Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 197: Chương 197: Không nói gì đến tình nghĩa






Ngày tháng 8 năm con Én theo lịch của Đế quốc, vùng đất phía nam thời tiết thật là nóng bức, nơi đây hàng năm có rất nhiều người từ phương Bắc đến đây làm ăn, cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời của mọi người như thế này cũng đã tạo thành thói quen rồi. Trên con đường lúc này xuất hiện một đoàn người, trên xe ngựa chất đầy hòm, trong hòm là các loại hải sản. Đoàn người này là một thương đội cả ngày bôn ba, mặc dù mệt nhọc, nhưng kiếm được lợi nhuận rất tốt. Nói thí dụ như vận chuyển hải sản ở phía Nam hải vực đến đế đô, giá cả có thể cao lên vài lần. Tại đế đô, giới quý tộc thích ăn ngon mặc đẹp, cho nên những mặt hàng về hải sản rất được ưa chuộng, cho nên hàng bán cũng rất chạy. Cuộc sống buôn bán bôn ba đó cũng đem lại lợi nhuận cao cho mọi người.

- Bá bá, mọi người như vậy không có một lúc nào nhàn rỗi, hàng năm cứ đi như thế này, không mệt mỏi sao?

- Ha ha, như thế nào lại không mệt mỏi chứ?

Năm nay gần sáu mươi tuổi, ông chủ Vương tóc đã sớm trắng tinh, gương mặt phúc hậu, ôn hòa nói:

- Mỗi người có một nghề sinh nhai, ở thương đội này từ trên xuống dưới có hơn một trăm người, cũng chỉ trông vào cái bát cơm này. Mọi người đều không dám dừng lại nghỉ ngơi đâu.

Với trang phục nông dân, Phong Linh cũng tết mái tóc xinh đẹp thành hai cái đuôi sam, trên đầu buộc một cái khăn. Trông bộ dáng của nàng bây giờ mười phần giống như một cô thôn nữ xinh đẹp. Trang phục này do Vương bá đề nghị nàng thay đổi. Ông chủ Vương đóan tiểu cô nương xinh đẹp này chắc là tiểu thư con nhà giàu, dáng vẻ xinh đẹp, ăn mặc sang trọng đến xin tham gia không phải là đem tai họa tới cửa sao. Ông chủ Vương trong lòng thiện lương, cũng cho Phong Linh gia nhập thương đội. Để bảo vệ nàng, Vương lão đề nghị nàng thay đổi cách ăn mặc, bởi vì trông thấy nàng rất xinh, không nói đến những người khác mà bọn tiểu tử trong thương đội thằng nào thằng nấy nhìn thấy nàng đều chảy nước miếng.

Hộ vệ mạnh nhất trong thương đội này là một gã đại kiếm sư bậc một, đây đã là mức cao nhất mà ông chủ Vương có thể trả được để thuê. Cho nên với thực lực của đoàn đội như vậy, đi trên đường chẳng may bị người nào nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô gái này, Vương lão căn bản sẽ không bảo vệ được nàng. Phong Linh ngay từ đầu còn định không muốn, nàng nghĩ thầm bản thân hiện tại đạt thực lực Ma Kiếm sĩ bậc hai. Mặc dù trước mặt mấy tên biến thái ở phủ Tử tước thì mình không tính là có thực lực cao, nhưng ở địa phương này, ai có thể là đối thủ của ta?

Không ngờ nàng giả dạng thành cô thôn nữ bình thường lại càng xinh đẹp hơn, khiến đám tiểu tử trong thương đội mắt sáng không thôi.

Trước khi thay đổi trang phục, Phong Linh có loại khí chất cao cao tại thượng, từ lúc thay đổi trang phục, khí chất biến đổi từ một cô công chúa kiêu sa biến thành một cô tiểu thôn nữ, hiền lành chất phác. Cho nên, bọn tiểu tử của thương đội lại càng muốn gần gũi tán tỉnh, nhưng Phong Linh trong liều mạng phủ định chính mình, “không có khả năng! Ta như thế nào lại thích hắn chứ?”

