♥Edit: Xuxu♥
♥Beta: Viochan♥
Không đúng, với thân phận hiện tại của nàng lẽ ra cai ngục phải ngăn
nàng lại mới phải, huống hồ Nam Cung Quân thân là trọng phạm, cửa lao
không thể nào được mở như thế. Nàng nhất định là bị cài bẫy rồi, lập tức đẩy Nam Cung Quân ra, xoay người quả nhiên đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo kia!
“Ngươi thật quá bỉ ổi.” Nam Cung Quân nhiều lần hãm hại nàng, uổng cho nàng còn cảm động vì sự si tình của hắn.
“Đủ rồi, Tiêu Vũ Tình, ngươi không cần đóng kịch nữa.”
Chính Hiên thấy ánh mắt nàng không phải âm ngoan mà là vô cùng tuyệt
vọng. Hắn mới là người phải hết hy vọng với nàng, không phải sao?
“Cao minh. Âu Dương Chính Hiên ngươi đưa khăn lụa cho ta xem chính là muốn thử ta đúng không?” Tình yêu mà luôn chất chứa ngờ vực vô căn cứ
thì dù say đắm đến mấy cũng sẽ bị phai nhạt, cuối cùng cũng chẳng còn
lại gì.
“Đúng, không ngờ ngươi vẫn tiếp tục làm cho trẫm thất vọng.”
Nếu lần này Vũ Tình không xuất hiện, có lẽ hắn sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Ngươi dùng cách này để thử ta chỉ có thể chứng minh ngươi không hiểu gì về ta cả, cho dù không có chuyện này chúng ta cũng không thể tiếp
tục được nữa.”
Vũ Tình khẽ ngẩng đầu, kìm nén nước mắt, cười lạnh nói:“Hừ, uổng cho
Tiêu Vũ Tình ta tự nhận thông minh, không ngờ hết lần này đến lần khác
trúng kế của Nam Cung Quân và Âu Dương Chính Hiên ngươi, ha ha…… Không
ngờ ta cũng có một ngày làm Chân Mật. Đáng tiếc, Nam Cung ngươi không
phải Tào Thực, mà Âu Dương Chính Hiên cũng chẳng phải Tào Phi. Hừ, mọi
người đều nói nữ nhân khi yêu đều trở nên ngốc nghếch, hoá ra là thật.
Không ngờ ta lại trúng phải kế thấp kém này. Âu Dương Chính Hiên, ngươi
nói đúng, là ta ti tiện, ta đáng bị coi thường, lại đi yêu ngươi. Ha ha
ha…… Là ta ngốc, là ta ngốc, biết rõ ở bên một vị quân vương nhất định
sẽ phải chịu đau khổ, nhưng cứ như thiêu thân, biết lửa nguy hiểm nhưng
vẫn cam tâm tình nguyện lao vào. Hoàng đế hoàn toàn không thể chỉ yêu
thương một nữ nhân như người bình thường, Đường Minh Hoàng tự xưng đa
tình, hết mực yêu chiều Dương quý phi nhưng trước đó đã từng sủng ái hơn ba nghìn giai lệ khác, cuối cùng cũng vì nghiệp lớn mà hi sinh Dương
quý phi. Hừ, thế gian mấy ai được như Thuận Trị chứ?(1) Âu
Dương Chính Hiên, ta quá xem trọng ngươi, xem trọng chính mình. Ta thật
sự cho rằng ta chính là người duy nhất ngươi yêu thương, ha ha…… Thực
ngây thơ, thực nực cười đúng không?” Mộng phi đã mang thai, Tiêu Vũ Tình ngươi cũng nên tỉnh lại đi. Âu Dương Chính Hiên hắn từ trước tới giờ
không hề tuân thủ lời hứa với ngươi.
