♥Edit: Viochan♥
“Đi vào cho ta! Ngươi tưởng rằng ngươi còn là Tiêu phi nương nương
như lúc trước sao.” Mama thấy Vũ Tình thất thế liền không chút khách khí đẩy mạnh nàng vào sài phòng. Lẽ ra một cung nữ không đến mức phải ơ nơi này nhưng đây là đích thân Hoàng Thượng ra lệnh. Có thể thấy Hoàng
Thượng chán ghét nàng đến mức nào, bà đương nhiên là phải tuân theo ý
của cấp trên rồi.
Trời ạ, không phải là bắt ta ở đây đấy chứ? Âu Dương Chính Hiên,
ngươi thật quá độc ác, ta giết cả nhà ngươi hay cướp vợ ngươi hả? Không
ngờ ngươi lại đối xử với ta như vậy, ngay cả giường chiếu cũng không có
chứ đừng nói đến đồ trang sức này nọ. Nơi này thật âm trầm, thật lạnh
lẽo, không có ma đấy chứ? Tiêu Vũ Tình ta đi thẳng ngồi ngay, sợ gì ma
chứ, trăm ngàn chỉ cần không có chuột hay gián này nọ là tốt rồi.
Ghét của nào trời trao của đấy sao? Một con chuột vù cái xuất hiện
trước mắt nàng, Vũ Tình sợ tới mức hét lên một tiếng. Nàng từ nhỏ là một thiên kim đại tiểu thư, bình sinh sợ nhất là con chuột. Trong nhà nàng
không bao giờ có chuột vì hai mươi tư tiếng đều có công nhân vệ sinh,
đâu có bẩn thỉu như nơi này chứ? Con chuột hình như cũng biết nàng nhát
gan, lúc đầu nó còn lén la lén lút nhưng thấy Vũ Tình sợ hãi cuộn mình
vào một góc liền to gan hẳn lên, diễu võ dương oai đứng ngay trước mặt
nàng. Người hiền lành bị chuột khinh thường đây mà, Vũ Tình thật sự rất
sợ hãi nên đến nhìn thẳng vào nó cũng không dám.
“Chuột đại ca, ta đã đáng thương đến thế này rồi, bị cẩu hoàng đế
hiểu lầm còn thảm hơn cả bị tống vào lãnh cung ấy chứ. Ngươi còn bắt nạt ta sao? Ngươi không có tình yêu thì ít nhất cũng phải có tấm lòng đồng
cảm chứ. Ngươi đi nhanh lên đi được không? Nếu không…… Nếu không ta đánh chết ngươi bây giờ, ngươi đi mau đi.” Vũ Tình tiện tay cầm lấy một cây
củi gỗ ném về phía con chuột.
Con chuột phản ứng nhanh nhạy, di chuyển vị trí một tẹo rồi lại tiếp tục nhìn nàng.
“Chuột đại ca, có khi là đại tỷ. Ta không cần biết ngươi là đại ca
hay là đại tỷ, xin ngươi đi mau đi được không?” Vũ Tình nhìn thấy nó
lông tơ toàn thân đều dựng đứng cả lên, cứ như con chuột sắp trèo lên
người nàng mà cắn vậy. Nàng đã từng nghe nói thật sự có người bị chuột
cắn chết mà.
Con chuột không thèm nghe lời nàng mà ngược lại còn từng bước tiến lại gần nàng hơn.
“Ê, ngươi đi lại đây làm gì? Mau tránh ra đi, tránh ra đi ngươi……” Ta đắc tội với ai thế này, ngay cả con chuột cũng đến bắt nạt ta.
Vũ Tình cầm lấy hòn đá nhỏ bên cạnh ném về hướng con chuột. Cú ném
này không mạnh, con chuột vẫn không nhúc nhích gì nhưng trên người nó
lại có máu chảy ra. Nó sẽ không chết đấy chứ? Trời ạ, nàng giết chết nó
rồi! Vũ Tình nhìn nhìn bàn tay mà thấy như có đầy máu. Ngẩng đầu đã thấy trên tường có một con gián như hổ rình mồi đang chằm chằm nhìn nàng.
