Đêm dài yên tĩnh, ngự thư phòng đèn đuốc sáng trưng, có thể thấy được hoàng đế bên trong.
“Hoàng Thượng, thuộc hạ đã điều tra ra.” Thị vệ Trần Hàn bên cạnh hoàng đế cung kính nói.
“Nga? Nàng là nữ nhi của quý phủ nào?”
“Nương nương là thiên kim của tri phủ kinh thành Tiêu Tề Uyên, nghe
đồn nương nương tài đức vẹn toàn, tài trí hơn người, được phong là kinh
thành đệ nhất tài nữ. Nương nương là tháng trước vào cung tuyển tú, bị
phong làm Tiêu chiêu dung.”
Tiêu chiêu dung? Vẫn là tháng trước vừa mới vào cung, vì sao trẫm
không có một chút ấn tượng? Nói là tuyển tú, cũng bất quá là vẻ ngoài
thôi, hoàng hậu đã sớm điều động nội bộ, trẫm nghẹn một bụng khí nào có
tâm tư nhìn tú nữ? Trẫm lúc ấy vì sao lại không thấy rõ nàng?
“Kinh thành đệ nhất tài nữ?” Xem bộ dáng của nàng, có chút hoài nghi……
“Vâng!” Trần Hàn chắc chắn nói.
“Ân!” Hoàng đế trầm ngâm một tiếng. Cũng là, những lời sâu sắc như
vậy nàng cũng có thể thuận miệng nói ra, có thể thấy được tài tình của
nàng quả không bình thường.
Chính Hiên mặt nở nụ cười nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, thì một
thanh âm quái dị vang lên, vừa nghe đã biết là thái giám: “Hoàng Thượng, Thừa tướng cùng vài vị đại nhân cầu kiến!”
“Truyền vào!” Hoàng đế biến sắc, cười lạnh một tiếng. Nhất định là vì chuyện phát chẩn, lão tặc như ngươi sao có thể để yên?
“Tham kiến Hoàng Thượng!” Ngụy Trọng Hiền dẫn thân tín của hắn chậm
rãi đi vào ngự thư phòng (Phong Thanh: “Người khác không biết còn tưởng
rằng là tới bức cung .” Tuỳ Phong: “Sớm muộn cũng sẽ vậy”)
“Bình thân, đã trễ thế này, Thừa tướng đại nhân còn có chuyện gì?” Hoàng đế cố ý nhấn mạnh Thừa tướng đại nhân bốn chữ.
“Đêm khuya quấy nhiễu thánh giá, thần tội đáng chết vạn lần! Chính là chuyện hồng tai ở Hằng Châu, thật sự là cấp bách. Bởi vậy thần cùng các vị đại nhân không thể không đêm khuya tiến cung, tấu thỉnh Hoàng Thượng ban chiếu.”
“Nga?” Hoàng đế chọn mi nói.“Trẫm không phải đem chuyện phát chẩn
giao cho Dật vương xử lý rồi sao? Chẳng lẽ Thừa tướng đại nhân có cao
kiến gì?”
“Thần không dám! Chính là thần vừa mới thu được tin tức, diện tích
Hằng Châu gặp tai hoạ không ngừng mở rộng, có thể nguy hiểm đến băng
đê.”
“Cái gì? Tình hình tai nạn đã nghiêm trọng như vậy?”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng. Dật Vương gia là Thiên hoàng hậu duệ quý tộc, thần có thể nào làm cho Vương gia lâm vào nguy hiểm!”
“Thân là con dân của Long Hiên hoàng triều vốn nên tận trung báo
quốc, Dật vương thân là hoàng thân, càng nên làm gương cho binh sĩ, sao
có thể bởi vì nguy hiểm mà sợ hãi?”
Ngụy Trọng Hiền hướng ánh mắt tới Lí Thành, hắn lập tức đứng ra nói:“Hoàng Thượng, Dật vương gia từ nhỏ ở trong cung, sợ là……”
“Lý ái khanh, là hoài nghi năng lực của Dật vương, hay là hoài nghi phán đoán của trẫm?” Hoàng đế lớn tiếng nói.
