Edit: diepthiendiem
Beta: Viochan
“Quý phi rốt cuộc thế nào? Các ngươi nói
mau thật ra là có chuyện gì hả?” Chính Hiên giận dữ túm cổ các vị Thái
y. Khi vừa gặp Vũ Tình nàng vẫn còn rất khoẻ, sao vừa nói xỉu liền xỉu
luôn như vậy? Không phải là nàng đang đùa với trẫm đấy chứ?
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, theo như kinh nghiệm hành nghề y nhiều năm của vi thần, nương nương……bị trúng độc ạ.” Hắn là tuyệt đối sẽ không chẩn
đoán sai, nhưng loại này độc hắn chưa từng gặp bao giờ, hắn không chắc
chắn rằng có thể giải được. Đương nHiên hắn không dám nói thật cho hoàng đế biết. Điều kỳ lạ là nương nương không phải đang ở lãnh cung sao?
Tại sao lại ở Cẩn vương phủ?
Hoàng đế hoảng sợ:“Cái gì? Trúng độc? Vậy ngươi còn đứng đấy làm gì, còn không nhanh giải độc cho nương nương đi.”
Thái y sợ hãi quỳ xuống, ấp a ấp úng nói:“Hoàng…… Hoàng Thượng, xin
Hoàng Thượng thứ tội, thần vô năng. Độc mà nương nương trúng thần chưa
bao giờ gặp qua. Độc tính rất mạnh, nương nương chỉ sợ là không qua nổi
đêm nay.”
Cẩn Hiên nghe thấy lùi lại từng bước, đâm vào cạnh cái bàn. Vẻ mặt
không dám tin, không đâu, Vũ Tình sẽ không chết. Hắn muốn nàng sống, hắn nhất định phải cứu sống nàng!
Hoàng đế nheo hai mắt lại :“Các ngươi nói gì? Không giải được? Ngay
cả độc của Tình Nhi cũng không giải được, trẫm nuôi Thái y các ngươi để
làm gì?” Không qua khỏi đêm nay, không qua khỏi đêm nay, bão táp cuộn
lên từng đợt trong lòng Chính Hiên.
Toàn bộ Thái y quỳ xuống:“Hoàng Thượng trách tội, thần xin chịu……
Thần sẽ dùng hết sức mình nghĩ ra biện pháp để cứu nương nương.” Người
ta đều nói bát cơm hoàng gia không phải dễ nuốt, lúc nào cũng có thể bị
rơi đầu.
“Hết sức? Trẫm lệnh cho các ngươi nếu không thể cứu sống nương nương
thì mang đầu đến mà tế. Lui ra!” Hoàng đế cho bọn họ lui, nếu Tình Nhi
gặp chuyện không may, trẫm muốn bọn họ phải bị chôn cùng!
“Dạ.” Thái y nhanh chóng chạy ra ngoài, thầm nghĩ bọn họ có thể về thu xếp hậu sự được rồi.
Cẩn Hiên đột nHiên nói:“Hẳn là Mị Ảnh hạ độc.” Mị Ảnh cũng coi như có bản lĩnh, không ngờ lại có thể hạ độc Vũ Tình ngay trước mặt hắn, cũng
tại mình đã quá khinh địch. Đáng tiếc nàng đã chết, có muốn lấy giải
dược từ nàng cũng không thể nữa rồi. Chẳng lẽ Vũ Tình thật sự không qua
được cửa này sao? Không, không đâu, nàng thông minh như vậy, đáng yêu
như vậy, lương thiện như vậy, ông trời sẽ không tàn nhẫn đến thế đâu.
“Tại sao ngươi không bảo vệ nàng? Ngươi không phải đã nói Cẩn vương
phủ rất an toàn sao? Tại sao ngươi không bảo vệ nàng cho tốt?” Hoàng đế
mất đi lý trí nắm lấy vạt áo Cẩn Hiên. Nàng bị trúng độc, hắn đã làm cho nàng bị trúng độc, hắn đúng là vẫn còn tới chậm một bước.
“Là chính nàng muốn chạy ra ngoài.” Nếu không phải vì ngươi nàng sẽ
chạy đi sao? Buồn bực che dấu trong lòng đã lâu của Cẩn Hiên bộc phát,
hắn đã nhịn lâu lắm rồi. Vũ Tình bị thương, chẳng lẽ hắn không lo lắng
không sốt ruột hay sao?
“Biết rõ bên ngoài nguy hiểm như vậy, tại sao ngươi còn để cho nàng đi ra ngoài?” Chính Hiên quát.