Chính Hiên và Nam Cung Quân không hiểu nàng nói gì. Cái gì mà Chân
Mật, Tào Thực, Tào Phi còn cả Đường Minh Hoàng, Dương quý phi, những
người này rốt cục là ai? Nam Cung Quân đột nhiên cảm thấy Tiêu Vũ Tình
bây giờ rất khác so với Tiêu Vũ Tình trước kia, chẳng lẽ một người bị
mất trí nhớ thì tính cách cũng thay đổi luôn sao? Mà Chính Hiên nghe
những lời nói tuyệt vọng bất đắc dĩ của Vũ Tình, trong lòng lại cuộn
lên, cảm thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa. Có lẽ đúng
như lời nàng nói, hắn thật sự không hiểu gì về nàng, trong lịch sử quả
thực có vị hoàng đế như vậy sao? Hắn đọc nhiều sách sử như vậy còn chưa
nghe qua, không khỏi hoài nghi: là trẫm ép nàng phát điên rồi sao? Hay
là nữ nhân này đang diễn kịch? Hắn càng ngày càng không phân biệt nổi
đâu là thật, đâu là giả, hắn chưa bao giờ yếu đuối như vậy, thậm chí
ngay cả dũng khí đi tìm hiểu mọi chuyện cũng không có.
“Nhãn trung tiền sự phân minh
Khả liên như mộng nan bằng
Đô bả cựu thời bạc hạnh
Chỉ tiêu kim nhật vô tình”(2)
Giọng nói của Vũ Tình như kéo lại dòng suy nghĩ của bọn họ. Nàng
không coi ai ra gì mỉm cười thì thầm lướt qua người hoàng đế, dường như
đã bàng quan tất cả, không bị trần thế ảnh hưởng. Bọn họ lẳng lặng nhìn
theo bóng dáng Vũ Tình, trong lòng thực hoài nghi có phải nàng đã vũ hóa đăng tiên(3), nhưng cũng không thể không cảm thán: không hổ
là thiên hạ đệ nhất tài nữ của Long Hiên hoàng triều. Chính hiên thấy
nàng đờ đẫn đi ra ngoài, có một loại cảm giác như thể nàng vĩnh viễn
bước ra khỏi thế giới của hắn.
Trong cung mỗi người một vẻ, bận rộn đi tới đi lui, Vũ Tình một chút
cũng không để ý. Nàng không thể ngờ Chính Hiên lại gài bẫy nàng, liên
tiếp bị người mình tin tưởng hãm hại, nàng có thể nói gì nữa đây. Có lẽ
nàng nên suy nghĩ kĩ càng, liệu có phải mình đã làm gì sai khiến cho giờ đây lâm vào cảnh bạn bè xa lánh. Đột nhiên nhận ra, mình thật ra là một tiểu hài tử bị làm hư, ba mẹ có thể vĩnh viễn yêu thương nàng dù nàng
có làm gì sai. Khi bị thương chỉ cần về nhà, cha mẹ sẽ vĩnh viễn bảo vệ
nàng, che chở cho nàng, nàng có thể tùy hứng làm một tiểu bá vương.
Nhưng ở đây thì khác, khi Chính Hiên yêu nàng thì có thể để nàng muốn
làm gì thì làm, khi không yêu nữa thì bất kể nàng làm gì cũng là sai,
thậm chí ngay cả một cung nữ thấp hèn nhất cũng không đến mức bị như
thế. Đây chính là cái bi ai của nữ nhân cổ đại, chẳng lẽ nữ nhân chỉ có
thể dựa vào nam nhân sao?
“Tình tỷ tỷ, sao ngươi lại ở đây? Lâm Lâm tìm ngươi lâu lắm rồi, còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện gì.”
Gặp chuyện không may? Chỉ sợ là chuyện sớm muộn mà thôi, hoàng đế sẽ
không khinh địch mà buông tha nàng như vậy.“Lâm Lâm, ngươi tìm ta có
chuyện gì?” Bây giờ vẫn còn người quan tâm đến nàng đây không phải sao?
