♥Edit: ss Tuyettinh♥ ♥Beta: Viochan♥
Chuyện của Mộng phi cuối cùng cũng có một kết thúc viên mãn. Nhưng cuộc sống của Tiêu Vũ Tình liền bắt đầu không
yên tĩnh, đây đều do công của Cẩn vương. Trận thế cũng quá lớn ấy, cứ
như là có người bao vây tấn công nàng, sử dụng xa luân trận để đối phó
với nàng vậy.( TT: hết người/ điều này rồi đến người/ điều kia đến cứ
quay vòng như bánh xe.)
“ Tình Nhi, ta tuy không phải cha ruột của ngươi nhưng ta thật sự đã
đối đãi với ngươi như con gái ruột. Trước kia hoàng thượng có lỗi với
ngươi, nhưng có ai mà không phạm lỗi. Hoàng thượng cũng đã xin lỗi
ngươi, còn vì ngươi mà làm nhiều chuyện mà một hoàng đế không thể làm,
có thể thấy được tình cảm sâu nặng của hắn. Con gái, người ta là hoàng
đế, ngươi hãy cho hắn chút mặt mũi đi. Theo hoàng thượng về cung đi!”
Tiêu Tề Uyên tận tình khuyên bảo, chỉ hy vọng con gái có thể hổi tâm
chuyển ý.
“ Cha, ngươi không cần khuyên ta nữa. Ta sẽ không trở về đâu.” Tiêu Vũ Tình không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt ngay lập tức.
Tiêu Tề Uyên kết quả ảm đạm, đổi vị trí cho một người phụ nữ quan trọng.
“ Tình nha đầu, ai gia rất nhớ ngươi. Ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy
hả? Đi cái là hết một năm luôn, ai gia nhớ ngươi muốn chết ấy.” Thái hậu ôm lấy Vũ Tình, nước mắt rơi không ngừng.
“ Thái hậu, ta cũng rất nhớ ngươi mà.” Thái hậu đối xử với nàng không phải chỉ tốt bình thường, trong lòng nàng đã bất tri bất giác coi bà
như mẹ ruột.
Thái hậu vừa nghe mặt mày hớn hở: “ Thật hả, vậy mau theo ai gia về
cung. Gần đây thời tiết không tốt, bệnh đau lưng của ai gia lại tái phát rồi. Không có ngươi là không được.” Khuyên không được thì dụ dỗ nàng.
“ Thái hậu đang muốn dụ dỗ ta hồi cung sao?” Tí mẹo nhỏ ấy nàng mà không nhìn ra thì nàng không làm người.
“ Đâu có, ai gia thật sự nhớ ngươi mà. Ngươi xem một bà già như ta
không ngại cực khổ, bôn ba mệt nhọc đến mời ngươi, ngươi không thể nể
mặt ai gia mà hồi cung được sao?” Thái hậu động chi lấy tình, hiểu chi
lấy lễ.( dùng lí lẽ và tình cảm để tác động vào cảm xúc của người khác
từ đó thuyết phục họ đồng ý với mình)
“ Thái hậu, ngươi không cần như vậy. Ta không muốn hồi cung, ngươi
hãy khiến hoàng thượng quên ta, tìm cho hắn một người vợ xinh đẹp sinh
những đứa con dễ thương…” Nói tới đây, trái tim Vũ Tình lại cảm thấy đau đớn, không ngờ nàng vẫn có cảm giác. Chẳng lẽ nàng còn yêu hoàng
thượng? Vẫn không từ bỏ hắn được sao? Nhưng vậy thì sao chứ, nàng không
có một trái tim đủ mạnh mẽ để đón nhận một tổn thương khác, nó sẽ khiến
không thở nổi nữa. Nàng không thể cam đoan nếu chuyện giống như thế xảy
ra nàng có thể tiếp tục chịu đựng nổi hay không.