“Bởi vì nàng muốn gặp ngươi.” Cẩn Hiên hét lên, lập tức lẩm bẩm nói:“Nàng muốn gặp ngươi, lý do này đủ chưa?”
Chính Hiên chậm rãi buông tay, không ngờ nàng vì gặp trẫm mà đặt
chính bản thân mình vào vòng nguy hiểm. Tình Nhi ngốc quá, ngươi làm cho người ta yêu như vậy bảo trẫm làm sao có thể để ngươi đi được đây?(Vi: ý là ko để chị í chết đc í)
Chính Hiên vọt tới trước giường Vũ Tình, Vũ Tình sắc mặt trắng bệch,
đã không còn khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm nữa. Trong lòng Hoàng đế
cảm thấy trái tim mình như băng giá, cầm lấy tay nàng, la lên, “Tình
Nhi, ngươi mau tỉnh lại được không? Ngươi mở to mắt nhìn trẫm đi, chỉ
cần ngươi tỉnh lại, cái gì trẫm cũng đáp ứng, trẫm sẽ không giam cầm tự
do của ngươi, ngươi muốn đi đâu cũng được, nếu ngươi không thích hồi
cung, trẫm cũng sẽ không ép ngươi nữa. Trẫm chỉ xin ngươi hãy tỉnh lại,
chỉ xin ngươi lại nhìn trẫm một cái thôi. Tình Nhi, ngươi mau tỉnh lại
đi, ngươi không phải thích chơi đùa nhất sao? Trẫm sẽ chơi cùng ngươi,
chúng ta đi thả diều, đi đánh bóng rổ, chúng ta đi chơi cờ, đi ca hát.
Tình Nhi, ngươi biết không? Trẫm thật sự rất thích nghe ngươi hát, thích ngươi hát Tiếu Hồng Trần, thích Niệm Nô Kiều của ngươi. Ngươi nói
đúng,‘Mỹ nhân yêu kiều như vậy, anh hùng ngay cả giang sơn cũng không
cần.’ Trẫm tuy không phải anh hùng, nhưng nếu có thể đổi được nụ cười
của hồng nhan thì trẫm nguyện ý buông xuôi tất cả, chỉ cần ngươi có thể
tỉnh lại…… Tình Nhi……”
Thị nữ đứng bên cạnh nghe thấy liền cảm động lau nước mắt, Hoàng
Thượng thật sự quá si tình! Tuy rằng rất muốn Tiêu cô nương làm Vương
phi của các nàng, nhưng Hoàng Thượng cũng rất tốt, một đế vương như vậy
rất khó có được. Khiến cho các nàng không biết nên ủng hộ ai thì hơn
đây?
Vũ Tình dường như cũng nghe thấy Chính Hiên nói, nhưng mí mắt của
nàng thật sự nặng như chì, rât khó mở mắt. Nàng rất muốn ngủ, không,
không được, Tiểu Hiên Tử hình như đang rất thương tâm. Nàng không thể
khiến hắn phải thương tâm, nàng muốn đứng lên nhìn hắn, dù khó khăn đến
đâu nàng cũng muốn đứng dậy nhìn hắn.
“Tiểu Hiên Tử……” Một tiếng gọi khẽ nhẹ nhàng phát ra từ miệng Vũ Tình.
Cẩn Hiên nghe thấy giọng của Vũ Tình liền nhanh chóng chạy đến trước
giường. Vừa đủ để nghe ba chữ “Tiểu Hiên Tử”, ngay cả trong mơ nàng cũng chỉ nghĩ đến hoàng huynh hắn, một chút cũng không có bóng dáng của hắn. Cẩn Hiên đứng khựng lại, giờ này khắc này người mà Vũ Tình hy vọng ở
bên cạnh nàng hẳn là hoàng huynh chứ không phải hắn.
“Tình Nhi, ta ở đây, ta ở đây, ta đang ở đây cùng ngươi, ngươi đừng
sợ nhé.” Chính Hiên nắm chặt tay nàng, không bao giờ muốn buông ra. Hắn
không nghe lầm, Tình Nhi của hắn thật sự đang gọi tên hắn, nàng thật sự
tỉnh rồi.
Vũ Tình khó khăn chậm rãi mở to mắt, thứ đập vào mắt đầu tiên là
khuôn mặt lo lắng của Chính Hiên, nàng đột nhiên nhẹ nhàng cười, thật ra nàng có muốn nâng khóe miệng lên cũng rất khó, gần như phải dùng hết
sức lực toàn thân mới miễn cưỡng tạo được chút độ cong. Chỉ là nàng
không nghĩ rằng Chính Hiên đang lo lắng cho nàng.