“Trần đại nương bảo chúng ta mang quần áo đưa cho các vị nương
nương.” Trần đại nương là người thay thế chức vị mama, rất hiền lành,
đối xử với các nàng rất tốt.
“Ừ.” Vũ Tình ngây ra như phỗng , máy móc gật đầu, tùy ý để Lâm Lâm kéo đi.
Trong tay Lâm Lâm cầm một đống quần áo, vừa đi vừa ngó nghiêng. Những người ở khu giặt quần áo bình thường không được tới đây vì nơi này là
nơi các phi tử, quý nhân ở, người nào không phải chủ nhân mà đến đây thì có thể bị rơi đầu bất cứ lúc nào.
“Tình tỷ tỷ, đây là cung điện của ai vậy?” Đây là lần đầu tiên Lâm
Lâm tới đây, nhịn không được liếc qua liếc lại vài lần. Nơi này thật quá xa hoa so với khu giặt quần áo.
“Là cung điện của Dung phi. Lâm Lâm, bỏ quần áo xuống, chúng ta đi vể thôi.” Đi sớm vẫn tốt hơn, đỡ phải xấu hổ khi gặp Dung phi. Không biết
sắp tới sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa đây?
“Vâng.” Lâm Lâm nhu thuận đáp, buông quần áo xuống, nhưng vì xoay
người quá nhanh, nhất thời trọng tâm không vững liền ngã vào bình hoa
bên cạnh làm bình hoa rơi xuống đất vỡ tan. Lâm Lâm sợ tới mức mặt cắt
không chút máu, trong cung đâu đâu cũng là bảo vật vô giá, có giết nàng, nàng cũng không đền nổi.
“Tình tỷ tỷ, ta làm vỡ bình hoa mất rồi .” Lâm Lâm cuống cuồng kéo kéo góc áo Vũ Tình, không biết nên làm thế nào.
“Không sao đâu, đừng lo lắng. Có Tình tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”
Gần đây Vũ Tình nhất định là đã đắc tội với ông trời rồi. Đúng lúc
này Dung phi bước vào cửa, vừa thấy lọ hoa mình yêu thích nhất bị vỡ lửa giận lập tức bùng lên:“Là cung nữ nào dám đánh vỡ bình hoa của bổn
cung?”
Lâm Lâm run rẩy quỳ xuống:“Nương nương tha mạng, nô tỳ không phải cố ý, xin nương nương thứ tội, nô tỳ……”
Cho dù thân là cung nữ nhưng Tiêu Vũ Tình vẫn luôn là tiêu điểm của
mọi người, nàng khiến cho người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của nàng. Dung phi rất nhanh liền phát hiện ra nàng:“Tiêu Vũ Tình, là ngươi?”
Vũ Tình vẫn đứng yên, lạnh lùng nhìn nàng ta, người ta nói nữ tử có
tài thường kiêu ngạo, Vũ Tình cũng không phải ngoại lệ. Nàng sẽ không
quỳ gối trước bất cứ ai, lại càng không muốn thấy người khác quỳ trước
mặt mình. Đầu gối nàng ngay cả với ông trời cũng chưa từng quỳ, điều này càng làm cho nàng thêm tôn quý.
Đáy mắt Dung phi loé lên, cả giận nói:“Cung nữ lớn mật, dám đánh vỡ
bình hoa của bổn cung, không thể không trừng phạt, để ngươi lại thì có
ích gì, người đâu, lôi cung nữ này ra ngoài chém.”
“Nương nương tha mạng, nô tỳ không dám nữa, nương nương……” Lâm Lâm liều mạng dập đầu, hy vọng Dung phi thiện tâm buông tha nàng.
“Cùng lắm chỉ là cái bình hoa, có thể sánh với mạng người được sao?
