Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 186: Chương 186: Đan dược nghịch thiên




Trên đường phố tại thành Penzias, Lăng Tiêu cảm giác được một cách rõ ràng mọi người có lòng chán ghét đối với Tần Cách, cũng đứng ở chỗ xa nhìn diện mạo khổng lồ hung hãn của gã. Mà lúc này Lăng Tiêu cũng hóa trang cho cân xứng với kẻ mạo hiểm, choàng một chiếc áo khoác, cũng che giấu mặt lại, cho nên, không ai nhận ra, gã mạo hiểm gầy yếu này không ngờ là lĩnh chủ đại nhân của bọn họ!

Lăng Tiêu có thể cảm giác được một cách rõ ràng bình dân trên đường phố hiện giờ nhiều hơn trước kia, hơn nữa trên mặt đều tràn trề vẻ tươi cười phát ra từ nội tâm. Từ khi hắn thu hồi rất nhiều đất đai từ trong tay quý tộc, sau đó phân cho những bình dân này, chỉ số kinh tế thành Penzias không giảm mà ngược lại còn tăng lên, khiến cho rất nhiều quí tộc chuẩn bị trêu đùa Lăng Tiêu đành ngậm miệng mà buồn bực vô cùng.

Trở lại phủ tử tước, Phúc bá trông thấy Tần Cách liền sửng sốt, nhất là khi biết được người này lại là một gã thú nhân hổ tộc thì trên mặt Phúc bá càng kinh ngạc hơn, biết được lần này thiếu gia tiến vào đầm lầy chắc chắn đã trải qua rất nhiều chuyện.

Lão nhân gia cũng chỉ thoáng chốc kinh ngạc mà thôi, liền mang theo Tần Cách đi bố trí ổn thỏa.

Lăng Tiêu trở vào bên trong, Xuân Lan và Thu Nguyệt vừa trông thấy đều ngạc nhiên vui mừng vô cùng, vội vàng chuẩn bị nước tắm rửa cho Lăng Tiêu. Chờ sau khi Lăng Tiêu tắm rửa thay quần áo xong, thiếu gia quý tộc có phong độ tao nhã kia lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt hai nàng.

Xuân Lan vui vẻ nói:-Diệp tử tỷ tỷ vẫn còn đang tu luyện, nếu như nàng biết thiếu gia trở về, nhất định sẽ rất cao hứng lắm!

Lăng Tiêu nói:-Ta đi xem nàng!

Đi đến chỗ ở của Diệp tử, Lăng Tiêu nhẹ nhàng gõ cửa, Diệp Vi Ny ở trong phòng nhẹ giọng hỏi

Lăng Tiêu nói:- Là huynh.

-Ồ, Lăng Tiêu, huynh đã trở lại,

Ngay sau đó Lăng Tiêu chợt nghe thấy một trận âm thanh luống cuống tay chân ở bên trong truyền ra, sau đó nghe tiếng bước chân lẹp xẹp của Diệp tử. Cánh cửa mở ra, Diệp tử với sắc mặt ửng đỏ nhìn Lăng Tiêu, nhìn chăm chú hắn một cách thâm tình, đột nhiên nhào vào trong lòng Lăng Tiêu, cũng không nói một câu nào, cứ như vậy lẳng lặng ôm hắn.

Tại cửa biệt viện của Diệp tử, Phong Linh vừa mới nhô đầu ra, thấy thế liền vội vàng rụt đầu trở về, có chút khẩn trương vỗ bộ ngực:-Không ngờ hắn đã trở lại! May mắn, hắn không phát hiện ta!

Diệp tử ôm Lăng Tiêu một hồi, sau đó ngẩng đầu, tinh nghịch nhìn Lăng Tiêu cười:-Muội cảm giác hình như thực lực của huynh lại được tăng lên thì phải?

Lăng Tiêu nói:-Thực lực của muội không phải cũng đã tăng lên rồi sao!

Diệp Vi Ny ngẩng mặt lên tự hào, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đắc ý, tuy nhiên lập tức có chút buồn bực, nói:-Đáng tiếc muội vẫn chưa đột phá đến Cuồng Kiếm Sư. Lăng Tiêu, huynh nói, muội ngu lắm phải không?