Liên tục chịu đựng sợ hãi, Vũ Tình như phát điên lao ra bên ngoài mà
cửa lại bị khóa rất chặt. Nàng liều mạng đập cửa:“Thả ta ra ngoài, mau
thả ta ra ngoài, ta muốn đi ra ngoài……” Nơi này thật là khủng khiếp,
nàng không muốn ở lại đây, nàng muốn đi ra ngoài.
Bên ngoài có người nhưng không có lấy một ai đồng ý mở cửa cho nàng,
cũng không ai dám. Ngữ điệu chanh chua của mama lại vang lên:“Hoàng
Thượng có chỉ, đêm nay ngươi phải ngủ ở đây. Ngày mai mới thả ngươi ra
ngoài, Tiêu phi nương nương tôn quý ạ!”
Ngủ ở đây? Không, ta không muốn! Nơi này có chuột lại còn có gián
nữa, muốn ta ngủ ở đây thì thà cho ta một đao còn hơn. Âu Dương Chính
Hiên chết tiệt, không ngờ ngươi thật sự đối xử với ta như vậy. Ta hận
ngươi, ta hận ngươi, hận ngươi…… Sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.
“Thả ta ra đi. Ta không muốn ở đây, ta không muốn ở đây……” Vũ Tình ra sức đập cửa nhưng bên ngoài không có lấy một chút tiếng động. Mọi người đã đi hết rồi, chẳng lẽ nàng thật sự phải ngủ lại đây sao?
Vũ Tình cuộn mình vào góc cửa, trơ mắt nhìn thi thể đang bốc mùi hôi
thối của con chuột. Bây giờ rốt cục nàng cũng tự mình cảm nhận được cái
gì gọi là: đi vào một gian phòng, tứ phía đều là tường, ngẩng đầu thấy
con chuột, cúi đầu gặp con gián. Đây chẳng phải chính là tình huống hiện tại của nàng sao? Liệu còn có ai bi ai hơn nàng không chứ? Trải qua một phen vật lộn, tóc nàng đã bung ra rối bù, nhìn qua có vẻ nghèo túng.
Nhưng nàng rất quật cường vẫn không chịu rơi nước mắt.
Trời mưa sao? Là ông trời thấy ta bi thảm nên rơi nước mắt sao? Ông
trời đối xử với ta còn tốt chán, có thể khóc vì ta. Sợ rằng Chính Hiên
sẽ không đời nào như thế. Bây giờ hắn nhất định đang hận ta đến cực
điểm, chỉ ước gì ta lập tức biến mất khỏi thế giới này, không, hắn đã
nói hắn muốn cho ta phải sống không bằng chết. Mưa thật sự rất lạnh lẽo, giống như trái tim nàng lúc này vậy. Mở mí mắt nặng trĩu ra, thứ đầu
tiên đập vào mắt là khuôn mặt chán ghét của mama kia. Mà vừa rồi cũng
không phải mưa, đó là do mama hắt nước lạnh vào nàng làm nàng lạnh run
người.
“Còn ngủ nữa à, đứng dậy cho ta, ngươi cho là ngươi còn đang làm quý
phi sao? Làm quý phi sung sướng không làm lại dám đi câu tam đáp tứ,
đừng hy vọng Hoàng Thượng sẽ tha thứ cho ngươi.” Làm gì có nam nhân nào
tha thứ cho thê tử hắn đi ngoại tình ngoại tình chứ, mà đây còn là Hoàng Thượng. Hoàng Thượng chắc là đang chán ghét nàng đến cực điểm rồi, nếu không bà đâu có dám đối xử với Tiêu Vũ Tình như vậy, chẳng lẽ bà không
sợ Vũ Tình bất cứ lúc nào cũng có thể lật ngược tình thế sao? Hoàng
Thượng sủng ái nàng là chuyện mọi người đều biết rõ. Bà vẫn luôn muốn
xem xem nữ tử từng làm cho quân vương của mình thần hồn điên đảo rốt
cuộc có mị lực gì?