“Tiểu Hiên Tử…… Ngươi…… Không cần lo……lo lắng cho ta, ta……ta không
sao. Ta là Tiêu Vũ Tình mà, ta là……tiểu cường(con gián) đánh không chết
đó, sinh mệnh rất dẻo dai, sẽ không……dễ dàng gameover như vậy đâu. Ta
thật sự không sao……Quân nói, ta sẽ sống rất lâu rất lâu……trường thọ đến
trăm tuổi. Quân……nàng rất tuyệt, tài bói toán của nàng chuẩn lắm, lời
của nàng từ trước tới giờ không…..không ai dám nghi ngờ, cho nên…..nếu
nàng nói ta có thể sống thật lâu thì ta….. nhất định có thể trường thọ…… trăm tuổi……” Tuy rằng nàng vừa rồi bị hôn mê, nhưng nàng vẫn nghe thấy
lời nói của Thái y, nàng cũng hiểu mình không sống được bao lâu nữa, ai
bảo cổ đại lạc hậu không có bệnh viện chứ, nàng không thể rửa ruột được. Nàng cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ biết là nàng không muốn
Chính Hiên đau lòng, chỉ biết là nàng muốn an ủi hắn.
“Đúng, Tình Nhi sẽ không chết, Tình Nhi sẽ không chết.” Lời này cũng
không biết là an ủi Vũ Tình hay là đang an ủi chính hắn. Đột nhiên hắn
cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ
được, hắn làm hoàng đế cái gì, làm vua của một nước cái gì chứ.
“Ừm. Tiểu Hiên Tử…… Ngươi còn nhớ không, ta đã từng nói, ta chỉ là
một người khách qua đường. Nhưng…..Nhưng bây giờ ta thật sự…… Thật sự
muốn vì ngươi mà ở lại. Ta không muốn rời đi…… Tiểu Hiên Tử……” Nàng biết mình có lẽ sẽ không chết, có lẽ nàng sẽ trở lại hiện đại, nàng thực
không muốn rời xa Chính Hiên mà đi.
Trong tình cảnh này, Cẩn Hiên cảm thấy hắn đứng ở đây là dư thừa.
Tuyệt vọng xoay người, không nhìn bọn họ, hắn không thể nhìn nữ nhân
mình yêu và hoàng huynh của chính mình tình ý triền miên, hắn càng không thể tận mắt nhìn Vũ Tình ngã xuống trước mặt hắn.
Chính Hiên hốc mắt đỏ hồng, ôm chặt Vũ Tình:“Không, trẫm không muốn
ngươi đi, trẫm sẽ không cho ngươi đi đâu. Tình Nhi, đừng đi mà……”
“Tiểu Hiên Tử, Tình Nhi cũng……rất muốn rất muốn…… Ở lại bên cạnh
ngươi, rất muốn…… lại được chơi cờ cùng ngươi, rất muốn cùng ngươi khiêu vũ…… Ta muốn dạy ngươi thật nhiều điệu khiêu vũ, thiệt nhiều thiệt
nhiều bài hát. Chúng ta cùng nhau chơi đùa…… Nhưng bây giờ ta…… Thật sự
mệt mỏi quá, mệt mỏi quá rồi, ta muốn ngủ……”
“Không, Tình Nhi, ngươi đừng ngủ, ngươi đừng ngủ được không? Trẫm xin ngươi, Tình Nhi, ta xin ngươi đừng ngủ mà. Ngươi tỉnh lại đi, mở to mắt ra mà xem, ngươi không phải thích tự do, thích ngắm phong cảnh sao?
