♥Edit: Viochan♥
Kỳ quái, nương nương chẳng qua chỉ là ngủ thôi mà. Tại sao Hoàng Thượng lại lo lắng thế này? Cứ như nương nương
bị bệnh gì không chữa được ấy? Có điều, chỉ cần nương nương không sao là tốt rồi. Bằng không chắc chắn Hoàng Thượng lại lấy Thái y bọn họ ra
khai đao mất. Lúc trước Thái y kia bị Hoàng Thượng và Vương gia làm cho
sợ tới mức bây giờ còn đang xin nghỉ cơ mà.
“Hoàng Thượng, nương nương mạch đập ổn định, hô hấp thông thuận, chỉ là đang ngủ thôi ạ.” Hơn nữa còn là ngủ rất ngon.
Lời vừa nói ra dọa chết không ít người. Người ta lo lắng bị đòi mạng, nàng thế mà lại nằm ườn ra ngủ. Chúng phi sắc mặt không tốt, nhất là
Dung phi đã khó coi đến cực điểm. Nàng ta cố ý, nàng ta nhất định cố ý,
vì trả thù chuyện lúc trước Hoàng Thượng tát nàng ta một cái vì nàng,
nên mới cố ý té xỉu ngay khi nàng đụng vào trang sức của nàng ta.
Hoàng Thượng vẫn không tin, làm gì có ai nói ngủ là ngủ luôn như thế
chứ? Ngủ thế đúng là quá nhanh mà? Không đúng, nhất định có vấn đề.
“Ngươi nói cái gì?”
“Bẩm Hoàng Thượng, nương nương ngủ rất say ạ.” Nương nương, ngươi đừng làm hại Thái y đáng thương chúng tôi chứ.
“Lang băm, ngay cả nương nương bị bệnh gì cũng không chẩn đoán được, còn dám nói nàng đang ngủ, triệu tất cả Thái y đến đây cho trẫm.” Tình
Nhi, ngươi yên tâm, bất kể ngươi bị bệnh gì, trẫm cũng sẽ không ghét bỏ, rời xa ngươi.
Các Thái y nhìn nhau, bọn họ nên nói thế nào đây? Nói nương nương
bệnh rất nặng, Hoàng Thượng nhất định sẽ giận dữ. Nói không chừng còn
lôi tất cả bọn họ ra ngoài chém. Nói nương nương đang ngủ, Hoàng Thượng
lại không tin, nương nương, ngươi thật đúng là hại chúng tôi đến thảm
rồi.
Nhìn các Thái y lông mày đã nhăn đến độ sắp ép chết được ruồi, Hoàng
Thượng lập tức hiểu ra điều gì đó. Hắn đột nhiên cảm thấy đôi chân bình
thường nhẹ nhàng vào lúc này lại như nặng ngàn cân, muốn nhấc lên cũng rất khó khăn. Thong thả tới bên giường Vũ Tình, nhẹ nhàng cầm tay
nàng:“Tình Nhi, không phải sợ. Trẫm sẽ ở bên cạnh ngươi, bất luận ngươi
có biến thành cái gì, trẫm cũng sẽ không rời nửa bước.”
Lời nói của Hoàng Thượng thực cảm động, nhưng các Thái y thật sự
không chịu nổi nữa, cắt ngang màn tự biên tự diễn của Hoàng
Thượng:“Hoàng Thượng, nương nương thật sự là đang ngủ ạ.” Tại hiện
trường có người ngất, một đám quạ đen phô trương bay qua……
“Các ngươi đừng có lừa trẫm nữa, trẫm sẽ không trách tội các ngươi
đâu.” Vũ Tình là người có tâm địa lương thiện, nàng cũng sẽ không hy
vọng trẫm giận chó đánh mèo đâu.
Thái y cùng tất cả mọi người xung quanh đồng loạt té xỉu. Cuối cùng
may mà có người thông minh nói:“Nương nương có thể là vì lần trước trúng độc, chất độc còn dư lại chưa tan hết nên dễ dàng mệt mỏi. Để vi thần
kê thuốc, loại bỏ hết tàn dư của chất độc trong người nương nương thì
nương nương sẽ tỉnh lại thôi ạ.” Hoàng Anh chữa bệnh sao có chuyện chất
độc chưa tan hết được chứ, những lời này trăm ngàn không thể để nàng
nghe thấy.