Cái bình hoa kia ta sẽ bồi thường.” Vũ Tình không nhịn được, chẳng lẽ
chỉ mạng các nàng mới là mạng còn mạng người khác thì không phải sao?
Nàng ta có thể tùy ý giẫm lên sinh mạng người khác sao?
Tiêu Vũ Tình thực sự có thể bồi thường, Hoàng Thượng tuy giáng nàng
xuống làm cung nữ nhưng vẫn chưa tịch thu tài sản của nàng. Vũ Hiên các
vẫn còn chất đầy các bảo vật vô giá, có thể thấy được trước kia nàng
được sủng ái biết bao. Không nói đến thì thôi, vừa nhắc đến Dung phi
càng phát hỏa:“Bình hoa này không phải bình hoa bình thường, là Hoàng
Thượng ngự ban cho, ngươi bồi thường được sao?”
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Vũ Tình rất rõ, Dung phi đang muốn nhằm vào nàng.
“Ý của ngươi là muốn chịu phạt thay tiểu cung nữ này?” Nàng chính là
đang chờ những lời này. Tiêu Vũ Tình, thù cũ hận mới hôm nay tính cả đi.
“Được.” Vũ Tình kéo Lâm Lâm dậy, mặt không chút thay đổi nói:“Ta chịu phạt thay nàng.” Khi nàng đau khổ nhất, khó khăn nhất, Lâm Lâm vẫn luôn ở bên nàng, không bỏ rơi nàng, không phải nàng cũng nên làm gì đó cho
Lâm Lâm sao? Huống hồ ngay từ đầu Dung phi đã nhắm vào nàng.
“Không, Tình tỷ tỷ, không được đâu, ta không thể để ngươi chịu phạt
thay ta được…” Lâm Lâm tuy rằng đơn thuần nhưng nàng không ngu ngốc,
Dung phi nhất định sẽ nhân cơ hội này giết chết Tình tỷ tỷ. Từ nhỏ nàng
đã không nơi nương tựa, sớm đã coi Vũ Tình là người thân duy nhất, nàng
không thể để thân nhân duy nhất của mình bị thương tổn.
Đáng tiếc hai người có hối hận cũng không kịp nữa.
“Tiêu Vũ Tình, là ngươi nói đấy nhé.” Dung phi thấy chút thắng lợi mà tươi cười. Nàng rất hận Tiêu Vũ Tình, lúc trước đứa bé của nàng tuy
không phải do nàng ta hại chết nhưng sự thiên vị của hoàng thượng khiến
nàng không phục. Nàng xin hoàng thượng xử lý nghiêm khắc Tiêu phi, ngược lại còn bị hoàng thượng giáng xuống làm phi tử bình thường. Ở yến tiệc, Tiêu Vũ Tình cố ý giả bộ bất tỉnh nhằm hãm hại nàng, kết quả khiến
hoàng thượng tát nàng một cái. Nay, Tiêu Vũ Tình lại câu dẫn đệ đệ của
nàng, hại đệ đệ bị giam trong thiên lao, hoàng thượng giận chó đánh mèo
sang cả nàng, mặc dù không trực tiếp tống nàng vào lãnh cung nhưng cũng
chẳng khác gì. Thâm cừu đại hận như thế, nàng há có thể bỏ qua cơ hội
này.
Một tấm ván gỗ chừng mười thước được trải ra, đáng sợ chính là trên
tấm gỗ đóng chi chit đinh nhọn, mỗi cây đinh dài chừng một thước khiến
người ta nhìn không khỏi kinh hồn táng đảm.
Dung phi vừa lòng nở nụ cười:“Tiêu Vũ Tình, chỉ cần ngươi đi qua nó
thì bản cung nhất định sẽ tha tội bất kính cho tiểu cung nữ này.”
“Dung phi, ngươi dám lạm dụng hình phạt riêng? Nếu ta nhớ không lầm
thì chỉ hoàng hậu mới có quyền này, ngươi không sợ hoàng thượng biết
được sao?”
