Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 264: Chương 264: Cá tính của Phong Linh






Trong một thị trấn nhỏ ở biến giới tây nam của đế quốc Tử xuyên, trong trang phục kẻ mạo hiểm, Phong Linh ngồi một mình nước hắn, vùi đầu vào ăn uống.

Lúc này Phong Linh đã đột phá đến Ma Kiếm sĩ bậc hại, hơn nữa, có âm luật kiếm kỹ hùng mạnh của nàng phối hợp, tin rằng cho dù là một Ma Kiếm sư bậc một nếu lơ đãng, cũng sẽ thua thiệt với nàng.

Nhìn bề ngoài, Phong Linh trống rất bình thường, mày rậm mắt to, làn da hơi thô ráp. Khi còn ở Lĩnh chủ phủ, Phong Linh đã nhận được không ít thứ hữu dụng từ Lăng Tiêu. Trải qua một đoan thời gian lịch lãm, Phong Linh đã phát hiện, nếu không che khuôn mặt xinh đẹp của nàng mà cứ để nguyên đi lại bên ngoài, chắc chắn sẽ bị rất nhiều người nhìn trộm.

Ý nghĩ thực lực quyết định hết thảy thuở xưa, giờ phút này đã hoàn toàn bị xóa khỏi đầu. Ðặc biệt, Phong Linh đã từng tận mắt chúng kiến rất nhiều kinh nghiệm phong phú của kẻ mạo hiểm. Có kẻ mạo hiểm chỉ cấp bậc Kiếm sư nhưng ha độc, tính kế Đại Kiếm sư bậc cao, kết quả là tên Đại Kiếm sư bậc cao kia thậm chí còn không biết là ai giết mình, uất ức mà chết.

Thời gian trước đó, Phong Linh từng trở lại sư môn, ở một thị trấn nhỏ ở tây nam bộ của Ðế quốc Lam Nguyệt.

Khác với tưởng tượng của rất nhiều người, thế gia ẩn thế cũng không phải là hoàn toàn thoát ly khỏi tầm mắt mọi người. Chi có điều, bọn họ làm việc khiếm tốn, kín đáo, không giao du gì với người thường. Trong mắt người thường, nhà của Phong Linh chẳng qua chỉ là một phú hộ địa phương mà thôi, cũng rất tầm thường, chẳng báo giờ giao tiếp với nhà khác.

Ở thị trấn nhỏ đó, nhà của Phong Linh cũng có chút thanh danh khá cao, cho nên cung không hề có kẻ trộm đui mù linh tình nao tới của tìm chết.

Khi về nhà, Phong Linh mới phát hiện, tất cả sư huynh đệ tỷ muội, báo gồm cả phụ mẫu của mình đều không ở nhà. Chỉ sau khi hỏi đầy tớ, nàng mới biết được vì sao lâu như vậy mà phụ thân lại không đi cứu mình.

Hóa ra, một sư huynh của Phong Linh phát hiện ra một di tích thượng cổ trên một bán đảo Tiểu quốc ở phía nam Ðế quốc Tử xuyên, hơn nữa, di tích này vẫn chưa có ai phát hiện.

Là môn chủ Kỳ sơn môn, đương nhiên Phong Viễn rất coi trọng chuyện này, lập tức dẫn toàn bộ lực lượng môn phải đi tới đó. Một di tích thượng cổ chưa bị phát hiện đại biểu cho cái gi? Chẳng ai có thế hiếu rõ hơn được những thế gia ẩn thế. Hơn nữa, Kỳ sơn môn chỉ là một môn phải nhỏ, nếu chiếm được những bảo tàng quý báu, vậy thì chỉ cần sau vài năm cố gắng, thực lực rất có thế sẽ đat tới thế gia, môn phải tam lưu.

Mục đích phái ra một bộ phận tinh nhuệ của môn phải đi bắt cóc Lăng Tiêu chẳng phải cũng là vì vậy sao.

Các thế gia môn phải tầng đáy, có ai không muốn liều mang vươn lên thành tam lưu? Một cách phân chia cấp bậc vô cũng đơn giàn những lại đại biểu cho quyền lợi và lợi ích thưc sự!

