Edit: Viochan
Trong hoa viên, Tiêu Vũ Tình dựa vào bàn, nhàm chán xoay xoay cái chén, bộ dáng có vẻ có nhiều tâm sự.
Chính Hiên nhìn Vũ Tình đang nhíu chặt mày, rất muốn vuốt thẳng cho
nàng, Tình Nhi làm sao vậy? Từ sau khi hồi cung liền rầu rĩ không vui,
nàng thật sự thích ra thế giới bên ngoài như vậy ư? Đưa nàng về hoàng
cung rốt cuộc là đúng hay không đúng? Tình Nhi đang tức giận với hắn
sao? Tại sao trở lại trong cung lại không thích nói chuyện với hắn nữa,
hại hắn luôn kinh hồn táng đảm(sợ hãi), nghĩ mãi không biết mình đã làm
gì khiến nàng tức giận?
“Tình Nhi, ngươi làm sao vậy? Không vui à?” Chính Hiên rốt cục không
nhịn được đành hỏi, hắn không muốn giận nhau với Tiêu Vũ Tình, làm hắn
phải đau khổ vì không được nói chuyện cùng nàng, thế này thà giết hắn đi còn hơn.
“Không.” Còn dám hỏi nữa, không phải là tại ngươi thì tại ai.
“Không ư? Ngươi xem, lông mày với mặt sắp nhăn đến dính vào với nhau
rồi, người ta nói, nữ nhân hay nhăn mặt sẽ già nhanh, ngươi không sợ
sao?” Nữ nhân rất coi trọng dung mạo, hắn không tin nàng không sợ.
“Sao ngươi biết nữ nhân nhíu mày sẽ già đi? Là Mộng phi nói ư?” Còn
nói là không nghĩ đến nữ nhân khác, sau khi hồi cung, Vũ Tình mới biết
hoá ra Mộng phi đã được phong làm Mộng quý phi, mà Dung quý phi vì bị
mất đi đứa con mà cả ngày cãi nhau trước mặt hoàng đế, yêu cầu hoàng đế
nghiêm trị hung thủ, kết quả lại bị hoàng đế giáng xuống làm phi tử bình thường.
“Oan uổng quá, trời đất chứng giám! Từ sau khi ngươi hồi cung, trẫm
không hề qua chỗ các phi tần khác, Mộng phi đã lâu rồi trẫm còn chưa
nhìn thấy ấy chứ.” Trẫm chỉ muốn ở cạnh ngươi thôi.
“Còn nói ngươi không nhớ nàng?” Vũ Tình mở miệng, thật ra nàng hiểu
tấm lòng Chính Hiên, cũng tin tưởng hắn, nhưng nàng vẫn cứ lăn tăn về
việc trong lòng hắn còn có một người trong lòng.(Vi: Tư Đồ cô nương í)
“Thật sự không có mà, Tình Nhi, rốt cuộc phải thế nào ngươi mới tin
tưởng trẫm đây?” Hoàng đế sốt ruột, sợ Vũ Tình không tin, vẫn là Dật
Hiên nói rất đúng, nữ nhân không thể sủng được, một khi được sủng rồi
thì sẽ cố tình gây sự. Có điều, hắn nguyện ý sủng nàng, khắp thiên hạ
hắn chỉ muốn sủng nàng thôi, Vũ Tình ăn dấm chua cho thấy nàng có để ý
đến hắn, bằng không trước kia tại sao không thấy nàng ghen? Chính Hiên
nghĩ, trong lòng hơi hơi ổn định lại, không muốn bị ăn gắt gao.
“Ha ha ha…… Ngươi nghĩ rằng ta thật sự thích ăn dấm chua thế sao?”
Mặc kệ người kia là ai, dù sao nàng cũng không biết, nàng chỉ cần biết
rằng người Chính Hiên yêu là nàng, vậy là đủ rồi, cần gì phải vì một
người nàng không biết mà giận dỗi với Tiểu Hiên Tử chứ?
