♥Edit: Viochan♥
Những bông tuyết trắng như lông ngỗng rơi xuống từ trên bầu trời ráng hồng, bông tuyết bay lượn đối mặt với gió
bắc gào thét, nhẹ như khói mà trắng tựa bạc. Ngã tư đường vùng nông
thôn, cây cối, nhà tranh được bao trùm bởi một tầng tuyết thật dày, vạn
dặm giang sơn biến thành thế giới sơn trắng lát ngọc. Một tuyệt mỹ nữ tử mặc xiêm y màu trắng đứng phía trước nhà tranh tựa như hoà vào làm một
cùng trời đất. Vẻ mặt nàng lạnh lùng, khóe môi nở một nụ cười nhợt nhạt
yếu ớt. Vươn tay ra, tuyết lại tan ra trong tuyết của nàng. Tuyết mới
thật tinh tế mỏng manh làm sao, tinh linh nhỏ lóng lánh trong suốt kia
chỉ cần nóng lên sẽ hương tiêu ngọc vẫn, bị lạnh sẽ cứng lại thành băng. Dù có được vẻ đẹp thiên cổ bất diệt mĩ hay sự chân thuần phồn hoa lạc
tẫn thì rốt cuộc cũng khó thoát khỏi một kết cục biến đổi khôn lường.
“Tuyết, trời lạnh rồi! Mặc thêm áo vào đi.” Nam tử lạnh lung khoác
thêm cho nàng chiếc áo khoác từ phía sau, thâm tình nhìn nàng, động tác
nhẹ nhàng mà cẩn thận, chỉ sợ làm phiền đến nàng.
“Không lạnh.” Nữ tử quay sang, mỉm cười ngọt ngào.“Tuyết mùa đông đẹp quá! Trước kia ta cảm thấy cảnh tuyết ở Phần Lan ta đã từng ngắm là đẹp nhất nhưng vẫn không bằng bây giờ.”
“Đúng vậy, tuyết là thứ đẹp nhất ta từng gặp.” Nam tử một câu hai ý
nghĩa. Nữ tử đang cười nhưng hắn biết nàng không vui vì nụ cười của nàng chưa từng chạm tới đáy mắt. Nàng chưa từng lộ ra lúm đồng tiền ngày
xưa, trong lòng vẫn luôn có một nút thắt chưa được tháo gỡ.
“Học được cách ba hoa như vậy từ lúc nào thế? Là Trương thúc nhà bên cạnh dạy ngươi hả?” Nữ tử sẵng giọng trách.
“Tuyết, ta muốn đi lên núi đốn củi. Trời lạnh rồi, người mua củi sẽ
nhiều lên, việc buôn bán của chúng ta cũng sẽ tốt lên. Bên ngoài rất
lạnh, ngươi ở ngoài sẽ bị trúng gió rồi cảm lạnh đấy. Ngoan ngoãn ở nhà
chờ ta về.” Nam tử dài dòng như một bà quản gia, có thể nhận thấy rõ
tình ý của hắn với nữ tử kia.
“Biết rồi. Ta sẽ nấu sẵn cơm chờ ngươi về!” Nữ tử săn sóc chỉnh lại quần áo cho hắn rồi không biết vì sao bỗng bật cười.
“Ngươi cười cái gì thế?” Nam tử nghi hoặc cau lại đôi lông mày đẹp.
“Ta đang nghĩ củi kia đúng là hạnh phúc. Đường đường kiếm của thiên
hạ đệ nhất sát thủ Vô Dạ không phải để giết người mà là dùng để đốn củi. Nếu bị giang hồ nhân sĩ biết không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng gì đây?”
“Cái gì mà thiên hạ đệ nhất sát thủ, cũng chỉ là hư danh thôi.” Đúng
vậy, hắn là Vô Dạ. Mà nàng kia chính là Tiêu Vũ Tình của ngày xưa, Lăng
Ngạo Tuyết của hôm nay. Một năm trước, đúng vào ngày đại lễ lập hậu hắn
đã đưa nàng đi, nàng chưa chết!