“Ha ha…bây giờ không giống như lúc trước, ngươi đã quên rằng hậu cung không còn hoàng hậu sao? Cho dù hôm nay ta tra tấn ngươi, hoàng thượng
cũng sẽ không nói gì, hắn hận ngươi hận tận xương tận tủy. Tiêu phi,
không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay. Ngày xưa không ai bì nổi Tiêu phi, nay thì sao chứ, ha ha… Ngay cả cung nữ ti tiện nhất cũng không bằng…”
Vũ Tình thản nhiên nhìn nàng, nàng không để ý vì thế Dung phi có nói
nữa cũng vô dụng. Dung phi cực kì căm hặn bộ dáng lạnh nhạt này của
nàng, lẽ ra nàng ta phải thực sợ hãi mới đúng, thứ nàng muốn xem chính
là vẻ mặt sợ hãi của Tiêu Vũ Tình.
“Tiêu Vũ Tình, ngươi đi hoặc nàng đi, tự mình chọn đi!” Dung phi liếc Lâm Lâm một chút, Vũ Tình có lúc thực vô tình, nhưng đối với bạn bè
nàng nhất định tình nguyện hy sinh bản thân cũng không muốn liên lụy
người khác.
“Ta đi.” Vũ Tình khóe miệng vẫn tươi cười, lòng đã chết nàng còn sợ
gì nữa. Nàng chậm rãi cởi giầy, nắm chặt tay, từng bước một đi qua tấm
đinh sắt.
“Đừng mà, Tình tỷ tỷ…Đừng…” Nàng không muốn Tình tỷ tỷ chịu khổ vì
nàng. Tình tỷ tỷ đã đủ khổ rồi, trên người nàng còn chưa đủ vết thương
sao, tại sao ngay đến chân nàng cũng không tha? Lâm Lâm muốn xông lên,
nhưng hai tay bị người ta ghì chặt, nàng chỉ là một tiểu cung nữ, có thể làm được gì, chỉ có thể vô lực khóc, trơ mắt nhìn Tình tỷ tỷ của nàng
bước trên tấm đinh sắt.
Nghe nói đây là hình phạt ghê rợn nhất cổ đại, nếu như dân thường
muốn cáo trạng với thánh thượng thì trước hết sẽ bị lăn qua đinh sắt.
Những người đó thật sự rất can đảm, bởi vì thật sự rất đau, giống như có trăm ngàn cây đinh đâm vào vậy, đâm đến mức thương tích đầy mình. Vũ
Tình vừa đi vừa cố gắng không để ý đến đau đớn đang giày vò, nhưng vết
máu dưới chân đã bán đứng nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch,
mồ hôi chảy ròng ròng. Mái tóc không được chăm chút xoã ra càng làm nổi
lên khuôn mặt không còn chút máu, như thể một trận gió nhẹ cũng có thể
thổi ngã nàng… Chân nàng dường như đã mất cảm giác, đinh sắt găm sâu vào thịt…Nàng vẫn cố gắng bước từng bước một, cảm giác vết thương trên lưng mơ hồ đau, có lẽ nàng sẽ mất máu quá nhiều mà chết,như vậy nàng có thể
được giải thoát rồi.
Dung phi giật mình nhìn Vũ Tình quật cường bước đi, khóe miệng vẫn
khẽ nhếch đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Nàng đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa hề rên rỉ đau thành tiếng, người bình thường đã sớm chịu không nổi…
“Có thích khách…” Một thị vệ nhìn thấy bóng đen từ trên trời lao
xuống đầu tiên. Hắn quát to báo động những thị vệ khác. Bọn họ lập tức
nâng cao cảnh giác.
Mắt Vũ Tình gần như không mở nổi, trong lúc hoảng hốt có một bóng đen vọt đến trước mặt nàng, ôm nàng ra khỏi tấm đinh sắt. Chẳng lẽ đây là
người mà ông trời phái xuống để cứu vớt nàng sao?
