Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 428: Chương 428: Kết giao (1)




Ngô Anh quay đầu lại, trừng mắt nhìn con gái, nhẹ giọng nói:

- Tú nhi, không được nói lung tung!

Ngô Tú Nhi nhe răng, lộ ra hàm răng trắng tinh, cũng chẳng ý tứ gì cả cười cười với Lăng Tiêu, sau đó nói với phụ thân:

- Con chỉ là tò mò thôi mà!

Ngô Anh trầm mặt xuống, sau đó nói:

- Chuyện này tuyệt đối không được truyền ra ngoài, nghe chưa?

Ngô Tú Nhi sau khi biết ca ca có thể cứu chữa, cả người lâng lâng, đối với giọng điệu nghiêm túc của phụ thân cũng không để ý, gật gật đầu, làm ra vẻ nhu thuận, ngọt ngào nói:

- Biết rồi, phụ thân đại nhân!

Đối với đứa con gái bướng bỉnh này, Ngô Anh cũng chỉ có thể giương mắt lên nhìn, sau đó xấu hổ cười cười:

- Tiểu nữ được chiều quá sinh hư, Lăng tiên sinh đừng trách!

Lăng Tiêu mỉm cười nói:

- Lệnh ái ngây thơ trong sáng, không chút dối trá, tốt lắm!

Ngô Anh lắc đầu, cười khổ, đối với lời khen tặng của Lăng Tiêu cũng không dám gật bừa. Tuy nhiên, dù sao thì mỗi cô con gái trong lòng phụ thân đều là bảo bối. Được người khác khen ngợi, dù ngoài mặt không có gì nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ.

Lúc này, lão quản gia đã đích thân cầm đến mấy trang giấy tốt, còn vì Lăng Tiêu mài sẵn mực. Lăng Tiêu lập tức vẽ lại hình dáng những dược liệu cần. ghi rõ cả tập tính và đặc thì. Còn tên gọi, Lăng Tiêu không viết ra vì trước đây từng gặp qua chuyện Tử Lam Chu Quả ở Tu chân giới lại gọi là Phạm Đế Á Thánh Quả ở Thương Lan đại lục.

Lăng Tiêu vẽ một mạch mười ba loại dược liệu, trong đó Lăng Tiêu đã bí mật lén vẽ thêm vài thứ dược liệu chẳng quan hệ gì đến độc mà Đại công tử trúng. Kì thật bây giờ Lăng Tiêu mở miệng xin thì bất kể là dược liệu gì, chỉ cần trong Thánh Vực có thì chắc chắn Ngô Anh sẽ không do dự tìm về. Nhưng nếu Lăng Tiêu thật sự làm vậy sẽ khiến người ta coi thường. Chi bằng trong toa thuốc pha một ít thực thực hư hư thì chắc chắn rằng Ngô Anh sẽ không chút hoài nghi!

Ngô Tú Nhi đứng bên cạnh nhìn Lăng Tiêu vẽ thoăn thoắt. Mỗi loại dược liệu đều chỉ vẽ vài nét nhưng cực kỳ sinh động. Con mắt nàng không ngừng đảo qua đảo lại. Người trẻ tuổi đến từ nhân giới này đúng là cực kỳ giỏi. Bộ dạng Lăng Tiêu lúc này cực kỳ tuấn lãng, Khí tức nho nhã từ trên người toát ra tuyệt không phải là những kẻ ra vẻ văn nho có thể làm được!

Ngô Anh nhìn chăm chú mấy bức tranh vẽ dược liệu của Lăng Tiêu, trong lòng nghĩ:” Người trẻ tuổi mà xuất sắc như vậy, nếu có thể vì Ngô gia mà ra sức thì tin chắc rằng không đến ngàn năm thực lực Ngô gia sẽ đạt đến tầng cao mới! Tuy nhiên, người này ở nhân giới bá chủ một phương, tài trí mưu lược xuất chúng, sợ là sẽ không cam tâm hạ mình. Một khi đã thế, ta cũng nên biết thời thế, giao hảo với hắn. Nhân lúc hắn bắt đầu phát triển mà giúp đỡ một chút. Từ đó, nếu hắn có thể phát triển, xưng bá một phương ở Nam Châu. Với sự tương trợ của Ngô gia ta, nếu Lăng Tiêu không phải là người vong ân bội nghĩa, tất sẽ có đền đáp tương xứng. Nếu hắn không thể phát triển lên được, ta sẽ nhân cơ hội mà thu nạp hắn, bắt hắn làm việc cho mình!”

