Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 430: Chương 430: Chặn giết và tấm lòng của hồng nhan (1).




Một đám thị vệ cao cấp của Ngô gia đều nhanh chóng hạ thấp đầu, không dám thở ra một hơi mạnh. Ngày thường Ngô Anh cư xử độ lượng, bình thường thị vệ không cần quỳ lại. Nhưng lần này bọn họ phạm vào sai lầm thực sự có chút lớn. Tuy rằng Ngô Anh không coi Vương Đức là mục tiêu điều tra quan trọng, nhưng rốt cuộc cũng phân phó xuống, phải điều tra người này. Kết quả, bên này vừa mới điều tra được một chút đầu mối thì bên kia Vương Đức đã bị người giết. Người không biết chuyện, có lẽ còn tưởng Vương Đức bị người của Ngô gia giết chết nữa.

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua thầy thuốc kia lúc sáng còn tranh cải với mình, nơi ngực trên quần áo, chảy ra một tảng máu lớn, hiển nhiên là bị một kích trí mạng. Hơn nữa, trong ánh mắt hắn còn mang theo một chút kinh hãi, giống như nhìn thấy chuyện không thể tin nổi.

Lão Bạch cũng có vẻ mặt nghi hoặc, sau đó nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Ngô Anh, dường như hiểu ra một chút gì đó. Ngô Anh thấy hai người đi vào, hừ mạnh một tiếng , rồi nói :

-Các ngươi lui ra trước đi.

Những thị vệ này như được đại xá, cũng lui ra.

Ngô Anh nhìn thoáng qua vị quản gia đang muốn nói gì, thoáng thở dài một tiếng, nói :

-Nhị bá, chuyện này cũng không trách người được, người không nên tự trách mình. Trước đây không ai có thể nghĩ ra chuyện này thực sự có liên quan đến hắn? Con nổi giận, là vì chúng ta đang bị người ta giám sát gắt gao, mình vừa mới có chút manh mối thì người ta không ngờ cũng biết, hơn nữa còn ra tay nhanh như vậy! Nhị bá, người đi an bài một chút, từ hôm nay trở đi Ngô phủ giới nghiêm, bất cứ kẻ nào cũng phải ghi lại khi ra ngoài! Bao gồm … Con ta.

Thân thể lão quản gia hơi chấn động, ngẩn đầu liếc mắt nhìn Ngô Anh, sau đó gật gật đầu nói :

-Ta hiểu mà.

Nói xong cũng khom người lui ra.

Hai người Lăng Tiêu và lão Bạch suy cho cùng cũng là người ngoài, đối với chuyện trong nhà của Ngô Anh cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng Ngô Anh lại chủ động nói :

-Mời nhị vị nhanh ngồi, mọi việc phiền lòng, có chút chậm trễ, chờ qua chuyện này, Ngô Anh sẽ cảm tạ nhị vị cho thật tốt!

Lão Bạch liên tục xua tay, nói:

-Ngươi không cần cảm tạ ta. Ta chưa từng làm cái gì. À, ngươi muốn cảm tạ thì hãy cảm tạ tiểu tử này được rồi. Nếu không có hắn, lần này lão Bạch ta cũng bất lực!

Ngô Anh cười cười :

-Cũng phải cảm tạ, cũng phải cảm tạ chứ! À, hơn nữa, nhị vị cứu khuyển tử, cũng không tính là người ngoài, chuyện này có thể nói cho các người. Gã Vương Đức này, các người tự nhiên cũng nhận ra, lúc sáng khi hắn nghi ngờ Tiêu tiểu huynh đệ, ta đã cò chút bực mình. Một thầy thuốc cho dù nghi ngờ y thuật của người khác, cũng không cần phải kích động như vậy chứ. Ta muốn điều tra hắn, kết quả, thực sự ta có thể tìm ra được vấn đề!

-Người này, không ngờ là một nhánh của Vương gia. Nhắc tới Vọng Thiên Thành, thật sự quá lớn, lượng người rất đông, Vương Đức lại không phải người rất có danh tiếng. Chúng ta đã điều tra được, vài chục năm gần đây, hắn vẫn đang thí nghiệm một loại độc. Hơn nữa, ở bên trong hậu viện sau cửa hàng của hắn, đang gieo trồng một lượng lớn dược liệu theo như lời Tiêu huynh đệ. Cho nên, trên cơ bản ta đã xác định, chuyện Dong nhi trúng độc chắc chắn liên quan tới hắn. Đúng lúc này, người chúng ta cũng phát hiện Vương Đức bị giết, khi phát hiện, hắn cũng mới chết không lâu, thi thể vẫn còn mềm.

Lão Bạch cau mày, sau đó nói :

-Lại có chuyện này? Trái lại ta đã nhìn lầm, về trình độ trên phương diện dùng độc dược, người này hơn ta rất xa! Tuy nhiên, cho dù hắn làm được độc dược thì chuyện này chưa chắc trực tiếp liên quan tới hắn! Hiện tại ta nghĩ đến, lúc sáng hắn thất thố, là một người cùng nghề, ta có thể hiểu được. Hắn không tin, thành quả mà mình gian khổ nghiên cứu ra trong vài chục năm, không ngờ có thể bị người phá giải. Bởi vì ta đoán … Cho dù ngay cả Vương Đức hắn, cũng không có giải dược.

Đối với những thế lực ở Vọng Thiên Thành, giờ phút này Lăng Tiêu cũng có một chút hiểu được. Tuy nhiên hắn củng không muốn mình dễ dàng bị cuốn vào trong những chuyện thế này. Bởi vì hiện tại hắn đã có hướng đi, trong ván cờ của hai gia tộc lớn trong Vọng Thiên Thành, có lẽ mình nên đứng nhìn thì hay hơn. Dù sao, mình cứu sống Ngô Dong thì chẳng khác nào Ngô gia thiếu mình một nhân tình rất lớn, lại thông qua Ngô gia, mình kết bạn với một huynh trưởng như lão Bạch. Thu hoạch này cũng khiến Lăng Tiêu vô cùng hài lòng.

Lão Bạch chính là lão già thành tinh, vừa nghe nói Vương Đức là một nhánh của Vương gia, trong lòng lập tức hiểu ra, vốn còn muốn dùng ánh mắt nhắc nhở Lăng Tiêu, nhưng khi thấy Lăng Tiêu vẫn ngậm chặc miệng, trong lòng lại yên tâm, bất quá đồng thời trong lòng cười mắng : Thực sự là một tiểu hồ ly giảo hoạt!

Ngô Anh tự nhiên cũng không trông cậy vào sự giúp đỡ của hai người. Ngô Dong có thể đại nạn không chết, chính là may mắn hơn người khác!