Khó khăn mở to mắt, nhìn thấy người đó giúp nàng yên tâm:“Vô Dạ…”
“Thực xin lỗi, ta đã tới chậm…” Vũ Tình yếu ớt ngã vào trong lòng
hắn, nàng tuy nhợt nhạt nhưng vẫn đẹp mê người như trước . Hắn bắt đầu
hối hận trước đây tại sao không giết Âu Dương Chính Hiên đi? Nếu không
Vũ Tình cũng sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy, là hắn không tốt, hắn tới quá muộn.
Một đám thị vệ lập tức vây quanh bọn họ không một kẽ hở. Vô Dạ một
chút cũng không để trong mắt, người làm thương tổn Vũ Tình kết cục chỉ
có một, chính là chết. Kiếm rút khỏi vỏ, mọi người chỉ cảm thấy trên
người hắn dày đặc sát khí, tiếp theo là một trận hàn quang, người chung
quanh thậm chí ngay cả hắn ra tay thế nào cũng không nhìn rõ. Thị vệ
cuồn cuộn không ngừng mà ngăn cản hắn, còn hắn, một tay ôm Vũ Tình, một
tay lia kiếm. Máu tươi tràn ngập trong mắt, hắn là sát thủ, giết người
với hắn mà nói vốn là chuyện thường, nhưng hắn chưa bao giờ muốn giết
người như lúc này. Bây giờ hắn đã hiểu vì sao lúc trước sư phụ lại chọn
hắn, bởi vì bên trong hắn có một góc vô cùng độc ác. Gặp thần giết thần, phật Phật giết Phật, một đường tiêu diệt tất cả, cuối cùng kiếm kề trên cổ họng Dung phi. Dung phi sớm đã sợ tới mức mặt mày biến sắc .
“Vô…Dạ, đừng…đừng vì ta mà tiếp tục giết người nữa.” Dung phi đáng chết, nhưng nàng không muốn Vô Dạ vì nàng mà dính máu tanh.
“Nàng ta đáng chết!” Vô Dạ thậm chí còn thấy một kiếm đã là tiện nghi cho nàng ta lắm rồi.
“Vô Dạ, ngươi… Tại sao ngươi lại đến đây?” Từ hôm Mị Ảnh chết, Vô Dạ liền không rõ tung tích, sao lại đột nhiên xuất hiện?
“Ta vẫn ở đây.” Hắn vẫn luôn bên cạnh nàng, từ lúc Vũ Tình tiến cung, hắn luôn luôn đứng phía sau yên lặng chờ nàng. Tránh ở rừng cây bên
cạnh Vũ Hiên các, chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng thì hắn đã
cảm thấy thoả mãn rồi. Nhìn nàng mỗi ngày hạnh phúc bên Âu Dương Chính
Hiên trong lòng tuy rằng rất khó chịu nhưng vẫn chúc phúc cho bọn họ.
Hắn vốn nghĩ rằng có thể an tâm rời đi để giải quyết nốt ân oán giang hồ thì không ngờ tới lúc trở về lại nhìn thấy Vũ Tình đang chịu khổ! Hắn
vô cùng hối hận, tại sao mình lại đi mà không ở bên cạnh bảo vệ Vũ Tình? Lần này hắn nhất định phải đưa nàng đi!
“Vô Dạ…” Vũ Tình nhìn hắn, một người thâm tình như vậy nàng lại không chịu quý trọng, ngược lại đi yêu một con người vô tình.
“Ta đưa ngươi đi!” Vô Dạ mỉm cười ấm áp với nàng làm Vũ Tình cảm thấy an tâm. Đời này hắn chưa từng cười như vậy duy chỉ với Vũ Tình thì đặc
biệt khác.
