Căn cứ của Nam Phương Vương nằm bên bờ hồ Penzias, cách thành Penzias một trăm năm mươi dặm.
Từ bình nguyên xa xa nhìn lại, tường thành xây bằng đá lớn cao chừng hơn 50 thước! Tường thành nguy nga mang theo một khí thế áp đảo, bề ngoài tường thành được mài nhẵn bóng, muốn tay không trèo lên tường thành này đúng là trò đùa. Lăng Tiêu nhìn thoáng quá Phúc bá và Diệp Vi Ny, khẽ thở dài:
- Đây mới chân chính là tường thành! Lãnh địa của chúng ta cũng phải như vậy!
- Phương nam đa số đều là bình nguyên, rất thiếu đá khối. Năm đó nhị điện hạ dựng lên căn cứ này, dường như phải mang đá khối từ rất xa tới, hao phí vô số tiền tài, nhân vật lực mới có thể xây dựng được căn cứ này như hiện nay.
Phúc bá nheo mắt nhìn tường thành cao ngất như một căn cứ quân sự nổi lên giữa bình nguyên, khẽ thở dài:
- Nhị điện hạ trời cho hơn người, mặc kệ ở phương diện nào cũng đều mạnh không kém gì thái tử điện hạ. Tương lai, giang sơn này rơi vào tay ai cũng còn chưa thể biết được.
Diệp Vi Ny có chút hâm mộ nhìn tòa thành, khẽ hỏi:
- Phúc bá, nếu thành Penzias chúng ta cũng xây tường thành như vậy thì sẽ tốn bao nhiêu tiền?
Vốn rất thích Diệp tử, Phúc bá mỉm cười, vui vẻ nói:
- Với tài lực hiện tại của chúng ta, dù 10 năm nữa cũng không thể xây dựng nổi tòa thành như vậy!
- Thật vậy sao?
Diệp Vi Ny lè lưỡi, lúc lắc cái đầu, nói:
- Xem ra chúng ta còn phải kiếm thật nhiều tiền hơn nữa mới được. Lăng Tiêu, huynh nói sao?
Lăng Tiêu gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Diệp Vi Ny mỉm cười vui vẻ. Nữ nhân đúng là luôn khao khát tương lai tươi đẹp còn hơn cả nam nhân. Diệp tử mơ màng nghĩ tới cảnh mình đi theo bên cạnh Lăng Tiêu, cùng hắn gây dựng sự nghiệp. Đó là chuyện hạnh phúc tới mức nào cơ chứ!
Tiểu Sửu ở trên trời lao xẹt qua. Lăng Tiêu cười nhẹ nói:
- Trong căn cứ không có gì biến hóa. Kỳ thật, cho dù hắn muốn làm cái gì, cũng không cần phải gây ra biến hóa quá lớn.
Phúc bá nói:
- Chỉ cần không có gã Kiếm Tông kia xuất hiện thì trận doanh này của hắn sao có thể giữ nổi chúng ta.
Lăng Tiêu vẻ mặt tự tin nói:
- Xuất hiện? Nếu Kiếm Tông kia thực sự là người của hắn, ta có thể cam đoan, nhanh nhất là 3 tháng hắn mới có thể miễn cưỡng khôi phục tám phần thực lực! Nếu hắn thật sự là người của nhị điện hạ, ta cũng không ngại trực tiếp tiễn hắn thêm một đoạn đường. Giết một Kiếm Tông, tin rằng sẽ càng thêm cảm giác thành tựu.
Lúc này, cửa thành nặng nề dày chừng hai thước bên ngoài căn cứ chậm rãi mở ra, phát ra tiếng động rin rít, thanh âm truyền rất xa, hiển nhiên là đã lâu rồi chưa hề được mở ra.
