Anh nói cái gì? Cho ta ăn cái này?
Diệp Vi Ny kinh ngạc. Kỳ thật nàng sớm biết rằng chu quả xinh đẹp trong suốt màu lam này là thứ tốt, có thể khiến Lăng Tiêu dùng tính mạng đánh đổi, sao có thể kém được. Nhưng nàng chưa bao giờ hỏi hắn, nàng không phải là kẻ mạo hiểm nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu chút đạo lý thông thường.
Đúng vậy, mỗi người đều có bí mật riêng, nàng cũng có thời thơ ấu thống khổ, không dễ dàng. Hai người ở trên núi chiếu cố nhau, thậm chí ỷ lại lẫn nhau, nhưng không ai chủ động hỏi thân phận của nhau.
Nếu muốn nói, tự nhiên sẽ nói. Diệp Vi Ny luôn nghĩ như vậy.
- Cái này có thể giúp cô tăng tiến không ít thực lực, ít nhất cũng là Đại Kiếm Sư trở lên. Chỉ có điều, sau khi dùng, cô sẽ phải chịu đựng thống khổ, quá trình đó rất không đơn giản. Cô cứ suy nghĩ cho tốt rồi trả lời ta.
Lăng Tiêu nhìn Diệp Vi Ny nói.
- Không cần lo lắng, ta ăn.
Trong mắt Diệp Vi Ny có phần hưng phấn, còn có một tia thống khổ ẩn dấu. Thực lực! chỉ có tăng cường thực lực chính mình mới có tư cách đàm phán điều kiện cùng dưỡng phụ. Ta nhất định phải trở lên hùng mạnh.
Lăng Tiêu gật đầu, nếu đối phương đã quyết định, hắn sẽ không dông dài, lập tức mang ra một Tử Lam Chu Quả, sau đó nói:
- Không cần dùng ở đây, ta biết một chỗ, không ai tới quấy rầy!
Nói xong, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.
Lá gan Diệp Vi Ny luôn rất lớn, đây là tính cách từ nhỏ tạo ra, cũng chỉ thế mới làm được đạo tặc. Tuy nhiên đi lên vách núi cheo leo Lăng Tiêu chỉ, nàng vẫn có cảm giác run sợ. Nàng luôn tự nhủ không cúi đầu xem. Hai bàn tay mịn màng cũng bị đã cắt xước, xuất hiện vài vết thương nhỏ, cảm giác đau khiến Diệp Vi Ny biết, nàng không nằm mơ.
“Ta thật sự điên rồi” Diệp Vi Ny thầm nói trong lòng, lắc lắc đầu, cắn răng, “Anh có thể làm được, ta cũng có thể! Nhưng….chết tiệt, chẳng chịu chờ mình gì cả!” Thấy Lăng Tiêu đã cách nàng một khoảng rất xa, tựa như hắn là ma thú thằn lằn sinh ra tại đây vậy, vách đá với hắn căn bản không có khó khăn gì đáng nói.
Diệp Vi Ny cắn chặt hàm răng, thậm chí có chút hối hận vì đồng ý cùng hắn lên đây. Ở dưới đó một tháng, không phát hiện ma thú nào tới quấy rầy. Nhưng bỗng nhiên nàng suy nghĩ cẩn thận một chút, không lẽ người này muốn tìm tổ của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng!!
Ma thú đều có trí tuệ, ai biết chúng có thu thập một ít bảo vật nào hay không?
Trong lòng thầm mắng Lăng Tiêu xấu xa, Diệp Vi Ny bám vào khối đá cuối cùng, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, tinh thần không tập trung, tay bám vào khối đá bỗng trượt ra, sợ tới mức thét chói tai. Lăng Tiêu rơi từ đây xuống không chết, nhưng chưa chắc mình may mắn như vậy.
Trong nháy mắt, trong đầu hiện ra rất nhiều chuyện, tất cả vụt thoáng qua, trong đó tiền là nghĩ nhiều nhất (hự, chết đến nơi vẫn tiền à @@) nhưng không ngờ, cái nàng nhớ nhất lại là Lăng Tiêu, nhưng với năng lực hiện tại nàng không cách nào thay đổi. Khiến nàng bi thương nhất không ngờ lại là vĩnh biệt nam nhân này ở đây.
Một giọt lệ theo khóe mắt Diệp Vi Ny chảy xuống, bị trận gió mạnh mẽ thổi đi, tựa như chưa từng có.
Sau đó, nàng cảm giác một đôi tay ấm áp, gắt gao bắt lấy tay nàng, sau đó thân hình rung động mạnh.
