Ngạo Khí Hoàng Phi

Chương 47: Chương 47




Edit: Diệp Thiên Điểm Beta: Viochan “Hoàng cô nương, Tình Nhi thế nào? Độc không thể giải được sao?” Nhìn Hoàng Anh mặt lộ vẻ khó xử, Chính Hiên không khỏi lo lắng hỏi.

“Đương nhiên có thể giải.” Quá coi thường bản lĩnh của Hoàng Anh nàng rồi!“Chỉ là……độc mà Tiêu phi nương nương trúng là “Tử long ngâm”, là độc của Tử các trong Thánh Tiên môn chúng ta, ai đã hạ độc vậy?” Thánh Tiên môn không giao thiệp với triều đình, rốt cuộc là ai hạ độc? Nếu nàng giải độc cho Vũ Tình, chẳng phải là đối nghịch với đồng môn hay sao?

“Độc chắc là từ chỗ Xích Âm.” Cẩn Hiên nhớ ra Vô Dạ đã từng nói, hắn truy sát Mị Ảnh, cuối cùng Mị Ảnh được Xích Âm cứu, độc chắc là từ chỗ Xích Âm. Lúc trước hắn cũng thấy rất kỳ quái, Mị Ảnh là sát thủ, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói nàng có dùng độc, vì sao lần này lại sử dụng chiêu này?

“Xích Âm?” Xích Âm nàng cũng biết, người này lòng dạ bất chính, mỗi lần nhìn thấy nàng đều động tay động chân. Nếu không vì là đồng môn thì nàng đã sớm giết hắn rồi. Xích các Các chủ Thánh Xích lần này không biết phái hắn đi làm chuyện gì? Sao lại ra tay với người trong triều đình, lại còn là một nữ tử yếu đuối nữa.

“Hoàng cô nương hẳn là biết hắn. Thánh Tiên môn vốn không đối nghịch với triều đình, nhưng lần này Ngụy Trọng Hiền mưu nghịch(mưu đồ phản nghịch), Xích Âm cũng có tham gia, không biết Thánh Tiên môn nên giải thích với ta thế nào đây?” Thánh Tiên môn là môn phái lớn trong võ lâm, bên trong phần đông là kỳ nhân dị sĩ. Nhất định không thể dễ dàng động võ, nếu không sẽ gây ra một hồi tinh phong huyết vũ.(chiến tranh đẫm máu)

Hoàng Anh tự hỏi:“Có chuyện như vậy sao? Vương gia yên tâm, khi trở về ta sẽ bẩm báo với môn chủ.” Phản đồ Xích Âm này, dám phạm vào môn quy, muốn tạo phản ư? Còn Thánh Xích kia ỷ mình là đệ tử đích truyền của môn chủ mà diễu võ dương oai, cũng chẳng phải cái gì tốt đẹp.

“Hoàng Anh cô nương, việc này sau này nói sau, phải cứu Vũ Tình trước đã chứ?” Bây giờ chuyện quan trọng là tính mạng của Vũ Tình – Cẩn Hiên nghĩ.

“Được.” Hoàng Anh trước tiên xem mạch cho Vũ Tình, sau đó bày ra một đống châm, cắm vào mạch máu Vũ Tình. Lúc lâu sau, nàng rút châm ra, lại lấy một viên thuốc cho vào trong miệng Vũ Tình, bộ dáng đại công cáo thành(thành công, xong xuôi) đứng dậy.

“Hoàng cô nương, như vậy thì được rồi sao? Tình Nhi không sao nữa đúng không?” Chính Hiên ánh mắt nóng rực, hết thảy hy vọng của hắn đều trong vào một câu nói của Hoàng Anh.

“Hoàng Thượng, yên tâm đi. Quý phi không sao cả, đợi nàng tỉnh lại, ta kê cho chút thuốc, nương nương chỉ cần điều dưỡng thêm ít ngày nữa là sẽ ổn.” Đột nhiên cảm thấy vị quý phi này thật hạnh phúc, có một nam nhân yêu mình đến như vậy.

