Giết Câu Du, Lăng Tiêu không cảm thấy hối hận. Nếu như cho hắn lựa chọn thứ hai, hắn vẫn quyết định như vậy. Qua mấy tháng nay, các nhóm sứ giả đại diện cho các gia tộc môn phái ẩn thế, trừ Câu Du, những người khác ra vào thành Penzias đều rất khiêm tốn, chưa bao giờ gây chuyện. Từ đó có thể thấy, những gia tộc ẩn thế với thế tục là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Những người này khi hành sự ở thế tục cũng không làm những điều gì quá lộ liễu. Nói các khác, tuyệt đại đa số người trong thế tục chẳng có gì để hấp dẫn những gia tộc thế gia ẩn thế cả.
Nếu không phải Lăng Tiêu ngang trời xuất thế, đột ngột hiện ra tại thế nhân một cách thần kỳ, từ một con người phế nhân đã đánh thong thiên mạch toàn thân tạo ra một kỳ tích. Trên đại lục, đều không phải là không có tuyệt thế thiên tài. Như năm đó Kiếm thánh Vân Chi Lan, không phải là thành viên của thế gia môn phái ẩn thế, nhưng trong thời gian năm mươi mấy năm đã thẳng một đường vọt lên tới thực lực Kiếm thánh. Kỳ thật cho đến nay, rất nhiều thế gia ẩn thế cũng đã ghi chép lại, Vân Chi Lan năm đó đã khiêu chiến với vô số thế gia ẩn thế mà chưa từng một lần bại trận.
Điều này đối với các thế gia ẩn thế chính là một điều sỉ nhục, không ai muốn nhắc tới. Năm đó Vân Chi Lan tuyệt thế thiên tài ngang trời xuất thế, khiêu chiến với toàn thể các gia tộc thế gia ẩn thế nhưng lại không một lần bại trận. Cho nên khi nói đến Lăng Tiêu, các thế gia ẩn thế không muốn trên chọc vào tên có thể là Vân Chi Lan thứ hai này.
Đã phạm sai lầm một lần, đủ cho bọn họ ghi nhớ cả đời. Rất nhiều thành viên giờ vẫn đang còn sống đến nay trong các thế gia đã chính mắt chứng kiến qua Vân Chi Lan hùng mạnh như thế nào.
Đúng vậy, đã ba trăm năm trôi qua, các cường giả của các thế gia ẩn thế vẫn còn sống. Tuy nhiên bọn họ đều chỉ có bế quan suốt năm, suốt tháng, đều không có hỏi tới các sự tình trong tộc, trừ khi gia tộc xuất hiện nguy cơ diệt vong. Gặp phải trường hợp đó mấy lão già Kiếm Hoàng, Kiếm Tôn này mới xuất hiện. Còn như lúc bình thường, đừng bao giờ nghĩ là được gặp mặt bọn họ. Cho nên, bọn sứ giả đại diện cho thế gia môn phái ẩn thế này, bọn họ đều biết là lão tổ tong của mình còn sống nhưng cũng không bao giờ được gặp mặt.
Những người này do tu vi không cao, thiên phú hữu hạn, tuổi thọ cũng hữu hạn, bọn họ đều tham gia vào các trọng trách cảu gia tộc làm sứ giả đại diện cho gia tộc của mình tại thế tục, tập trung lo chuyện của gia tộc là nhiều, ít khi tập trung dành cho tu luyện.
Đương nhiên cũng có một số ít người như Tống Minh Nguyệt thay mặt gia tộc đi ra ngoài lịch lãm. Cũng có những người như Câu Du, Lý Nham, tuy rằng thực lực của bọn họ mạnh mẽ nhưng kỳ thật tuổi thọ của họ cũng sắp hết rồi.
Nói cách khác, thành tựu cả đời của bọn họ cũng chỉ dừng ở mức đó mà thôi.
Những người như vậy cũgn sẽ đạt được chức vụ rất cao ở ngoại đường của gia tộc mình, trong tay có quyền lực rất lớn, ở gia tộc cũng có uy vọng. Lăng Tiêu là từ Tống Minh Nguyệt mới biết được chuyện này.
Tống Minh Nguyệt cũng không muốn Lăng Tiêu gặp chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên hắn tỷ mỉ kể rõ chuyện này, trong đó hắn còn nói rõ Câu Du quả thật chính là người của Long cốc Câu gia.
Thế gia ẩn thế, kỳ thật nếu có người nào nói chuyện khiêm tốn thì chỉ e là có người thanh niên đẹp trai Tống Minh Nguyệt này. Ngồi đối diện với Lăng Tiêu, trước mặt là chén trà thơm, hắn rất vui vẻ tự nhiên nói chuyện, quả thật trong các thế gia ẩn thế, về hành sự không phải thế gia nào cũng giống nhau.
