“Chuyện gì?” Ngụy Trọng Hiền tức giận nói.
“Lão gia, Cẩn Vương gia xuất kinh!” Quản gia đứng lên, cung kính nói.
“Hắn đi làm gì?” Cẩn Vương gia
mặc dù tuổi còn trẻ, cũng không thể khinh thường! Từ nhỏ đã vang danh
khắp thiên hạ, chẳng những thanh danh lớn lao, mà còn lập công vô số,
văn võ toàn tài, diện mạo tuấn mỹ. Người muốn gả cho hắn chỉ sợ quá
nhiều dân chúng kinh thành……
Nhưng hắn đối với loại sự tình bất quá cũng hỏi qua vài câu, lần này vì sao đối với án tử của Tiêu Tề Uyên lại để bụng như thế?
“Tần thiếu gia khi diệt Trương phủ, còn để lại một người sống!”
“Cái gì? Hừ, Tần Chương này làm
một việc nhỏ cũng không để tâm! Tuyệt đối không để cho người còn sống
kia vào kinh thành!” Ngụy Trọng Hiền sát ý nổi lên.
“Tuân lệnh! Còn Cẩn Vương gia……” Âu Dương Cẩn Hiên cũng không phải dễ dàng đối phó.
“Còn phải hỏi sao?” Nếu có thể
thừa dịp này loại bỏ hắn, chẳng phải rất tốt. Âu Dương Cẩn Hiên chính là tai hoạ lớn nhất, cũng là chướng ngại trên con đường thành công của
hắn!
“Vâng, vâng…”
Không ngờ, bên ngoài phòng vẫn
đứng một người, đem lời nói của bọn họ thu hết trong tai. Hắn căn bản
thầm nghĩ quay lại nhìn phụ thân một cái, có lẽ hắn sẽ không trở về
nữa……
Một chỗ nhà cỏ bỏ hoang có vài
nam tử mặc cẩm hoa y phục(quần áo bằng gấm) đang đứng, tại nơi đồng
không mông quạnh không bóng người này có vẻ không thích hợp.
Cửa mở trong yên tĩnh, một gã tóc hoa râm xuất hiện ở trước mặt bọn họ, hỏi: “Các ngươi là……”
“Lão nhân gia, xin hỏi ngươi có
phải quản gia của Trương phủ trong kinh thành không?” Thị vệ Y Hàn bên
người Âu Dương Cẩn Hiên hỏi.
Lão già sắc mặt tím lại, phất
tay nói:“Không phải. Cái gì quản gia Trương Phủ, lão đây không biết!”
Hắn không muốn lại cuốn vào trong những ân oán thị phi, đầu năm nay vẫn
an phận thủ thường(*) rất tốt.
“Lão nhân gia cũng biết Tiêu đại nhân vì giải oan cho chủ nhân của ngươi mà gặp chuyện chẳng lành chứ!”
Cẩn Hiên thản nhiên nói. Từ lúc cửa mở ra, hắn đã có mười phần nắm chắc
trước mắt chính là người hắn muốn tìm.
“Cái gì? Tiêu đại nhân hắn……”
Lão già sợ hãi hỏi. Kỳ thật hắn sớm biết rằng Tần Chương có thế lực
mạnh, cùng hắn đấu chắc chắn chỉ như trứng chọi đá. Nhưng Tiêu đại nhân
lại không hề sợ hãi, lập tức chém Tần Chương! Trương lão gia đối hắn ân
tình như biển rộng, Tiêu đại nhân vì hắn báo thù, coi như là ân nhân của hắn.
“Đúng vậy. Nếu lão nhân gia không chịu vì Tiêu đại nhân làm chứng, Tiêu đại nhân chắc chắn phải chết!”
“Lão cũng bất quá chỉ là dân
đen, có thể có gì hữu dụng đây?” Vào kinh thành rồi liệu có thể trở về
hay không vẫn còn là một vấn đề? Ở đó các đại quan đấu tranh gay gắt,
hắn sống đến từng này tuổi không phải không hiểu.
“Lão nhân gia xin yên tâm, chỉ
cần ngươi chịu thay Tiêu đại nhân làm chứng, nói ra chân tướng sự thật.
Không những có thể cứu được Tiêu đại nhân, bổn vương cũng bảo đảm ngươi
bình an.” Cẩn Hiên hiểu được vấn đề lão nhân gia lo lắng.
“Vương?” Là cái gì vương?
“Đúng vậy. Đây là đệ đệ của
đương kim hoàng thượng tam Vương gia, có Vương gia cam đoan, lão nhân
gia cứ yên tâm đi.” Y Hàn giải thích nói.
“Thảo dân tham kiến Vương gia!”
Lão già hoảng sợ, hắn nguyên bản tưởng rằng đây là một đại quan trong
kinh thành, không nghĩ tới cư nhiên lại là Vương gia. Là tam Vương gia
danh chấn thiên hạ đây sao!
“Lão nhân gia xin đứng lên. Mời cùng bổn vương hồi kinh!”
