Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 46: Chương 46: Cuộc Chiến Trong Rừng Rậm (Hạ)






Mấy nhánh cây ngăn trở ánh mắt bị kiếm khí chém rớt rơi xuống mặt đất, thân thể của Đại Kiếm Sư lao tới phía Lăng Tiêu rất nhanh, quần áo bay phất phới.

Diệp Vi Ny vẫn do dự như cũ, Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn trường kiếm đang lao tới, khóe môi nhếch lên một tia khinh thường. Nếu không tới Đại Tuyết Sơn, loại trình độ công kích này có lẽ sẽ khiến hắn hoang mang. Nhưng trải qua sinh tử ma luyện ở Đại Tuyết Sơn, thực lực của Lăng Tiêu đã không còn là Kiếm Thị, mà đã tiến cấp trở thành Kiếm Sư. Hiện tại, bất kể là phản ứng hay lực lượng của Lăng Tiêu đều tương đương với Kiếm Sư bậc ba đến bậc bốn. Dựa vào Độc Cô Cửu Kiếm, công kích của Đại Kiếm Sư căn bản không thể sinh ra uy hiếp với hắn.

Nhưng thân mình Lăng Tiêu lại không hề động, mà chờ Diệp Vi Ny bên cạnh động thủ.

Đúng vậy, hắn chính là muốn rèn luyện!!!

Lăng Tiêu đương nhiên rõ ràng cái mà Diệp Vi Ny gọi là kinh qua rất nhiều trường huyết chiến là hoàn toàn nói dối, lá gan của nàng vẫn chỉ là lá gan một tiểu nữ tặc, không hơn.

Diệp Vi Ny đang kịch liệt đấu tranh trong lòng. Đến giờ nàng mới nhìn ra, Ngọc Nữ kiếm pháp Lăng Tiêu dạy cho mình dù không hơn được mức Thiên cấp kiếm kỹ, nhưng cũng tuyệt đối không kém!

Bởi nàng liếc một cái đã nhìn thấy đối phương là một Đại Kiếm Sư bậc ba, chiêu thức có hơn mười chỗ sơ hở! Nếu là một người lòng dạ ác độc, chỉ cần một kiếm, ngay lập tức có thể lấy được tính mạng!

Thấy mũi kiếm đối phương sắp đâm trúng mặt Lăng Tiêu, người ở ngoài nhìn vào, chỉ cảm giác hắc tiểu tử này hoàn toàn bị dọa đến choáng váng, thậm chí ngơ ngác không hành động, những người khác không kìm nổi cũng cười ha hả. Cũng không phải tất cả kẻ mạo hiểm đều có thiện tâm, nhóm này tuyệt đối là một nhóm thô lỗ, độc ác, hoàn toàn không vì giết một vài người mà để tâm.

Tên Đại Kiếm Sư này khóe môi nhếch lên khinh thường cười lạnh, hắn đã giết nhiều người, nhưng chết oan ức như tên hắc tiểu tử này cũng là rất ít.

- Chết!!!

Tên Đại Kiếm Sư hét to một tiếng, kiếm khí trên thân kiếm nháy mắt tăng vọt

Những người phía sau trầm trồ khen ngợi, khóe miệng Ô Lan Giang nhếch lên cười khẩy, xem ra, cô bé kia dáng người rất tốt, có thể thỏa mãn chính mình.

Diệp Vi Ny rốt cục cũng rút đoản kiếm bên hông, đinh một tiếng giòn vang, kiếm khí trường kiếm lập tức bị ngăn chặn ngay trước thời điểm chạm vào mi tâm của Lăng Tiêu, sau đó kéo Lăng Tiêu về phía sau, sắc mặt trắng bệch:

- Anh, anh điên rồi sao? Tại sao không né?

