Edit: VIOCHAN
“Cẩn Hiên.” Vũ Tình đẩy cửa phòng ra liền thấy Cẩn Hiên sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, trong lòng căng
thẳng, đột nhiên không có dũng khí bước tiếp. Nàng đứng tại chỗ ‘oa
oa……’ khóc lên, tại sao ông trời lại không công bằng với hắn như vậy,
tại sao?
“Vũ Tình?” Giọng nói yếu ớt từ trên giường truyền tới. Là Tình Nhi, sao nàng lại đứng ở kia mà khóc, đã xảy ra chuyện gì sao?
“Cẩn Hiên, ngươi tỉnh rồi.” Nghe thấy giọng nói của Cẩn Hiên, Vũ Tình vui sướng bước nhanh đến bên giường, thấy Cẩn Hiên lúc bình thường tinh thần sáng láng mà bây giờ lại suy yếu như vậy, nước mắt không kìm được
chảy xuống.
“Vũ Tình, ngươi làm sao vậy, sao lại khóc, không phải ngươi nói nữ tử mà khóc sẽ bị coi thường sao? Ngươi nhìn ngươi kìa, sắp thành con mèo
mướp rồi.” Cẩn Hiên nâng tay lên muốn lau nước mắt cho nàng nhưng vì
thân thể suy nhược nâng không nổi nên lại chậm rãi buông xuống.
Vũ Tình thấy thế hoảng sợ, nghĩ rằng Cẩn Hiên sắp đi liền ngay lập
tức cầm tay hắn kêu lên:“Cẩn Hiên, ngươi đừng ngủ, đừng ngủ, ngủ sẽ
không tỉnh lại được nữa đâu, chỉ cần ngươi đừng ngủ ta sẽ không khóc, ta không khóc nữa.” Vừa nói vừa lau nước mắt còn sót lại trên mặt.
Ngủ? Hắn có muốn ngủ đâu! Nàng làm gì mà sợ hắn ngủ mất như vậy! Hắn
bị thương, theo lý mà nói nàng không phải là nên bảo hắn nghỉ ngơi cho
tốt sao? Sao…… Chẳng lẽ? “Vũ Tình, hoàng huynh hắn không nói gì với
ngươi sao?” Xem ra Tình Nhi còn chưa biết.
“Cẩn Hiên ngươi yên tâm, ngươi sẽ không sao đâu, Thái y y thuật cao
minh, ngươi không sao hết.” Nghĩ rằng hắn đang nói về chuyện hắn bị
thương nặng không thể chữa trị, Vũ Tình vội vàng an ủi nói. Thực chất
cũng là đang an ủi chính nàng.
“Xem ra ngươi còn chưa biết.” Cẩn Hiên lẩm bẩm nói rồi quay sang nói
với nàng,“Vũ Tình, ta không sao, kia chính là một cái kế, ta chỉ là bị
thương ngoài da thôi.”
Kế? Không sao? Là thật ư? Hay là……hay là Cẩn Hiên vì không muốn nàng thương tâm mà cố ý nói thế để lừa nàng?
“Là thật sao? Không phải gạt ta đấy chứ?”
“Là thật.” Cẩn Hiên khẳng định khẽ gật đầu.
Là thật, thật tốt quá, Cẩn Hiên không sao cả, yeah! Vũ Tình nhảy dựng lên cao đến ba thước, làm Cẩn Hiên giật nảy cả mình, có điều thấy nàng
cao hứng như vậy, hắn cũng thiệt tình nở nụ cười.
“Âu Dương Chính Hiên, Âu Dương Dật Hiên, các ngươi dám gạt ta, hại ta xấu mặt, rất đáng giận. Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.” Vui mừng qua đi, Vũ Tình nhớ tới việc hai huynh đệ kia dám lừa nàng, khuôn mặt
tươi cười nháy mắt trở nên hung tợn làm cho Cẩn Hiên không thể không bội phục nàng biến sắc mặt còn nhanh hơn lật mặt giấy, khó trách người ta
nói sắc mặt nữ nhân như trời tháng ba.