“Ừm.” Vũ Tình gật gật đầu, nàng đồng ý đi cùng hắn, nàng muốn ở bên
hắn, nàng không muốn ở lại trong cung, không muốn gặp lại con người vô
tình kia nữa.
“Không biết Vô Dạ công tử muốn mang ái phi của trẫm đi đâu?” Bọn thị
vệ dàn sang hai bên chừa ra một lối đi, hoàng đế uy phong lẫm liệt bước
tới, khí phách vương giả chấn động mọi người.
Dung phi vừa thấy Hoàng Thượng đã sợ hãi khóc lóc:“Hoàng thượng, hoàng thượng…Cứu nô tì với…”
Chính Hiên không thèm để ý đến nàng ta, đôi mắt nhìn chằm chằm Vũ
Tình và Vô Dạ: “Náo loạn hoàng cung, cướp đi ái phi của trẫm, tội danh
không nhẹ chút nào đâu Vô Dạ công tử!”
“Ái phi? Ngươi có coi nàng là thê tử của ngươi sao? Ngươi xem, ngươi
hại nàng thành cái gì thế này?” Vô Dạ đau lòng nhìn Vũ Tình, hi vọng có
thể chuyển hết vết thương trên người nàng sang hắn.
Sao sắc mặt Vũ Tình lại nhợt nhạt như vậy, nếu như Vô Dạ không đỡ
dường như nàng đứng còn không vững. Sao nàng không đi giầy, còn chân tại sao lai chảy máu? Chính Hiên liếc mắt một cái liền thấy tấm đinh sắt
trên mặt đất, lập tức hiểu rõ. Chết tiệt, không ngờ Dung phi dám lạm
dụng hình phạt riêng với Vũ Tình. Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng
miệng vẫn thốt ra những lời vô tình: “Nàng sống hay chết là do trẫm định đoạt, Vô Dạ công tử, đừng xen vào việc của người khác.”
“Ta muốn đưa nàng đi.” Hắn tuyệt đối sẽ không để Vũ Tình tiếp tục ở lại bên vị quân vương vô tình này.
“Một mình ngươi thì không ai ngăn được, nhưng đưa theo Tiêu Vũ Tình,
ngươi cảm thấy có thể được sao?” Hắn đã từng nói, Vũ Tình cho dù chết
cũng chỉ có thể chết bên cạnh hắn.
“Không có việc gì là ta không làm được.” Vô Dạ ôm Vũ Tình bay đi, lại bị Từ Trần Hàn cùng đại nội thị vệ ngăn lại, những người này đều là
nhất đẳng cao thủ, huống chi còn có tuyệt đỉnh cao thủ Âu Dương Chính
Hiên ở bên cạnh như hổ rình mồi. Trận này không thể không đánh! Vô Dạ
nhẹ nhàng đặt Vũ Tình xuống đất, tươi cười nói:“Ngồi yên ở đây, ta nhất
định sẽ dẫn ngươi đi.” Đây là lời hứa của hắn với Vũ Tình, máu tươi tràn ngập hoàng cung thì sao chứ?
Vô Dạ chậm rãi đứng lên, vết máu vừa rồi còn chưa khô, chảy xuống
theo thân kiếm của hắn. Kiếm khí bao trùm, trong trời đất tràn ngập sự
thê lương xơ xác tiêu điều.
Đại nội thị vệ xông lên, có người tấn công phía trên, có người tân
công phía dưới, Trần Hàn đứng tấn công ngay trước mặt. Vô Dạ bị bao vây
chặt không còn chút khe hở. Đại nội thị vệ như có hẹn trước đồng loạt
lao về phía Vô Dạ, Vô Dạ lấy kiếm chắn đao, cố hết sức, hắn điên cuồng
hét lên một tiếng, đẩy lui mọi người. Đại nội thị vệ bị trúng kiếm khí
của hắn, có người bị nội thương, ngã xuống đất không gượng dậy nổi.