Chỉ chốc lát, Tiêu Vũ Tình thật sự mở đôi mắt mông lung ra, người đầu tiên mắt nhìn thấy chính là người nàng nhớ nhớ nhung nhung, ngồi dậy. Thật ra hoàng đế vì chuyện của nàng, vì nàng tự vẫn, vì nàng xin thuốc, nàng mặc dù không thể đứng lên nói nhưng nàng đều biết hết. Vừa thấy Chính Hiên, liền nhịn không được muốn rơi nước mắt. Người ta quá cảm động mà……

Chính Hiên ôm chặt lấy nàng, hắn sẽ không bao giờ buông tay nữa. Hắn muốn vĩnh viễn ôm nàng như vậy, không bao giờ để cho nàng rời khỏi cuộc sống của hắn. Thật tốt quá, Tình Nhi rốt cục vẫn sống, hắn không mất nàng! Không mất nàng!

Vũ Tình đột nhiên rơi lệ làm Chính Hiên chân tay luống cuống:“Tình Nhi, ngươi làm sao vậy? Vừa rồi châm nhiều như vậy, có phải là rất đau không? Ngươi đừng khóc, ngươi khóc, trẫm cũng không biết phải làm gì cho tốt bây giờ?”

“Ta đâu có khóc chứ, ngươi đừng tưởng là ta cảm động.” Vũ Tình vừa tỉnh dậy liền khôi phục bản tính sĩ diện của nàng .

“Được rồi, ngươi không khóc, Tình Nhi lạnh lùng vô tình.” Chính Hiên nghe theo lời nàng, bây giờ bệnh nhân là lớn nhất mà lại.

Câu nói của Chính Hiên không những không có được khuôn mặt tươi cười của Vũ Tình mà còn có hiệu quả ngược lại. Vũ Tình giận dữ nhướng mắt phượng nói:“Ngươi nói cái gì? Dám nói ta lạnh lùng vô tình?” Đáng giận, Tiêu Vũ Tình nàng rất lương thiện mà. Nếu không nàng làm sao lại cảm động đến mức khóc chứ!

Chính Hiên lúc này mới giật mình thấy mình đã lỡ lời, trầm mặc không nói nữa! Nói nhiều sai nhiều! Vẫn là Dật Hiên nói rất đúng, nữ tử thật sự là không thể sủng, một khi sủng nàng quá, con cừu non ngoan ngoãn cũng có thể biến thành hổ mẹ.

Nhìn đôi vợ chồng đế vương đáng yêu, Hoàng Anh không khỏi cười ra tiếng.

Vũ Tình lúc này mới phát hiện có người lạ đứng bên cạnh, nhìn có vẻ như là nhân sĩ giang hồ, không phải là cái gì mà cao nhân lánh đời đấy chứ? Không đúng không đúng, bình thường cao thủ lánh đời đều rất già. Tò mò hỏi:“Nàng là……”

“Chính nàng đã cứu ngươi. Nàng là Hoàng Anh cô nương, nữ thần y đệ nhất thiên hạ.” Chính Hiên giới thiệu .

“Nữ thần y?” Vũ Tình hai mắt sáng lên định từ trên giường nhảy xuống nhưng lại bị ấn lại.

Chính Hiên khó chịu nói:“Ngươi sao mà ngốc thế hả? Có cần phải hưng phấn đến mức này không?”

“Nữ thần y đó, nữ thần y cổ đại đều rất lạnh lùng đó, võ công lại cao cường, cá tính lại cổ quái, làm người cao ngạo, ngạo thị thiên hạ, không sợ cường quyền. Quả thực là mẫu nữ tử cho thiên hạ học tập nha.” Mới trước đây nàng từng nghĩ tới việc làm bác sĩ, có điều nàng lại sợ nhìn thấy máu, chỉ nhìn lướt qua thôi nàng đã buồn nôn rồi. Cho nên giấc mộng này chỉ có thể ngâm nước nóng thôi!

Hoàng Anh cười đi đến bên giường để Vũ Tình nhìn mình cho rõ. Nàng có hơi thích vị quý phi này! Khó trách hoàng đế lại yêu nàng đến như vậy, quả nhiên không giống người thường.

“Ngươi chính là nữ thần y sao? Giống ý hệt trong tưởng tượng của ta đó. A, ngươi kí tên cho ta được không?” Chữ kí của nữ thần y chắc là rất đáng giá, hơn nữa còn bảo đảm giá trị tiền gửi nha.

“Hả?” Hoàng Anh không hiểu lời nói của nàng, bản thân nàng đây đã cổ quái lắm rồi, không ngờ lại còn có người cổ quái hơn nữa.

“Hoàng cô nương, ngươi chắc chắn độc của nàng tất cả đều được giải hết rồi sao? Có thể còn có chút nào sót lại hay không?” Chính Hiên đặt tay trên trán Vũ Tình, muốn xem xem có phát sốt không.

