Hai cơn gió lốc lần lượt ngưng tụ theo hai cánh của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, đột nhiên cuồn cuộn quét xuống Bạch Ngọc Xích Mục Mãng. Hai chân của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng thò ra móng vuốt sắc bén chụp tới hai mắt đỏ tươi của đối phương!
Thân thể mạnh mẽ thật lớn của Bạch Ngọc Xích Mục Mãng chợt co rụt lại, dường như là dốc hết sức lấy hơi: Một viên cầu to lớn trong suốt từ trong miệng phun ra, vừa gặp không khí tức thì nổ bùng lên hóa thành vô số đao băng sắc nhọn, dưới ánh mặt trời phát ra từng tia hào quang chói mắt, đón nhận công kích của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng.
Hai cơn gió lốc quét qua ngọn núi, vô số tảng đá lớn bị cuốn lên, như trời long đất lở ập về hướng Bạch Ngọc Xích Mục Mãng!
Hai bên chỉ mới đòn đầu tiên đã phát ra công kích với tính hủy diệt. Bạch Ngọc Xích Mục Mãng bị vô số tảng đá lớn đập vào thân mình, không ngừng phát ra tiếng rít đau đớn phẫn nộ. Thân thể bóng loáng như ngọc rất nhanh trở nên dơ bẩn, lớp vảy cũng bị đánh tróc ra rất nhiều, có nhiều chỗ lộ ra miệng vết thương máu thịt lẫn lộn.
Còn Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng cũng không thể hoàn toàn né tránh được những tia đao băng ùn ùn mãnh liệt kia, lông vũ trên mình nó như bị nổ tung rơi rụng rất nhiều, ở trên không trung bay theo chiều gió là đà rơi xuống, trên thân thể cũng tăng thêm vô số miệng vết thương li ti.
Nhưng trên thực tế, bất kể là Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng hay là Bạch Ngọc Xích Mục Mãng, đều hoàn toàn không bị thương nặng.
Hai chân đầy móng vuốt của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng chụp xuống đầu đối phương, kéo lên một chùm mưa máu, mà Bạch Ngọc Xích Mục Mãng cũng không chịu yếu thế chút nào vung vẩy cái đuôi linh hoạt, hung hãn quất vào thân thể của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng.
Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ, bị quất bay xa hàng trăm thước, liên tiếp quay cuồng trên không trung!
Chưa bên nào may mắn chiếm tiện nghi, cũng không bên nào dễ chịu hơn kẻ khác.
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn đá vụn từ phía trên rơi xuống không ngừng, hắn vội vàng áp sát thân mình vào chỗ lõm trên vách núi, thế mà thậm chí có hai tảng đá bay xuống sát sạt thân mình khiến hắn kinh sợ đến nỗi mồ hôi lạnh tuôn ra đầy mình.
Lông chim không ngừng lả tả rơi xuống. Trong lòng Lăng Tiêu ngạc nhiên thán phục: Trận chiến giữa ma thú bậc cao thanh thế kinh người, kiếp trước khi ở Thục Sơn, cho dù những trận đấu của thú tu cũng không quá mãnh liệt như thế đâu?
Từ xa nhìn thấy Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng lượn vòng trên không trung, với thị lực của Lăng Tiêu cũng nhìn ra nó hơi có chút thảm hại. Lăng Tiêu hít mạnh một hơi, lại tiếp tục leo lên trên.
Hắn tin chắc rằng: nhất định Tử Lam Chu Quả ở ngay trên đỉnh ngọn núi này, trong lòng thấp thỏm lo lắng, cũng có chút tán thưởng vận may của mình. Nói chung là đã tới mùa chu quả chín muồi, nếu không cũng không có khả năng gặp được trận quyết đấu giữa ma thú phấn khích như vậy. Lăng Tiêu nói thầm trong lòng: “Chúc các ngươi lưỡng bại câu thương!”
Lăng Tiêu không ngừng leo lên phía trên, cách đỉnh núi cũng càng ngày càng gần, hắn thậm chí đã bắt đầu có thể nghe rõ tiếng kêu to chói tai đầy lo lắng của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng và tiếng rít gào trầm thấp của ma thú nào đó chưa biết loại gì.
- Mãng xà?
