♥Edit: Viochan♥
“Ngươi đừng ép ta.” Giọng nói của Vô Dạ
thâm chí còn lạnh hơn bình thường. Chỉ có nàng biết, giọng nói của Vô Dạ càng lạnh thì càng chứng tỏ hắn càng nguy hiểm.
“Ngươi định thế nào? Lại giết ta một lần nữa sao?” Khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh mà tuyệt đẹp.
“Mị Ảnh!” Vô Dạ lạnh lung kêu lên. Kiếm hắn đã lâu không dính máu,
hắn có thể buông nó xuống vì Vũ Tình thì rút ra một lần nữa có sao chứ,
chỉ cần có thể bảo vệ nàng.
“Cái gì, nàng chính là Mị Ảnh ư, nàng không phải bị ngươi giết rồi
sao?” Chính Hiên từ biểu tình khi bọn họ gặp mặt vừa rồi đã đoán ra là
bọn họ có quen biết. Nhưng người đó là Mị Ảnh thật ra khiến hắn có chút
ngạc nhiên. Mị Ảnh đã sớm nên chết từ một năm trước, không phải sao? Hơn nữa là chết trong tay Vô Dạ.
“Vô Dạ, ngươi không ngờ đúng không? Không ai có thể chạy trốn từ
trong tay ngươi mà. Nhưng ta không chết!” Mị Ảnh thì thầm. Lúc trước sau khi nàng trúng một kiếm của Vô Dạ, hắn nhớ tới nguyện vọng của nàng mà
đưa nàng đi chôn trong hồ thì trên đường lại được sứ giả nước Thương Hải đang đi qua Long Hiên cứu. Thương Hải vương vừa gặp nàng đã thích không tiếc số tiền lớn cứu mạng nàng, dùng thời gian suốt một tháng mới giữ
được tính mạng cho nàng rồi phong nàng làm vương phi.
“Ta mặc kệ ngươi sống bằng cách nào, ta không có hứng thú biết.” Vô
Dạ nói chuyện vô tình đến cực điểm. Trong lòng hắn chỉ có một mình Tiêu
Vũ Tình, người khác thế nào với hắn mà nói một chút cũng không quan
trọng. Thật ra Mị Ảnh không chết trong lòng hắn vẫn có một chút vui
sướng. Hắn không phải người máu lạnh, lớn lên với nhau từ nhỏ mà nói
không có chút cảm tình nào là giả.
“Mị Ảnh, chuyện của ngươi và Vô Dạ không liên quan đến Vũ Tình. Các
ngươi cứ việc giải quyết chuyện riêng, Vũ Tình là phi tử của trẫm, ngươi hãy thả nàng ra.” Chuyện này vốn không liên quan đến Vũ Tình, nàng ta
lại vô cớ đến gây rối. Mị Ảnh thoạt nhìn cũng rất quỷ quái, không biết
nàng ta có làm gì Vũ Tình không?
“Ngươi là ai?” Mị Ảnh ngây thơ hỏi. Từ lúc vừa đến tầm mắt của Mị Ảnh luôn tập trung vào Vô Dạ, xem nhẹ nam tử đặc biệt tuấn mỹ bên cạnh
hắn.
“Âu Dương Chính Hiên.” Hoàng đế trầm trầm nói. Cho xin đi, ngươi bắt vợ người ta đi mà còn không biết là ai sao.
“Hoàng đế Long Hiên?” Mị Ảnh nheo mắt, dùng ánh mắt hoài nghi dò hỏi hắn. Hoàng đế cũng đuổi tới tận đây?
“Phải thì sao? Bắt cóc hoàng phi ngươi có biết là tội gì không? Trẫm
ra lệnh một tiếng thì có thể san bằng nước Thương Hải này đấy.
“Ta không phải người Thương Hải, lại càng không biết cái gì mà trung
quân ái quốc. Vận mệnh của Thương Hải thế nào không liên quan đến ta.”
Mị Ảnh nói không liên quan đến mình nhưng thật ra trong lòng nàng vẫn
rất bận tâm. Dù sao Thương Hải vương từng có ơn cứu mạng với nàng, một
năm nay cũng luôn sủng ái nàng, giúp nàng cảm nhận được sự dịu dàng
trước kia chưa từng có.
