Lăng Tiêu nhanh như sao băng đuổi theo Kim Dực Ma Hổ. Trên núi đột nhiên lóe lên tia chớp, hung hăng bổ vào người Lăng Tiêu. Thân thể Lăng Tiêu như cá trong nước, nhanh chóng quẫy mình né tránh ngay giữa không trung.
Tuy nhiên, Kim Dực Ma Hổ gần chết không may như thế. Thân mình không ngừng bị tia chớp bổ trúng. Vốn dĩ đã trọng thương lại họa vô đơn chí, mắt thấy sắp rớt xuống một cột đá bén nhọn thì bị Lăng Tiêu chụp lấy cái đuôi cứng như roi thép của kim dực ma hổ. Thân mình Lăng Tiêu dừng giữa không trung.
Tuy nhiên, khoảng cách từ cái đầu con kim dực ma hổ to lớn đến khối đá sắc bén chỉ còn chút xíu!
Kim dực ma hổ thậm chí có thể cảm giác được cảm giác mát lạnh từ khối đá kia tỏa ra. Trong mơ mơ màng, hắn biết mình vừa được người ta cứu.
Lăng Tiêu cũng thở hổn hển vì thân hình kim dực ma hổ quá nặng. Vừa nãy đã phải đuổi theo, rồi lại phải né tránh tia chớp uy lực cường đại làm tiêu hao một lượng lớn chân nguyên trong cơ thể Lăng Tiêu.
Kì quái là, sau khi toàn bộ thân thể bọn họ đều dừng lại, tia chớp cũng ngưng không giáng xuống. Lăng Tiêu tâm niệm vừa động, một đạo kình lực phát ra đánh vào vách núi bên cạnh.
Phanh!
Kình lực mạnh mẽ như thế chạm vào vách núi chỉ thấy nhá lên mấy tia sáng, vách núi chẳng tổn thất gì cả. Thật sự phát ra tiếng nổ là do hơn mười đợt sấm sét hung hăng bổ xuống! Trong tiếng nổ ầm ầm, lập tức mưa đá đầy trời.
Lăng Tiêu thấy mà hết hồn, đồng thời nghe thanh âm yếu ớt của con hổ to lớn vang lên:
- Thả ta ra!
Thanh âm đó tuy yếu ớt, nhưng đồng thời cũng mang theo sự uy nghiêm không thể kháng cự. Lăng Tiêu ném nhẹ một cái, kim dực ma hổ rơi ầm xuống vách núi đá, tro bụi bay lên mù mịt.
Lại mấy chục lưỡi tầm sét xuất hiện hung hăng bổ vào người hắn.
Từ trên bộ da sáng loáng của kim dực ma hổ toát lên mùi thịt nướng cháy sém. Nó rên rỉ vài tiếng, sau đó phẫn nộ gào lên:
- Ta bảo ngươi thả ta ra, không phải bảo ngươi ném ta xuống! Chết tiệt... Da của ta...
Lăng Tiêu cười thản nhiên, sau đó nói:
- Thật xin lỗi, tại ngươi nói không rõ. Hơn nữa, dù sao ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi!
Thân mình kim dực ma hổ đang nằm trên tảng đá to co rút lại, khôi phục lại hình dạng con người. Quần áo màu sáng do da hắn biến thành lủng lỗ chỗ!
Dáng vẻ thanh niên Ma tộc rất uể oải, ngồi tựa vào một khối đá lớn, nhìn Lăng Tiêu từ trên xuống dưới, sau đó vươn tay lau vệt máu trên khóe miệng. Lại giơ tay, một thanh trường thương đen sì xuất hiện trong tay, hắn dùng thương chống thân thể lung lay sắp ngã, sau đó ho khụ khụ hai tiếng, nói:
- Ta nhớ ra ngươi rồi! Ngươi là kẻ đứng trên không trung nhìn trộm ta lúc ta đang chiến đấu!
- Ta chỉ đi xem náo nhiệt thôi!
Lăng Tiêu đứng yên, khẽ nhếch môi cười. Nghe thanh âm đánh nhau không truyền đến từ trên đầu, Lăng Tiêu biết hiện tại các bên đều sợ ném chuột vỡ đồ quý. Căn bản là không ai dám ra tay trước. Nhưng đến cuối cùng, cũng phải đánh mà thôi!