Lăng Tiêu cười, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn màng của Diệp tử, sau đó không kìm nổi nhẹ nhàng nói:-Đâu có, nàng còn rất trẻ mà.

Diệp tử khẽ nhíu lại mày, nói:-Nhưng thực lực của huynh lại cao hơn muội nhiều lắm chứ! Người ta còn lớn tuổi hơn huynh nữa cơ! Lăng Tiêu, muội không hy vọng theo không kịp của tiến bộ của huynh, kéo huynh tụt lại phía sau.Âm thanh của Diệp tử chưa bao giờ có vẻ nhu nhược, nhưng vào lúc này, một mặt khác chân chính trong lòng tiểu nữ tặc mới lộ rõ ra trước mặt Lăng Tiêu.

-Những chuyện đó không liên quan, ngoại trừ ta, không ai có thể bức hiếp nàng nữa!Lăng Tiêu cười cười, nói

-Huynh cũng không tôn trọng muội!Diệp tử chớp con mắt:-Hơn nữa, huynh dường như càng ngày càng tệ!

Lăng Tiêu nhẹ nhàng ôm eo Diệp tử, mạnh mẽ chịu đựng không có nói cho nàng biết chuyện của Đại Tế Ti, sau đó nói:

-Đó là bởi vì ta càng ngày càng thích nàng.

Vẻ mặt Diệp Vi Ny ửng đỏ, nhẹ nhàng cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt Lăng Tiêu, tim đang đập “bịch” “bịch”, một loại cảm giác hạnh phúc to lớn bao quanh nàng. Lúc này, Diệp tử cảm giác, mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

“Cảm giác có người quan tâm thật là quá tốt!”Diệp tử thầm nghĩ trong lòng.

Ban đêm, buổi tiệc tối trong phủ tử tước, Mặc Thanh và Lăng Võ nghe thấy tin tức đều hết sức cao hứng đi đến. Mạnh Ly vẫn luôn rất nghiêm túc, tại thời điểm trông thấy Lăng Tiêu, trên mặt của hắn cũng hiện lên ý cười. Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Phủ Nguyệt đang quét quanh trên người Lăng Tiêu và Diệp Vi Ny, cười với ý mập mờ. Trực giác của con gái vĩnh viễn là linh mẫn. Nàng phát hiện quan hệ giữa đôi nam nữ này lại tiến thêm một bước!

Phong Linh ngồi ở bên cạnh Hoàng Phủ Nguyệt, nói thật, tới tận bây giờ, nàng bỗng nhiên mới hâm mộ Diệp tử, cảm thấy Diệp tử mới là một cô bé may mắn thực sự. Sự ưu tú và hùng mạnh của Lăng Tiêu, nàng đã kiến thức qua rất nhiều lần. Ý niệm ban đầu rằng loại môn phái thế gia xuất thân ẩn thế này không để tất cả mọi người trong giới thế tục vào trong mắt cũng đã sớm tan thành mây khói.

Ở thành Penzias một thời gian dài như vậy, Phong Linh kiến thức qua rất nhiều. Nhiều vấn đề trước đây nàng chưa bao giờ nhìn thấy, thậm chí căn bản nàng không nghĩ tới, giờ mới rộng mở phát hiện, hoá ra, mình mới là ếch ngồi đáy giếng, từ trước đến giờ thiển cận đến đáng thương.

Cho nên, mặc dù có thể rời khỏi phủ tử tước, nhưng ngược lại Phong Linh vẫn yên ổn trở lại.

Nàng ham học hỏi ví như ao ước học tập các loại tri thức cùng mọi người, đồng thời cũng giúp đỡ Diệp tử các nàng xử lý một số vấn đề.

Đến bây giờ, sự tự phụ trước đây của Phong Linh đã biến thành tự tin. Hiện giờ, nàng tin rằng cho dù thực lực của mình vĩnh viễn cũng không có tiến triển, nhưng khi trở lại sư môn mình cũng có thể khiến sư môn biến thành một loại cảnh tượng khác.

Rất nhiều chuyện, cũng không phải chỉ có thực lực mà làm được!

Tần Cách cũng không có xuất hiện ở trước mặt những người này, sức ăn của thú nhân quá mức kinh người. Một mình Phúc bá đã tiến hành bố trí cho Tần Cách. Tần Cách cũng vui vẻ không cần giao tiếp với nhân loại nhanh như vậy. Đối với hắn mà nói, giai đoạn hiện tại là nhiệm vụ hoặc là học tập thật nhiều!