“Hắn có tha thứ cho ta hay không liên quan gì đến ngươi hả?” Nói đi
cũng phải nói lại, ta chẳng làm gì có lỗi với hắn thì việc gì phải cần
hắn tha thứ chứ? Bây giờ phải là hắn cần ta tha thứ mới đúng. Quyết định rồi, không tha thứ cho hắn!
“Còn dám kiêu ngạo như vậy hả? Xem ta dạy dỗ ngươi thế nào.” Mama giơ tay lên nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lung của Vũ Tình lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Nữ tử này cứ như có ma lực vậy, giống như trời sinh
vương giả, tràn ngập khí phách.
“Đừng bắt ta phải nổi giận.” Vũ Tình lãnh đạm nói. Nàng đang lo không có người cho nàng xả giận đây! Hôm qua chuột với gián làm nàng sợ tới
mức cả đêm không dám chợp mắt. Bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy kinh hồn
táng đảm!
Mama sợ hãi rút tay về. Bà ở trong cung lăn lộn nhiều năm như thế, có nhân vật ngoan độc nào mà chưa từng gặp, không ngờ lại bị tiểu nha đầu
này lấn át.
“Hoàng Thượng triệu ngươi đấy, gọi ngươi đi hầu hạ hắn thay quần áo.” Đây là vinh dự rất lớn đó, Hoàng Thượng tại sao vẫn còn triệu nàng đâu? Thánh tâm khó dò, ý của Hoàng Thượng các bà không dám đoán mò, chỉ cần
nghe theo thánh ý là được rồi.
“Ta á? Ta không đi.” Hắn gọi ta đi thì ta phải đi sao? Thay quần áo?
Ta cũng không đi thay quần áo cho hắn. Hắn có tay có chân chẳng lẽ không tự mặc được à? Lần này lại nghĩ ra cách gì để tra tấn ta đây? Tiêu Vũ
Tình ta không phải dễ phục tùng như vậy đâu.
“Có đi hay không không phải do ngươi quyết định. Đừng quên than phận
bây giờ của ngươi là gì?” Một đống thị vệ đứng ngoài cửa, xem ra Âu
Dương Chính Hiên đã sớm đoán được Vũ Tình sẽ không ngoan ngoãn đi vào
khuôn khổ .
“Đi thì đi.” Đại trượng phu co được dãn được, hảo hán không chấp khó khăn trước mắt.
Vũ Tình vốn tưởng rằng phải đến tẩm cung của hoàng đế nhưng không ngờ lại đi đến tẩm cung của Thành quý nhân. Nói vậy, tối hôm qua Tiểu Hiên
Tử qua đêm ở chỗ Thành quý nhân rồi. Như vậy bọn họ…Vũ Tình cảm thấy
thật đau lòng, những lời mà Âu Dương Chính Hiên đã từng hứa hẹn với nàng nay đâu? Hết thảy đã tan thành bọt nước sao? Hay từ trước đến nay
đều là tự nàng si tâm vọng tưởng?
Chỉ có vài bước chân nhưng với Vũ Tình mà nói lại như trải qua quãng
thời gian cả ngàn năm vậy. Nàng sợ phải nhìn thấy hình ảnh mà nàng không hề muốn, một đôi nam nữ trần truồng hiển hiện ra trước mắt nàng. Không, không đâu, Chính Hiên đã hứa với nàng là hắn sẽ không đi gặp các phi tử khác. Nhưng bây giờ hắn đang hiểu lầm nàng, hắn còn có thể tuân thủ lời hứa với nàng sao?
May quá may quá, không phải nhìn thấy cảnh tượng làm người ta đỏ mặt
tới tận mang tai. Chính Hiên và Thành quý nhân quần áo đều đầy đủ,
nhưng điều này có ý nghĩa gì? Trái tim Vũ Tình rớt xuống đáy vực. Nàng
có thể chất vấn ư, hừ, không thể! Nếu làm vậy sẽ chỉ tự rước lấy nhục
thôi.
“Còn đứng đó làm gì? Hay là muốn trẫm phải đi mời ngươi?” Ánh mắt âm
trầm tà ác liếc qua nàng một cái, lơ đễnh nhếch khoé môi bạc khêu gợi.