Trẫm đưa ngươi đi du lịch đại giang nam bắc, du ngoạn thiên hạ, thường
thức hết các món ngon trong, Giang Nam chính là vùng sông nước của quốc
gia ta, nơi đó rất đẹp rất đẹp, ngươi đi nhất định sẽ thích. Còn có
tuyết nơi biên cương, trẫm biết ngươi vẫn luôn thích tuyết……”
Vũ Tình mỉm cười nghe, nhưng nàng thật sự mệt mỏi quá rồi, nàng không thể chịu được nữa…… cánh tay chậm rãi buông thõng……
Chính Hiên trơ mắt nhìn Vũ Tình
chậm rãi hạ tay xuống, điên cuồng hét lên nói:“Không…… Tình Nhi, ngươi
tỉnh lại đi, Tiêu Vũ Tình, trẫm là Tiểu Hiên Tử, trẫm lệnh cho ngươi
tỉnh lại ngay lập tức, Tình Nhi……” Chính Hiên liều mạng loạng choạng lay nàng, hy vọng xa vời rằng có thể lay nàng tỉnh lại. Chỉ có điều Vũ Tình từ trước tới giờ không hề để ý chuyện hắn là hoàng đế, cũng không thèm
nghe lời hắn, lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Thị nữ trong phòng quỳ xuống……
Nghe thấy Chính Hiên hét lên giận dữ, Cẩn Hiên rất nhanh xoay người
lại, chỉ thấy Vũ Tình mặt không còn chút máu ngã vào trong lòng Chính
Hiên, mà Chính Hiên thì đang cực kỳ đau đớn, thị nữ trong phòng quỳ
xuống chỉ có thể nói cho hắn một điều rõ ràng trước mắt: Tiêu Vũ Tình đã chết, người kiếp này hắn yêu nhất, nặng tình nhất– Tiêu Vũ tình đã
chết.
“Vũ Tình……” Cẩn Hiên không dám qua đó, hắn thống lĩnh ba quân, chỉ
huy giết địch, làm kẻ thù bên ngoài nghe tin đã sợ mất mật, ai nghe được ba chữ Cẩn Vương gia này mà không sợ hãi. Hắn đấu tranh anh dũng, sinh
tử đã sớm không còn để ý. Nhưng lúc này hắn thật sự sợ, sợ bước đi gian nan. Còn nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nàng thật hoạt bát, vui vẻ
nhảy lên nhảy xuống ở hòn giả sơn…… Lần thứ hai gặp mặt, nàng che ong
mật cho hắn…… Lần thứ ba gặp mặt……Tất thảy đều hiện lên rõ nét trước
mắt, hắn không tin, Vũ Tình thật sự đã chết như vậy.
Thật lâu sau Cẩn Hiên mới bước lại gần, tay vươn ra muốn thử xem Vũ
Tình còn hô hấp hay không. Hoàng đế đánh hắn:“Đừng đụng vào nàng, bất
luận kẻ nào cũng không được chạm vào nàng, ai cũng không được phép chạm
vào nàng……”
“Hoàng huynh, có lẽ…… Có lẽ còn có thể cứu được thì sao?” Trực giác nói cho hắn biết Vũ Tình chưa chết.“Thái y…… Thái y……”
Thái y nghe vậy, lại nhìn tình cảnh lúc này thiếu chút nữa sợ tới mức đứng không vững, lời nói của Hoàng Thượng còn văng vẳng bên tai, nếu
quý phi nương nương đã chết, bọn họ cũng sẽ bị chôn theo.
Cẩn Hiên nhìn thấy Thái y chân mềm oặt run rẩy liền túm vai hắn lôi
tới, quát:“Chân run cái gì chứ, nhanh đến xem Vũ Tình thế nào đi. Nếu
nàng xảy ra chuyện gì thì bổn vương sẽ diệt cả nhà ngươi.”
Từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy Cẩn Vương gia nổi giận đến như thế, Thái y sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu.
Cẩn Hiên đạp cho hắn một cái:“Nếu ngươi dám ngất, bổn vương sẽ giết ngươi ngay lập tức.”
Ngay cả ngất cũng không cho, Thái y khóc không ra nước mắt. Chỉ đành
phải mạnh mẽ sốc lại tinh thần bắt tay vào làm, chậm rãi đến bên giường. Tay vươn ra để bắt mạch cho Tiêu Vũ Tình.
Chính Hiên trừng mắt nhìn hắn như sắp muốn nuốt hắn đến nơi, ý tứ
thực rõ ràng: Nếu Thái y dám chạm vào Tình Nhi của hắn một chút thôi thì hắn sẽ tru di cửu tộc.
“Hoàng…… Hoàng Thượng, xin……hãy để cho vi thần bắt mạch cho nương
nương.” Đúng là tiến thoái lưỡng nan mà, không bắt mạch thì Vương gia
diệt cả nhà hắn, bắt mạch thì Hoàng Thượng tru cửu tộc hắn, làm được cái chức thái y này đúng thê lương quá!
Cẩn Hiên thật sự không thể để yên được nữa:“Hoàng huynh, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhìn Vũ Tình chết sao?”
Không, hắn không muốn Tình Nhi chết, hắn cần nàng sống, chỉ cần nàng
có thể sống, cái gì hắn cũng nguyện ý đổi. Hắn buông Vũ Tình ra, ý bảo
cho phép Thái y bắt mạch.