Trong lòng thầm nghĩ, Ngô Anh nói :

-Nghe nói huynh đệ có một đệ đệ. Ta đã cho người đi đưa hăn về đây, hiện tại chắc hẳn hắn cũng nhanh chóng đến đây rồi.

Lăng Tiêu thầm nghĩ rằng : Ngô Anh làm việc rất cẩn thận. Chuyện nhỏ như vậy cũng có thể nghĩ đến, nhưng ngoài miệng hắn nói :

-Vậy làm phiền Ngô gia chủ rồi.

Ngô Anh khoát tay :

-Đây là chuyện ta nên làm. Nếu không cò việc gì để nói, hai vị có thể đi nghỉ trước, đợi cho đệ đệ tới, ta sẽ đưa hắn qua!

Lăng Tiêu gật gật đầu, và cùng lão Bạch hai người rời đi. Ngô gia vì hai người mà chuẩn bị một cái sân riêng biệt, hoàn cảnh vô cùng tao nhã, các loại cây quý báu, cũng không biết đã sinh trưởng mấy trăm năm, cũng sinh lá trưởng sum suê trên cành, che kín mít bầu trời phía trên.

Sau khi về tới phòng, hạ nhân của Ngô gia cũng chuẩn bị bữa ăn tối thịnh soạn, hai người vừa uống vừa trò truyện.

Lão Bạch dùng tay vuốt nhẹ chùm râu hoa râm, cười nói với Lăng Tiêu :

-Lúc nãy ta có chút lo lắng, chỉ sợ tiểu tử ngươi liều lĩnh hỏi về chuyện của Vương gia, may mà ngươi thông minh, ngươi nhớ kỹ, chúng ta chỉ là những thầy thuốc tầm thường! Chuyện của bọn họ thì hãy để bọn họ đi giải quyết. Nếu như ngay cả nguy cơ như thế này Ngô gia cũng không thể vượt qua, vậy họ cũng không xứng trở thành gia tộc lớn của Vọng Thiên Thành!

Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nói :

-Nếu như ba đại gia tộc ở trong Vọng Thiên Thành đã duy trì trạng thái này đã lâu năm, hơn nữa trước đây ba gia tộc này còn có quan hệ thông gia với nhau, vậy vì sao có thể làm ra chuyện này chứ? Cuối cùng ta cũng cảm giác, trong chuyện này cũng chưa chắc đơn giản như vậy!

Lão Bạch nhìn thoáng qua Lăng Tiêu với vẻ tán dương, gật đầu nói :

-Nếu không phải đã biết chuyện của ngươi, ta thật sự nghĩ rằng, ngươi là một lão già có tuổi không khác ta lắm. Ha, có thể nhìn ra chuyện này không đơn giản. Đúng vậy, lý do mà Vương gia ra tay đối phó với Ngô gia cũng có một số lý do không đầy đủ! Ba gia tộc đang cạnh tranh ngầm với nhau. Tuy nhiên, mấy ngàn năm cũng đã trôi qua như vậy, ba gia tộc này đã lập thành thế chân vạc. Vọng Thiên Thành có lẽ đã có lịch sử lâu đời, cho nên cho dù đại công tử của Ngô gia có biểu hiện tài năng phi phàm, nhưng cũng không tới mức không thể khiến người ta không kiêng kị đến giết hắn. Ta hoài nghi trong chuyện này, còn có bóng dáng của gia tộc hạng trung trong Vọng Thiên Thành!

Lăng Tiêu gật gật đầu, hắn cũng có khuynh hướng nghiên về loại suy đoán này. Nếu thật sự như vậy, chuyện đó sẽ trở nên vô cùng phức tạp. Bởi vì cho dù là gia tộc bậc trung, hiện tại Lăng Tiêu cũng không thể chống lại.

Quan trọng nhất là, Lăng Tiêu không có lí do gì để tham dự vào trong đó.

Ngay tại thời điểm hai người Lăng Tiêu và lão Bạch uống rượu tâm sự, bên kia hai người Ngô Anh và quản gia cũng ngồi với nhau, Ngô Anh nhẹ giọng hỏi :

-Nhị bá, người thấy thế nào?

Lão già này và phụ thân của Ngô Anh cùng từ nhỏ lớn lên, chính là một nhánh của Ngô gia. Cho nên cho tới bây giờ, Ngô Anh hết sức kính trọng vị quản gia trung thành và tận tâm này.

Lão quản gia thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nói :

-Chuyện này chắc không liên quan quá lớn tới Vương gia. Ngô gia ngã nhưng chưa chắc Vương gia chiếm được tiên nghi! Đạo lí này, ta không tin bọn hắn sẽ không hiểu.

-Đúng vậy, nhưng độc dược là từ trong tay người Vương gia xuất ra … …

Ngô Anh còn chưa dứt lời, bên ngoài truyền đến giọng nói của thị vệ :

-Gia chủ, gia chủ Vương Thành của Vương gia cầu kiến.

Đã trễ thế này, hắn lại tự mình tới đây sao?

Ngô Anh và lão quản gia liếc mắt nhìn nhau, nói :

-Mau mời … Không, ta tự mình đi nghênh đón!

Khi Ngô Anh đi vào bên hông cửa, nhìn thấy một mình gia chủ Vương gia đứng ở đó. Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa bình thường đang dừng, rất hiển nhiên, gia chủ Vương Thành của Vương gia lén lút đến!

Ánh mắt hai người Ngô Anh và Vương Thành giao nhau, trong mắt hai người nhìn ra ý tứ của đối phương, cùng nhau gật đầu, không nói lời dư thừa, trực tiếp cùng nhau đi vào một cái sân bí ẩn.

… …

Hai người Lăng Tiêu và lão Bạch trò chuyện về các loại tục lệ và dân tình trong Thánh Vực, nói về một số bảo vật thường xuyên được khai quật ở Thánh Vực. Thời gian trôi qua hồi lâu, cũng không thấy được Thiết Đản đến, trong lòng Lăng Tiêu có chút sốt ruột, thầm nghĩ : Không đến nỗi mình vừa mới ở Ngô gia, thì liền có người đến chỗ Thiết Đản trả thù chứ? Hơn nữa, Thiết Đản cũng không nhu nhượt mà ai cũng có thể dụ hoặc! Chẳng lẽ không thấy mình, Thiết Đản sẽ không đi theo bọn họ hay sao?

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu đứng lên, nói :

-Đại ca, đệ có chút lo lắng, muốn trở về nhìn xem một chút.

Thực lực hai người, đương nhiên không thể bị say rượu, lão Bạch ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy cái chết của Vương Đức chính là một sự cảnh báo, nói :

-Ta sẽ đi cùng với ngươi!

