đúng là hết thuốc chữa, đầu óc chỉ nghĩ mấy thứ này. Ta vốn định nói làm một bộ quần áo mới cho ngươi, thêu hoa văn đẹp nhất, không thu của ngươi một đồng, nhưng giờ không thể được, ngươi tiếp tục mặc quần áo rách đi.”
“Cầm lấy!” Trạch Tú đưa lót lò cho nàng, “Nói lảng sang chuyện khác ư? Chiêu này từ lúc mười tuổi ta đã dùng rồi.”
Người này quả thực khó chơi đến cực hạn, cũng đáng ghét tới cực hạn rồi. Tiểu Man hít sâu một hơi, tươi cười nói: “Đúng thế, tâm sự của ta bị ngươi phát hiện rồi. Làm sao bây giờ? Trạch Tú đại thúc, ta thích ngươi đến chết đi được, van cầu ngươi thành toàn cho si tâm vọng tưởng của ta đi!”
Trạch Tú cười ha ha lên, cầm lấy một lọn tóc của nàng, nhẹ nhàng vén ra sau, thấp giọng nói: “Ngốc!” Nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Tim Tiểu Man đập dồn dập.
Nàng ngồi xuống giường, cầm lấy tay lót lò, loạn châm mấy kim, rốt cuộc không thể làm được gì, liền bỏ sang một bên, nằm xuống, lấy gối che mặt.
Rõ ràng là vui vẻ, cũng rất muốn khóc.
Đây là loại cảm giác thực đáng sợ, giống như không thể nắm bắt, lại khiến người ta vui mừng ngốc nghếch.
Nàng giống như cách bờ bên kia ngày càng gần, mắt nhìn thấy xuân sắc sáng tỏ, vô cùng ngọt ngào, cũng vô cùng lo sợ không yên.
Nàng biết điều này ngắn ngủi, chỉ cần nàng đưa tay ra ôm, chúng sẽ lập tức bay đi. Những thứ tốt đẹp đều rất ngắn ngủi, chúng không thể dùng tiền mua lấy, không đổi được, tuyệt không ổn định.
Lúc còn ở trấn Ngô Đồng, nàng đã hỏi chính mình: “Tiểu Man, cái ngươi muốn nhất là gì?” Nàng trăm lần trả lời như một: “Tiền!” Nàng muốn làm kẻ có tiền.
Hiện tại nàng cũng hỏi mình như vậy: “Tiểu Man, cái ngươi muốn nhất là gì?”
Nàng không dám trả lời, cũng từ chối suy nghĩ, rốt cục chậm rãi rơi vào giấc ngủ.
*******
Sự thật chứng minh, tú công của Tiểu Man khiến Đoàn Phiến Tử mừng rỡ như điên. Sáng sớm ngày thứ ba, hắn cầm hai cái lót lò mới, bộ dạng vui vẻ như gặp chí bảo chạy tới, vừa nhìn thấy nàng, nhất thời cười như hoa nở, bao nhiêu ngạo nghễ lúc mới gặp không biết đã biến đi tận đâu.
“Cô nương! Cái này thật sự do ngươi làm?” Hắn cẩn thận cầm cái lót lò, như là sợ làm hỏng vậy.
Tiểu Man gật đầu, “Đoàn Phiến Tử tiên sinh đã cứu ta, ta lại không có gì báo đáp, chút tú công ấy không đáng nhắc đến, tiên sinh thích là được rồi.”
“Thích! Thích! Sao lại không đáng nhắc đến! Cực kỳ đáng nói đến!” Hắn vui mừng nói năng lộn xộn, ôm hai cái lót lò vào ngực, lại hỏi: “Ngoài thêu cái này, cô nương có thể thêu cái khác không?”
Tiểu Man đoán hắn muốn bảo mình thêu quạt tròn thực sự, vì thế gật đầu, “Tranh hoa, chim, cá, cung nữ đều được, đình đài lầu các cũng miễn cưỡng được một ít, chỉ sợ không lọt được vào mắt tiên sinh.”
Đoàn Phiến Tử vui vẻ nói: “Tốt lắm, ngươi chờ chút!”
