♥Edit: Xuxu♥
♥Beta: Viochan♥
Bản thân đau khổ tìm kiếm nàng một năm,
nàng chế giễu, còn nhanh như chớp thành thân rồi có cả con. Hắn có thể
trách nàng sao? Không thể! Đây đều là do hắn tự tạo nghiệp chướng. Hắn
thật sự cảm thấy không cam lòng, trực giác nói cho hắn biết Tình Nhi vẫn yêu hắn. Nhưng sự thật xảy ra trước mắt, nàng thật sự không còn là của
hắn nữa. Trước kia, hắn có thể tùy hứng ngang ngược ép buộc nàng ở lại
bên cạnh hắn nhưng bây giờ thì không thể nữa. Là hắn phụ Vũ Tình trước,
hắn có tư cách gì để yêu cầu nàng quay về đây.
Chính Hiên chăm chú nhìn ánh trăng, lo lắng liệu có phải nên trở về
cung rồi không? Mẫu hậu hẳn là rất lo lắng? Phải làm sao mới có thể
khiến Tình Nhi nguôi giận tha thứ cho mình, hay có lẽ phải nói là làm
sao để bù đắp tội nghiệp mà hắn gây ra trước kia? Có lẽ điều duy nhất
hắn có thể làm chính là như lời Tình Nhi nói, không đi quấy rầy cuộc
sống bình yên của nàng nữa. Nhưng mặc kệ Vũ Tình có về cung cùng hắn
không thì hắn cũng đã quyết định, đời này hắn sẽ không cưới bất cứ nữ
nhân nào khác. Nếu sau này phải tìm người thừa kế ngôi vị hoàng đế thì
cứ chịn trong số con của hai đệ đệ đi, dù sao hắn kiếp này ngoài Tiêu Vũ Tình sẽ không cưới ai khác.
“Tây Môn Phong, ngươi đến có chuyện gì?” Bây giờ đang thịnh hành vào
không gõ cửa sao? Mấy nhân sĩ giang hồ này đúng là ngông cuồng, may mà
hoàng đế rộng lượng không so đo với bọn họ. Nhớ ngày đó khi hắn chưa làm hoàng đế cũng có quãng thời gian phiêu bạt trong giang hồ, một khoảng
thời gian thật đẹp. Hắn rất hâm mộ những người này, chỉ tiếc hắn là
hoàng đế, trên người phải gánh lấy trách nhiệm.
“Tham kiến Hoàng thượng.” Không thể không bái phục vị hoàng đế này,
tuyệt đối là một cao thủ, có thể biết hắn đã đến còn không cần xoay
người đã biết là ai. Tây Môn Phong lúc này mới nhớ ra hắn chưa hành lễ.
Không phải là hắn muốn bất kính với hoàng thượng mà là vì hắn ở trong
giang hồ đã lâu hơn nữa lại là trộm, đã quen gặp mặt kiểu này rồi! (kiểu vào ko gõ cửa ấy =.=) Có điều, hắn đảm bảo, chỉ cần hoàng thượng nghe
xong chuyện hắn muốn nói nhất định sẽ cực kỳ vui mừng mà nhảy dựng lên.
“ Hoàng thượng, thần có tin cực chấn động muốn nói với ngươi, không biết ngươi có hứng thú không?
“Bớt nói nhảm đi.” Tâm tình hắn âm u cực điêm, Tây Môn Phong ngươi
tốt nhất đừng có thách thức cực hạn của hắn. Thực ra, hôm nay có thể gặp được Tiêu Vũ Tình còn phải cảm ơn hắn mới phải.
“Có chuyện liên quan tới Tiêu phi nương nương.” Tây Môn Phong thích
buôn dưa lê đã tìm hiểu về chuyện giữa hoàng đế và Tiêu Vũ Tình từ phía
Hoàng Anh. Hắn tò mò nên buổi tối đã lén đến nhà Tiêu Vũ Tình, kết quả
lại thu hoạch được tin bất ngờ.
“Chuyện gì?” Quả nhiên hoàng đế rốt cục cũng quay mặt lại liếc hắn một cái.”
“Hôm nay ta lén lẻn vào nhà bọn họ, ngươi biết ta nhìn thấy gì không?” Tây Môn Phong cố ý ra vẻ thần bí.