Lí Thành hoảng sợ, cuống quít quỳ xuống:“Thần không dám!”
“Hoàng Thượng, Dật vương mặc dù khôn khéo, có khả năng, nhưng chuyên
hồng tai dù sao cũng quá mức nguy hiểm, chỉ sợ nếu Thái Hậu đã biết,
cũng sẽ không làm cho Dật vương có điều tổn thương.” Bá quan bị hoàng đế nhất dọa đều đại khí không dám ra, duy có Ngụy Trọng Hiền mặt không đổi sắc! Hắn là đại thần tiên đế uỷ thác, ở trong lòng hắn hoàng đế bất quá chỉ là tiểu hài tử.
Mọi người đều biết tứ Vương gia Dật Hiên mặc dù không phải Thái Hậu
thân sinh, nhưng mẫu thân Dật vương đã sớm qua đời, từ nhỏ là do Thái
Hậu nuôi lớn, đem hắn trở thành thân sinh sủng ái.
“Thừa tướng cứ yên tâm đi, trẫm đều có biện pháp giải quyết chuyện
hồng tai. Dật vương là Tứ đệ của trẫm, trẫm sao có thể đem hắn đặt vào
nguy hiểm?” Ngụy lão tặc ngươi giỏi lắm, lại dám mang mẫu hậu ra ép
trẫm.
“Không biết Hoàng Thượng đã có biện pháp gì giải quyết tai ương Hằng
Châu?” Hằng Châu tai ương trải qua đã bao nhiêu năm, cũng chưa người nào có thể giải quyết, lão phu sẽ không tin tưởng một tên tiểu tử như ngươi thực sự có biện pháp.
“Sắc trời đã tối muộn, trẫm ngày mai lâm triều thì sẽ thuyết minh. Ngươi lui ra trước đi!” Có thể tha nhất thời là nhất thời.
“Thần cáo lui!” Liền cho ngươi thời gian một đêm, kết quả là vẫn là
phải theo ta, ngươi đấu không lại ta đâu. Ngụy Trọng Hiền đắc ý.
Chúng thần đi rồi, hoàng đế suy sụp ngồi ở long ỷ thượng. Sáng mai
nếu nghĩ không ra biện pháp, chẳng lẽ thật sự phải nghe theo hắn? Này
không phải dân chúng Hằng Châu đang gặp nước sôi lửa bỏng? Nếu vậy trẫm
còn làm hoàng đế làm gì?
Mặt trăng lặng yên theo tầng mây lộ ra bán nguyệt, sương mù rất nặng, một trận gió nhẹ thổi qua, sương tan rồi lại tụ lại chỗ khác. Liễu rủ
nhẹ trên mặt hồ, bốn phía yên tĩnh an tường…… Chính là người nào đó
không chịu cô đơn, đánh vỡ bình yên mặt hồ.
Tiêu Vũ Tình nhàn nhã đến vô sự, liền đêm hôm khuya
khoắt một mình đến đây chơi thuyền. (Tuỳ Phong: “Nha đầu kia có phải có
vấn đề hay không, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được lại đi doạ người?”
Vũ Tình: “Cái này gọi là tư tưởng có hiểu hay không?”)
Thật là một buổi tối gió mát
trăng thanh, ban đêm hảo cơ hội giết người diệt khẩu, gian dâm bắt người cướp của (bjn0: tỷ nghĩ đi đâu vậy =(( ) Vũ Tình nhất thời hứng khởi,
liền cât cao giọng hát:
Hồng trần nhiều buồn cười,
Si tình tối nhàm chán,
Tự cao tự đại cũng tốt,
Cuộc đời này chưa xong, tâm cũng không chỗ nào nhiễu,
Thầm nghĩ đổi nửa đời tiêu dao,
Tỉnh khi đối người cười trong mộng toàn quên mất,
Thán thiên hắc quá sớm,
Kiếp sau khó liệu yêu hận xóa bỏ,
Uống rượu hát ca ta nguyện vui vẻ đến già,
Phong tái lãnh không nghĩ trốn,
Hoa tái mĩ cũng không muốn,
Nhâm ta phiêu diêu,
Thiên càng cao tâm càng nhỏ không hỏi nhân quả có bao nhiêu?