“Thương Hải vương là chồng ngươi, không phải sao?” Vô Dạ bình tĩnh nói, nghe không ra một chút ý ghen tuông nào.
“Người ta yêu là ngươi, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.” Nếu
không thì nàng đã có thể thanh thản làm một vương phi hay thậm chí là
vương hậu, ngồi hưởng vinh hoa phú quý. Thương Hải vương tuy rằng vô
dụng nhưng đối xử với nàng thật sự rất tốt. Nàng cần gì phải mạo hiểm
phái người đến Long Hiên bắt Tiêu Vũ Tình về đây.
“Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, ta không yêu ngươi. Nếu ngươi không thả người thì đừng trách ta không khách khí.” Kiếm lại được rút
ra khỏi vỏ.
“Vô Dạ, ta khuyên ngươi cân nhắc cho kĩ đi, Tiêu Vũ Tình đang ở trong tay ta. Một đại mỹ nhân yểu điệu như biết không biết thử nếm khổ hình
một lần sẽ thế nào?” Trên mặt Mị Ảnh vẫn lộ vẻ cười ngọt ngào nhưng lại
làm cho người ta phát lạnh trong lòng.
Tay cầm kiếm của Vô Dạ do dự, hắn không thể mạo hiểm với sinh mệnh của Vũ Tình.
“Mị Ảnh, ngươi muốn thế nào?” Chính Hiên đưa tay ngăn cản Vô Dạ, đề phòng hắn sẽ ra tay bất cứ lúc nào.
Mị Ảnh nghịch nghịch mái tóc, khẽ hé môi, khóe miệng nở nụ cười, nhẹ
nhàng nói:“Ta muốn gọi người. Người đâu, bắt – thích – khách.”
Mị Ảnh hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, nàng chỉ nhẹ nhàng nói mà bốn phương tám hướng đã có một đám người lao tới.
“Hoàng Thượng, đi trước đã!” Vô Dạ ngại thân phận Chính Hiên nên đành phải rút lui. Hắn rất hiểu Mị Ảnh, Vũ Tình tuyệt đối đã bị nàng giấu ở
một nơi bí ẩn, cho dù bọn họ có lục tung hoàng cung Thương Hải cũng sẽ
không tìm thấy nàng. Hắn tin Mị Ảnh hao hết tâm tư bắt Vũ Tình đến nước
Thương Hải đơn giản chỉ là muốn dẫn hắn đến, mục tiêu của nàng trước sau vẫn là hắn. Nàng nhất định sẽ dùng Vũ Tình dụ hắn ra!
Chính Hiên có chút không cam lòng nhưng cũng đành phải rời đi. Thân
phận của hắn quá nhạy cảm, an nguy của một người có khả năng sẽ khiến
cho hai nước phân tranh, đây là điều hắn không muốn nhìn thấy. Việc này
xem ra không liên quan tới Thương Hải vương mà chỉ là Mị Ảnh trả thù
riêng, không thể trả giá bằng hòa bình giữa hai nước được.
Ngày hôm sau, trên đường lan ra tin tức chấn động: Ảnh vương phi đêm
qua gặp chuyện, Thương Hải vương giận dữ, phải thi hành hoả hình với nữ
thích khách ám sát Ảnh vương phi, Tiêu Vũ Tình trước mặt mọi người.
Tiêu Vũ Tình tóc rối tung bị trói trên đài hoả hình, phía dưới là một đống củi lửa mà dân chúng đứng chật ních xem. Đám ngươig chen chúc nhìn khiến nàng choáng váng, nàng chỉ cảm thấy thực nóng, mỗi một tấc da
thịt trên cơ thể đều như bị nướng lên. Nàng mệt mỏi quá, mắt cũng không
mở ra nổi nữa.
Mị Ảnh và Thương Hải vương ngồi ngay ngắn ở trên ghế giám sát, chờ
trò hay bắt đầu. Nàng thật muốn xem Tiêu Vũ Tình có bản lĩnh gì mà khiến cho Vô Dạ và huynh đệ Âu Dương không tiếc khơi mào ngọn lửa chiến
tranh, một mình mạo hiểm.