Nếu trớ thành môn phái tam lưu, Kỳ sơn môn thậm chí có thế tiến hành đàm phán với một Tiểu quốc, trở thành lực lượng chống đỡ sau lưng Tiểu quốc đó. Đương nhiên, loại lực lượng chống đỡ này có thế sẽ phải tốn rất nhiều công sức, nhưng đat được rất nhiều chỗ tốt.

Thế gia ẩn thế cần cái gì? Tinh hach của ma thú, các loại thiên tại địa bảo, bọn họ đều rất cần! Hơn nữa khi đi, Phong còn ha lệnh, chỉ cần người của môn phải trở về đều phải lập tức đi tới bán đảo Tiểu quốc, phải dốc lực lượng của môn phải đề chiếm được chỗ di tích thượng cổ đó.

Chỉ có điều không ngờ rặng con gái mang theo nhiều người như vậy lại bị nếm đòn đau, còn chết mấy môn nhân. Tát cả điều này là do sư huynh Ma Kiếm sư bậc năm của Phong Linh đuổi theo Phong Viễn và thuật lại.

vị trung niên nho nhã đó trầm ngâm một hội, không để ý tới sư phản đối của thê tử, không hề có ý định quay lại cứu con gái mình.

Phong Viễn nói rất rõ rằng: nếu Lăng Tiêu muốn giết Linh nhi, giờ chúng ta tìm lại có lẽ còn chẳng thây được cả thi thể. Ngược lại, nếu Lăng Tiêu không muốn giết Phong Linh, chúng ta trở về lúc nào cũng thế.

Nếu con gái của ta chưa chết, đến lúc đó nói sau. Nhưng nếu con gái ta chết trong tay Lăng Tiêu, Kỳ sơn môn ta sẽ chiến đấu với hắn không chết không ngừng!

Kết quả... Cứ như vậy, Phong Viễn kiến quyết đi tiếp tới chỗ di tích thượng cổ. Khi Phong Linh biết được điều này, thời gian đã trội qua gần nửa năm. Thấy mọi người vẫn không trở về, trong lòng Phong Linh cũng rất sốt một. Không phải cứ tìm được di tích thượng cổ là có thế tìm được bảo bối, nếu không, các thế gia ẩn thế đã sớm phát triến tới mức rất cao rồi, đâu phải chỉ như ngày hôm nay. Hơn nữa, trong rất nhiều di tích thượng không có bảo vật mà ngược lại còn có những cơ quan trùng điệp, kịch độc khí độc cũng lắm, chỉ cần một chút không cẩn Thần là toàn quan bị diệt ở đó cũng là rất hình thường.

Bởi vậy, tuy rằng trong lòng vẫn hơi trách phụ thân ác nghiệt vô tình, nhưng Phong Linh biết tính cách của phụ thân mình, một lòng vì sư phát triến của môn phải, nên hơi xem nhẹ người nhà cũng là điều hình thường.

Cho nên, Phong Linh quyết định đi ra ngoài tìm phụ thân. Trên đường đi tới tây nam bộ của Ðế quốc Tử xuyên, nàng tình cờ gặp một đám kẻ mạo hiểm. Lúc đó họ đang chiến đầu với một đám người khác, đường như là vì tranh đoat quyền sở

hữu một ma thú nào đó. Thực lực hại bên thoạt nhìn là ngang nhau, đều có một Ma Kiếm sĩ. Nhưng dần dần, một bên có một cô gái thực lực quá yếu, kết quả là vì bảo hộ nàng mà rơi xuống hạ phong.

Phong Linh vốn không quẩn loại chuyện này, kẻ mạo hiểm đánh nhau là chuyện thường tình, không nên đính mũi đến chuyện của họ. Phong Linh cũng không phải gã mờ mới xuất môn, không hiểu biết.

Tuy nhiên, trong lúc quan sát, Phong Linh nghe thấy trung niên Ma Kiếm sĩ la lớn với một người trẻ tuổi:

- Ðường Minh, ngượi đi nhanh đi! Ði... thành PenZias ở đế quốc Lam Nguyệt, tìm Lăng Tiêu huynh đệ, hắn chắc chắn sẽ giúp chúng ta báo thù!

- Không được, đại ca, ta không mặt mũi đi tìm hắn! Lúc trước nếu không phải Bởi vì ta, hắn cũng sẽ không rời khỏi đội ngũ!