Chính Hiên nhìn về phía Vũ Tình nằm trên giường, nàng hình như đúng
là đang ngủ rất say. Đáng giận, muốn ngủ cũng không thông báo một tiếng, làm hắn sợ hết cả hồn. Hại hắn mất mặt trước bao nhiêu người. Đợi nàng
tỉnh lại, nhất định phải dạy dỗ nàng một trận, không thưởng cho nàng mấy phát “tre lát mỏng” đánh cho mông nàng nở hoa mới là lạ. Sinh nhật
hắn, nàng không thèm cùng hắn chúc mừng mà lại ngủ thế này là sao? Ham
muốn của hắn bị nàng khơi lên rồi thì ai chịu trách nhiệm đây?
“Hoàng nhi, Tình nha đầu không sao là tốt rồi. Chắc nàng mệt quá rồi
nên mới ngủ thế. Ngươi đừng trách nàng! Được rồi, ai gia cũng phải về
đây.” Nha đầu kia sao lại đáng yêu đến thế chứ? Bà vẫn luôn muốn có một
nữ nhi(con gái), nếu nàng là nữ nhi của bà thì tốt biết mấy. Có điều hai hoàng nhi của bà chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.
“Nhi thần cung kính tiễn mẫu hậu.” Rồi quay sang nói với chúng phi:“Các ngươi cũng lui ra đi.”
Chúng phi mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì khác
ngoài việc lui xuống, Dung phi trước khi đi không quên hung hăng trừng
mắt lườm Vũ Tình nằm trên giường một cái, thù này, nàng nhất định sẽ
báo.
Chính Hiên tức giận bừng bừng nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt ngọt ngào khi ngủ của Vũ Tình thì tất cả đều tan thành mây khói, hắn đột nhiên
cảm thấy bản thân mình thật không có chí khí, tại sao không thể tức giận với nàng được thế này?
“Ngươi ấy, rốt cuộc có phải là bảo bối trời ban cho trẫm không? Hay
là được phái đến để tra tấn trẫm, hại trẫm một lòng vui vì ngươi, buồn
vì ngươi?” Chính Hiên nhẹ nhàng nhéo chóp mũi của nàng, tràn đầy cưng
chiều, sủng nịnh.
Vũ Tình đột nhiên trở mình một cái, khẽ khàng nói:“Tiểu Hiên Tử……”
“Ngươi đang nằm mơ thấy trẫm sao? Điều này có phải chứng tỏ rằng trẫm đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng ngươi rồi không?” Chính
Hiên lòng tràn đầy vui mừng, hôn nhẹ lên hai má nàng. Đột nhiên trong
đầu Chính Hiên loé lên một ý niệm tà ác, di chuyển người Vũ Tình, chính
hắn cũng leo lên giường nằm. Nghĩ đến phản ứng sáng mai khi tỉnh lại của Tình Nhi, hắn liền thấy vui vẻ. Nhất định phản ứng sẽ rất phong phú
đây! Hắn cam đoan, chỉ là ngủ cùng nhau mà thôi, hắn tuyệt đối sẽ không
có bất cứ hành vi quấy rối nào với nàng, hắn đã đồng ý chờ đến khi Vũ
Tình cam tâm tình nguyện. Tại sao Tình Nhi đến tận bây giờ vẫn chưa thể
hoàn toàn tiếp nhận hắn? Theo lý thuyết, Vũ Tình là thê tử của hắn, hơn
nữa Vũ Tình cũng đã nói yêu hắn, hai người không phải chưa từng có hành
động thân mật với nhau, nhưng vẫn cứ cảm thấy giữa bọn họ có một bức
tường chưa thể phá bỏ. Khi nào thì nàng mới hoàn toàn tiếp nhận được hắn đây?
“Tình Nhi, nói cho trẫm biết, trẫm còn phải làm gì mới hoàn toàn
chiếm được trái tim ngươi?” Hoàng đế ôm nàng tiến vào mộng đẹp, thật ra
có thể được thế này hắn đã mãn nguyện lắm rồi. Một hoàng đế mà lại làm
được như vậy, hắn quá si tình chăng? Hay là phải nói hắn ngu ngốc đây?
Trong mơ
“Ngạo Tuyết, sao ngươi lại đột nhiên gọi ta?” Ta vô duyên vô cớ ngủ thiếp đi thế này, nhất định sẽ làm Tiểu Hiên Tử hết hồn.