“Hoàng tẩu, hì hì, ngươi không thể trách ta a, ta cũng muốn nói thật
với ngươi, nhưng vừa rồi có người nhiều như vậy, ngươi bảo ta làm sao mà nói được?” Dật Hiên nghe thấy Vũ Tình nói, vốn định chuồn đi thật xa,
nhưng nghĩ lại lại thấy dù có trốn cũng chẳng được bao lâu, bất đắc dĩ
kiên trì đẩy cửa vào nhanh chóng giải thích rõ ràng.
“Hửm?” Ngẫm lại hình như cũng đúng! Không thể trách hắn được, dù sao
cũng là kế thì đương nhiên không thể nói ra tình hình thực tế trước mặt
nhiều người như vậy. Được rồi, lần này tam tha cho hắn đi! Ai bảo con
người nàng quá thiện lương chứ, chẳng biết làm sao, trời sinh rồi mà,
aizzz![tác giả: mọi người phát cuồng]
“Có điều, Tiểu Hiên Tử, còn ngươi? Vừa rồi lúc ở trong phòng tại sao
không nói cho ta biết tình hình thực tế?” Một bộ khẩu khí chất vấn phủ
lên đầu Chính Hiên đang bước vào phía sau. Tuy rằng nàng thiện lương
nhưng cũng không có nghĩa là nàng dễ khi dễ, nàng là người ân oán rõ
ràng nha!
“Là ta không nói sao? Ta còn chưa kịp nói ngươi đã nổi điên lên lao
ra bên ngoài, ta muốn nói nhưng ta nói được sao?” Chính Hiên vô tội nói
với Vũ Tình, nhìn rất giống một nàng dâu đang phải chịu uỷ khuất.
“Đó vẫn là tại ngươi sai.” Hắn nói hình như cũng đúng, nếu vậy thì
bọn họ đều không ai sai. Thế đó là lỗi của ai? Mặc kệ, dã man là độc
quyền của nữ nhi, là nam nhân thì ngươi phải chịu, hừ!
“Đúng đúng đúng, là ta không đúng.” Chính Hiên sủng nịnh gật đầu nói.
“Ta đã nói rồi mà!” Vũ Tình sáng lạn cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Đẹp quá a! Chính Hiên vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Vũ Tình,
lúc này nàng giống như ngôi sao trên bầu trời, thật chói mắt, giống như
mặt trăng sáng tỏ ngoài kia, thật thánh thiện thuần khiết, giống như mặt trời bừng sáng kia, sưởi ấm trái tim hắn. Nàng tuyệt sắc như thế, nàng
làm cho người ta động lòng như thế, chính là người mà hắn cả đời theo
đuổi, cuộc đời này hắn tuyệt đối sẽ không để cho ánh hào quang kia vụt
biến mất, Chính Hiên âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Thấy Vũ Tình vui vẻ cười sáng lạn đến thế, trái tim Cẩn Hiên bất tri
bất giác cũng bị tác động. Nàng có thể vì hắn mà khóc, vì hắn mà cười,
cái này cũng đủ rồi, chỉ điều này đã đủ làm cho hắn cảm thấy thực hạnh
phúc. Cho dù người nàng yêu là hoàng huynh nhưng chỉ cần nàng hạnh phúc
là được. Hắn sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng, nhìn nàng cười, nhìn nàng
hạnh phúc, tuy rằng nàng là vì hắn mà khóc, nhưng hắn không muốn lại
nhìn thấy dòng lệ chảy xuống từ đôi mắt to sáng ngời kia. Hắn muốn ở
bên cạnh nàng bảo vệ để nàng vĩnh viễn cười đến sáng lạn như bây giờ, sẽ không để cho nàng rơi một giọt nước mắt nào nữa. Biết nàng không hề cần hắn, Cẩn Hiên âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.