Lăng Tiêu lãnh đạm cười nhìn Diệp Vi Ny, tay khẽ sờ qua mi tâm, thiếu chút nữa hắn đã không kìm nổi mà ra tay. Hắn đã bắt đầu thất vọng đối với Diệp Vi Ny, không nghĩ tới cô nàng này rốt cục cũng xua tan được nỗi sợ hãi, chẳng qua vẫn chưa đạt tới mong muốn của Lăng Tiêu.

Không giết người sẽ vĩnh viễn không trưởng thành!

Kiếm kỹ lợi hại, kiếm thuật cao cường! Cũng chẳng qua là một người nhát gan thôi, người như thế ở Thương Lan đại lục cũng không hiếm thấy!

Tên Đại Kiếm Sư của đối phương cả kinh, hồ nghi nhìn Diệp Vi Ny. Hắn phát hiện chính mình nhìn không thấu thực lực của nữ nhân trước mắt, một kiếm vừa rồi của nàng khiến những người này nhìn ra, nữ nhân này có tu vi tuyệt đối không thấp hơn Đại Kiếm Sư, nhưng họ vẫn như cũ, tin tưởng có thể bắt nàng.

Một nữ nhân mà thôi, nơi này lại có vài Đại Kiếm Sư.

Ô Lan Giang ở phía sau kêu gào nói:

- Triệu Hưng, giết chết tên tiểu tử, bổn thiếu gia cho ngươi một cái tinh hạch bậc một, thêm một tinh hạch Tuyết Sơn Tông Hùng ma thú bậc hai, tặng cho Mạo Hiểm Đoàn các ngươi.

- Lời này thật sao!!!

Đại Kiếm Sư tên Triệu Hưng trong mắt bộc phát một tia sáng kỳ dị, lạnh lẽo nhìn Lăng Tiêu, cười khặc khặc nói:

- Tiểu tử, thực xin lỗi, vì phú quý, ngươi chết đi!

Nói xong hướng về phía sau quát:

- Các ngươi còn đứng xem náo nhiệt, chút nữa lão tử không chia phần!

Mấy người phía sau vừa nghe thấy, tròng mắt đều đỏ lên! Bọn họ đều là kẻ mạo hiểm tây bộ, cũng không phải đoàn đội lâm thời, mà là một tiểu đoàn lính đánh thuê, đương nhiên, hàng năm làm thuê cho Ô Lan gia tộc, bảo hộ thiếu gia Ô Lan Giang, cho nên trừ việc được tự do, mặt khác so với Ô Lan gia tướng cũng không sai biệt lắm.

Bọn họ đều đi săn bắt ma thú, cũng có thưởng, nhưng tinh hạch toàn bộ thuộc về Ô Lan gia tộc, cho nên nghe Ô Lan Giang nói cho một quả tinh hạch, lại cho cả toàn bộ ma thú cấp hai này, lập tức hưng phấn hẳn lên. Đem đầu ma thú cấp hai này bán đi, thậm chí có thể bằng thu nhập của họ trong mười năm.

- Giết tiểu tử đó trước!

Triệu Hưng bình thản ung dung bắt tay vào chỉ huy thuộc hạ. Thoạt nhìn những người này không phải lần đầu tiên làm chuyện này, rất thuần thục.

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Diệp Vi Ny. Diệp Vi Ny nhíu mày, bộ dáng thực sự tức giận, nàng cũng không phải là một gà mờ trong giang hồ, đương nhiên cảm nhận được sát khí trên người những người này, còn có loại ánh mắt nhìn đến mình như nhìn “Dê béo”.

- Đáng chết!

Diệp Vi Ny thấp giọng mắng một câu, sau đó nghe Lăng Tiêu bên cạnh nói:

- Chút nữa cô đối phó tên Đại Kiếm Sư đó, những người khác, giao cho ta

Diệp Vi Ny gật gật đầu, quyết định dạy cho tên Đại Kiếm Sư Triệu Hưng một bài học.

Vài người đối phương rút vũ khí ra, thật cẩn thận tiếp cận hai người. Tất cả đều là người mạo hiểm, bọn họ sẽ không phạm sai lầm nhỏ nào, tuy rằng hai người kia thực lực không cao, nhưng cẩn tắc vô áy náy, luôn đúng như vậy.