“Đại vương, đến giờ rồi.” Mị Ảnh nhìn mặt trời chói chang, phong tình vạn chủng nói với Thương Hải vương. Vô Dạ, ngươi xuất hiện đi thôi.
Thương Hải vương cực ít nhìn thấy Mị Ảnh cười, càng đừng nói đến
chuyện nàng dịu dàng với hắn như vậy. Thương Hải vương vừa si ngốc nhìn
nàng vừa nói:“Hành hình!” Nữ thích khách nhìn thế nào hắn không thèm
nhìn và cũng không có hứng thú nhìn, lúc này trong mắt hắn chỉ có đại mỹ nhân này thôi. Nếu hắn nhìn, tình huống có lẽ sẽ khác. Bởi vì trong
quốc yến của hoàng đế hắn từng nhìn thấy Tiêu Vũ Tình, ngày đó nàng biểu diễn xuất sắc chiếm hết trái tim của mọi nam nhân có mặt. Hắn đương
nhiên cũng không phải ngoại lệ nhưng chỉ là nhất thời mê luyến mà thôi,
hắn biết hắn với Mị Ảnh mới là tình yêu thực sự.
Củi lập tức bị châm, ngọn lửa bắt đầu lách tách lan lên trên…
Vũ Tình chỉ cảm thấy đến khí nóng bốc lên. Nóng quá, nóng quá, nóng
đến mức nàng không chịu nổi nữa. Mệt mỏi không còn chút sức lực nhưng ý
thức ngược lại lại rất tỉnh táo, liều mạng giãy dụa, cọ xát dây thừng
trói chặt hai tay nàng.
Đột nhiên có hai người dung khinh công bay từ trên trời xuống, mục tiêu chính là trên đài hoả hình.
Vô Dạ dùng kiếm gạt đống lửa ra, dân chúng xung quanh cả kinh chạy
trốn. Chính Hiên bay đến bên cạnh Vũ Tình cởi bỏ dây thừng trói chặt
nàng. Tay nàng bị dây thừng trói bị thương, loáng thoáng thấy có vết máu khiến Chính Hiên đau lòng không thôi.
Thoát khỏi sự rang buộc của dây thừng, cả người Vũ Tình lảo đảo sắp đổ, chuẩn bị ngã xuống.
“Tình Nhi…” Chính Hiên gọi to một tiếng, bay xuống ôm lấy Vũ Tình an toàn chạm đất.
“Tình Nhi, ngươi thế nào rồi? Có bị thương gì không?”
Vũ Tình mở mắt ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Âu Dương Chính Hiên. Nàng chẳng phải đã chết rồi sao? Sao còn có thể
nhìn thấy hắn? Chẳng lẽ hắn cũng đã xảy ra chuyện? Không, không đâu, võ
công hắn cao cường như vậy, lại là hoàng đế nữa. Ai có gan làm hại hắn
chứ? Hay là nàng chưa chết, Chính Hiên đã tới cứu nàng?
“Tiểu Hiên Tử…” Vũ Tình yếu ớt gọi.
Chính Hiên vừa mừng vừa sợ. Vũ Tình gọi hắn là Tiểu Hiên Tử, ba chữ
này đáng quý biết bao, mà có ý nghĩa gì đây? Vũ Tình đã tha thứ cho hắn
ư? Hay nàng chỉ là nhất thời sợ hãi mà thốt ra, hắn lại tự mình đa tình?
“Sao ngươi lại đến đây?” Chẳng lẽ hắn không biết nếu hắn tới đây sẽ
rất nguy hiểm sao? Nàng không muốn hắn gặp nguy hiểm, thật ra trong lòng nàng đã sớm tha thứ cho Chính Hiên, chính là không nói nên lời thôi.
“Vợ của ta ở đây suýt nữa thì bị chết cháy, sao ta có thể không đến?”