“Tuân lệnh!” Vương gia đối hắn
lễ ngộ như thế, đây chính là vinh hạnh đặc biệt! Huống hồ hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Tiêu đại nhân vì giúp hắn mà chết oan chết uổng, nếu
như vậy sau khi hắn chết làm thế nào đi gặp lão gia chết thảm đây, lương tâm cũng không thể yên ổn!
Đi đến chỗ rừng cây, chợt nghe tiếng gió thổi cỏ lay, khắp nơi trùm lên một không khí quỷ dị……
Y Hàn cùng các thị vệ khác nắm
chặt chuôi kiếm, cảm giác sắp phát sinh một hồi đại chiến, thân là thị
vệ của Vương gia cũng không phải hạng người hời hợt, đều là đại nội cao
thủ đã được tuyển chọn kĩ lưỡng.
Cẩn Hiên lạnh nhạt nói:“Nếu đã đến đây, hiện thân đi!”
Trước mặt lập tức xuất hiện mấy
chục đại hán che mặt, toàn thân tản ra sát khí. Gã cầm đầu chỉ vào lão
già nói: “Để hắn lưu lại!”
Lão già sợ hãi tránh ở phía sau Y Hàn, sợ Vương gia nghe sát thủ lưu lại hắn, như vậy hắn cũng chỉ còn đường chết .
Cẩn Hiên cười nhạt nói: “Nếu ta nói không thì sao?” Muốn từ trong tay hắn đoạt người, không có khả năng!
Sát thủ tay cầm trường đao (cây
đao dài) liền hướng Cẩn Hiên đâm tới, Cẩn Hiên nhìn cây đao từ xa đang
tiến đến gần không có phản ứng gì, thẳng đến khi cây đao nhanh chóng đâm về phía ngực hắn, hắn mới dùng ngón giữa cùng ngón trỏ nhẹ nhàng mà kẹp lấy bả đao. Sát thủ giật mình nhìn, ngoại trừ thiên hạ đệ nhất sát thủ
Vô Dạ cho tới bây giờ không có người có thể ngăn trụ đao của hắn. Nhưng
Cẩn Hiên lại dễ dàng kẹp lấy, sát thủ không cam lòng định rút bả đao ra, chỉ thấy ngón tay Cẩn Hiên nhẹ nhàng uốn cong, đao liền gãy thành hai
nửa.
Sát thủ xem như hoàn toàn kinh
sợ, tự biết không phải đối thủ của hắn. Nhưng là đi theo con đường sát
thủ, có người nào không trải qua vài nhát gươm đao. Không phải giết
người chính là bị người giết, mệnh này đã sớm không phải của hắn . Hắn
xuất thủ công kích Cẩn Hiên, xuất thủ càng ác độc hơn, đem hết bình sinh sở học lại vẫn là không thể đả thương nửa sợi lông của hắn, miễn cưỡng
chỉ có thể cùng hắn chu toàn.
Bọn thị vệ cùng nhóm sát thủ
cũng đánh thành một đoàn, nháy mắt đao quang kiếm ảnh. Đánh khó phân
thắng bại, bọn thị vệ tuy có khả năng lấy một địch mười, nhưng đó là đối với nhân sĩ giang hồ bình thường. Xem ra Ngụy Trọng Hiền cũng thật
không uổng tiền bạc, những sát thủ này có người nào không phải là cao
thủ. Tục ngữ nói rất đúng, hai đấm khó có thể địch được bốn tay. Bọn thị vệ bị vây hạ bên trong……
Cẩn Hiên cũng vô pháp bứt ra,
những sát thủ này là dùng mạng để đánh. Người nào khó đối phó nhất?
Không phải người võ công cao cường, cũng không phải người khoẻ mạnh như
trâu, mà chính là người không còn muốn sống.
Đang ở lúc nguy cấp, ở trên
không bay tới một người, người nọ cũng là che mặt. Hắn xuất kiếm cực
nhanh cực chuẩn, vừa ra tay liền một kiếm đâm trúng yết hầu một sát thủ.
Nhóm sát thủ đối với kiếm khách
trên không cảm thấy kinh ngạc, cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Đây đúng là tối kỵ của sát thủ! Nháy mắt tình thế nghịch chuyển…… Sát thủ đã bị
chém giết hầu như không còn……
Chỉ còn gã cầm đầu cùng Cẩn Hiên giao đấu…… Cẩn Hiên không nghĩ sẽ cùng hắn dây dưa, tuy rằng hắn cũng
là một đối thủ xứng đáng, nhưng là hắn phải chết! Cẩn Hiên phản công bắt lấy tay trái của sát thủ, đoạt đao của hắn, hướng cổ hắn chém một
đường.
Sát thủ trừng lớn ánh mắt, hắn
cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy đường đao nhanh như vậy. Âu Dương
Cẩn Hiên quả nhiên danh bất hư truyền! Sát thủ ở trong lúc nháy mắt ngã
xuống, liền nở nụ cười! Đây là số mệnh sát thủ! Có thể chết trong tay
một người võ công cao cường hơn hắn, là vinh hạnh của hắn. So với chết ở trong tay kẻ vô danh tiểu tốt, được quyết đấu một trận sinh tử, hắn
thỏa mãn!