“Sao vậy? Ngươi đang bận gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là sinh nhật của Tiểu Hiên
Tử ấy mà.” Thật ra như vậy không phải là không tốt, dù sao nàng cũng
không muốn phải chúc mừng sinh nhật hắn cùng nhiều nữ nhân khác như
vậy.“Đúng rồi, Ngạo Tuyết, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, Nam Cung Quân là ai?”
Ngạo Tuyết khẽ nhíu mày:“Nam Cung Quân, ngươi gặp hắn rồi sao?”
“Nói như vậy là ngươi thật sự biết hắn hả? Ngươi với hắn có quan hệ gì vậy?” Không phải là bị ta đoán trúng thật đấy chứ?
“Hắn là bạn tốt học cùng trường với ta, trước kia bọn ta học cùng một trường tư thục. Hắn là một người có tài, giao tình giữa bọn ta cũng coi như không tệ.”
“Không phải hắn thích ngươi đấy chứ? Hay là ngươi thích hắn?” Nếu là
thế thật thì khó rồi, Ngạo Tuyết đã có bạn trai. Tuy rằng Doãn Thiếu
Phong trước kia có hơi lăng nhăng, nhưng theo như lời Ngạo Tuyết nói thì hắn đã thay đổi rất nhiều vì Ngạo Tuyết rồi.
“Hắn đã từng thích ta. Nhưng hắn là loại công tử trăng hoa, ta chỉ
coi hắn là bạn mà thôi. Ta nghĩ hắn cũng không thật lòng với ta đâu. Sau đó, hình như hắn thật sự thích một nữ tử, nhưng không biết vì sao hắn
lại đột nhiên từ quan, từ đó về sau bặt vô âm tín. Ngay cả Nam Cung gia
cũng không biết hắn đi đâu. Không ngờ bây giờ hắn lại xuất hiện. Tính
cách hắn mặc dù quái dị nhưng cũng không phải là người xấu.”
“Trong lòng ngươi có ai là người xấu sao?” Ngạo Tuyết thật là quá
lương thiện, ngay cả đại thiếu gia Doãn Thiếu Phong vừa hư đốn vừa trăng hoa kia cũng bị nàng cảm hóa, lợi hại đúng không? Nam Cung Quân tại sao lại đột nhiên từ quan, rời khỏi đất nước? Nhất định là bị nữ tử làm tổn thương. Nữ tử mà hắn thích kia nhất định là mấu chốt, nói không chừng
chính là người trong cung người. Quên đi, cũng chẳng liên quan gì đến
ta, chỉ cần người hắn thích trước kia không phải Vũ Tình là tốt
rồi.“Đúng rồi, ngươi cùng Doãn Thiếu Phong thế nào? Hai người tiến triển đến đâu rồi?” Vũ Tình nổi máu buôn chuyện.
Ánh mắt Ngạo Tuyết đang ngời sáng trong nháy mắt trở nên ảm đạm, cúi đầu buồn bã:“Bọn ta đã chia tay rồi.”
“Sao lại thế được? Chẳng phải ngươi rất thích hắn, hắn cũng rất thích ngươi sao? Tại sao lại đột nhiên chia tay? Là ngươi nói chia tay hay là hắn nói?”
“Vũ Tình, chúng ta không nhắc đến hắn nữa được không?”
Một người yếu đuối như Ngạo Tuyết mà lại đến mức từ chối yêu cầu của
nàng, chẳng lẽ đại thiếu gia Doãn Thiếu Phong trăng hoa kia tật xấu lại
tái phát? Đúng là cái đồ không có mắt để vuột mất người tốt như Ngạo
Tuyết. Còn nữa, đừng nhìn Ngạo Tuyết bề ngoài yếu đuối mà coi thường,
thật ra nàng là người có võ công đó.
Mặt trời lặng lẽ nhô cao, Vũ Hiên các phát ra tiếng hét chói tai như giết heo.
Chính Hiên nhanh tay lẹ mắt bịt miệng nàng lại, hắn đã sớm biết nàng
nhất định sẽ có vẻ mặt thế này mà. Người khác không biết còn tưởng hắn
đang làm chuyện xấu gì ấy chứ.