Từ xa, thanh niên tóc vàng anh tuấn Lý Thiên Lạc vẻ mặt tươi cười bước nhanh lại trước xe ngựa của ba người, đầu tiên là khiêm tốn lễ phép gật đầu với Phúc bá, sau đó mới lớn tiếng cười nói:
- Lăng huynh đệ đường xa tới đây, Thiên Lạc không thể đón từ xa, mong rằng Lăng huynh đệ không lấy làm phiền lòng.
Lăng Tiêu từ trong xe ngựa đi ra, đừng trên xe, từ trên cao nhìn xuống Lý Thiên Lạc, khẽ nở nụ cười nói:
- Lý huynh rất khách khí! Chúng ta coi như là bằng hữu đồng cam cộng khổ, chưa nói tới thân phận của Lý huynh…
Lý Thiên Lạc hơi hơi sửng sốt, trong ấn tượng của hắn thì Lăng Tiêu dường như không nói nhiều như vậy. Tuy nhiên, hắn vẫn lập tức phản ứng, cười lớn đi tới ôm Lăng Tiêu vừa nhảy xuống xe, sau đó nói:
- Chúng ta là huynh đệ tương giao. Ta chính là La Thiên, một học sinh của bình thường Học viện Đế quốc. Còn cái thân phận hoàng gia chết tiệt kia thì có gì quan trọng đâu…
Lăng Tiêu cũng cười lớn nói:
- Đúng vậy, không quan trọng!
Diệp Vi Ny lúc này cũng từ trong xe ngựa đi ra. Lý Thiên Lạc tao nhã cười với Diệp Vi Ny:
- Xin chào Diệp tử!
Diệp Vi Ny mỉm cười đáp lễ, hỏi:
- Karin đâu? Nàng không cùng ở đây sao?
Lý Thiên Lạc nghe thấy tên Karin, khuôn mặt mỉm cười dịu dàng, nói:
- Karin ở nhà, chúng ta đang chuẩn bị cùng nhau quay về Học viện Đế quốc. Ha hả, hay là Lăng huynh đệ may mắn, không cần trở lại học viện để bị gò bó?
- Lý huynh đã sắp đột phá Đại Kiếm Sư bậc một phải không? Theo lý thuyết, có thể xin thi tốt nghiệp Học viện Đế quốc được rồi nhỉ?
Lăng Tiêu nhớ tới nội quy của Học viện Đế quốc, nói tiếp
- Hơn nữa Học viện Đế quốc cũng không hề gò bó, ta cảm thấy rất tự do!
- Ha ha… đó là chỉ mình ngươi nói thế thôi!
Lý Thiên Lạc nhiệt tình nói tiếp
- Xin mời Lăng huynh đệ! Lại nói tiếp, muội muội Lăng Vận Nhi của ngươi hiện giờ cũng đã là Đại Kiếm Sư bậc bốn, vào ban cấp cao của Học viện Đế quốc. Lăng huynh đệ, nói nhỏ cho ta biết, có phải gia tộc ngươi có chỗ dựa lớn phải không? Cũng giống như Tạ gia dựa vào Bách Hoa Môn ấy. Tuy nhiên, Tạ Hiểu Yên ánh mắt quá thiển cận, cứ nghĩ mình có chỗ dựa là có thể không coi ai ra gì. Kết quả, giờ này chắc chắn cô ả đang rất hối hận. Ha ha, chỉ đùa một chút, Lăng huynh đệ không cần để ý, cha ta vẫn trong chờ ở bên trong đó.
Lý Thiên Lạc nói xong, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt. Hiện tại hắn khiến cho Lăng Tiêu cảm thấy có chút nhìn không thấu. Biết được những tin thức thế này, cho dù là ở đế đô cũng chỉ có rất ít người biết. Mạng lưới tin tức mạnh mẽ như của Nam Phương Vương này đúng là chẳng có mấy nhà.
- Tạ Hiểu Yên... cô ta?
Trên mặt Diệp Vi Ny lộ ra một tia khinh thường, cười nói:
- Bách Hoa Môn là cái gì? Rất nổi danh sao?