“Được lắm, ngươi dám lừa trẫm hả? Trẫm mà không cho ngươi một bài học thì trẫm không tên là Âu Dương Chính Hiên.” Chính Hiên cù nàng, làm
nàng cười đến chết đi sống lại, vội vàng cầu xin tha thứ:“Được rồi được
rồi, lần sau ta không dám nữa, ha ha……”
Cười cũng cười rồi, Chính Hiên đột nhiên ngừng lại:“Lúc Cẩn vương xuất kinh, tại sao ngươi không đi tiễn hắn?”
“Ta không thích những việc như thế này.” Cho dù tương lai phải rời xa Chính Hiên, nàng cũng sẽ lựa chọn lặng lẽ ra đi, không biết vì sao, từ
khoảnh khắc bước lại vào hoàng cung, nàng vẫn luôn có một dự cảm không
tốt, nàng sẽ bị tổn thương mà phải rời khỏi nơi này!
“Nhưng hắn rất hy vọng ngươi có thể đi tiễn hắn mà?”
“Ngươi hy vọng ta đi tiễn hắn sao?” Âu Dương Chính Hiên, ngươi đừng nói với ta là ngươi không ngại.
“Không hy vọng.” Ta hy vọng Cẩn đệ có thể sớm ngày tìm được thực mệnh Thiên nữ, quên đi Vũ Tình, từ nay về sau hạnh phúc vui vẻ, như vậy cũng có thể giảm đi ít nhiều cảm giác áy náy với hắn.
“Vậy ngươi còn muốn để ta đi tiễn hắn.” Gặp mặt cũng sẽ chỉ tăng
thương cảm thôi, gặp lại chẳng bằng không gặp nữa. Đang nói chuyện, cung nữ bưng lên một bát thuốc màu đen, Vũ Tình uống thuốc này nhiều quá đến mức phát sợ:“Lại phải uống thuốc sao, ta không uống đâu.”
“Ngươi mới bị trúng độc, dư độc chưa thanh(chất độc chưa tan hết),
Hoàng Anh nói nhất định phải uống.” Chuyện gì cũng có thể chiều nàng,
nhưng chuyện liên quan đến sức khoẻ hắn không thể mặc kệ được.
“Ta không muốn uống đâu, đắng lắm.” Nếu đang ở hiện đại thì tốt rồi,
một viên thuốc nhỏ đơn giản là giải quyết xong, làm gì mà phải uống
thuốc đắng như vậy chứ? Không muốn không muốn, đánh chết cũng không
uống.
“Ngoan nào, nghe lời đi, nếu không, trẫm bón cho ngươi nhé.” Hoàng đế ái muội đem thuốc giơ ra trước mặt nàng.
“Ngươi bón ta cũng không uống, sẽ không uống sẽ không uống……”
“Ngươi chắc chắn thật sự không cần uống?” Sao mà mỗi lần bắt nàng
uống thuốc đều khó như vậy chứ? Hắn đường đường là một hoàng đế mà lại
phải đi làm cái chuyện dỗ trẻ con này.
“Nói không uống là không uống mà.” Nàng không tin Chính Hiên có cách khiến nàng ngoan ngoãn nghe lời.
“Namnhân muốn làm cho nữ nhân nghe lời, rất dễ dàng.” Hoàng đế dí sát mặt vào trước mắt Vũ Tình, Vũ Tình đã sớm đoán được hắn có chiêu
này, lắc mình tránh thoát, cười dài nói:“Đáng tiếc chiêu này vô dụng với ta, đừng quên ta đã từng dùng nó rồi nha.”
“Vậy ngươi cảm thấy ngươi đánh thắng được ta sao?” Vũ Tình làm sao có thể là đối thủ của hắn được chứ?
“Hì hì, đánh không lại, nhưng ngươi sẽ đánh ta thật sao?” Thách ngươi đó! Nếu ngươi dám khi dễ ta chỉ một chút thôi, ta sẽ lập tức chạy lấy
người.
“Không, ngươi đang thách trẫm hả?” Lần trước bởi vì chuyện Dung phi
mà tát nàng một cái, đến bây giờ hắn vẫn còn hối hận, hắn nào dám động
thủ với nàng, chẳng lẽ không sợ nàng sẽ lại khó chịu rồi chuồn ra khỏi
hoàng cung Yên Vũ lâu kia sao? Nếu Cẩn vương từ biên cương trở về mang
nàng đi thì làm sao bây giờ? Hắn không quên lời Cẩn hiên nói với hắn
trước khi đi, huống hồ lại còn cả mấy chuyện trúng độc làm hắn chịu
không nổi.