Sao hắn lại ở trên giường của ta? Trước kia hắn hàng đêm vẫn ở lại Vũ Hiên các nhưng bọn ta đều chia giường mà ngủ. Ngày hôm qua đã có chuyện gì xảy ra sao? Không phải bọn ta đã……
“Ngươi nói đi, sao ngươi lại ở trên giường?” Vũ Tình như vậy giống hệt như đã bị người ta làm gì thật.
“Quái lạ, tại sao trẫm không thể ở trên giường chứ? Long Hiên hoàng
cung này là của trẫm, mà ngươi là thê tử hợp pháp của trẫm. Trẫm đương
nhiên có thể làm thế này. Ngươi quên chuyện tối hôm qua nói với trẫm
những gì rồi sao?” Nụ cười tà mị của Chính Hiên làm Vũ Tình càng thêm
bất an.
“Ngươi…… Ngươi nói…… Chúng ta…… Chúng ta…… Chẳng lẽ…… Đã làm…… Cái chuyện kia kia.” Nhưng tại sao nàng không có cảm giác gì chứ?
“Cái chuyện kia kia? Ngươi đang nói cái gì thế?” Nụ cười trên môi
Chính Hiên không giảm chút nào. Đột nhiên phát hiện ra trêu đùa nàng là
chuyện thật sự rất thú vị, sau này sẽ là niềm vui lớn nhất của hắn.
“Ý ta là…… Chúng ta thật sự đã……” Không thể nào, hôm qua nàng chỉ ngủ mà thôi, nếu Chính Hiên thực sự làm gì nàng thì chắc chắn nàng phải
phát hiện ra mới đúng chứ.
“Ồ, hoá ra Tình Nhi đang nói chuyện này à. Đúng như ngươi nghĩ, chúng ta thật sự đã…..”
Vũ Tình bịt tai:“Ta không thích nghe, ta không thích nghe……” Trời ạ,
sao có thể thế chứ? Trong sạch của nàng cứ như vậy mà mất ư, tuy rằng
lần đầu tiên của nàng được chuẩn bị dành cho nam nhân nàng yêu, nhưng
vẫn quá nhanh. Hơn nữa bây giờ hắn vẫn còn phi tần, kẻ khiến nàng không
an tâm nhất là Mộng phi. Nàng không muốn chung một chồng với người khác
đâu.
Chính Hiên kiên quyết kéo tay nàng xuống:“Không thích nghe? Ngươi đã
quên đêm qua ngươi gọi ta Tiểu Hiên Tử Tiểu Hiên Tử như thế nào rồi
sao?” Càng ngày càng ái muội, hại Vũ Tình hận không thể tìm được cái
động nào mà chui xuống.
“A…… Không thể nào, ta nhất định không thể nào làm vậy.” Mà hình như đêm qua đúng là nàng có gọi Tiểu Hiên Tử thật.
“Có muốn tự sátkhông?” Bình thường nữ tử bị thất tiết đều muốn tự sát đúng không? Chính Hiên tiện tay cầm lấy một cái chủy thủ(con dao ngắn). Hắn đã nói là phải dạy dỗ nàng một trận mà lại.
Vũ Tình không thể tin nổi nhìn hắn:“Ngươi……” Hắn đang có âm mưu gì
vậy? Bằng không sao lại mang theo chủy thủ bên mình chứ? Hắn không cần
nàng , hắn ghét bỏ nàng rồi đúng không?
“Trẫm biết, giờ này khắc này ngươi nhất định rất muốn chết. Trẫm đã
tính sẵn hết cho ngươi rồi, sau khi ngươi chết, trẫm nhất định sẽ an
táng ngươi trọng thể, xây dựng lăng mộ cho ngươi……”
Vũ Tình càng nghe càng muốn nổi bão:“Âu Dương Chính Hiên……” Tiếng
thét chấn động cả trời. Hoàng đế vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, vừa
định mở miệng nói hết sự thật thì Vũ Tình đột nhiên nước mắt lưng tròng
nói:“Hoàng Thượng, ngươi đã muốn ta chết thì ta đây phải chết thôi.
Ngươi chán ghét ta, không cần ta nữa, ta sống trên đời này cũng chẳng
còn nghĩa lí gì. Ta chết luôn đi cho xong.” Nói xong, thật sự ra tay
giằng lấy chuỷ thủ trong tay Chính Hiên.