“Âu Dương Chính Hiên, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi điên rồi hả? Người ta chỉ là rất sùng bái Hoàng Anh mà thôi.”

Vị nương nương này thật sự rất đáng yêu. Hoàng anh cười nói:“Khó trách Hoàng Thượng lại vì ngươi mà uống rượu độc.”

“Cái gì, ngươi vì ta mà uống rượu độc? Sao ngươi lại có thể uống rượu độc, ngươi có làm sao không, có bị trúng độc không? Sao ngươi còn ở đây, mau đi khám thầy thuốc đi. Ta đưa ngươi đi!” Vũ Tình giãy dụa đứng lên. Nàng bị một câu của Hoàng Anh làm cho hoang mang lo sợ, luống cuống tay chân. Tự vẫn vì nàng còn chưa đủ, lại còn uống rượu độc vì nàng, hắn muốn nàng nợ hắn đến bao nhiêu mới đủ đây?

Chính Hiên nhẹ nhàng cười nói:“Ngươi quên là ở đây đang có vị nữ thần y hay sao?” Vũ Tình thật đúng là nói như mưa!

Vũ Tình tự đập một cái vào trán, ảo não nói:“Đúng rồi, sao ta lại ngốc như vậy? Hoàng Anh, ngươi mau cứu hắn đi, ta không muốn hắn chết, ngươi mau cứu hắn đi được không?” Lệ rơi, Vũ Tình vừa ngừng nước mắt lại khóc như mưa.

“Ta sao có thể thật sự bắt Hoàng Thượng uống thuốc độc được? Yên tâm, hắn không sao đâu, ta đã giải độc cho Hoàng Thượng rồi.” Nàng cũng biết đương kim hoàng thượng thánh minh, là vị hoàng đế tốt khó có được, giết hắn sẽ mất lòng lê dân. Nàng cũng không muốn làm tội nhân thiên cổ, đừng hòng nghĩ tới cuộc sống yên bình! Cũng không nhẫn tâm chia rẽ một đôi tình nhân yêu nhau như vậy.

Vũ Tình lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm động rồi lại giận, khóc đánh Chính Hiên:“Sao lại uống thuốc độc vì ta? Ngươi sẽ chết đấy, ngươi có biết không hả? Ta không đáng để ngươi làm như vậy, ta không đáng……” Nhỡ như có một ngày nàng đột nhiên đi xa, trở lại hiện đại, Tiểu Hiên Tử phải làm sao bây giờ? Hắn nhất định sẽ phát điên mất.

Chính Hiên bắt được tay nàng :“Ngươi đáng giá! Ngươi đáng giá! Nếu ngươi xảy ra chuyện thì trẫm sống ở trên đời này mà làm gì?” Chẳng thà đến địa ngục làm một đôi vợ chồng quỷ.

“Vậy ngươi có nghĩ tới không, ta lưng đeo mạng của ngươi, tình của ngươi, ngươi muốn hậu thế nghĩ ta là người tham sống sợ chết sao? Ngươi có nghĩ tới không, cũng như ngươi không thể mất đi ta, ta mất đi ngươi ta cũng sẽ đau khổ, sống không bằng chết. Sao ngươi có thể để ta một mình ở lại trên cõi đời này, thật ích kỷ, quá ích kỉ……”

“Thực xin lỗi, ta không nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ biết ta không thể để ngươi chết. Bất luận phải trả giá gì đi nữa, kể cả mạng của ta ta cũng không thể để ngươi chết được.”

Lệ làm mờ đi hai mắt Vũ Tình, nàng có chút thấy không rõ khuôn mặt tuấn tú của Chính Hiên, nhưng mặt hắn thật sự rất tiều tụy, cả người gầy đi, hốc mắt còn có chút thâm quầng. Vũ Tình đau lòng giơ tay xoa mặt hắn :“Tiểu Hiên Tử…… ngươi thật tiều tụy quá……” Cái gọi là ‘ Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tuỵ’, đại khái chắc chính là như thế này.

Chính Hiên nắm lấy tay nàng, cọ cọ mặt mình:“Chỉ cần ngươi tỉnh lại là tốt rồi……”

Hai người lúc này trong mắt chỉ có lẫn nhau……

Hoàng Anh thức thời rời đi, nàng chúc phúc cho bọn họ, hy vọng bọn họ có thể vĩnh viễn hạnh phúc, giống như bây giờ. Dù sao có thể tìm được một người mình yêu và cũng yêu mình quá khó khăn.