Lăng Tiêu lắc đầu nói :

-Chắc là không có nguy hiểm, có thể hắn không thấy đệ, sẽ không chịu đi theo bọn họ.

Sự thật đúng như suy đoán của Lăng Tiêu. Thiết Đản thấy người lạ, nói gì hắn cũng không chịu rời đi, người của Ngô gia rơi vào đường cùng, chỉ trở vể phục mệnh. Mà Lăng Tiêu, đã thoáng gặp bọn họ, chẳng qua là Lăng Tiêu bay nhanh ở trên không trung, còn người của Ngô gia ở trên xe ngựa dưới mặt đất, cho nên không nhìn thấy.

Lúc Lăng Tiêu rời khỏi Ngô gia, đại khái Ngô Anh đã từng phân phó, Lăng Tiêu có thể tùy ý làm cái gì, cho nên cũng không có bị ngăn trở, một đường bay nhanh, sau khi trở vào trong hậu viện, thấy đèn trong phòng còn sáng, mà Thiết Đản ngồi ở cửa, cảm nhận khí tức từ xa xủa Lăng Tiêu, trên mặt mới lộ ra vẻ tươi cười.

-Ca ca, vừa rồi có một đám người gạt ta đi theo bọn họ, Thiết Đản nói không nhìn thấy ca ca, ta sẽ không đi!

Tên này đứng lên, vỗ vỗ bụi trên cái mông, nói chuyện với Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cười nói :

-Thực sự những người đó đến đưa đệ đi, chẳng qua đệ đóng cửa cũng được, chúng ta đi thôi.

-Đi đâu?

Thiết Đản thuận miệng hỏi.

-Ngô gia.

Lăng Tiêu vừa nói xong, đôi mắt bỗng nhiên nheo lại, ban đêm yên tĩnh, âm thanh có thể truyền đi rất xa, một hồi âm thanh tay áo phá không, nhanh chóng truyền đến gần từ nơi xa.

Cả người Thiết Đản chợt bộc phát ra khí thế hùng mạnh, thuận tay từ trên cửa vớ lấy một thanh thiết côn lớn, đây là vũ khí tạm thời mà Lăng Tiêu đã chuẩn bị cho Thiết Đản. Thiết Đản trời sinh có thần lực, lại đạt tới cảnh giới Kiếm Thần, một thân bản lĩnh kiên cường đã đăng phong tạo cực, nếu có một thanh vũ khí thuận tay, gẩn như người luyện võ cùng bậc cũng không phải là đối thủ.

Yêu Huyết Hồng Liên kiếm được Lăng Tiêu xuất ra, nắm trong tay, Yêu Huyết kiếm có tâm ý tương thông với Lăng Tiêu, gần như Lăng Tiêu vừa nghĩ đến, thì yêu Huyết kiếm biết phải làm gì rồi. So với những vũ khí khác ở trong nhẫn trữ vật của Lăng Tiêu, phần lớn chỉ là để trang trí.

Hai người Lăng Tiêu và Thiết Đản đứng cùng chỗ với nhau, không hề công kích, trên không trung không ngừng rơi xuống sáu người luyện võ mặc y phụ đen che mặt. Mắt của sáu người luyện võ này đều lóe lên tinh quang, khí thế hùng mạnh trên người, một người trong đó nhìn Lăng Tiêu, trầm giọng quát :

-Ngươi là Tiêu Phong sao?

Lăng Tiêu lắc đầu :

-Ta không phải.

Người đó hừ lạnh một tiếng, nói :

-Không phải cũng giết!

-Lên!

Một tiếng hét to, sáu người này giống như tên rời cung, hào quang trên kiếm lóe lên, mãnh mẽ chém về phía Lăng Tiêu.

-Muốn đánh đại ca ta hả! Trước hết hãy hỏi Thiết Đản ta một chút!

Vù! Vù! Vù!

Một trận nổ ra, ngày sau đó, một hồi âm thanh chói tai của kim thiết vang lên, trên không trung bắn ra một vùng lửa lớn.

Thiết Đản nhìn thiết côn tinh thuần trong tay mà trợn mắt há hốc mồm, không ngờ trong nháy mắt giao thủ vừa rồi, bị gọt ra một phần ba!

Thiết Đản giận dữ, mặc kệ nói như thế nào, đây là vũ khí đầu tiên ca ca chuẩn bị cho mình! Sức nặng vừa phải, hắn sử dụng rất thuận tay. Hôm nay lần đầu tiên dùng đánh nhau, không ngờ bị người ta phá đi. Từ khi còn nhỏ Thiết Đản có cuộc sống vất vả, giống như vũ khí được chế thành tinh thiết. Trước đây hắn và ca ca của hắn chỉ có thể nhìn.

Con mắt Thiết Đản chợt đỏ, trong cổ họng phát ra tiếng rít gào, vẻ mặt dữ tợn, hơn nữa trong đôi mắt lộ ra hung quang, gần như là một con dã thú đang giận dữ!

Lăng Tiêu cố ý muốn thử xem thực lực của Thiết Đản, bởi vì sáu người mới tới này, chỉ có hai gã đạt tới cảnh giới Kiếm Thần, còn lại bốn gã chẳng qua chỉ là Kiếm Thánh bậc cao.

Tuy rằng bọn họ làm hỏng binh khí của Thiết Đản, nhưng Thiết Đản lúc nãy dùng lực của bản thân, đối kháng với một kích toàn lực của sáu người này! Phần thực lực này … Mạnh mẽ!

Thiết Đản nổi giận, sáu người ở bên kia lại bị kinh hoảng, liếc mắt nhìn nhau, cũng thấy sự sợ hãi trong mắt đồi phương.

-Đi!

Không một chút do dự, thấy giết không được Lăng Tiêu, sáu người này lập tức nghĩ đến việc lập tức chạy trốn.

-Còn muốn chạy sao? Lưu lại mệnh đi!

Thiết Đản rít gào một tiếng, thân hình cao lớn, giống như một khối đá lớn bị lực mạnh đánh văng ra, một mình đuổi theo với thiết côn chỉ còn một phần ba.

Ồ!

Trong không khí truyền đến một âm thanh trầm muộn cắt qua không khí. Gã sát thủ có cảnh giới Kiếm Thánh bậc cao kêu lên một tiếng hoảng sợ, ngay sau đó, một tiếng vang bi thương truyền đến, người đó giống như một khối bông rách nát, bị một côn của Thiết Đản quét qua ngang hông, đáng văng ra ngoài giống như gió thu cuốn đi lá rụng.

Năm người còn lại, gần như không dừng lại chút nào, thân hình nhanh như điện xẹt biến mất trong trời đêm.

Từ đầu đến cuối, Lăng Tiêu giống như quần chúng, không ra tay. Nếu hắn chịu ra tay, sáu người này tuyệt đối không có khả năng chạy trốn nào!