Thật ra, Long Tộc và Tinh Linh tộc liên thủ, nếu người thủ hộ đông tây hai phương mà tự mình ứng chiến, ai thắng ai thua rất khó nói! Nhưng nếu người thủ hộ đông tây hai phương có thể liên thủ, Tinh Linh tộc và Long tộc chưa chắc là đối thủ!
Vấn đề là... Bọn họ có khả năng liên thủ sao?
Tuy rằng không biết tường tận, nhưng vừa rồi Lăng Tiêu từ trên nhìn xuống xem náo nhiệt nửa ngày cũng nhìn ra một chút manh mối, cũng có thể thấy rõ sự bất hòa giữa người thủ hộ phương tây và người thủ hộ phương đông.
- Vì sao lại cứu ta.
Trong mắt thanh niên Ma tộc không có chút nào cảm kích, ngược lại vô cùng cảnh giác nhìn chăm chú Lăng Tiêu. Sự đối lập của Ma tộc và nhân tộc đã sớm ăn sâu vào xương tủy mỗi người của hai tộc.
Cho dù rất nhiều người thế tục không biết chút gì về Ma tộc, nhưng cảm giác kì thị chủng tộc vẫn chảy ngầm trong máu.
Hai chủng tộc nhân loại của Đông Tây hai đại lục còn có tranh chấp, huống chi là với Ma tộc?
- Đừng nghĩ là ta sẽ cảm kích ngươi! Nói, ngươi muốn gì ở ta?
Thanh niên Ma tộc thở dốc, hắc khí nhè nhẹ vờn quanh người, hắn tự khôi phục với một tốc độ kinh người.
Lăng Tiêu không khỏi khâm phục năng lực khôi phục cường đại của Ma tộc. Nếu là một võ giả nhân loại bị nhiều tia chớp bổ trúng như vậy, chỉ sợ cho dù là tu vi Kiếm Tôn bậc sáu cũng bị đánh cho te tua, cho dù miễn cưỡng không chết, phỏng chừng một thân tu vi cũng bị phế. Còn tên Ma tộc này, không ngờ lại nhanh chóng hồi phục!
- Ngươi có thể cho ta cái gì?
Lăng Tiêu không bận tâm, bình thản nhìn thanh niên Ma tộc. Nhưng trong mắt thanh niên Ma tộc, ánh mắt này biến thành trong lòng có quỷ.
- Tinh hạch ma thú!
Thanh niên Ma tộc nói xong, co tay lấy ra một cái rương, khó khăn lắm mới ném đến trước mặt Lăng Tiêu. Rương tự động mở ra, hào quang chói lọi, năng lương dao động cường đại tràn ra.
- Trong này đều là tinh hạch bậc bảy và bậc tám, đối với nhân loại các ngươi mà nói, đó là một khối tài sản rất lớn.
Thanh niên Ma tộc dường như không chút đau lòng, hờ hững nói:
- Đối với võ giả cường đại như ngươi, chắc càng hiểu được chỗ tốt của đống tinh hạch này!
Lăng Tiêu gật đầu. Khối của cải này quả thật rất lớn, cho dù là hắn, cũng không kìm nổi thầm tán thưởng sự giàu có của Ma tộc. Dẫu vậy, trên mặt hắn vẫn không có biểu tình gì, dùng chân đá nhẹ vào rương của cải, nhẹ giọng nói:
- Ngươi cho là ta đến đây vì mấy thứ này sao?
- Ta cũng chỉ có thể đưa cho ngươi cái này thôi.
Trên mặt thanh niên Ma tộc lộ vẻ bất cần, nói:
- Hoặc là ngươi giết ta đi. Theo cách nói của nhân loại các ngươi, cái này gọi là trừ ma.
- Không, thứ ngươi có thể cho ta, không chỉ có chừng này!
Lăng Tiêu thản nhiên nhìn thanh niên Ma tộc, sau đó nhẹ giọng nói:
- Ta muốn... ngươi!
- Không thể được!
Vẻ mặt đang bình tĩnh của thanh niên Ma tộc bỗng chuyển thành giận dữ:
- Muốn ta làm ma sủng của ngươi à? Nhân loại đáng chết! Ngươi biết ta là ai không? Nếu hôm nay ta và ngươi ký khế ước, ngày sau ở Thánh Vực ngươi sẽ bị Ma tộc đuổi giết không nương tay! Ngươi đừng tưởng thực lực của mình đã đủ cường đại. So với cường giả chân chính của Ma tộc, ngươi kém quá xa!