A? Sao ba người đều đang nhìn chằm chằm nàng vậy, nàng có cái gì bất
thường sao? Nàng không hề biết những tâm tư khác nhau lúc này của ba
huynh đệ bọn họ, đều vì nàng mà âm thầm hạ quyết tâm trong lòng!
“Được rồi, nhìn đủ chưa, nói gì đi chứ!” Tuy rằng nàng biết là mình
rất đẹp nhưng nếu còn tiếp tục như vậy thì nàng sẽ thấy ngượng ngùng a.
“Nói, nói cái gì?” Dật Hiên phục hồi lại tinh thần ngây ngốc hỏi,
thấy hai vị ca ca đang căm tức hắn không khỏi rụt đầu lại một chút, đành phải quay sang nhìn hoàng tẩu. Có cần phải đối xử với tiểu đệ đệ đáng
yêu của bọn họ như vậy không?“Không phải nói là có kế sao? Là kế gì, nói ra cho ta nghe một chút.” Có Vương gia nào ngốc như vậy sao?
“Tình Nhi, việc này ngươi đừng để ý làm gì, ngươi vừa tỉnh lại, mau trở về nghỉ ngơi đi.” Chính Hiên ôn nhu nói.
Vũ Tình vừa định nói gì thì Cẩn Hiên lại tiếp lời nói:“Đúng vậy! Vũ Tình, ta không sao đâu, ngươi phải đi nghỉ ngơi đi!”
Vũ Tình còn chưa tiếp lời thì lại nghe thấy Dật Hiên nói:“Hoàng tẩu
ngươi hãy nghe lời hai vị hoàng huynh đi!” Vũ Tình còn đang định đi vì
dù sao nàng cũng đang mệt chết thì Dật Hiên lại nói:“Việc này không phải là chuyện của nữ nhân, cứ để cho nam nhân chúng ta lo là được.” Nói
xong còn rất khí thế vỗ vỗ ngực.
“Cái gì, ý của ngươi là nữ nhân chỉ có thể tránh ở sau lưng nam nhân
sao?” Dật Hiên ngây ngốc gật gật đầu, hoàn toàn không chú ý tới hai vị
hoàng huynh đang kịch liệt nháy mắt.
“Ngươi dám khinh thường nữ nhân, được lắm, Tiểu Hiên Tử, không phải
ngươi cũng cho là như vậy đấy chứ?” Vũ Tình nghiến răng nghiến lợi quát
Dật Hiên rồi lại quay ngược cười đến thập phần sáng lạn hỏi Chính Hiên.
“Không phải, trẫm…… trẫm không hề nghĩ vậy.” Ý cười ẩn chứa nơi đáy
mắt kia thật đáng sợ a! Nơi đó rõ ràng viết rằng‘Nếu ngươi dám nói thật
thì ngươi nhất định phải chết.’ Dật Hiên, ngươi hại chết trẫm rồi.
“Không phải thì được rồi, vậy nói đi!” Vũ Tình sau khi nói xong liền
sảng khoái vớ lấy cái ghế ngồi xuống, bày ra một bộ dáng chăm chú lắng
nghe.
“Được rồi, sự tình là thế này, lúc chúng ta tìm được các ngươi ở
trong sơn động thì cả hai đều đã hôn mê, liền nhanh chóng đưa về Cẩn
vương phủ, Cẩn đệ tỉnh trước ngươi, hắn đã nói hết với trẫm những gì
nghe được trong phủ Thừa tướng cho nên trẫm và Cẩn Hiên bàn nhau tuyên
bố với bên ngoài rằng Cẩn vương bị thương nặng không thể chữa trị, mà
trẫm và Cẩn vương huynh đệ tình thâm, đêm nay trẫm sẽ ở lại Cẩn vương
phủ đưa tiễn Cẩn vương đoạn đường cuối cùng. Bởi vì Cẩn vương thích yên
tĩnh nên đã bỏ hết những thị vệ canh gác.”