“Nói thẳng đi.”
“Được, được, được, nói đây nói đây. Đó chính là Tiêu phi nương nương và Vô Dạ ngủ riêng phòng…” Tây Môn Phong ngừng nói, đợi xem Chính Hiên sẽ nổi trận nôi đình hay mừng rỡ như điên.
“Ngươi nói cái gì?” Câu nói của Tây Môn Phong như quả bom nổ bùng
thần kinh Chính Hiên. Giống như cõi lòng khô héo trong nháy mắt được
trận mưa rào dễ chịu, lại giống cây khô sắp chết héo đột nhiên hồi xuân, kỳ tích mà người ta không thể tin được. Hắn căng thẳng nắm chặt áo Tây Môn Phong.
“Buông tay, buông tay.” Tây Môn Phong thực hoài nghi một thế hệ thân
trộm đang sắp bị hoàng thượng tóm chặt đến mức không thể hít thở mà
chết.
“Nói mau, trẫm không muốn tiếp tục nghe những lời vô nghĩa.” Chính Hiên buông hắn ra.
Tây Môn Phong nhanh chóng hít từng ngum từng ngụm không khí mới vào
phổi, “ Còn nữa, đứa trẻ mà chúng ta nhìn thấy hôm nay là con của Lý đại tẩu nhà bên cạnh. Ngươi không biết ta nằm trên nóc nhà vất vả thế nào
đâu, lúc nào cũng lo lắng bị Vô Dạ phát hiện. Đó là Vô Dạ đấy nhá, xui
xẻo mà bị hắn phát hiện thì một thế hệ thần trộm từ nay về sau mai danh
ẩn tích luôn.”(ý nói anh VD đánh cho tơi bời ko đi trộm đc nữa hoặc là…
‘khực’ chết ngắc luôn)
“Ngươi còn nói những lời vô nghĩa thì trẫm lập tức khiến cho ngươi
mai danh ẩn tích luôn đấy. Có ai từng nói với ngươi rằng ngươi rất phiền không hả?” Nếu không phải thấy hắn có chút công lao thì đã sớm xử hắn
rồi. Tình Nhi không hề gả cho Vô Dạ, cũng không có con với người khác,
đây đều là sự thật sao? Hắn có chút không dám tin, không dám tin ông
trời lại chiếu cố hắn đến vậy. Thật tốt quá, nói như vậy, Tình Nhi vẫn
còn yêu hắn, hắn vẫn có hy vọng níu giữ nàng. Thật cảm tạ trời xanh, cảm tạ chư thiên thần phật.
“Có rồi.” Tây Môn Phong ngượng ngùng gãi đầu, bình thường người đã từng gặp hắn ai cũng nói như vậy.
Hoàng đễ liếc xéo hắn một cái, với thân thủ của hắn thì trở thành một đại nội mật thám cũng không tồi, huống hồ hắn còn thích đi buôn chuyện
như vậy. Chỉ là người trong giang hồ thường ân oái song phẳng, hẳn là sẽ không chịu thiệt vì người khác.
Ngày mai, ngày mai hắn nhất định phải đi tìm Tình nhi, hắn sẽ cầu xin nàng tha thứ. Mặc kệ Tình Nhi sẽ đối xử với hắn thế nào, lạnh nhạt cũng tốt mà chửi mắng cũng được. Tóm lại, hắn chỉ cần mắng không cãi lại,
đánh không phản kháng là được.
Lại là một ngày đẹp trời. Tiêu Vũ Tình vừa mở cửa thì đã nhìn thấy
ngay khuôn mặt đẹp trai chết người không đền mạng. Chính khuôn mặt này
đã hại nàng cả đêm không ngủ được, mất ngủ làm hai mắt nàng thâm lại.
“Tình Nhi……..” Vẻ mặt Chính Hiên sáng rỡ như ánh mặt trời cùng với
giọng nói nam tính trầm trầm đặc biệt dễ nghe tuyệt đối có thể làm người khác hồn siêu phách lạc.
“Ngươi tới đây làm gì?” Vậy mà ai đó đã miễn dịch với người đẹp
trai, lạnh lùng hỏi. Hắn đã hại nàng một đêm không thể ngủ nổi, hắn còn
muốn thế nào nữa?