Lăng Tiêu bỗng nhiên cười rộ lên:
- Đó là chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi?
- Ngươi giết ta đi.
Thanh niên Ma tộc bỗng nhiên nhắm mắt lại, mặt lộ vẻ trào phúng:
- Kim Hổ ta mang dòng máu vương giả của Ma tộc, tuyệt đối sẽ không làm sủng vật của một nhân loại. Mặc dù ngươi rất mạnh...! Nhưng chuyện này căn bản là không có khả năng.
Lăng Tiêu hơi suy nghĩ một chút, nhìn thanh niên Ma tộc tên Kim Hổ, sau đó nói:
- Nói ta cho ta biết tác dụng của tấm bia đá kia, vì sao mọi người đều điên cuồng tranh đoạt?
Trong mắt thanh niên Ma tộc Kim Hổ lộ ra vẻ kinh ngạc, có chút không tin nhìn Lăng Tiêu:
- Cái gì? Ngươi... Không ngờ ngươi không biết lai lịch khối bia đá kia? Vậy ngươi tới đây vì cái gì?
Lăng Tiêu nhún nhún vai, buông lỏng tay, cười nói:
- Xem náo nhiệt.
- ???
Vẻ mặt thanh niên Ma tộc trầm ngâm, nhìn Lăng Tiêu chán nản nói:
- Được rồi. Tuy nhiên ngươi phải đồng ý với ta một chuyện. Ta nói cho ngươi nghe lai lịch và tác dụng của tấm bia đá, ngươi tha cho ta!
- Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi nơi đầy rẫy cường giả như thế này sao?
Lăng Tiêu nói.
- Đó là chuyện của ta.
Kim Hổ dùng câu Lăng Tiêu vừa nói, phản kích lại hắn.
- Ngươi nói đi.
Lăng Tiêu đúng là rất hiếu kỳ với tấm bia đá kia. Từ trên tấm bia đá kia, Lăng Tiêu cảm giác được khí tức thê lương cổ lão tồn tại, đối với việc tu luyện của Lăng Tiêu có hỗ trợ rất lớn! Trọng yếu nhất là, Lăng Tiêu cảm giác được chất liệu của tấm bia đá nếu dùng để luyện khí hoặc luyện hóa sau khi nâng cao pháp bảo của minh đều có lợi ích tuyệt vời!
Đồng thời, Lăng Tiêu cũng cảm giác được mục đích của những người tranh đoạt tấm bia đá kia hoàn toàn bất đồng với mình.
Kim Hổ không nói dối Lăng Tiêu. Hắn biết bí mật của tấm bia đá kia cũng nhiều người biết. Cho dù hắn không nói, tên nhân loại này cũng sẽ rất nhanh biết được thôi.
Sau khi nghe Kim Hổ nói ra tác dụng của thánh bia, ngoài mặt Lăng Tiêu không hề thay đổi, nhưng trong lòng kinh hãi vô cùng. Thứ này quả là thần vật nghịch thiên, sao lại có thể xuất hiện ở đây?
Hơn nữa, đối với người tu chân như Lăng Tiêu tu luyện đến một trình độ nhất định sẽ phải trải qua thiên kiếp, ý nghĩa của thánh bia càng không đơn giản chỉ là đại biểu cho chuyện có thể đề thăng thực lớn thực lực!
Hơn nữa, Lăng Tiêu vô cùng tò mò với thần giới phía trên Thánh Vực. Thần giới này và thần giới trước kia rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Nếu ở trong Thánh Vực tu luyện, đến trình độ nhất định không cần trải qua thiên kiếp có thể trực tiếp tiến vào thần giới vậy có tác dụng phụ gì hay không? Đó là những điều mà Lăng Tiêu đang lo lắng.
Nhưng Kim Hổ đồng thời cũng nói, tinh thạch tâm cực kì hi hữu, nhiều khi một tinh thạch mạch khoáng rất lớn mà một tinh thạch tâm cũng không có. Cho dù là các thế lực lớn truyền thừa mười mấy vạn năm trong Thánh Vực, số lượng tinh thạch tâm có được cũng cực kỳ hữu hạn!
Mà một khối tinh thạch tâm thượng đằng chẳng qua cũng chỉ có thể viết tên ba người!
Còn tinh thạch tâm trung đẳng chỉ có thể viết tên hai người.
Còn hạ đẳng tinh thạch tâm, chỉ có thể viết xong tên một người sẽ biến mất!
