Ngạo Khí Hoàng Phi

Chương 13: Chương 13




Phía trên đại điện

“Cẩn vương, vụ án của Tiêu Tề Uyên tiến triển như thế nào?” Hoàng đế đang ngồi cao cao phía trên long ỷ thượng, uy phong lẫm liệt, lại làm cho người ta một loại cảm giác khó có thể thân cận.

“Bẩm Hoàng Thượng, thần đệ đã tìm được nhân vật mấu chốt tận mắt chứng kiến những truyện đã xảy ra.”

“Là người phương nào?”

“Quản gia của Trương phủ.”

“Người tới, tuyên vào!” Hoàng đế phân phó nói. Lại bị vào Ngụy Trọng Hiền phản đối: “Hoàng Thượng, một gã nông thôn thô tục sao có thể tùy tiện vào cung?”

Chính Hiên bình tĩnh nở một nụ cười: “Chẳng lẽ Thừa tướng không muốn đem chân tướng sự tình tìm hiểu rõ ràng? Hay là muốn cố ý giấu giếm cái gì?”

“Thần không dám!” Tiểu hoàng đế thật sự là trưởng thành, Ngụy Trọng Hiền chỉ cảm thấy mình càng ngày càng lực bất tòng tâm, thế lực trong triều tựa hồ càng ngày càng giảm. Điều làm cho hắn e ngại nhất là hoàng đế tản mát ra phong thái vương giả, khí phách như vậy, so với tiên hoàng còn có phần hơn, làm cho hắn hít thở không thông.

Khi nói chuyện, Trương quản gia đã bị đưa đến đại điện. Bình thường làm sao gặp qua trường hợp như vậy, tiến vào điện hai chân liền như nhũn ra quỳ xuống, run rẩy nói: “Thảo dân bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Đem những gì ngươi biết nói chi tiết, không được có chút giấu diếm!”

“Tuân lệnh.” Trương quản gia đem việc Tần Chương gian dâm Trương gia tiểu thư, làm cho tiểu thư nhà hắn thắt cổ, một đêm trong lúc đó diệt mười mấy nhân khẩu Trương gia, Tiêu đại nhân là như thế nào vì chủ tử của hắn sửa lại án xử sai, báo thù rửa hận, nhất nhất đều nói ra. Có thể nói là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn! (biết thì sẽ nói, nói thì sẽ không giấu diếm)

“Theo như lời ngươi đều là sự thật?”

“Thảo dân nói đều là thật, không dám lừa gạt Hoàng Thượng!”

“Một tiểu dân hèn hạ, sao có thể tin được?” Ngụy Trọng Hiền khinh thường nói.“Hoàng Thượng, người này chỉ sợ là bị người có dã tâm xúi giục nên mới hồ ngôn loạn ngữ.”

“Thừa tướng trong miệng “người có dã tâm” không biết là người nào?”

“Chứ không phải là bổn vương sao?” Cẩn vương vừa mở miệng nhiệt độ không khí trong đại điện cực nhanh giảm xuống vài độ. Ngụy Trọng Hiền cũng bị không khí âm lãnh này làm cho rùng mình, không khỏi có chút lạnh run: “Cẩn vương, đừng hiểu lầm. Thần cũng không ý này! Chính là thần cho rằng bằng vào lời nói của một bên, chỉ sợ không đủ thuyết phục thiên hạ?”

“Vậy Tần Chương nhận tội là sự thật thì sao?” Cẩn Hiên từ trong lòng lấy ra thư nhận tội lúc trước của Tần Chương, hắn biết Ngụy lão tặc này sẽ không khinh địch như vậy để lại dấu vết, nên đã sớm phái tâm phúc đột nhập phủ Thừa tướng.

Ngụy Trọng Hiền sắc mặt giờ đã có chút thay đổi, nay nhân chứng vật chứng rõ ràng, muốn giết chết Tiêu Tề Uyên tựa hồ đã không có khả năng .“Nhưng là…… Hoàng Thượng……”

Ngụy Trọng Hiền còn muốn nói cái gì đó, lại bị hoàng đế nghiêm mặt cắt ngang: “Thừa tướng, chẳng lẽ không cho rằng người như vậy đáng chết sao?” Kỳ thật mệnh lệnh hỗn loạn không tha, nhiệt độ không khí lại càng giảm xuống nhanh hơn…… Hoàng đế theo sau vừa cười cười, vừa hỏi:“Các khanh nghĩ sao?”

Quả nhiên là gần vua như gần cọp, khuôn mặt hoàng đế còn theo tháng năm thời tiết mà thay đổi bất thường.“Đáng chết, đáng chết……” Thanh âm liên tiếp như vậy, đương nhiên là có người thật tức giận, có người chính là tình thế bắt buộc.

