Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 468: Chương 468: Luyện hoá mảnh vỡ thánh bia




Lão già áo xanh nhanh như chớp đã chạy đến phía trên căn cứ của đám Lăng Tiêu. Sau khi nhìn xuống liền giận tím mặt. Những kiến trúc phòng ốc vừa rồi còn thấy rõ mồn một giờ đã bị một đám sương mù bao phủ. Bằng vào thị lực của hắn mà không ngờ không thể thấy bất cứ thứ gì bên trong. Lão già áo xanh bùng lên khí thế vô cùng mạnh mẽ, như cơn lốc xoáy mạnh mẽ cuốn xuống đám sương mù bên dưới. Nhưng không ngờ đám sương mù như bị dán chặt xuống đất, bất kể khí thế của hắn có mãnh liệt thế nào cũng không hề suy chuyển chút nào!

Còn uy áp kinh thiên do hắn thi triển ra như muối bỏ biển, không chút phản ứng! Hắn phát ra mấy đạo kiếm khí nhưng cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Lúc này vết thương trên tay bắt đầu phát tác. Nỗi đau đớn dữ dội đến mức gần như muốn ngất đi làm hai mắt lão già áo xanh muốn nứt ra.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông, lão già áo xanh cũng chẳng biết làm thế nào trước trận pháp thần kỳ trong truyền thuyết kia, không kìm nổi ngửa mặt lên trời gào lên:

- Lăng Tiêu, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!

Nói xong nhanh chóng biến mất.

Những người bên dưới bao gồm cả đám người Nam Châu liên minh Tương Vân Phong thấy lão già áo xanh bỏ đi thì đều có cảm giác sống sót sau đại nạn, sau lưng áo mồ hôi ướt đẫm, sau đó ngơ ngác nhìn nhau. Lúc này hầu hết mọi người trong căn cứ vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì. Bỗng nhiên trận pháp mở ra, tất cả đồng loạt giương vũ khí lên.

Tương Vân Sơn phân phó thuộc hạ mấy câu, sai bọn họ nhằm hướng Lăng Tiêu và lão già áo xanh bỏ đi khi nãy, chia ra mà tìm. Những người này lúc này mới biết thủ lĩnh vừa rồi đã chiến đấu một trận, bây giờ chẳng rõ lưu lạc phương nào. Tất cả đều không khỏi lo lắng, chẳng cần ai bảo đều tự động đi tìm.

Trương Dương mang theo chút u sầu, nhìn Tương Vân Sơn nói:

- Chỉ mong chủ nhân không gặp nguy hiểm.

Tương Vân Sơn cười cười sau đó nói:

- Chủ nhân chắc chắn là không sao.

Tương Vân Phong nhìn vẻ mặt tươi cười đầy tự tin của ca ca, trong đầu tựa như trở về hai mươi năm về trước. Ngày đó hắn mới ba mươi tuổi, còn chưa có lão luyện, suốt ngày núp dưới bóng ca ca mà an tâm tu luyện vũ kỹ. Khi đó ca ca chính là thần tượng của hắn. Trên mặt ca ca lúc nào cũng có nụ cười tự tin như thế này!

Nhoáng một cái, hai mươi năm thời gian trong nháy mắt trôi qua, vội vội vàng vàng. Ca ca hôm nay cũng không còn là ca ca năm đó. Tuy thấy ca ca cười như thế nhưng Tương Vân Phong lại có cảm giác hoảng hốt, không kìm được bèn hỏi:

- Ca ca, tại sao ngươi lại khẳng định như thế?

Tương Vân Sơn cười nói:

- Không thấy lão già áo xanh vừa rồi rất tức giận sao? Nếu hắn đã giết được chủ nhân, đời này quay về đây tìm đám tiểu lâu la chúng ta trút giận? Hơn nữa ngươi không phát hiện hắn đã bị mất nửa cánh tay trái ư? Tuy rằng không biết có phải do chủ nhân chém xuống hay không, tuy nhiên chắc chắc có quan hệ với chủ nhân! Hắn chịu tổn thất lớn như vậy, lại không thể trút giận lên chúng ta. Ha ha. Còn nữa, câu nói hắn lưu lại lúc bỏ đi chứng minh rất rõ ràng là chủ nhân căn bản không có chuyện gì cả, cùng lắm là bị thương lặt vặt mà thôi!