Tinh thạch vốn dĩ đã quý báu, còn tinh thạch tâm càng không phải thứ người thường có thể có được. Lăng Tiêu bỗng nhiên nhớ ra, vừa rồi không phải trong tay Kim Hổ có một khối tinh thạch sao? Chẳng lẽ cái kia chính là tinh thạch tâm?
Lăng Tiêu trong lòng vừa động, ánh mắt bắt đầu nhìn Kim Hổ
Kim Hổ cực kỳ thông minh, nhìn ánh mắt của Lăng Tiêu, lập tức hiểu mục đích của hắn, cắn răng, thầm mắng mình ngu xuẩn, đồng thời cũng giận nhân loại đáng chết này tham lam. Hắn đút tay vào lòng lấy ra một khối tinh thạch to bằng bán tay ném về phía Lăng Tiêu.
- Toàn bộ Ma giới, chỉ có một khối này! Vốn dĩ chuẩn bị cho Ma Hoàng. Nhân loại, nếu ngươi không sợ lửa giận của Ma Hoàng thì cứ cầm lấy!
Tình thế buộc Kim Hổ không thể không cúi đầu, nhưng trong lòng đồng thời cũng nuôi một chút ảo tưởng. Nếu nhân loại này sợ Ma Hoàng cường đại, có lẽ cũng không dám nhận khối tinh thạch tâm này!
Trên thực tế, trong Ma tộc tổng cộng có ba khối tinh thạch tâm!
Trong đó gia tộc Kim Hổ có hai khối. Ma Hoàng đã ở trong Vực thẳm Ma giới vô số năm. Chỉ cần lần này Kim Hổ có thể khắc tên của hắn lên mặt thánh bia, vậy Ma Hoàng có thể từ Vực thẳm Ma giới trực tiếp phi thăng lên Thánh Vực!
Ma tộc ở trong Thánh Vực nhiều năm như vậy vẫn luôn trong trạng thái bị người tu chân áp chế. Nếu Ma Hoàng có thể tiến vào Thánh Vực, có thể đề cao rất lớn đối với chỉnh thể thực lực của Ma tộc.
Lăng Tiêu không chút do dự, nhận lấy tinh thạch tâm, đồng thời tư tưởng vẫn suy nghĩ về công hiệu nghịch thiên của thánh bia. Lăng Tiêu nghĩ mãi vẫn không giải thích được một vấn đề, chính là, thứ đồ nghịch thiên này vì sao xuất hiện ở nhân giới? Mơ hồ, Lăng Tiêu cảm thấy thánh bia kia dường như có chút nguy hiểm! Dường như trong chốn u minh có một thanh âm đang nhắc nhở hắn, cách xa đồ vật này ra một chút!
Thực ra, Kim Hổ không biết, Lăng Tiêu càng không biết, tuy rằng năm đó quả thật có rất nhiều người chứng kiến người nọ dùng thượng phẩm tinh thạch khắc vào mặt thánh bia xong sẽ phi thăng Thần giới. Nhưng trong thần giới chân chính, linh khí không kiềm chế được rất lớn, người thường sao có thể chịu đựng được? Thực lực kém một chút, chỉ sợ vừa đến thông đạo nối giữa Thánh Vực và Thần giới liền biến thành cặn bã! Cho dù thực lực hùng mạnh, có tiến vào thần giới cũng chẳng sống được bao lâu!
Kim Hổ thấy Lăng Tiêu cầm tinh thạch tâm mà đau lòng. Thứ này cả Ma tộc cũng chỉ có ba khối mà thôi!!
Lăng Tiêu cất tinh thạch tâm xong, ánh mắt lóe lên nhìn Kim Hổ, trong lòng
bắt đầu lục lọi phương pháp ký khế ước trong đầu mình. Trong đó có một
loại ký khế ước, chính là người tu chân thực lực cường đại, gặp được
thượng phẩm linh thú, nhưng đối phương lại tuyệt đối không khuất phục.
Kim Hổ cảm nhận được ánh mắt không chút hảo ý của Lăng Tiêu, trên mặt lộ ra biểu tình lành lạnh:
- Nhân loại, ngươi đã thu được không ít chỗ tốt từ nơi ta. Nếu ngươi còn
có ý xấu, cho dù tự bạo mà chết, Kim Hổ ta cũng quyết không trở thành
sủng vật của ngươi! Đồng thời... ta sẽ dùng sinh mạng nguyền rủa ngươi,
chỉ cần Ma tộc thấy ngươi sẽ đuổi giết!