“Đúng vậy, ta đang thách ngươi đấy.”
“Vậy thì trẫm phải nghĩ cách để phản kích thôi.” Bàn tay to của Hoàng đế vươn ra, Vũ Tình thình lình rơi vào lòng hắn, Chính Hiên gian trá
nhìn nàng, rất có phong cách con sói xấu xa ăn thịt thỏ trắng bé nhỏ.
Vũ Tình phản thủ vì công(lấy phòng thủ làm tấn công), hôn hắn trước,
dù sao cũng không thể mỗi lần đều bị động như vậy được, nàng là một nữ
nhân cường của thế kỉ hai mươi mốt đổi mới cơ mà, đâu phải mấy nữ nhân
cổ đại chỉ biết e lệ chờ người ta tấn công.
Chính Hiên thật ra lại rất thích thú với sự chủ động của Vũ Tình,
không bá đạo như trước mà lần này nụ hôn của hắn với nàng thật ôn nhu,
mềm mại…… Hai người hôn vong tình, lại còn quên rằng nơi này là ngự hoa
viên, là địa điểm công cộng, lại còn là nơi mà các phi tử thích đi nhất, đương nhiên rất nhiều phi tử không dám tiến đến quấy rầy, lượn qua đằng xa xa, chỉ duy có một người là ngoại lệ.
“Nô tì tham kiến Hoàng Thượng.” Mộng phi chậm rãi hành lễ, lâu rồi
không gặp, Vũ Tình phát hiện Mộng phi lại xinh đẹp thêm vài phần, dáng
người cũng đẫy đà lên không ít nhưng nhìn không béo chút nào, không
những thế còn rất hợp với vẻ tươi cười của nàng. Nàng vẫn như trước là
một Mộng phi yếu đuối, điềm đạm đáng yêu, khiến người ta yêu mến.
Vũ Tình cứ như đứa trẻ bị bắt quả tang ăn vụng, nhảy xuống khỏi người Chính Hiên. Nàng dù có kiêu ngạo thế nào, có không để ý đến người khác
thế nào thì cũng chỉ là một tiểu cô nương mười tám tuổi thôi.
“Là Mộng phi sao, đứng lên đi.”
Mộng phi không lập tức đứng lên, bởi vì theo như bình thường, Hoàng
Thượng sẽ đích thân đỡ nàng đứng lên. Nhưng lúc này lại không như vậy,
Chính Hiên không đến đỡ nàng, còn đang bận dỗ tiểu mỹ nhân của thuốc
nữa:“Tình Nhi, thuốc nguội càng đắng, mau uống nhanh lên đi, ngoan ngoãn uống đi nhé?”
“Đã nói là không uống rồi mà.” Nàng không phải đang làm nũng, mà là
thật sự không muốn uống, đắng lắm! Cả đời nàng chưa từng phải nếm vị
đắng, nàng là chiếc chìa khóa vàng xuất thế, một người được hưởng thụ
ngàn vạn sủng ái, là thiên kim đại tiểu thư của đế quốc Lăng thị, là hòn ngọc quý duy nhất trên tay cha mẹ. Đến nơi này, lại có hoàng đế và
Vương gia sủng nàng, che chở nàng, coi nàng quan trọng hơn cả tính mạng
của mình, không biết có một ngày nếu nàng phải chịu khổ thì có thể chống chọi được hay không? Nàng không biết rằng một trận bão táp đang chờ
nàng phía trước.
Đã không được để ý đến thì có làm cái gì cũng phí công, ở lâu trong
cung Mộng phi chẳng lẽ lại nhìn không thấu điểm ấy, nàng thức thời đứng
lên, trên mặt vẫn lộ vẻ mỉm cười, đầu quyền trong tay nắm chặt, nàng
không cam lòng!