Người thanh niên trẻ tuổi, diện mạo anh tuấn lớn tiếng nói.

Phong Linh nhận thấy, người trẻ tuổi này tuy rằng thoạt nhìn là Đại Kiếm sư bậc trung, nhưng kiếm kỹ lại không tầm thường, mỗi lần xuất kiếm đếu khiến đối phương phải rút về ứng phó, hơn nữa, kẻ đại chiến với hắn có về thực lực mạnh hơn hắn không ít.

Phong Linh bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú, bởi vì nàng không ngờ một đội mạo hiểm nhìn rất bình thường này lại biết Lăng Tiêu. Bởi vậy, khi đám mạo hiểm này gặp lúc nguy nan nhất, Phong Linh thi triển am luật kiếm kỹ, giống như trên trời, bắn ra nhiều điểm hàn quang, động thời mang theo nhạc khúc du dương. Đám mạo hiểm của đối phương không ngờ không một ai may mắn thoát

khỏi, toàn bộ chết ở dưới kiếm của Phong Linh!

Thậm chí báo gồm cả Ma Kiếm sĩ cũng bậc với Phong Linh. sự kiến bất thình lình này khiến tất cả mọi người đều ngây người. Tuy nhiên sau khi tỉnh ngộ thì cả đám mạo hiểm đều cúi người cảm tạ. Nếu Phong Linh không hỗ trợ đúng lúc, sợ rằng bọn họ đã chết toàn bộ dưới kiếm đối phương.

Dù sao đối phương người động thế mạnh, Phong Linh tuy rằng thoạt nhìn bề ngoài rất bình thường, những trên thực tế, những kẻ mạo hiểm chân chính không có mấy tâm tư thương hương tiếc ngọc. Ðối với họ, càng xinh đẹp thì càng là gánh nặng.

Trong đám mạo hiểm này, có một kẻ chỉ cảm tạ Phong Linh qua loa, sau đó liền quay sang nói cô gái có thực lực thấp trong đội ngũ vô cùng khó nghe, ý tứ mang nàng này theo là một gánh nặng, Lăng Tiêu trước kia cũng là một gánh nặng. Ai mà biết được quý tộc Lĩnh chủ ở phương nam kia có phải là tiểu tử Lăng Tiêu lúc trước hay không? Hơn nữa, cho dù có tới tìm người ta, người ta có chịu giúp người hay không?

Phong Linh vừa nghe đã cảm thấy không vui, tự nhủ các người có biết vì sao cô nãi nãi (bà đây) giúp các người hay không?. Thật đúng là kẻ vô tri thì không biết sợ, dám nói Lăng Tiêu là gánh nặng sao? Phong Linh thực sự thấy thương hại cho kẻ này. Ngay cả Phong Linh chỉ là loại mạo hiểm gà mờ cũng biết nhãn lực của những kẻ mạo hiểm nhất định phải rất mạnh!

Cũng may Phong Linh hiện tại đã không còn là đang gã mờ như hội mới đầu. sau khi trải qua những kinh nghiệm sinh tủ, tuy răng tính tình vẫn nóng vôi, những đã ẩn nhẫn hơn nước rất nhiều.

sau đó, Phong Linh biết kẻ này tên là Ngô Lương, thực lực Đại Kiếm sư bậc ba. sau đó theo thứ tự biết được mọi người trong mạo hiểm đoàn, đoàn trưởng trung niên tên là Vương Siêu, người tre tuổi anh tuấn tên là Ðường Minh, gã cao to ngốc nghếch, chất phác tên là Gaia, còn cô gái dịu dàng, yếu ớt không ngờ lại là một được sư, tên là An Nhã.

Sau đó Phong Linh nói mình cũng là một ke mạo hiểm mới xuất môn lịch lãm, muốn nâng cao kiến thức, đề nghị được gia nhập bọn họ, hơn nữa sẽ không cần bọn họ phân chia cho cái gì.

Ai lại đi cư tuyết chuyện tốt như vậy, kể cả Ngô Lương hẹp hòi. Dù sao có thêm một thành viên cường đại trong đoàn, ai cũng biết điểu này đại biểu cho cái gì.

Ðó chính là đảm bảo sinh mạng!