Hai chân Diệp Vi Ny gần như mềm nhũn, không đứng dậy nổi, toàn bộ thân mình ngã nhào vào lòng đối phương. Sau đó, một âm thanh trách cứ vang lên bên tai nàng:
- Cô quá không cẩn thận rồi!
Thanh âm này không nghi ngờ là rất quen thuộc đối với Diệp Vi Ny. Nàng ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ ngây ngô nhìn khuôn mặt thập phần anh tuấn của hắn. Diệp Vi Ny đỏ mặt đứng dậy, nàng khóc, cười, đôi mắt đẹp, kiều mỵ dừng ở hai mắt Lăng Tiêu, dùng chính đôi môi anh đào của mình, hôn lên môiLăng Tiêu.
-…….
Lăng Tiêu muốn nói gì đó, nhưng có một loại cảm giác kỳ quái từ đáy lòng dâng lên, mặt có chút ửng hồng.
Diệp Vi Ny bình thường xấu hổ là thế, nhưng làm sao lá gan lại lớn như vậy, không ngờ lại hôn lên miệng Lăng Tiêu, sau đó nhẹ nhàng đẩy Lăng Tiêu ra. Nhìn đối phương trợn mắt há mồm đứng đó, Diệp Vi Ny trong lòng ngượng ngùng, lại có chút ngọt ngào, nũng nịu cười nói:
- Đây là lần đâu tiên hôn môi một cô gái, tỷ tỷ giờ kệ cho anh chịu trách nhiệm nhé.
Lăng Tiêu dở khóc dở cười, hắn với chuyện nam nữ như tờ giấy trắng, mông lung, mơ màng, trong lòng không biết phải làm gì, kết quả là, lại bị tiểu nữ tặc Diệp Vi Ny này chiếm tiện nghi.
Tuy nhiên, Lăng Tiêu lại thích cảm giác này.
Hai người đã từng trải qua một trường kiếp nạn ở đỉnh núi, cả hai đều không kìm nổi ý nghĩ trong lòng: Ma thú cấp năm, lực phá hoại quả là đáng sợ! Nếu không phải con Mãng Xà to lớn kia vừa lúc chạy tới, Lăng Tiêu căn bản không thể thoát khỏi móng vuốt của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, cũng không thể lấy được Tử Lam Chu Quả. Mà hiện giờ, cả hai ma thú cường đại đều nằm trong nhẫn không gian, thương thế của Lăng Tiêu mặc dù chưa thực sự bình phục, nhưng cũng không còn đáng ngại.
Thật là may mắn! Đây là suy nghĩ chung của Lăng Tiêu và Diệp Vi Ny.
- Nơi này không có măng đá, lại có thể tránh gió, an toàn.
Lăng Tiêu chỉ vào chỗ quái thạch, có chút ngượng ngùng nhìn ánh mắt Diệp Vi Ny.
Diệp Vi Ny rốt cục tìm được một chút nhược điểm của Lăng Tiêu, tên này thoạt nhìn ác nghiệt, không ngờ lại thẹn thùng, e lệ có phần hơn cả nàng. Nàng gật gật đầu, đi tới hướng đó.
Sau lưng bỗng có thanh âm do dự của Lăng Tiêu truyền đến:
- Kiên trì, ta tin tưởng cô có thể thành công!
- Bởi vì chúng ta là bằng hữu?
Diệp Vi Ny bỗng nhớ tới câu nói của Lăng Tiêu, khóe mắt mang theo ý cười hỏi.
- Bởi vì cô cần tăng thực lực để bảo hộ ta
Lăng Tiêu đứng đắn nói.
- Anh!!!
Diệp Vi Ny nhắm mắt thở dài một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được rồi!!!
Nàng oán hận đi tới hướng bãi đá, muốn người này nói ra một câu dễ chịu, quả thật là khó hơn lên trời.
Ngày đó hắn còn sờ soạng khuôn mặt mình một chút, với hắn có lẽ đó đã là cực hạn. Quên đi, ít nhất cái hôn đầu tiên của hắn thuộc về chính mình, không phải sao?
Ở loại địa phương này hoàn toàn không cần hộ pháp, cũng không cần lo lắng có ma thú bỗng nhiên xông vào. Lăng Tiêu đảo mắt nhìn qua bốn phía, đi tới hướng một khu quái thạch. Dựa vào hiểu biết về loại ma thú phi cầm, Lăng Tiêu cho rằng đó hẳn là sào huyệt của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng.
Có cái gì ở đó?