“Trẫm không chán ghét ngươi, càng không hề không cần ngươi. Tình Nhi, ngươi đừng nghĩ quẩn.” Chính Hiên dùng sức cầm chặt chủy thủ, trong đầu chỉ có một ý niệm: Trăm ngàn không thể để nàng cướp được. Chỉ tại hay
nói đùa mà khiến cho Tình Nhi yêu thương của hắn phải đau khổ.
“Ta đã không muốn sống nữa rồi. Ngươi để ta chết đi!” Vũ Tình càng
ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có xu thế muốn ngừng mà không được.
“Tối hôm qua không xảy ra chuyện gì hết, là trẫm lừa ngươi thôi. Trẫm yêu ngươi như vậy, sao có thể muốn ngươi bằng cách đó chứ?”
Vũ Tình ngừng rơi nước mắt, đổi thành khuôn mặt tươi cười thật rạng
rỡ. Tiểu Hiên Tử, muốn đấu với ta sao, ngươi còn non lắm. Chính Hiên có
cảm giác mình bị lừa, nụ cười kia thật chướng mắt.
“Tối hôm qua là giả, nhưng trẫm không ngại bắt nó biến thành thật
đâu.” Hoàng đế như ác hổ chụp mồi đẩy con cừu nhỏ đáng thương gục trên
giường. Đôi môi bạc khêu gợi rất nhanh chiếm lấy đôi môi anh đào của
nàng, đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc, cuốn lấy cái lưỡi đinh
hương của nàng. Vũ Tình cũng không phản kháng, nhiệt tình đón nhận đáp
lại hắn. Hôn đến ngay lúc kích tình, Vũ Tình như chợt nhớ ra chuyện gì,
đột nhiên bảo dừng, đẩy con quái vật lớn trên người mình ra. Nhảy nhô
nhảy nhào lục tung hết lên.
Vũ Tình dứt ra làm Chính Hiên mất hứng mãi một lúc thật lâu mới hồi phục lại tinh thần:“Ngươi đang tìm cái gì vậy?”
“Quà tặng.” Chuẩn bị dành riêng cho sinh nhật của Chính Hiên.“Ngại
quá, đều tại ta vứt lung tung, không biết để đâu rồi…..A…… Tìm được
rồi.” Vũ Tình ôm bánh ngọt đi đến trước mặt Chính Hiên.
“Đây…… Là cái gì?”
“Bánh ngọt đó. Ta làm dành riêng cho ngươi đấy, cho dù không ăn nổi
cũng phải ăn biết chưa. Chúng ta thổi nến trước, sau đó ngươi hãy cầu
nguyện nhé. Tuy rằng hơi chậm, nhưng tại hôm qua có tình huống đặc biệt, thượng đế chắc sẽ thông cảm thôi. Ngươi mau cầu nguyện đi, linh nghiệm
lắm đấy.”
“Trẫm chỉ có một tâm nguyện: vĩnh viễn được ở bên Tình Nhi.”
“Nguyện vọng này ngươi đã thực hiện được rồi mà.” Tiểu Hiên Tử ngốc, ta như vậy rồi mà ngươi còn chưa tin ta.
“Tình Nhi, có một số việc ta nghĩ phải nói với ngươi, ngươi chắc cũng đã biết rồi.” Thái độ của hoàng đế lập tức nghiêm túc lại.
“Ta có thể lựa chọn không nghe không?”
“Trẫm không muốn gạt ngươi chuyện gì hết, chúng ta nên thẳng thắn
thành thật đối mặt, không phải sao?” Tình Nhi, hy vọng ngươi cũng như
trẫm.
“Là…..Về Mộng phi?” Chính Hiên cứ luôn không dứt bỏ được nàng hẳn là có nguyên nhân.
“Đúng! Mộng phi họ Tư Đồ. Nàng có một ỷ tỷ song sinh, tên là Tư Đồ
Tinh. Năm đó trẫm vẫn còn là thái tử. Trong một lần tiết Trung thu, vì
bá quan văn võ trong triều đều có thể mang theo gia quyến đến hoàng cung du ngoạn, Tinh Nhi là nữ nhi của Tư Đồ tướng quân nên nàng cũng đến.
Lúc đó nàng ấy là người nổi bật nhất trong phần đông gia quyến.”