Cẩn Hiên đờ đẫn nhìn hết thảy, hắn đã sớm biết mình thua, thua rất thảm rất thảm. Khi Vũ Tình nghĩ rằng mình sắp chết, trong mắt nàng chỉ có một mình chính hiên, nàng cũng nói ra hết lòng mình. Khi nàng tỉnh lại trong mắt cũng chỉ nhìn thấy Chính Hiên, chưa từng có một chút bóng dáng hắn. Vũ Tình có thể không để ý nguy hiểm chỉ vì đi gặp Chính Hiên, không phải đủ để chứng minh hết thảy sao? Bọn họ trong lúc đó đã sớm không có chỗ cho hắn chen chân. Một màn chân tình này làm cho hắn cảm thấy mình thật nực cười, thật dư thừa…

Nhắm mắt lại, tuyệt vọng xoay người rời đi.

Vũ Tình thấy Cẩn Hiên vẻ mặt đau khổ, trong lòng lo lắng kêu lên:“Cẩn Hiên!” Sao nàng lại có thể làm như vậy trước mặt Cẩn Hiên chứ? Nàng biết mấy ngày nay, Cẩn Hiên không ngủ liên tục túc trực bên giường nàng nói với nàng thật nhiều điều. Vẫn luôn cổ vũ nàng phải kiên cường mà sống! Chính hắn gần như không chợp mắt, không ăn không uống, bất luận thị vệ thị nữ khuyên như thế nào, hắn vẫn không muốn rời đi. Mà bản thân mình hoá ra cũng thương hắn như vậy. Trời ạ, nàng rốt cuộc nên làm sao mới không tổn thương tổn huynh đệ bọn họ đây?

“Ta đi đưa Hoàng Anh ra ngoài.” Cẩn Hiên không xoay người, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Hắn cũng có tôn nghiêm của chính mình, hắn sẽ không để sự yếu đuối của mình lộ ra trước mặt người khác.

“Tiểu Hiên Tử, Cẩn Hiên hắn rất đau lòng, ta phải làm sao để hắn không phải đau lòng đây…..” Nhìn bóng dáng Cẩn Hiên tuyệt vọng rời đi, Vũ Tình trong lòng không chút dễ chịu.

“Làm sao bây giờ ư? Rất dễ dàng mà, ngươi gả cho hắn là được.” Chính Hiên trêu tức nói. Không khí giữa bọn họ thật sự rất lạ, hắn không thích cảm giác như vậy. Vũ Tình không nên đa sầu đa cảm như thế này. Cẩn đệ, là trẫm có lỗi với ngươi, trẫm nhất định sẽ bù đắp cho ngươi thật nhiều.

Vũ Tình cả giận nói :“Ngươi đang nói cái gì thế hả? Chẳng lẽ ngươi không biết người ta thích là ngươi sao?” Sao hắn có thể hiểu lầm tâm ý của nàng như vậy, trong lòng nàng cho tới bây giờ chỉ có hắn. Tuy rằng trước kia từng có mơ hồ, từng có hỗn loạn, từng có lựa chọn, nhưng từ lần trên vách núi cao đó nàng đã hiểu được con tim mình.

Chính Hiên sao có thể không biết chứ? Chỉ là hắn muốn ép nàng nói ra miệng thôi. Mỗi lần đều là hắn đuổi theo nàng đang chạy phía trước, trò chơi truy đuổi này làm cho hắn sợ hãi. Sợ nàng một lúc nào đó sẽ chạy đi, sợ một lúc nào đó sẽ không tìm được nàng.

“Ta biết!” Chính Hiên lại ôm lấy nàng,“Ngươi biết không? Bây giờ ta cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ. Bởi vì ta có được một người độc nhất vô nhị là ngươi.” Ông trời rất thương cho hắn!

“Ta cũng vậy.” Vũ Tình cũng ôm chặt hắn, hạnh phúc này có được không dễ, nàng sẽ không dễ dàng buông ra.

“Hồi cung cùng trẫm đi.” Chính Hiên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lúc này không lừa nàng hồi cung thì chờ đến lúc nào nữa, bỏ qua cơ hội này không biết được bao giờ mới lại có được. Vũ Tình hiếm khi nghe lời như vậy.