Lăng Tiêu cười ha hả,
bỗng nhiên tế ra Hàm Hàn Bảo Đỉnh. Hàm Hàn Bảo Đỉnh phát ra hàn khí lạnh lẽo. Sau khi luyện hóa mấy cường giả cảnh giới Kiếm Tôn, Hàm Hàn Bảo
Đỉnh đã đề cao năng lực rất nhiều!
Trong ánh mắt kinh hãi của thanh niên Ma tộc Kim Hổ, hắn đã nhanh chóng bị thu vào trong đỉnh.
- Muốn chết? Đâu có dễ như vậy!
Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra vẻ trào phúng, thu Hàm Hàn Bảo Đỉnh lại. Thanh niên Ma tộc lúc này hiển nhiên sẽ không khuất phục, nếu cưỡng ép ký kết khế
ước e rằng sẽ có phản chấn thật lớn. Ma thực lực Lăng Tiêu lúc này cũng
không hề cường đại hơn so với thanh niên Ma tộc này! Tuy rằng Kim Hổ đã
bị trọng thương, nhưng một thân thực lực thánh giai cường giả đã vượt
qua Kiếm Tôn lại có thể dễ dàng khuất phục như vậy sao? Huống hồ, cưỡng
ép thu phục, đối phương cũng không phát huy toàn bộ thực lực, như vậy
chẳng phải mất một hảo thủ một cách đáng tiếc sao?
Một khi đã vậy, ngươi cứ ở lại trong đỉnh từ từ mà xem lại đi!
Lăng Tiêu đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy phía trên truyền đến tiếng đánh nhau.
Lăng Tiêu mở to hai mắt, rốt cục cũng đánh nhau rồi sao?
Lòng vừa nghĩ, thân thể Lăng Tiêu bắt đầu leo lên phía trước.
Trên ngọn núi, cũng không biết do ai động thủ trước, thế lực bốn phương đánh nhau loạn xạ!
Long tộc và Tinh Linh tộc kết hợp thành một phe, người thủ hộ đông tây hai phương tự mình tác chiến.
Có lẽ cho dù là chính bọn họ cũng không biết nên công kích đối thủ là ai.
Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm giác được một khí tức quen thuộc, bỗng nhiên thấy
ngoài xa mấy ngàn thước có một bóng người lén lút, không ngờ là Tinh
linh nữ hoàng Karina.
Hóa ra suy nghĩ đục nước béo cò không phải chỉ có mình hắn!
Trận chiến giữa các cường giả cảnh giới Kiếm Tôn có thể nói là kinh hồn động phách. Nhưng sự thần kì của cấm địa của Thần tuyệt đối có thể dùng hai
chữ cường đại để hình dung.
Kiếm khí uy lực hùng hậu của cường giả cảnh giới Kiếm Tôn không ngờ chỉ có thể lưu lại trên mặt đất một chút dấu vết.
Hơn nữa, Lăng Tiêu cũng có thể nhìn ra được, người thủ hộ đông tây hai
phương mặc dù căm ghét lẫn nhau nhưng khi đối chiến, trên cơ bản rất ăn
ý, bỏ qua đối phương, tập trung công kích người của Long tộc và Tinh
Linh tộc!
Ưu điểm lớn nhất của Tinh Linh tộc là tốc độ di chuyển
cực nhanh. Đồng thời mỗi mũi tên từ tay họ bắn ra đều ẩn chứa năng lượng thật lớn, hơn nữa tốc độ bắn cực kỳ nhanh, trong nháy mắt có thể bắn ra mấy chục tiễn, sau đó phóng người dùng tốc độ cao rời đi.
Ánh
mắt Lăng Tiêu chăm chú nhìn bộ pháp của Tinh Linh tộc không ngừng di
chuyển, không ngờ Lăng Tiêu từ đó nhìn ra một chút quy luật!
Thục Sơn kiếm kĩ, lấy uy mãnh làm chính. Tu chân cảnh giới đạt đến một trình độ nhất định thì uy lực một kiếm có thể làm núi sập đất lở.
Nhưng nếu nói về bộ pháp linh hoạt, công pháp của Thục Sơn kiếm phái còn
tương đối kém cỏi. Trong đầu Lăng Tiêu bắt đầu hiện ra bộ pháp của chính mình, sau đó kết hợp với bộ pháp nhẹ nhàng phiêu hốt của Tinh Linh tộc, bắt đầu hấp thu.