“Rất nguy hiểm, ngươi đi mau đi, đừng lo cho ta, ngươi nhanh lên đi…” Vũ Tình sốt ruột đẩy hắn ra cứ như hắn đang gặp nguy hiểm đến tính mạng gì đó vậy.
“Ngươi đang quan tâm đến an nguy của ta ư?” Chính Hiên vui vẻ cười
nói. Tình Nhi đang quan tâm đến hắn? Thật sao? Không phải ảo giác chứ?
Không phải tự hắn tưởng tượng chứ?
“Bây giờ mà ngươi còn có tâm tình nói cái này à? Ngươi đi nhanh đi.”
Chính Hiên một mình tới đây nhỡ Thương Hải vương có mưu đồ gây rối bắt
được hắn thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi…
“Ngươi là vợ ta mà, ngươi không đi sao ta đi được? Cả đời này ta cũng sẽ không rời xa ngươi.” Chính Hiên ôm nàng thật chặt nhưng bất ngờ là
Vũ Tình không hề đẩy hắn ra, hiện thực làm hắn hết sức vui mừng. Ít nhất nàng không kháng cự hắn nữa…
“Tiểu Hiên Tử…” Vũ Tình ôm lại hắn. Hai người ôm chặt lấy nhau, tất
cả mọi hiểu lầm vào khoảnh khắc này, trong cái ôm của bọn họ, hết thảy
đều tan thành mây khói.
Vô Dạ ra sức phá vòng vây lại nhìn thấy hình ảnh bọn họ ôm nhau thắm
thiết. Đúng vậy, bọn họ là vợ chồng, hòa hảo là đương nhiên, Vô Dạ hắn
dựa vào cái gì mà ghen, dựa vào cái gì mà không cam lòng chứ? Hắn không
có tư cách, hắn nhất định chỉ có thể đứng phía sau yên lặng chờ đợi
nàng. Có được thời gian một năm hạnh phúc cùng nàng vậy đã là đủ rồi,
cũng đủ để hắn nhớ cả đời dù có bình thường hay sung túc.
“Người đâu, bắt bọn họ lại!” Thương Hải vương đối mặt với những người khách không mời mà đến này chưa them nhìn kĩ đã ra lệnh bắt người.
Đối mặt với cao thủ như vậy, bọn thị vệ không dám tiến thêm một bước
mà chỉ có thể bao vây quanh ba người bọn họ. Nếu vương bọn họ có lệnh
thì bọn họ cũng đành phải kiên trì ra trận giao đấu với Vô Dạ.
“Hoàng thượng, ngươi đưa Tuyết đi trước đi.” Vô Dạ mở một đường máu cho bọn họ.
“Tình Nhi, ngươi không sao chứ?”
“Không sao.” Nàng đâu phải nữ tử yếu đuối được nuông chiều gì, bị
phơi nắng một chút nên tạm thời không có sức lực thôi. Thật ra Mị Ảnh
đối đãi với nàng không tệ, không dùng khổ hình với nàng.
Chính Hiên không nói hai lời, ôm lấy Vũ Tình nhẹ nhàng như thể trong tay đang cầm con búp bê bằng chỉ cần sơ suất sẽ làm vỡ.
Vũ Tình sợ hãi gọi một tiếng:“Tiểu Hiên Tử…”
“Đừng nói gì nữa. Trẫm sẽ đưa ngươi đi! Ngoan, nhắm mắt lại.” Chính
Hiên dịu dàng dỗ dành. Không muốn để Vũ Tình nhìn thấy hắn giết người.
Vũ Tình nở một nụ cười thản nhiên với hắn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Thấy nhiều thị vệ như vậy mà vẫn không thể ngăn cản được bọn họ, Mị
Ảnh tự mình ra tay. Phi thân xuống dưới, cuốn lấy Vô Dạ. Vô Dạ giảm tốc
độ tiến đến.
“Mị Ảnh, mục đích của ngươi là ta, ta đã đến đây rồi, ngươi hãy thả bọn họ ra đi.”
“Đúng vậy, mục đích của ta là ngươi, nhưng ta lại càng muốn giết Tiêu Vũ Tình, ta muốn ngươi tận mắt nhìn nàng chết ngay trước mặt mình.”