“Đúng vậy, cái gì vinh hoa phú quý chỉ là nhất thời mà thôi.” Trên mặt Vũ Tình phủ một buồn bã không rõ.
“Tuyết, ta ra ngoài đây.” Vô Dạ không muốn khiến nàng phải nhớ tới chuyện không vui nữa!
“Cẩn thận một chút, sớm về nhé!” Hai người lưu luyến chia tay, mỗi
buổi sáng bọn họ đều phải trình diễn một màn này. Quả thực không khác gì với hai vợ chồng thôn quê bình thường. Nam tử mặt trời mọc đi làm, mặt
trời lặn về nghỉ, nữ tử thì ở nhà nấu cơm, giặt quần áo chờ hắn trở về.
“Ôi, các ngươi xem sớm như vậy mà Lăng gia đại ca và Lăng gia tẩu tử
đã ân ái rồi này.” Vài vị đại nương hàng xóm hâm mộ nhìn đôi nam tài nữ
mạo được ông trời tác hợp cho thành vợ thành chồng này, nhịn không được
trêu chọc vài câu. Nếu không phải bọn họ là vợ chồng thì chỉ sợ cửa Lăng gia đã sớm bị đạp phá rồi. Một năm trước khi bọn họ vừa tới, trong thôn liền nổi lên cuồng phong. Bọn họ chưa từng gặp nữ tử nào đẹp và nam tử
nào tuấn tú như vậy. Không từ bỏ hy vọng, nhất định phải chia rẽ bọn họ, có người muốn lấy Vũ Tình làm vợ, có kẻ lại muốn gả cho Vô Dạ. Có điều
tình cảm của bọn họ còn bền chặt hơn vàng, không gì có thể ngăn cách
nổi, cuối cùng mọi người đành phải chân thành chúc phúc cho họ. Dù sao
không ai có thể xứng đôi với vị tuyệt thế mỹ nữ này, cũng chẳng ai có
thể xứng đôi với đại soái ca khoẻ mạnh, ngay cả đốn củi cũng hơn người
kia. Đôi vợ chồng họ Lăng này có thể nói là vợ chồng kiểu mẫu trong
thôn!
“Trương đại tẩu, Lý đại tẩu…Mọi người lại cười chúng tôi rồi.” Hai người bị bắt quả tang ngượng ngùng cúi đầu.
“Ai yô, có cái gì mà phải ngượng? Hai người ân ái toàn thôn đều biết, là vợ chồng kiểu mẫu của thôn chúng ta cơ mà.” Lý đại tẩu nhanh mồm
nhanh miệng nói.
“Lý đại tẩu, phiền mọi người để ý Tuyết giúp ta.” Mọi người chỉ nói
Vô Dạ trời sinh tính lạnh lùng, thật ra đối với người trong thôn vẫn rất có vẻ hiền lành lễ phép.
“Đương nhiên rồi, chúng tôi còn phải nhờ nàng dạy đọc sách biết chữ
cơ mà, sao có thể hầu hạ cô giáo không tốt chứ?” Mọi người cười ha hả.
Tiêu Vũ Tình trí tuệ linh mẫn lại bác học đa tài. Mọi người vốn chỉ là
những người phụ nữ và trẻ em không hiểu biết, được Vũ Tình chỉ bảo mới
hiểu được rằng nữ tử cũng có thể tự cường. Vũ Tình lại dạy miễn phí cho
mọi người đọc sách biết đạo lý làm người, được mọi người trong thôn yêu
quý.
Vô Dạ lúc gần đi lén mỉm cười với Vũ Tình một cái.
“Lăng tẩu tử, hôm nay chúng ta học cái gì?” Trương đại tẩu hỏi.
“Hôm nay chúng ta bắt đầu học Tam Tự kinh. Mọi người đọc theo ta,
nhân chi sơ, tính bản thiện…” Vũ Tình phát hiện nàng đúng là rất thích
hợp làm người dạy học, nhìn đi, mọi người rõ là rất nghe lời này.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện…”
Học xong, đám nữ nhân lại phát huy miệng lưỡi ba tấc không nát của
các bà, bàn luận mấy chuyện đủ loại màu sắc hình dạng. Nào là con chó
nhà họ Trương sinh bao nhiêu con chó con, nào là vương gia công tử nào
đó cưới bao nhiêu vợ. Tóm lại là trời nam đất bắc, không chỗ nào không
nói.