Ngô Anh đang suy nghĩ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ, lại nghe tiếng đứa con thứ hai của mình hỏi ngoài cửa:

- Con có thể vào không?

Ngô Anh thu lại vẻ tươi cười, thản nhiên nói:

- Vào đi.

Ngô gia nhị công tử Ngô Liên mở cửa ra, trong mắt mang thần sắc kích động, nhìn Ngô Anh:

- Phụ thân, nghe nói đại ca được cứu rồi sao?

Ngô Anh liếc mắt nhìn Ngô Liên một cái, sau đó chậm rãi gật đầu. Trái tim Ngô Liên theo cái gật đầu của phụ thân mà chùng xuống. Ánh mắt nhìn Lăng Tiêu có chút phức tạp. Tuy nhiên, gần như trong nháy mắt hắn liền khôi phục tinh thần, nhìn ánh mắt dường như nhìn thấu hết thảy của Ngô Anh, Ngô Liên run rẩy một chút, sau đó lộ ra sắc mặt vui mừng:

- Thật sao? Thật là quá tốt!

Đúng lúc này, bên ngoài có Bạch lão không mời mà tới, còn dẫn theo mười mấy danh y nổi tiếng nhất Vọng Thiên Thành. Trên mặt bọn họ lúc này đầy sự kinh ngạc. Còn ánh mắt nhìn Lăng Tiêu thì mang theo sự khinh thường vô cùng.

Một đứa bé cũng dám lớn mồm đòi chữa bệnh? Cho dù là nghiên cứu từ lúc mới sinh ra đến giờ, thì có thể có bao nhiêu thành tựu? Trong số bọn họ, bất cứ ai cũng có hơn trăm năm hành y, người nào cũng kinh nghiệm phong phú, thủ đoạn cao minh. Thậm chí ở đây còn có Bạch lão. Đừng nói Vọng Thiên Thành, cho dù là trong toàn bộ Thánh Vực Nam Châu cũng là một thầy thuốc tiếng tăm lừng lẫy.

Người đến đây cầu y không dứt, đủ để hiểu danh tiếng Bạch lão!

Một bệnh nhân mà một thầy thuốc giỏi như thế còn phải bảo là hết cách chữa, lại được một đứa trẻ cứu sao? Chuyện này, căn bản là không có khả năng.

Đừng nói ai khác, ngay cả chính Bạch lão cũng không tin được đây là sự thật. Bạch lão tuy là người kiêu ngạo, nhưng là người kiêu ngạo có tư cách. Lão kiến thức rộng rãi, không phải loại ếch ngồi đáy giếng. Lúc trước lão coi thường Lăng Tiêu là vì lão hiểu rất rõ những thầy thuốc trong Vọng Thiên Thành, nếu mình nói không chữa được thì bọn họ chẳng qua cũng chỉ là khám qua loa thôi.

Nhưng đến khi lão cẩn thận đánh giá Lăng Tiêu, mới phát hiện. Thanh niên này chẳng những bộ dạng anh tuấn tiêu sái, hơn nữa khí độ trầm ổn. Hắn đứng đó, ánh mắt thong dong bình tĩnh, căn bản không giống với tuổi của mình. Quan trọng hơn, Bạch lão tuy không thử, nhưng bằng vào thực lực tiên thiên trung cấp như lão mà không ngờ không thể cảm ứng bất cứ dao động gì trên thân thể Lăng Tiêu!

Điều này mới là điều làm Bạch lão kinh ngạc. Vừa rồi nghe nói người trẻ tuổi này ngự không phi hành đã thấy hắn không phải người tầm thường. Sau đó, chính lão lại không cảm ứng được năng lượng dao động trên người Lăng Tiêu, điều đó chỉ có một khả năng!

Bạch lão nghĩ đến đây, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, nhìn Lăng Tiêu, thần sắc trở nên nghiêm túc, sau đó hứng về Ngô Anh chắp tay nói:

- Ngô gia chủ, đám người lão phu quá tò mò, không mời mà đến, mong rằng ngài sẽ không phiền lòng.