Cứ như vậy, Phong Linh liền theo chân mạo hiểm đoàn này. Trừ tên Ngô Lương khó tính, chanh chua là đáng ghét, Phong Linh theo chân bọn họ cũng tính là vui vẻ.

Khi biết đám người này đi tới đâu tính tới đó, Phong Linh đề xuất đi tới hẳn đảo quốc phía nam kia để xem, hơn nữa còn đưa ra đủ loại lý đo. Bởi vì trên đảo quốc đó có một rừng rậm khoảng trên dưới một trăm dặm, tên là

Rừng rậm sương Mù, trong đó có một loại thực vật tên là quỷ đằng. Quỷ đằng quả có hương vị lát ngon, nữa có thể trị liệu rất nhiều loại tật bệnh. Ở phòng đấu giá của các quốc gia luôn có gia lất cao.

Hơn nữa, quỳ đằng khác với những loại được liều quý báu khác, đều có ma thú cường đại canh giữ. Sở dĩ nó được xưng là quỳ đằng, chính là bởi vì loại thực vật này có thể di động, rất khó tìm. Nhưng nếu tìm được một cây, ở xung quanh khẳng định là có thể tìm thêm được không ít.

Cho nên, hang năm đều có không ít người tới phía nam Ðế quốc Tử xuyên; Bán

Đảo Tiểu quốc đó có tên là vương quốc sương Mù cũng chính là bắt nguồn từ Rừng Rậm sương Mù này.

Tất cả mọi người tỏ vẻ đồng ý, đi thử vận may cũng tốt, sau đó tính toán sau. Dần dần, Phong Linh thức được Lăng Tiêu mà họ nói chuyện cũng chính là Lăng Tiêu mà nàng biết, chẳng qua tướng mạo có thay đổi một chút mà thôi.

Phong Linh sờ lên mặt mình, trong lòng cũng sáng tỏ. Khi gặp bọn họ, Lăng Tiêu hiển nhiên cũng không sử dụng khuôn mặt thật. Hơn nữa, khi nghe cô gái xinh đẹp An Nhã, nữ nhân duy nhất trong đội ngũ này, nói chuyện với giọng điều vô cùng tôn sùng Lăng Tiêu, không hiếu tại sao, Phong Linh mơ hồ lại có tâm tư cao hứng thay cho hắn.

Nàng không kìm nổi tự mắng mình: ngươi là gì của hắn, chuyện của hắn với ngươi có quan hệ gì đâu? Ngươi đã rời đi rồi còn gì nữa! Nhưng sau đó, nàng lại không kìm nổi nghĩ: hắn thấy ta để thư lại, không biết sẽ nghĩ gì nhi? Có cảm thấy ta rất không biết xấu hồ không?

Phong Linh cúi đầu, tâm tư xoay chuyển rất nhanh. Ở nơi này, tin tức cũng không được nhanh nhạy cho nên Phong Linh cũng không biết, trong mấy tháng sau khi mình đi, Lăng Tiêu đã làm ra biết báo nhiêu chuyện.

Tiếng nói chuyện ở bàn bên cạnh bỗng nhiên lọt vào tại Phong Linh và cả đám người vương siêu, Ðường Minh. Tất cả đều liếc nhìn nhau, giám tốc độ ăn, không nói năng, ngưng thần lắng nghe mấy người đó nói chuyện.

- Ôi, các ngươi có nghe nói tới chuyện của Chiết gia ta, gia tộc hùng mạnh nhất Quốc gia chúng ta hay không?

Một kẻ mạo hiểm ra vẻ thần bí, hạ giọng nói, nhưng ánh mắt đắc ý lại đảo xung quanh, rõ ràng nói cho người khác,ta đang khoe khoang đấy!

- Đừng nói hươu nói vượn, họa là từ miệng mà ra.

Một lão già râu dài trừng mắt nhìn kẻ mạo hiểm này, cắn Thần nhìn thoáng qua đám người vương siêu, sau đó liền nói:

- Ngươi nói thật chứ?

- Ðoàn trưởng đại nhân, sao ta có thế nói bậy bạ với ngài được?