“Aizz, hôm qua ta đi lên phố, ngươi có biết ta nhìn thấy gì không?”
Lý đại tẩu ra vẻ thần bí, quả nhiên gợi lên trí tò mò của mọi người.
“Nhìn thấy cái gì, nhìn thấy cái gì?” Mọi người nhao nhao hỏi. Thôn
này có thể nói là ở kinh thành, dưới chân thiên tử nhưng lại rất kín
đáo, ngay đến người kinh thành cũng chưa chắc đã biết đến. Ngoại trừ nam nhân lên phố buôn bán ra thì người ở đây rất ít ra khỏi thôn. Đây cũng
là nguyên nhân lúc trước Vũ Tình và Vô Dạ chọn nơi này, nơi nguy hiểm
nhất chính là nơi an toàn nhất địa phương. Âu Dương Chính Hiên tuyệt đối sẽ không ngờ bọn họ còn ở trong kinh thành. Một năm trước lúc Vô Dạ cứu Vũ Tình từ trong cung ra, kinh thành nhất thời đại loạn, quan binh tìm
từng nhà một nhưng không có kết quả thế là đi tìm khắp nơi trong cả
nước.
“Hoàng thượng lại dán bảng vàng.” Lý đại tẩu thoạt cả kinh.
“Hoàng thượng lại tìm quý phi của hắn sao?” Từ đại tẩu đoán.
“Đây là tất nhiên thôi, tìm từ một năm trước cho đến bây giờ vẫn
không tìm được, bảng vàng cứ dán rồi lại dán, aizz, đúng là một hoàng đế si tình. Nhưng cái ta muốn nói không phải thế, hoàng thượng hạ chiếu
nói hắn muốn phế hậu cung, về sau sẽ không tuyển tú nữa, Tiêu quý phi là vợ duy nhất của hắn, trên bảng vàng hoàng thượng nói với Tiêu phi rằng
‘kiếp này duy khanh là yêu, hậu cung vì khanh mà không’…”(kiếp này chỉ
yêu mình khanh, hậu cung chỉ có mình khanh)
“Oa…” Mọi người đều bị hoảng sợ, hoàng đế phế hậu cung chưa bao giờ
nghe nói tới. Tuy nói hoàng đế của Long Hiên không ít người si tình
nhưng việc phế hậu cung thì chưa từng xảy ra.
“Các ngươi biết những lời này có ý gì không?” Lý đại tẩu hỏi.
Mọi người khó hiểu lắc đầu, những câu chưa hoa mĩ như vậy nữ tử nông thôn như bọn họ sao có thể hiểu được.
Lý đại tẩu có chút tự mãn, chồng của nàng cũng từng là người đọc sách cho nên trình độ văn hóa của hắn cũng coi là cao:“Ông nhà ta nói, ý của hoàng thượng là hoàng thượng cả đời này cũng chỉ yêu một mình Tiêu phi, cam nguyện phế đi hậu cung vì nàng.”
“Oa…” Mọi người lại thổn thức.
Vũ Tình thờ ơ khâu quần áo cho Vô Dạ, bỗng thất thần đâm kim vào ngón tay.
“Ai da, Lăng tẩu tử tay ngươi chảy máu kìa.” Trương đại tẩu kêu lên.
“A, không sao đâu.” Vũ Tình đưa tay vào miệng mút.
Lý đại tẩu lại quay trở về đề tài hoàng đế:“Các ngươi còn nhớ không,
một năm trước hoàng thượng hạ chiếu xin lỗi. Hắn không phải lấy thân
phận một hoàng đế xin lỗi phi tử mà là lấy thân phận một ngườ chồng nhận sai với vợ mình. Hắn tìm vợ, còn phế bỏ hậu cung, chỉ xin vợ mình quay
về. Thật không hiểu quý phi kia nghĩ thế nào, người ta là hoàng đế đó,
đã từ bỏ thân phận cầu xin nàng trở về mà nàng còn không chịu hồi cung.