“ Tình Nhi, sắc mặt ngươi không tốt này. Không phải là cả đêm qua
đều nghĩ đến ta đấy chứ?” Chính Hiên cợt nhả, không có nửa điểm bộ dáng
hoàng đế, cực kì vô lại.
“Nực cười. Ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi mau đi đi cho ta.” Mặt Vũ Tình từ đầu tới cuối cứ xị ra.
“Người tới là khách, ta từ trong cung lặn lội đường xa mà đến, người nên mới ta vào uống chén trà chứ.” Chính Hiên không chờ nàng mời đã
nghênh ngang đi vào.
Người này sao lại vô lại thế cơ chứ? Vũ Tình có chút xem thường, nặng nề hít một hơi, kiềm chế mình không cần thiết phải tức giận với người
như thế. Thật vất vả mới có thể giảm lửa giận trong lòng, xoay người,
lửa giận lại đột ngột bùng lên!
“ Âu Dương Chính Hiên, đủ rồi đấy!” Âu Dương Chính Hiên đang ngồi trên ghế, thản nhiên uống trà, bày ra phong thái chủ nhà.
“Nương tử đại nhân có gì chỉ bảo?” Chính Hiên vô lại cười khiến cho
người ta không đành lòng làm hại, hắn cười tựa như một thiên sứ hồn
nhiên nhất. Vũ Tình thiếu chút nữa đã bị hắn mê hoặc nhưng câu nói bất
cần đời đã giúp nàng tỉnh lại.
“Ngươi đi ra ngoài cho ta.” Vũ Tình rất sợ, sợ bức tường thành kiên
cố trong lòng nàng bị hắn một kích đánh sụp, sự thật cũng đã chứng minh
hắn có khả năng này. Lòng nàng từ trước đến nay vốn cứng rắn, nhưng từ
khi nhìn thấy hắn thì bắt đầu hỗn loạn, bắt đầu dao động.
“Ngươi vì sao lại sợ ở một mình cùng ta, ngươi sợ đối mặt với ta, sợ sẽ nói hết những lời thật lòng nhất ra có phải không?” Chính Hiên trong lòng chờ mong, từng bước từng bước ép Vũ Tình lùi lại.
Vũ Tình bị hắn làm cho phải bước lui về phía sau, đột nhiên ngẩng mặt lên, vẻ mặt tự tin và lạnh lùng: “ Hoàng thượng, ngươi đánh giá mình
quá cao rồi, ta chỉ là không muốn để Vô Dạ hiểu lầm thôi.”
“Nếu trong lòng ngươi không thương ta, trong lòng không có gì mờ ám thì há tất phải sợ Vô Dạ hiểu lầm?”
“Âu Dương Chính Hiên, ngươi cứ luôn như vậy, áp đặt suy nghĩ của
mình lên người khác. Ngươi cho rằng ngươi nghĩ gì thì người khác nhất
định phải làm thế sao?”
“Ta biết ta ngang ngược, ta biết dục vọng muốn sở hữu của ta quá
mạnh mẽ, đó là bởi vì ta quá yêu ngươi, ta sợ bị phản bội ta, sợ ngươi
bỏ rơi ta. Ta muốn níu giữ ngươi nên mới làm những chuyện ngu ngốc khiến ngươi bị tổn thương như vậy. Ngươi biết không? Mỗi lần nhìn thấy ngươi
bị thương trái tim ta đều rất đau nhưng ta cố ép mình không được đối tốt với ngươi, buộc bản thân phải nói những lời vô tình, khó nghe nhất với
ngươi, ngày ngày ta đều giống như sống trong địa ngục vậy.Sau đó, Cẩn
vương nói cho ta biết hết chân tướng, bầu trời như sụp xuống, ta biết
ngươi sẽ không dễ dàng tha thứ cho ta, ta biết ta đã làm tổn thương
ngươi rất sâu sắc. Tình Nhi, ta sẽ sửa, ta sửa có được không? Ta sẽ
không ép buộc ngươi nữa, sẽ không hiểu lầm ngươi nữa, ta sẽ hết mực tin
tưởng ngươi. Ngươi là Tình Nhi mà, ta sao có thể quên Tình Nhi mà ta yêu thương nhất được? Ta sao có thể quên những ngày tháng chúng ta bên
nhau, ta không nên hoài nghi ngươi. Tình Nhi, ta sai rồi, ngươi tha thứ
cho ta có được không?” Ngữ khí của Chính Hiên chân thành tha thiết làm
người khác phải động lòng nhưng Tiêu Vũ Tình vẫn không hề biến sắc.