“ Ai gia cũng khuyên hắn rồi, nhưng hắn nói không phải ngươi sẽ không cưới. Ngươi xem, để chứng minh quyết tâm, hắn ngay cả hậu cung cũng phế đi rồi. Về sau ngươi là người vợ duy nhất của hắn, cái gì mà lục đục
trong hậu cung sẽ không có nữa đâu. Nếu ngươi không quay về, huyết mạch
Âu Dương gia chúng ta sẽ bị cắt đứt. Hắn sẽ phải mang tội danh bất hiếu, thần dân thiên hạ sẽ đối xử với vị hoàng đế bị vợ vứt bỏ này thế nào
đây? Tình Nhi, ngươi về cung đi, ai gia cam đoan sẽ không để ngươi phải
chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Nếu hắn dám ức hiếp ngươi, ai gia nhất
định sẽ làm chủ cho ngươi.” Thái hậu hứa chắc chắn!
Vũ Tình trầm mặc! Lời khuyên của thái hậu cũng mất tác dụng.
Bị người ta luân phiên oanh tạc, lỗ tai Vũ Tình bắt đầu ngừng hoạt
động. Những người này sức khoẻ thật tốt, liên tục lải nhải bên lỗ tai
nàng một ngày một đêm, quả thực có thể so với Đường Tăng trong Tây Du
Ký, một câu đơn giản mà họ có thể dịch thành ba bốn câu.
“ Lần này là ai? Các người không thấy phiền à?” Vũ Tình tức giận xoay người lại nhìn thấy Âu Dương Cẩn Hiên anh tuấn suất khí như một vương
tử. Ánh mặt trời chiếu lên người hắn khiến cả người hắn toả sang,hình
tượng vĩ đại khiến người ta không dám tới gần.
“ Là ta, không chào đón sao?” Cần Hiên lịch lãm thản nhiên tươi cười, hắn không biết rằng nụ cười này có mang lực sát thương lớn đến cỡ nào
với nữ hài tử. Nếu hắn mà cười như vậy trước mặt người khác thì chỉ sợ
sẽ gây ra một trận hỗn loạn không nhỏ.
“Sao có thể không chào đón được, ta nhiệt liệt chào đón là đằng khác. Chỉ cần không phải đến khuyên ta về cung là được rồi, lỗ tai của ta sắp nghe không rõ nữa đây. Này, không phải ngay cả ngươi cũng đến khuyên ta đấy chứ?” Nếu ngay cả Cẩn Hiên cũng tới khuyên nàng thì đúng là nàng
đến một đồng minh cũng chẳng có rồi, kiểu này nàng đành phải thuận theo ý dân thôi… Nữ nhân mà, thật sự là rất hay mềm lòng! Nhưng nàng lại không cam tâm!
“Không!” Cẩn Hiên trả lời đơn giản làm Vũ Tình thở dài nhẹ nhõm!
“ Ta biết khắp thiên hạ có ngươi là hiểu ta nhất, đối xử với ta tốt
nhất!” Vũ Tình nở một nụ cười trong sáng rực rỡ giống như trước kia. Cẩn Hiên có rất nhiều ân tình với nàng, nàng không quên những lời Cẩn Hiên
cứu mình… Bọn họ là tri kỷ tốt nhất, nếu không có Chính Hiên, có lẽ sẽ
là…
“ Ta thật sự tốt như ngươi nói sao?” Cẩn Hiên vừa nhìn thấy nụ cười
của nàng tâm trạng không kìm được mà vui lên, nói cũng nhiều hơn, thậm
chí còn có thể nói đùa với nàng.
Vũ Tình gật đầu như giã tỏi sợ Cẩn Hiên không tin.
Khóe miệng Cẩn Hiên càng thêm cong nhưng rồi lập tức bày ra bộ mặt
lạnh như băng: “ Không liên lạc với ta một năm, ngươi không biết rằng ta sẽ rất lo lắng sao? Còn nói gì mà người hiểu ngươi nhất, thì ra là thế
đấy.”
Âu Dương Cẩn Hiên không ngờ lại giận dỗi như một đứa trẻ con, nàng có nhìn lầm không đây?