“Vậy nên chỉ cần ngươi chết, lại không có Cẩn vương, Ngụy Trọng Hiền
hắn có thể dễ dàng khống chế toàn bộ kinh đô, thực hiện dã tâm. Cơ hội
tốt như vậy hắn sẽ không bỏ qua, đêm nay nhất định sẽ có hành động. Đúng không? Cho nên các ngươi muốn lừa hắn vào tròng.” Vũ Tình nói tiếp câu
nói của hắn, kỳ thật nàng cũng là chỉ là suy đoán cá nhân mà thôi.
“Ừ.” Tình nhi quả nhiên thông minh, tùy tiện mà cũng có thể đoán ra dụng ý của bọn họ. Không hổ là người hắn thích.
“Chuyện thú vị như vậy làm sao có thể không có phần của ta? Ta cũng muốn ở lại đây.”
“Thú vị? Không được, rất nguy hiểm, ngươi không thể ở đây được.”
Chính Hiên lập tức phản bác nói. Chuyện nguy hiểm như vậy mà nàng coi là trò đùa sao?
“Không được, ta nhất định phải ở lại, có các ngươi bên cạnh thì có
nguy hiểm gì chứ, ngươi không chắc có thể bảo vệ được ta sao?” Chẳng còn cách nào khác, đành phải dùng phép khích tướng .
“Ai nói trẫm không chắc chắn, có điều vẫn không thể được.” Định dùng phép khích tướng với hắn sao, không có cửa đâu.
“Ngươi khinh thường ta phải không? Mặc kệ ngươi nói thế nào, ta cũng
nhất định sẽ ở lại.” Đùa sao, những trường hợp mưu phản thế này trước
kia nàng chỉ được nhìn thấy trên TV, bây giờ hiếm lắm mới có cơ hội có
thể thấy được làm sao có thể bỏ qua chứ.
“Trẫm không hề khinh thường ngươi, tóm lại là không được.”
“Ta nói được là được.”
Màn đêm buông xuống trời nổi gió, đêm nay không trăng không sao, toàn bộ bầu trời giống như một miếng vải đen lớn bao phủ toàn bộ mặt đất,
đúng là thời cơ tốt để hành động.
Trong phòng Cẩn Hiên, Vũ Tình và Chính Hiên ngồi bên giường cãi nhau, Cẩn Hiên nằm ở trên giường lộ ra một bộ dáng sắp chết đến nơi, toàn bộ
căn phòng tràn ngập hơi thở chết chóc.
Khỏi cần phải nói, trận tranh cãi kia là Vũ Tình thắng, dám cùng nàng đấu sao, nhìn lại xem nàng là ai đi. Nhớ kỹ một câu, trăm ngàn đừng
tranh với nữ nhân, nếu không ngươi sẽ chết thật sự khó coi – Vũ Tình giả vờ ngủ trong lòng đắc ý nghĩ.
Chính Hiên cũng đang chợp mắt nhưng trong lòng lại ảo não vạn phần,
sao hắn lại thảm bại dưới tay tiểu nữ nhân này chứ? Quên đi, ai bảo nàng là Tiêu Vũ Tình! Tư duy suy nghĩ bình thường sao có thể áp dụng được
với nàng cơ chứ, aizzz!
“Đến rồi.” Chính Hiên ngồi trên ghế và Cẩn Hiên nằm trên giường đồng thanh nhỏ giọng nói.
Đến rồi sao? Sao nàng lại không biết, chẳng nghe thấy tiếng động gì
cả! Chẳng lẽ đây là sự khác nhau giữa có võ công và không võ công, người có nội lực thật sự có thể nghe thấy thanh âm trong vòng bán kính một
trăm dặm, ngay cả tiếng thở nhẹ nhất cũng nghe được và có thể nhìn rõ
trong bóng đêm sao? Oa, nàng cũng muốn bắt chước.