Người nọ có chút đắc ý nói:

- Anh họ của bạn em vợ ta là người của Ðoàn lính đánh thuế Thần Phong Chiết gia, mấy hôm nước bỗng nhiên quay về nói ra một tin khiến người ta sợ choáng váng. Hắn nói đã trông thấy cao thù cấp bậc Kiếm Hoàng đối chiến, còn nói kẻ mạnh Kiếm Tông của Ðoàn lính đánh thuế Thần Phong bị một thiếu niên giết chết! Thiếu niên đó từ đâu tới? Hình như là một quý tộc của nước láng giếng

chúng ta. Qủy quái thật, một thiếu niên thì có bản sự gì, không ngờ có thế giết một gã Kiếm Tông?

- Thật hay giả? Hay là tiểu tử ngươi lại nói hươu nói vượn đó? Ngươi nói là một lão già còn được, một thiếu niên... mà có thế thế giết Kiếm Tông? Đừng ba hoa nữa!

Mấy người bên cạnh ồn ào cười nói.

- Hừ, ta biết là các ngươi sẽ không tin mà.

Ngươi trẻ tuổi đó cười ngạo nghễ:

- Tuy nhiên lần này đúng là ta không nói sai. Các ngươi cứ xem đi, không báo lâu nữa, Chiết gia sẽ dốc toàn lực đi tấn công lãnh địa của Tiểu tử đó. sau trận chiến đó, Ðoàn lính đánh thuế Thần Phong gần như đã bị phế! Chẳng lẽ các ngươi không nghe nói, đầu năm trước, trong đêm lễ cuồng hoan ở Ðế quốc Lam Nguyệt, hơn năm nghìn lính đánh thuế tấn công thính PenZias đều bị giết sạch. Những người đó chính là Thần Phong binh đoàn!

- A, lại có việc này cơ a!

Lúc này, những người đó đều lộ về khiếp sợ, năm nghìn lính đánh thuế Thần Phong binh đoàn, vậy mà không ngờ bị người ta tàn sát không còn? vậy bổn sự của đối phương là thế nao? Khó trách nói có thế giết chết Kiếm Tông!

- Hừ, anh họ của bạn em vợ ta cũng là một đầu mục, hắn nói Chiết gia cũng không để chơi đâu. sau lưng họ có thế gia ẩn thế rất lớn chống đỡ. Thù này người ta nhất định phải báo. Tuy nhiên đối phương không ngờ có cả kẻ mạnh cấp bậc Kiếm Hoàng. Chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ, Kiếm Hoàng, con mẹ nó, cho đến giờ lão từ mới chỉ là một Cuồng Kiếm sư mà thôi!

Khi nói mình là Cuồng Kiếm sư, trên mặt người trẻ tuổi đó rõ ràng mang theo vẻ tự hao, đâu phải “mà thôi” như hắn nói, rõ ràng là ý khoe khoang.

Phong Linh hơi bĩu môi, tâm tư bay tới tận toàn thành ở phía nam Ðế quốc Lam Nguyệt, tự nói: thực lực của hắn lại nâng cao rồi a? Ôi, thật sư là một kẻ khiến người ta không thể nào nhìn thấu. Tuy nhiên không biết Tiểu tử nước mặt này nói thật hay giả, có người muốn đi tấn công hắn, hắn có biết hay không? Liệu có nên cảnh báo cho hắn không?

Trở lại nhà trọ, ngay khi Phong Linh còn đang do dự, Ðường Minh đã đựng dậy, ánh mắt kiến định nhìn Vương Siêu, nói:

- Đại ca, tuy rằng Lăng Tiêu huynh đệ có thể cũng không cần chúng ta hỗ trợ. Nhưng ta cảm thấy, ta cần phải đi gặp hắn, nhắc nhở cho hắn tin tức này! Bất kể tin này có hữu dụng với hắn hay không, ta vẫn nợ hắn một đại ân!

Ðường Minh vừa nói ra những lơi này, ấn tượng của Phong Linh đối với hắn lại

tốt thêm, tự nhủ: không biết người này nước kia đã nhận được ưu đãi gì từ hắn mà không ngờ một mực bảo vệ hắn như vậy. Kẻ đó quả thật thu hết tâm tư nam nhân lẫn nữ nhân! Phong Linh hơi ai oán nghĩ. Nàng không biết rằng, lúc này Lăng Tiêu đã ở Đông Hải Long Thành xa mấy ngãn dặm rôi.