Lý Thiên Lạc thấy vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn bình thường, trong tâm không khỏi có chút âm thầm thất vọng. Phụ thân đã không ngừng nhắc nhở hắn phải sử dụng trăm phương nghìn kế, khéo léo đối xử với Lăng Tiêu. Nếu không, làm sao vừa mới tới mà Lý Thiên Lạc đã nói cho Lăng Tiêu loại tin tức kinh người này chứ.
Đến khi Diệp Vi Ny hỏi như vậy, Lý Thiên Lạc mới vỗ ngực tự nhủ, Lăng Tiêu làm sao có thể biết được gia phái ẩn tàng thế này, chắc hẳn hắn sẽ cảm kích mình đã nói cho hắn tin tức đó.
Nhưng hắn không không ngờ, Lăng Tiêu chẳng những biết Bách Hoa Môn, thậm chí còn tự tay giết hai ngoại đường Đường chủ của họ! Tuy rằng không biết địa vị của Bách Hoa Môn trong các môn phái ẩn tàng, tuy nhiên nếu đã có ngoại đường, mà ngoại đường Đường chủ đã có thực lực trên Ma Kiếm Sĩ, vậy phải mạnh hơn rất nhiều so với môn phái của Phong Linh! Lăng Tiêu sở dĩ thờ ơ, là hắn đã sớm nghĩ đến, Tạ Hiểu Yên nhất định muốn dựa vào Bách Hoa Môn!
Bất kể thế nào, tương lai của hai người đã không còn nửa điểm liên quan! Chính mình có gia đình, sao Tạ Hiểu Yên lại không có. Hơn nữa, Lăng Tiêu cũng có chút tự tin với thủ đoạn của bản thân, tin rằng cho đến khi nào Tạ Hiểu Yên vẫn chưa gỡ bỏ được cấm mạch thì sẽ không nói ra việc hai ngoại đường Đường chủ chết ở trong tay mình. Tin rằng cũng sẽ chẳng ai nghi ngờ gì mình. Dù sao hai gã ngoại đường Đường chủ kia đều có thực lực Ma Kiếm Sĩ, còn mình chỉ là Đại Kiếm Sư mà thôi…
Ở phương nam vẫn đồn đại Lăng Tiêu, Lĩnh chủ đại nhân của thành Penzias, đánh cho Kiếm Tông bị thương, tuy nhiên tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, sẽ chẳng mấy ai tin được, trừ… người trong cuộc.
Lý Thiên Lạc lấy tay vỗ vỗ trán, cười nói:
- Ô, đầu óc ta… ha ha… Lăng huynh đệ nhất định không biết Bách Hoa Môn. Tuy nhiên, Lăng huynh đệ hẳn là nghe nói tới những thế gia và môn phái ẩn tàng phải không?
Lăng Tiêu gật gật đầu. Nếu hắn nói chưa từng nghe, Lý Thiên Lạc cũng căn bản sẽ không tin
- Thế gia và môn phái ẩn tàng chia làm nhất, nhị, tam lưu và không phân cấp. Lăng huynh đệ hẳn là biết Bách Hoa Môn, cũng là môn phái tam lưu!
Lý Thiên Lạc nói xong, khẽ cười
- Nếu người không biết về thế gia và môn phái ẩn tàng mà nghe như vậy nhất định sẽ cười nhạo một phen, nhưng ta tin rằng Lăng huynh đệ không như vậy.
Lăng Tiêu lộ ra thần sắc kinh ngạc:
- Bách Hoa Môn kia… là môn phái tam lưu à?
Trên thực tế, Lăng Tiêu chẳng những không cười nhạo mà còn tăng thêm vài phần nhận thức về thực lực thế gia và môn phái ẩn tàng. Thoạt nhìn, ở trong những thế gia và môn phái này chắc chắn có cao thủ Kiếm Hoàng trở lên.