“Chính ngươi bây giờ đang ép ta đấy. Ngươi đi đi được không?” Những
lời nói này của Chính Hiên xác thực làm cho người ta cảm động, Vũ Tình
cũng không thể phủ nhận được sự xúc động nơi mềm yếu nhất trong lòng
nàng. Nhưng nàng lại càng không thể quên việc lúc trước Âu Dương Chính
Hiên kiên quyết ban cho nàng ly rượu độc, không quên hắn từng tức giận
kề đao lên cổ nàng, không quên lời thề khi nàng bước ra khỏi hoàng cung.
“Không. Ta sẽ không đi, ta sẽ vẫn ở lại bên cạnh ngươi, đến lúc nào
ngươi chịu tha thứ thì thôi.” Ánh mắt Chính Hiên nóng rực tựa như có thể bừng lên ngọn lửa.
“Tùy ngươi.” Vũ Tình xoay người không để ý tới hắn, tiếp tục làm chuyện của nàng.
Chính Hiên thấy Vũ Tình không để ý tới hắn thì nhàm chán đi quanh nhà của nàng, Một năm qua nàng sống ra sao, nàng rất đặc biệt, người đi đến đâu cũng tỏa sang như vậy thực sự thích hợp với cuộc sống bình thường
sao? Với tính cách của nàng thì không sợ nhàm chán đến chết sao?
“Đây là nhà của ngươi ư, thực sự rất ấm áp.” Nếu là căn phòng nhỏ
hạnh phúc của hắn và Vũ Tình thì tốt quá, chỉ tiếc nam nhân vật chính đã thay đổi.
Vũ Tình chỉ coi hắn như người vô hình.
“Sao không thấy Vô Dạ đâu? Hắn đi làm sao?”
Vẫn không để ý tới hắn. Không sao, hắn chính là tiểu cường(con gián)
đánh không chết, tiếp tục cố gắng không ngừng, xem Vũ Tình có thể nhẫn
nại bao lâu?
“Mẫu hậu rất nhớ ngươi, bà luôn hỏi con dâu bà khi nào thì quay về?
Còn có Cẩn vương, Dật vương, bọn họ đều rất nhớ ngươi. Cẩn vương vì tìm
ngươi mà phá lệ một năm không về biên quan. Thời gian Dật vương đi tìm
vui cũng giảm bớt, đúng rồi, còn có Lâm Lâm nữa! Nàng ấy rất nhớ Tình tỷ tỷ của nàng, có nhiều người quan tâm ngươi như vậy, cảm động đúng
không?”
“A, ngươi đang làm gì vây? Vá quần áo sao? Ngươi biết vá quần áo
sao, trước kia ta không biết, ngươi ấy, chẳng vá quần áo giúp ta bao
giờ.” Vô nghĩa, ngươi là hoàng đế cơ mà, quần áo của ngươi cần vá sao?
“TìnhNhi, ngươi đừng vá nữa, trẫm không nỡ để ngươi làm việc nặng
như vậy. Mua mới là được rồi, trẫm chi tiền…Bằng không, trẫm gọi cung nữ đến vá hộ ngươi…” Nếu không có vá thì cũng phải quần áo cho ta chứ? Làm gì đến lượt Vô Dạ?
Chính Hiên lải nhải nói không ngừng, Tiêu Vũ Tình rốt cục không chịu
nổi việc hắn oanh tạc tai nàng, bỏ lại quần áo đi ra khỏi phòng…
“TìnhNhi, ngươi đang phơi khô dược liệu sao? Ánh mặt trời mạnh như
vậy, da của ngươi lại trắng nõn, phơi nắng thế này nhất định sẽ bị đen,
trẫm đau lòng lắm. Để ta giúp ngươi…” Chính Hiên đưa tay ra lấy cái mâm
của nàng.