Ngô Anh mỉm cười, sau đó nói:

- Sao Bạch lão lại nói vậy? Ngô gia bao nhiêu năm đều nhờ vào Bạch lão. Bạch lão khách khí như thế, chẳng phải là sỉ nhục lão đệ sao?

Những thầy thuốc đi cùng Bạch lão không để ý tới sự biến hóa trên sắc mặt của Bạch lão. Ánh mắt một đám nhìn Lăng Tiêu đầy vẻ khinh thường và bất hảo.

Hành nghề thầy thuốc, danh tiếng là quan trọng nhất!

Tiếng tăm lừng lẫy, như Bạch lão, người đến cầu y hỏi thuốc đông như trẩy hội. Gần như mỗi ngày đều xếp thành hàng dài. Có bao nhiêu phú hào vì gặp mặt Bạch lão mà không tiếc vung tiền như rác.

Nếu vô danh, chỉ có thể dựa vào những người xung quanh, trước nhà thường xuyên vắng vẻ. Sự chênh lệch như trời và vực (nguyên văn: như lòng sông với mặt biển???) này gây ra áp lực lớn đến mức có thể làm cho tâm hồn người ta trở nên tăm tối.

Tuy nói đám người này khách đến nhà không đến mức quá vắng vẻ nhưng bọn họ cũng không muốn một tay thầy thuốc mới như ngôi sao vừa mọc bừng sáng. Vọng Thiên Thành có một Bạch lão là đủ lắm rồi, không cần người thứ hai tranh đoạt lợi ích của bọn họ xuất hiện!

Cho nên, có một người trung niên mặt mày trắng trẻo nhẵn nhụi, thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, hỏi Lăng Tiêu:

- Ngươi nói, chắc chắn có thể cứu sống Đại công tử?

Giọng nói người này vô cùng bất hảo, cứng nhắc, lạnh lẽo khiến người trong phòng nghe được đều nhíu mày, thầm nhủ, cho dù là ngươi muốn tìm người trẻ tuổi này gây phiền toái thì cũng không cần đến mức thế này. Nếu người ta dám trước mặt Ngô gia chủ đảm bảo thì cứ để hắn chữa đi.

Chữa khỏi là hắn có bản lĩnh, là hắn có năng lực. Muốn chèn ép một người kì thật rất đơn giản. Không phải cứ một người có năng lực là sẽ nhất định thành công! Đại bộ phận người ở đây, ai mà không phải là hạng cáo già. Ngay cả Ngô gia tam công tử vừa mới vào cũng không có biểu hiện gì khác thường với Lăng Tiêu.

Cho nên người này nhảy ra, sẽ không ai làm chỗ dựa cho hắn.

Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc mắt nhìn người này, khẽ cười nói:

- Sao, ngài có gì chỉ giáo?

- Chỉ giáo thì không dám. Ta chỉ muốn biết ngay cả Bạch lão cũng bó tay thì người trẻ tuổi như ngươi dùng cách gì mà dám nói là có thể cứu sống Đại công tử?

Lăng Tiêu hơn nhăn mày, Ngô Anh và Ngô Tú Nhi trên mặt lộ ra mấy phần không kiên nhẫn. Tên này gậy sự còn dám kéo Bạch lão vào.

Bạch lão biến sắc, lạnh lùng nhìn lướt qua người này, sau đó nói:

- Sức người có hạn, lão phu cũng phải là thần, tự nhiên không thể cái gì cũng tinh thông. Lão phu cũng không có tự đại đến mức tự nhận mình là thiên hạ vô địch.

Nói rõ ràng như Bạch lão thì chỉ cần không phải người bị thiểu năng trí não thì cũng có thể nghe ra. Ý của Bạch lão chính là nhận thua, đồng thời cũng nói cho người trẻ tuổi kia thấy rằng chuyện này không liên quan gì đến lão!

Mọi người không hẹn mà cùng kinh ngạc. Không thể ngờ được Bạch lão lại thay đổi thái độ nhanh như thế. Gã thầy thuốc đứng sau lại nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt đã có chút thay đổi.

Người chất vấn Lăng Tiêu sau khi nghe xong câu nói của Bạch lão cũng có chút ngượng ngùng, có chút bẽ bàng. Trong ánh mắt nhìn về Lăng Tiêu tràn đầy sự oán độc, cười lạnh nói:

- Ta thật muốn nhìn xem ngươi làm sao cứu Đại công tử! Chất độc này...