Hoàng đế vừa lòng nhìn đại thần trung thành và tận tâm của hắn, trong lòng vụng trộm cười gian vài tiếng: Lão hồ li giờ trở thành rùa rụt cổ rồi . Mặt ngoài lại nói: “Một khi đã như vậy, Tiêu Tề Uyên vô tội phóng thích! Trẫm nghĩ Thừa tướng đại nhân cũng là bị Tần Chương lừa bịp, đối với việc này chắc là không biết sự tình gì?”

“Vâng, vâng.” Nếu hoàng đế cho hắn một cái bậc thang, hắn cũng theo đó mà đi xuống, bất quá hắn cũng sẽ không như vậy mang ơn.

“Tiêu Tề Uyên vì dân trừ hại, ngay thẳng thật thà, thật là công thần yêu nước, nay phong làm Hộ Bộ Thượng thư.”

Hoàng đế lời nói xuất ra, chúng triều thần đều bị hù đến sửng sốt, từ tri phủ đến Thượng thư kia là thăng cả ba cấp. Là quan nhị phẩm, chỉ ở dưới Thừa tướng. (bjn0: ca ca nịnh nhạc phụ đây mừ) Tiêu tri phủ này, không, là Tiêu Thượng thư này thật là trong hoạ gặp phúc a.

“Cẩn Hiên!” Vừa bãi triều chợt nghe đã có người gọi hắn. Dám gọi hắn như vậy trừ bỏ Tiêu Vũ tình còn có ai.

“Vũ Tình.” Cẩn Hiên ngay cả đầu cũng chưa quay lại, đã nói tói.

“Ai, ngươi sao lại biết là ta?”

“Cảm giác.”

“Oa, đều nói nữ nhân có giác quan thứ sáu, không nghĩ tới ngươi cũng có. Cám ơn ngươi đã cứu cha ta!”

“Ngươi hẳn nên cám ơn Hoàng Thượng. Là hắn đặc xá cha ngươi .”

“Hắn thì làm chuyện gì? Ta thấy ngươi mới là làm hết sức, hắn chẳng qua chỉ khiêu chân bắt chéo mà thôi! Huống chi cha ta căn bản là vô tội, không cần hắn phải đặc xá.”

“Vậy ngươi đã trách lầm hắn rồi.” Nếu không phải hoàng đế sớm có dự kiến trước, phái trọng binh bí mật bảo hộ, thì chỉ sợ Tiêu Tề Uyên đã gặp bất trắc, khi đó mặc dù hắn mang về nhân chứng cũng vô dụng.

“Nga. Phải không? Quên đi, không để ý tới hắn. Tóm lại vẫn là cám ơn ngươi.” Cái cẩu hoàng đế kia thật sự không đáng để nàng đối hắn cảm kích.

“Bổn vương thật cao hứng.” Cẩn Hiên thâm tình nhìn, trong mắt lộ vẻ nhu tình.

“Ha ha, nghe nói ngươi nhiều năm trấn thủ biên cương, võ công hẳn là rất cao cường phải không?”

“Có thể.” Kỳ thật võ công của hắn trên đời sao có thể tìm được địch thủ.

“Vậy ngươi có khinh công hay không?” Trên TV, ở cổ đại người người võ công cao cường, bay tới bay lui, thật hâm mộ nha! Ta cũng rất muốn học nha.

“Ngươi muốn học?” Cùng người thông minh nói chuyện thật tốt, có thể dễ dàng hiểu nhau.

“Ân.” Gật đầu lia lịa.

“Dồn khí đan điền…...(lời tác giả: ngượng ngùng a, ta thật sự không biết những chiêu thức võ công gì đó, liền rút gọn đi. Mọi người tự mình phát huy năng lực tưởng tượng một chút nha – bjn0: ko chịu đâu, e hông tưởng tượng đc chi hết, bắt đền tg >

“Cái gì?” Tiêu Vũ Tình chính ngửi thấy một mùi thơm, Cẩn Hiên đột nhiên thốt ra một câu như vậy, người cũng đã ở trên cây .“Chúng ta như vậy liền bay lên đến đây.”

“Ân!”

“Oa, cảm giác thật thú vị. Đứng ở chỗ này ngay cả xem phong cảnh cũng không giống nhau. Ta rốt cục cảm nhận được cảm giác “Độc thượng cao lâu, vọng tẫn thiên nhai lộ” rồi.” ( nghĩa là: “Một mình ở lầu cao, nhìn xa tận chân trời” nha các nàng >.