“Âu Dương Chính Hiên, ta nói ngươi biết, đủ rồi đấy.” Vũ Tình bùng nổ, hổ không ra oai thì lại bị coi là mèo bệnh.
“Tốt quá,TìnhNhi, ngươi rốt cục cũng chịu nói chuyện với ta, ta còn
tưởng ngươi cả đời sẽ không nói chuyện với ta nữa.” Hắn thà để Vũ Tình
mắng hắn, đánh hắn, hung hắn cãi nhau với hắn còn hơn là nhẫn nhịn không nói lời nào.
“Âu Dương Chính Hiên, ngươi về cung đi. Ta sẽ không đời nào về cung
cùng ngươi đâu, ngươi đừng đến quấy rầy cuộc sống của ta và Vô Dạ nữa,
bọn ta sống rất tốt.”
“Không tốt. Không có ngươi thế giới này căn bản không phải là thế
giới, ta thậm chí còn hoài nghi mình sống trên đời là vì cái gì?”
“Đó là chuyện của ngươi, không liên quan tới bọn ta. Không phải sao?”
“Không phải. Có liên quan tới ngươi, từ lúc ngươi xuất hiện sinh
mệnh ta đã liên quan đến ngươi rồi. Ta biết ta có lỗi, là ta tự tay đẩy
ngươi ra xa. Ta không có quyền cũng không đủ tư cách yêu cầu ngươi trở
về, nhưng ta sẽ từ bỏ tất cả, chỉ cần có thể giữ được ngươi.
Vũ Tình ngừng chải tóc, ánh mắt Chính Hiên tựa như có thể đoạt hồn
phách của người khác, nhìn thấy ánh mắt hắn, nàng sẽ nhịn không được mà
mềm lòng. Lý trí vẫn nhắc nhở nàng, không được giẫm lên vết xe đổ nữa.
“Ngươi đừng nói nữa, bất luận ngươi nói gì ta cũng sẽ không tin
đâu.” VũTìnhlui một bước, không ngờ đằng sau có một tảng đá không lớn
không nhỏ, vấp phải tảng đá, cả người ngã ra sau, dược liệu trong tay
cũng bay lả tả trong không trung.
“TìnhNhi, cẩn thận.” Chính Hiên đúng lúc ôm lấy nàng.
Vũ Tình kinh hồn chưa kịp định thần nhìn hắn, gương mặt hắn vẫn đẹp
trai như vậy, đẹp đến mức làm cho trời đất thất sắc, nàng thường nói
khuôn mặt hắn chính là khuôn mặt hại nước hại dân. Nhưng dường như hơi
gầy một chút. Nàng bình tĩnh nhìn hắn, đầu óc trống rỗng, trong chốc lát không biết nên phản ứng thế nào.
Chính Hiên phát hiện Vũ Tình ý loạn tình mê, nở nụ cười quyến rũ
khiến người khác phải phạm tội, trầm giọng, trịnh trọng công khai
nói:“Kiếp này duy khanh là yêu, hậu cung vì khanh mà không…” Không phải
hắn muốn dỗ dành Vũ Tình mà hắn thật sự làm được. Nàng vẫn muốn là người duy nhất, nay có thể làm được cho nàng nhưng nàng vẫn cứ khăng khăng
không chịu trở về ư?
Vũ Tình cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Chính Hiên bên tai, cảm
giác quen thuộc biết bao. Loại cảm giác này, đến tận bây giờ nàng vẫn
không thể nào quên! Chính Hiên vừa nói vừa cọ cọ vào vành tai nàng, nàng chỉ cảm thấy trên mặt, trên cổ tê dại giống như bị điện giật, toàn thân không thể nhúc nhích. Lúc này, nàng mới phát hiện, nàng vĩnh viễn vô
lực với Chính Hiên như vậy.
Trơ mắt nhìn khuôn mặt Chính Hiên cách nàng càng ngày càng gần, lý
trí mách bảo nàng nên đẩy mạnh hắn ra, hung hắng tát hắn một cái, sau đó chỉ vào mũi hắn mắng to một hồi. Nàng cũng rất muốn làm như vậy nhưng
toàn thân vô lực, thậm trí sâu thẳm trong lòng còn có chút chờ mong.