“ Thực xin lỗi. Lúc ấy ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ vì không muốn để Âu Dương Chính Hiên biết cho nên cũng không báo tin cho ngươi.
Thực xin lỗi. lần sau không dám nữa, lần sau đi ta nhất định sẽ báo với
ngươi.” Vũ Tình lén kéo ống tay áo Cẩn Hiên làm nũng.
“ Ngươi còn dám có lần sau? Ngươi mà dám có lần sau ta sẽ lột da ngươi đấy.” Cẩn Hiên giả vờ giận nói.
“ Không phải chứ? Ác quá đi!” Nàng đương nhiên biết Cẩn Hiên sẽ không đời nào lột da nàng, mắng nàng vài câu thì còn có khả năng hơn.
“ Ngươi không biết bổn vương có danh xưng là ‘chiến thần mặt lạnh’
sao? Mặt lạnh này không phải chỉ là hư danh đâu.” Cẩn Hiên cười tươi
nói. Có lẽ chỉ có trước mặt Tiêu Vũ Tình hắn mới có thể tự nhiên như
vậy, một năm cách xa bọn họ cũng không có cảm giác xa lạ mà ngược lại
càng thêm hòa hợp với nhau.
“Chiến thần thần mặt lạnh hả, bái phục bái phục!” Vũ Tình vui đùa
chấp tay nói. Nhưng chính mắt nàng cũng đã từng chứng kiến mặt lạnh của
hắn, đúng là lạnh thật.
“ Khách sáo khách sáo rồi. Vũ Tình, thực ra ta có việc muốn tìm
ngươi.” Cẩn Hiên bỏ lại bộ dạng vui đùa ầm ĩ vừa rồi, nghiêm trang đứng
lên.
“ Lại là chuyện của hoàng huynh ngươi?” Nàng biết ngay Cẩn Hiên vô sự không đăng tam bảo điện.(ko có việc gì không lên điện Tam Bảo)
“ Hoàng huynh đối với ngươi như vậy, mất đi ngươi là tại hắn không
biết quý trọng, là hắn không xứng đáng. Ngươi không muốn về cung cũng
không sao, nếu ngươi đồng ý thì hãy đi biên cương cùng ta. Bây giờ biên
cương không có chiến sự, huống hồ ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn nên ngươi
không cần lo lắng. Nơi đó cảnh sắc rất đẹp, ngươi sẽ thích. Ngươi… có
đồng ý đi theo ta không?” Ánh mắt Cẩn Hiên sáng rực nhìn nàng.
“Hả?” Vũ Tình bị câu hỏi bất ngờ của Cẩn Hiên làm choáng váng. Nàng
không ngờ chuyện đã môt năm rồi mà Cẩn Hiên vẫn không từ bỏ được nàng.
Có lẽ chỉ là đi chơi mà thôi, có thể là mình suy nghĩ quá nhiều, tự mình lo lắng quá thôi. Đúng, nhất định là như vậy!
“ Ta biết ta nói ra rất đột ngột, ngươi nhất định là đang giật mình.
Một năm trước lúc ta từ biên cương quay về cũng đã muốn nói như vậy
nhưng không ngờ Vô Dạ lại nhanh hơn ta một bước. Lời thổ lộ bây giờ mới
nói có quá muộn rồi không?” Lúc trước hắn nên liều một phen mà đưa nàng
đi mới phải.
“ Cẩn Hiên, ta…” Thì ra thật sự không phải là tự mình nghĩ nhiều.
Nhưng lúc nàng mới gặp Cẩn Hiên không hề động lòng, cũng không nghĩ hai
người sẽ có tình yêu nam nữ. Cẩn Hiên bất ngờ thổ lộ làm nàng hoảng sợ.