Cái gọi là nâng cao thực lực trong chiến đấu,
chính là trong quá trình chiến đấu hấp thu được tri thức mà từ trước đến nay mình chưa biết, từ đó mà nâng cao thực lực!
Trí tuệ của con
người là vô cùng. Nếu không, dựa vào cái gì mà nhân loại có thể vượt qua Long tộc, vượt qua Tinh Linh tộc, trở thành chúa tể của cả đại lục?
Nguyên nhân lớn nhất, chính là nhân loại giỏi hơn các chủng loại khác ở
khả năng học tập.
Trên đỉnh núi đen to lớn, kiếm khí ngang dọc, sát ý đầy trời!
Lăng Tiêu đứng trong bóng tối, nhìn chăm chú bộ pháp của từng người. Trận
chiến giữa các võ giả toàn bộ đều là cảnh giới Kiếm Tôn trở lên như thế
này rất khó gặp. Bình thường một đấu một đã vô cùng khó gặp, còn giống
như bây giờ, chỉ e ngàn vạn năm không được một lần.
Bên kia, thần sắc Tinh Linh nữ hoàng Karina vô cùng bàng hoàng khi thấy trận chiến
trước mắt. Nàng tận mắt thấy vô số tộc nhân của mình bị Kiếm Tôn bậc cao của nhân loại không chút lưu tình chém thành hai mảnh, ngay cả một
tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra thì đã chết oan rồi. Trái
tim Karina như rỉ máu.
Môi cắn chặt, trong mắt toát lên sự thù
hận vô cùng. Ngay khi hận ý với nhân loại lên tới đỉnh điểm, Karia na
đột nhiên cảm giác mình lâm vào một cảnh giới huyền diệu!
Toàn bộ thế giới trong mắt nàng dường như trở nên cực kỳ xinh đẹp. Ngay giữa
vùng đất chết này, nàng không ngờ lại có cảm giác như mình đang ở rừng
rậm Tinh Linh!
Biến hóa này thu hút sự chú ý của vô số võ giả
giữa sân. Rất nhiều người kinh ngạc phát hiện, có người đứng núp trong
bóng tối, không ngờ còn ... đột phá!
Thực ra, Alice đã sớm cảm
nhận được khí tức của Karina con mình, nhưng căn bản không có sức đâu mà bận tâm đến. Chiến đấu đã đến tình trạng gay cấn, chỉ cần hơi phân tâm, cho dù là cường giả siêu việt qua cảnh giới Kiếm Tôn như nàng cũng sẽ
bị nghiền nát thành cát bụi!
Trên ngọn núi, mọi người dường như tiến vào trạng thái điên cuồng, mùi máu tanh nồng nặc toàn bộ đỉnh núi!
Phát hiện ra hiện tượng này trước, chính là đám cường giả cảnh giới Kiếm
Tôn. Bọn họ cảm giác được, tư tưởng của mình dường như đã không còn chịu sự khống chế nữa!
Chẳng biết vì sao trở nên cực kỳ phẫn nộ!
Thậm chí bây giờ nhớ lại, rốt cuộc là ai ra tay trước, bọn họ cũng không nhớ rõ!
Tuy nhiên đến lúc này, bất cứ kẻ nào muốn dừng lại, chỉ sợ là không có khả
năng nữa rồi. Mọi người, đều đã giết đến đỏ mắt rồi. Nếu ai đơn phương
dừng lại, chỉ sợ sẽ bị người bên cạnh chém chết ngay tức khắc!
Đến cuối cùng, người thủ hộ hai phương đông tây, vốn dĩ không vừa mắt đối phương, cũng chém giết lẫn nhau!
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe một tiếng cười cuồng ngạo vang lên. Tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau đó phát hiện ra người đứng đầu đám người thủ hộ
phương Tây, Andre Dương Sâm, không biết từ khi nào đã đứng trên thánh
bia, sau đó nhẫn không gian trong tay lóe sáng!
- Thánh bia là của ta!
Dương Sâm cả người nhuộm máu, điên cuồng hét lên. Nhìn bộ dáng trợn mắt há
mồm của những người phía dưới, Kiếm Thánh Dương Sâm cười cuồng ngạo, vẻ
mặt đắc ý vô cùng. Hắn thậm chí còn nghĩ đến, sau khi mình có được thánh bia, thoát khỏi nơi này, sau đó phát ra khí thế Kiếm Thánh tiến vào
Thánh Vực, sẽ nhận được vô số chỗ tốt!