- Lên!

Lăng Tiêu cười ngạo nghễ, Tế Liễu kiếm rút ra, nhấn một cái vào tinh hạch, một đạo kiếm khí tinh tế theo Tế Liễu kiếm phát xuất, hướng tới một tên Đại Kiếm Sư.

- A, hắn là Đại Kiếm Sư!

Tên Đại Kiếm Sư kia kinh hô một tiếng, động tác không đình chỉ, lợi kiếm trong tay cũng phát xuất kiếm khí, hung hắng chém về phía Tế Liễu kiếm trong tay Lăng Tiêu.

Kiếm kia nhìn có vẻ mỏng manh, hơi rung, chỉ cần dùng sức một chút có thể chặt đứt.

Ý tưởng là tốt, nhưng sự thật lại khác xa! Tế Liễu kiếm trong tay Lăng Tiêu giống như linh xà, lách qua lợi kiếm của đối phương, thân mình Lăng Tiêu cũng không hề theo quy tắc nào, đột ngột rạp xuống tránh thoát một kiếm của đối phương. Tế Liễu kiếm phát xuất, vang lên một tiếng nhỏ, đâm vào bụng đối phương, xuyên thẳng qua người!

Chỉ một kiếm! Tất cả mọi người sợ ngây người!

Nhìn qua tựa như tên Đại Kiếm Sư kia chủ động tự đưa mình tới, khuôn mặt Lăng Tiêu ác nghiệt, rút Tế Liễu kiếm ra, không chút do dự chém về phía người thứ hai.

- Trong tay hắn là phụ ma kiếm!

Lại một gã Đại Kiếm Sư điên cuồng hô, còn chưa dứt lời, đã bị Tế Liễu kiếm trong tay Lăng Tiêu xuyên qua yết hầu.

- A….

Tên đội trưởng Triệu Hưng bi phẫn gầm lên một tiếng:

- Tiểu tử, ta liều mạng với ngươi!

Huynh đệ sinh tử nhiều năm như vậy, trong nháy mắt bị giết mất hai người, cừu hận ngập trong mắt, thậm chí hắn không còn lo lắng hay suy nghĩ vì cái gì mà hai huynh đệ của mình, hai Đại Kiếm Sư vì sao không chịu nổi một kích, kiếm khí trong tay tăng vọt, hung hăng chém về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu dựa vào thể lực mạnh mẽ giết hai gã Đại Kiếm Sư, đã xử lý hai người tinh nhuệ nhất của đối phương, mồ hôi trên trán chảy xuống, khuôn mặt ngăm đen như vừa dội qua nước, đầy mệt mỏi.

Đó là cái giá phải trả của giết người vượt cấp, Độc Cô Cửu Kiếm tuy rằng mạnh mẽ, nhưng đối mặt những người mạnh hơn hắn quá nhiều thì cũng không phải là vô địch.

Diệp Vi Ny nhìn Lăng Tiêu, biết thể lực hắn không theo kịp, không hề do dự, nàng tuy rằng nhát gan không dám giết người, nhưng không có nghĩa rằng nàng là người không quyết đoán!

Trường kiếm trong tay vũ động, xuất ra Ngọc Nữ kiếm, thân hình uyển chuyển như cửu thiên tiên nữ, thân mình trong không trung giống như cánh bướm, đâm tới hướng Triệu Hưng. Thấy kiếm khí sắp đâm trúng hậu tâm của Triệu Hưng, Diệp Vi Ny không kìm nổi hướng đâm lệch sang một chút.

Nhưng tốc độ của Đại Kiếm Sư bậc sáu, kiếm khí sắc bén, Triệu Hưng chỉ là Đại Kiếm Sư bậc ba, nào có khả năng ngăn cản, định lách tránh nhưng cảm thấy trước ngực đột nhiên đau đớn, cúi đầu xuống thấy ngực đã đầy máu, cánh tay bị kiếm khí hoàn toàn đâm thủng.