Cẩn Hiên nhìn Vũ Tình quanh co không nói, thông minh như hắn sao có
thể không biết ý của nàng. Xem ra nàng vẫn một lòng chỉ có hoàng huynh
hắn, thôi thôi, dù sao hắn cũng chỉ muốn thử, hi vộng ông trời ngủ gà
ngủ gật mà rớt xuống một miếng bánh to. Lúc này xem ra ông trời vẫn còn
rất tỉnh táo. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên mà! Đối với việc này,
hắn cũng không có quá nhiều hi vọng.
“ Vũ Tinh ngươi không cần phải nói nữa. So với việc làm Cẩn vương phi của ta, ta càng hi vọng ngươi có thể hạnh phúc. Đi đi…” Thật ra là
hoàng đế muốn hắn đến khuyên Tiêu Vũ Tình, nếu bị hắn biết Cẩn vương nói một đằng làm một nẻo không biết có tức giận đến giơ chân không?
“ Đi đâu?” Vũ Tình chằng hiểu ra sao. Người này thay đổi nhanh quá
nhỉ? Nàng tốt xấu gì cũng là sinh viên giỏi của trường đại học mà không
ngờ cũng sẽ có lúc suy nghĩ không theo kịp.
“ Ngươi mở cửa chính sẽ biết.” Trong mắt Cẩn Hiên hiện lên chút tính
toán. Hoàng huynh ơi hoàng huynh, đừng nói người làm đệ đệ không giúp
ngươi. Vì giúp ngươi, ta ngay cả hạnh phúc của chính mình cũng chắp tay
nhường đấy. Trên thực tế là tại hắn đã thử giành nhưng thất bại. Hắn
cũng chỉ có thể nhận kết quả tàn khốc như trong dự liệu thôi.
Vũ Tình mở cửa ra nhất thời hoảng sợ. Bên ngoài là một đám người quỳ
la liệt, vửa nghe thấy tiếng mở cửa đồng thanh hô lên: “ Cung nghênh
nương nương hồi cung…” Tiếng nói kia rung trời có thể so với tiếng rống
của sư tử Hà Đông, cứ như sợ người khác không nghe thấy vậy.
Ngay cả văn võ bá quan cũng tham gia vào đội ngũ khuyên bảo, Vũ Tình hoàn toàn bị dọa đến choáng váng.
Người trong thôn làm gì đã thấy tình cảnh này bao giờ nên đều chạy
tới xem náo nhiệt. Bọn họ không biết những người này là ai, chức quan
lớn nhất mà bọn họ đã gặp là huyện quan đại lão gia. Ngay cả quan huyện
cũng đến đây hơn nữa hắn còn quỳ trong cái góc khuất không nhìn thấy
được. Nói vậy những người này nhất định là có chức có quyền, nói không
chừng chức quan còn cao hơn cả quan huyện. Chỉ là bọn họ vì sao lại quỳ
trước Lăng đại tẩu? Từ xưa đến nay chỉ có dân quỳ quan, nào có quan quỳ
dân.
Lý đại tẩu ỷ vào ngày thường có giao tình tốt với Tiêu Vũ Tình, thật
sự không kiềm chế tính hiếu kì, không nhịn nổi hỏi: “ Lăng tẩu tử, bọn
họ là ai vậy? Vì sao lại quỳ ở đây?” Đây cũng là điều toàn bộ dân trong
thôn muốn hỏi, bà chỉ làm đại diện thôi.
“ Bọn họ…” Vũ Tình phát hiện mình chẳng biết phải nói gì. Nàng phài giải thích với bọn họ thế nào đây?
“Chúng thần cung nghênh nương nương hồi cung…” Các đại thần lại hô, đáng sợ tới mức khiến cho những người trong thôn sửng sốt.
“ Các ngươi đứng lên đi! Cha, ngươi là cha ta, sao có thể quỳ trước
ta chứ?” Vũ Tình đi đến đỡ Tiêu Tề Uyên nhưng ông không chịu đứng lên.
“Nương nương, về cung đi! Hoàng thượng không thể không có ngươi!” Ông không hi vọng vì con gái mình mà hoàng thượng ngay cả hoàng đế cũng
không muốn làm, nếu thế thì ông thành tội nhân thiên cổ mất.
