Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 57: Chương 57: Đều tự tính kế (Hạ)






Mọi người đều nhìn về góc phát ra âm thanh, làm người ta rất ngạc nhiên là trong đại sảnh không ngờ còn có loại người như thế này? Trời, hai mươi vạn kim tệ. Hắn nói cứ như đồng tệ vậy?

Chỉ thấy một người mặc trường bào màu đen, đầu đội nón tre đang ngồi ở góc đại sảnh. Những người bên cạnh thậm chí không ai muốn đứng gần kẻ ăn mặc quái dị này, nghe giọng nói cảm thấy giống một lão già.

Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, người áo đen thờ ơ, ngồi ở đó cho người ta một loại cảm giác “người lạ, chớ tới gần”

Hoàng Phủ Thương Tùng cũng ngây người một chút, lập tức có phản ứng, tiếp tục nói:

- Có người trả hai mươi vạn kim tệ. Xem ra giá trị của Bạch Ngọc Xích Mục Mãng này đã được mọi người tán thành. Còn có ai trả cao hơn nữa không?

Trong phòng Thượng Quan Vũ Đồng đang ngồi còn có một mỹ phụ trung niên, một chiếc váy dài Hắc Thiên Nga bao phủ lấy thân hình đẫy đà xinh đẹp của nàng. Mái tóc như thác nước bù xù ở sau đầu được búi lên lộ ra chiếc cổ trắng nõn như ngà voi. Hai gò mò ẩn ẩn lộ ra nét đỏ ửng, nụ cười mờ nhạt như một giấc mộng mê người.

Mỹ phụ trung niên nói với Thượng Quan Vũ Đồng:

- Ba mươi vạn. Nếu còn ai trả giá cao hơn, chúng ta sẽ bỏ cuộc.

- Nhưng sư phụ...

Thượng Quan Vũ Đồng mặt đối mặt với mỹ phụ trung niên này, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ của một cô bé, làm nũng nói:

- Người ta muốn con Đại xà này mà.

Mỹ phụ trung niên vỗ nhẹ lên đầu Thượng Quan Vũ Đồng, sau đó thở dài nói:

- Là vì tiểu tử lớp con phải không? Cậu ta sinh tử không rõ. Hơn nữa đan dược luyện chế từ máu huyết Bạch Ngọc Xích Mục Mãng cũng không giải được thiên mạch. Con cần gì phải làm như vậy?

Thượng Quan Vũ Đồng ngoan cố nói:

- Sư phụ. Cậu ta là người rất có tiềm lực, con rất thưởng thức cậu ta. Hơn nữa, con và tỷ tỷ cậu ta là tỷ muội tốt. Sư phụ, người giúp con đi mà, được không?

Mỹ phụ trung niên bị quấn lấy có chút bất đắc dĩ, sau đó mới nói:

- Năm mươi vạn, cao nhất. Thứ này cho dù quý hiếm hơn nữa cũng không có giá này. Có lẽ người đối diện là Hoàng Thất, chắc là Thái Tử. Hừ, tâm tư thật ra không nhỏ, lấy danh nghĩa hiếu kính Bệ Hạ. Còn không phải muốn luyện chế đan dược bồi dưỡng tư binh sao.

Thượng Quan Vũ Đồng thân mật dán sát mặt vào mặt mỹ phụ trung niên, yêu kiều cười:

- Mặc kệ bọn họ.

Mỹ phụ trung niên nhìn Thượng Quan Vũ Đồng với ánh mắt đầy yêu quý, trong lòng âm thầm than thở một tiếng: “Thái Tử đã mấy lần tỏ vẻ muốn cho con trai cưới Thượng Quan Vũ Đồng. Nhưng cô bé Vũ Đồng sống chết cũng không thích Hoàng Thái Tôn, đây là chuyện không có cách nào hết. Mình cũng cảm thấy chướng mắt người trong Hoàng Thất. Nếu không Thái Tử Phi bây giờ không phải là mình sao?” Nghĩ vậy mỹ phụ trung niên cười cười tự giễu, một lần nữa đội khăn che mặt lên đầu.

- Hai mươi năm vạn kim tệ.

Âm thanh của người trẻ tuổi ở trong tầng hai tiếp tục vang lên, rất bình tĩnh. Mọi người từ trong âm thanh của hắn không nghe ra một tia cảm xúc. Dường như hai mươi năm vạn kim tệ trong mắt hắn là hai mươi năm đồng tệ vậy.

Ánh mắt Diệp Vi Ny nhìn lướt qua Lăng Tiêu, phát hiện hắn càng lúc càng quá đáng. Không ngờ hắn lấy tất cả các rễ cây thảo dược không biết mà nàng thu thập được trong hành trình Tuyết Sơn lần này, sau đó chia ra từng loại. Diệp Vi Ny không nhịn nổi nói:

- Anh có thể chuyên tâm hay không. Anh nhìn xem kìa, con mồi của chúng ta đã được tăng lên đến hai mươi năm vạn.

Khi đang nói chuyện, người áo đen thần bí trong góc đại sảnh đã nâng giá lên hai mươi tám vạn kim tệ.

Lăng Tiêu không ngẩng đầu lên mà nói:

- Là con mồi của ta.

- Anh... Anh là do ta cứu sống đó. Nếu không phải bổn cô nương nhân từ, anh đã sớm chết rồi. Anh là đồ vong ân phụ nghĩa.

Diệp Vi Ny không tức giận không được, trong lòng thầm mắng: “Đồ nhìn người bằng nửa con mắt. Sớm biết như vậy, bổn cô nương thà trực tiếp ném hắn cho ma thú trên Thánh Sơn ăn”

Nghĩ lại thấy tức giận, nhưng nếu như vậy nàng khẳng định không thể đi ra ngoài. Ma thú trên Phạm Đế Á Tuyết Sơn thật đáng sợ. Đánh chết nàng cũng không hy vọng trở lại vùng đất đó nữa.

