Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 282: Chương 282: Ngẫu nhiên lộ tài năng






Nữ nhân thản nhiên gật đầu ngay sau đó ánh mắt chiếu vào Lăng Tiêu, tiếng nói giòn giã sắc như đao:

- Ngươi là Lăng Tiêu?

Lăng Tiêu gật gật đầu, nàng khẽ cười:

- Ta là Lãnh Dương Dương, cung chủ của Lãnh Ngưng Cung!!!

Thanh âm của cô gái này vẫn lạnh như băng, không nghe ra một chút cảm xúc gì ở bên trong. Nàng tự ngồi xuống ghế, tiếp đó quan sát Lăng Tiêu từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó nói tiếp:

- Họ đều nói ngươi là thiếu niên, nhưng hiện giờ ta xem ra ngươi thật rất thành thục!

Lăng Tiêu điềm nhiên cười, trong lòng thầm nghĩ: “Cung chủ này thoạt nhìn bộ dáng lạnh lẽo vô tình, nhưng thật ra cũng chỉ một đứa trẻ mới trưởng thành mà thôi.”

- Tại hạ đang dịch dung. Xin cung chủ thứ lỗi, Lăng Tiêu không tiện hiển lộ mặt thật tại đây.

Thượng Quan Vũ Đồng thật không nghĩ tới, cung chủ vẫn luôn không gặp người lạ, nhất là chưa từng gặp nam nhân xa lạ, không ngờ lại chủ động đến tận nơi gặp Lăng Tiêu. Nhưng thấy lòng hiếu kỳ của nàng đối với Lăng Tiêu thật đúng là sâu xa.

- Nghe nói là ngươi bào chế ra Dưỡng Nhan Đan, ngươi thật lợi hại!

Lãnh Dương Dương dường như không thích nói quanh co lòng vòng, rất trực tính hỏi thẳng ra. Ngược lại khiến Thu Nguyệt Dao và Thượng Quan Vũ Đồng đứng một bên có chút xấu hổ, thầm nghĩ: “Hỏi người ta như vậy, thật có điều không tốt lắm!”

Trên thực tế, thời điểm kiếp trước Lăng Tiêu ở Tu Chân Giới, các sư tỷ sư muội đồng môn ngoại trừ một số ít người bẩm sinh có loại tâm cơ này, phần lớn đều ngây thơ hồn nhiên như Lãnh Dương Dương, nói chuyện thẳng thắn. Vì thế Lăng Tiêu chợt có cảm giác dường như mình đã trở về lại Tu Chân Giới, hắn cười nói:

- Là ta chế ra! Chẳng lẽ cung chủ có hứng thú?

- Ồ, ta đến đây thực là muốn học phương pháp luyện đan của ngươi đấy!

Lãnh Dương Dương nói những lời khiến người ta kinh ngạc không thôi. Lời này vừa thốt ra, Thượng Quan Vũ Đồng và Thu Nguyệt Dao hận không thể lập tức độn thổ biến đi, thầm nghĩ: Đâu có ai vừa gặp mặt đã nói như thế, cũng may đây là Lăng Tiêu, đổi lại là người nào khác, còn không nghĩ rằng ngươi mưu đồ bất lương sao?

Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng: Tám đại trưởng lão Lãnh Ngưng Cung thu tóm quyền hành, các đời cung chủ trừ phi có thế mạnh đặc biệt, nếu không hơn phân nửa sẽ không tham dự quản lý chính vụ được bao nhiêu, hơn nữa hơn phân nửa cung chủ lại lấy tu luyện làm nhiệm vụ chính yếu. Đặc biệt như Lãnh Dương Dương này thuộc vào loại thiên tài vượt bậc, bình thường lại không quản tới chuyện gì. Vì thế đừng thấy nàng đã làm cung chủ nhiều năm, nhưng năng lực xử thế thái độ làm người “thật sự là khiến người ta cảm thấy có chút không may mắn”. Chỉ có điều tính tình của Lãnh Dương Dương bộc trực, có chút ngây thơ hồn nhiên, nhưng cũng không ngu ngốc, sau khi nàng nói xong còn nói thêm một câu:

- Tuy nhiên ta biết rằng: ngươi không thể dễ dàng chỉ dạy cho ta, nên ta muốn mua dài hạn loại đan dược này của ngươi, cấp cho toàn bộ người Lãnh Ngưng Cung dùng, để các nàng vĩnh viễn thanh xuân. Ta nghe Vũ Đồng nói Dưỡng Nhan Đan có số lượng nhiều vô hạn, tìm ngươi có thể mua nhiều được chứ?