Nếu có một nam nhân yêu ta như vậy ta nhất định sẽ bỏ hết tất cả mà về
bên cạnh hắn, aizz, đúng là một quân vương anh minh si tình, là phúc của Long Hiên chúng ta…”
Mọi người nghe xong những lời nói này đều xúc động, có người còn lén
lau nước mắt vì vị hoàng đế anh minh của các bà mất đi tình yêu.
“Ngươi không cảm động sao?” Trương đại tẩu nhìn thấy mặt Vũ Tình
không chút thay đổi, không khỏi hoài nghi nàng là một kẻ máu lạnh.
“Nhàm chán.” Vũ Tình lạnh lùng bỏ lại một câu. Si tình? Các ngươi đã
từng thấy hắn tuyệt tình thế nào chưa? Âu Dương Chính Hiên ngươi đúng là biết mua chuộc lòng người, không ngờ lại dùng sự si tình để đắp nặn
hình tượng anh minh của ngươi. Đã một năm rồi, ngươi vẫn còn không chịu
buông tha cho ta sao? Chẳng lẽ phải tra tấn ta đến chết mới bằng lòng
buông tay sao? Ta rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì với ngươi chứ?
“Ơ?” Lý đại tẩu cứ như phát hiện ra châu lục mới:“Ôi…” Cứ nhìn chằm chằm Vũ Tình mà cảm thán.
“Trên mặt ta có vết bẩn gì sao?” Vũ Tình lau lau mặt.
“Mọi người có phát hiện không, Lăng tẩu tử hình như khá giống với vị
Tiêu phi nương nương mà trên bảng vàng có vẽ nhỉ?” Lý đại tẩu vừa nói
dứt lời mọi người lập tức đều đổ dồn nhìn chằm chằm nàng. Đúng là càng
nhìn càng giống!
Vũ Tình có chút chột dạ, không ngờ đã chạy trốn đến tân đây rồi mà
vẫn không thể thoát khỏi ma chưởng(bàn tay quỷ dữ =]]) của Âu Dương
Chính Hiên. Mỗi ngày đều bị bắt nghe đủ loại chuyện xấu về hoàng đế,
nghe mọi người ca tụng hắn si tình thế nào, đối với Tiêu phi thế nào; ca tụng hắn anh minh rồi cai trị đất nước tốt đến thế nào; còn phải nghe
mọi người ca tụng hắn dám làm dám chịu, sai lầm rồi tuyên cáo thiên hạ
xin lỗi vợ, hạ chiếu nhận lỗi. Lại còn muốn chồng mình noi gương theo
hoàng đế. Nàng không tham gia nói gì nhưng cũng sắp không chịu nổi rồi.
“Ta nào có được ‘may mắn’ như vị Tiêu quý phi kia?” Loại may mắn, coi như hết. Nàng không cần!
“Nói cũng đúng! Lăng tẩu tử đã có người chồng tốt như Lăng đại ca rồi sao có thể là Tiêu phi nương nương được? Lăng đại ca dịu dàng săn sóc,
quan tâm đầy đủ đến ngươi khiến bọn ta hâm mộ lắm đó.” Cũng chỉ có
người tốt như Lăng đại ca mới xứng với nàng!
Vũ Tình cúi đầu, trong lòng không hề dễ chịu. Một năm nay, Vô Dạ thực sự đối xử với nàng rất tốt nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt quân tử chi
lễ(lễ giáo của người quân tử). Trước mặt người khác bọn họ là vợ chồng
nhưng thực ra hai người không ở cùng phòng. Cuộc sống trôi qua bình tĩnh như nước, lòng nàng không dậy nổi một gợn sóng, có lẽ phải nói nàng đã
mất đi lòng tin với tình yêu. Chính Hiên là mối tình đầu của nàng và
cũng là bóng ma nàng không thể thoát khỏi.