“Tình Nhi, nếu ngươi uống trẫm sẽ nói cho ngươi biết một chuyện, thú
vị lắm.” Với những người ham chơi thích náo nhiệt như nàng chỉ còn cách
này thôi.
“Chuyện gì?” Quả nhiên làm khơi gợi lòng hiếu kỳ của nàng.
“Ngươi uống trước rồi nói sau.”
Vũ Tình nhìn thoáng qua bát thuốc đen đen kia, nhắm mắt lại, bịt mũi, bộ dáng thấy chết không sờn đổ thuốc vào miệng, vừa uống xong, miệng
còn chưa kịp ngậm, hoàng đế liền đút cho một viên mứt táo, nếu không
phải vì tốt cho sức khoẻ của nàng thì hắn cũng không nhẫn tâm ép nàng
uống thuốc, hắn biết là rất đắng, nếu hắn có thể chia sẻ vị đắng này thì tốt quá.
“Ta uống xong rồi, ngươi nói nhanh lên, có chuyện gì vậy?”
“Vài ngày nữa chính là sinh nhật trẫm, đến lúc đó sẽ có rất nhiều sứ
giả ngoại quốc đến mừng thọ, bọn họ mang đến rất nhiều ý tưởng thú vị,
ngươi nhất định sẽ thích.”
“Tiểu Hiên Tử, sinh nhật của ngươi á?” Sinh nhật Tiểu Hiên Tử, nhất định phải cho hắn một niềm vui thật bất ngờ.
“Ừm, hôm đó trẫm chờ niềm vui bất ngờ của ngươi đấy.” Hắn biết Tình
Nhi nhất định sẽ cho hắn một niềm vui sướng không tưởng tượng được,“Trẫm có một số việc phải xử lý, Mộng phi, chăm sóc Tiêu phi cho tốt.” Ra
lệnh xong, vừa dứt lời liền bước đi, không thèm liếc mắt nhìn tới Mộng
phi lấy một cái.
“Dạ.” Muốn ta chăm sóc nàng? Ngươi không hề liếc mắt nhìn ta lấy một
cái, câu nói đầu tiên và duy nhất với ta lại là bảo ta chăm sóc nàng,
nàng cần ta chăm sóc sao? Nàng có được sự sủng ái độc nhất vô nhị, ngay
đến cả Thái Hậu cũng thập phần yêu thương nàng, hậu cung này đến ông
trời còn dưới nàng, không chấp nhận có chỗ cho bất cứ người nào khác,
chỉ là ta và nàng đều là quý phi mà ở trong lòng các ngươi vẫn có sự
chênh lệch. Ngươi còn muốn ta chăm sóc cho nàng, đúng là nực cười, Hoàng Thượng, ngươi không biết ngươi nói những lời này với ta tàn nhẫn đến
thế nào đâu.
Chẳng ai lại đi nghĩ thế cả, người ta không phải trẻ con, sao phải
cần người khác chăm sóc chứ? Huống hồ nàng cũng không thích Mộng phi,
chưa nói đến việc chuyện kia có liên quan đến nàng hay không, chỉ là
người tình địch này nàng không thể nào coi như chị em tốt được, hoàng
hậu nói rất đúng: Người thân thiết nhất thường thường là người làm ngươi tổn thương sâu sắc nhất, có yêu, mới có tổn thương, mới có thể đau thấu tâm can, không có yêu, là có thể có được ý chí sắt đá, sẽ không bao giờ bị tổn thương.
“Tiêu phi, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Chúng tỷ muội đều rất nhớ ngươi đó.”
“Thật sao?” Các nàng có mà ước gì ta không trở lại thì có, ta cứ cố tình không cho các ngươi toại nguyện đấy.
“Mấy ngày nay, Hoàng Thượng cũng rất nhớ ngươi, Hoàng Thượng mỗi ngày đều nói với nô tì, hắn nhất định phải đón ngươi về, Tiêu phi, Hoàng
Thượng đối xử với ngươi thật tốt, ngươi không biết là ở trong cung có
bao nhiêu người hâm mộ ngươi đâu.”