Vương Siêu gật gật đầu, nói:

- Nói vậy, ta mới là người nợ ân tình của Lăng Tiêu huynh đệ nhiều nhất, cho nên ta đồng ý. Hơn nữa, ta sẽ cũng đi với cậu.

Nói xong, hắn cúi người thi lễ với Phong Linh:

- Phong Linh cô nương, rất rất xin lỗi, chúng ta không thể cũng cô đi tới rừng

rậm sương Mù được.

An Nha ở một bên cười nói:

- Ta không có y kiến. Hắn còn nói sẽ dạy ta y thuật nữa cơ.

- Lăng Tiêu huynh đệ là người tốt!

Gaia gãi đầu, về mặt hàm hậu nói.

Chỉ có Ngô Lương vẫn giữ khuôn mặt âm trầm. Khi nghe tới hại chữ Lăng Tiêu, y liền cảm giác đau đầu, bất kể thế nao cũng không muốn đối mặt với hắn. Cho nên đứng đậy, nói:

- Lăng Tiêu Lăng Tiêu, lâu như vậy thì người ta đã quên các ngươi là ai rồi. Các ngươi còn cố tình thấy người sang bắt quàng làm họ! Lão tử không thể hầu tiếp. Chúng ta chia tay tại đây được rồi. Ta vẫn cùng Phong Linh cô nương đi tới Rừng rậm sương Mù!

Phong Linh có chút ky quái nhìn thoáng qua Ngô Lương sau đó lạnh lùng nói:

- Thật có lỗi. Ta không có húng thú. Ta muốn đi thành PenZias.

Nói xong, nàng hừ mũi một tiếng. Thấy sắc mặt Ngô Lương trở nên xanh mét, nàng rốt cục không nhịn được, lại nói tiếp:

- Còn nữa, ta hy vọng ngươi có thể hiểu được, ta ra tay cứu các ngươi hoàn toàn là bởi vì các ngươi nhắc tới hai chữ Lăng Tiêu kia. Nếu không, chuyện sống chết của các ngươi có quan hệ gì tới ta? Cho nên, Ngô Lương, chính lòng dà hẹp hòi của ngươi đã khiến hắn phải rời đi lúc trước. .. Ðừng nói ngươi hôm nay nói ra những lơi này, cho dũ ngươi muốn đi thành PenZias, ta cũng sẽ không mang theo ngươi!

Phong Linh nói những lơi này như chém đinh chặt sắt, khiến toàn bộ mọi người đều kinh ngac ngây người. Sự nghi hoặc vẫn lấp đầy trong tâm họ giờ mới được gỡ bỏ: chẳng trách người ta chịu ra tay cứu giúp, hóa ra Phong Linh cảm tình bọn họ chính là vì biết đến Lăng Tiêu kia.

- Hơn nữa, hừ...

Phong Linh nhìn vẻ mặt vô cùng khó coi của Ngô Lương, tiếp tục cười lạnh nói: - với thưc lực yếu ớt như ngươi, đi tới thành PenZias, chỉ sợ ngay cả đám quan canh cửa còn mạnh hơn ngươi nhiều! Cứ nghĩ mình giỏi giang lắm, thật không biết xấu hổ!

Phong Linh nói xong, trong lòng thống khoái vô cùng, nàng có thể kìm không nói những lời này, nhưng bởi vì kìm nén lâu ngày, rốt cục mới nói ra. Còn gã Ngô Lương này cảm thấy thế nào, Phong Linh không cần quan tâm.

Ngô Lương mặt đỏ bừng bừng, sau một lúc lâu mới nói:

- Tốt! Tốt lắm! Tốt lắm! vậy xin cáo từ!

Nhìn bóng dáng Ngô Lương, Vương Siêu có chút lo lắng nói:

- Phong Linh tiểu thư, cô không nên kích thích người như thế, ai cha. Cô biết rõ hắn lòng da hẹp hòi, người như thế, chẳng có thế đảm bảo sẽ không gây ra chuyện gì!

Phong Linh gật gật đầu nói:

- Ta biết. Nhưng ta không kìm nổi, các ngươi không hiểu đâu!