Lý Thiên Lạc gật gật đầu, than nhẹ một tiếng:
- Ta và những người thế tục tu luyện tới Cuồng Kiếm Sư đã cảm thấy rất giỏi. Tu luyện tới Ma Kiếm Sĩ như Lăng tướng quân và gia phụ thì đúng là hàng vạn hàng nghìn người mới được một người. Còn tới thực lực Ma Kiếm Sư như Thu lão Nguyên soái… ha ha… toàn bộ Đế quốc Lam Nguyệt chúng ta chỉ sợ cũng không quá 500 người. Nhưng nếu tính trong các thế gia và môn phái ẩn tàng thì con số này phải nhân lên gấp mười! Thấy bọn họ lợi hại, Lăng huynh đệ càng cần phải cố gắng hơn đó! Đừng để bị cô ả Tạ Hiểu Yên kia vượt qua. Cô ta đã bị thân bại danh liệt ở học viện, nếu nói ả không muốn báo thì thì chỉ sợ chính Lăng huynh đệ cũng không tin nổi. ha ha…
Lăng Tiêu thản nhiên cười:
- Đa tạ Lý huynh quan tâm…
Lý Thiên Lạc than nhẹ một tiếng:
- Ít nhất, Lăng huynh hiện giờ phải tăng cường thế lực bản thân! Điểm này, tại hạ tuy rằng không thể giúp đỡ nhiều, nhưng cũng sẽ tận lực nói tốt về Lăng huynh trước mặt gia phụ!
Lăng Tiêu nhìn Lý Thiên Lạc thật sâu, vẻ mặt tươi cười nhưng trong lòng thầm nghĩ: Lý Thiên Lạc ơi Lý Thiên Lạc! Rốt cuộc không hiểu là ngươi có biết, mới cách đây không lâu, phụ thân đại nhân của ngươi còn phái Kiếm Tông tới giết ta đó.
Vào trong thành liền cảm giác khác hẳn so với thành thị bình thường. Đường phố sạch sẽ, người đi lại thưa thớt, doanh trại chỉnh tề, trong thành tràn ngập một không khí nặng nề mà chỉ những nơi có đông đảo quân lính đóng mới có thể ngưng tụ được loại khí thế đó.
Mấy người Lăng Tiêu vừa đi vừa đánh giá. Lý Thiên lạc cũng vừa đi vừa giới thiệu chức năng của mỗi nơi cho Lăng Tiêu…
Lăng Tiêu không khỏi gật đầu. Lý Võ Thông này thật đúng là một gã xuất sắc mới có thể kiến thiết nơi đây đến mức độ thế này. Hắn tự nhủ: khó trách thái tử vẫn coi ngươi là mối họa tâm phúc lớn nhất. Có một gã huynh đệ như vậy đúng không phải là một chuyện tốt đối với con cháu hoàng gia.
Lăng Tiêu bỗng nhiên nhớ tới huynh trưởng của mình. Nếu sau này mình có thể kiến thiết thành Penzias được như vậy, không biết Lăng Chí có tự hào vì mình không?
Sinh ở hoàng gia, thật sự là một loại bi ai!
Lăng Tiêu vừa suy nghĩ vừa đi theo Lý Thiên Lạc tiến vào trung tâm căn cứ. Tòa nhà của Nam Phương Vương Lý Võ Thông cũng không khác gì những doanh trại của binh lính bình thường, không có phòng ốc, mái ngói màu nâu, tuy rằng chỉnh tề với tường đá nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp lực.
Ngoài cửa là hai gã thủ vệ, thấy Lý Thiên Lạc liền nhìn hắn không chớp mắt. Lý Thiên Lạc cười nói với Lăng Tiêu:
- Quy củ của cha ta hơi nghiêm khắc. Mọi người chờ một chút, ta đi vào thông báo trước.
Diệp Vi Ny đang nhìn ngó xung quanh, bỗng nhiên một bóng người quen thuộc lóe lên ở một góc khiến trái tim nàng chợt thót lại…