Xuất quan ( nhất )
Ngoài xe truyền tới tiếng ồn ào náo động, hơn mười người mặc y phục dạ hành phóng ngựa vào giữa đà đội, thân pháp cực nhanh, nào có chút nào giống như lão Sa nói? Thấy đà đội đang bị bọn họ tách ra, hắn lập tức kêu lên: “Bao vây xe ngựa!”
Tiếng phần phật vang lên, sáu bảy con lạc đà vây quanh xe ngựa thành một tấm lá chắn rắn chắc. Những người đứng đối mặt với đám hắc y nhân rút ra đao kiếm, chuẩn bị chiến đấu. Ai ngờ những hắc y nhân này không tấn công mà chỉ vây quanh đà đội, trong đó có người hét to: “Tiểu Man! Ngươi ở bên trong không?”
Thanh âm kia rất quen, Tiểu Man vạch rèm che ra nhìn, lão Sa vội la lên: “Đừng nhìn!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe “sưu” một tiếng, có người vừa ném tới một quả đạn khói, nhất thời khói trắng tỏa ra, Tiểu Man vội vàng che mắt, bị một ít khói làm chảy nước mắt ròng ròng.
Trong hoảng hốt tựa hồ cảm thấy có người chạy tới hướng này, thân hình cao lớn như quỷ mị, vừa nâng tay đã khiến lão Sa phải ra tay đối phó, người kia đưa chân đá một cái khiến con lạc đà lão cưỡi lảo đảo, một tay thì vén màn, ý định kéo Tiểu Man ra. Lúc này, lão Sa nhảy xuống khỏi lạc đà, hai người giao chiến hơn mười chiêu, động tác nhanh như chớp.
Khói che hết ánh sáng, chung quanh tối sầm lại, hai người đang đánh nhau đột nhiên ngừng động tác, đứng yên đề phòng, cần chút thời gian để mắt quen với bóng tối.
Lão Sa vỗ vỗ bụi đất trên quần áo, đột nhiên cười nói: “Các hạ thân thủ rất cao cường, chẳng lẽ là Tiễn Tự Lai tiên sinh nổi danh phương bắc “của nặng hơn người” ở hai mươi năm trước?”
Tiểu Man đang day đôi mắt cay xè, vừa nghe thấy ba chữ Tiền Tự Lai thì chạy vội ra ngoài xem. Không thể nào! Là lão nhân háo sắc ở võ quán? Sao lại thành nhân vật phong vân phía bắc? Hay cho cái danh hiệu “của nặng hơn người”, quả nhiên là bản tính mà! Tuy nhiên, nếu đổi thành “yêu sắc như mạng” nữa thì càng thích hợp.
Người kia thân hình câu lũ, một đôi mắt háo sắc câu hồn giấu dưới hàng mi bạc, vừa nhìn đã biết không phải tốt đẹp gì, quả nhiên là Tiền Tự Lai lão sư phụ. Hắn hắc hắc cười hai tiếng: “Lão nhân đã là người dưới mồ, thật làm khó cho hậu bối các ngươi phải nhớ tới danh hào của ta.”
Hắc y nhân bên ngoài kêu lên: “Sư phụ! Tiểu Man nàng…”
Tiểu Man lúc này rốt cục nhận ra đó là thanh âm của ai, Thiết San đại ca! Hóa ra đám người mặc đồ đen này đều là người ở võ quán! Chỉ vì cứu nàng mà tới sao?
Tiền Tự Lai cười một tiếng, làm như rất khinh thường dáng vẻ si tình của Thiết San, chậm rãi nói: “Lạc đà, áo dài màu ngà voi, da đen… các ngươi là người của Bất Quy sơn. Nghe nói Bất Quy sơn luôn là ngôi sao sáng trong chốn võ lâm, thích nhất là chủ trì công đạo, giữ gìn trật tự, đều là hảo hán. Lão nhân ta cũng vô cùng bội phục!”
Lão Sa cười nói: “Tiền lão quá lời rồi!”
Tiền Tự Lai lại nói: “Vậy, Bất Quy sơn quang minh chính đại gióng trống khua chiêng bắt một tiểu cô nương trong trấn đi là có ý gì vậy? Có thể nói cho lão nhân biết không?”
Lão Sa sớm biết hắn sẽ hỏi câu này, trong lòng đã chuẩn bị sẵn đáp án, nhân lúc này nói: “Tiền lão nói quá lời, ta chỉ là rất hợp ý với Tiểu Man nên mới nhận nàng làm nghĩa nữ, định đưa nàng đi Tây vực chơi hai ngày thôi.”
“Ha, chơi hai ngày? Nghĩa nữ? Không phải là trả ba nghìn lượng bạc để mua nghĩa nữ sao?”