Vũ Tình nghe vậy buông Chính Hiên ra, mặt lộ vẻ khó xử:“Ta không thể hồi cung với ngươi được.” Nàng rất muốn vĩnh viễn ở cùng hắn, nhưng nàng không thể chia sẻ trượng phu(chồng) với một đám nữ nhân được, nàng cần yêu là phải trọn vẹn, độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về một mình nàng. Nếu nàng phải chia sẻ tình yêu cùng người khác thì nàng thà rằng lựa chọn ra đi.

“Vì sao?” Tại sao nàng vẫn không muốn theo trẫm hồi cung? Chẳng lẽ nàng còn không từ bỏ được Cẩn đệ sao? Hay là không quên được Vô Dạ?

“Bởi vì trở lại trong cung, ngươi không phải của một mình ta. Ngươi có rất nhiều phi tần, ta không có thể giống như các nàng nhẫn nhẫn nhịn nhịn chờ ngươi ngẫu nhiên đến. Ta cũng không thể độc chiếm một mình ngươi.” Vũ Tình thực bất đắc dĩ nói. Ai bảo người nàng yêu thương là hoàng đế chứ! Nếu hắn không phải hoàng đế, nàng đã sớm đi cùng hắn rồi.

Đúng vậy, hắn là hoàng đế, hắn còn có toàn bộ hậu cung, cuộc sống của hắn không chỉ có một nữ nhân là nàng. Nàng muốn yêu, đối với người khác mà nói, có lẽ thực dễ dàng, nhưng đối với thân là đế vương như hắn rất khó. Không, chỉ là một chút khó khăn mà thôi, hắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

“Tình Nhi, ngươi biết không? Trước kia ta từng hận Dật hiên, cũng hận phụ hoàng của ta.” Chính Hiên đột nhiên nói ra những lời này.

“Tại sao?” Một chút cũng không nhìn ra, tình cảm huynh đệ bọn họ rất tốt mà. Nàng còn luôn cảm thán rằng trong đế vương gia có tình huynh đệ như vậy rất khó. Trong hoàng thất, phụ tử phản bội, chuyện tay chân tướng tàn, nàng xem rất nhiều trên TV.

“Bởi vì trong mắt phụ hoàng, chỉ có Dật hiên. Chưa bao giờ để ta và Cẩn Hiên ở trong lòng. Từ khi phụ hoàng nạp mẹ đẻ Dật Hiên là Vũ phi, hắn không sủng hạnh phi tử nữa. Lúc ấy mẫu hậu của ta là hoàng hậu, phụ hoàng cũng không hề qua chỗ mẫu hậu ta. Mỗi lần mẫu hậu khóc, ta liền hận phụ hoàng. Hắn không ôm ta và Cẩn Hiên bao giờ. Dật Hiên chiếm được tình cảm của phụ hoàng, ta có thể không hận hắn sao? Còn nhớ có một lần Dật Hiên không cẩn thận trượt chân rớt xuống nước, khi đó chúng ta đều còn nhỏ, ta thực sợ hãi. Nhìn Dật Hiên giãy dụa trong nước, bộ dáng rất thống khổ. Ta liền nhảy vào cứu hắn, nhưng thật ra ta cũng không biết bơi lội. Sau khi phụ hoàng tới, hắn cũng nhảy vào trong nước. Nhưng hắn chỉ cứu Dật Hiên, còn ta là được thị vệ cứu lên. Hắn ngay cả liếc mắt một cái cũng chưa từng nhìn ta…… Còn quở trách ta, vì sao không bảo vệ đệ đệ cho tốt.” Chính Hiên nhẹ nhàng khe khẽ nói xong, như thể đang kể câu chuyện của người khác.

Vũ Tình biết trong lòng hắn đau khổ. Người khác nhìn hắn là hoàng tử cao cao tại thượng, cẩm y ngọc thực, có ai biết sinh ra ở đế vương gia khổ sở thế nào.

“Mười năm sau, khi Vũ phi chết, phụ hoàng rất đau khổ. Từ đó về sau không quan tâm triều chính, buồn bực không vui, trầm mặc ở nơi Vũ phi chết, thân thể cũng càng ngày càng kém. Mãi đến ba năm trước đây, đại ca tạo phản, phụ hoàng thương tâm quá độ mà ra đi theo ái phi của hắn. người biết không? Trong lúc phụ hoàng tại vị, hắn vẫn muốn phế đi thái tử là ta, lập đứa con yêu dấu của hắn là Dật Hiên lên làm thái tử. Nếu không phải Dật Hiên không quan tâm đến ngôi vị hoàng đế, luôn muốn tiêu dao thiên hạ, thì có lẽ hoàng đế đã là hắn rồi.”