Trước một gian nhà nhỏ trong hoàng cung có một vài vị quan đang quỳ,
trang phục xa hoa của quan viên càng khiến gian nhà nhỏ tồi tàn thêm vẻ
xấu xí, hai thứ đặt cạnh nhau thật kệch cỡm. Mấy viên quan này ai mà
chẳng là quan to trong triều đình ở toàn mấy biệt thự xa hoa. Bên trong
nếu không phải đang có một người thân phận hiển hách thì bọn họ tuyệt
đối sẽ không xuất hiện ở nơi này.
“Hoàng thượng, các triều đại từ xưa tới nay chưa từng có chuyện phế
hậu cung. Hoàng thượng, xin hãy vì có con nối dòng cho Long Hiên hoàng
triều về sau mà suy nghĩ, xin hoàng thượng cân nhắc.” Lễ bộ Thượng thư
cầu xin. Từ xưa đến nay, đâu có hoàng đế nào không có tam cung lục viện, đây cũng là để chuẩn bị khai chi tán diệp(*) cho Long Hiên.
Tiên đế chính là bởi vì chuyên sủng Vũ phi nên chỉ có bốn hoàng tử mà
một người đã chết nên Âu Dương gia bây giờ còn quá ít người. Đương kim
hoàng đế còn hơn cả thế, một hoàng tử cũng không có đã phế hết hậu cung, nếu Tiêu phi không quay về thì Long Hiên chẳng phải sẽ tuyệt hậu sao.
Đến lúc đó nhất định sẽ lại xảy ra một trận tranh chấp ngươi chết ta
sống giữa các hoàng tử. Hắn thân là quan của Long Hiên há có thể để cho
chuyện như thế xảy ra. Dù có phạm vào điều cấm kị hay xúc phạm đến long
nhan hắn cũng liều chết khuyên răn.
(*): chi: cành; diệp: lá. Đại loại là có nhiều con cháu nối dõi tông đường.
Bên trong vẫn không hề có động tĩnh.
“Hoàng thượng, lão thần không biết dạy con, đều là lỗi của lão thần.
Nam Cung gia chỉ có mỗi một giọt máu, niệm tình Nam Cung gia trung
thành, không có công lao cũng có khổ lao, cầu xin hoàng thượng tha cho
Quân Nhi…” Nam Cung Thiên sớm đã từ bỏ quyền lực, hồi hương dưỡng lão
nghe nói con gặp chuyện lập tức chạy về kinh thành không ngừng cầu kiến
hoàng thượng. Thừa dịp bách quan đến cầu bái hoàng thượng, cơ hội này
hắn đương nhiên không thể bỏ qua. Vài viên quan và cả Tư Đồ lão tướng
quân liên hợp cùng nhau đi cầu xin.
“Hoàng thượng, Mộng Nhi làm nhiều việc ác, hãm hại Tiêu phi nương
nương, vốn là chết cũng chưa hết tội. Lão thần cũng không dám cầu tình,
chỉ xin hoàng thượng ban cho nàng một ơn huệ, cho nàng được chết.” Tư Đồ Vân cũng quỳ gối. Một năm này hắn chính mắt chứng kiến thâm tình của
hoàng đế đối với Tiêu phi, đã hết hy vọng cứu được Mộng phi, chỉ cầu xin hoàng thượng rủ lòng từ bi để nàng chết một cách thoái mái, không phải
chịu cảnh sống không bằng chết như bây giờ.
“Hoàng thượng, Tình Nhi mệnh khổ, đây là số phận của nàng. Mộng phi
nương nương và Nam Cung Quân dù có tội thì tra tấn một năm cũng đủ rồi.
Tình Nhi nàng cũng không hy vọng hoàng thượng làm như vậy, hoàng thượng
xin hãy thả Mộng phi nương nương và Nam Cung Quân đi.” Tuy rằng Vũ Tình
này không phải là con gái ruột của Tiêu Tề Uyên hắn nhưng bản thân cũng
đã đối xử với nàng như con ruột. Mới đầu nghe nói Vũ Tình bị Tư Đồ Mộng
và Nam Cung Quân hãm hại hắn rất tức giận, nhưng đã qua hơn một năm tức
giận gì cũng tiêu tan hết rồi. Nam Cung đại nhân và Tư Đồ tướng quân là
nguyên lão ba triều, mỗi ngày đến cầu xin hắn, hắn không phải người ý
chí sắt đá sao có thể không động lòng.