Ở bên canh, với tâm tư nhạy cảm của nữ nhân, An Nhã cảm nhân được trong lời nói của Phong Linh, biết nàng không chỉ là biết Lăng Tiêu. Lại nghĩ tới gương mặt lúc hình thương của Phong Linh, trong lúc nhất thời, trong lòng An Nhã không kìm nồi miên man suy nghĩ.

Nếu lúc trước mình chủ động một chút, hiện giờ có lê mọi chuyện đã khác nhỉ? Còn Vương Siêu có chút bắt đắc ** cười khổ, Ngô Lương là người thế nào? Tin rằng không ai có thế hiểu rõ hơn Vương Siêu. Bởi vì Lăng Tiêu chữa trị cho mình mà Ngô Lương không thể lên làm đoàn trường. Ðiều này thưc ra người ngoài không hiểu rõ, chỉ có Vương Siêu đã qua hiểu tính cách của Ngô Lương là biết mà thôi.

Cho nên, Vương Siêu cười khổ nói:

- Thôi, chúng ta nên tới thông tri cho Lăng Tiêu huynh đệ càng sớm càng tốt

Nhìn bóng mọi người rời đi, Ngô Lương mới từ một góc tối đi ra, sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lơi cười lạnh nói:

- Khinh thường ta? Hừ, tiện nữ... ta sẽ cho ngươi biết, nhiều khi thưc lực không đại biểu được cho hết thay đâu! Còn cả các ngươi nữa, các ngươi bất nhân, liền chớ có trách ta bất nghĩa!

Y quay người, thuê một chiếc xe ngựa, ném cho phu xe một kim tệ, thản nhiên nói:

- Thất sắc thành.

***

Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt hại người tiến vào Đông hải Long Thành. Cả hai quả là một đi Kim Ðồng Ngọc Nữ. Nam anh tuấn tự nhiên như cây ngọc trước gió, nữ dáng người yếu điệu, một đôi mắt tròn to, bộ ngực cao ngất, chiếc eo thon, cặp mông đầy đặn, tất cả tạo thành những đường cũng tuyết mỹ, như thể tiên giáng thế.

Mặc dù có một chiếc khăn mỏng mạnh che mặt nhưng vẫn lộ ra chiếc cổ cao trắng tréo, nhẵn mịn, cánh tay thon dài nõn nà, hiện mọi người xung quanh đểu không kìm nồi liếc nhìn.

Quả là một nữ nhân xinh đẹp.!

Đông hải Long Thành có đường phố rộng rãi, thẳng tắp, đứng đầu phố không thể nhìn hết cuối phố. Trên đường ngựa xe như nước, đông người không thôi, hiện ra vẻ phồn hoa của một tòa thành thị ven biển.

Hai bên đường phố là tửu lầu và các loại của hàng của hiệu, tiếng rao hàng vang lên không ngớt.

Tống Minh Nguyệt nép người vào thân Lăng Tiêu, hai người dắt ngựa đi tới của một tửu lâu. Ở đó đã có tiểu nhị đứng chờ sẵn, phận phó tiểu đồng dắt ngựa của hai người đi, sau đó khom người tiếp đón. Khi thấy Tống Minh Nguyệt, hắn cũng phải chấn động mắt một lát.

- Hai vị khách quan, xin mời vào bên trong!

Tiểu nhị mới mọc rất nhiệt tình.

- Hại vị là ở trọ hay ăn cơm hay là cả hai?

Lăng Tiêu gật gật đầu, tiểu nhị lại nói:

- Bản **** còn một gian phòng hảo hạng, không có vấn đề gì chứ”?

Dưới tấm khăn, khuôn mặt Tống Minh Nguyệt đỏ ửng, trừng mắt nhìn tiểu nhị.

Lăng Tiêu lại thản nhiên gật đầu nói:

- Ðược.

Ðúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói:

- Tiểu nhị, phòng đó để cho chúng ta. Hắn trả bao nhiêu, chúng ta tra gấp đôi.

Tiếp theo, liền nghe thấy giọng nói oán giận của người đó:

- Quả thật là con mẹ nó tà môn, thành thị lớn như vậy không ngờ hết cả nhà trọ. Thật không biết đám không được phân loại này đến đay xem náo nhiệt làm gì cơ chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.