- Đủ rồi!

Ngô Tú Nhi sắc mặt giận dữ, quát lên một tiếng, sau đó lạnh lùng nhìn thầy thuốc:

- Ý của ngươi, có phải là không muốn ca ca ta tỉnh lại? Ngươi đang rắp tâm tính làm gì?

Mặt tên thầy thuốc lập tức trắng bệch. Hắn chỉ chăm chăm cùng Lăng Tiêu tranh đấu, đã quên đây là nơi nào. Lúc này bị đại tiểu thư Ngô gia chỉ mặt quát lớn, mặt đỏ bừng bừng, cố nén mấy câu còn chưa nói.

Ngô Anh cau mày, nói với quản gia:

- Nhị bá, đưa thầy thuốc này về đi, đưa tiền đầy đủ!

Quản gia Ngô gia sớm đã bực mình gã thầy thuốc đó rồi, thầm nghĩ:” Các ngươi nếu không có bản lĩnh chữa thì cứ thành thật đi. Người ta có bản lĩnh hay không, ai cần các người nghi ngờ giúp? Trước mặt gia chủ, các ngươi tính làm trò trống gì vậy?”

Lúc người nọ bước ra khỏi cổng, quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt đầy oán hận. Ngô Anh nhìn thoáng qua lão quản gia, lão quản gia ngầm hiểu. Ngươi này chất vấn Lăng Tiêu ở Ngô gia, nhìn như rất lỗ mãng, nhưng tinh thần lực cường đại của Ngô Anh lại cảm giác được tinh thần lực của người này dao động có chút bất thường.

Hơn nữa, cho dù gặp phải một người đồng nghiệp tài giỏi đột ngột xuất hiện cũng không thất thố đến mức đó. Hơn nữa Ngô Anh quyết tâm tra rõ chuyện con mình, thuận tiện điều tra người này một chút cũng là lẽ thường.

Tất cả mọi người bị đuổi ra ngoài, kể cả nhị công tử và tam công tử. Riêng Bạch lão lui lại, hướng về Lăng Tiêu cười nói:

- Tiểu hữu, lão phu có thể đứng bên cạnh xem một chút hay không?

Lăng Tiêu gật gật đầu, nhìn thoáng qua Ngô Anh. Ngô Anh cười nói:

- Bạch lão muốn đứng xem, chỉ cần Tiêu tiên sinh đáp ứng là được!

Lăng Tiêu mỉm cười, Ngô Anh tùy tiện đặt cho hắn một cái họ, chính hợp tâm ý Lăng Tiêu, cười nói:

- Bạch lão tiền bối muốn nhìn, vãn bối đương nhiên hoan nghênh!

Bạch lão nhìn qua Lăng Tiêu đầy tán thưởng. Thầm nhủ: “Người thanh niên này thật phúc hậu, lại hiểu được lẽ tôn kính người gì. Thật đúng là một thiên tài!”. Đến bây giờ, Bạch lão vẫn cho rằng khả năng chữa bệnh của Lăng Tiêu không quá cao! Hắn còn quá trẻ! Tuổi trẻ làm cho người ta căn bản là khó mà tin phục!

Có thể giải được độc của Đại công tử có lẽ chỉ là sự trùng hợp, Dù sao lần này Ngô gia giăng lưới khắp thành, mời tất cả thầy thuốc tới. Cho nên trong lòng Bạch lão vẫn giữ cảm giác mình vượt trội. Thấy Lăng Tiêu khách sáo, trong lòng thầm nghĩ, nếu có cơ hội sẽ giúp người trẻ tuổi này tạo dựng chỗ đứng!

Lăng Tiêu nói với Ngô Anh:

- Ngô gia chủ đừng cho người không phận sự vào. Ta hiện tại phải chữa trị kinh mạch trong cơ thể Đại công tử. Năng lượng bên trong kinh mạch là yếu tố cơ bản duy trì sự sống còn. Nếu có thể chữa trị kinh mạch đang hỗn loạn cho tốt, sau đó giải độc sẽ thoải mái hơn nhiều!