Trầm mặc một hồi lâu, bên trong vẫn không hề có động tĩnh.
Một viên quan nhanh mồm nhanh miệng, không biết cân nhắc đã nói ra
miệng:“Hoàng thượng đường đường là vua của một nước, sao có thể vì tư
tình nhi nữ(tình cảm riêng của đàn bà con gái) mà tổn hại quốc thể(thể
diện quốc gia), ở đây… phế hậu cung thật sự là làm mất quốc thể. Hoàng
thượng phải thận trọng, nếu Tiêu phi không trở về cung…”
“Tiêu phi nàng nhất định sẽ trở về.” Bên trong rốt cục cũng có tiếng động, truyền đến giọng nói tức giận của hoàng đế.
Cách chỗ bách quan không xa có hai mỹ nam tử phong hoa tuyệt đại đang đứng. Bọn họ lạnh lung nhìn bách quan, cả người tản ra hơi thở quý tộc. Hắn — Cẩn vương, vì Vũ Tình mà ở lại kinh thành đã một năm, huy động
hắc bạch lưỡng đạo(hai giới chính ta) mà Vũ Tình vẫn giống như bốc hơi
khỏi nhân gian bặt vô âm tín. Hắn — Dật vương, vẫn phong lưu nơi nơi
nhưng cũng không ngừng tìm kiếm bóng dáng hoàng tẩu. Mọi người đều biết
Tiêu phi không phải chỉ là một phi tử mà là nữ nhân vật chính thật sự
trong Âu Dương gia, quốc mẫu của Long Hiên!
“Hắn là ai vậy? Không ngờ dám giẫm lên mìn của nhị ca.” Dật hiên
không thể không bội phục dũng khí của viên quan kia.(Vi thề chỗ mìn kia
là theo đúng bản gốc)
“Hắn cũng là bất đắc dĩ thôi, nếu không đề cập tới Vũ Tình, ngươi cho rằng hoàng huynh sẽ để ý đến bọn họ sao?” Đúng vậy, một năm trước hoàng đế không để ý đến sự phản đối cuat triều thần, một người mình dọn đến
đây ở mà cũng không cho phép ai dọn dẹp nơi này, vẫn giữ nguyên như lúc
Vũ Tình còn ở.
“Nói cũng đúng. Có điều hoàng huynh thật khờ, hoàng tẩu không tìm
thấy, sao hắn phải ở trong này tận một năm thật chứ.” Nếu là hắn thì đã
sớm không chịu nổi rồi. Chỗ xa hoa thoải mái thì không ở, cứ phải đến ở
đây!
“Hắn không phải làm thế cho Vũ Tình xem mà hắn đang chuộc lỗi!” Hắn
thật sự tức giận vì hoàng đế đối xử với Vũ Tình như vậy, đây hoàn toàn
là hắn đáng phải chịu. Nhưng từng ngày một qua đi, Cẩn vương cũng bắt
đầu mềm lòng. Dù sao hoàng đế từ nhỏ sống an nhàn sung sướng có thể ở
nơi này một năm có thể thấy được hắn thật lòng hối cải. Chỉ là liệu Vũ
Tình còn có thể tha thứ cho hắn không?
“Hoàng huynh thật đáng thương, tình cảm này nọ đúng là phiền toái, ta về sau quyết không dính vào nó.” Trải qua chuyện của hoàng huynh, hắn
càng thêm chắc chắn. Cả đời này hắn tuyệt đối không cưới vợ!
“Tương lai ngươi gặp được một người mình yêu thật lòng thì sẽ biết.”
Cẩn vương bất đắc dĩ liếc nhìn đệ đệ một cái! Ai mà chẳng muốn được ung
dung tự tại như hắn thế chứ? Chỉ sợ sau này vướng vào chữ “tình” thì
không ung dung nổi.