Chính Hiên tự mình ra tay, phi thân đến trước mặt Vô Dạ, giao đấu
cùng hắn. Vô Dạ theo vừa rồi kịch chiến, sức lực còn chưa kịp hồi lại,
đấu tay đôi không chắc đánh thắng được Chính Hiên nhưng cũng không đến
mức thua. Tuy nhiên, trong lòng hắn có vướng bận, không tập trung, liền
bị Chính Hiên điểm trúng huyệt, không thể động đậy. Thị vệ lập tức kề
đại đao trên cổ hắn…
“Vô Dạ……” Vũ Tình rốt cuộc không thể ngồi yên nữa, đứng lên!
Vô Dạ đưa mắt nhìn Vũ Tình, thực xin lỗi, Vũ Tình, ta không cứu được ngươi.
“Giết hắn!” Chính Hiên ra lệnh. Nhìn một màn này hắn cảm thấy thực
chướng mắt, không ai có thể cướp đi Vũ Tình của hắn, không ai!
“Dừng tay! Không, đừng…đừng giết hắn.” Vũ Tình nước mắt rơi như mưa, tình cảnh trước mắt nàng phải làm sao đây?
“Mệnh lệnh của trẫm các ngươi dám không nghe sao?” Chính Hiên hét lớn.
Đao của thị vệ đã sắp chém vào Vô Dạ lại dừng lại. Bởi vì Tiêu Vũ
Tình quỳ xuống, một Tiêu Vũ Tình ngạo nghễ không chịu quỳ gối trước bất
kì ai quỳ xuống trước hoàng đế, nàng hèn mọn quỳ gối trước mặt Hoàng Đế, ngay cả một tia tôn nghiêm cuối cùng cũng bị cướp đi!
“Ta xin ngươi, ta quỳ xuống cầu xin ngươi. Xin ngươi buông tha cho Vô Dạ, ta chỉ cầu xin ngươi chuyện này…”
Chính hiên khiếp sợ nhìn nàng, dường như không tin nổi rằng Vũ Tình thực sự quỳ gối trước mặt hắn.
“Bất luận người khác tra tấn ngươi thế nào, ngươi cũng không nhận
sai, cũng không cầu xin tha thứ. Thậm chí, ngay cả cầu xin trẫm buông
tha ngươi ngươi cũng không làm, bây giờ không ngờ lại vì một Vô Dạ mà
quỳ trước ta…” Tiêu Vũ Tình, chẳng lẽ trong lòng nàng, nam nhân này quan trọng hơn trẫm sao?
Nước mắt khuất nhục chậm rãi chảy xuống: “Ta cầu xin ngươi buông tha cho Vô Dạ, Tiểu Hiên Tử…”
Một câu “Tiểu Hiên Tử” gợi về bao ân tình ngày xưa, bọn họ gặp nhau
trong hoàn cảnh thật thú vị, hắn từ hoàng thượng lại trở thành tiểu thái giám, hắn thích nàng gọi hắn như vậy.
Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, không biết có nên nghe theo chỉ dụ của hoàng đế hay không.
Yên lặng nhìn Vũ Tình hồi lâu, hoàng đế rốt cục nói:“Được, trẫm có
thể thả Vô Dạ. Nhưng trẫm muốn ngươi!” Tiêu Vũ Tình, trẫm muốn xem xem
ngươi vì Vô Dạ có thể hi sinh đến mức nào.
Vũ Tình, đừng đồng ý, hắn thà chết cũng không muốn Vũ Tình phải hy
sinh vì mình. Vô Dạ kêu lên trong lòng, lại bất lực. Hắn hận mình vô
dụng, không những không thể bảo vệ Vũ Tình mà ngược lại còn làm liên lụy đến nàng.
Khoảnh khắc Vũ Tình khóc quỳ mà đồng ý kia, một Vô Dạ vô tình giết người không chớp mắt đã rơi nước mắt!