Bạch lão nghe xong không khỏi gật đầu. Lão cảm thấy Lăng Tiêu - người họ Tiêu trẻ tuổi này - nói rất có bài bản, không phải là lung tung nói bừa. Lão cũng cho rằng, nếu cứu Đại công tử, trước hết phải chữa trị kinh mạch của hắn. Nhưng vấn đề là độc tố của hắn khó giải! Hiện tại người trẻ tuổi này nếu có thể giải độc cho Đại công tử thì việc cướp tính mạng của Đại công tử về cũng không là vấn đề gì!

Bạch lão nghĩ thế bèn nói:

- Này, lão phu coi như là lành nghề, có thể giúp ngươi một chút gì chăng!

Trong lòng Lăng Tiêu vui vẻ, gật gật đầu. Nếu chính hắn khôi phục kinh mạch Ngô Dung, sợ là cần phải tiêu hao một phần năng lượng, hơn nữa sẽ dễ khiến người ta nhìn ra chỗ nông sâu của hắn. Bây giờ có cao thủ như Bạch lão hỗ trợ, tự nhiên là không cần lo lắng.

Lăng Tiêu và Bạch lão khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, ở giữa là Ngô gia đại công tử Ngô Dung. Lực lượng trong cơ thể hai người theo song chưởng từng chút một rót vào trong cơ thể Ngô Dung. Mỗi người phụ trách một đại kinh mạch. Tuy trước kia hai người chưa từng hợp tác qua, nhưng phối hợp rất ăn ý. Một cỗ khí màu trắng từ đỉnh đầu Ngô Dung bay lên. Kinh mạch hỗn loạn của hắn từng chút một được chữa trị.

------------------------

Trong biệt viện của Ngô gia lúc này đã khôi phục sự tĩnh lặng. Đám thầy thuốc bị đuổi đi toàn bộ. Nhị công tử Ngô Liên và tam công tử Ngô Lượng ngồi cùng một chỗ. Vẻ mặt Ngô Lượng phẫn nộ, thở phì phì nói:

- Mẹ nó, vốn tên kia sắp chết một cách êm đẹp, không ngờ đâu ra một người chữa khỏi cho lão Đại. Đúng là lớn mạng, như vậy mà cũng không chết!

- Được rồi, ngươi muốn tất cả mọi người đều nghe thấy sao?

Ngô Liên đè thấp âm thanh, hung hăng trừng mắt nhìn Tam đệ liều lĩnh của hắn, sau đó nói:

- Chuyện này với ta và ngươi nửa điểm quan hệ cũng không có. Ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ. Nếu chuyện dây đến ngươi, ngươi đừng tưởng rằng phụ thân sẽ vì ngươi là con của ông ấy mà tha cho ngươi!

Nhắc đến phụ thân, Ngô Lượng khẽ rùng mình, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sự oán độc, bĩu môi nói:

- Ông ta? Hừ, trong mắt ông ta trừ người nọ và tiểu muội còn có ai? Ngô gia làm gì có chỗ chân chính cho hai huynh đệ ta? Không chỉ như thế, chúng ta trốn đi ra ngoài thì sao? Lão gia này không ngờ sợ chúng ta âm thầm tranh đoạt sản nghiệp Ngô gia, cũng không thả chúng ta ra ngoài! Ca ca, ngươi nói đi, chúng ta coi ông ta là phụ thân, ông ta có khi nào coi chúng ta là con không?

- Câm mồm!

Ngô Liên sắn mặt âm trầm, môi hơi run run:

- Sau này nếu còn nói những lời đại nghịch bât đạo như thế, ta sẽ tự tay phế ngươi! Ông ta dù không tốt, cũng là cha ngươi.

Nói xong, cảm thấy lời nói của mình có chút nghiêm trọng, nhìn ánh mắt đỏ vằn của Ngô Lượng, Ngô Liên trầm giọng nói:

- Về sau đừng nhắc đến chuyện này! Còn nữa... Thầy thuốc họ Tiêu kia, ngươi ngàn vạn lần đừng để ý đến hắn. Hiện tại hắn chắc chắn được các nhân vật cao cấp nhất của Ngô gia bảo vệ!