Vũ Tình cầm tay hắn, muốn an ủi hắn một chút. Kịch bản nghe hình như có điểm giống phiên bản Thuận Trị và Đổng Ngạc phi nhỉ? Có điều Thuận Trị và Đổng Ngạc phi khiến nàng cảm động, đây cũng là nguyên nhân nàng vẫn thích Thuận Dã.(Vi: con 2 ng` kia chăng?)

“Có điều, bây giờ một chút ta cũng không hận phụ hoàng nữa.” Nhìn biểu tình nghi hoặc của Vũ Tình, Chính Hiên giải thích:“Bởi vì ngươi đấy. Là ngươi giúp ta hiểu được, yêu một người căn bản chính là khiến bản thân trầm mê, một khi đã yêu thương thì hết thảy sẽ nghĩ đến nàng, yêu mọi thứ của nàng. Ta hiểu được tình cảm của phụ hoàng đối với Vũ phi, cũng tha thứ cho hắn. Nếu là ta, ta cũng sẽ làm như vậy.” Vũ Tình, cho dù không thể cho ngươi làm hoàng hậu, nhưng hài tử của ta chỉ có thể là do ngươi sinh ra, hắn chính là Thái tử.

“Tình Nhi, kiếp này trẫm chỉ yêu khanh.” Chính Hiên trịnh trọng công khai.

Một câu đánh tan điểm mấu chốt cuối cùng của Vũ Tình, một đế vương có thể làm đến như vậy đã là rất khó rồi, chỉ yêu duy nhất một mình nàng, nàng còn có thể mong gì hơn đây?

“Tình Nhi, ngọc bội này từ lúc ngươi xuất cung trẫm đã muốn đưa cho ngươi. Trẫm đã kết nên hình trái tim ở bên trên, truyền thuyết nói rằng chỉ cần hai người yêu nhau đều đeo nó thì bất luận gặp phải trắc trở gì cũng sẽ được ở bên nhau cả đời. Tình Nhi, ngươi hãy biết quý trọng nó cho tốt, đừng để nó rời khỏi ngươi……”

“Được, ta cam đoan ta nhất định lúc nào cũng sẽ mang theo nó bên mình. Sẽ không để nó rời khỏi tầm mắt, nếu không ta sẽ mất đi ngươi.” Xem như vật đính ước sao? Oa, ngọc bội thật đẹp, là do Chính Hiên đưa nữa. Bất luận hắn đưa cho nàng cái gì, nàng đều thích.

Chính Hiên dùng bàn tay to bịt miệng Vũ Tình:“Không cho nói ngươi sẽ rời xa ta. Ngươi sẽ không đánh mất đâu! Trẫm sẽ không cho ngươi rời đi.”

Vũ Tình nháy mắt lộ ra vẻ ngây thơ vô hại. Chính Hiên buông miệng của nàng ra, đột nhiên phát hiện môi của nàng đỏ mọng kiều diễm ướt át, phá lệ câu dẫn phạm nhân phạm tội, nàng còn đang bĩu môi, cười khẽ càng thêm vài phần đáng yêu. Vũ Tình chạm phải ánh mắt nóng rực của hắn, cũng bị hắn hấp dẫn, đầu óc trống rỗng.

Không khí ám muội quanh quẩn trong phòng……

Mặt Chính Hiên và Vũ Tình càng ngày càng gần, ngay lúc chỉ còn cách nhau 0.00001 li, chợt nghe ‘Bang……’ cửa bị mở ra, một tiểu thị nữ bưng chén thuốc đi vào:“Tiêu cô nương, nô tỳ đưa thuốc đến đây……”

Sao Tiêu cô nương và nam tử bên cạnh đều nhìn nàng như vậy, nô tỳ làm sai cái gì sao? Đúng rồi, nam tử này là ai? Dám đứng ở trong phòng Tiêu cô nương, không sợ Vương gia làm thịt hắn sao? Có điều, nam tử này thật sự rất đẹp trai, ánh mắt hắn cũng rất khủng bố, tự dưng làm cho nàng muốn bỏ chạy.