“Hoàng Thượng, cứ để nô tì thay quần áo cho ngươi đi, một kẻ dưới tay chân thô kệch, sợ là không thể hầu hạ được ngươi.” Thành quý nhân tự
cho là đúng dính vào hoàng đế.
“Trẫm không nói lần thứ hai đâu. Tiêu Vũ Tình!” Lại là giọng nói
giống như ác ma vậy. Trước kia hắn đều ôn nhu gọi nàng là Tình Nhi , tại sao mới qua có một ngày thôi mà tất cả lại thay đổi như vậy? Từ xưa đế
vương bạc tình, ngày hôm trước có thể nói lời ngon tiếng ngọt, nhu tình
ngàn vạn với nàng nhưng chỉ trong nháy mắt lại có thể trở mặt ngay. Là
tại nàng ngốc, nghĩ rằng có thể chiếm được toàn bộ tình yêu của một đấng quân vương. Trên đời này hoàng đế si tình ít ỏi có thể đếm được trên
đầu ngón tay, liệu được mấy người giống như Thuận Trị chứ. Cái gì mà
tình yêu, cái gì mà sống chết có nhau, tất thảy đều là công dã tràng,
đều là trò gạt người mà thôi.
Thành quý nhân buồn bực lui ra, phẫn hận trừng mắt nhìn Tiêu Vũ Tình. Nàng ta đã gây ra những chuyện đến mức này rồi mà tại sao Hoàng Thượng
vẫn không quên được nàng ta chứ?
“Tiêu Vũ Tình, ngươi không muốn có người phải chết vì ngươi đấy chứ?
Lam Nhi bị thương, Nam Cung Quân oqr trong đại lao, còn có phụ thân nuôi ngươi từng ấy năm, tính mạng của bọn họ đều nằm trong tay ngươi.” Chính Hiên cười thật tà ác bất cần, cứ như mạng người trong mắt hắn chẳng
đáng là gì cả, không bằng cả hạt bụi.
Nam Cung Quân nàng có thể không cần, nhưng Lam Nhi và cha là người
nàng quan tâm nhất ở cổ đại này, nàng không thể để bọn họ phải chịu
thương tổn vì nàng. Chính Hiên hắn là người nói được làm được.
Vũ Tình chậm rãi cất bước, cúi đầu đi đến trước mặt Chính Hiên. Nàng
không muốn nhìn hắn, lại càng không muốn để hắn nhìn thấy bộ dáng yếu
ớt, bất lực của mình.
Lấy long bào trong tay cung nữ, dịu dàng ngoan ngoãn mặc cho hoàng
đế, để ý kĩ đến cả cái ống tay áo của hắn nhưng thật ra trong lòng nàng
đã sớm lôi cả mười tám đời tổ tông nhà hắn ra mà mắng rồi. Không ngờ hắn lại dám dùng thủ đoạn uy hiếp hèn hạ này với nàng. Đột nhiên nhớ lại
lần đầu tiên thị tẩm, hoàng đế bảo nàng thay quần áo, nàng lại bắt hoàng đế phải tự mặc nhưng hoàng đế cũng nghe theo lời nàng không cãi nửa
câu.
“Tại sao không dám nhìn trẫm?” Hoàng đế dùng hai ngón tay nâng cằm Vũ Tình lên khiến nàng phải nhìn thẳng vào hắn. Cái mà hắn nhìn thấy vẫn
là đôi mắt vô tội, trong suốt và quật cường của nàng.
Cái gì mà không dám nhìn chứ, khinh thường không thèm nhìn cũng không được chắc? Chán ghét hắn, chán ghét hắn, không muốn nói chuyện với hắn, không muốn gặp lại hắn, thầm muốn vĩnh viễn biến mất, vĩnh viễn không
phải nhìn thấy nữa.
“Bởi vì thấy có lỗi với trẫm nên áy náy sao?” Nếu…… Nếu nàng nhận
sai, trẫm có lẽ có thể…… Không, không thể, nàng chỉ đang giả bộ thôi,
chẳng lẽ ngươi bị lừa còn chưa đủ sao? Hay là ngươi căn bản không thể
quên được nàng? Chỉ là một đêm thôi mà lại cảm thấy lâu như một thế kỷ.