Kì thật trong lòng Ngô Liên vô cùng tán thành, vô cùng ủng hộ những lời đệ đệ vừa nói! Nhưng vừa rồi trong đại sảnh, ánh mắt phụ thân liếc hắn khiến Ngô Liên có cảm giác như rớt vào hố băng! Trong khoảnh khắc, cả người hắn lạnh như băng. Sau khi đi ra, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Nhiều năm đã qua, hắn chưa từng chật vật như lúc đó. Một ánh mắt dường như nhìn thấu tất cả, từ chuyện Ngô gia thiết vệ ngay lúc quan đầu khẩn yếu bỗng nhiên chậm nửa nhịp, làm Ngô Dung trọng thương, rồi chuyện độc dược... Ngô Liên cảm giác được, ánh mắt của Ngô Anh đầy ẩn ý, đối với hắn như là một cái cảnh cáo vô hình!

Có thể nói, toàn bộ sự kiện, Ngô Liên đều không tham gia. Nhưng hắn hiểu rành rẽ từng chi tiết một! Hơn nữa còn hoàn toàn không tỏ ra có chuyện gì, cứ để nó tùy ý diễn ra. Đơn giản là, nếu Ngô Dung đã chết, Ngô gia chính là thiên hạ của hắn!

Thở dài một tiếng, trong lòng Ngô Liên trào dâng một cảm giác bất lực: “Chẳng lẽ cả đời này, Ngô Liên ta chỉ có thể ở dưới Ngô Dung, làm một cái bóng tồn tại trong Ngô gia?”

Trong lòng Ngô Liên thề: “ Ta tuyệt đối không làm một Ngô gia nhị công tử vật vờ như cái bóng. Ta nhất định phải vùng lên! Chẳng những phải thành Ngô gia gia chủ, ta còn phải dẫn dắt Ngô gia trở thành bá chủ Vọng Thiên Thành!”

Tên Tiêu tiên sinh kia, tuy rằng Ngô Liên không cho Ngô Lượng động đến hắn, nhưng ở trong lòng Ngô Liên sớm đã phán Lăng Tiêu án tử hình! Người như thế, không cần người Ngô gia đi giết.

----------------------

Lăng Tiêu và Bạch lão cùng thu tay, sau đó mở mắt ra nhìn nhau cười.

Rất nhiều khi, tình bạn thành lập có thể chỉ từ một câu nói, một ánh mắt đơn giản như vậy. Lăng Tiêu và Bạch lão trong quá trình khôi phục kinh mạch của Đại công tử, không cần nói với nhau câu nào đã trở thành bằng hữu!

Nói đơn giản, hai người nhìn nhau thuận mắt, thế thôi.

Thông qua việc khôi phục kinh mạch Ngô Dung, Lăng Tiêu phát hiện năng lượng trong cơ thể Bạch lão có thể dùng chữ mênh mông mà hình dung, quả thật rất khổng lồ. Kinh mạch Ngô Dung hơn phân nửa là do Bạch lão khôi phục!

Hơn nữa thấy bộ dạng mặt không đỏ hơi thở không loạn của lão, hiển nhiên không xem chuyện gian khổ này là gì cả. Lăng Tiêu thật ra có chút rối loạn hô hấp, trên trán lấm tấm mồ hôi... Tuy nhiên, là giả bộ. Tuy rằng hai người cùng phối hợp, nhưng Lăng Tiêu cũng không biểu lộ ra toàn bộ thực lực của mình.

Chỉ như thế, Bạch lão đã cảm thấy không tin nổi, giơ ngón tay cái lên với Lăng Tiêu, nói:

- Không tồi, thực lực rất mạnh!

Lăng Tiêu cười khiêm tốn:

- Bạch lão cũng thâm sâu không lường!

Ngô Anh đứng bên cạnh có thể cảm giác được, kinh mạch con mình sau khi khôi phục lại dường như trên người có thêm vài phần sinh khí. Tâm trạng phấn khởi, Ngô Anh liền cười nói:

- Bạch lão là cường giả sinh ra và lớn lên ở Vọng Thiên Thành. Tiêu tiểu đệ, nếu ngươi muốn ở Vọng Thiên Thành phát triển sự nghiệp, nếu có lời giúp đỡ của Bạch lão thì sẽ làm chơi ăn thật đó!

Ban đầu Bạch lão sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ thoải mái. Cường giả trẻ tuổi tương lai hứa hẹn như thế làm sao không có chí tiến thủ? Hắn cười, chỉ vào Ngô Anh nói:

- Ngô gia chủ, sao ngươi lại không thành thật như vậy? Sao ngươi lại chỉ Tiêu tiểu huynh đệ bỏ chỗ sáng vào chỗ tối? Ngô gia ngươi như cây đại thụ, lão Bạch ta thì cô độc một mình, làm sao so sánh được?