Dương Sâm cười cuồng ngạo, sau đó nhẫn không gian trong tay vụt sáng hào quang!
Đó chính là dấu hiệu nhẫn không gian thu đồ vật vào!
Sau đó ánh mắt của mọi người lướt qua Dương Sâm đang cười cuồng ngạo, vô cùng hoảng sợ nhìn trên đầu của hắn.
Trên không trung, trong giây lát xuất hiện một bàn tay vô cùng to lớn, giống như bàn tay người bình thường, trắng trẻo, ngón tay thon dài, là một
bàn tay đàn ông! Nhưng khủng bố là, so với bàn tay người bình thường,
bản tay này to gấp ngàn vạn lần! Bàn tay che trời phủ đất đó ép xuống
đỉnh núi!
Gần như mọi người đều đứng tim. Uy áp này như là diệt thế!
Sau đó, bàn tay thật lớn kia nắm lấy khối thánh bia, như người bình thường nắm một cây tăm.
Gần như mọi người đều bị chấn động, há hốc miệng, ngây người ra. Thậm chí
có kẻ kiếm đã đâm tới trước người đối phương, giờ cũng không tự chủ được ngừng lại.
Nhìn bàn tay to lớn kia dần dần khép lại, thành hình dáng như đang dùng sức bóp nát đồ vật nọ!
Vô số cường giả cảnh giới Kiếm Tôn trở lên của các tộc đều giương mắt
nhìn. Sau đó, dường như nghe tiếng tim mình bị bóp nát, ngay cả tiếng
cười cuồng ngạo của Dương Sâm cũng vụt tắt.
Rắc…
Có người không kìm nổi nhắm hai mắt lại!
Lăng Tiêu kinh hãi từ chỗ ẩn thân đứng dậy. Hai mắt không thể tin nổi nhìn
bàn tay to lớn xuất hiện từ hư không, rồi lại nhìn quầng mây phía trên
cổ tay, có một chữ “vạn” (chữ vạn của nhà Phật – chính là chữ thập ngoặc của phát xít Đức đó mà - sucbro) màu xanh! Lăng Tiêu ngưng thần nhìn
một cái, lập tức cảm giác một lực lượng hùng mạnh đánh vào não mình!
Ầm một tiếng, tinh thần thức hải Lăng Tiêu như muốn nổ tung! Phật âm của
Đại Tự Tại Tâm Kinh chợt vang lên, đầu Lăng Tiêu đau như muốn nứt ra,
tuy nhiên uy thế đáng sợ cũng biến mất.
Chịu khổ một phen, Lăng
Tiêu thậm chí không dám xem ký hiệu kia lần thứ hai! Trong lòng biết tồn tại hùng mạnh kia không phải thứ mình có thể trêu chọc!
Âm thanh như xuyên thấu vô số không gian, ngàn vạn năm, sức mạnh khủng bố của
bàn tay to lớn làm người ta run rẩy, sợ hãi! Thậm chí làm cho từ đáy
lòng người ta sinh ra một tâm lý không thể kháng cự!
Trên đỉnh núi, hơn phân nửa Kiếm Tôn thực lực kém một chút, thân bất do kỷ, không ngờ tự động quỳ xuống!
Bàn tay thật lớn tựa như niết một hòn đất, ngón tay vân vê, thánh bia bể nát, vỡ thành vô số mảnh nhỏ ầm ầm rơi xuống!
Còn Dương Sâm đứng trên thánh bia, cũng giống như thánh bia, chỉ một chút là bị bóp tan xương nát thịt!
Ngay cả một mảnh vụn cũng không còn.
Từ khi bàn tay to lớn xuất hiện đến khi biến mất, thực ra chỉ trong nháy
mắt, nhưng lại rung động mọi người, khiến tất cả mất khả năng suy nghĩ!
Thật giống như một đám kiến cường tráng tranh giành địa bàn, bỗng nhiên
ngẩng đầu thấy một bàn chân to lớn của con người dẫm xuống. Đối với
chúng mà nói, bàn chân to kia dẫm xuống, y như trời sụp!
Tâm hồn rung động, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại!