Vũ Tình hưng phấn đứng lên, chỗ khe hở của cây này vốn không hề lớn, hơn nữa hai người cùng đứng lại càng có vẻ chật chội, người nào đó không biết chừng còn cố tình, dám đứng lên nhìn trái nhìn phải.

Trọng tâm không vững, bèn ngã vào vòm ngực rắn chắc của Cẩn Hiên. Tại sao mỗi lần nhìn thấy hắn đều là ngã sấp xuống, hơn nữa còn ngã trên người hắn. Bất quá, nam nhân trước mắt này thật đúng là không phải đẹp trai bình thường, là đẹp trai rối tinh rối mù, đẹp trai đến không còn thiên lý như vậy, nhất là ánh mắt nàng tựa hồ còn thấy được bóng dáng của Chính Hiên, hai người không hổ là huynh đệ, nhìn kỹ bộ dạng đúng là rất giống nhau. “Thật xin lỗi!” Nói xong liền giãy dụa đứng lên.

Giai nhân trong ngực, dù gì hắn cũng là nam nhi oai vệ bảy thước, huống chi kia là nữ tử trong lòng hắn, hắn làm sao có thể không động tâm? Thấy nàng giãy dụa thì không khỏi có chút tức giận, giữ chặt nàng đứng dậy.

“Cẩn Hiên, ngươi làm gì?” Khó hiểu, một người lớn như vậy áp trên người, hắn không thấy nặng sao?

“Bổn vương không muốn buông tay.” Cẩn Hiên trong mắt lại xuất hiện nhu tình, lúc này nhìn Vũ Tình thật khẩn thiết.

“Có ý tứ gì?” Hẳn là ảo giác rồi? Cẩn Vương gia này nàng sớm nghe nói, lạnh lùng hơn băng, nói cũng không quá nửa lời, hơn nữa không ham nữ sắc, làm sao có khả năng lại thích nàng?

“Ngươi thông minh như thế mà không hiểu sao?” Cũng là lúc nên thổ lộ tâm ý rồi.

“Ha ha, ta……” Vũ Tình không biết nên nói cái gì, nàng không phải chưa được tỏ tình qua, từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều người theo đuổi nàng. Mỗi một lần nàng đều khẳng khái cự tuyệt, không cho tình cảm. Nhưng trước mắt lại là đại soái ca siêu cấp dễ nhìn, huống chi chính mình tựa hồ có một chút…… một chút động tâm. Hơn nữa tư thế hiện tại, tình cảnh cũng quá ái muội ……

“Bổn vương mạc danh kỳ diệu thích ngươi, kìm lòng không đậu yêu thương ngươi, đã không có thuốc chữa rơi vào rồi.” Cẩn Hiên chân thành tha thiết nói, hắn cho tới bây giờ chưa nói qua một câu dài như vậy, hơn nữa là một câu ý tứ như vậy. Đơn giản đây đều là những lời chân thành của hắn, một ít lời nói đã từng bị chôn dấu ở trong lòng.

Vũ Tình bị lời nói của hắn làm cho rung động, trong đầu chỉ thấy trống rỗng……

“Ta muốn ngươi làm Cẩn Vương phi của ta? Ngươi có đồng ý không?” Hắn không xưng bổn vương, mà tự xưng ta. Hắn cũng không muốn lấy thân phận Vương gia ép nàng, hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện.

“A?” Tâm vẫn còn đang ngây ngốc…đang hoảng hốt, Vũ Tình nhìn thấy một con ong mật bay đến bên cạnh Cẩn Hiên. Không phải chứ? Ngay cả ong mật cũng tham luyến sắc đẹp của hắn, nhịn không được muốn chích trên mặt hắn vài cái sao? (đọc đoạn này ta ngã ngửa lun >

Không có biện pháp, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình…… Ngay trong thời gian vài giây như vậy, Vũ Tình liều mạng nhớ lại khinh công Cẩn Hiên vừa dạy, mong có thể cứu vãn chút gì. Nàng bất đắc dĩ nhắm mắt lại, tưởng tượng mình bị quăng ngã chổng vó, thanh danh của nàng chỉ như vậy đã bị phá hủy! Âu Dương Cẩn Hiên chết tiệt, cùng với ca ca của hắn thối tha như nhau! Vũ Tình phẫn hận nghĩ, nhưng thân thể ngoài ý muốn không hề truyền đến đau đớn.

Vũ Tình hưng phấn mở to mắt, lại thấy mình đang đứng vững vàng trên mặt đất.

Cẩn hiên tiêu sái phi thân xuống dưới, hảo phiêu dật nha….. Ngay cả nàng miễn dịch với nam sinh cũng phải ngây người ra nhìn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.