Đi lại trên quan đạo có rất nhiều thương đội, phía trước phía sau, mấy thương đội đó đều quen biết, trong nhiều lúc có thể tiếp ứng lẫn nhau. Mọi người đều là người hàng năm qua lại làm ăn, tất cả mọi người hiểu biết, làm như vậy có thể tập trung lực lượng lại. Nếu thực sự gặp bọn sơn tặc cường đạo, cũng có thể dễ dàng ứng phó.

Chưa bao giờ chân chính bước vào tục giới nên lúc rời khỏi thành Penzias, Phong Linh mới xấu hổ phát hiện trên người mình không có một đồng tiền. Kì thật lúc đi, Diệp Tử đã chuẩn bị hành lý cho nàng, nhưng chính Phong Linh sơ ý, để quên hành lý. Sau đó nàng đánh chết ba gã Ma Kiếm Sĩ, có trời mới biết đối phonwg còn có đồng bọn đang chờ mình ở trong thành hay không? Cho nên Phong Linh không trở về thành, nếu gặp đồng bọn của bọn chúng, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng Phong Linh cảm thấy thực lực của bản thân chưa đủ mạnh, bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện về những kẻ mạo hiểm, tiếc nuối chính mình chưa chân chính được gặp đoàn mạo hiểm nào nên nàng muốn tham gia. Trên đường, nàng gặp một đám người thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng, muốn chiếm tiện nghi, nhưng đều bị nàng đánh cho kêu cha gọi mẹ, chật vật chạy trốn. Sau cùng, Phong Linh mới tìm được ông chủ Vương, nói thẳng với ông chủ Vương là múôn bảo vệ thương đội, nhưng cái thương đội này, có nhu cầu gì cần bảo vệ?

Phong Linh nhớ rõ Đại Kiếm Sư bảo tiêu của thương đội nhìn nàng với ánh mắt lộ vẻ kỳ quái. Nhưng cũng may, ông chủ Vương thu nàng, bằng không, đường đường Ma Kiếm Sĩ bậc hai, Phong Linh nữ hiệp, phỏng chừng sẽ rơi vào cảnh phải đi làm cướp đường, bi thảm vô cùng.

Trên quan đạo bỗng nhiên nổi lên những đám bụi mù, con đường này lát bằng những tảng đá to, nếu không có tốc độ cao, sẽ không có nhiều bụi như vậy. Người có kinh nghiệm liền biết đây là khoái mã.

Thông thường, ở trên quan đạo phóng ngựa chạy như điên, chỉ có hai loại người: Một là con cái quan lại, con dòng cháu giống. Hai là quan sai người mang tin tức. Bọn quan sai này cũng giống các thương đội, vì họ mang tin tức cho nên hàng năm thường xuyên hành tẩu trên con đường này. Rất nhiều quốc gia tuyên bố chính lệnh đều là thông qua bọn họ đưa tới các nơi.

Nhìn những chiếc xe quy giáp thú của thương đội ở phía trước đã tạm dừng lại, ông chủ Vương hơi hơi nhíu mày, nói:

- Thoạt nhìn, đây là đế đo ban bố pháp lệnh gì đó, sao đội ngũ lại lớn như vậy. Hây, không lẽ là gia phong tử tước cho Lăng Tiêu. Theo ta thấy, Lăng Tiêu lĩnh chủ, mới là tử tước, danh hiệu vẫn hơi quá thấp, phong đến bá tước cũng còn không đủ.

Phong Linh lần đầu tiên nghe thấy người khác nói về Lăng Tiêu, không kìm nổi hỏi:

- Lăng Tiêu lĩnh chủ… có cái gì bất đồng so với các quý tộc khác?

- Có cái gì bất đồng?