Nhìn thấy tóc nàng rối bời vẫn muốn vén cho nàng, nhìn thấy khuôn mặt
tiều tuỵ của nàng vẫn cảm thấy đau lòng. Làm hoàng đế mà kém cỏi vậy ư,
ngay cả một nữ nhân cũng không thể quên nổi.
Hoàng đế dùng sức giữ chặt cẳ nàng đến mức hằn cả vết. Hắn muốn nàng
đau, muốn nàng nhớ kỹ kết cục khi phản bội hắn. Nhìn thấy Vũ Tình rõ
ràng bị đau mà lại cố nén, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không chịu kêu, khóe miệng nở một nụ cười dữ dằn mà lạnh lùng!
“Đau không? Đau thì kêu lên đi, có lẽ trẫm sẽ nhẹ nhàng hơn đấy.” Nếu Vũ Tình mà cầu xin tha thứ rồi nhận sai, có lẽ hắn thật sự sẽ tha thứ
cho nàng.
“Không cần , ta thà đau chết đi cũng tuyệt đối sẽ không chó vẩy đuôi
mừng chủ cầu xin nịnh nọt ngươi.” Nàng thà rằng phải chết chứ không muốn mất đi sự kiêu ngạo và tự tôn của bản thân. Nếu ngay cả điều này cũng
mất đi thì nàng còn lại được cái gì?
“Tốt lắm.” Chính Hiên buông nàng ra, tiêu sái dứt tay áo từ trong tay nàng cứ như hai người thật sự không hề quen biết nhau vậy.
Vũ Tình nghĩ rằng sự tra tấn của hắn với nàng đã xong nhưng có lẽ
nàng đã nhầm, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Hoàng đế không đi mà ngồi
trên ghế ôm Thành quý nhân vào lòng, hôn lên hai má nàng ta. Nàng biết,
Chính Hiên đang có ý diễn cho nàng xem vì muốn nàng ghen. Tiêu Vũ Tình,
hết thảy đều là giả, không cần để ý, không cần để ý! Vũ Tình ép mình
không được nhìn, không được suy nghĩ. Nhưng ánh mắt của nàng không khống chế được mà cứ nhìn về phía bên kia, nhìn đến mờ cả đi. Ai có thể chịu
được khi bạn trai của mình bắt cá hai tay ngay trước mặt chứ? Tim nàng
đau đớn, dường như nàng có thể nghe thấy tiếng nó đang tan vỡ trong
không khí.
Mắt nàng ngân ngấn nước, lúc nào cũng chực trào ra. Không, đừng khóc, Tiêu Vũ Tình ngươi không thể dễ dàng khuất phục như vậy được. An ủi
chính mình, Vũ Tình quay đi, tuyệt đối không thể rơi lệ trước mặt bọn
họ. Chính Hiên sẽ không thương yêu nàng nữa, hắn chỉ biết cười nhạo
nàng, châm chọc nàng mà thôi, nàng không cần sự thương hại của hắn!
“Hoàng Thượng, nô tì khát nước.” Tay ngọc của Thành quý nhân đặt lên cổ hoàng đế, kiều diễm quyến rũ.
“Tiêu Vũ Tình, có nghe thấy không hả? Ái phi của trẫm khát nước , còn không mau lại đây châm trà.”
Vũ Tình chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như không phải là
mình nữa vậy. Đờ đẫn bước lại, rót một ly trà đưa cho Thành quý nhân.
“Tiêu phi tỷ tỷ, sao lại có thể để ngươi phải đích thân làm? Muội
muội ta đúng là thụ sủng nhược kinh, ai yô……” Tiêu Vũ Tình, ngươi cũng
có ngày hôm nay rồi, để xem ngươi còn uy phong thế nào được nữa? Thành
quý nhân cố ý làm bộ như không cầm được, cả bát nước trà bỏng rãy đổ hết lên tay Vũ Tình.
“A…… Ngươi……” Đau đớn nhanh chóng lan đến tận đáy long. Tay đã hơi
hơi đỏ lên, nổi lên vài nốt sưng phồng. Tiêu Vũ Tình từ trước tới nay
không phải người dễ bắt nạt nhưng vừa giơ tay lên lại bị Chính Hiên tóm
được.