Sau khi ăn xong, Mặc Thanh, Lăng Võ và Mạnh Ly theo Lăng Tiêu và Diệp tử, cùng với Phúc bá ngồi vây quanh cùng một chỗ, còn có Tần Cách cũng được gọi tới.

Lăng Tiêu cũng không có giấu tin tức Tần Cách là thú nhân, kể lại những việc mình trải qua, trừ thân phận thực sự của Đại Tế Ti, đều giải thích cho mọi người một lần. Những người ở đây đều là thành viên trụ cột của Lăng Tiêu, cho nên cũng không cần che giấu.

-Trời, Ta thật sự không nhìn ra, Tần Cách không ngờ chính là người của thú tộc! Không khác lắm so với nhân loại!Mặc Thanh đánh giá Tần Cách ngồi đó, một thân khí chất hùng dũng, tán thưởng nói:-Thật sự là một gã hán tử!

Tần Cách chợt nhếch miệng, hướng về phía Mặc Thanh cười thiện ý, nói:-Quá khích lệ rồi!

Mặc Thanh lại lộ ra vẻ kinh ngạc, điều này là hoàn toàn chịu phục, không thể tưởng được thú nhân hổ tộc chẳng những có bộ dạng giống như nhân loại, mà ngay cả ngôn ngữ cũng lưu loát như thế! Nếu như không phải Lăng Tiêu nói ra, hắn nhất định sẽ không cho rằng gã đại hán trước mắt này là một gã thú nhân.

Khi Tần Cách trông thấy Diệp tử, con ngươi chỉ co rụt thoáng chốc thôi, bởi vì trước đó hắn đã biết, cho nên Tần Cách cũng không có biểu lộ vẻ kinh ngạc ở trên mặt. Đồng thời Tần Cách bỗng nhiên có loại cảm giác dường như hắn vẫn đang ở trong mảnh rừng rậm trong đầm lầy Penzias như cũ!

Diệp tử có chút tò mò đánh giá Tần Cách, nàng lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thú nhân, vốn nàng nghĩ thú nhân có bộ dạng giống với ma thú, chỉ chẳng qua đứng thẳng lên đi, không nghĩ tới gã thú nhân đầu tiên mình trông thấy lại giống nhân loại như đúc.

Hơn nữa, Diệp tử cảm giác rất rõ ràng, thái độ của gã thú nhân này đối với mình ... Dường như có chút bất đồng!

Về phần bất đồng đó không biết miêu tả thế nào,… tóm lại, là một loại cảm giác rất thân thiện.

-Lần này từ chỗ thú tộc, ta chiếm được rất nhiều của cải. Điều kiện chính là, trong vòng một năm, chúng ta phải nghĩ biện pháp cho những người thú tộc có thể cư trú ở trong lãnh thổ của chúng ta.Lăng Tiêu nhìn Phúc bá nói:-Đế quốc có văn bản rõ ràng nào quy định thú tộc là địch nhân không?

Phúc bá lắc đầu, nói:-Thiếu gia, đế quốc cũng không có quy định như vậy, chỉ là từ xưa đến nay quan hệ của thú tộc và nhân loại vẫn bị vây trong tình trạng đối lập! Hiểu biết của nhân loại đối với thú tộc cũng chỉ giới hạn trong hung tàn, dã man, tanh máu và cướp đoạt. Dù sao đều là những mặt xấu, ấn tượng không tốt.

Cho nên, nếu thiếu gia tùy tiện mở ra một mảnh đất sống cho thú tộc, chắc chắn sẽ làm cho rất nhiều người hoảng sợ và phẫn nộ, cho nên thiếu gia phải làm việc cẩn thận.

Mặc Thanh nói:-Năm trước thú tộc ở Penzias vừa mới tiến công tới thị trấn Tạp Mai Long, hơn nữa cướp đoạt không ít lương thực và của cải, mà ngay cả thiếu gia ngài, cũng bởi vì nguyên nhân này mà được phong tước. Cho nên nếu như thiếu gia ngang nhiên đưa thú tộc vào trong lãnh địa, chỉ sợ chỗ quốc vương bệ hạ, văn bản buộc tội thiếu gia đủ chồng chất thành núi rồi!