“Nín thở mau.” Chính Hiên đột nhiên nói.
Nín thở? A, bọn họ dùng mê hương! Bỉ ổi, chẳng trách nàng cảm thấy
không khí có điểm khác lạ. May mà trước đây đã luyện qua môn lặn nên bây giờ mới có thể ngừng thở.
Chỉ chốc lát sau, sát thủ đoán chừng bọn họ đã ngã gục hết rồi mới sờ soạng bước vào phòng, không nói hai lời liền lao tới đâm thẳng vào
Chính Hiên.
Ngay lúc sát thủ đang khinh địch tưởng rằng sẽ thành công thì kiếm đột nhiên bị kẹp lấy, tên thích khách kinh ngạc hoảng sợ.
“Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốn giết ta sao, hừ……” Chính Hiên hừ
lạnh một tiếng, tay vừa cử động thì thanh kiếm kia lập tức bị hất văng
ra, thích khách bị chấn động phải lui về phía sau.
Lúc này trong phòng đột nhiên sáng bừng lên, ngoài Dật Hiên còn có cả Trần Hàn, Y Thiên, Y Hàn cùng một toán thị vệ từ bên ngoài bước vào,
bọn thích khách lập tức nghĩ tới hai từ: Trúng kế .
“Ai phái các ngươi đến?” Chính Hiên trầm giọng nói xong liền đứng
lên, cả người tản mát ra khí thế hoàng đế làm cho người ta cảm thấy một
áp lực nặng nề.
“Diêm vương.” Thích khách vừa mới bị kẹp kiếm lạnh giọng nói, sau đó
lại lao đến tấn công Chính Hiên, chắc chắn hắn chính là kẻ dẫn đầu đám
thích khách. Những kẻ khác thấy hắn tấn công Chính Hiên thì năm tên cũng cùng xông đến, có vài tên tấn công vào chỗ mấy người Dật Hiên đang
đứng.
Đến lúc này mới có thể thấy rõ rằng số thích khách ở đây không ít, có đến mười mấy tên, hơn nữa mỗi tên đều là cao thủ, xem ra nếu không giết chết được Tiểu Hiên Tử thì bọn chúng sẽ không bỏ qua, aizz, đây chính
là cái bi ai của người làm hoàng đế a!
Tuy rằng mỗi thích khách đều là cao thủ nhưng mấy người Tiểu Hiên Tử
bọn họ lại là cao thủ trong cao thủ, tuy rằng lực lượng chênh lệch nhưng đến nửa điểm cũng không hề bị yếu thế, hai bên đánh nhau loạn xạ thành
không phân biệt rõ ai với ai.
Tự mình xem trực tiếp đúng là khác hẳn, trước kia xem phim võ thuật
kiểu này ở trên TV đao kiếm toàn đồ giả mà cũng đã thấy rất hay rồi, bây giờ là người thật đao thật đánh thật, cảm giác đúng là không giống,
càng xem càng đẹp mắt, càng hưng phấn .
Oa! Được lắm, Tiểu Hiên Tử, đánh hắn đi, đúng đúng, cứ như vậy! Không ngờ Dật Hiên võ công cũng lợi hại như vậy, oa, tốt lắm, chính giữa
ngực. Trần Hàn, Y Thiên, Y Hàn công phu cũng không tồi có điều hơi quá
độc ác, mỗi kiếm vung ra là lấy đi một mạng, rất ghê tởm, tốt nhất vẫn
là không nên nhìn các ngươi.
Mấy thị vệ này công phu quá kém, không xem. Xem Tiểu Hiên Tử đánh là đẹp nhất, rất lãnh khốc, rất đa dạng a!