Một mình say rượu,
Hôm nay khóc ngày mai cười không cầu ai có thể sáng tỏ,
Một thân kiêu ngạo,
Ca ở xướng vũ khiêu,
Đêm dài từ từ bất giác hiểu,
Đem khoái hoạt tìm kiếm
……
“Hảo một câu ‘Hồng trần nhiều buồn cười”. Hoàng đế tâm phiền ý loạn
đang dạo chơi, chợt nghe giọng hát thoảng quanh, thầm nghĩ: Là người ở
phương nào xướng? Có thể xướng tiêu sái như thế, tự cao tự đại như thế?
Tìm theo tiếng tới, chỉ thấy một nữ tử thân bạch y đang chơi thuyền trên hồ. Không khỏi cất lời tán thưởng.
Vũ Tình nghe tiếng, quay đầu, hướng hoàng đế sáng sủa cười:“Tiểu Hiên Tử.”
“Là ngươi?” Đúng là nàng? Không biết vì sao vừa thấy nàng, mọi phiền não vừa rồi nhất thời tan thành mây khói.
“Đúng vậy, không thể là ta sao?” Đã trễ thế này nàng không nghĩ tới
còn có thể gặp người quen. Thái giám như hắn rất nhàn nhã sao? Nửa đêm
canh ba còn đi tới nơi này. Cũng tốt, có hắn theo giúp ta, ta một người
sẽ không thấy nhàm chán! Thực hoài nghi chính mình thật sự có thể hay
không nhàm chán đến chết? Ta xem ta có khả năng trở thành một cái nhân
cổ kim nội ngoại duy nhất nhàm chán mà chết!
“Có thể a, chính là không nghĩ tới nhanh như vậy sẽ gặp mặt.” Chẳng lẽ đây chính là duyên phận?
“Có lẽ chúng ta có duyên, uy, đi lên ngồi đi.” Vũ Tình đem tiểu thuyền đến bên bờ, khẳng khái mời nói.
Chính Hiên một cước sải bước đi, cười nói:“Cô nương thực sự nhàn hạ thoải mái.”
“Không có biện pháp, một ngày trong cung thật sự có thể buồn chết người .”
“Ngươi vẫn là muốn ra cung?” Hoàng cung của trẫm khiến cho ngươi chán ghét như vậy sao? Cho dù như vậy, trẫm cũng sẽ không cho ngươi rời đi . Ngươi chính là của trẫm. ( hơ hơ, nhận vơ)
“Đương nhiên rồi, uy, ngươi cũng đã đáp ứng ta rồi , đừng quên đó!”
Không muốn nghe nàng nói muốn rời đi, vì thế bèn chuyển đề tài:“Vũ
Tình, ngươi vừa xướng ca khúc văn phong thật kỳ lạ. Là do chính ngươi
nghĩ ra sao?”
“Không thể sao?” Ta thì sao chứ. Ngượng ngùng, Trần Thục Hoa tỷ tỷ
(tác giả bài hát trên nhá) ta không phải cố ý đạo nhạc của ngươi! Chính
là nhìn hắn hoài nghi bộ dáng, ta cũng rất khó chịu a.
“Rất êm tai.” Thật là chính nàng làm! Quả thật là cái tài nữ.
“Nhưng “Uống rượu hát ca vui vẻ đến già” chẳng phải nói dễ làm khó sao?”
“Có cái gì khó , thiên hạ bản vô sự, lo sợ chuyện không đâu.”