“ Không… Ta không thể quay về…” Nàng tuy không đành lòng nhìn Tiêu Tề Uyên và nhiều đại thần như vậy quỳ ở đây nhưng về cung đối với nàng là
việc rất xa vời. Lúc trước nàng vì tình yêu mà chọn bước vào cái nhà
giam kia, kết quả thì sao, nàng nhận lấy kết cục gì. Lần này, vì sao
nàng lại về cung? Vì thương hại sao? Cho dù bây giờ nàng quay về thì
nàng vẫn sẽ trồn đi, nàng rất hiểu bản thân mình.
“Con gái, coi như là cha xin ngươi…” Tính tình của nàng thật sự rất
giống con gái ông, lòng tự trọng cao ngất! Thậm chí còn cố chấp hơn cả
con gái ông ấy chứ.
“ Cha, ngươi đừng như vậy, ngươi đừng ép ta nữa, được không? Các
ngươi cũng đừng ép ta nữa. . .” Nếu nàng hồi cung thì Vô Dạ phải làm sao bây giờ? Nàng không thể cứ từ bỏ Vô Dạ rồi đi tìm hạnh phúc của chính
mình như vậy được, như thế thật nhẫn tâm và cũng không công bằng với Vô
Dạ.
Lam Nhi cũng rơi lệ quỳ xuống, “ Tiểu thư, ngươi có thể trách Lam
Nhi, là Lam Nhi hại người và hoàng thượng. Nhưng Lam Nhi xin tiểu thư
đừng tra tấn hoàng thượng nữa, hoàng thượng vô tội, hoàng thượng thật sự rất yêu rất yêu tiểu thư. Xin tiểu thư hãy cho hoàng thượng một cơ hội
nữa, nếu không Lam Nhi chết ngàn lần cũng không hết tội, tiểu thư ngươi
phạt Lam Nhi đi, đừng đối xử với hoàng thượng như vậy, tiểu thư…” Nếu
nàng sớm biết mọi chuyện sẽ thành như ngày hôm nay thì lúc trước dù thế
nào nàng cũng không làm những việc đó. Nàng hại tiểu thư, cũng hại hoàng thượng.
“ Lam Nhi, ngươi đứng lên đi. Các ngươi đừng cầu xin ta nữa, ta sẽ
không trở về đâu!” Đối mặt với những người đau khổ cầu xin này, Vũ Tình
cũng rơi lệ. Nàng không muốn cùng chung một chồng với nữ nhân khác,
hoàng đế làm được, nàng muốn hoàng thượng chỉ yêu một mình nàng, hoàng
đế cũng làm được. Đến lúc này, nàng lại không biết mình đang kiên trì vì cái gì? Có lẽ nàng đã không còn tin vào tình yêu. Nói nàng nhát gan
cũng tốt, đà điểu cũng được. Nàng thà làm con rùa rút đầu trốn trong cái mai của mình chứ không muốn chịu thương tổn một lần nào nữa. Nàng càng
không thể làm hại đến người vô tội!
Cẩn vương trầm mặc nhẹ nhàng mở miệng: “ Rốt cục ngươi vì cái gì mà
cứ phản kháng như vậy? Ngươi không phải không yêu hoàng huynh.” Nếu nàng không yêu, sao nàng có thể quả quyết cự tuyệt hắn? Cẩn Hiên luôn tự cho là có thể nhìn thấu lòng người khác lần đầu không hiểu nổi Vũ Tình.
“ Ta không biết. Cẩn Hiên, ngươi cũng hi vọng ta quay về sao?” Nàng
biết Cẩn Hiên vẫn luôn yêu nàng nhưng vì sao hắn cũng khuyên nàng quay
về?
“ Ta chỉ hi vọng ngươi có thể hạnh phúc.” Cẩn Hiên chân thành nói.
Hắn hi vọng hạnh phúc của nàng là do hắn mang lại biết bao nhưng hắn
biết là không thể. Thế cho nên từ một năm trước hắn cũng đã thất bại
rồi.