Thu Nguyệt Dao ở một bên nói:

- Cung chủ, điều này sao có thể, cho dù Lăng Tiêu hắn có thể bán cho chúng ta, chúng ta cũng không thể mua nhiều như vậy!

- Vì sao?

Lãnh Dương Dương ở trước mặt Thu Nguyệt Dao cũng không có dáng vẻ kiêu căng, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

- Này...

Thu Nguyệt Dao có chút khó xử, thầm nghĩ: Chẳng lẽ ta còn có thể nói ra chuyện này các trưởng lão sẽ không đồng ý sao? Ngẫm nghĩ một lúc nàng uyển chuyển nói:

- Cung chủ, ngài nghĩ xem: cấp Dưỡng Nhan Đan cho các sư tổ bế quan và tám đại trưởng lão, cùng với ngài thì tốt rồi, về phần chúng ta thì không cần phiền toái tới môn phái.

- Ý tứ của ngươi là các ngươi không đủ tư cách?

Trên gương mặt xinh đẹp lạnh như băng của Lãnh Dương Dương hiện lên vẽ lạnh lùng, nói tiếp:

- Điểm ấy ta chủ trương, Hãy để ta làm là được rồi. Mấy năm nay, vốn các ngươi ở trong môn phái đã chịu thiệt rất nhiều rồi. Chuyện đó nói sau, chúng ta mua nhiều như vậy, còn là số lượng lớn dài hạn, hắn sẽ dành tiện nghi giá rẻ một chút cho chúng ta, đúng không?

Nói xong quay mặt nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu nghe vậy cười nói:

- Đương nhiên, nếu cung chủ đã đích thân lên tiếng, giá rẻ một nửa thì có sao?

Lãnh Dương Dương hơi chu khóe miệng, nhìn Lăng Tiêu nói:

- Vậy cảm ơn ngươi!

Sau đó quay sang Thu Nguyệt Dao:

- Sư tỷ xem, vậy không phải hoàn thành giao dịch rồi sao?

Hiện nay Dưỡng Nhan Đan danh chấn thiên hạ, nữ nhân nào lại không muốn dùng để mãi mãi thanh xuân? Tuy nhiên, Thu Nguyệt Dao cảm thấy rằng: tất cả người trong môn phái dùng dài hạn, điều này căn bản là không thực tế, nhất là đến lúc đó các trưởng lão còn nghĩ là từ nơi mình vớt vát được lợi ích, dù sao Lăng Tiêu cùng chính mình và Vũ Đồng là quen biết.

Vì lẽ đó Thượng Quan Vũ Đồng khuyên nhủ:

- Hay là thương lượng với các đại trưởng lão rồi nói sau!

Lãnh Dương Dương khẽ bĩu môi, nhưng không nói tiếp vấn đề này nữa, quay sang Lăng Tiêu nói:

- Thực lực của ngươi rất mạnh đấy, không ngờ còn cao hơn ta!

Thu Nguyệt Dao và Thượng Quan Vũ Đồng đều sửng sốt, thầm nghĩ: “Không có khả năng! Một năm rưỡi trước Lăng Tiêu còn đích thật là người bị Thiên Mạch!” Nhất là Thượng Quan Vũ Đồng càng hiểu rõ Lăng Tiêu hơn ai hết: “Một năm rưỡi trước Lăng Tiêu còn là Kiếm Thị ngay cả Kiếm Sư cũng chưa đạt đến, hiện tại tu vi sao có thể cao hơn so với Lãnh Dương Dương chứ! Điều này dứt khoát không có khả năng!”

Tuy nhiên loại người như Lãnh Dương Dương, sao có thể nói dối với người khác chứ? Nếu là người bình thường, ngay cả ứng phó vài câu nàng cũng nói không lâu được, không nghĩ tới cùng Lăng Tiêu trái lại nàng có thể nói nhiều như vậy. Trong mắt của thầy trò Thượng Quan Vũ Đồng chuyện này thật đúng là khó tin nổi.