“Oa, ngươi làm gì vậy! Đang đánh nhau ngươi xông về phía ta bên này
để làm gì a!” Đang lúc Vũ Tình say sưa xem cảnh võ thuật thì một tên
thích khách thấy không đánh lại được bọn Chính Hiên liền quay đầu hướng
đến chỗ Vũ Tình.
Ngay khi thích khách còn chưa kịp tiếp cận Vũ Tình, một thân ảnh nhanh như chớp đã giải quyết hắn xong xuôi.
“Cẩn Hiên? Sao ngươi lại lao ra làm gì, ngươi còn đang bị thương mà!” Thấy người cứu nàng là Cẩn Hiên lẽ ra phải nằm trên giường, Vũ Tình vội vàng đi ra phía trước đỡ lấy hắn. Bị thương mà còn lợi hại như vậy.
“Không sao, những người này không làm gì được ta đâu.” Cẩn Hiên tự tin nói.
“Dù thế cũng……cẩn thận.” Vũ Tình còn chưa nói xong thì lại thấy có hai thích khách đâm mũi kiếm về phía bọn họ.
Cẩn Hiên vội vàng xoay người lại khống chế một tên, nhưng hắn dù sao
cũng bị thương, thân thủ không thể nhanh nhẹn được, thoắt cái tên còn
lại đang sắp đâm trúng hắn. Giữa trời bỗng chìa ra một cái chân cho hắn
một đá văng ra xa.
Cẩn Hiên quay đầu mỉm cười với chủ nhân của cú đá kì lạ này, nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu điều khiến hắn kinh hỉ nữa đây, một đòn này lực
đạo không nhỏ chút nào a! Vũ Tình cũng cười đáp lại Cẩn Hiên, tuy rằng
nàng so ra thì kém những cao thủ cổ đại nhưng nói thế nào nàng cũng là
cao thủ triệt quyền đạo, không thủ đạo, cú đá này chỉ là chuyện nhỏ.
“Nói, ai phái các ngươi đến?” Vũ Tình đang lâm vào mơ màng bị câu nói với thanh âm trầm ổn của Dật Hiên làm hết hồn mà phục hồi lại tinh
thần, hắn cũng có lúc đứng đắn như thế này sao?
Chỉ thấy thích khách trong phòng chỉ còn lại có năm, ngoại trừ tên
đầu xỏ đang nằm trên mặt đất, khóe miệng chảy máu ra thì còn bốn tên bị
bọn Trần Hàn chĩa kiếm vào. Dật Hiên cầm kiếm chỉ vào tên thủ lĩnh ép
hỏi, Chính Hiên bình tĩnh ngồi trên ghế.
“Hừ.” Tên kia nghe xong hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi không thèm để ý tới Dật Hiên.
“Nói. Ngươi lại dám cãi lại sao! Được, ta đây muốn xem cổ ngươi cứng hay là mồm ngươi mạnh?” Dật Hiên uy hiếp nói.
“Ha ha ha…… Các ngươi vĩnh viễn không biết được đâu, ha ha ha……” Tên
thủ lĩnh đột nhiên đứng lên cười như điên dại, vẻ mặt cương quyết không
đổi.
“Không xong, mau vạch miệng hắn ra, trong đó có độc.” Chính Hiên đột
nhiên hét lớn tiến về phía tên kia cậy miệng hắn nhưng đã không còn kịp
nữa, máu màu đen chảy ra từ trong mồm, bốn tên thích khách còn lại cũng
uống thuốc độc tự sát theo.
“Đáng giận, chúng là tử sĩ(Vi: như kiểu mấy kẻ đánh bom liều chết á). Mất công như vậy cuối cùng lại thành công cốc, vẫn không làm gì được lão
tặc kia.” Dật Hiên vẻ mặt tức giận. Chính Hiên và Cẩn Hiên vẻ mặt lại
sâu xa khó lường, không ai biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì.