Bách quan vẫn không chịu buông tha.
“Hoàng thượng, vì khai chi tán diệp cho Long Hiên không thể phế hậu cung được. Xin hoàng thượng cân nhắc!”
“Xin hoàng thượng cân nhắc…”
“Cút…” Hoàng đế điên cuồng hét lên một tiếng từ bên trong khiến cả gian phòng ở chấn động.
“Chúng thần cáo lui.” Bách quan sợ tới mức chạy loáng một cái đã
không thấy người. Thật ra hoàng thượng muốn lấy mấy vợ, sinh mấy đứa con bọn họ cũng chẳng quản nổi.
Cẩn vương, Dật vương nhìn mấy viên quan nghiêng ngả lảo đảo lui xuống mà buồn cười. Đẩy cửa bước vào trong gian phòng nhỏ kia!
“Tam đệ, tứ đệ, các ngươi đến đấy à?” Hoàng thượng ngồi trên chiếu
xem tấu chương, hắn ngay cả làm việc cũng đều ở đây. Mặc long bào, đại
biểu cho địa vị hiển hách của hắn thật sự không chút hoà hợp với gian
phòng này.
Cẩn Vương và Dật vương cũng không câu nệ, tùy chỗ mà ngồi! Không có
nửa điểm ra vẻ vương gia, ngay cả hoàng thượng còn có thể thì sao bọn họ lại không?
“Nhị ca, ngươi còn ở trong này mà xem tấu chương à?” Dật vương thật
sự là rất thông cảm với hắn. Không chỉ phải đối phó với nhóm cổ lỗ sĩ
kia rồi tìm hoàng tẩu mà còn phải lo lắng quốc sự, vẫn chăm chỉ giải
quyết quốc gia đại sự, gắng đạt tới mục tiêu chính trị thanh minh, dân
chúng an cư lạc nghiệp.
“Quốc sự không thể một ngày lơ là!” Vũ Tình quan trọng nhưng dân
chúng cũng rất quan trọng. Tình Nhi vẫn muốn hắn làm một minh quân, nếu
hắn khiến dân chúng trong thiên hạ lầm than thì Tình Nhi cũng sẽ không
tha thứ cho hắn. Dân làm trọng, xã tắc thứ chi, quân vì khinh!(*)
(*): câu này có lần Vi giải thích rồi nhé, nói chung là lấy dân và xã tắc làm trọng, vua chỉ là thứ yếu hay vua phải làm tất cả vì dân vì
nước.
“Hoàng huynh, thật ra hoàng tẩu đang không ở đây thì ngươi chuyển về
cung điện của ngươi cũng không sao. Cùng lắm thì lúc chúng ta gặp được
nàng sẽ nói với nàng ngươi nhớ nàng đến thế nào, hoàng tẩu nhất định sẽ
cảm động khóc hết nước mắt.” Nữ nhân mà, dỗ dành một chút là sẽ không
sao hết.
Hoàng đế nhẹ nhàng lắc đầu:“Tình Nhi có thể ở thì trẫm cũng có thể.”
Lật chiếu lên, trên vách tường xuất hiện hai hàng chưa rõ ràng được viết bằng máu: Sống có gì vui, chết có gì đáng sợ? “Lúc ấy Tình Nhi dùng tâm trạng thế nào để viết? Nàng nhất định đau lòng muốn chết, sống không
bằng chết mới có thể viết những lời như vậy! Trẫm làm tổn thương nàng
quá sâu, nếu có thể tìm được nàng, mặc kệ phải trả bất cứ giá nào trẫm
cũng nguyện ý, chỉ cần nàng cho trẫm một cơ hội chuộc lỗi.”
“Sớm biết có hôm nay thì lúc trước đừng làm.” Cẩn Hiên lạnh lùng nói. Rõ ràng hai người yêu nhau tội gì phải biến thành như vậy, nói vậy thì
việc hắn ra đi lúc trước chẳng lẽ không có ý nghĩa gì sao.