Không nghĩ tới lại còn cho rằng thực lực của Lăng Tiêu hùng mạnh hơn nàng. Thượng Quan Vũ Đồng không nhịn được chuyển ánh mắt nhìn Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cười ha hả, nói:

- Cung chủ thực tinh mắt!

Thu Nguyệt Dao. Thượng Quan Vũ Đồng, đều không kìm được hít một hơi khí lạnh, dùng ánh mắt quái dị nhìn Lăng Tiêu. Nhất là Thượng Quan Vũ Đồng khẽ nhếch môi, trong hai mắt đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng, không nghĩ tới cảnh giới của Lăng Tiêu lại tiến nhanh như vậy!

Lãnh Dương Dương nói:

- Dao động tinh thần lực của ngươi rất ổn định, nhất là đối mặt với ta từ thuở nhỏ đã tu luyện công pháp đông lạnh của Lãnh Ngưng Cung. Nếu thực lực ngươi không bằng ta, không có khả năng biểu hiện được trầm ổn như vậy.

Lăng Tiêu không khỏi có vài phần kính trọng Lãnh Dương Dương, vốn hắn tưởng rằng nàng chỉ là loại người cao ngạo cố chấp xem thường người khác, nhưng hàn huyên vài câu mới phát hiện tính tình nàng hồn nhiên ngây thơ, không có chút tâm cơ, thực đúng là một người tốt!

Lăng Tiêu đang thầm nghĩ trong lòng, đúng lúc này nghe Lãnh Dương Dương nói:

- Nghe nói ngươi đắc tội với không ít môn phái thế gia, khi ngươi gặp khó khăn có thể tìm Lãnh Ngưng Cung nhờ giúp đỡ!

- Không được!

Bên ngoài bỗng nhiên truyền vào một thanh âm nữ nhân già lão, Thu Nguyệt Dao và Thượng Quan Vũ Đồng biến sắc mặt. Cánh cửa bị đẩy ra, tiến vào theo thứ tự ba nữ nhân trung niên tuổi chừng bốn năm mươi tuổi, chính là đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão cùng đi với Lãnh Dương Dương lần này. Tướng mạo ba nữ nhân trung niên đều rất xinh đẹp, khí chất cao quý, trên mặt cũng đều lạnh như băng. Trên thực tế ba vị trưởng lão này đều đã hơn tám mươi tuổi. Đại trưởng lão đã chín mươi tuổi! Sở dĩ giữ được dung mạo như hiện nay, có liên quan với quý bà hàng năm sử dụng dược liệu dưỡng nhan cao cấp. Ba nữ nhân vừa vào cửa, đầu tiên là hung hăng trừng mắt nhìn Thu Nguyệt Dao, sau đó chuyển ánh mắt vào Lăng Tiêu. Đại trưởng lão vừa lên tiếng mới rồi, quay sang Lãnh Dương Dương nói:

- Cung chủ sao lại làm việc tùy hứng và hấp tấp như thế? Người này trong giới thế tục cũng không phải là người tốt gì! Bên người hắn nữ nhân nhiều vô kể, hoa tâm hạng nhất, lại trước sau đắc tội mấy môn phái thế gia. Hừ! Hơn nữa chúng ta vừa mới biết được, lần này hắn còn đoạt con dâu của Tần gia, chính là cô gái hắn mang tới ngoài kia! Người như thế Lãnh Ngưng Cung chúng ta sao có thể dính líu tới chứ!

Hiển nhiên không giống như vậy, đại trưởng lão này đúng cũng bỏ một thời gian đi tìm hiểu về Lăng Tiêu, cũng không phải lời nói suông. Có điều mấy thứ bà tìm hiểu đó, cùng với chân tướng sự thật tuy rằng gần đúng, nhưng trên thực tế còn sai cả vạn dặm. Hơn nữa đều là một vài ý kiến, hay thứ gì đó lộ ra trước mắt, đại khái phần nhiều đều là tin vỉa hè. Đại trưởng lão nói xong, hung tợn nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, quát:

- Không bán đứng ngươi đem giao cho Tần gia, đã là tận nhân nghĩa rồi! Ngươi còn không mau cút đi!