“Hoàng Thượng, ngươi xem, có một lá thư mà một khối lệnh bài.” Trần
Hàn lấy từ trên người tên thủ lĩnh một bức thư và một khối lệnh bài, đưa cho Chính Hiên.
“Ha ha, xem ra cũng không hoàn toàn uổng công, lần này để xem Ngụy
Trọng Hiền còn gì để nói.” Dật Hiên đắc ý nói cứ như ngay lúc này đã
nhìn thấy Ngụy Trọng Hiền phải đền tội .
“Sao vậy?” Thấy Chính Hiên xem thư xong mặt đen như than, Cẩn Hiên
không nhịn được liền hỏi, trong lòng cảm thấy việc này không hề đơn giản như vậy.
“Các ngươi lui xuống đi! Ngươi xem.” Chính Hiên cho toán thị vệ lui ra ngoài rồi liền đưa thư và lệnh bài cho Cẩn Hiên.
Cẩn Hiên xem xong vẻ mặt trầm tư. Sao có thể như vậy?
“Rốt cuộc là thế nào? Có chứng cớ rồi các ngươi làm gì mà lại bày ra
vẻ mặt đần thối thế kia?” Dật Hiên thấy hai vị hoàng huynh đều vẻ mặt
trầm tư, lớn tiếng hỏi điều mà Vũ Tình cũng đang muốn biết.
“Chứng cớ đây, ngươi xem đi!” Cẩn Hiên đưa thư và lệnh bài cho Dật Hiên, Vũ Tình cũng tò mò nhìn thử.
“Cái gì, chủ mưu là nước Tinh Nguyệt, điều này sao có thể.” Dật Hiên xem thư xong lớn tiếng thốt lên, vẻ mặt không thể tin nổi.
Vũ Tình mặc dù không biết bọn họ tại sao nhìn thấy lá thư này lại đều có biểu hiện không thể tin như vậy, nhưng nàng nhớ tới những lời nghe
được ở tướng phủ, rõ ràng là cái người tên là Lí Thành gì đó nói ‘nước
Tinh Nguyệt không chịu hợp tác’ còn nói ‘Chỉ chấp nhận dòng họ Âu Dương
là chính thống của Long Hiên’, vừa mới quay đầu lại phái sát thủ tới
giết hoàng đế ư? Đây chẳng phải rõ ràng là có âm mưu sao?
“Khá lắm Ngụy Trọng Hiền, làm việc kín đáo như vậy, hoá ra là một
liên hoàn kế a! Dù có thành công hay thất bại thì hắn đều có thể phủ
nhận tất cả, giỏi, thật sự rất giỏi.” Chính Hiên giận dữ quá mà cười.
“Thật sự không có cách nào bắt được hắn sai?” Dật Hiên liên tục suy sụp nói.
“Chúng ta không chỉ không có cách nào bắt hắn mà hắn còn nhất định sẽ làm lớn chuyện này, ép Hoàng Thượng xử lí sứ giả của nước Tinh Nguyệt,
ly gián quan hệ của chúng ta với nước Tinh Nguyệt, hắn sẽ ngồi im làm
ngư ông đắc lợi.” Cẩn Hiên phân tích nói.
“Hừ, hắn nói xử lí thì phải xử lí sao, chúng ta không làm gì đấy.”
“Hành thích vua là chuyện lớn, việc này không thể để yên được, huống
hồ tất cả mọi chứng cứ hiện tại đều hướng về nước Tinh Nguyệt quốc, lần
này Ngụy tặc là một mũi tên trúng hai con chim a!” Cẩn Hiên giải thích
nói.