Đồng thời lăng Tiêu không muốn biểu lộ ra thực lực của mình ở trước mặt đám tiểu nhân vật này. Còn về chuyện khác, Lăng Tiêu cũng không muốn mình có bất cứ quan hệ tới chuyện này.

Bị Thiết Đản giết một, đúng lúc cho Ngô gia một cơ hội để điều tra. Chung quy các ngươi không thể tới giết ta, một chút giá phải trả cũng không xuất ra thì các ngươi trở vể đi!

Khóe miệng Lăng Tiêu nổi lên một chút cười lạnh. Lúc này, không trung nhanh chóng xuất hiện mười mấy người, trong đó có một lão già có tốc độ nhanh nhất, đúng là lão Bạch, vẻ mặt thân thiết nhìn Lăng Tiêu, từ rất xa truyền đến tiếng nói của lão.

-Ngươi không sao chứ? Huynh đệ!

-Huynh … Huynh đệ?

Những thiết vệ của Ngô gia trên không trung thiếu chút nữa lảo đảo rơi xuống từ trên bầu trời, nhìn lão Bạch, rồi lại nhìn Tiêu tiên sinh, tuổi tác hai người hơn kém nhau … cũng quá lớn rồi, hơn nữa, vừa mới biết nhau không đến một ngày, thì thành huynh đệ sao?

Tuy nhiên chuyện quan tâm nhất của những thiết vệ Ngô gia này, chính là gã sát thủ ám sát Lăng Tiêu, cáo buộc tội cho Lăng Tiêu, sát thủ bị Thiết Đản dùng một côn đánh chết đang nhanh chóng rơi xuống trước mặt, nhìn gã sát thủ kia bị đánh thành hai đoạn. Tuy những thiết vệ của Ngô gia đã quen nhìn chuyện sinh tử, cũng không kiềm nổi trong lòng có chút phát lạnh, lại nhìn vào trong ánh mắt Thiết Đản, cũng mang theo rất nhiều sự kính sợ.

Lăng Tiêu hơi hơi cảm động trong lòng, nhìn Bạch lão nói :

-Đệ không sao, như thế nào các người chạy tới nhanh như vậy.

Lão Bạch nói :

-Người của Ngô gia đã phục mệnh, nói chào đón ngươi, gia chủ của Ngô gia muốn báo cho ngươi, nhưng biết ngươi vừa đến đây, lập tức phái những người này đến đây nghênh đón. Ta nghĩ dù sao ngươi cũng vô sự, ai có thể nghĩ được có thể gặp phải chuyện này. Ngươi có thù oán với gia tộc nào trong Vọng Thiên Thành không?

Lăng Tiêu cười khổ nói :

-Huynh cảm thấy có thể sao?

Lão Bạch lắc đầu, sờ sờ râu, nói :

-Không có khả năng, bình thường ngươi vẫn ru rú trong nhà, làm sao có người nào không vừa mắt với ngươi chứ, vậy phỏng chừng có liên quan đến chuyện này rồi!

Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó giới thiệu với lão Bạch :

-Đại ca, đây là đệ đệ xấu của ta!

Nói xong quay qua nói với Thiết Đản :

-Mau gọi đại ca đi!

Vẻ mặt Thiết Đản thẹn thùng :

-Lão, lão cũng có râu, kêu gia gia cũng còn được chứ … …

Một đám thiết vệ Ngô gia không kìm nổi quay lưng cười trộm, khóe miệng lão Bạch bỗng nhếch lên, sau đó nói :

-Ta quá già sao? Muốn ngươi kêu thì ngươi kêu đi! Không nên nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!

Thiết Đản nhìn Lăng Tiêu, lại nhìn lão Bạch, ủy khuất kêu lên một tiếng :

-Đại ca!

-Ha, lời này mới đúng chứ! Hôm nào đại ca sẽ cho ngươi vũ khí!

Đôi mắt sắc của lão Bạch nhìn thấy vũ khí của Thiết Đản bị tổn hại, liền trực tiếp tặng cho Lăng Tiêu một nhân tình.

Những thiết vệ của Ngô gia cảm thấy hôm nay xem như mình đã kiến thức rồi. Đầu tiên thầy thuốc tuổi còn trẻ Lăng Tiêu kỳ cục gọi lão Bạch là đại ca, làm cho bọn họ cảm thấy không thể tin nổi, đừng cảm thấy Bạch lão là một người luôn vui vẻ sống c ùng nhau, qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ bọn họ cũng không thấy Bạch lão khách khí với bất kì người trẻ tuổi nào, càng đừng nói kết bạn đồng vai vế, đó là chuyện không có khả năng.

Sau đó chính là một gã quá xấu, kêu hắn gọi Bạch lão là đại ca, đó là chuyện có biết bao nhiêu người tha thiết mơ ước? Đừng nói kêu là đại ca, kêu gia gia bọn họ cũng cam tâm tình nguyện! Chỉ cần Bạch lão đồng ý coi bọn họ là con cháu … Nhưng tên vô cùng xấu xí này, giống như có người đang cưỡng ép hắn.

Thiết vệ Ngô gia chỉ có thể cảm than trong lòng : Mẹ nó, người so người sao mà khác quá! Lại nhìn vào trong ánh mắt của Lăng Tiêu với kính ý tràn ngập, nhìn Thiết Đản với vẻ hâm mộ, thầm nói : Có một vị đại ca như vậy, thật tốt!

Mọi người chạy về phía Ngô gia, trên đường vô sự.

Ngô Anh nghe kể về chuyện đã xảy ra, tự mình đến an ủi Lăng Tiêu, cùng đi với ông còn có gia chủ Vương Thành của Vương gia.

Lăng Tiêu nhìn thấy bộ dáng người trung niên, gia chủ Vương gia, ấn tượng đầu tiên chính là, đây là một người có tâm cơ vô cùng! Thoạt nhìn lòng dạ rất sâu.

Bộ dáng Vương Thành, cũng đã bốn mươi tuổi, phần ngực có chút đen, râu mép được cạo vô cùng sạch sẽ, đôi mắt rất có thần, cũng không giống như phần lớn những người kẹp tóc lại, mà cắt thành tóc ngắn,thẳng đứng lên, làm cho người ta có loại cảm giác thân thể cường tráng.

Nhìn từ bề ngoài, người này tuyệt đối là một người đàn ông ngay thẳng, nhưng Lăng Tiêu tin rằng tinh thần lực của mình cảm giác không sai!

-Vị này chính là vị Tiêu tiên sinh cứu Dong nhi hiền chất phải không?

Vương Thành nhìn thấy Lăng Tiêu, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười, đi tới chào Lăng Tiêu, nói:

-Đa tạ ngươi đã cứu Dong nhi hiền chất của ta, nếu không sau này ta không còn mặt mũi nào nhìn Ngô Anh huynh!