Hạnh phúc? Định nghĩa của hạnh phúc là gì, nàng không biết.
Hoàng đế đi tới, dịu dàng gọi: “ Tình Nhi, về cung với trẫm đi.” Hắn
ngay cả văn võ bá quan cũng lôi đến rồi, thật sự nếu vẫn không được thì
hắn cũng hết cách. Nói hắn không có cách nào khác tức là hắn sẽ không ép Vũ Tình về cung. Hắn có thể lựa chọn không làm hoàng đế, ở trong một
cái nhà tranh nhỏ nơi đây, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng là tốt rồi. Rồi có một ngày, nàng sẽ tin tưởng, hiểu được tâm ý của hắn.
“ Ngươi đang ép ta sao?” Vũ Tình lãnh đạm hỏi. Đê tiện, không ngờ lại dám dùng chiêu này! Dùng nhiều người như vậy đến ép nàng, hắn không
biết nàng ăn mềm không ăn cứng ư? Hận nhất chính là có người ép nàng làm chuyện nàng không muốn. Có lẽ nàng sẽ vì hắn ép buộc mà hồi cung, nhưng vậy thì có ý nghĩa gì?
“Tình Nhi, từ trước tới giờ trẫm chưa từng nghĩ sẽ ép ngươi làm
chuyện ngươi không thích.” Giọng nói của Chính Hiên vẫn dịu dàng như
vậy, khiến người ta lún sâu vào.
“ Ngươi lúc này chính là đang ép ta. Âu Dương Chính Hiên, ngươi hãy
cho ta có được một cuộc sống yên bình, không được sao?” Vũ Tình càng nói càng nhỏ, nàng thật đang nghĩ tới những ngày yên bình ư? Nàng thật có
thể quên được tình yêu mình đã có với Chính Hiên ư?
“ Có thể. Mặc kệ quyết định của ngươi ra sao, ngươi không muốn tiến
cung cũng đươc, ta chỉ muốn được ở bên cạnh ngươi.” Chính Hiên bình tĩnh mà dịu dàng nói như thể đang bàn luận về thời tiết hôm nay vậy.
“Âu Dương Chính Hiên, ngươi rốt cuộc có nghe hiểu ta nói gì không?
Ngươi hãy quay về, quay về về làm hoàng đế của ngươi đi, đừng tới tìm ta nữa.”
Lý đại tẩu nghe không hiểu gì. Hoàng đế? Người này không phải là nam
tử từng đứng dưới mưa trước nhà Lăng đại tẩu sao? Nàng nhớ rõ Lăng đại
tẩu còn nói không biết hắn. Chẳng lẽ hắn chính là hoàng đế nước Long
Hiên, vậy thì Lăng đại tầu chính là… Đúng, đã bảo nàng nhìn giống vị
Tiêu phi kia mà, thì ra đúng là nàng thật. Không ngờ bà lại quen biết
hoàng phi! Trời ạ, bà ngất xỉu được chứ?
“ Tình Nhi, nói cho ta biết, ta phải làm sao mới có thể bù đắp lại
cho ngươi?” Giọng nói trầm thấp, ánh mắt bất lực khiến trái tim Vũ Tình
chấn động. Nhưng ngoài mặt nàng vẫn quật cường, vết thương này không
phải có thể dễ dàng khỏi hẳn như vậy.
Vũ Tình ngẩng đầu lên, ngăn không cho nước mắt tràn ra: “ Ngươi… đã
từng kiêu ngạo giẫm đạp lên tôn nghiêm của ta. Ngươi không tin nhân cách của ta, ta đã không thể quay trờ lại là Tiêu Vũ Tình trước kia được
nữa. Hừ, bây giờ ngươi dựa vào cái gì mà nói muốn níu giữ ta?”
“Vậy, nếu là thế này thì sao?”