Vũ Tình coi như có thể hiểu được: Ngụy Trọng Hiền kia phái tử sĩ tới
giết Tiểu Hiên Tử, mặc kệ có thành công hay không đều đem trách nhiệm đổ lên đầu nước Tinh Nguyệt. Thành công đương nhiên là rất tốt, Tiểu Hiên
Tử và Cẩn Hiên đều chết, mà Tiểu Hiên Tử chưa có con, con gái hắn lại là hoàng hậu, hắn có thể danh chính ngôn thuận phong mình làm nhiếp chính
vương rồi tìm thời cơ để lên ngôi xưng đế. Một khi không thành công cũng có thể giá họa cho sứ giả nước Tinh Nguyệt, lấy tội danh mưu sát hoàng
đế ép Tiểu Hiên Tử xử chết sứ giả, khiến cho nước Tinh Nguyệt và Tiểu
Hiên Tử trở mặt không ủng hộ Tiểu Hiên Tử nữa, hắn chỉ cần cố gắng thêm
một chút thì bên nước Tinh Nguyệt có khả năng sẽ chuyển hướng đi theo
hắn, giúp hắn đoạt được ngôi vị hoàng đế.
Oa! Thật thâm độc, có điều, hì hì, ngươi có kế Trương Lương thì ta có quá lương thê(Vi: câu này Vi hem hiểu nên ko dám chém), trò tiểu xiếc này làm sao đấu nổi với trí tuệ thế kỉ hai mươi mốt của ta,
dù chưa từng tự mình trải nghiệm loại âm mưu kiểu này nhưng xem thì đã
xem mãi rồi, âm mưu thâm hiểm độc ác hơn ở trên TV đều đã chiếu, cuối
cùng đằng nào mà chẳng bị đạo diễn vĩ đại của chúng ta dùng đạo nghĩa
“tà bất thắng chính” phá tan, đằng nào mà chả thất bại. Lần này để ta
làm đạo diễn một lần, không những có thể đập tan kế sách của gian thần
ngươi mà còn làm cho ngươi phải lộ nguyên hình. Tiếp chiêu đi! Hì hì
hi……
“Hoàng tẩu, ngươi không sao chứ! Ngươi cười thật là khủng khiếp a!”
Dật Hiên thấy Vũ Tình lộ ra nụ cười làm cho người ta xương cốt rụng rời, hơi sợ sợ nói, không phải là đang muốn xử hắn chứ!
“A! Không có gì, không có gì.” Vũ Tình lúc này ngẩng đầu lên, vừa
ngây ngô cười vừa lắc lắc đấu, thấy Chính Hiên và Cẩn Hiên đều đang dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm nàng, mà Dật Hiên thì vẻ mặt cứ như gặp
phải ma, nàng nghĩ nghĩ, đã có đạo diễn thì còn phải có diễn viên nữa
mới được! Xem ra ba huynh đệ bọn họ đều có sẵn tố chất, tố chất rất tốt
để làm diễn viên, hì hì, vậy thì chọn các ngươi thôi.
Nụ cười này làm cho da đầu của ba huynh đệ bọn họ cho dù không hiểu gì cũng có chút run lên.
“Hì hì…… Không có gì đâu, các ngươi có muốn khiến cho lão Ngụy Trọng
Hiền kia tự mình giấu đầu lòi đuôi không?” Vũ Tình vẻ mặt vô hại nói với bọn họ.
“Ngươi có cách sao?” Chính Hiên vẻ mặt kinh hỉ nói. Cẩn Hiên cũng bày ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe, Dật Hiên kia lại là vẻ mặt không tin.
“Đương nhiên rồi, các ngươi lại đây.” Vũ Tình vẫy vẫy tay gọi bọn họ, đến khi bọn họ đều đứng ở trước mặt nàng mới thấp giọng đem kế hoạch
của nàng nói ra.
“Tuyệt.”
“Tuyệt.”
“Tuyệt.”
Ba chữ ‘Tuyệt’ vang lên đúng như dự kiến của Vũ Tình, nhìn Dật Hiên
vốn đang từ vẻ mặt không tin bây giờ chuyển thành sùng bái, trong lòng
vô cùng đắc ý. Hì hì hi……