Ngô Anh xua tay, cười nói :

-Chuyện này không liên quan tới huynh, những gia tộc của chúng ta đều là gia tộc có sự nghiệp lớn, tràn ngập khắp các nơi trong Thánh Vực. Nếu thực sự tính, e rằng gia tộc nào cũng có mấy mươi vạn nhân khẩu, làm sao có thể trông coi đây.

Lăng Tiêu và lão Bạch cũng không biết hai gia tộc kia nói chuyện với nhau như thế nào. Tuy nhiên, xem ra đã nhất trí đạt thành ở một số phương diện. Loại chuyện này hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của hai nhà Ngô, Vương.

Ngô Anh nhìn Thiết Đản, tán dương gật gật đầu nói :

-Quả nhiên là một vị hổ tướng!

Thiết Đản nghe người ta khích lệ mình, cười đôn hậu ở phía sau Lăng Tiêu. Vương Thành nhìn vào trong ánh mắt Thiết Đản, cũng không kìm nổi mà có chút tha thiết, nhìn Lăng Tiêu với vẻ vô cùng lo sợ, thầm nói : Có lẽ những người này thực sự không quan tâm đến diện mạo của Thiết Đản, nghĩ đến cũng đúng. Đối với những cường giả của Thánh Vực mà nói, chỉ cần có thực lực, cho dù là thú nhân, bọn họ cũng dám dùng ở dưới trướng mình!

Nghĩ đến thú nhân, bỗng nhiên Lăng Tiêu nhớ tới Tần Cách, gã thú nhân kia và Thiết Đản có tính cách không khác nhau lắm, bỗng nhiên hắn có chút hoài niệm, liền nghĩ : Nếu như lúc này Tần Cách ở đây, nhất định có thể trở thành bằng hữu với Thiết Đản!

Xem ra, mình phải đẩy nhanh quá trình thành lập thế lực! Lần tranh tài này ở Nam châu, là một cơ hội cho mình. Hiện tại trên tay Lăng Tiêu có một lượng lớn tinh thạch, phát triển tài chính thì không thành vấn đề, chỉ cần trong lần tranh tài ở Nam châu, có thể mời được một ít nhân thủ, là có thể chậm rãi phát triển!

Nghĩ đến phát triển, Lăng Tiêu có loại cảm giác thỏa lòng mãn nguyện. Thục Sơn kiếm phái, một ngày nào đó sẽ dương oai ở Thánh Vực!

… …

Nhân giới, Thục Sơn kiếm phái bên trong đế quốc Lam Nguyệt, Lăng Tiêu đã phi thăng được mấy năm, hoàng thất của đế quốc Lam Nguyệt rốt cuộc cũng bị Lý Thiên Lac lật đổ, hoàng đế Lý Võ Trực uống thuốc độc tự sát, thái tử Liệt Thiên muốn chạy trốn, bị phát hiện, trong trận chiến đấu kịch liệt thì bị đâm chết.

Tam hoàng tử của đế quốc Lam Nguyệt thế vào chỗ, đồng thời thông báo cho thiên hạ mười tội trạng lớn của Lý Võ Trực, thế nhân đã sớm đồn đại, Lý Võ Trực giết cha thí mẫu, rốt cuộc đã được xác thực từ miệng lão quốc Vương.

Chứng minh cho lời nói của Lý Võ Hiếu còn người đã biến mất vào năm đó Nam Cung lão, lại lần nữa xuất hiện, công bố mình sẽ tiếp tục ở lại trong hoàng thất của đế quốc Lam Nguyệt, được Lý Võ Hiếu tôn làm sư tổ. Bởi vì Nam Cung lão là sư phụ trước đây của lão quốc vương. Thiếu niên đế vương Lý Võ Hiếu, xem như cho Nam Cung lão một thân phận mà ông muốn!

Phong Thục Sơn giáo là quốc giáo! Dựng lên Thục Sơn thần miếu ở các nơi trong đế quốc Lam Nguyệt!

Lý Thiên Lạc được phong làm Nam Phương Vương, đại nguyên soái của đế quốc.

Sau đó Lý Thiên Lạc từ quan không làm, mang theo Karin biến mất không thấy, về sau lại nghe nói có người phát hiện thân vương của đế quốc Lam Nguyệt ỏ Thục Sơn kiếm phái, tuy nhiên chuyện đó cũng đã trải qua rất nhiểu năm.

Binh đoàn Tia Chớp uy chấn thiên hạ ở Thương Lan đại lục, dưới sự bảo vệ của bọn họ, Thục Sơn phái sinh sôi nảy nở, và được nhiều quốc gia phong làm quốc giáo.

Không có một quân đội nào dám chống lại, trước đây còn có một số cừu gia rải rác mà Lăng Tiêu đã từng đắc tội, muốn thu thập binh đoàn Tia Chớp để trút mối hận trong lòng. Bởi vì Lăng Tiêu đã biến thành sự tồn tại mà bọn họ ngưỡng mộ, hơn nữa cũng khó gặp trong cuộc đời này. Cho nên, bọn chúng trút sự giận dữ lên trên thân nhân và bằng hữa của Lăng Tiêu.

Nhưng không nghĩ rằng, bên trong binh đoàn Tia Chớp, không ngờ lại có một đám người thực lực hùng mạnh đến biến thái. Một đám lực lượng nòng cốt như Lăng Võ, Lăng Chí, Trương Đại Niên, Đường Minh, Gaia, cũng có được thực lực khiến cho người ta khiếp sợ!

Mà hai quân đoàn trưởng Lăng Thiên Khiếu và Thu Thần, lại khiến những người tìm tới cửa muốn trả thù phải trợn mắt há hốc mồm, cũng trực tiếp từ bỏ tâm tư đó. Hai Kiếm Tôn dẫn dắt một đám nòng cốt Kiếm Hoàng, dẫn dắt mấy ngàn quân đội Cuồng Kiếm Sư ở phía dưới tung hoành đại lục. Thử hỏi, còn có gia tộc nào dám đối kháng với thực lực như vậy chứ? Huống chi, người hiểu chuyện cũng biết, Thục Sơn kiếm phái bên trong đế quốc Lam Nguyệt, cũng có một đám tuyệt thế cường giả không xuất hiện ở nhân thế!

Có người từng thề một cách chắc chắn, đã từng gặp qua vài người giống như tiên nữ bay qua trên đầu họ. Có người biết rõ, những người đó chính là hồng nhan tri kỉ bên cạnh Lăng Tiêu! Những nhân vật đứng đầu Thục Sơn kiếm phái vào lúc này!