Diệp tử hơi hơi bĩu môi tỏ vẻ không đồng ý, nói:-Kỳ thật nó không phức tạp như các ngươi nghĩ, ta cho rằng chuyện này rất đơn giản!

Thấy mọi người đều nhìn nàng, Diệp tử thản nhiên nói:-Đế quốc không có văn bản pháp lệnh rõ ràng quy định thú tộc là địch nhân, hàng năm Nam Phương Vương đều hao phí rất nhiều quân phí đóng tại đầm lầy Penzias, điều đó không phải phòng bị thú tộc công kích nhân loại sao? Nếu như Lăng Tiêu có thể giải quyết vấn đề này, làm cho nhân loại và thú tộc cùng sống trong hòa bình, quốc vương bệ hạ cảm kích còn không kịp nữa chứ?

-Hàng năm còn có thể tiết kiệm rất nhiều quân phí! Về phần Nam Phương Vương, hắn thích đi đâu phải đi đó chứ.

Lăng Võ rất tán thành đề nghị của Diệp tử, hắn trông có vẻ vẫn luôn trầm mặc, nhưng cả người như tràn ngập lực lượng bùng nổ khiến Tần Cách hết sức vừa mắt, lớn tiếng nói:-Ta đồng ý với cách nói của Diệp tử! Dù sao cái tên Nam Phương Vương khốn khiếp kia cũng không hợp ý chúng ta! Gần đây hắn còn nhiều lần phái quân đội kiểm tra xuất nhập của những thương nhân thành Penzias vô cùng nghiêm khắc, khiến cho rất nhiều người cất tiếng oán than khắp nơi, lão tử nhìn hắn không vừa mắt lắm rồi! Có thể khiến hắn gặp chuyện khó khăn, ta đều đồng ý!

Mặc Thanh trầm tư một hồi rồi nói:-Ta vẫn không xem trọng chuyện này, tuy nhiên có một chút việc trái lại có thể đoán trước được, đó chính là nếu như thiếu gia có thể đứng ra nói, những thú tộc này đã trở thành con dân trong lãnh địa của thiếu gia, hơn nữa ngài hứa sẽ không cho chúng công kích nhân loại, ta tin rằng đám bình dân trong thành Penzias chắc chắn sẽ ủng hộ thiếu gia! Kỳ thật vào năm trước có tin đồn thú tộc muốn tấn công thành Penzias thì chạy trốn nhiều nhất đều là những người giàu có và quý tộc! Tuy rằng đám bình dân sợ hãi, những lại không có bao nhiêu người chạy trốn!

Chính sách thiếu gia thi hành năm nay khiến những đám bình dân không những có thể ăn cơm no mà còn có thể có dư dả, có thể có cuộc sống quá tốt! Cho nên, sự cảm kích của đám bình dân đối với thiếu gia đã vượt qua sự tôn kính của họ đối với hoàng quyền!

Phúc bá khẽ gật đầu, nói:-Lời của thành chủ Mặc Thanh rất đúng. Hiện tại uy vọng của thiếu gia ở thành Penzias đã vượt qua bất kì một gã lĩnh chủ nào ở đế quốc! Kỳ thật chuyện này suy cho cùng cũng chính là rốt cuộc nhân loại và thú tộc có thể cùng sống trong hòa bình hay không? Còn nữa, chính là thiếu gia có đủ tiền khiến những người đó phải câm miệng hay không!

Lăng Tiêu khẽ gật đầu, hắn cũng đã từng cẩn thận cân nhắc về vấn đề này, còn có thời gian một năm. Lăng Tiêu khẽ chớp mắt, bước tiếp theo, chính là phải tiêu hóa những tinh hạch mang về từ thú tộc!

Trước tiên bắt đầu từ đám tư binh của mình.

Trong tinh hạch tồn trữ rất nhiều năng lượng, Lăng Tiêu đang nghiên cứu, loại tinh hạch sinh trưởng ở trong cơ thể ma thú. So với năng lượng tinh thạch ở Tu Chân Giới trong kiếp trước của mình, cách sử dụng có chút bất đồng.