“Cho nên các ngươi gặp nhau, ngươi cũng đã yêu nàng?” Vũ Tình thản
nhiên nói, trong lòng cũng đã phiên giang đảo hải.(Vi: dời sông lấp
biển)
“Đúng vậy. Nhưng ta không ngờ hoá ra đại ca cũng thích nàng. Ta và
đại ca tình cảm vốn không tốt. Đại ca vốn là do một cung nữ sinh ra, tử
bằng mẫu quý(Vi: ý nói địa vị của con 1 phần cũng dựa vào ng` mẹ), hắn
tuy là con trưởng nhưng thái tử lại là ta. Hắn mơ ước vị trí thái tử này của ta rất lâu rồi, Tinh Nhi chọn trẫm lại càng chọc giận hắn. Càng
không thể ngờ được là, sau đó đại ca đã nói với ta, hắn chỉ cần Tinh Nhi thôi, chỉ cần ta tặng Tinh Nhi cho hắn, hắn sẽ không tranh giành ngôi
vị hoàng đế nữa.”
“Cho nên ngươi đồng ý?” Biết ngay là trong lòng hoàng tử bọn họ cái
gì cũng không so được với ngôi vị hoàng đế. Yêu dù có oanh oanh liệt
liệt thì sao chứ? Cho dù có như vậy thì đau lòng chỉ trong nháy mắt,
trong lòng bọn họ quyền vị vẫn luôn là quan trọng nhất. Tiểu Hiên Tử,
nếu tình huống như thế xảy ra với ta, ngươi liệu có đưa ra lựa chọn
giống thế này không?
“Ừ. Ta đã đồng ý .”
“Các ngươi……sao các ngươi có thể làm như vậy? Ngươi có nghĩ tới cảm
giác của Tư Đồ cô nương không? Ngươi đã hỏi ý kiến của nàng chưa?” Tại
sao nữ nhân trong lòng bọn họ chỉ là hàng hóa, có cũng được mà không có
cũng không sao chứ? Chỉ cần giá cao thì bọn họ sẽ bán. Có điều, giá của
Tư Đồ Tinh cũng coi như xa xỉ, nàng giá trị bằng một ngôi vị hoàng đế.
“Nàng nguyện ý. Nàng từng nói chỉ cần ta vui vẻ, cái gì nàng cũng nguyện ý làm. Kể cả gả cho đại ca ta.”
“Vậy nàng có gả không? Đại ca ngươi thật sự từ bỏ ngôi vị hoàng đế
sao? Không đúng, ngày trước ngươi nói vì đại ca tạo phản nên tiên đế mới qua đời.” Tư Đồ Tinh đúng là một nữ nhân ngốc nghếch cuồng dại. Nếu là
nàng nàng sẽ không ngu ngốc như vậy, Chính Hiên không làm hoàng đế cũng
chẳng sao, ẩn cư tị thế tiêu diêu tự tại chẳng phải là đáng mừng sao.
“Đại ca người mà mỹ nhân cũng muốn mà giang sơn cũng cần. Hắn đã dùng việc thành thân để ngụy trang, cho rằng ta sẽ đau khổ không gượng dậy
nổi, giúp hắn có dịp hành động. Vào ngày thành thân của bọn họ, hắn mang theo binh lính vây hãm Đông cung, Tinh Nhi trong lúc vô tình phát hiện
ra chuyện này đã bỏ ngang hôn lễ rồi tới mật báo cho ta. Ta và đại ca
lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sao lại không hiểu tính của hắn chứ? Chỉ còn
chờ gậy ông đập lưng ông mà thôi! Sau đó đại ca đã đến thật, hắn nhìn
thấy thê tử mới cưới của mình lửa giận lại càng bừng bừng, nổi cơn điên
muốn giết chết ta. Tinh Nhi đã cản một đao cho ta, ngày đó tuyết rơi
thật sự rất lớn, máu đỏ tươi nhuộm lên màu trắng toát, thật chói mắt
thật rực rỡ. Đại ca thật sự yêu Tinh Nhi, hắn thấy mình tự tay giết
người yêu, không chịu đựng nổi nữa, hơn nữa còn bị ta đả thương, gân
mạch đứt đoạn, cho dù còn sống cũng là một phế nhân, liền dùng đao tự
sát.” Chính Hiên lâm vào hối hận vô tận sâ thẳm trong lòng, hắn rõ ràng
có khả năng tránh không để trận bi kịch này xảy ra.