Diệp Tử ngồi đối diện với Hoàng Phủ Nguyệt, lúc này hai người vừa mới bế quan tròn một năm, sau khi xuất quan, thực lực lại có tiến cảnh rất lớn, Diệp tử thì đột phá đến Xuất Khiếu kỳ! Thần hồn xuất khiếu, như đi vào cõi thần tiên xa xôi, đối với nàng mà nói, tất cả cũng tân kỳ! Càng hiểu thêm rằng, đối với Lăng Tiêu mà nói, đại lục Thương Lan chẳng qua chỉ là một trạm dừng ngắn ngủi của Lăng Tiêu. Nếu như muốn đuổi kịp bước tiến của huynh ấy, mình nhất định phải càng thêm cố gắng hơn mới được!

Khi Lăng Tiêu phi thăng, Hoàng Phủ Nguyệt cũng đã là Nguyên Anh sơ kỳ, nàng vốn tin rằng, mình và hắn không có cảm tình sâu sắc như vậy. Nàng là người hiện đại, chỉ sợ nguyên nhân chính đề nàng thích Lăng Tiêu là bởi vì linh hồn của hai người đều thuộc vể thế giới kia, hơn nữa hắn cũng là con cháu của Viêm hoàng!

Hoàng Phủ Nguyệt cho rằng mình là một cô gái hiện đại, chắc hẳn có thể nhìn ra được chuyện này, có lẽ phần chia ly này, không thể có cơ hội gặp lần nữa, sau trăm năm, mình sẽ là một nấm đất.

Không nghĩ tới, loại tưởng niệm này, giống như đặt rượu ủ, thời gian càng lâu, tưởng nhớ càng ngày càng dày thêm!

Khiến cho Hoàng Phủ Nguyệt vốn không cảm thấy hứng thú với tu luyện quá lớn, cũng vô tình, rơi vào trong tu luyện điên cuồng. Cô gái có trí tuệ cực cao này, không ngờ đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ!

Điều này đối với chính Hoàng Phủ Nguyện mà nói, quả thật là chuyện không thể tin nổi!

Rất nhiểu lúc nàng cũng có cảm giác giống như ảo mộng, thầm nói : Bộ dáng hiện tại của mình, nếu như ở thế giới trước, đó không phải là thần tiên sao?

Thực lực vung tay lên núi sụp xuống, đất lỡ, ngự kiếm đi lại như gió … …

Nghĩ đến không biết còn bao lâu nữa mới thấy người đó, lòng của Hoàng Phủ Nguyệt cũng gợn sóng lên.

Lúc này Diệp tử nói :

-Tiểu Nguyệt, ta quyết định rồi, ta muốn phi thăng! Ta không thể chịu đựng loại tưởng niệm này, ta muốn đi tìm huynh ấy!

Hoàng Phủ Nguyệt hơi hơi có chút giật mình, nhìn Diệp tử, nói :

-Nhưng … Hiện tại cô có thể làm cho cánh cửa Thánh Vực mở ra rồi sao?

Diệp tử cười nói với vẻ mặt tự tin :

-Đương nhiên có thể, chỉ cần cô tu luyện đến cảnh giới của ta, thì có thể cảm giác được lực lượng trong thiên địa, thực sự rất huyền diệu, cô vừa giơ tay nhấc chân, cũng có thể tác động lực lượng căn nguyên tinh thuần nhất trong thiên địa. Chuyện này hoàn toàn là hai chuyện khác so với thực lực nâng cao ở Thương Lan.

-Ta biết.

Hoàng Phủ Nguyệt thầm nói : Nói đến điều này, ta còn rõ hơn cô!

-Nhưng Diệp tử, cô có từng nghĩ qua, Lăng Tiêu cũng từng nói qua, Thánh Vực cực kỳ khổng lồ, phân thành năm lục địa Đông, Tây, Nam, Bắc. Mỗi châu, e rằng cũng lớn hơn toàn bộ đại lục Thương Lan của chúng ta nhiều. Nếu như sau khi cô phi thăng, không cùng Lăng Tiêu ở chung, thì làm sao đi tìm huynh ấy chứ? Huống chi, sau khi huynh ấy tiến vào Thánh Vực, còn phải ứng phó với một số cừu gia như Âu Dương gia, có lẽ sẽ thay tên đổi họ, cô có thể tìm được huynh ấy sao?

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp tử lộ ra thần sắc quật cường, dịu dàng nói :

-Tiểu Nguyệt, những lời cô nói, ta cũng đã nghĩ tới, nhưng ta sợ … Sợ từ nay về sau không còn gặp được huynh ấy, càng tu luyện những thứ huynh ấy lưu lại, ta càng có loại cảm giác, phu quân … Cũng không thuộc về thế giới này! Đối với thế giới này mà nói, chẳng qua huynh ấy chỉ là người qua đường!

Trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt vừa động, nhìn thấy người hiểu Lăng Tiêu nhất, quả nhiên là Diệp tử!

Diệp tử nói tiếp :

-Ta cuối cùng cũng hiểu được, vì sao khi phu quân ở đây, ngoại trừ ta và Minh Nguyệt ra, cũng không chạm qua cô gái nào khác, nói vậy, huynh ấy từ lâu đã rõ, huynh ấy sẽ nhanh chóng rời khỏi chúng ta. Nhưng phu quân lại không rõ một điều, khi huynh ấy làm như vậy thì bảo sao chúng ta có thể chịu nổi chứ? Giống như có những người ưu tú ở trước mặt, trong mắt bọn tỷ muội chúng ta còn có thể cho người thứ hai sao?

Hoàng Phủ Nguyệt gật gật đầu, cũng xác nhận những lời này của Diệp tử. Đúng vậy, sau khi ở bên cạnh Lăng Tiêu, khi nhìn những người đàn ông khác, đó thực sự không có một chút tư vị gì.

Diệp tử nói :

-Mấy năm nay, chúng ta ỷ lại huynh ấy quá nhiều rồi. Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ cô không nghĩ qua, một đám tỷ muội chúng ta, nâng tốc độ tu luyện nhanh hơn, sau đó cùng một lúc phi thăng, tiến vào Thánh Vực rồi chúng ta lang bạt một phen? Đến lúc đó, nếu như chúng ta có thể mở mang một phần sự nghiệp, cũng có thể chiếu cố trợ giúp phu quân! Cho dù chúng ta không tạo ra một thành tích gì lớn, nhưng ít nhất, cũng có thể ở chung một chỗ. Đến lúc đó,mọi người cùng nhau dịch dung, trang điểm thành những cô gái xấu, không cho người ta có chủ ý với mình, tu luyện bên trong Thánh Vực nhanh hơn ở nơi này nhiều!