Hâm mộ? Chỉ sợ càng nhiều là ghen tị, là nghĩ cách làm sao để hại ta
thì có? Đợi đã, nàng vừa rồi nói cái gì cơ,“Ý của ngươi là, Hoàng Thượng mỗi ngày đều ở chỗ ngươi?” Tiểu Hiên Tử chết tiệt, ngươi đã đồng ý với
ta ta cái gì hả.
“Đúng vậy.” Mộng phi cười đến nhu tình mật ý, y hệt một nữ nhân đang
chìm đắm trong tình yêu, đột nhiên nụ cười trên môi nàng biến mất: “Có
điều, nay Tiêu phi đã trở về, Hoàng Thượng đương nhiên là phải về bên
cạnh Tiêu phi, nô tì biết, trong lòng Hoàng Thượng, Tiêu phi là quan
trọng nhất, không ai có thể thay thế được vị trí của ngươi, Tiêu phi cứ
yên tâm đi.”
“Ta cái gì cũng không yên tâm nổi.” Hừ, thiếu chút nữa bị ngươi lừa,
muốn ly gián ta và Tiểu Hiên Tử đâu có dễ dàng như vậy? Ta chẳng có lý
do gì mà tin ngươi chứ không tin hắn, trò xiếc này ta chơi từ hồi tiểu
học, tính ra ta là tiền bối của ngươi đấy.
Mộng phi biến sắc:“Tiêu phi, chúng ta có phải là có chuyện gì hiểu lầm nhau không? Ngươi……”
“Không, chẳng có hiểu lầm gì cả! Ngươi vẫn cứ là ngươi, là một Mộng
phi hiểu lí lẽ, xử sự đúng mực, dịu dàng săn sóc, lương thiện hiểu lòng
người, ta cũng vẫn cứ là ta, vừa ngoan độc lại tà ác, còn có thể hại con của người ta cơ mà!” Vũ Tình cười đến chân thật sáng rỡ, lại làm cho
người ta không rét mà run.
Mộng phi không kích động thất thố như Vũ Tình tưởng tượng, vẫn tươi
cười như cũ, giống như lần đầu hai người gặp mặt, không khỏi làm Vũ Tình hoài nghi mình có phải đang hiểu lầm nàng hay không, người kia nhỡ đâu
không phải nàng thì sao?
“Bản cung không hiểu ý của Tiêu phi.”
“Ta không có ý gì khác, Mộng phi đa nghi rồi.” Nhưng mặc kệ là phải
hay không phải, tóm lại hại nhân chi tâm không thể có, phòng nhân chi
tâm không thể vô.( Ivy: tâm địa hại người không thể có nhưng cảnh giác,
đề phòng người khác cũng không thể thiếu )
Xa xa một thân ảnh màu lam đang đi về phía bên này, người đó càng
nhìn càng giống Lam Nhi, chẳng lẽ Lam Nhi đã quay lại rồi? Vũ Tình hưng
phấn đứng lên, đi về phía bóng người kia, nàng đã lâu không gặp Lam Nhi
rồi, nghĩ lại, trong khoảng thời gian Lam Nhi về quê thăm mẹ thật sự đã
xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, nàng đang có một đống tâm sự muốn tìm một người để kể ra hết đây.
Đúng là Lam Nhi rồi, Vũ Tình nhìn rõ người đi tới, lập tức lao đến,
ôm nàng một cái nồng nhiệt, nhưng Lam Nhi hình như rất lạnh nhạt, Vũ
Tình cảm nhận được nàng đang khóc nức nở, nhưng không phải là lâu lắm
không gặp, cảm động vui mừng quá mà khóc. Vũ Tình nghi hoặc buông ra
nàng, lại phát hiện mắt Lam Nhi sưng đỏ, xem ra đã khóc rất lâu rồi.
“Lam Nhi, ngươi làm sao vậy?” Ai bắt nạt Lam Nhi nhà nàng, nàng nhất định phải bắt hắn trả giá đắt.