Lăng Tiêu cũng mỉm cười nhìn Tống Minh Nguyệt, cảm giác người này khí chất lịch sự ôn hòa, nói chuyện tao nhã, có duyên, loại phong độ này rất ra dáng quý tộc. Cho nên, Lăng Tiêu rất tán thưởng Tống Minh Nguyệt. Có gì bất đồng, chính là thế gia ẩn thế xem trọng ích lợi chẳng lẽ hải vực Tống Gia lại không cầu lợi ích sao?
Cầu lợi ích, đương nhiên là cầu lợi ích rồi, Tống Minh Nguyệt ánh mắt sáng ngời nói:
- Mục đích của các thê gia ẩn thế đương nhiên là truy tìm đỉnh cao võ đạo, tất cả chuyện khác đều xoay quanh mục tiêu này. Thế gia ẩn thế tranh đoạt ích lợi khác với người thế tục tranh đoạt danh lợi. Ví dụ như trừơng hợp có bảo vật như bảo vật thời thượng cổ lưu lại xuất hiện thì thế gia ẩn thế mới chú ý. Nếu tin tức là xác thực, như vậy tranh đoạt là lẽ tất nhiên! Sẽ không ai bỏ qua loại cơ hội này!
Gia tộc của ta, ở tận hải đảo xa xôi, rất nhiều thời điểm, tin tức cũng không thể đến kịp thời, khi truyền đến nơi đó, thì thượng cổ di tích đã bị tranh đoạt hết rồi, cho nên gia tộc bọn ta hơn phân nửa đều không có tham dự. Căn bản gia tộc ta cũng nhận thức, nếu có tham dự thì cũng làm cho rất nhiều tộc nhân thương vong. Mà thực ra, trên biển rộng có rất nhiều hải đỏa, kỳ thật cũng có rất nhiều thượng cổ di tích có thể khai quật.
- Ha hả.
Lăng Tiêu cười cười, bỗng nhiên nhớ tới tỷ tỷ Lăng Tố của mình. Từ khi đến thế giới này, chỉ có vị tỷ tỷ này là Lăng Tiêu vẫn chưa từng gặp mặt. Hắn nghĩ thầm: tỷ tỷ của ta đúng thật là can đảm, lẻ loi một mình đi thám hiểm rất nhiều nơi. Không biết tỷ cũng có thể phát hiện ra thượng cổ di tích, sau đó thu nhập bảo vật hay không?
Tống Minh Nguyệt uống một ngụm trà, sau đó nói tiếp:
- Lại nói nhẫn không gia rất thường thấy hiện nay …
- Ách, nhẫn không gian rất thường thấy?
Lăng Tiêu vươn tay, nhìn chiếc nhẫn trên tay mình chính là lễ vật của Nham Thạch Nhân Khắc tặng cho mình.
- Đương nhiên là rất thông thường, huynh không thấy sao, trong tay tất cả các sứ giả của thế gia môn phái ẩn thế đều không có binh khí, kỳ thực họ đều mang nhẫn không gian.
Nghe Tống Minh Nguyệt nói như vậy, Lăng Tiêu thật muốn ngã lộn nhào xuống đất, tuy nhiên lại hỏi:
- Chẳng phải nói loại nhẫn này là do thượng cổ đại ma pháp sư chế tạo sao? Chỉ có đại ma pháp sư mới có thể chế tác ra nó sao? Nó cực kỳ hiếm có sao, như thế nào lại trở thành không đáng một đồng xu?
Tống Minh Nguyệt mỉm cười, sau đó lấy ra một cái nhẫn màu đen, dặt trên long bàn tay, nói:
- Nhẫn không gia phân ra thành hai loại, một loại có dung lượng thật lớn, thậm chí có thể chứa quân trang vật tư cho hơn một ngàn quân trong khi hành quân. Loại này mới là do đại ma pháp sư chế tác ra. Còn chiếc nhẫn này, dung lượng nó rất nhỏ, thể tích cũng chỉ khoảng mấy khối mà thôi. Ở thời cổ đại, nhẫn không gian dung lượng nhỏ thế này gần như có thể sản xuất ra hàng loạt. Còn ở tục giới có rất ít, ha ha… đó là bởi vì, rất nhiều thế gia ẩn thế khai quật được thượng cổ di tích, chiếm được rất nhiều bảo vật, kiếm kỹ, công pháp, sau này mới từng bước phát triển lên, mới dần dần trở thành đại thế gia.
Lăng Tiêu lần đầu tiên mới biết chuyện này, giật mình nói:
- Khó trách thế gia ẩn thế có thực lực hùng mạnh như vậy. Vậy ở mức độ nào đó, họ đã chiếm được không ít chỗ tốt từ thượng cổ di tích.