“Đúng vậy! Nhưng có vài người vì danh, vì lợi, không từ bất cứ thủ
đoạn tồi tệ nào, cuối cùng người khổ nhất vẫn là dân chúng.” Xem ra
thiên hạ dám nói trẫm là dong nhân, cũng chỉ có ngươi , nhưng nàng nói
không phải không có lý.
“Ngươi còn “tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu” sao!”(tiên thiên hạ chi ưu
nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc: lo trước cái lo của thiên hạ, vui
sau cái vui của thiên hạ – câu nói của Phạm Trọng Yêm trong tác phẩm
“Nhạc Dương lâu kí”)
“Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hảo, nói rất đúng.” Chính Hiên dị
thường kích động đứng lên, những lời này thật sự là nói ra đạo làm vua
a!
“Ngươi sao lại kích động như vậy! Cẩn thận, đừng ngã xuống, ta cũng
sẽ không cứu ngươi, vừa rồi nhìn dáng vẻ của ngươi, tâm sự thật mạnh.
Tại sao vậy?” Sẽ không là vì chuyện cảm tình mà phiền não chứ?
“Quên đi, nói ngươi cũng không hiểu” Chuyện quốc gia đại sự, văn võ bá quan thúc thủ vô sách. Một tiểu nữ tử có thể làm cái gì?
“Ôi chao, khẩu khí giống như thực khinh thường ta da? Không được,
ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Cư nhiên khinh thường ta như vậy,
dù như thế nào ta cũng là người thế kỉ hai mươi mốt hiện đại, cho dù chỉ số thông minh không cao nhưng cũng có ít nhiều kinh nghiệm đó nha.
“Kỳ thật cũng không có gì, chính là việc thuỷ tai ở Hằng Châu, vẫn chưa có biện pháp gì giải quyết.”
“Hằng Châu thủy tai, thì phải là quốc gia đại sự, hoàng đế lo lắng
còn chưa xong hay sao mà một thái giám như ngươi lại quan tâm vậy?” Thật sự là không có gì tự rước việc vào thân.
“Trẫm…… chúng ta làm nô tài, đương nhiên phải vì chủ tử phân ưu, chủ
tử tâm tình nếu không tốt, chúng ta làm nô tài cũng không có ngày lành.” Trẫm thiếu chút nữa đã quên, trẫm ở trước mặt nàng là thái giám Tiểu
Hiên Tử.
“Quả nhiên như ta sở liệu, hoàng đế là một bạo quân, thật là khổ cho các ngươi.”
“Ngươi……ở trong mắt ngươi hoàng thượng là như thế sao?” Chính Hiên cả giận nói. Trẫm hình như không đắc tội với nàng, vì cái gì nàng liền một mực chắc chắn trẫm không phải một hoàng đế tốt.
“Ngươi tức giận như vậy làm gì, ta cho là ngươi tổn thương thật bất
công da! Thật sự là chó cắn Lã Động Tân, không nhìn ra người nào tốt
tâm.”
“Ngươi hiểu lầm , kỳ thật Hoàng Thượng cũng là một hoàng đế yêu nước
thương dân, không phải bạo quân.” Chính Hiên thật sự không nghĩ làm cho
nàng đối đãi như vậy với mình.
“Ngươi không cần giúp hắn nói tốt, dù sao hắn được không cũng không
phải chuyện của ta. Đúng rồi, ngươi vừa rồi nói thủy tai là chuyện gì
xảy ra?” Cổ đại khoa học kỹ thuật kém như vậy, lại không có dự báo thời
tiết, một khi thiên tai xảy ra, thì sẽ hoành hành khắp nơi……
“Hồng thủy tàn sát bừa bãi, Hằng Châu đã gặp tai hoạ lâu ngày. Triều
đình đã nhiều lần mở khố phát chẩn, nhưng chung quy là như muối bỏ biển, chỉ có thể nhất thời giải nguy. Thủy chung không có phương pháp trị tận gốc!”
Một thái giám cũng yêu nước thương dân như vậy, Vũ Tình thật sự cảm động……