Vũ Tình đưa lưng về phía Chính Hiên không biết hắn đang làm gì, chỉ
nghe xung quanh có tiếng hít không khí, không khí ở đây dường như ngưng
kết lại. Nàng chỉ cảm thấy văn võ bá quan càng vùi thấp đầu. Ngay cả Cẩn Hiên cũng quỳ một gối trên mặt đất. Chính Hiên làm gì vậy? Vũ Tình chợt quay đầu…
Hắn – Âu Dương Chính Hiên, quân vương nước Long Hiên, người tôn quý
nhất thiên hạ lại có thể quỳ xuống, quỳ dưới chân Tiêu Vũ Tình. Người
cao ngạo như vậy, luôn lấy mình làm trung tâm như vậy lại có thể quỳ
dưới chân nàng.
Như đang bị điện giật, nhìn bóng dáng hắn chậm rãi quỳ xuống, nàng ngây dại, mọi người ở đây đều ngây dại…
Bông tuyết bay bay, tạo nên một bầu không khí đẹp đến hoàn hảo, trong suốt rơi trên người hoàng đế…
“Lỗi của ta sai, ta nguyện ý sửa…”
Lá cây xào xạc rung động, dưới đầu gối là mặt đất lạnh như băng, tấm
lưng của Chính Hiên vẫn kiêu ngạo đứng thẳng, đôi môi đau đơn không chút huyết sắc.
“ Chỉ cần ngươi có thể tha thứ cho ta…”
Chung quanh thật yên lặng, lặng đến khiến người ta sợ hãi…
Nàng cảm thấy trái tim mình như sắp vỡ tan…
Nàng cắn môi, trong lòng hết lạnh lại nóng, trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh khi ở bên hắn.
“Tình Nhi, ta xin lỗi…”
Một câu của Chính Hiên kích thích lòng nàng, những kí ức ân ái khi xưa dần dần hiện lên.
“ Ta…” Vào giờ khắc này, Vũ Tình thiếu chút nữa mở miệng đồng ý với
hắn. Nhưng hoảng hốt nhớ đến hắn vui cười với nữ nhân khác… Không, nàng
không thể mềm lòng.
“ Tình Nhi, ta xin lỗi vẫn không được sao?” Ở trước mặt nàng, hắn nguyện vứt bỏ vỏ bọc hoàng đế.
Vũ Tình cắn chặt môi…
“ Không được!” Hắn vẫn là hoàng đế tôn quý sáng chói mắt tựa mặt
trời. Từ xưa quân vương đa nghi, Âu Dương Chính Hiên cũng không hải
ngoại lệ. Nhưng không thể phủ nhận hắn là một hoàng đế tốt, nàng không
thể để Long Hiên này mất đi vị hoàng đế như hắn, nếu vậy nàng sẽ trở
thành tội nhân thiên cổ.
Vũ Tình giống như trốn tránh chạy vào nhà, nàng không thể trơ mắt
nhìn Chính Hiên cao quý thận trọng của ngày trước nay lại dùng một tư
thế hèn mọn như vậy xuất hiện trước mặt nàng!
Đóng cửa lại, nước mắt của Vũ Tình cuối cùng cũng tuôn rơi… Nàng vẫn
đau lòng vì hắn… Nàng nên tin tưởng hắn môt lần nữa sao? Nàng có thể tin tưởng sao?
Chính Hiên quỳ nhìn theo Vũ Tình, nhìn nàng dần biến mất trong tầm
mắt của hắn, vẫn kiêu ngạo như trước… Bất luận hắn có làm gì cũng không
thể níu giữ được trái tim của nàng sao?
“Hoàng Thượng…” Nguyên lão trong triều Liễu Kính Minh tiến lên đỡ hoàng đế.