Lăng Tiêu nhiều ít cũng có chút hiểu biết đối với ma thú mãng xà, trong lòng lại hơi có phần nản lòng. Đối với mãng xà mà nói, Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng tuyệt đối bị coi là kẻ thù truyền kiếp, mặc dù thực lực kém hơn chẳng bao nhiêu nhưng hy vọng chiến thắng cũng không nhiều lắm!
Có điều là cái này cũng không có quan hệ gì với mình. Lăng Tiêu cắn chặt hàm răng ráng chịu đựng đau đớn của vết thương trên đùi, mồ hôi từ trên đầu không ngừng nhỏ giọt xuống.
“Ta phải lấy Tử Lam Chu Quả! Nhất định phải lấy cho bằng được!" Lăng Tiêu không ngừng tự thầm cổ vũ tạo niềm tin cho chính mình, đồng thời thầm nghĩ: “Chuyện này các Cuồng Kiếm Sư, Ma Kiếm Sĩ đều không làm được, ta có thể làm được, ta nhất định có thể làm được!”
Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng cùng Bạch Ngọc Xích Mục Mãng đã quấn lấy nhau chiến đấu được mấy hiệp, thoạt nhìn hai bên đều cực kỳ thảm hại, tuy nhiên cả hai cũng đều bị khơi dậy hung tính của mình!
Ma thú chính là như vậy, càng nhìn thấy nhiều máu thì lại càng điên cuồng không tự chủ được, cho đến khi một bên chết đi!
Nhưng đây là một đôi cừu địch đã đấu với nhau rất nhiều năm, lúc đầu đúng là Bạch Ngọc Xích Mục Mãng hơi chiếm thế thượng phong, sau này khi Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng liên tục ăn hai lần Phạm Đế Á Thánh Quả, thực lực đột nhiên tăng mạnh, Bạch Ngọc Xích Mục Mãng đã không còn là đối thủ của nó.
Thế nhưng có một điều: Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng muốn giết chết cự mãng giảo hoạt này, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Địa hình trên đỉnh núi rất phức tạp, đá lởm chởm muôn hình dị trạng rất thuận tiện cho việc chạy trốn. Tin rằng nếu như chiến đấu ở trên bình nguyên, Bạch Ngọc Xích Mục Mãng đã bị Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng giết chết vô số lần rồi!
Đây cũng đúng là điều căm phẫn nhất của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, rõ ràng thực lực của kẻ thù đã không bằng mình, thế mà vẫn không giết chết được nó. Lúc này nó cũng đã nhìn thấy tên nhân loại kia đang leo lên đây. Điều này làm cho Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng càng thêm nôn nóng, cuống cuồng hẳn lên, hướng tới Bạch Ngọc Xích Mục Mãng tung ra liên tiếp đủ loại thủ đoạn.
Phong hệ đối phó với thủy hệ!
Hôm nay Bạch Ngọc Xích Mục Mãng cũng giống như điên cuồng, không như mọi lần là dựa vào địa hình không ngừng chọc giận đối thủ, sau đó sử dụng đủ loại thủ đoạn đánh lén, ngược lại lần này liên tục dùng lực lượng của nguyên tố trực tiếp đón đỡ công kích của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng!
Trên mặt một tảng đá ở chóp đỉnh của Thánh sơn bỗng nhiên hiện lên một bàn tay gầy gò, “Bịch” một cái, bấu lên mặt trên tảng đá, sau đó gân xanh nổi lên, lộ ra gương mặt của Lăng Tiêu bởi vì dùng sức quá mức mà có hơi biến dạng.
Vặn mình một cái, Lăng Tiêu rốt cục tung mình lên đỉnh núi, ngay sau đó lập tức ẩn trốn phía trên một tảng đá lớn, nhìn cách đó không xa là một con cự mãng màu trắng to lớn đang chiến đấu kịch liệt cùng Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng.
Lăng Tiêu thở một hơi thật dài, quệt mồ hôi trên trán, xem trận chiến kinh tâm động phách ở trước mặt, trong lòng lại vững như bàn thạch, ánh mắt không hề đổi sắc nhìn quanh bốn phía tìm kiếm.
Tuyết trắng trên đỉnh núi ngược lại không nhiều lắm, có lẽ là gió mạnh thổi quanh năm suốt tháng đã tan đi rồi. Cảnh vật trên này vốn rất rộng, khắp nơi đều là những tảng đá thật lớn, nhìn không thấy bất kỳ thực vật gì.