Lăng Tiêu không để ý đến nàng, tập trung tinh thần phân chia đống dược liệu. Có rất nhiều thứ trân quý trong mắt Lăng Tiêu đều được bỏ riêng ra, bao gồm cả mười bốn quả Tử Lam Chu Quả. Luyện chế Trúc Cơ đan có một quả là đủ rồi. Số còn lại, Lăng Tiêu tạm thời chưa nghĩ ra nên xử lý như thế nào. Cũng may Tử Lam Chu Quả có thể bảo tồn hơn một năm, cũng không cần phải xử lý gấp gáp. Dù sao không lấy ra đấu giá là được.

Giá không ngừng bị người áo đen và người tuổi trẻ trên lầu hai tăng lên. Cuối cùng khi giá ở ba mươi năm vạn kim tệ, người áo đen ở đại sảnh rốt cuộc ngẩng đầu lên. Một chiếc mũ trùm đầu làm người ta không nhìn thấy mặt, đôi mắt sáng rực lạnh lùng nhìn lướt qua lầu hai. Sau đó hắn ngậm miệng lại, buông tha việc cạnh tranh.

Lúc này Hoàng Phủ Thương Tùng đã rất hưng phấn. Nói thật ra, người như lão đã có rất ít chuyện có thể đánh động được bản thân. Bình thường thoạt nhìn tuy chỉ là chưởng quầy tham lam của phòng đấu giá, nhưng trên thực tế Hoàng Phủ Thương Tùng là một người rất cao ngạo. Ngày đó bởi vì nghe nói tiểu thư tự mình tiếp đãi nên lão mới chạy tới. Nếu không, người bình thường căn bản không thể thấy được đại sư giám định và đại sư rèn vũ khí phụ ma.

Phòng đấu giá có thể kiếm được năm phần trăm tiền thủ tục trong cuộc đấu giá lần này, chẳng qua chuyện này cũng không quan trọng. Tiền, gia tộc Hoàng Phủ không thiếu. Nhưng đối với danh tiếng của lão, sẽ có rất nhiều chỗ tốt đối với danh tiếng của gia tộc Hoàng Phủ.

Ngay cả người có tâm cảnh như lão cũng không kìm nổi niềm say mê trong lòng: “Là một người đấu giá cao cấp. Có thể từ trong tay mình bán ra loại bảo vật cực phẩm này, đó là một hạnh phúc rất lớn”

- Bốn mươi vạn.

Rốt cuộc ở thời điểm khi Hoàng Phủ Thương Tùng hét lên lần thứ hai, giọng nói thản nhiên của Thượng Quan Vũ Đồng đã truyền đến.

Mọi người ở bên dưới đều phấn chấn, đều trở nên hưng phấn. Bốn mươi vạn kim tệ. Tuyệt đối là giá trên trời. Ngày mai tất cả đế đô đều sẽ chấn động. Mặc kệ hai ma thú kia là ai săn được, dù sao phòng đấu giá của gia tộc Hoàng Phủ sẽ một lần nữa trở thành trung tâm bàn tán của mọi người.

Tên thanh niên trên lầu hai biến sắc. Hắn đã sớm nghe ra âm thanh kia là của ai. Nhưng con Bạch Ngọc Xích Mục Mãng này cũng rất quan trọng đối với hắn. Hắn là người trong Hoàng Thất, sẽ không vì một nữ nhân mà buông tha lý tưởng của mình. Cắn răng kêu:

- Năm mươi vạn.

Tất cả mọi người bên dưới đều như chết lặng. Có quý tộc nhỏ bình thường đều cho mình là giàu có, lúc này cằm sắp rớt ra. Bọn họ rốt cuộc hiểu thế nào là trời còn có trời cao hơn. Vốn bọn họ còn cảm thấy mình rất có tiền, nhưng so sánh với người ta, mình chỉ là một tên ăn mày.

Mặt Thượng Quan Vũ Đồng tức giận đến trắng bệch, hung hăng trừng mắt nhìn về phía kia một cái, ngậm miệng lại. Mỹ phụ trung niên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, dùng tay cầm lấy bàn tay hơi lạnh của đồ nhi, nói:

- Sẽ có biện pháp.

Mắt Thượng Quan Vũ Đồng sáng lên, lập tức dịu dàng nói:

- Con biết, sư phụ nhất định có biện pháp.

Mỹ phụ trung niên lắc đầu cười khổ:

- Con đừng vội nịnh ta. Ta nói chính là ngâm thuốc. Còn không biết học sinh bảo bối của con có chịu mạo hiểm sinh mạng không.

Mặt Thượng Quan Vũ Đồng trở nên ảm đạm, lắc đầu nói:

- Nếu là như vậy còn không bằng làm người thường.

Mỹ phụ trung niên gật đầu nói:

- Thực ra làm một người thường chưa hẳn đã không hạnh phúc.

Hoàng Phủ Thương Tùng kích động tuyên bố con Bạch Ngọc Xích Mục Mãng thuộc về vị tiên sinh trên lầu hai. Mọi người bên dưới vỗ tay rào rào. Tất cả mọi người đều cảm thấy cuộc đấu giá hôm nay rất đã nghiền, cảm thấy rất vui vẻ sảng khoái. Sợ là trong một thời gian dài, đế đô sẽ dấy lên cơn lốc mạo hiểm.

Lúc này có người nhớ tới người áo đen thần bí trong góc đại sảnh, muốn thấy được mặt hắn. Nhưng lại phát hiện ở trong góc đó đã sớm trống trơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.