“Đừng ép ta phải giết ngươi một lần nữa.” Lúc trước giết nàng, Vô Dạ
có chút hối hận, áy náy. Nhưng vì Vũ Tình, hắn không ngại giết thêm một
lần.
“Vô Dạ, ngươi thực vô tình!” Hắn đa tình chỉ vì một người. Mị Ảnh cảm thấy trong lòng chua xót, nàng phải trả giá tất cả vì Vô Dạ mà hắn lại
ba lần bảy lượt giết nàng vì nữ nhân khác. Nếu không chiếm được thì hãy
cùng hủy đi tất cả!
Thương Hải vương kinh ngạc nhìn người bên gối không ngờ có võ công,
nhưng hắn lại không thấy cảm kích chút nào. Mị Ảnh có thế nào đi nữa hắn cũng không để ý. Những người này hình như là vì ái phi của hắn mà đến,
bởi vì cách quá xa mà những người đó lại bay tới bay lui, chợt cao chợt
thấp nên hắn không thể thấy rõ tướng mạo của họ. Vài thị vệ thấy bên Vô
Dạ có vẻ khó có thể tấn công nên chuyển hướng sang phía Chính Hiên đang
ôm Vũ Tình.
Chính Hiên cho dù không chịu buông tay và không ai có thể tiến đến
gần hắn nhưng cứ như vậy mà đánh tiếp thì rất tiêu hao thể lực. Nếu bây
giờ không thể chạy được thì chỉ có một kết quả là bị bắt. Hết cách, hắn
chỉ có thể được ăn cả ngã về không, hắn không tin Thương Hải vương thực
sự to gan dám bắt hắn như vậy. Huống hồ hắn đã có tính toán, nay đại
binh tiếp cận, Thương Hải vương nhất định sẽ không dám bắt giữ bọn họ.
“Thương Hải vương, nhìn xem trẫm là ai?” Chính Hiên hô to về phía Thương Hải vương.
Thương Hải vương vốn chỉ đang nhìn ái phi hắn thì nghe thấy có người
gọi. Quay về hướng phát ra giọng nói liền nhìn thấy Âu Dương Chính Hiên, hắn chấn động vội vàng hô:“Dừng tay!”
Thị vệ lập tức ngừng tay, chỉ còn lại có Vô Dạ và Mị Ảnh đang giao chiến kịch liệt.
Thương Hải Vương ba bước cũng thành hai bước đi xuống:“Thánh chủ, sao ngươi lại đến đây?” Thế giới này là một thế giới mạnh ăn yếu. Long Hiên là quốc gia cường đại nhất, quốc vương như hắn phải gọi hoàng đế Long
Hiên là thánh chủ, bọn họ cũng không được tự xưng ‘trẫm’ mà chỉ có thể
xưng là vương.
“Trẫm đến đưa ái phi trẫm đi, ngươi có ý kiến gì không?” Chính Hiên uy nghiêm nói.
Thương Hải vương nhìn thiên hạ trong lòng Chính Hiên, người này…
không phải là Tiêu quý phi đẹp nhất quần phương, cơ trí hơn người, bác
học đa tài tại quốc yến lúc trước sao? Sao lại biến thành thích khách ám sát Ảnh vương phi? Cẩn vương gia lại nói rằng nước ta bắt đi hoàng phi
nước họ, tất cả rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây? Ai tới nói cho
hắn biết với?
Mị Ảnh thấy tình hình không tốt, không dây dưa với Vô Dạ nữa mà bay đến bên người Thương Hải vương, Vô Dạ cũng lập tức đến đó.
“Ha ha ha… Mọi người đến đông đủ rồi. Thật tốt quá!” Mị Ảnh vỗ tay
khen, được! Tất cả mọi người đã đến đông đủ, hãy giải quyết một lần cho
xong đi.
“Còn có bổn vương nữa!”