Ánh mắt của Lăng Tiêu nhìn tới chỗ tuyết trắng mờ mịt cách mình khoảng chừng năm mươi bước.
Nơi đó thoạt nhìn hết sức kỳ lạ, tản ra khí tức giá lạnh nhìn dường như có một đám sương mù mờ mịt phủ trùm trên đó, địa thế rất bằng phẳng. Một gốc cây cao ước chừng nửa thước, mặt lá cây xòe ra như hình cái quạt, tầng tầng lớp lớp gần giống như là muốn bao bọc che dấu cành nhánh lại. Đầu cành nhánh màu tím, trên đó có mười mấy quả nhỏ màu xanh lam tinh thuần óng ánh ở dưới bầu trời trông hết sức mê hoặc lòng người.
Cho dù tâm tư của Lăng Tiêu vững chắc cũng không kìm nổi bị cảnh tượng trước mắt làm cho mừng rỡ đến nỗi suýt chút nữa đã ngửa mặt lên trời cười dài. Không quản đến đã trải qua bao nhiêu gian khổ, cảnh tượng trước mắt này cũng đã đáng giá rồi! Chỉ cần có thể lấy được Tử Lam Chu Quả, loại dược liệu ắt không thể thiếu trong việc bào chế Trúc Cơ đan, sau đó chỉ còn lại Địa Long Chi Tâm và Thạch Trúc Thảo, mà hai loại kia Lăng Tiêu tin chắc rằng, cho dù là thế giới này không có, cũng hoàn toàn có thể tìm được thứ gì đó có công hiệu tương tự để thay thế! Hiệu lực của Trúc Cơ đan có giảm đi một chút cũng không sợ bởi vì linh khí ở đại lục Thương Lan đủ để bổ sung bất cứ chỗ thiếu hụt nào.
Lăng Tiêu cũng không vì quá vui sướng mà đầu óc mê muội, quan sát kỹ lưỡng xung quanh Tử Lam Chu Quả, bởi vì căn cứ vào kinh nghiệm ở kiếp trước, Tử Lam Chu Quả đều là sinh trưởng ở trên mặt hàn băng vạn năm. Mà sự giá lạnh của hàn băng vạn năm, đến ngay cả Lăng Tiêu nghĩ đến cũng cảm thấy nhức đầu. Đừng nghĩ là hắn mặc đủ nhiều, chỉ cần đứng ở trên mặt băng kia một lúc tức thì sẽ bị đông lạnh thành khối băng!
Còn nữa chính là trên mặt hàn băng vạn năm rất trơn trượt, người đi lên đó nhất định là đứng không vững, điều này đối một võ giả mà nói dường như hơi buồn cười, nhưng cây Tử Lam Chu Quả kia... luôn mọc ở bên cạnh vách núi... cách vách núi chỉ khoảng năm sáu bước, phía dưới chính là vách đá cao hàng trăm thước! Một chút bất cẩn trượt chân té xuống, nếu không biết bay, ai ngã xuống đều không có cách nào may mắn thoát chết.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao trước đây Bạch Ngọc Xích Mục Mãng không dám tùy tiện đi qua, mà lại lựa chọn lén lút đến gần. Cho dù nó cũng là Ma thú bậc năm, có thể chống lại cái giá lạnh của hàn băng vạn năm, nhưng lại không chịu đựng nổi rơi xuống từ độ cao trên không hàng trăm thước.
Khi đó tuyệt đối sẽ trực tiếp trở thành một đống thịt nát vụn.
Lăng Tiêu nắm lấy một đầu dây thừng cuộn vòng trên vai phóng nhẹ trên mặt đất, sợi dây thừng này dài ước chừng hơn một trăm thước, khoảng cách còn xa mới đủ từ đỉnh núi đến mặt đất.
Làm sao bây giờ?
Lăng Tiêu nheo mắt chăm chú nhìn, trên vách núi phía sau của Tử Lam Chu Quả kia có một khối đá nhọn gồ lên. Hắn cầm dây thừng trong tay thắt một cái nút thòng lọng.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác được không khí chung quanh có điều khác lạ, ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy: hai con ma thú vốn đang đánh nhau mịt mù trời đất, không ngờ lại ngừng công kích nhau, đều hướng ánh mắt lạnh lẽo tới chỗ ẩn núp của Lăng Tiêu.
Trong lòng Lăng Tiêu chợt phát lạnh, nguy rồi, bị phát hiện rồi!