Nghe Tương Vân Sơn nói thế, tâm trạng đám người Trương Dương mới bình tĩnh lại một chút.

Tương Vân Phong nghe ca ca nói hai chữ “chủ nhân” vô cùng tự nhiên, trong lòng hơi có chút chua xót. Ca ca năm đó hoàn toàn xứng với mấy chữ ” con cưng của trời”. Cho dù là ai cũng phải xưng một tiếng thiếu gia! Nhưng hai mươi năm trôi qua, ca ca có thể gọi người khác là chủ nhân tự nhiên như thế...

- Ca ca, ca thật sự tính vĩnh viễn không trở về gia tộc nữa sao?

Tương Vân Phong hỏi một câu đầy cảm xúc. Nhưng hỏi xong, chính hắn cũng không thể kìm được cái suy nghĩ trong đầu là ca ca không phải muốn ly khai mà là các trưởng lão đuổi ca ca đi.

- Ca, đệ tin ca bị oan. Ca vì sao không đi nói rõ với bọn họ?

Tương Vân Phong trước mặt ca ca lại trở thành một tiểu tử non trẻ chỉ biết một lòng tu luyện như năm nào. Nếu không phải vì muốn giúp ca ca, hắn đời nào dứt khoát rời gia tộc gia nhập Nam Châu liên minh, nhẫn nhịn chịu nhục làm một cửu công tử con vợ cả của Tương gia!

Tương Vân Sơn cười khổ một tiếng, vỗ vai Tương Vân Phong, nói:

- Hôm nay huynh đệ chúng ta trùng phùng, ca ca rất cao hứng. Để bây giờ ta nói chị dâu đi làm vài món ngon. Đợi chủ nhân trở về, hai huynh đệ chúng ta đêm nay uống cho đã một trận! Những chuyện không vui đó không cần nhắc lại!

Tương Vân Phong im lặng. Hắn đã không còn là thiếu niên ngây thơ không biết gì của ngày xưa. Hắn thậm chí còn biết rất rõ, chuyện năm đó xét về mặt tình cảm mà nói, ngay cả trưởng lão đã tự tay phế Tương Vân Sơn cũng không thừa nhận Tương Vân Sơn phản bội, cũng không tin hắn làm như vậy!

Nhưng bằng chứng rõ ràng, cộng với việc Tương Vân Sơn cũng không hề giải thích nhiều, chỉ luôn mồm nói một câu: “Một ngày nào đó chân tướng sẽ rõ ràng, hi vọng các ngươi không phải hối hận.” Tương Vân Phong nhiều năm ở Nam Châu liên minh, lợi dụng chức quyền, âm thầm thầm điều tra sự kiện năm đó, thậm chí còn điều tra cả Nhị ca của mình, tuy phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng nghi ngờ chung quy cũng chỉ là nghi ngờ, không có chứng cớ rõ ràng.

Còn năm đó chứng cớ bất lợi cho Hạ Tuyết Ngọc và Tương Vân Sơn lại rõ ràng như ban ngày!

Cuối cùng Tương Vân Sơn vẫn không đợi được Lăng Tiêu trở về, tự nhiên không có tâm trạng cùng đệ đệ say sưa một trận. Nhưng hắn vẫn vô cùng tin tưởng Lăng Tiêu nhất định sẽ trở về, hơn nữa chắc chắn không nguy hại gì. Hắn cùng Trương Dương và Vương Chân đang nằm trên giường bệnh nhanh chóng ổn định tình hình. Những người đi tìm Lăng Tiêu đều bị đám Tương Vân Sơn gọi về, không cho ra ngoài. Mỗi ngày đều tu luyện như mọi ngày bình thường.