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái liền nhìn thấy
Cẩn Hiên cưỡi ngựa uy phong lẫm liệt xuất hiện trước mặt bọn họ. Khuôn
mặt tựa như kết băng sương cho dù có ở dưới ánh mặt trời chói chang cũng không thể hòa tan được hắn. Vốn hắn phải ở biên quan nhưng cứ nghĩ đến
chuyện hoàng huynh hắn và Vũ Tình khả năng đang gặp nguy hiểm thì một
khắc cũng không yên lòng, vội vàng chạy đến. May quá, tới kịp rồi!
“Cẩn vương?” Mị Ảnh thì thầm. Sao cả hắn cũng xuất hiện?
“Cẩn Hiên.” Vũ Tình bỗng nhiên mở to mắt nhìn bộ dáng cưỡi ngựa của
Cẩn Hiên. Oa, đẹp trai quá, giống như bạch mã vương tử ấy! Vũ Tình thiếu chút nữa chảy nước miếng.“Tiểu Hiên Tử, thả ta xuống!” Nàng nhẹ nhàng
vỗ vào cánh tay đang ôm lấy mình của Chính Hiên, giãy dụa muốn xuống.
Chính Hiên buông nàng ra. Có cần phải vui vẻ khi nhìn thấy Cẩn Hiên
như vậy không? Lúc nhìn thấy hắn nàng cũng không vui đến mức này. Quên
đi quên đi, nàng chịu nhìn mặt hắn là hắn đã thỏa mãn lắm rồi.
Cẩn Hiên lập tức suất khí(tác phong đẹp zai) xoay người xuống ngựa
lại khiến Vũ Tình tán thưởng trong lòng. Thật sự là đại soái ca thế gian khó tìm! Vừa dịu dàng lại có tài có tiền, nữ tử nào mà không thích hắn
thì đúng là ngốc!
“Cẩn Hiên, sao mỗi lần ngươi xuất hiện lại phải đẹp trai đến thế chứ? Làm mọi người thích ngươi còn nhiều hơn thích ta, ngươi cướp màn ảnh
của ta!” Vũ Tình bất mãn bĩu môi.(ý chị ý như kiểu trong show truyền
hình có ng` đc quay nhiều, có ng` đc quay ít ấy)
“Hả? Màn ảnh?” Vào lúc này mà nàng còn có thể nói loại ngôn ngữ riêng của mình khôi hài bướng bỉnh như vậy! Xem ra nàng đã trở lại làm Tiêu
Vũ Tình trước kia rồi. Cẩn Hiên bất giác mỉm cười, nàng vẫn như trước có thể dễ dàng làm thay đổi hỉ nộ ái ố của hắn, toàn thế giới có lẽ cũng
chỉ có một mình nàng có bản lĩnh này.
Hoàng đế ho nhẹ một chút, nhắc nhở bọn họ thời gian và địa điểm lúc
này. Và hơn thế là, hắn ghen tị nhưng lại không thể nói rõ ra được, hắn
còn không biết Vũ Tình với hắn rốt cuộc là thế nào?
“Tiểu Hiên Tử, họng ngươi không thoải mái à? Có cần ta mua giúp ngươi mấy viên kẹo ngọt giọng không?” Vũ Tình ngây thơ hỏi, thỉnh thoảng lại
chớp chớp đôi mắt trong veo độc nhất vô nhị của nàng chứng minh thành ý chân thành.
Một đám quạ đen hoa lệ bay qua…Két két… Mọi người quả thật muốn té xỉu…
“Đủ rồi, Tiêu Vũ, đừng có làm loạn nữa.”
“Ta nào có?” Tiêu Vũ Tình thanh minh. Thế cũng bị nàng ta nhìn ra, Mị Ảnh đúng là rất hiểu nàng.
“Nếu ngay cả Cẩn vương gia cũng đến thì tốt thôi!” Mị Ảnh âm trầm
nói, quay sang phía Thương Hải vương:“Đại vương, giết bọn họ giúp ta đi. Một kẻ cũng không bỏ sót!”
“Ảnh Nhi, ngươi nói gì? Giết… Giết bọn họ?” Thương Hải vương hoảng
hốt như thể không tin nổi những gì mình nghe thấy. Ba người này đều là
những người hết sức quan trọng ở Long Hiên, bọn họ tùy tiện dậm chân một cái cũng có thể gây ra động đất!