Tống Minh Nguyệt gật gật đầu, nói:
- Chính là như thế, kỳ thật thế gia môn phái ẩn thế cũng chưa chắc đã ở sâu trong thâm sơn rừng già, thậm chí họ ở ngay tại thế tục giới. Bọn họ cùng với tộc nhân cũng thường xuyên gặp mặt, chính là không xuất hiện mà thôi! Bởi vì căn cứ tất cả thượng cổ lưu truyền tới nay, chung cực võ đạo có năng lực bất tử bất diệt!
Người Tu Chân giới và người ở các thế gia ẩn thế đều giống nhau, đều theo đuổi sự bất tử. Chẳng lẽ thế gia môn phái ẩn thế ở thế giới này cũng đều đang truy cầu con đường này sao? Chỉ là cách thức bất đồng so với Tu Chân giới mà thôi. Có thể nói, Tu Chân giới đã xác định được phương hướng tu luyện và người tu chân cũng đều hiểu được tu luyện như thế nào.
Mà ở thế giới này, bọn họ đang phải lần mò tìm kiếm các cách thích để mong đạt được điều đó.
Đúng vậy! Nghĩ được thông suốt vấn đề này, trên mặt Lăng Tiêu khẽ tươi cười, những con người ở thế giới này quả thực đều đang muốn tìm con đường nghịch thiên này.
Đại đạo vạn thiên! Có lần tại Tu Chân giới, Lăng Tiêu đã đọc đựơc trên một điển tịch cổ, mỗi người đều có cách đi riêng, cũng giống như truyền thuyết Vân Chi Lan, không chừng ông ta đã trở thành thần rồi.
Ở đây linh khí dư thừa, cố gắng tập trung tìm hiểu phương pháp, có khả năng sớm thành công đó.
Lúc này, Tống Minh Nguyệt ngẩng đầu cười nói:
- Ta đoán sư môn của Lăng huynh nhất định là một thế gia ẩn thế cường đại, lấy y thuật đan dược là công việc chính, chưa bao giờ tham gia tranh chấp của các thế gia ẩn thế, nếu không, Lăng huynh phải biết rõ ràng những chuyện này mới đúng.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng cười, không trả lời Tống Minh Nguyệt, nhưng trong thâm tâm hắn thầm nói? Nếu sư môn của ta ở trên thế giới này thì tốt rồi. Đáng tiếc, trừ phi chính mình chính thức có thể tu luyện tới Đại Thừa kỳ, phi thăng thì có lẽ có ngày còn có thể trở về Thục Sơn. Nếu không đạt được mà nói, chính xác không cơ hội gì gặp lại người trong sư môn rồi. Lăng Tiêu suy nghĩ tới đây, đột nhiên có chút buồn bã, mặc kệ như thế nào, rốt cuộc Tu Chân giới vẫn là nơi hắn sinh sống rất nhiều năm rồi, cảm tình đối với nó là rất sâu. Có điều, hắn trấn tĩnh được ngay, cười với Tống Minh Nguyệt:
- Đa tạ Tống huynh hôm nay đã nhắc nhở, huynh yên tâm Lăng Tiêu xử lý xong vài việc vặt vãnh nơi đây, lập tức sẽ theo Tống huynh đi hải vực.
Tống Minh Nguyệt đứng dậy, hướng về phía Lăng Tiêu thi lễ:
- Như vậy, phiền toái Lăng huynh rồi.
Tống Minh Nguyệt đi rồi, Lăng Tiêu ngồi một chỗ trầm tư. Diệp Tử đi tới, nàng sớm nghe Isa kể rõ sự tình ngày hôm nay, trong lòng có chút lo lắng, đi tới đằng sau Lăng Tiêu vươn đôi bàn tay nhỏ trắng nõn, khẽ đặt lên đôi vai Lăng Tiêu, nhẹ nhàng khẽ nhéo một cái. Lăng T vẫn thờ ơ ngồi một chỗ, không nói gì nhưng trong lòng hắn thật ra cũng không có bao nhiêu lo lắng, chỉ là bốn chữ “thượng cổ di tích” đó đã thu hút hắn thật sâu.
- Nàng đã nghe nói tới thượng cổ di thích chưa?
Diệp Vi Ni sửng sốt, lập tức gật đầu nói:
- Đương nhiên đã nghe qua, hơn nữa muội còn từng nhìn thấy một chỗ thượng cổ di tích.
Cái gì? Lăng Tiêu sửng sốt, lập tức hỏi:
- Muội đã nhìn thấy?
Diệp Vi Ny có thút khó hiểu khi thấy Lăng Tiêu kích động như vậy, gật đầu nói:
- Làm gì ngạc nhiên vậy, di tích kia cách thị trấn Ô Thản hơn mười dặm trên một ngọn núi nhỏ, trước đây bọn muội thường hay đến đó chơi.
- Vậy muội mau nó cho ta nghe một chút đi, ở đó có cái gì!