Vũ Tình vừa hỏi, nước mắt Lam Nhi cứ như nước sông vỡ đê, liên miên
không dứt, khóc nói:“Tiểu thư…… Tiểu thư, mẹ……mẹ ta đã chết……”
Vũ Tình sợ hãi nói:“Sao lại thế được? Được rồi, Lam Nhi, ngươi đừng
khóc nữa, ngươi khóc ta đau lòng lắm, đừng khóc nữa, được không? Nói cho ta biết, mẹ ngươi……mẹ ngươi sao bà lại chết?” Nếu là bị kẻ gian làm
hại, nàng nhất định báo thù giúp bà.
“Mẹ ta……Bà bị bệnh mà chết. Trước kia ta không biết hoá ra bệnh của
bà lại nghiêm trọng như vậy, mỗi lần ta về thăm, bà cũng không nói cho
ta biết, còn cố ra vẻ mạnh mẽ, nói bệnh của bà sắp khỏi rồi,
nhưng……nhưng lần này ta về, mới biết hoá ra bà đã sắp không chịu được
nữa…… Trước kia ta cho rằng mình không có cha, mỗi lần nhìn thấy nhà
người khác có cha yêu thương, ta liền hỏi mẹ: Tại sao ta không có cha,
nhưng…… Mỗi một lần nhắc tới cha ta, bà đều khóc. Trước khi lâm
chung……rốt cục mẹ cũng nói cho ta biết thân thế, hoá ra……hoá ra ta có
cha, không ngờ cha ta lại chính là……”
“Tiêu phi.” Mộng phi đi tới, ngắt lời Lam Nhi,“Nàng chính là tỳ nữ Lam Nhi của ngươi sao?”
“Tham kiến Mộng phi.” Lam Nhi nhìn chằm chằm Mộng phi, ánh mắt phức
tạp làm cho người ta nhìn mà không hiểu, lần đầu tiên cảm thấy Lam Nhi
không hề là một tờ giấy trắng thuần khiết không tỳ vết, nàng trước kia,
mặc dù được Vũ Tình dạy dỗ không được nhát gan như vậy, nhưng tư tưởng
về tôn ti khác nhau đã sớm ảnh hưởng sâu sắc, nàng tuyệt đối sẽ không
dám nhìn Mộng phi như vậy.
“Lam Nhi không cần đa lễ.” Mộng phi nâng nàng dậy, nhẹ nhàng vỗ lên
tay nàng, lại nói:“Các ngươi lâu rồi không gặp, tất nhiên có rất nhiều
chuyện muốn nói, bản cung không quấy rầy hai vị tâm sự nữa.”
Sao nàng lại biết ta và Lam Nhi đã lâu không gặp, chẳng lẽ vẫn luôn
phái người theo dõi sao? Vũ Tình nhìn thân ảnh khuất dần của Mộng phi,
càng ngày càng cảm thấy này nữ nhân có điểm kì lạ, không thể coi thường.
“Lam Nhi, nàng vừa rồi có làm gì ngươi không, thân thể ngươi có chỗ
nào không thoải mái không?” Nàng không quên rằng có người am hiểu dùng
độc hại ngươi.
“Không có ạ, Mộng…… Mộng phi sao lại làm gì ta được? Mộng phi nương
nương không phải là người tốt sao?” Lam Nhi nhìn về phía con đường Mộng
phi đi, ánh mắt làm cho người ta đoán không ra, trước kia ở trước mặt Vũ Tình, Lam Nhi giống như một tờ giấy trắng, tâm tư của nàng, suy nghĩ
của nàng, Vũ Tình đều hiểu rõ, nhưng bây giờ nàng bắt đầu không hiểu nổi rồi, chẳng lẽ mọi người trên toàn thế giới thay đổi, Lam Nhi cũng thay
đổi sao? Không, Lam Nhi trưởng thành rồi, mỗi người đều phải lớn lên,
Lam nhi cũng không còn là tiểu cô nương đơn thuần kia nữa, nói không
chừng lần này xuất cung, nàng đã tìm được hoàng tử bạch mã trong lòng,
mà có khi là vì mẹ nàng chết, nàng nhất thời không thích ứng được.
“Lam Nhi, ngươi vừa rồi nói cha ngươi cái gì cơ?”
Lam Nhi lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng:“Cha ta? Cha ta…… Ta không biết.”
Vũ Tình nghi hoặc nhìn nàng……