Vọng Thiên Thành rất nhanh nghe được tin tức. Ngô Anh, Vương Thành và Lý Thắng ba người đích thân đến. Đi cùng còn có con gái Ngô Anh là Ngô Tú Nhi và con cả Ngô Dung.

Trên mặt mọi người đều mang theo lo lắng. Bây giờ tầm quan trọng của Lăng Tiêu với ba đại gia tộc Vọng Thiên thành không cần nói cũng biết. Bởi vì mấy loại đan dược này vừa mới bán ra, đã lập tức dẫn đến một cơn chấn động dữ dội!

Mặc dù ba nhà đã đánh giá rất cao mấy thứ đan dược này nhưng trên thực tế không đoán được sẽ dẫn đến cảnh tranh nhau mua thế này!

Toàn bộ đan dược đã được bán ra một cách hạn chế. Nhưng cho dù như thế, đợt hàng đầu tiên đến bây giờ đã bán hết sạch!

Chứng kiến các cường giả và thế lực lớn các nơi trong Nam Châu nườm nượp đổ về, ba đại gia tộc của Vọng Thiên thành bắt đầu có cảm giác nuốt không trôi, bắt đầu chịu áp lực mà không phải ai cũng có thể vượt qua.

Nhất là rất nhiều gia tộc tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Châu, trước kia đám người Ngô Anh muốn gặp cũng không được, bây giờ lại khách khí cầu kiến bọn họ.

Còn Ngô Anh, Vương Thành và Lý Thắng đám người đó hưởng được ưu ái kinh người nhưng cũng hiểu được người ta không phải vì bọn họ mà tới. Trong mắt những người đó, bọn họ không bằng một cái đánh rắm.

Chân chính làm cho người ta khách khí là mấy đan dược thần kỳ, là người luyện đan Lăng Tiêu!

Nguyên bản bọn họ muốn tìm Lăng Tiêu để thúc giục. Nhưng không ngờ lại nhận được tin như thế. Nếu không phải ba gia chủ biết Lăng Tiêu không cần phải trêu đùa bọn họ, thậm chí đã nghĩ là Lăng Tiêu cố ý tránh mặt bọn họ.

Tương Vân Sơn kể chuyện lão già áo xanh tới gây rối cho đám Ngô Anh nghe, ba đại gia chủ thành Vọng Thiên đều mù tịt, Ngô Anh nói:

- Chưa bao giờ nghe nói tới một cường giả như vậy. Tuy nhiên chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Nam Châu quá lớn. Ngay trong Vọng Thiên thành cũng có những tuyệt thế cường giả mà chúng ta không biết đến đứng nói chi người nọ không phải đến từ Vọng Thiên Thành. Muốn tìm hắn chẳng khác nào mò kim đáy bể!

Lý Thắng gật gật đầu, nói:

- Đúng thế. Trừ phi là Nam Châu liên minh hỗ trợ việc tìm kiếm!

Tương Vân Phong nói:

- Chuyện này tin rằng minh chủ đại nhân nhất định sẽ ra tay can thiệp!

Mọi người nghe Tương Vân Phong khẳng định như thế cũng thấy an ủi không ít.

Ngô Tú Nhi trầm mặc đứng sau lưng mọi người, tâm trạng vô cùng kém. Từ đó đến này phụ thân không hề thả nàng ra để nàng đi tìm Lăng Tiêu. Bởi vì Lăng Tiêu quật khởi, hơn nữa những đan dược kia vừa bán ra khiến danh vọng Lăng Tiêu trong thời gian ngắn đã đạt đến một đỉnh cao mới!

Nhất cử nhất động của hắn sẽ khiến cho mọi người chú ý. Nếu lúc này truyền ra lời đồn con gái Ngô gia và Lăng Tiêu thân cận thì chắc chắn sẽ có nhiều người không muốn thấy chuyện này.

Ngô Anh không phải không muốn con gái và Lăng Tiêu ở cùng một chỗ. Thậm chí bây giờ hắn càng muốn như vậy hơn bất kỳ ai khác.