“A…” Một giọng nữ cao vút hét rầm lên khi môi bọn họ gần chạm vào nhau.
Âm thanh này làm kinh hách đến hai người đang đắm chìm trong tình
dục. Nhất là Vũ Tình, nàng ảo não không hiểu mình vừa rồi đã làm gì.
Chẳng lẽ chịu đựng một lần còn chưa đủ, nếu lời ngon tiếng ngọt của nam
nhân mà tin được thì heo mẹ cũng có thể trèo lên cây. Nàng dùng sức đẩy
Chính Hiên ra, trốn sang bên chỗ Trương đại tẩu vừa hét lên kia.
“Lăng tẩu tử, ngươi làm sao vậy? Có phải nam nhân này ức hiếp ngươi
không?” Trương đại tẩu giống như gà mái che chở gà con, đứng chắn trước
mặt Vũ Tình, dũng cảm bảo vệ quyền lợi của phụ nữ. Lăng Ngạo Tuyết là
người mà bà kính trọng nhất trong thôn, bắt bà tin nàng tư thông với nam nhân khác thì đánh chết bà cũng không tin. Vì thế, khả năng duy nhất
chính là nam nhân này thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Lăng tẩu từ nên giở trò
đùa giỡn.
“Tình Nhi……” Chính Hiên kêu lên.
Con ngươi đen láy của Vũ Tình chuyển động, lập tức bày ra bộ dáng lã
chã chực khóc: “Ta…ta vừa rồi đang ở nhà vá quần áo giúp Dạ…Sau đó nam
nhân này đột nhiên bước vào, động tay động chân, ta…nhất thời sợ hãi, bỏ chạy ra ngoài, vốn nghĩ rằng bên ngoài có người hắn sẽ không dám làm
gì. Nhưng… nhưng hắn lại đuổi kịp…Nếu không có Trương đại tẩu ngươi tới, ta…ta chỉ sợ…hu hu hu…”
Trương đại tẩu vừa nghe đã phát hỏa, ôm vai Vũ Tình an ủi nói:“Đừng
khóc, có ta ở đây, hắn không dám làm xằng làm bậy đâu.” Lại quát Chính
Hiên: “Cái tên đăng đồ tử nhà ngươi, dám làm chuyện bậy bạ trong thôn
chúng ta. Nhìn dáng vẻ bên ngoài thì hiền lành đứng đắn, đúng là cái gì
mà ngọc với ngà, cái gì trong với chả, à, bên ngoài tô vàng nạm ngọc,
bên trong thối rữa, Lăng đại tẩu, ta nói có đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng, dùng từ rất đúng.” Tiếp tục đi, mắng cho hắn thành như bị dội máu chó lên đầu đi.
“Ta là chồng của nàng.” Chính Hiên nhăn mặt nhíu mày, không ngờ Vũ Tình lại đổ oan cho hắn, hắn đau lòng quá đi mất!
“Chồng?” Trương đại tẩu mơ màng nhìn về phía Vũ Tình.
“Ta…ta không biết, ta không biết hắn. Chồng của ta là Dạ mà!” Bộ
dáng rưng rưng nước mắt của Vũ Tình khiến người ta yêu mến, ai nhìn cũng không nhẫn tâm tổn thương.
“Cái tên đăng đồ tử nhà người bôi nhọ sự trong sạch của người khác,
chồng nàng ta còn không biết sao? Lăng đại ca tốt hơn ngươi không biết
bao nhiêu lân. Đăng đồ tử, hôm nay không dạy dỗ ngươi cho tốt thì ngươi
còn tưởng nữ tử chúng ta dễ bắt nạt…” Trương đại tẩu tùy tay vớ lấy cây
chổi đánh Chính Hiên.
“TìnhNhi, ngươi…” Hắn không thể tin nổi Vũ Tình lại đối xử với hắn
như vậy. Chính Hiên tránh được chổi của Trương đại tẩu, giải thích:“Ta
thực sự là chồng nàng mà…”
“Ôi chà, ngươi có chết cũng không chịu hối cải.” Trương đại tẩu thấy hắn không hề có ý hối cải, vung chổi lên quét ngang ngàn quân, xuống
tay càng thêm mạnh.