Ông chủ Vương kéo dài thanh âm, nhìn Phong Linh khẽ lắc đầu thở dài:

- Ta vừa nhìn thấy cô biết ngay cô là một đứa con nhà quý tộc mà. Quả thực là từ khi đế quốc khai quốc đến nay, Lăng Tiêu lĩnh chủ là quý tộc lĩnh chủ tốt nhất.

- Vương bá bá, lời này của bá có vẻ không đúng, cho dù hắn có tốt cũng không thể tính là tốt nhất được chứ? Bá cũng quá khoa trương rồi.

Phong Linh chuyển suy nghĩ, lơ đễnh nói.

- Ha ha, chỉ có cô không tin, ta đã nói với cô, bây giờ ở thành Penzias khác biệt rất nhiều so với một năm trước rồi.

Vương bá bá vừa nhìn về phía xa xa, nghe thấy tiếng vó ngựa bụi mù mịt, vừa trầm ngâm nói tiếp:

- Trước kia, thương đội này ra vào thành Penzias đều phải nộp tiền. Hơn nữa, mỗi một cỗ xe ngựa, đều thu mười ngân tệ tiền thuế, ra hay vào đều như vậy.

- Một chiếc xe, ra vào nộp mười ngân tệ, nếu không nộp thì không được đi vào, bằng không hàng của chúng ta không có chỗ bán. Trước kia, thương đội của chúng ta mỗi lần tiến vào chỉ có năm chiếc xe, vì sao? Cũng bởi vì lĩnh chủ tiền nhiệm tham lam. Mỗi một xe vào đều kiểm tra rất kỹ, cho nên hàng hóa vận chuyển, mỗi lần hỏng không ít hải sản. Từ khi lĩnh chủ Lăng Tiêu đến đây, ngài căn bản không thu lấy bất cứ thứ thuế gì, mọi người có đi vào một trăm chiếc xe, ngài cũng không hỏi một câu. Chỉ riêng điểm này, cô bé xem thấy có được không …

Ông chủ Vương nói ra lời này, ở đây ai cũng nghe thấy. Tuy mọi người ngoài miệng không nói ra nhưng ai cũng cảm kích Lĩnh chủ đại nhân rất sâu.

Phong Linh nghe xong chuyện, cảm thấy trong lòng mình rất cao hứng nhưng lại chợt nghĩ: hừ! Tiểu tặc kia nhốt ta, còn bức ta ăn độc dược, mất hết thực lực, ta không nên cao hứng vì hắn mới đúng chứ!

Lúc này, thương đội lại tiếp tục đi về phía trước. Phong Linh rất hứng thú nói chuyện với ông chủ Vương, rất muốn nghe ông chủ Vương kể chuyện về lĩnh chủ Lăng Tiêu.

Ông chủ Vương, nói tiếp:

- Sau khi Lĩnh chủ đại nhân thu thập toàn bộ quý tộc của thành Penzias này, thủ đoạn của ngài rất mạnh mẽ vang dội. Quả thực trong chúng ta, ai cũng đều bội phục. Mọi người ai cũng thật cao hứng, mấy đại quý tộc kia, rốt cục vẫn bị thu thập.

- Người ta bị bắt, các người cao hứng cái gì, vui sướng khi người gặp họa sao?

Phong Linh cố ý đùa với lão nhân.

Ông chủ Vương quả nhiên vội la lên:

- Ai lại vui sướng khi người khác gặp họa? Chỉ vì, mấy đại quý tộc kia mấy năm nay buôn lậu các loại hàng hóa, buôn bán nô lệ, chuyện xấu gì cũng làm. Buôn bán bang hóa hải sản, bọn chúng đều nắm giữ trên tay, chúng ta nhập hàng, đều phải theo bọn chúng, giá cao hơn một nửa so với hiện tại. Cô nói xem, bọn chúng bị bắt, chúng ta có lý do để cao hứng hay không?

Phong Linh cười khẽ:

- Nhìn bề ngoài như vậy, hắn chưa chắc đã là người tốt đâu.