Vì một nữ tử, vì ngôi vị hoàng đế, huynh đệ tương tàn, để làm gì chứ? Tiểu Hiên Tử nhất định phải rất đau khổ. Dù sao hắn cũng là một người
trọng tình trọng nghĩa.
“Trẫm đã từng đồng ý với Tinh Nhi là sẽ lập nàng làm hậu. Nhưng trẫm không hoàn thành được lời hứa với nàng, nên……”
“Nên ngươi liền nạp Tư Đồ Mộng làm phi, cũng định chuyển lời hứa với
tỷ tỷ của nàng sang nàng. Đây cũng là lí do vì sao tối hôm qua khi Thái
Hậu đề cập đến việc lập hậu ngươi đã trì hoãn. Bởi vì người trong lòng
ngươi tuyển không giống với Thái Hậu, đúng không?” Nàng nên sớm đoán ra, trong lòng hắn, vẫn có một nữ tử tồn tại. Mà nàng đã chết nên sẽ vĩnh
viễn ở lại trong lòng hắn. Nàng nhớ có người đã nói một câu thực kinh
điển: Người sống vĩnh viễn không đánh lại được người đã chết.
“Đúng! Nói chuyện với ngươi làm ta thấy thật thoải mái, không cần nói gì ngươi cũng hiểu ý trẫm. Ở trước mặt ngươi, trẫm cứ như trong suốt
vậy, cái gì cũng bị ngươi đoán trúng, nhìn thấu.” Mà ngươi lại mang theo một loại sắc thái thần bí, làm cho trẫm không đoán ra nổi.
“Có đôi khi ta thà mình không thông minh như vậy còn hơn. Có người
từng nói, nữ nhân ngốc một vẫn tốt hơn. Trước kia ta không tin, bây giờ
bắt đầu có điểm tin rồi. Tiểu Hiên Tử, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu,
ngươi có yêu Mộng phi sao?” Tuy nàng sợ rằng đáp án mình nghe được không như mình muốn nhưng vẫn cứ chờ mong. Nàng thà bị tổn thương sâu sắc chứ không muốn yêu mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng.
Chính Hiên lắc đầu:“Không hề. Trẫm với nàng ấy từ trước tới giờ vốn
không có tình yêu. Nàng ấy là một nữ nhân tốt nhưng trẫm không yêu nàng. Đối với Tinh Nhi, đã từng có, nhưng càng nhiều hơn là áy náy. Trẫm thầm muốn bù lại, trẫm có thể hoàn thành lời hứa với nàng ấy, nhưng…..”
Chính Hiên cầm tay Vũ Tình:“Nếu ngươi thật sự muốn làm hoàng hậu, trẫm
có thể……” Trẫm thà phụ cả thiên hạ, cũng quyết không phụ ngươi.
“Đừng nghĩ lung tung. Sao ta có thể để ngươi làm kẻ bội bạc được
chứ?” Ta chỉ cần biết người hắn yêu là ta, như vậy là đủ rồi. Nàng không ngại thừa nhận đây là nói dối, nhưng làm gì có ai chưa từng như
vậy.“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, ăn bánh ngọt đi! Tiếo
chiêu!” Tha thứ cho hắn thì cũng được, nhưng nhất định phải trừng phạt,
ai bảo hắn bây giờ mới nói.
“Oa, ngươi muốn mưu sát chồng.” Chính Hiên nghiêng người ép nàng.
“Yên tâm, sau khi ngươi chết ta sẽ an táng ngươi trọng thể.” Vũ Tình cầm bánh ngọt lại ném tiếp.
“Những lời này nghe rất quen.” Chẳng phải hắn mới vừa nói sao? Không
được, hắn cũng phải phản công, học theo Vũ Tình cầm bánh ngọt ném lên
người nàng.
“Tiểu Hiên Tử chết tiệt, ngươi dám ném ta.” Vũ Tình càng hăng lên.
“Ai dô……” Quý công công rất rất bất hạnh vừa tiến vào đã bị hai người đánh trúng.
“Ha ha ha ha……” Hai tên đầu sỏ gây ra ôm bụng cười không ngừng. Bọn
họ vẫn chưa phát hiện ở phía sau cửa, có một ánh mắt độc ác âm hiểm đang nhìn chằm chằm hai người vui đùa àm ĩ, ngón tay nắm chặt trắng bệch, lộ ra nụ cười gian trá: Hạnh phúc của bọn họ đến hôm nay là kết thúc.