Nhưng vấn đề là ở chỗ, thế lực Ngô gia chỉ hùng mạnh ở địa bàn Vọng Thiên thành. Nếu sau khi kết hợp với Lăng Tiêu thì khả năng lớn sẽ nhanh chóng trở thành một gia tộc bị mọi người chú ý nhất. Tuy nhiên nếu có chuyện gì nguy hiểm cũng sẽ dễ dàng bị đẩy xuống vực sâu!

Bây giờ có quyền kinh doanh đan dược do Lăng Tiêu luyện chế, Ngô Anh cũng đã vô cùng thỏa mãn. Thân là gia chủ có thể khiến gia tộc phát triển vững vàng từng bước một mới là lựa chọn chính xác nhất.

... ...

Lăng Tiêu ngồi ở phía sau thác nước dưới vách đá bảy ngày liên tục không ngừng khôi phục thực lực. Trên thực tế, hắn bị thương không nghiêm trọng, thậm chí là rất nhẹ. Nhiều nhất là hai ngày là có thể khôi phục. Nhưng mấy món pháp bảo của hắn trong trận chiến này đã thể hiện không nhiều thì ít sự yếu kém thực lực.

Vốn dĩ lúc ở nhân giới, thực lực cao nhất chỉ là Kiếm Tôn. Cho nên lúc đó, bất kể là pháp bảo nào đều có thể sử dụng thoải mái để kháng địch mà không cần lo lắng bị kẻ thù làm bị thương. Sau khi tới Thánh Vực, đây gần như là lần đầu tiên Lăng Tiêu thi triển ra toàn bộ thực lực của mình. Chính là vì kiểm nghiệm một chút xem chính mình tiến vào Thánh Vực mấy năm rốt cuộc tiến bộ thế nào, đồng thời cũng muốn xem một chút, những pháp bảo này đã đủ hay chưa.

Sự thật chứng minh, Lăng Tiêu thực lực Phân Thần sơ kỳ, bản thể và phân thân quả thực rất cường đại. Tuy rằng khi đánh nhau với lão già áo xanh không có thể từ chính diện gây ra đả kích lớn. Nhưng khi Lăng Tiêu rơi xuống nước ngược dòng trốn đi, phân thân có thể điều khiển pháp bảo tiếp tục công kích, và dùng kế chặt một tay của lão già áo xanh thành công. Điều này đối với Lăng Tiêu mà nói, đã là một thành tựu rất lớn!

Bởi vì thực lực lão già áo xanh, cho dù không phải là cảnh giới tu luyện giả trung cấp thì ít nhất cũng phải là cảnh giới tu luyện giả sơ cấp đỉnh phong!

Mà bản thể Lăng Tiêu, hiện giờ mới chỉ là cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp đỉnh phong!

Cảnh giới Tiên Thiên, kém một bậc đã là chênh lệch to lớn. Còn cảnh giới Tiên Thiên so với cảnh giới tu luyện giả chính là chênh lệch như trời và đất!

Cho dù mười vũ giả tiên thiên cao cấp đỉnh phong, cũng không thể đánh lại một tu luyện giả sơ cấp!

Bởi vì cảnh giới Tiên Thiên có thể thông qua tu luyện, không ngừng tích lũy năng lượng mà đạt tới. Còn cảnh giới tu luyện giả lại phải thông qua đốn ngộ mới có thể đạt tới!

Nhân giới cũng được, Thánh Vực cũng được, gần như mọi người tu luyện, đều là thông qua kiếm kỹ!

Ngay một tên Kiếm Tông lĩnh ngộ đối với kiếm kỹ đã đăng phong tạo cực, cao hơn những Kiếm Hoàng, Kiếm Tôn, Kiếm Thánh, Kiếm Thần cho đến vũ giả cảnh giới tiên thiên thì kiếm kỹ có thể nói đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa!

Như vậy, muốn đốn ngộ mà nâng cao thực lực, có thể tưởng tượng khó khăn như thế nào!

Nếu không, vì sao trong Thánh Vực số lượng Kiếm Thần nhiều như vậy, cảnh giới Tiên thiên cũng không ít, nhưng đạt tới tu luyện giả thì số lượng liền ít đi mấy chục lần!