Ngô Anh cười ha hả:

- Ngô gia ta bụng làm dạ chịu. Nhưng mà lão Bạch ngươi, nếu thấy Tiêu tiểu huynh đệ thuận mắt thì đừng ngại mà giúp một tay.

Lăng Tiêu có chút cảm kích nhìn thoáng qua Ngô Anh. Thực ra, cho dù mình có ra tay cứu Ngô gia đại công tử, Ngô Anh nhiều lắm là dùng thanh thế Ngô gia tạo thế cho Lăng Tiêu là được rồi. Nhưng bây giờ, xem ra đang một lòng giúp đỡ Lăng Tiêu thành lập thế lực.

Bạch lão cười, lấy tay vuốt râu, nhìn Lăng Tiêu gật đầu nói:

- Ngươi đã nói thế, ta quả thật nhìn người trẻ tuổi này rất vừa mắt. Tương lai nếu có gì khó khăn có đến tìm lão Bạch ta, ta làm sao có thể chậm trễ đây?

Lăng Tiêu hơi khom người:

- Tiêu Phong xin tạ ơn Bạch Lão trước!

- Tiêu Phong. Tên rất hay!

Bạch lão tán dương. Quản gia từ bên ngoài tiến vào, trên trán đẫm mồ hôi, trên mặt mang theo tia vui mừng:

- May mắn không làm nhục mệnh. Dược liệu của Tiêu tiên sinh rất là kỳ quái. Chạy rất nhiều hiệu thuốc, đại bộ phận đều nói chưa thấy qua.Tuy nhiên may mắn là ta tìm thấy mấy thứ này ở trong mấy nhà thích trồng kỳ hoa dị thảo trong thành. Mấy nhà này nghe nói Ngô gia ta cần, đều không cản trở gì cả...

Trên mặt Ngô Anh lộ vẻ vui mừng, nhìn quản gia đầu đầy mồ hôi, trong lòng có chút cảm động:

- Nhị bá, việc này người để hạ nhân đi làm là được, cần gì tự mình ra ngoài?

Quản gia lúc này mới lấy khăn tay ra lau mồ hôi, nói:

- Chuyện liên quan đến tính mạng Đại công tử, ta không yên tâm khi sai tôi tớ đi làm.

Ngô Anh ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu:

- Tiêu tiểu huynh đệ, thật phiền ngài rồi!

Lăng Tiêu mỉm cười gật gật đầu, sau đó hướng về Bạch lão đang đứng bên cạnh bỗng nhiên nói:

- Bạch lão, người có muốn xem qua một chút, thuốc này luyện thành thế nào không?

Bạch lão tuy rằng thực lực mạnh mẽ. Nhưng làm một thầy thuốc, cứu người vô số, trong tay nắm rất nhiều phương thuốc, đều là độc nhất vô nhị. Nhưng chuyện này vô cùng nhạy cảm, nên lão cố kìm nén cái hy vọng xa vời rằng Lăng Tiêu có thể truyền lại phương pháp này cho lão, thậm chí lão còn không dám hy vọng xa vời rằng Lăng Tiêu sẽ nói cho lão nghe Đại công tử trúng độc gì!

Trong lòng còn nghĩ, nếu có thể từ Lăng Tiêu hỏi được Đại công tử trúng độc gì là tốt rồi. Đối với loại người như lão mà nói, loại vấn đề này mà không hiểu thì quả thực vô cùng khó chịu.

Nhưng nghề gì cũng có luật của nó. Bạch lão không thể tùy ý đập vỡ bát cơm của người khác. Người ta dạy bản lĩnh kiếm cơm cho mình, người ta làm sao mà sống? Nhưng thật không ngờ Lăng Tiêu có thể hào phóng như thế.

Ngay cả Ngô Anh cũng sửng sốt, trong ánh mắt nhìn Lăng Tiêu đã không đơn thuần là sự tán thưởng! Trong lòng thầm nhủ: kẻ này thật là bất phàm!

Bạch lão ngạc nhiên và vui mừng:

- Ta, ta thật sự có thể xem sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.