“Thương Hải vương, ngươi sự thật muốn vì một nữ nhân mà khiến hai
nước bất hòa sao?” Chính Hiên vẫn rất tôn trọng hòa bình, nếu không cần
thiết hắn sẽ không dễ dàng gây chiến tranh. Dù sao xem xét từ bất cứ góc độ nào thì cũng không có lợi cho dân chúng cả hai bên.
“Hừ, ngươi bây giờ chẳng phải đang vì một nữ nhân mà dẫn binh tấn công Thương Hải đấy thôi?” Mị Ảnh phản kích.
“Trẫm chỉ là ép các ngươi giao Vũ Tình ra, nếu các ngươi giao người
ra đây thì trẫm đương nhiên sẽ lui binh.” Là hoàng đế mà ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được thì hắn lấy gì để phục thiên hạ chứ?
Việc này liên quan đến quốc uy Long Hiên, chuyện riêng nhưng rất quan
trọng!
Mị Ảnh tự biết mình đuối lý, quay sang Thương Hải vương yểu điệu
nói:“Đại vương, chẳng phải ngươi nói ngươi yêu ta sao? Bây giờ làm chút
việc cho ta cũng không chịu. Ngươi căn bản chỉ là dỗ ta thôi, nếu bây
giờ ngươi không giết bọn họ thì sau này ta nhất định sẽ bị bọn họ giết
chết. Ngươi… thật sự muốn thấy ta chết sao?”
“Bổn vương…” Hắn sao nỡ chứ? Nhưng những người này không phải người thường, không thể nói giết là giết được!
“Thương Hải vương, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ. Bổn vương cầm binh
đóng bên ngoài cửa khẩu Thương Hải, chỉ cần một câu nói của bổn vương
thì bất cứ lúc nào cũng có thể phá cửa khẩu xông vào. Nếu ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ thì cái giá phải trả chính là toàn bộ đất nước
Thương Hải các ngươi.”
Cẩn Hiên uy danh vang dội, hắn nói được làm được. Thương Hải vương
không biết phải lựa chọn ra sao. Một bên là phi tử hắn yêu thương, một
bên là vương vị của hắn và, hắn nên làm gì đây?
“Đại vương, ngươi đừng để bị hắn dụ dỗ. Chỉ cần chúng ta giết bọn họ
thì Long Hiên sẽ như rắn mất đầu, trong quân đại loạn, chắc chắn không
phải đối thủ của nước Thương Hải chúng ta. Nói không chừng chúng ta sẽ
có thể chiếm được Long Hiên hoàng triều, trở thành bá chủ thế giới.” Mị
Ảnh bắn ra một viên đạn bọc đường cực lớn.
Một người nhát gan không phải chỉ cần người khác tùy tiện nói nói mấy câu sẽ to gan lên được. Thương Hải vương vẫn không có gan liều tính
mạng bản thân và dân chúng. Nếu hắn giết mấy người Âu Dương Chính Hiên ở đây thì các nước khác nhất định sẽ lấy đây làm cớ, liên minh lại thảo
phạt hắn, hắn sẽ quả bất địch chúng.(yếu không địch lại được mạnh)
“Ảnh Nhi, coi như thôi đi. Thả bọn họ đi, chúng ta coi như chưa xảy ra chuyện gì.”
“Đồ vô dụng.” Mị Ảnh mắng, đẩy hắn ra. Cho dù không có sự cho phép
của Thương Hải vương thì nàng vẫn có thể đẩy mấy người Tiêu Vũ Tình bọn
họ vào chỗ chết.
Mị Ảnh nhẹ nhàng giơ tay lên. Bốn phương tám hướng xuất hiện một đoàn thị vệ trong tay cầm cung tên. Ngay cả phía trên tường thành cũng đứng
đầy người. Toàn bộ nhắm thẳng vào mấy người Âu Dương Chính Hiên!
“Các ngươi… đều đi chết đi. Bắn!” Mị Ảnh thong thả nói, ánh mắt cuối
cùng dừng lại trên mặt Vô Dạ. Nhưng Vô Dạ không them nhìn đến nàng dù
chỉ là nửa con mắt.