Lúc ấy ở Tu Chân Giới linh khí thiếu thốn, năng lượng tinh thạch có thể nói là vô giá. Mỗi một khối tinh thạch cũng khiến cho hai gã tu chân tranh đấu kịch liệt, có nhiều khi, thà rằng hai bên lưỡng bại câu thương, cũng sẽ không có người nào chịu lui một bước.

Đối với người tu chân, tinh thạch có thể trực tiếp hấp thu, chuyển hóa thành thiên địa linh khí, sau đó cung cấp năng lượng to lớn cho người tu chân.

Mà tinh hạch ma thú, Lăng Tiêu phát hiện, tuy rằng mình cũng có thể trực tiếp hấp thu được năng lượng ở trong chúng, nhưng hấp thu những lực lượng nguyên tố trong tinh hạch cũng không nhanh hơn mình hấp thu thiên địa linh khí. Cho nên, hắn cũng bỏ qua cách lấy năng lượng từ trong tinh hạch.

Trong thế giới này, chỉ có Ma Kiếm Sư mới có thể thực tiếp lấy lực lượng từ trong tinh hạch. Còn võ giả dưới Ma Kiếm Sư căn bản không có đủ năng lực này.

Nhưng tinh hạch ma thú cũng là có thể luyện hóa!

Lúc luyện chế Trúc Cơ đan, Lăng Tiêu đã từng thử luyện hóa một quả tinh hạch ma thú bậc hai, phát hiện sau khi mình luyện hóa tinh hạch ma thú, hơn nữa thêm một ít thiên tài địa bảo, cũng có thể nhanh chóng tăng thực lực võ giả lên!

Thậm chí..., tạo ra cao thủ giống như Đại Tế Ti làm, cũng không phải là không được! Tuy rằng bởi vì vấn đề tư chất, cũng không thể làm cho tất cả mọi người tăng lên tới thực lực cao cấp lắm, nhưng đối với quân đội càng chú trọng lực lượng đoàn đội mà nói, chuyện này quả thực là linh dược cực phẩm siêu cấp!

Chỉ tiếc, trước đây Lăng Tiêu quá nghèo, tinh hạch lại quá mức đắt đỏ. Thử tưởng tượng một chút, giá trị của một quả tinh hạch bậc hai đã hơn một vạn kim tệ, mà một vạn kim tệ đổi thành đồng tệ thông dụng của bình dân thì phải gấp một ngàn vạn lần!

Nói cách khác, trên thực tế, một quả tinh hạch bậc hai chính là tài sản mà vài thế hệ của đám bình dân cũng không kiếm được!

Trước đây, trong tay Lăng Tiêu cũng không có dự trữ bao nhiêu tinh hạch, căn bản là không có rất nhiều để hoang phí, chỉ cung cấp cho tiểu Sửu của mình cũng khiến Lăng Tiêu có cảm giác ăn không tiêu.

Nhưng hiện tại, toàn bộ cũng không giống như trước nữa rồi!

Hơn năm vạn quả tinh hạch ma thú từ bậc hai đến bậc bốn cũng đủ cho Lăng Tiêu làm ra một đội quân chủ lực chân chính!

Đến lúc đó, tùy tiện xuất ra một gã tư binh cũng có được thực lực trên Cuồng Kiếm Sư, tin rằng loại quân đội này, đừng nói là quốc vương, cho dù những môn phái thế gia ẩn thế, cũng sẽ đỏ mắt và phát run lắm!

Tới thời điểm đó, mình sẽ quang minh chính đại kéo thú tộc đến đây, còn có bao nhiêu người dám nói lời thừa?

Trong hơn mười ngày, Lăng Tiêu tự nhốt mình ở trong phòng, bắt đầu luyện chế loại thuốc này, đủ để viết lại lịch sử đan dược của đế quốc.

Trong lòng Lăng Tiêu cũng hiểu, nếu loại đan dược này một khi dùng cho tư binh của mình, sau khi thông dụng, tin tức chắc chắn sẽ được truyền ra ngoài, đến lúc đó, sẽ gặp phải đủ loại áp lực, bao gồm cả quốc vương bệ hạ cũng chắc chắn thỉnh cầu mình loại đan dược này.

Lăng Tiêu thầm nghĩ: Ai ngờ, phải tìm siêu cấp môn phái ẩn thế. À, Thục Sơn kiếm phái, đến lúc đó, mình phải giả vờ là thế gia ẩn thế….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.