“Đa tạ tráng sĩ cứu giúp!” Cẩn Hiên ôm quyền nói.
“Gặp chuyện bất bình, rút đao cứu giúp vốn là việc người trong giang hồ nên làm.”
Cẩn Hiên nhợt nhạt nhìn hắn một
cái, nam tử che mặt kia thân mình có chút đơn bạc, không giống hiệp
khách mà như là một thư sinh. Ai có thể nghĩ một nam tử gầy yếu như vậy
nhưng trong người lại mang tuyệt thế võ công!
“Tráng sĩ trong người mang tuyệt kỹ, vì sao không đền đáp quốc gia?” Cẩn Hiên cũng không hỏi hắn vì sao
che mặt. Nếu hắn che mặt tất có lý do riêng của hắn, nói không chừng căn bản chính là không muốn cho ta biết hắn, có lẽ ta căn bản là quen biết
hắn.
Ngụy Tử Tề không phải không nghĩ tới đền đáp quốc gia, chính là hắn không những không nghĩ thay phụ thân làm việc, mà còn khinh thường hành vi của phụ thân! Nhưng hắn cũng
không thể làm việc dưới trướng người khác, không nghĩ đối phó phụ thân
chính mình! Dù sao đó là người sinh dưỡng hắn. Cho dù phụ thân thực có
lỗi với người khắp thiên hạ, nhưng lại không làm thất vọng hắn! Người
trong thiên hạ đều có thể phỉ nhổ phụ thân, chỉ có hắn không được.
“Người trong giang hồ thầm nghĩ sống được tự tại! Ở trong giang hồ cũng có thể vì dân chúng làm việc.”
“Được rồi! Nếu như ngày sau
tráng sĩ muốn phục vụ cho quốc gia hoặc là có khó khăn gì, hãy cầm cái
này đến biên cương tìm ta!” Cẩn Hiên từ trong lòng lấy ra một khối kim
bài, giao cho hắn.
Ngụy Tử Tề sớm biết thân phận
của hắn, cầm lấy kim bài không giật mình cũng không cự tuyệt, nói:“Cáo
từ!” Ngụy Tử Tề thân ảnh chớp lên, liền biến mất ở rừng cây.
Cẩn Hiên nhìn hắn rời đi, bảy tám phần đã đoán ra hắn là ai!
Thả người lên ngựa, chạy về kinh thành!
Long Hiên hoàng cung, trong ngự hoa viên thưởng hoa ngoạn cảnh, Tiêu Vũ tình tâm tình cực tốt, cực vui sướng……
“Ta còn nghĩ là ai? Thì ra là
Tiêu chiêu dung a!” Tiêu Vũ Tình đang cúi người thưởng hương hoa, chợt
nghe một giọng nữ chói tai, không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn xem là
người nào quấy rầy hứng trí của nàng. Chỉ thấy người tới một thân y phục đẹp đẽ, trên mặt trang điểm rực rỡ, vẻ quyến rũ vô ngần. Nhưng Tiêu Vũ
Tình lại cảm thấy thập phần chán ghét, nàng luôn luôn không thích cố ý
ăn diện, đối nàng mà nói tự nhiên mới là đẹp.
“Là ta thì thế nào?” Chẳng lẽ ta không thể ở trong này sao? Thật sự là kì quái, ngự hoa viên là nơi công cộng! Hoàng đế này ánh mắt thật kém quá đi, tuyển phi tử trình độ này
sao?
“Khẩu khí lớn lắm! Khó trách
ngay cả ngự thư phòng của Hoàng Thượng cũng làm náo loạn, lá gan thật
không nhỏ!” Trên thế giới quả nhiên tường không kín gió, chuyện Vũ Tình
xông vào ngự thư phòng không đến canh ba trong cung đã sớm truyền đi ồn
ào huyên náo! Từ xưa đến nay có người nào xông vào ngự thư phòng có kết
cục tốt, vậy mà cư nhiên dám…… Nhưng lại toàn thân trở ra! Hậu cung vốn
là bình dấm chua lớn nhất, trải qua việc này, có người đã muốn đem Vũ
Tình trở thành tình địch.
“Xông thì xông a,có gì hay ho đâu!” Cũng không phải xông vào Diêm vương điện.
“Thật to gan, cư nhiên dám nói
như vậy với bản cung.” Bất quá một chiêu dung nho nhỏ lại dám làm càn
như vậy, hiện tại Hoàng Thượng còn không có sủng nàng đã dám như vậy,
nếu là có một ngày được sủng ái còn không biết kiêu ngạo thành cái dạng
gì.
“Ngươi là ai a?” Đừng cho là ta
lưu lạc đến cổ đại là có thể khi dễ ta, ở hiện đại đều không có người
dám khi dễ ta huống chi ở cổ đại! Ta tốt xấu cũng là tiểu công chúa của
tập đoàn Lăng thị nha!
“Ngươi……” Thành quý nhân thật là bị tức chết, bàn tay đã hướng đến trên mặt Vũ Tình, cũng không kịp bận
tâm hình tượng thục nữ. Vốn loại sự tình này nàng hoàn toàn là có thể
phân phó tiểu thái giám bên người làm .