Hắn xẹt một cái biến mất, không quá một hồi liền cầm một cái hòm bằng gỗ đàn hương tiến vào, thật cẩn thận đặt hòm lên giường, chậm rãi mở ra, bên trong có hai cái quạt, một cái trắng toát, không có chút hoa văn nào, một cái lại vẽ một cung nữ mặc hoa phục, miệng hơi hàm tiếu, phong lưu cực hạn. Chuôi quạt làm từ gỗ tử đàn, tạo hình tinh tế, mặt quạt thêu băng tiêu, quả nhiên tinh xảo vô cùng.
“Đây là của người khác cho ta mượn ngắm, ta thật sự rất thích, nhưng người ta lại đang giục ta trả lại. Cô nương có tú công giỏi thế này, có thể thêu cho ta hình cung nữ này lên cái quạt trắng này không?”
Tiểu Man cầm quạt lại nhìn, thấy bộ dáng trông mong chờ đợi của hắn liền cố ý cười nói: “Thêu thì có thể, tuy nhiên…”
“Tuy nhiên cái gì?” Đoàn Phiến Tử chỉ chờ nghe nàng chào giá, dù là thiên kim vạn ngân cũng không phải nói chơi.
Tiểu Man nói: “Tuy nhiên cổ trùng trên người ta vẫn chưa hết, ngày nào cũng phải uống thuốc làm từ rết và giun, cộng thêm canh bò cạp, trên người lại phát sốt, vô cùng mệt mỏi, chỉ sợ lúc thêu sẽ làm hỏng quạt của tiên sinh.”
Đoàn Phiến Tử cười nói: “Chuyện này thì có gì, trước kia nếu biết cô nương có tú công bậc này, ta tuyệt sẽ không vô lễ!” Dứt lời liền đứng dậy, cúi người vái chào nàng: “Lúc trước tại hạ đường đột cô nương, vạn phần băn khoăn, cô nương đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng để trong lòng!”
Trong lòng Tiểu Man mừng rỡ, vội vàng nâng hắn lên, nói: “Tiên sinh quá khách khí rồi, tính mạng của ta là do tiên sinh cứu, đừng nói thêu một cây quạt, cho dù có đem mệnh trả lại cho ngươi cũng không thành vấn đề.”
Đoàn Phiến Tử vui vẻ nói: “Cô nương quả nhiên nói năng chau chuốt, mắt của chất nhi ta đúng là không kém! Lại đây, mời đi theo ta!”
Hắn kéo tay Tiểu Man, cấp bậc lễ nghĩa gì cũng quên hết, đưa nàng rẽ trái quẹo phải, lại dẫn tới gian phòng lúc trước hắn chẩn bệnh cho nàng, Trạch Tú đang ở đó lấy thuốc, thấy hai người bọn hắn tới thì thập phần kinh ngạc, nói: “Nhị thúc, sao các ngươi…”
Đoàn Phiến Tử cười dài, rạng rỡ đi tới, dùng sức vỗ vai hắn: “Chất nhi ngoan, ngươi thật tinh mắt, tìm được một bảo bối nha! Mau, mang trường hương đến đây!”
Sao lại thế này? Trạch Tú dùng ánh mắt hỏi Tiểu Man, nàng liếc mắt với hắn: ngươi xem kịch vui đi!
Trường hương là dùng nhiều loại dược thảo tạo thành, hoàn toàn khác các loại hương bình thường khác. Đoàn Phiến Tử buông rèm cửa, ở mỗi góc phòng châm hai cây trường hương, lại bảo Trạch Tú đi đun nước ấm, đổ vào cái bồn ở giữa phòng. Một lúc sau, trong phòng vừa ẩm ướt lại vừa đầy hương thơm. Tiểu Man che mũi, thật muốn ho.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy chỗ bị thương bên tay phải ngứa vô cùng. Nàng vội vàng đưa tay định gãi trên lớp băng vải. Đoàn Phiến Tử cầm một ống trúc, một đôi đũa bạc, nói: “Đừng gãi, Trạch Tú, mau cởi băng vải!”
Sau khi băng vải được bỏ ra, đã thấy da thịt chỗ bị thương đã rách ra, lộ ra huyết nhục đỏ tươi, đang thình thịch nhảy lên. Tiểu Man ngứa thực không chịu nổi, đứng ngồi không yên. Trạch Tú lại ra bên ngoài cầm một ấm nước sôi đổ vào bồn, nhiệt khí bốc lên, bỗng thấy vài luồng màu xanh chảy ra khỏi cổ tay Tiểu Man, bị Đoàn Phiến Tử cầm đũa gắp như gắp rau, nhìn kỹ thì là ba bốn sợi tơ rắn, đầu hơi ngọ ngoạy vài cái thì cứng ngắc lại. Đoàn Phiến Tử vội vàng bắt chúng nhét vào trong ống trúc, dùng nút nút chặt lại, lúc này mới nói: “Được rồi, cổ trùng đã hoàn toàn được lấy ra!”