Lăng Tiêu lúc trước cho dù là ở sân thi đấu Nam Châu đại hội, gặp người thực lực cao nhất cũng chỉ là tiên thiên sơ cấp đỉnh phong. Tỷ như Tương Phúc, tỷ như Vương Chân, tỷ như Thường Xuân Tiếu. Sau đó lại nói đến Ngô Anh và đại ca Bạch lão nghe nói đều có thực lực tiên thiên trung cấp. Lăng Tiêu cũng chưa từng cùng bọn họ luận bàn nhưng Lăng Tiêu tin tưởng, cho dù không dùng phân thân mà chỉ dùng pháp bảo của mình, tiên thiên trung cấp võ giả khẳng định không phải đối thủ của mình!

Vì thế, ánh mắt của Lăng Tiêu đã vượt qua tiên thiên, hướng đến tu luyện giả cường đại hơn!

Đối với Lăng Tiêu mà nói, không có chiến đấu thì không thể phát triển!

Cho nên, hôm nay gặp lão già áo xanh, Lăng Tiêu dù biết địch không lại nhưng vẫn muốn dốc hết vốn liếng cùng hắn đánh một trận chính là để xem mình và cường giả cảnh giới tu luyện giả rốt cuộc còn chênh lệch bao nhiêu!

Sự thật chứng minh rằng tuy vừa rồi vô cùng nguy hiểm nhưng Lăng Tiêu đã dùng một vết thương nhẹ để đổi với lão già áo xanh bị trọng thương!

Nếu năng lượng trong Huyền Thiên lệnh bài có thể nhiều hơn một chút, đánh cho lão già áo xanh bị trọng thương không thành vấn đề. Thậm chí bị Huyền Thiên lệnh đánh chết ngay cũng không phải không có khả năng!

Nghĩ thông suốt vấn đề này, tâm trạng lo lắng trong suốt mấy năm qua của Lăng Tiêu như được rẽ mây mà thấy mặt trời, phấn khởi hẳn lên. Phải biết rằng, Lăng Tiêu ở trong Thánh Vực, nhìn như một đường thuận lợi, nhưng những gian khổ nguy hiểm trong đó chỉ có hắn tự làm tự biết. Ở cái nơi cười giả như rừng này, chỉ cần hơi sơ ý là sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục ngay.

Bây giờ tuy rằng thông qua đan dược gầy dựng được một chút danh tiếng nhưng lại phải đề phòng tiểu nhân đánh lén. Lão già áo xanh là người nhà ai không quan trọng, quan trọng là những người đó muốn tìm mình gây sự thật quá dễ dàng.

Lăng Tiêu thầm nghĩ vấn đề nâng cao võ thuật đã là vấn đề cấp bách như lửa cháy ngang mày rồi.

Chuyện này có thể lập tức bắt tay vào làm. Còn một chuyện, chính là vấn đề pháp bảo. Lăng Tiêu ngẫm nghĩ một chút bèn lấy ra mảnh vỡ của Thánh Bia từ trong túi trữ vật. Ở Thánh Vực, mảnh vỡ này vẫn tản ra dao động năng lượng mãnh liệt vô cùng.

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm. Lần này tiểu yêu bị thương rất nặng, hơn nữa bảo kiếm mười phần yêu khí này là thứ Lăng Tiêu thích nhất!

- Tiểu yêu, ta muốn đem mấy thứ này luyện hóa cho ngươi sử dụng!

Huyền Thiên đứng bên cạnh trong lòng giận dữ và bất bình. Rõ ràng là do bản tôn ra tay đánh người nọ bị thương nặng, công lao lớn nhất phải là ta mới đúng, sao lại thưởng cho tiểu mỹ nhân trước?

Lăng Tiêu móc ra một mảnh vỡ của Thánh Bia, sau đó trên hai tay xuất hiện một ngọn lửa màu lam nhạt. Đồng thời, tinh thần lực cường đại vô cùng của Lăng Tiêu từ từ hình thành một đạo kết giới, bắt đầu luyện hóa mảnh vỡ của Thánh Bia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.