Lão Sa không nói gì. Hắn đang nghĩ xem nên đối phó thế nào để qua cửa ải này, Tiền Tự Lai của nặng hơn người này hai mươi năm trước là một kẻ lợi hại, hiện giờ cùng lắm cũng chỉ là một lão nhân co đầu rút cổ nơi biên thùy này mà thôi. Nếu bọn họ muốn qua, đương nhiên không khó, chỉ là không nên qua mặt tiền bối võ lâm, Bất Quy sơn luôn cô lập thế ngoại, không gây xung đột với thế nhân, giờ muốn bình an vô sự mà đi xem ra đúng là một bài toán khó.
Tiền Tự Lai thấy hắn không nói lời nào, liền nói tiếp: “Lão nhân tuy đã rời khỏi những tranh chấp chốn võ lâm, không màng thế sự, nhưng một khi đã thân trong giang hồ thì không thể hoàn toàn trở ra, chuyện của Thương Nhai thành ta đã sớm biết. Tiểu Man không phải là người các ngươi muốn tìm, nàng từ nhỏ tới lớn đều sinh sống trước mắt bao nhiêu người, ngươi chỉ cần tùy tiện hỏi bất kỳ người nào trong trấn sẽ biết. Nhận nhầm người cũng không có gì, lão nhân chỉ lo nhóm người các ngươi thẹn quá hóa giận mà giết người diệt khẩu.”
Lão Sa nói: “Vãn bối không hiểu tiền bối nói gì, chuyện của Thương Nhai thành tuy rằng Bất Quy sơn cũng có nhúng tay nhưng tuyệt không có ý cướp đoạt tiểu chủ, huống chi lần này ta đi là vì một chuyện khác, không liên quan gì đến chuyện của Thương Nhai thành. Tiểu Man chính là nghĩa nữ của ta, nếu các vị không tin thì cứ để nàng đi ra tự nói cho các vị biết.”
Đúng là tên cáo già xảo quyệt, đem rắc rối đổ lên đầu nàng đây mà! Ba ngàn lượng bạc trắng quả nhiên không dễ lấy.
Tiểu Man đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào thì lão Sa đã kêu lên bên ngoài: “Tiểu Man, đi ra nói lời tạm biệt với các vị đây chứ? Những người này đều vô cùng quan tâm con đó! Con ngại gì mà không nói với họ một vài câu?”
Nàng nghĩ ngợi, tay thì vén màn lên, gương mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng hiện rõ trong làn khói.
Ngoại hình Tiểu Man có tới chín phần giống với thân sinh mẫu thân, kiều thung sở sở, hai hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt liền tựa như sắp chảy nước ra, nhìn qua thập phần vô tội, thiên phần đáng thương, vạn phần khờ dại… Từ nhỏ đến lớn, số người bị bộ dáng này của nàng lừa gạt đếm không xuể, mà phụ thân và nhị nương nàng, cùng với bao người trong thôn trấn cũng nằm trong số đó.
Thiết San đứng từ xa nhìn thấy bộ dáng yếu đuối này của nàng, tâm can mềm nhũn. Hắn nhận định Tiểu Man chính là một công chúa mảnh mai yếu ớt, bị người lừa đi, còn hắn là hiệp khách uy danh vang dội tới đoạt lại giai nhân!
Tiểu Man dịu dàng nói: “Tiền sư phụ, cảm ơn ngài đã quan tâm Tiểu Man, vị này đúng là nghĩa phụ của ta, ta theo hắn tới Tây Vực hai ngày rồi sẽ về, các ngươi không cần lo lắng.”
Tiền Tự Lai nhướng mày, Thiết San đã hét lên: “Tiểu… tiểu… tiểu… Tiểu Man! Nàng đừng… đừng… đừng nghe người kia! Hắn lừa nàng đấy! Nàng đi Tây Vực chắc chắn sẽ không trở về được đâu!” Hắn gặp Tiểu Man lập tức cà lăm, nhưng rốt cuộc do nóng vội, càng về sau nói càng lưu loát.
Tiểu Man vẫn cười, “Thiết San đại ca, ngươi thật sự không cần lo lắng. Nghĩa phụ sao có thể làm hại ta chứ? Hắn đã đồng ý đưa ta đi chơi, lại cho phụ thân ta bạc, ta cảm ơn hắn còn không kịp. Phụ thân nhất định sẽ không lừa ta, đúng không?”
Nàng ngây thơ nhìn về phía lão Sa. Trong lòng hắn thầm mắng một câu tiểu hồ ly, ngoài mặt vẫn phải gật đầu, cười tủm tỉm nói phải. Để nàng nói chuyện đúng là không giúp được gì, nàng nói như vậy, nếu về sau nàng thật sự không trở về, chẳng phải Bất Quy sơn sẽ kết thù với những bang nhân này sao? Tiểu nha đầu xấu xa!
Thiết San gấp phát hoảng, chỉ hận không thể đoạt lấy nàng, lay tỉnh đầu óc khờ dại của nàng. Tiền Tự Lai lại nhìn ra manh mối, xua tay không để hắn nói tiếp, trầm giọng nói: “Tiểu Man, ngươi thích chơi cũng đừng chơi đến mất mạng!”