Xem mạch, mặt Thái y trắng bệch, một khi chứng thực rằng nương nương
đã chết, cái mạng nhỏ của hắn sẽ không còn. Quên đi, dù sao cũng đều là
chết, hắn chẳng quan tâm nữa, quỳ xuống:“Xin Hoàng Thượng nén bi thương, nương nương đã ra đi rồi ạ.”
Vốn tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ nổi giận lôi Thái y ra ngoài chém
nhưng không ngờ Hoàng Thượng lại có vẻ bình tĩnh đến khác thường, hắn
mỉm cười ngồi ở bên giường, chải tóc cho Vũ Tình, môi hôn lên trán nàng, ôn nhu nói:“Tình Nhi, rất ít khi thấy ngươi im lặng như vậy, ngươi biết không? Ngươi thật sự đẹp quá. Có điều trẫm vẫn thích bộ dáng nghịch
ngợm tinh quái của ngươi hơn, ngươi có biết ngươi mang đến cho trẫm
nhiều kinh hỉ(kinh ngạc + vui sướng) lắm không? Với tính tình của ngươi, không biết có biến thiên đường thành long trời lở đất, gà bay chó sủa
không nhỉ? Trẫm đoán ngươi nhất định sẽ làm thế thật. Ngươi đáng yêu như vậy, người ở chỗ đó nhất định sẽ không ngừng giận ngươi. Nhỡ như bọn họ đều thích ngươi thì phải làm sao bây giờ? Ngươi liệu có thích bọn họ
không? Ha ha……có điều, trẫm sẽ không cho bọn hắn cơ hội này đâu. Bất
luận kẻ nào cũng không thể cướp ngươi đi được……”
Chính Hiên nhẹ nhàng buông Vũ Tình ra rồi đứng lên, đột nhiên rút bội kiếm ra, kề lên cổ mình, quay đầu cười khẽ nói với Vũ Tình:“Lên trời
xuống đất, chân trời góc biển sống chết không rời.”
Cẩn Hiên vươn tay ra nhưng lại sợ hoàng đế quá mức xúc động sẽ làm
chính mình bị thương nên không dám tiến lên:“Hoàng huynh, ngươi đang làm gì vậy?” Hắn đã mất đi Vũ Tình rồi, không thể mất đi cả hoàng huynh
nữa, Long Hiên hoàng triều cũng không thể không có hoàng đế.
Thị nữ, thị vệ quỳ rạp xuống thành hàng dưới chân hoàng đế, hô lên:“Hoàng Thượng, không thể được…… Hoàng Thượng……”
“Hoàng huynh, ngươi hãy lấy đại cục làm trọng, vì chúng sinh trong
thiên hạ mà suy nghĩ cho kĩ, ngươi là hoàng đế của Long Hiên, sao ngươi
có thể không để ý đến thiên hạ, không nghĩ cho lê dân bách tính, chẳng
lẽ ngươi đã quên lời phụ hoàng dặn dò trước lúc lâm chung rồi sao?”
Không ngờ rằng hoàng huynh lại có tình cảm sâu đậm với Vũ Tình đến thế,
ngay cả năm đó khi Tư Đồ cô nương chết hắn cũng không như vậy.
“Tình Nhi đã chết rồi, trẫm sống cũng không còn gì để lưu luyến nữa.
Cẩn đệ, Long Hiên về sau ta giao cho ngươi.” Năm đó tranh giành ngôi vị
hoàng đế, uy tín của Cẩn Hiên cũng rất lớn, với quyền uy hiện tại của
hắn đủ để làm cho thiên hạ thần phục, hắn tin tưởng Cẩn Hiên có thể cai
trị tốt đất nước.
“Hoàng huynh, ngươi không thể làm như vậy, ngươi có nghĩ tới mẫu hậu, có nghĩ tới bọn ta không?” Hoàng huynh, ngươi không thể ích kỷ như vậy, người còn sống là những người đau khổ nhất, ngươi không thể ra đi để
lại bọn ta đau khổ sống tiếp.
“Ý trẫm đã quyết, đừng nhiều lời nữa!” Cho dù còn sống cũng là chỉ là cái xác không hồn mà thôi. Chính Hiên cầm kiếm chuẩn bị chém vào cổ
chính mình.
“Hoàng huynh……”
“Hoàng Thượng……”
Chính Hiên không để ý đến tiêngd gọi của bọn họ, chỉ một lòng thầm
nghĩ phải đi theo Vũ Tình. Dồn thêm sức vào tay, kiếm vừa dịch chuyển cổ đã ứa máu……