Lão bà này nói không chừa nửa phần tình cảm, làm cho trên mặt Thu Nguyệt Dao và Thượng Quan Vũ Đồng đều lộ vẻ rất khó coi, đến ngay cả Lãnh Dương Dương cũng không khỏi có chút mất mặt, nàng khẽ nhướng đôi mi thanh tú, nói:

- Đại trưởng lão bất tất phải nói ra ác ngôn như vậy. Ta thấy Lăng Tiêu là người rất tốt. Hơn nữa, hắn đồng ý bán cho chúng ta Dưỡng Nhan Đan với một nửa giá đấy!

Nghe nói tới Dưỡng Nhan Đan, sắc mặt đại trưởng lão hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn lạnh lùng nói:

- Vậy càng không có gì hay để nói với hắn. Hội chợ thương nhân, Lãnh Ngưng Cung chúng ta có tiền, nếu muốn mua cần bao nhiêu tiền thì trả bấy nhiêu, không chiếm tiện nghi của người ta!

-Đúng! Hừ! Đưa ra chút ít ơn huệ, rồi muốn gạt người. Cung chủ, ngươi còn nhỏ tuổi, ngươi không hiểu nhân gian hiểm ác đáng sợ, loại nam nhân này thích nhất là dùng lời ngon tiếng ngọt gạt người!

Nhị trưởng lão bên cạnh đại trưởng lão cũng lạnh lùng nói. Nói xong nhìn thoáng qua Thượng Quan Vũ Đồng đang cúi đầu, khẽ hừ một tiếng, nói:

- Nha đầu Vũ Đồng, chúng ta đã sớm nói qua muốn thu ngươi vào nội môn. Chọn ngày không bằng gặp ngày! Ta xem, liền hôm nay đi! Đi vào nội môn, từ nay về sau ngươi có thể tĩnh tâm tu luyện, tất cả chuyện dung tục trên thế gian, từ đây một đao cắt đứt quan hệ!

Lăng Tiêu ngồi ở đó, từ lúc các bà tiến vào, ngay một câu cũng chưa nói, nhưng trong lòng hắn đã sớm bốc hỏa, hắn lạnh lùng nhìn ba nữ nhân trung niên, không đợi Thượng Quan Vũ Đồng lên tiếng, liền thản nhiên nói:

- Ta không biết các ngươi từ nơi đâu nghe lời bàn tán về ta. Ta cũng không cần các ngươi xem ta như thế nào, Dưỡng Nhan Đan này ta cho chó ăn cũng không bán cho các ngươi một viên! Còn nữa, ta cũng không muốn can thiệp vào chuyện môn phái các ngươi. Chỉ có điều tưởng muốn nữ nhân của ta đi vào nội môn, các ngươi có hỏi qua ta chưa?

Lăng Tiêu vừa nói liền một hơi, tất cả nữ nhân trong phòng đều ngạc nhiên. Trên mặt Thượng Quan Vũ Đồng đỏ bừng đến sắp xuất huyết. Nàng bác lại bằng giọng nói như tiếng muỗi kêu:

- Ngươi... Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế!

Tuy rằng nàng biết Lăng Tiêu khẳng định là tức giận mới có thể nói như vậy, nhưng trong lòng Thượng Quan Vũ Đồng vẫn như ăn miếng bánh vẽ ngọt ngào. Còn Thu Nguyệt Dao nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt tán thuởng, nàng thầm nghĩ: “Tiểu tử giỏi, không uổng công ta coi trọng ngươi! Có dũng khí! Nghĩ lại cũng có chút đau thương, năm đó chính mình cũng chưa đi vào nội môn, một người tên tuổi của Lãnh Ngưng Cung đã dọa người ấy hoảng sợ bỏ đi. Nếu như người ấy có dũng khí như Lăng Tiêu, vậy thì mình có thể bỏ hết thảy ra đi cùng hắn hay không nhỉ?”

Lãnh Dương Dương nhìn thoáng qua Lăng Tiêu cũng có chút ngoài ý muốn, có điều cũng vẫn như cũ lạnh lùng ngồi tại chỗ, nàng cũng không nói gì.

- Láo xược!

Đại trưởng lão tức giận đến sắc mặt tái xanh, lấy tay chỉ vào Lăng Tiêu, cả giận nói:

- Tiểu tử, ngươi nếu chán sống, cứ việc nói thẳng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.