“Nhớ kỹ thân phận của ngươi đi, dám động thủ với chủ nhân sao?” Hung
dữ hất tay Vũ Tình ra khiến nàng phải lùi lại vài bước. Âm điệu lạnh như băng làm trái tim Vũ Tình còn đau đớn hơn cả vết thương. Ánh mắt căm
ghét, lời nói thờ ơ đủ để khiến nàng phát điên.
“Ngươi bênh nàng? Chẳng lẽ ngươi không nhận ra là nàng cố ý sao?”
Nước mắt lại trào lên, nàng không thể nín nhịn được nữa. Không yêu thì
sao có thể bị tổn thương? Nàng thật sự không thể tự kềm chế mà vẫn yêu
nam nhân làm nàng đau khổ này.
“Thì sao hả?” Lời nói làm tổn thương người khác như thế mà hắn nói
thật bình tĩnh, như thể giữa bọn họ chưa hề có lấy một chút tình cảm gì.
“Phải rồi. Chẳng sao cả, tất cả cũng không thể vãn hồi được nữa.” Vũ
Tình cười lạnh một tiếng, có lẽ nàng đã hết hy vọng, đã sớm buông xuôi
rồi. Từ khoảnh khắc Chính Hiên đẩy cửa vào nhìn thấy nàng và một nam
nhân khác ở trên giường, bọn họ đã không thể vãn hồi được nữa. Tại sao
nàng vẫn còn muốn có một tia hy vọng, hy vọng Chính Hiên sẽ tin tưởng
nàng? Lẽ ra phải sớm biết đế vương đều đa nghi, bọn họ chỉ tin vào những gì mình đã thấy.
Ánh mắt Chính Hiên bỗng trở nên thâm trầm. Tại sao nghe thấy những
lời nói tuyệt vọng của nàng trong long mình lại cảm thấy khó chịu như
vậy? Này chẳng phải là mục đích mà mình vẫn muốn đạt được sao? Cảm nhận
được khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa, hắn chán ghét loại cảm
giác này. Cánh tay ôm Thành quý nhân không kiềm chế được mà tăng thêm
lực đạo.
Thành quý nhân cảm thấy đau, nhíu mày nhìn về phía hoàng đế. Nhưng
lại phát hiện bất luận Tiêu Vũ Tình có làm sai chuyện gì đi nữa thì
trong mắt hoàng đế cuối cùng vẫn chỉ có nàng ta. Mỗi một động tác của
Tiêu Vũ Tình đều làm trái tim hoàng đế dao động. Còn tiếp tục như vậy,
Hoàng Thượng nhất định sẽ mềm lòng. Nàng thật vất vả mới đợi được đến
khi hoàng đế liếc nhìn nàng một cái, tuyệt đối không thể để Tiêu Vũ Tình phá hỏng:“Tiêu Vũ Tình, cái chén vỡ rồi, còn không mau nhặt lên.”
Vũ Tình nhìn chằm chằm nam nhân từng yêu nàng như mạng, nay lại là
người tổn thương nàng sâu sắc nhất, chậm rãi cúi xuống nhưng lưng nàng
vẫn cứ thẳng. Nàng có sự kiêu ngạo của nàng, tuyệt đối sẽ không khúm núm trước bọn họ.
Nhặt lên một mảnh lại một mảnh nhỏ, giống như nhìn thấy những mảnh vỡ của chính trái tim mình. Liệu cõi long tan nát của nàng còn có thể gom
lại như cái chén này được không? Bất luận có như thế nào thì rốt cuộc
vẫn sẽ không trở lại hoàn mỹ như ban đầu được nữa. Sẽ mãi mãi tồn tại
một vết thương sâu nhất mà cho dù có cố ý bỏ qua, giả bộ như nó không
tồn tại, thì nát vẫn là nát, vẫn sẽ khắc cốt ghi tâm.
Cái chén bị rơi vỡ thành bốn năm phần nhưng mảnh nhỏ thì rất nhiều.