- Cô bé này, cái gì không phải là người tốt?

Ông chủ Vương cười khổ lắc đầu:

- Đánh giá như thế nào, còn có toàn bộ bình dân thành Penzias. Không ai nói tới tân Lĩnh chủ đại nhân mà không khen ngợi cả. Ta đã từng ở xa xa gặp qua Lĩnh chủ đại nhân một lần, đó là một người tuổi trẻ anh tuấn. Cô bé, nếu cô nhìn thấy, bảo đảm sẽ động tâm.

Phong Linh hai gò má đỏ rực, nói:

- Ta không thèm động tâm.

Lúc này, phía trước bổng nhiên truyền đến một thanh âm giận dữ, ông chủ Vương ngẩng đầu, khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Đã đến vùng đất của Nam Phương Vương rồi. Ôi, một Lĩnh chủ có dòng họ hoàng thất. Nam Phương vương chết tiệt, từ trước Nam Phương Vương không như vậy nhưng bây giờ sao lại thay đổi như thế này chứ? Xem ra, lần sau đi qua đây chúng ta sẽ phải đi đường vòng.

Phong Linh cũng biết rõ, giữa Lăng Tiêu và Nam Phương Vương có nhiều ân oán, nàng nói:

- Vương bá bá, làm sao vậy?

- Ai

Ông chủ Vương thở dài một tiếng.

- Thời gian này, không biết Nam Phương Vương nghĩ như thế nào, đột nhiên chặn thương đội lại, phàm thương đọi nào đi ngang qua lãnh địa, mỗi chiếc xe đều phải giao mười ngân tệ phía qua đường. Thấy thành Penzias không thu, hắn lại bắt đầu thu.

- Hắn làm như vậy, hay là hắn muốn đuổi mọi người tới thị trấn Tạp Mai Long?

Phong Linh lầm bầu, lầu bầu nói:

- Chẳng phải Tạp Mai Long không phải là lãnh địa của hắn, cũng không có cảng sao?

- Ai nha, cô nói ta đúng thật mới nghĩ đến.

Ông chủ Vương vỗ nhẹ vào đầu mình có lẽ lần sau từ Tạp Mai Long đi về đế đo, có thể đi theo con đường khác, sẽ không phải đi qua lãnh địa của Nam Phương Vương. Khoảng cách từ thị trấn Tạp Mai Long đến thành Penzias cũng không tính là xa, thí trấn này nằm trên một con những con đường đi tới thành Penzias, nới đó cũng không kém phồn hoa so với thành Penzias.

Nhưng, gần đây thành Penzias do Lăng Tiêu làm lĩnh chủ, ban hành các loại cải cách mới. Một khi thi hành, khiến cho kinh tế của thành Penzias vượt qua thị trấn Tạp Mai Long. Cho nên có rất nhiều thương đội chạy khỏi thị trấn Tạp Mai Long đến thành Penzias này làm ăn buôn bán. Điều này làm cho Nam Phương Vương không hài lòng.

Ông chủ Vương thở dài một tiếng, nói:

- Xem ra, lần sau có lẽ thật sự phải đi thị trấn Tạp Mai Long buôn bán. Có điều buôn bán hải sản bên dó thật sự không bằng thành Penzias. Ôi, thực sự là khó lựa chọn quá!

Bấy lâu nay, thuế xe ngựa của cả thương đội cũng đều do ông chủ Vương trả tiền. Người nhận thuế chính là một binh sĩ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi ăn mặc quần áo lòe loẹt. Trong lòng Phong Linh có chút ác cảm, người này không sợ tự làm xấu mình sao? Sao lại ăn mặc nhiều như vậy? Rõ thật là hoa hòe hoa sói.

- Các người tổng cộng mười ba xe ngựa, ngay lập tức nộp một trăm năm mươi ngân tệ, à, một kim tệ, năm mươi ngân tệ.