“ Nàng vì sao không chịu tha thứ cho trẫm?” Chính Hiên đứng lên,
chẳng lẽ hắn thực sự làm nàng tổn thương sâu sắc như vậy sao? Sâu đến
mức ngay cả hắn cũng không tưởng tượng nổi. Lẽ ra hắn nên sớm biết một
khi đã làm tổn thương trái tim nàng thì muốn bù đắp lại chính là một
nhiệm vụ bất khả thi. Nàng kiêu ngạo đến vậy…
“Hoàng Thượng, nương nương chẳng qua là nhất thời không thể chấp nhận được, nàng nhất định sẽ tha thứ cho ngươi.” Người sáng suốt đều có thể
nhìn ra hai người bọn họ yêu nhau say đắm.
“ Đúng vậy đúng vậy…” Đại thần trong triều hùa theo.
“ Hoàng huynh, chúng ta đi về trước đi, cho Vũ Tình… cho hoàng tẩu
chút thời gian, để nàng suy nghĩ kỹ càng.” Ở trước mặt chúng thần, Cẩn
Hiên không thể gọi thẳng tên. Bình thường hắn muốn làm chuyện gì cũng
không ai ngăn cản được và cũng không cần quan tâm đến cảm giác của bọn
họ. Nhưng lúc này hắn cảm thấy hắn nên thành toàn cho hai người họ, thật sự xem nàng là chị dâu của mình.
Chính Hiên đi đến trước mặt Vô Dạ: “ Vô Dạ, xin hãy chăm sóc tốt cho
Tình Nhi.” Vô Dạ vẫn luôn có mặt, chỉ là hắn không thích nói chuyện nên
dễ dàng bị người ta coi như người vô hình. Lúc trước hắn vì cứu Tiêu Vũ
Tình, Chính Hiên từng phế võ công của hắn, Chính Hiên cũng có chút áy
náy.
Vô dạ nhẹ nhàng gật đầu một cái. Không cần hắn ta nói, hắn cũng sẽ chăm sóc cho Tuyết!
“ Cũng làm phiền mọi người.” Hoàng đế cực kỳ khách khí nói với Lý đại tẩu.
Đột nhiên có một đại soái ca hoàng đế nói chuyện với bà, bà có điểm
ngớ người:“Ngươi… Ngươi thật sự là hoàng đế?” Đến bây giờ bà vẫn không
dám tin trong thôn bọn họ lại xuất hiện một nhân vật lớn như vậy.
Quan huyện cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng, nhất định phải thể hiện một phen trước mặt hoàng đế.
“To gan, không được bất kính với hoàng thượng…”
Quan huyện cũng nói như vậy thì đây đúng là sự thật rồi. Lý đại tẩu
lập tức té xỉu… Trời ạ, hoàng thượng nói chuyện với bà đó, còn hàng xóm
của bà cũng là hoàng phi đó, bà nhất định phải kể cho con cháu sau này.
Ngày hôm sau.
Hoàng đế và Cẩn Hiên một mình đến liền thấy Vô dạ sắc mặt lo lắng. Có thể khiến Vô Dạ có biểu hiện thế này nhất định là Vũ Tình đã xảy ra
chuyện.
“ Vô Dạ, Tình Nhi xảy ra chuyện gì phải không?”
“ Hoàng thượng, không thấy nàng đâu cả.” Từ hôm qua nàng nói muốn yên tĩnh một chút nên hắn không đi quấy rầy nàng. Kết quả sáng sớm thức dậy lại phát hiện Tiêu Vũ Tình biến mất.
“ Nàng lại đi rồi sao? Nàng sợ trẫm như vậy ư?” Hoàng đế suy sụp lùi
lại từng bước, hắn không nên ép nàng quá mức, ép nàng phải bỏ đi mất
rồi.
Vô Dạ vẻ mặt nghiêm trọng: “ Nàng hẳn là không phải tự đi.”
“ Ý ngươi là gì?” Cẩn Hiên cũng bắt đầu lo lắng. Nếu không phải tự nàng bỏ đi thì sự việc trở nên phức tạp rồi.
“Có lẽ Tuyết bị kẻ khác bắt đi.”
Một câu của Vô Dạ như quả bom hẹn giờ làm Chính Hiên và Cẩn Hiên chấn kinh, thiếu chút nữa tim của bọn họ cũng nổ tung…