Vũ Tình nhìn không rõ chúng vì mắt nàng đã bị mờ đi bởi nước mắt. Từng
mảnh từng mảnh nhỏ cắm vào tay nàng, máu chảy ra, rất đau rất đau. Nàng
luôn sợ nhất là đau nhưng vẫn cắn răng, yên lặng nhặt để vào tay làm cơn đau càng tăng. Lệ rơi đến đau xót, hoà cùng với nước mắt thành một sắc
hồng. Người ta nói nước mắt mặn, vậy khi rơi vào vết thương nhất định
phải đau đớn lắm? Nhưng tại sao nàng lại không có cảm giác này chứ? Bởi
vì nước mắt cạn rồi chăng?
Màu máu đỏ tươi và hình ảnh nàng như cây tùng cây bách không chịu cúi đầu phản chiếu vào mắt hoàng đế. Nàng chảy máu, máu của nàng không
ngừng chảy, nàng sợ đau như vậy tại sao không kêu lên? Tại sao không
chịu nhận sai?
Nước mắt của Vũ Tình, máu của Vũ Tình như đang tra tấn chính nàng và
cũng đang tra tấn Chính Hiên. Hắn cảm thấy trái tim hắn bị mòn đi theo
từng giọt từng giọt máu của nàng. Thật trống trải, dường như có cái gì
đó rất quan trọng đã mất đi vậy. Hắn hận loại cảm giác này, trái tim
sinh mệnh của hắn không nên quay chung quanh nàng như vậy, nàng không
đáng để hắn phải trả giá như thế. Bước qua Thành quý nhân, hắn lao ra
bằng tốc độ nhanh như gió. Hắn không thể nhìn nàng đau lòng, không thể
nhìn nàng khốn khổ. Hắn sợ bản thân sẽ mềm lòng vì hắn đang rất muốn
vươn tay ra đỡ nàng dậy, muốn hôn lên nước mắt trên mặt nàng, muốn lập
tức tuyên Thái y băng bó miệng vết thương cho nàng.
Chính Hiên lướt qua bên người nàng, liệu nàng có cảm giác được Chính
Hiên đang rất đau khổ vì phải kiềm chế cái gì hay không? Chính Hiên vượt qua nàng nhanh quá, hắn thật sự chán ghét nàng đến vậy sao? Vũ Tình đau đớn nhắm mắt lại, tiếng nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt thanh
thuý lọt vào tai.
Tại sao bọn họ lại đến mức này?
“A……” Chính Hiên chạy đến chỗ bãi cỏ trống trải điên cuồng hét lên.
Cung nữ thái giám trong phạm vi mười dặm đều tránh thật xa. Hoàng đế mà
tức giận thì đều trút hết những cái không hài lòng về Tiêu phi lên đầu
bọn họ.
“Tình Nhi……” Hoàng đế ngửa mặt lên trời gào thét. Tại sao ngươi lại
trở nên như vậy? Tại sao ngươi không còn giống như trước nữa? Trẫm quý
trọng ngươi, cho ngươi tất cả mọi thứ, tại sao ngươi lại đối xử với trẫm như vậy? Trẫm làm gì không tốt, làm gì không đúng, ngươi có thể nói ra, tại sao lại dùng cách này để tra tấn trẫm? Hay từ trước tới nay trẫm
vốn không hiểu gì về ngươi, ngươi cũng chưa từng yêu ta? Theo trẫm hồi
cung chỉ là vì cảm kích? Ngươi từ trước tới giờ vốn không hề thật lòng
yêu ta?
Hoàng đế sai người đưa đến một vò lại một vò rượu, hắn muốn say. Say
thật tốt, say thì không cần nghĩ nữa, không cần nghĩ đến nữ nhân làm tổn thương hắn kia, không cần nghĩ tất cả. Nhất túy giải ngàn sầu, hắn cũng sẽ không cần phải đau khổ như vậy nữa.
Cách đó không xa, có một nữ tử áo vàng vẫn luôn đứng nhìn hoàng đế
say rượu. Trong mắt tràn ngập nhu tình nhưng đến đáy mắt lại là vẻ đắc ý khi thực hiện được kế hoạch.