“Ai cho ngươi vào?” Thị nữ đáng giận cư nhiên dám phá hỏng chuyện tốt của hắn, còn kém một chút nữa thôi mà. Cẩn vương phủ sao lại không quản bọn họ cho tốt. Hay là…… nàng căn bản là do Cẩn vương sai đến.

“Nô tỳ…… Đến đưa thuốc .”Namtử xa lạ này là ai? Nói chuyện sao lại kiêu ngạo như vậy?

“Ngươi không biết chọn đúng lúc sao?” Một chút ý tứ cũng không có, trình độ cẩn vương phủ chỉ có như vậy thôi sao? Xem ra phải bảo Cẩn đệ dạy dỗ cho tốt.

“Nô tỳ……” Thị nữ bị khí thế của Chính Hiên làm sợ tới mức quỳ xuống. Nàng không có làm sai cái gì mà. Tiêu cô nương luôn luôn hiền hoà, cho nên nàng mới có thể không biết trên dưới, không gõ cửa mà vào đấy chứ.

Thấy thị nữ bị Chính Hiên doạ sợ tới mức không nói nên lời, Vũ Tình thật sự không đành lòng, giải vây nói:“Quên đi, Tiểu Hiên Tử, nàng là người mới tới, ngươi không nên trách nàng, Bình Nhi, ngươi đứng lên đi.”

Bình Nhi khi đó mới dám đứng lên, mang ơn nói:“Đa tạ Tiêu cô nương.” Nói xong liền lui ra.

“Chậm đã, ngươi vừa gọi nàng là gì?” Chính Hiên gọi Bình Nhi lại. Vũ Tình là Tiêu phi của hắn, không phải là cái gì mà Tiêu cô nương! Hắn muốn tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết điều đó.

Bình Nhi có điểm không rõ nên ngây ngốc nói:“Tiêu…… Tiêu cô nương ạ.”

“Nhớ kỹ, nàng là Tiêu phi, không phải Tiêu cô nương.”

Bình Nhi vừa nghe liền vui sướng lại gần hỏi:“Thật vậy sao? Tiêu cô nương, ngươi rốt cục cũng đồng ý gả cho Vương gia, làm Cẩn Vương phi của chúng ta rồi. Thật tốt quá, ta phải nói cho mọi người biết, bọn họ nhất định sẽ rất vui. Tiêu cô nương sẽ làm nữ chủ nhân của Cẩn vương phủ chúng ta, chúng ta rốt cục cũng đợi được đến ngày này……”

Bình Nhi không sợ chết nói xong, không phát hiện người nào đó mặt đã càng ngày càng tối sầm lại, đen hơn cả Bao Công.

“Ngươi nghe rõ cho trẫm, nhớ kỹ đây. Nàng là phi tử của trẫm không phải là phi tử của Cẩn vương……” Thị nữ này tái mặt.

“Hả? Không phải chứ, ngươi là……” Bình Nhi giơ tay chỉ vào hắn, chẳng lẽ hắn chính là Hoàng Thượng trong truyền thuyết. Nghĩ đến đây, nàng quỳ xuống ngay lập tức, sợ hãi nói:“Hoàng Thượng, thứ tội! Nô tỳ…… Nô tỳ không biết ngài là Hoàng Thượng. Xin thứ tội……”

“Cút……” Hoàng đế quát.

“Vâng.” Bình Nhi như được đại xá, may mà chỉ là bảo nàng đi ra ngoài, nàng còn tưởng Hoàng Thượng muốn giết nàng chứ.

Sau khi Bình Nhi rời khỏi, Vũ Tình nhìn Chính Hiên:“Ngươi làm gì mà cứ phải cường điệu chuyện ta là lão bà(bà xã) ngươi thế?”

“Lão bà?” Lại là từ Vũ Tình chuyên dùng sao?

“Ý ta chính là thê tử ấy.” Nói cho người cổ đại hiểu thật là khó.

“À. Ngươi vốn chính là thê tử của ta mà.” Chính Hiên chậm rãi ngồi trở lại bên giường.

“Ngươi muốn làm gì?” Vũ Tình cảm giác được hắn không có ý tốt.

“Đương nhiên là làm nốt chuyện chúng ta chưa hoàn thành rồi.”

“Hả?” Lúc Vũ Tình còn mơ hồ thì Chính Hiên đã dùng miệng hôn nàng, không cho nàng có cơ hội nói ……

Hạnh phúc ngọt ngào ……

Chỉ tiếc có người vui mừng, có người đau khổ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.