Người trẻ tuổi đảo ánh mắt qua Phong Linh, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Không thể tưởng tượng được thương đội này không ngờ lại có mỹ nữ. Tuy rằng, ăn mặc quần áo thôn quê, nhưng rất xinh đẹp? Gã này là một tay ăn chơi lõi đời, thấy cô gái có làn da non mịn như nước, làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào.

- Thưa quân gia, chúng ta đi làm ăn cũng không dễ dàng. Mười ba chiếc xe, chẳng phải là một trăm ba mươi ngân tệ sao?

Ông chủ Vương thật không phải tiếc tiền, mà trong lòng thật sự có cảm giác khó chịu, Nam Phương Vương mấy năm nay luôn có tiếng hiền danh, không ngờ năm nay sao cứ thế vơ vét của cải khắp nơ?

Người trẻ tuổi đang lo tìm không thấy cái cớ xử ông chủ Vương, vừa nghe thấy thế trong lòng cảm thấy vui vẻ, ngoài miệng trách mắng

- Ai nha? Ta nói các ngươi lần này khổ rồi, định trở mặt hả? Gia gia ta nói nhiều ít bao nhiêu thì nhiều ít bấy nhiêu, các ngươi dám làm phải sao?

Phong Linh cảm thấy ánh mắt người trẻ tuổi kia nhìn mình vô cùng tham lam và dục vọng, cảm thấy rất không thoải mái, lập tức cả giận nói:

- Không trả, ngươi dám cướp sao?

- Ha ha, cô bé, ngươi không biết đại gia ta đây lợi hại như thế nào đâu.

Người trẻ tuổi nhe răng ra cười, rồi quát lớn một tiếng:

- Bắt lấy chúng nó cho ta, còn dám kháng lệnh không nộp tiền.

Ông chủ Vương lập tức sốt ruột, nói:

- Ta giao, ta giao còn không được sao.

Ông chủ Vương nói xong cầm lấy túi tiền lấy ra hai kim tệ đưa cho người trẻ tuổi nói:

- Nộp cho ngài hai kim tệ, rất mong đại nhân đại lượng, buông tha cho chúng ta.

Người trẻ tuổi suy nghĩ cầm lấy quả kim tệ. Mọi người trong thương đội ai nấy đều rất khẩn trương, Đại Kiếm Sư bậc một của thương đội mang theo vẻ mặt u sầu. Đây là người của Nam Phương Vương, có cho hắn vài cái lá gan, hắn cũng không dám động thủ cùng người ta.

Người trẻ tuổi ăn mặc lòe loẹt nói:

- Giao ra mười kim tệ, các người có thể đi.

- Ngươi!

Ông chủ Vương thiếu chút nữa thì hôn mê, bầu trời đang nóng, càng cảm thấy trở nên nóng bỏng, ông chủ Vương thở hổn hển nói:

- Cho dù là Vương gia cũng không thể ức hiếp người quá đáng như vậy.

Lúc này, đôi long mi Phong Linh dựng lên, sự tình này là do nàng, như thế nào có thể để ông chủ Vương bị liên lụy. Nàng lạnh mắt nhìn nam nhân nói:

- Con chó mù mắt nhà ngươi, Vương gia có thấy ta cũng không dám làm càn như thế.

Nàng nói xong, trên người phát ra một khí thế mạnh mẽ, tên trẻ tuổi ăn mặc lòe loẹt kinh hãi lùi về phía sau vài bước. Hăn cảm giác cô thôn nữ này bỗng nhiên biến thành một con cọp mẹ, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn.

- Ngươi, ngươi nói bậy, Vương gia làm sao phải khách khí ngươi.

Trên mặt Phong Linh giống như hàn băng bắc cực lạnh lẽo, nàng lạnh lùng ói:

- Nếu không cút đi, ta sẽ một kiếm giết chết ngươi.

Người trẻ tuổi cảm nhận tháy trên người Phong Linh có một cỗ sát khí hùng mạnh, biết nữ nhân này không nói đùa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.