Tiểu Man ảm đạm cười, giữa đôi mày hiện lên vẻ thống khổ, nói nhỏ: “Tiền sư phụ, ngài thật tốt với ta. Ta sao có thể chơi chứ? Kỳ thật, chỉ cần phụ mẫu được sống tốt, ta… ta thế nào cũng không sao cả.”
Nàng tránh nặng tìm nhẹ, đem hết sai lầm đổ lên đầu thân nhân nàng. Vốn người trong trấn cũng không thiện cảm gì với hành vi của phụ thân nàng khi hắn bỏ vợ bỏ con, ra ngoài tìm người khác, nơi này người dân sống giản dị, chưa từng gặp việc như thế này, nên vẫn có ít nhiều tiếng nói bênh vực thương tiếc Tiểu Man. Nàng nói như vậy, người ngoài nghe thì sẽ chỉ thấy đơn giản là người nhà nàng tham ba ngàn lượng bạc kia.
Mặt Tiền Tự Lai càng nhăn nhó.
Lão Sa cười nói: “Tiền lão, nghĩa nữ của ta còn nhỏ, cũng khó mà không có khi đắc tội lão nhân gia, mong ngài đừng để trong lòng.”
Tiền Tự Lai lạnh nhạt nói: “Mới nhận nghĩa nữ mấy canh giờ đã tự xưng cha sao? Việc này ta không nhúng tay cũng được, nhưng Tiểu Man từ nhỏ tới lớn đều là ở trấn Ngô Đồng này, ngươi bắt nhầm người rồi, ta thật sự lo lắng thay cho ngươi đấy Sa lão đệ!”
Lão Sa thần sắc bất động, giữ nguyên nụ cười: “Đa tạ Tiền lão quan tâm, vậy… các quý vị đệ tử…?”
Tiền Tự Lai xoay người đi, vung tay lên: “Trở về hết!”
Thiết San nghe vậy thì nóng nảy kêu lên: “Sư phụ! Tiểu Man là bị bọn họ cướp đi…”
“Im miệng! Ngu xuẩn!” Tiền Tự Lai rống lên khiến Thiết San sợ tới mức nửa câu sau bị nghẹn lại trong họng.
“Tiểu Man, phải ngoan ngoãn. Ngươi là hài tử ngoan, biết không?” Tiền Tự Lai nói xong, thở dài một hơi, rốt cục cũng đưa các đệ tử rời khỏi.
Một người ngoài như hắn cũng không nên xen vào chuyện nhà người khác, nếu đó là chuyện phụ thân nàng quyết định thì cũng là do đứa nhỏ này số khổ, trừ việc thở dài thì hắn còn có khả năng giúp được cái gì?
Lão Sa thấy bọn họ đi xa liền chỉ huy đà đội sắp xếp lại đội ngũ, tiếp tục đi. Quay đầu lại nhìn hai bạch y nhân đứng cách mình không xa, hắn trầm tư một lát, vẫy tay gọi hai người kia lại, thấp giọng nói: “Các ngươi quay lại trấn Ngô Đồng, giả trang cấp tốc tìm hiểu một lần nữa lai lịch của nha đầu kia.”
Hai người kia đáp một tiếng, bỏ lại lạc đà, quay lại trấn Ngô Đồng.
Lời nói của Tiền Tự Lai khiến lão Sa có chút nghi ngờ. Sừng rồng con chỉ có một, hắn tuyệt đối không nhìn lầm, nhưng cũng khó tránh được việc có người dụng tâm lấy giả che mắt. Việc này không thể qua loa được, nếu như nhận nhầm tiểu chủ là hắn đã phạm phải sai lầm lớn, ngay cả nha đầu kia cũng không thể giữ lại.
Trong lòng hắn nổi lên sát ý, quay đầu liếc nhìn xe ngựa, Tiểu Man đang từ bên trong thò đầu ra ngoài quan sát, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, cười như hoa xuân nở rộ, tinh khiết đáng yêu vô cùng. Hắn nháy mắt mềm lòng, nhưng nghĩ đến việc nàng còn nhỏ tuổi mà đã tinh quái như vậy, lại lãnh khốc vô tình, trong lòng hắn không vui nổi.
Mưa dần tạnh, mây trên trời tiêu tán, lộ ra ánh trăng bàng bạc.
Phía trước là Ngọc Môn quan, ra khỏi quan chính là Tây Vực. Đường đại vương Chi Hoán từng viết: Khương địch không cần oán dương liễu/ Xuân phong không độ Ngọc môn quan/ Tây vực nơi thê lương hoang vu/ Lệnh nhân cảm khái hàng vạn hàng nghìn.
Tiểu Man bình tĩnh nhìn Ngọc môn quan im lặng nằm dưới ánh trăng, không ai biết rốt cục trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Qua cánh cổng này, vận mệnh của nàng có lẽ sẽ khác đi? Con đường phía trước mịt mờ, dù biết rõ tất cả đều là giả, nàng vẫn phải đi về phía trước.
Đến cuối cùng, cái gì đang chờ nàng ở phía trước?