Hoàng Phủ Nguyệt nháy con ngươi xinh đẹp, lòng có chút dao động nói :

-Cô nói cũng có lý, mình có thể làm những chuyện mà mình muốn! Ha, khi chúng ta tiến vào Thánh Vực, tiếp đó liền mở mang một vương quốc kinh doanh to lớn là được rồi! Tên thì sao nhỉ, ta nghĩ nên kêu là … Tỷ Muội Lâu!

Con ngươi của Diệp tử lóe ra hào quang sáng sáng, hưng phấn nói :

-Ta đây sẽ đi tìm các nàng Minh Nguyệt, Phong Linh, Vũ Đồng thương lượng xem!

… …. ….

Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu đã thức dậy sớm, chuyện ám sát vào tối hôm qua, cũng không có lưu lại một chút ấn tượng gì trong lòng, hắn biết, Ngô Anh sẽ xử lý tốt chuyện này.

Khi Lăng Tiêu đi hỏi thăm Ngô Dong, lại phát hiện người của Ngô gia cũng đã ở đó. Gia chủ Ngô Anh, con gái Ngô Tú Nhi, phu nhân của Ngô Anh, còn có nhị công tử Ngô Liên, tam công tử Ngô Lương, hiện tại đều đang vây quanh trước giường, không khí vô cùng vui vẻ.

Thấy Lăng Tiêu đến đây, Ngô Anh thi lễ thật sâu với Lăng Tiêu, thần tình cảm kích nói :

-Y thuật của Tiêu tiên sinh thần kỳ, Dong nhi đã tỉnh rồi! Đại ân không lời nào có thể cảm tạ hết được, Ngô Anh ta khắc ghi vào tận đáy lòng!

Lúc này, phu nhân của Ngô Anh và con gái Ngô Tú Nhi, nhị công tử Ngô Liên và tam công tử Ngô Lượng cũng tiến đến chào Lăng Tiêu. Tuy rằng hai người Ngô Liên và Ngô Lượng nói với vẻ chân thành, nhưng Lăng Tiêu vẫn nghe được một ít vẻ miễn cưỡng từ phía Ngô Lượng. Tuy nhiên không sao cả, người muốn dựa vào đối thủ phạm sai lầm để có được thắng lợi, cũng không cần mãi quan tâm.

Trong mắt Ngô Tú Nhi liên tục lộ ra tia sáng kỳ dị đánh giá Lăng Tiêu, càng nhìn càng thuận mắt. Vốn ba gia tộc Ngô gia, Vương gia và Lý gia ở Vọng Thiên Thành có quan hệ thông gia với nhau. Thế hệ của Vương gia và Lý gia cũng có người trẻ tuổi tuấn kiệt, trưởng bối của ba gia tộc của thế hệ tuổi trẻ này có qua lại với nhau, tốt nhất là có quan hệ thông gia nhiều đời, như vậy mới có thể buộc chặc lợi ích vào nhau mãi mãi, quang vinh trên cả quang vinh.

Vốn trước đây chưa nhìn thấy Lăng Tiêu, Ngô Anh cũng nghĩ như vậy, mình gần như chỉ có một đứa con gái, bản thân mình là đích tôn, trong Ngô gia cũng không phải là không có cạnh tranh, nếu như Ngô Tú Nhi không thể gả cho hai nhà kia, như vậy trừ khi năng lực của Ngô Dong hết sức xuất sắc, mới có thể bảo vệ vị trí gia chủ. Còn nếu không, nhánh khác sẽ như hổ rình mồi.

Đối với những thanh niên tuấn kiệt ở hai nhà Vương, Lý, Ngô Tú Nhi cứ một mực chán ghét nhìn họ. Từ nhỏ nàng cũng bị Ngô Anh làm hư, may mắn năng lực của Ngô Dong xuất chúng, hiện tại không ai ở Ngô gia có thể theo kịp, mới áp chế chuyện này.

Ngô Anh thương yêu con gái, nên vốn cũng không làm chủ chuyện đính hôn của nàng.

Sau khi nhìn thấy Lăng Tiêu, Ngô Anh liền có loại cảm giác thích hắn vô cùng, cảm thấy nếu như con gái mình có thể gả cho người này thì thế lực của Ngô gia nhất định sẽ càng thêm cũng cố, có lẽ cũng trở thành gia tộc lớn nhất Vọng Thiên Thành!

Đây thực ra là một loại trực giác của Ngô Anh, cũng căn cứ vào kinh nghiệm để phán đoán Lăng Tiêu, thấy con gái dường như rất thích Lăng Tiêu, nên Ngô Anh cũng thấy thành công.

Tuy nhiên, khiến Ngô Tú Nhi hơi hơi có chút bất mãn chính là, trong mắt Lăng Tiêu dường như căn bản nàng không phải là mỷ nữ, căn bản là không thấy được sự tồn tại của nàng, điều này làm cho Ngô Tú Nhi có chút mất mát, đồng thời lại sinh ra một vẻ không phục mãnh liệt. Nàng không phải không biết Lăng Tiêu có một đám hồng nhan ờ Nhân giới, nhưng đó là Nhân giới … Trời mới biết, những cô gái này có thể phi thăng vào Thánh Vực hay không? Mặc kệ họ có thể hay không, Ngô Tú Nhi vẫn chưa để những cô gái này vào mắt.

Thiên chi kiều nữ … mới là Ngô Tú Nhi nàng!

Tinh thần lực của Lăng Tiêu rất nhạy bén, làm sao không cảm giác được Ngô Tú Nhi nhìn mình với vẻ khác thường, tuy nhiên hắn chỉ có thể giả bộ hồ đồ, cùng với việc hiện tại hắn căn bản không có bất cứ tâm tư gì để tiếp nhận cô gái khác, vừa nghĩ đến con gái, hắn liền nghĩ đến Diệp tử các nàng. Mà về chuyện khác, Lăng Tiêu còn muốn trong thời gian ngắn dựa vào một cây đại thụ lớn như Ngô gia để phát triển thế lực của mình chứ.

Cho nên, đối với cô bé này, hắn không thể gần, khiến nàng hiểu lầm mình có ý gì với nàng, lại không thể đắc tội. Lăng Tiêu nhìn ra được Ngô Anh sủng ái con gái mình.

Tóm lại chỉ có một câu, bốn chữ -- “Kính nhi viễn chi” (Tạm dịch là kính trọng nhưng phải giữ khoảng cách).

Đằng sau những chuyện tốt này, phần lớn tâm tư của Ngô Tú Nhi cũng đặt ở trên người ca ca mình. Ngô Dong vừa mới tỉnh lại, chỉ nói được mấy câu, đã bị mẫu thân cưỡng ép phải ngậm miệng lại để nghỉ ngơi. Con trai bị trọng thương, nên lòng của Ngô phu nhân cũng dễ tan nát, khó khăn khi thấy con tỉnh lại, vậy sao mình không liều mạng che chở nó chứ?