- A

Triệu Hưng gục xuống trên mặt đất, thân mình rung lên vài cái rồi không nhúc nhích.

- Oa!

Diệp Vi Ny hai chân mềm nhũn, trường kiếm trong tay ném xuống đất, ngồi xuống không đứng dậy nổi, hai con mắt mờ ảo, nôn thốc nôn tháo.

Hết thảy mọi việc diễn ra trong chớp mắt, Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn những kẻ mạo hiểm đang bị dọa đến choáng váng, khẽ quát:

- Còn không mau cút đi!

Những người đó lúc này mới phản ứng lại, lập tức nhìn Ô Lan Giang, sớm đã không còn thấy bóng dáng của hắn. Những người còn lại chửi ầm lên, chia ra nhiều hướng chạy trốn, hiển nhiên sợ đôi nam nữ thực lực mạnh mẽ này truy sát.

Tất cả mọi người đã trốn hết, trong rừng lại khôi phục tĩnh lặng, chim chóc vừa rồi hoảng sợ bay đi giờ cũng trở về, đậu ở trên cao líu ríu.

Lăng Tiêu ngồi xuống đất, gạt mồ hôi trên mặt. Nếu không phải làn da đã cải trang, sắc mặt hắn hiện tại nhất định đã tái nhợt, trong lòng thầm cười khổ, quả thực là rất mệt mỏi, giết hai tiểu nhân vật như vậy mà cũng thành bộ dáng này.

Nếu người khác nghe được, thế nào cũng chửi Lăng Tiêu: ngươi là một Kiếm Sư cấp thấp, phất tay chém chết hai Đại Kiếm Sư, không ngờ vẫn cảm thấy không đủ? Làm người không thể quá vô sỉ!!!

Vừa rồi nếu không phải mấy người bị cảnh tượng chiến đấu dọa, liều mạng mà báo thù thì thật sự phiền toái, nhìn Diệp Vi Ny như vậy, kiếm cũng ném đi, ngồi bệt xuống khóc lóc nôn mửa, chính mình cũng thoát lực, vậy chẳng phải làm bia ngắm cho người ta sao?

Cũng may tất cả đều chạy! Lăng Tiêu thở phào một cái, sau đó nói với Diệp Vi Ny:

- Được rồi, cô làm rất tốt!

Diệp Vi Ny ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Lăng Tiêu:

- Ta giết người, ta giết người!!!

- Đúng vậy, cô không giết bọn chúng, bọn chúng sẽ giết cô, tại rừng rậm, chúng ta và dã thú không có gì khác.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng an ủi.

- Nhưng ta không muốn giết người

Diệp Vi Ny thều thào nói, nhìn thoáng qua Triệu Hưng vẫn không nhúc nhích, yết hầu lại ngứa ngáy, trong bụng có gì đều sớm nôn ra, giờ lại tiếp tục….

Lăng Tiêu không để ý đến nàng nữa, đứng lên thở sâu vài cái, sau đó đi đến bên Tuyết Sơn Tông Hùng vừa rơi vào bẫy, thấy một cái hố lớn thật sâu, phía dưới đầy chông sắc bén, Tuyết Sơn Tông Hùng còn chưa chết, nhưng cũng hấp hối.

Phía sau có tiếng động, Diệp Vi Ny mặt tái nhợt cũng tiến lại gần, nàng cũng không dám ….nhìn người chết nữa, cảm giác đối phương như là chưa chết, ngay sau đó sẽ đứng lên liều mạng với nàng ….

- A, quá tàn nhẫn!

Tuy đã nhìn thấy thi thể của hai ma thú cấp năm, nhưng là rơi từ trên vách núi xuống, khác với trước mắt cảnh tượng máu huyết, tàn khốc, lại khiến Diệp Vi Ny bắt đầu chân chính hiểu được sâu sắc ý nghĩa của sinh tồn.

Đó là….cá lớn nuốt cá bé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.