Sau khi trùng ra hết, Tiểu Man lập tức cảm thấy miệng vết thương đau nhức cực độ, máu tươi cũng chảy ra, nàng cắn răng nói: “Đoàn Phiến Tử tiên sinh, miệng vết thương rất đau!”
Đoàn Phiến Tử cất ống trúc vào một cái ngăn kéo, nói: “Bị thương nặng như vậy, lại để quá lâu, đương nhiên sẽ đau.”
“Nhưng tay đau sẽ không thể thêu thùa gì được.”
Đoàn Phiến Tử nhất thời khẩn trương, đi vòng vo vài vòng, cuối cùng dậm chân một cái: “Ngươi từ từ!”
Hắn chạy ra ngoài, không biết đi tìm cái gì, một lúc sau trở về, trong tay cầm theo một cái một hòm thuốc bằng gỗ đằng, trước hết dùng vải sạch lau hết máu trên miệng vết thương, dùng dây buộc cánh tay để máu chảy chậm lại, lúc này mới lấy ra một bình sứ màu lam, đổ một ít bột màu trắng lên, cuối cùng dùng băng vải băng lại, xong xuôi mới nói: “Cho tới khi miệng vết thương thành sẹo thì không được dính nước, mỗi ngày thay thuốc hai lần, sẽ không đau nhiều thế này nữa.”
Trạch Tú mở rèm cửa để khói hương và hơi nước bay ra ngoài, thấy bọn Liên Y đang dương đôi mắt trông mong ở bên ngoài, liền cười nói: “Không sao, cổ trùng đã được lấy ra rồi!”
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Liên Y vui mừng hớn hở chạy vào, ôm lấy Tiểu Man, nức nở: “Chủ tử! Ngươi không chết! Tốt quá rồi!”
Tiểu Man sờ sờ đầu nàng, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, xoay người hỏi: “Đoàn Phiến Tử tiên sinh, không phải ngươi nói phải uống thuốc con rết gì gì đó ba ngày mới lấy được cổ trùng ra sao? Giờ mới được hai ngày mà.”
Thần sắc Đoàn Phiến Tử có chút xấu hổ, hắn làm sao có thể nói bởi vì lúc đầu thấy nàng không vừa mắt, lại tức Trạch Tú dùng sức bức ép cho nên mới cố ý bày trò đì nàng. Thanh Long cổ vốn không phải thứ gì đáng sợ, đối với hắn mà nói, có rất nhiều cách giải quyết, canh bò cạp và thuốc rết chỉ là cách ghê tởm, khó khăn nhất mà thôi.
Hắn nói: “Ừ… Cái này, biện pháp kia cũng giống vậy…”
Tiểu Man nhất thời minh bạch, trong lòng thầm chửi hắn không biết bao nhiêu lần, bỗng nảy ra một ý, cười nói: “Đoàn Phiến Tử tiên sinh lấy cổ trùng cho ta, ta vô cùng cảm kích, từ hôm nay ta sẽ thêu quạt cho ngài. Tuy nhiên tay phải ta bị thương, không thể khéo léo như lúc bình thường. Hộ vệ này của ta có thể giúp đỡ xâu kim chọn chỉ, nhưng mắt nàng lại không tốt, ngài chữa khỏi mắt cho nàng thì tú công sẽ có thể nhanh gấp đôi.”
Đoàn Phiến Tử vẫy vẫy Liên Y, nhéo mi mắt nàng nhìn nửa ngày, Liên Y đau đến mức nước mắt lưng tròng, lại không dám hé răng.
“Cái này trị được, mỗi ngày thay thuốc ba lượt, mỗi lượt nửa canh giờ, lúc ngủ cũng phải đắp, kết hợp với châm cứu xoa bóp, một tháng là có thể hồi phục.”
Tiểu Man mỉm cười, đứng dậy cúi người: “Vậy hai tháng này phải quấy rầy tiên sinh.”