Đến khi mọi người phản ứng được, bàn tay to lớn giữa không trung kia sớm đã biến mất không thấy tung tích, tựa như chưa bao giờ xuất hiện.
Lại nhìn về vô số mảnh vỡ của thánh bia trên mặt đất, trận chiến bỗng nhiên dừng hẳn.
Mọi người quên cả ngậm miệng lại. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn vượt quá
hiểu biết của bọn họ. Ý nghĩa của trận chiến bây giờ cũng hoàn toàn
không còn.
Mọi người lẳng lặng đứng đó. Sau đó, giữa không trung bỗng bắn xuống vạn đạo hào quang!
Sương mù đầy trời bị một luồng gió không biết từ đâu tới nhanh chóng thổi tan mất, toàn bộ cấm địa của thần đột nhiên tỏa ra sức sống vô tận! Trên
mặt đất ngăm đen, đột nhiên có thực vật sinh trưởng, bằng mắt thường
cũng thấy được. Trong chốc lát tử khí hiện hữu như bóng tối trong phòng
bị ánh sáng chói lòa rọi vào, biến mất không chút tăm tích!
Lại
thấy trên mặt các cường giả thực lực siêu việt Kiếm Thánh lộ vẻ kinh
hãi. Trên bầu trời chợt xuất hiện một cánh cổng vô cùng to lớn.
Cánh cửa mở ra, từ bên trong phát ra hào quang chói lọi.
Cường giả vừa rồi phát ra khí thế thánh giai, không sót một ai, đều thân bất do kỷ bay lên không trung.
Ngay cả Tinh Linh nữ hoàng Karina vừa mới đột phá cũng vô cùng kinh hãi nhìn thân thể mình không chịu khống chế tự động bay lên không trung! Thậm
chí nàng muốn động đậy cũng không được!
Những gì trước mặt hoàn
toàn vượt qua tưởng tượng của mọi người. Cho đến khi có một cơn gió thổi qua đỉnh núi mang theo mùi máu tanh nồng nặc nhắc nhở mọi người, hết
thảy.. không phải là mơ!
Đây lại là chuyện vô cùng chân thực!
Tất cả cường giả thánh giai của Đông tây đại lục, kể cả Long tộc, Tinh Linh tộc, trên mặt biểu tình khác nhau, tất cả đều bay lên không trung!
Long Hoàng ở giữa không trung quát lớn:
- Tiểu hữu, đừng quên lời ngươi đã hứa!
Lúc này Lăng Tiêu thậm chí chẳng buồn trả lời Long Hoàng. Hắn đang thừa dịp mọi người rung động trợn mắt há mồm mà điên cuồng nhặt mảnh vỡ của
thánh bia.
Lăng Tiêu vẫn có một loại trực giác, thánh bia này
tuyệt đối là bảo vật! Cho dù nát, cũng không thể bảo qua. Đối với Lăng
Tiêu mà nói, thánh bia vỡ thành mảnh vụn, thậm chí còn hữu dụng hơn so
với thánh bia nguyên vẹn! Ít nhất hắn thu nhặt mấy mảnh nhỏ, sẽ không có ai điên cuồng truy sát hắn.
Hàm Hàn Bảo Đỉnh, Phệ Hồn Ma Võng,
Hàn Thiết Đoản Kiếm... các pháp bảo hiện có của Lăng Tiêu đều cần lợi
dụng đồ vật nọ để tiến hành luyện hóa, một lần nữa nâng cao thực lực!
Đợi cho đám người thủ hộ cảnh giới Kiếm Tôn dưới Kiếm Thánh của đông tây
hai phương và Long tộc, Tinh Linh tộc phục hồi tinh thần, những mảnh vỡ
của thánh bia to lớn đã bị Lăng Tiêu nhặt hơn một nửa!
Mọi người
đều khôi phục tinh thần lại, tuy không ai biết mảnh vỡ của thánh bia có
thể dùng làm gì, nhưng mọi người đều biết, đây tuyệt đối là đồ tốt!
Trong nhẫn của Lăng Tiêu đã có hơn phân nửa số mảnh vỡ của thánh bia, thấy
đám người Tống Khê và Công Tôn Thiên bình yên vô sự, đưa mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó phóng mình xuống dưới núi. Âu Dương gia tuy rằng phi
thăng vài người, nhưng còn có mười mấy người như hổ rình mồi nhìn mình
chằm chằm.
Lúc này không chạy, còn đợi khi nào?