Màn đêm buông xuống, hoàng đế vẫn ngồi uống rượu. Uống thế nào hắn
cũng không say, vẫn rất tỉnh táo. Muốn say khó đến vậy ư? Thực ra, hắn
đã say rồi, thần trí bắt đầu mơ hồ, nằm rạp xuống bàn rượu.
Nghe thấy tiếng động, Tiêu Vũ Tình đang đi ngang qua bước tới, nhìn
thấy là đó Chính Hiên đã uống say khướt. Nàng có nên đi qua đó không? Do dự một hồi, cuối cùng nàng vẫn lại gần.
“Tại sao ngươi lại uống rượu?” Là vì làm tổn htương ta nên hắn đang
đau khổ sao? Là vậy thật sao? Hắn vẫn còn tình cảm với ta sao?
Hoàng đế nghe được giọng nói mình vẫn luôn thương nhớ, nâng mí mắt
nặng trĩu lên, nheo mắt lại, ngây thơ cười nói:“Tình Nhi ơi……”
Tình Nhi? Hắn vẫn còn gọi ta như vậy nghĩa là trong lòng hắn vẫn còn
có ta, không phải sao? Giữa chúng ta có lẽ vẫn còn có thể vãn hồi.
“Tình Nhi, đừng rời xa trẫm, trẫm không thể không có ngươi, không thể không có ngươi……” Hoàng đế khẽ nói. Những lời trong lúc say mới là
những lời thật lòng, có lẽ chỉ có uống rượu hắn mới có thể nói ra những
lời chân thật nhất.
“Tiểu Hiên Tử, nếu ngươi còn yêu ta thì tại sao còn đối xử với ta như vậy? Ngươi nói cho ta biết đi!” Vũ Tình loạng choạng lay lay hắn. Nhưng hắn chẳng nghe thấy gì cả, hắn đã ngủ rồi!
Vũ Tình nhìn bàn tay bị thương của mình, lẩm bẩm nói:“Tiểu Hiên Tử,
vết thương này của ta là do ngươi. Nhưng ta vẫn muốn làm Tình Nhi của
ngươi, chúng ta có thể làm lại được không? Ngươi biết không? Hôm qua ta
thật sự rất sợ, ta tận mắt nhìn thấy con chuột chết trước mặt ta, nó còn trừng trừng nhìn ta……” Mí mắt nặng trĩu, vất vả cả ngày nàng thực sự
mệt mỏi quá rồi. Nàng cũng không muốn phải quay về phòng sơn màu đen kia nữa, lại càng không muốn làm bạn với chuột, gián.
Ánh sáng mặt trời yếu ớt chiếu vào mặt hoàng đế, Chính Hiên mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ tái nhợt của Vũ Tình. Dưới ánh mặt trời,
nàng chớp chớp hàng mi tựa như con bướm đang múa. Nàng vẫn đẹp như vậy,
vẫn đáng yêu như thế. Nhìn thấy nàng, Chính Hiên dường như quên đi hết
thảy, giơ tay lên muốn vuốt ve khuôn mặt mịn màng của nàng. Khuôn mặt
này xuất hiện quá nhiều lần trong mơ mà hắn vẫn không chạm vào được. Còn chưa chạm đến nới thì đã nghe thấy Vũ Tình khẽ lẩm bẩm:“Quân…… Quân……”
Ở trong mộng, nàng đang nhìn thấy em họ Lăng Ngạo Quân của mình.
Ngoài đời thực, hoàng đế cũng nghe thấy như thế. Quân? Nam Cung Quân
sao? Ngay cả nằm mơ cũng nghĩ đến hắn. Đột nhiên nhớ lại khi Vũ Tình bị
trúng độc, trong lúc sinh tử nguy nan, cái tên nàng không ngừng nhắc đến cũng là Quân. Hoá ra bọn họ quả nhiên đã sớm có gian tình!
Chính Hiên phẩy tay áo bỏ đi! Hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn
họ. Hắn muốn bọn họ phải đau khổ gấp trăm gấp ngàn lần nữa. Tiêu Vũ
Tình, ác mộng của ngươi từ hôm nay mới bắt đầu, trẫm sẽ không thủ hạ lưu tình với ngươi một lần nữa……