Con trai trọng thương chưa lành, Lăng Tiêu lại còn muốn dẫn hắn đi tới một thành lớn Bạch Lộ Quận ở trung bộ của Nam châu để tham gia cuộc tranh tài mười năm một lần, trong lòng Ngô phu nhân rất lo lắng, con mình sẽ không chịu nổi chuyện lặn lội đường xa, nhưng lại không thể trực tiếp thỉnh cầu Lăng Tiêu, chỉ có thể nhìn Ngô Anh nói :

-Lão gia, nếu Dong nhi tỉnh, có nên cho nó tĩnh dưỡng một đoạn thời gian không? Chúng ta cũng không nên ở đây làm phiền hắn chứ?

Lời này trông có vẻ nói cho Ngô Anh nghe, nhưng trên thực tế, lại đang thăm dò Lăng Tiêu, mọi người ở đây đều là người trông minh, làm sao không hiểu được lời nói của Ngô phu nhân. Mày Ngô Anh hơi nhíu lại, trên thực tế, trong lòng lão có chút lo lắng. Thực lực Ngô gia hùng mạnh, thực lực chân chính sau lưng hơn xa vẻ hiện tại bên ngoài. Nếu không dựa vào cái gì để có thể sống yên ở Vọng Thiên Thành?

Đêm hôm qua, Ngô Anh đã tra ra được, có ít nhất bốn gia tộc bậc trung tham gia vào chuyện này, hơn nữa ông mơ hồ biết được, đối phương sơ hở quá nhiều, muốn đồng loạt huyễn hoặc ba nhà Ngô, Vương, Lý! Dụng tâm hiểm ác thậm chí vượt quá sự tưởng tượng của Ngô Anh.

Trong chuyện này, chỉ có một biến cố, chính là Lăng Tiêu!

Nếu Lăng Tiêu không cứu sống đại công tử của Ngô Anh, chỉ sợ lúc này Ngô Anh sẽ nổi giận đùng đùng, đã dẫn người tới cửa Vương gia tính sổ! Bởi vì có vô số chứng cớ, chĩa về phía Vương gia, sự thật thắng hùng biện. Có nhiều lúc, nên tín nhiệm chuyện này, quả thực không có bằng chứng nào có ích!

Khó trách đối phương hận Lăng Tiêu như thế. Đêm hôm qua, bọn họ nhanh chóng muốn giết hắn. Tuy nhiên hiện tại cũng chỉ điều tra được một chút, phần lớn đều do ông suy đoán. Thực ra ông cũng hiểu được, vào lúc này, Lăng Tiêu không nên rời khỏi Vọng Thiên Thành, không nên rời khỏi Ngô gia!

Cho dù những ngưởi đó có lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám giết ở trước cửa Ngô gia, nếu là vậy, thật sự là không chết không thôi! Hơn nữa, nếu nghĩ rằng Ngô gia chỉ có một Tiên Thiên cao thủ như Ngô Anh trấn thủ, đó có thể sai mười phần, trong mười vạn năm nay không ai ở Thánh Vực phi thăng Thần giới, làm sao có thể chỉ có một chút thực lực như vẻ bên ngoài chứ?

Cho nên, Ngô Anh thoáng trầm ngâm một chút, hỏi :

-Tiêu tiên sinh, đường xá đến Bạch Lộ Quận xa xôi, hiện tại cách ngày tranh tài không tới hai tháng, nếu như đi lúc này, có thể được không?

Lăng Tiêu cười cười, nói :

-Gia chủ không cần lo lắng, lần này xuất hành, đại công tử không cần đi theo cùng.

-Hả?

Ngô Anh và Ngô phu nhân đầu nao nao, huynh đệ hai người Ngô Liên và Ngô Lượng thì nhìn lẫn nhau, biết chắc là hắn đang gạt bọn họ, lúc này Ngô Liên nói :

-Phụ thân, nếu đại ca không có chuyện gì, chúng con cáo lui trước.

Nói xong, liếc mắt về phía Ngô Lương, hai người lui ra ngoài.

Ngô Tú Nhi bất mãn than thở một câu :

-Không phải một mẹ sinh ra, sẽ không một lòng!

-Tú Nhi.

Ngô phu nhân nhíu mày, quát lớn một câu :

-Bọn họ là ca ca của con!

Vẻ mặt Ngô Anh không có bất cứ biến hóa gì, mà nhìn Lăng Tiêu, hỏi :

-Lúc trước không phải nói … …

-Lúc trước ta nghĩ rằng dựa vào thuốc và kim châm cứu để khôi phụ kinh mạch cho đại công tử, cứ cách bảy ngày phải châm cứu một lần, nhưng Bạch lão giúp ta, sử dụng nội lực trực tiếp khôi phục kinh mạch đại công tử. Hiện tại độc cũng đã giải, chỉ cần đại công tử chậm rãi khôi phục là được. Hơn nữa, phương pháp chế tạo thuốc giải độc, ta cũng đã dạy cho Bạch lão, nếu như lại xuất hiện độc này, cũng không cần sợ hãi.

Vẻ mặt Ngô Anh lộ ra vẻ thoải mái. Tuy nhiên, ngay sau đó lại có chút ngựng ngùng, hổ thẹn nói :

-Ngươi xem, ta đây … Có chút ích kỷ, thực sự rất xin lỗi.

Lăng Tiêu không kìm nổi có chút kính nể Ngô Anh. Chưởng môn nhân của một gia tộc có thế lực khổng lồ, lại có thể xin lỗi một người mà mình đã biết không có căn cơ gì, mà giống như một đại quý tộc xin lỗi một người bình dân, chuyện này gần như không có khả năng xảy ra.

Điều này cũng nói lên Ngô Anh rất khiêm tốn, lòng dạ phóng khoáng.

-Gia chủ quá khách khí rồi, về sao tiểu tử còn cần dựa vào gia chủ.

Lăng Tiêu khẽ cười nói.

Ngô Anh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói :

-Nếu là như vậy, lão phu còn có một yêu cầu quá đáng, Tú Nhi nàng luôn ở trong Vọng Thiên Thành này, không đi ra ngoài, ta cũng muốn cho nàng ra thế giới bên ngoài kiến thức một chút, không biết tiểu huynh đệ, có thể mang theo Tú Nhi cùng theo hay không? Đến lúc đó, ta sẽ an bài một đám người, trên đường bảo hộ cho các ngươi!

Trên mặt Ngô Tú Nhi lập tức lộ ra vẻ vui mừng, mở to mắt nhìn Lăng Tiêu

Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt khó xử, trầm ngâm nói :

-Điều này …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.