“Tam ca, sao ngươi có thể nói như vậy?” Nhị ca đã thế rồi mà ngươi
còn đổ thêm dầu vào lửa. Tuy rằng hắn cũng tức giận nhị ca nhưng tức
chẳng để làm gì. Dù sao đây mới là huynh đệ ruột thịt của hắn! Huynh đệ
nào có giận nhau lâu được!
“Cẩn đệ nói đúng!” Chính Hiên biết người sai là mình, nếu không phải
Cẩn vương đến thì chỉ sợ hắn còn có thể làm tổn thương Tình Nhi thêm
nữa.
“Hoàng huynh, Tư Đồ Mộng và Nam Cung Quân ngươi tính thế nào?” Cẩn
vương miệng nói không tha thứ nhưng trong lòng đã không còn giận nữa.
Nhốt Tư Đồ Mộng và Nam Cung Quân vào đại lao chịu khổ hình mà không đưa
ra xử phạt rõ ràng, tóm lại cũng không tốt lắm.
“Trẫm không có tư cách xử lí bọn họ.” Nếu nói bọn họ là chủ mưu thì
hắn cũng là đồng lõa. Có lẽ hắn mới là kẻ đầu sỏ có tội thực sự. Nếu
không có hắn dung túng thì Tư Đồ Mộng sao lại to gan đến vậy. Cho nên
hắn không có tư cách xử lí bọn họ!
“Ý của nhị ca là muốn chờ hoàng tẩu về sao? Nhưng biết đến lúc nào
mới tìm được hoàng tẩu?” Dật Hiên cũng huy động những người quen biết,
lường trước có lẽ nàng sẽ lại vào kỹ viện nên ngay cả kỹ viện hắn cũng
không buông tha. Nhưng vẫn không tìm thấy, nghi rằng hoàng tẩu liệu có
phải đã không còn ở nhân thế nữa không? Hay là nàng rất biết trốn?
“Cẩn đệ, Lam Nhi có dấu hiệu tỉnh lại chưa? Có lẽ nàng biết Tình Nhi
tại sao lại đột nhiên biến mất và ai đã đưa nàng đi.” Lúc trước, hắn huỷ bỏ đại lễ lập hậu đến thẳng Vũ Hiên các lại nhìn thấy một người nằm
trên mặt đất, tim hắn suýt nhảy ra ngoài. Đến gần mới nhìn rõ đó là Lam
Nhi, kỳ lạ là nàng ta bị trúng độc mà Vũ Tình cũng không thấy đâu. Lam
Nhi hôn mê suốt một năm, muốn biết được gì đó từ nàng là không có khả
năng. Vốn định tìm Hoàng Anh giải độc cho nàng nhưng Hoàng Anh lại đi
dạo chơi bốn bể, muốn tìm cũng không dễ dàng.
Cẩn Hiên lắc đầu, muốn biết được tin gì từ Lam Nhi sợ là không có khả năng. Vũ Tình này trốn quá kĩ, với lực lượng của ba huynh đệ bọn họ mà
còn không tìm được nàng. Chỉ có thể nói nàng rất thông minh, nếu nàng
thật sự muốn trốn thì khó mà tìm được!
“Hoàng thượng, hoàng thượng…” Trần Hàn hưng phấn lao vào như trúng được giải thưởng lớn gì vậy.
“Có phải có tin của Tình Nhi không?” Hoàng thượng không để ý đến thân phận tự mình đưa tay ra đỡ một thị vệ, mắt sáng lên ẩn chưa sự mong
đợi, hắn sợ mình sẽ lại thất vọng. Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn! Một năm nay hắn vẫn cứ hy vọng rồi lại thất vọng…
Trần Hàn có chút thụ sủng nhược kinh(*), nhất thời nói không nên lời.
(*): được sủng ái mà kinh sợ.
“Ngươi nói mau lên đi!” Hắn gấp như thế Trần Hàn cũng chẳng rảnh mà ngẩn người.
“Ôi, hoàng thượng, tin tức tốt ạ, có tin của hoàng quý phi…”