Chỉ chốc lát sau, tất cả nữ tử trong thôn đều chạy tới, trong tay đều cầm vũ khí, mục đích chỉ có một — đánh sắc lang.
Chính Hiên đường đường là một nam tử lại còn là bậc cửu ngũ chí tôn,
sao có thể đánh trả một đám phụ nữ trẻ em? Chỉ có thể một mực né tránh,
giống như chuột chạy qua đường, ai ai cũng đuổi đánh.
“TìnhNhi…” Hắn chạy tới trước mặt Vũ Tình, phát tín hiệu cầu cứu. Vũ Tình ngẩng đầu nhìn trời xanh, giả vờ không thấy. Được lắm, Tiêu Vũ
Tình, ngươi điên rồi!
“Bốp…” Chính Hiên nhìnVũ Tình,nhất thời không chú ý, có một bác gái
cầm chổi đánh thật mạnh vào mặt hắn, trên mặt lập tức u lên một cục tím
lại.
Vũ Tình kinh ngạc mở lớn mắt, không tin một vị hoàng đế lại bị đám nữ nhân nông thôn dùng chổi đánh tới tấp. Nếu truyền ra ngoài không phải
làm trờ cười cho thiên hạ sao, nàng thầm nghĩ nhất định là hắn điên lên
rồi. Nếu Từ đại tẩu mà biết người bà đánh là hoàng đế, không biết có sợ
tới mức ngất xỉu đi không?
Chính Hiên bị chọc giận, một bàn tay tóm lấy vũ khí của mọi người. Không ngờ Tiêu Vũ Tình lại đứng một bên chê cười hắn!
Mọi người giằng thế nào cũng không ra được, hoảng sợ, người này thoạt nhìn có vẻ có võ công.
“Âu Dương chính hiên, nhớ kỹ thân phận của ngươi.” Vũ Tình hô lớn. Thực sợ hắn lại ở chỗ này đại khai sát giới.
“Âu DươngChính Hiên,nhớ kỹ thân phận của ngươi.” Vũ Tình hô lớn, rất sợ hắn sẽ đại khai sát giới ở đây.(giết hết í)
Môi Chính Hiên cong lên mê người, buông vũ khí của những người đó ra, những người này ngã lăn ra đất. Hắn cười nói: “ Ngươi cho rằng ta sẽ
đại khai sát giới ở đây sao?” Nàng coi hắn là cái gì, đại ma đầu giết
người không chớp mắt hay bạo quân tàn ngược? Hắn không thèm so đo với
bọn họ, những người này dù sao cũng là con dân của hắn.
“Ta không phải đăng đồ tử, cũng không phải muốn vô lễ với nàng, ta
chỉ là một người làm chuyện có lỗi đang chờ nàng tha thứ mà thôi.” Chính Hiên chân thành giải thích với người dân trong thôn.
Người dân trong thôn nhìn nhìn, cảm thấy nam nhân này không giống
người xấu, huống hồ mình thật sự cũng không đánh lại hắn liền tản đi.
Vũ Tình nhìn thấy khuôn mặt bị đánh sưng lên của Chính Hiên rất muốn
cười nhưng ngoài mặt lại cố nén, bày ra bộ dáng không liên quan tới
mình, lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi. Thật ra nàng đang lo mình sớm
muộn gì cũng bị nghẹn chết.
“Đừng giả vờ nữa, muốn cười thì cứ cười đi.” Chính Hiên trắng mắt
liếc nàng một cái. Tính của Vũ Tình hắn còn không biết sao, vậy thật sự
quá ngu ngốc.
“Có gì buồn cười?” Vũ TÌnh không nóng không lạnh nói, đi vào trong
phòng, thuận tiện đóng cửa lại, bên trong đột nhiên có tiếng người nào
đó đang cười điên cuồng…
Chính Hiên nhìn cánh cửa đóng chặt, sờ sờ chỗ bị đánh trên mặt, bất
ngờ cũng cười. Nếu bị đánh một chút mà có thể đổi lấy nụ cười của nàng
thì cũng không sao…Tâm nguyện của hắn chỉ bé nhỏ vậy thôi, thầm muốn đổi lấy nụ cười thật lòng của nàng!