Trên thực tế, Kim Hổ hoàn toàn có thể đánh cuộc một phen, gần như nắm chắc chín mươi phần trăm, là Lăng Tiêu đang phô trương thanh thế! Nhưng khi đối mặt với gã nhân loại còn quỷ quái hơn mình thì Kim Hổ cũng không dám đánh cuộc với một phần trăm còn lại kia!
-Ta thua rồi.
Kim Hổ gục đầu xuống, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Lăng Tiêu với vẻ nóng bỏng:
-Ngươi có thể cho ta biết, làm sao ngươi có thể thi triển ra được một kiếm này?
Lăng Tiêu cười lắc lắc đầu.
Trên mặt Kim Hổ hiện lên vẻ tranh đấu một chút, sau đó dần dần trở lại vẻ bình thản, khom người quay về phía Lăng Tiêu, nói:
-Chủ nhân.
Lăng Tiêu nhìn Kim Hổ, sau đó nói:
-Ngươi ở trong này tu luyện đi!
-Hiện tại nếu như người khác phát hiện khí tức của ngươi thì ta cũng không có cách nào bảo hộ ngươi!
Trong lòng Kim Hổ rất muốn nói, nếu ngươi đồng ý thả ta ra thì không ai có thể ngăn ta lại!
Nhưng một kiếm thị uy vừa rồi của Lăng Tiêu, chung quy là đang dọa hắn. Hắn căn bản không dám chắc rằng, kiếm của Lăng Tiêu để trên cổ của mình, rốt cuộc là nỏ mạnh hết đà, hay là còn dư lực. Hắn thậm chí còn quên, vị trí nơi cổ của Ma tộc còn có kết giới phòng ngự rất mạnh!
Nhưng Kim Hổ đánh mất dũng khí của mình khi đánh cuộc chuyện làm người hầu, cho nên mặc dù trong lòng hắn có một vạn lý do không phục, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, không còn bày tỏ vẻ phản đối với Lăng Tiêu.
Chờ sau khi Lăng Tiêu biến khỏi không gian thần kỳ này, khóe miệng Kim Hổ nổi lên một chút cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ : Ta thực sự đã đáp ứng làm người hầu của ngươi, nhưng nếu ngươi chết thì không phải ta được tự do sao? Ma tộc ta thề không thể giết ngươi, nhưng người khác thì không thể sao?
... ....
Lăng Tiêu cố chống cự, biểu hiện vẻ cực kỳ trấn định ở trước mặt Kim Hổ, nhưng trên thực tế, hắn quả thật là nỏ mạnh hết đà. Chiêu “Tịch Diệt” kia đích thật là phô trương thanh thế. Nếu Kim Hổ không dừng thanh trường thương màu đen trong tay kia thì trên cơ bản Lăng Tiêu vô lực phá chỗ phòng ngựa trên cổ Kim Hổ, mà trường thương của Kim Hổ nháy mắt lại có thể đâm thủng Lăng Tiêu!
Mặc kệ nói như thế nào, dù sao mình cũng xem như thu được lão hổ này. Về phần hắn có dị tâm hay không ... Điều đó căn bản là không trọng yếu! Nếu nói Kim Hổ không có một chút dị tâm thì đó mới gọi là bất thường chứ!
Lăng Tiêu cũng không cần quan tâm trong lòng Kim Hổ nghĩ gì. Thực ra nếu Lăng Tiêu đồng ý thì hắn hoàn toàn có thể luyện chế Kim Hổ thành một con rối làm công cụ, chỉ biết công kích, mà còn có thể bảo trì tất cả thực lực, nhưng Lăng Tiêu cũng không muốn làm vậy. Thứ nhất, Lăng Tiêu không cho rằng mình là người tốt, nhưng đồng dạng, hắn cũng không biết mình có phải là người xấu hay không? Mỗi tu luyện giả đều có nguyên tắc làm việc của mình.
Thứ hai, thân phận Kim Hổ rất đặc thù, rất có thể hắn có địa vị hết sức quan trọng ở trong Ma tộc! Nếu hắn chết ở trong tay mình, có khả năng mình thật sự sẽ bị Ma tộc điên cuồng đuổi giết!
Thực lực của Kim Hổ cũng đã hùng mạnh đến mức biến thái, hiện tại dưới trạng thái toàn thịnh cùng với pháp bảo của Lăng Tiêu thì cũng có thể giết nó, nhưng Lăng Tiêu có cảm giác, Kim Hổ cũng không phải nhân vật đứng đầu ở Ma tộc!
Một khi đã như vậy, hiển nhiên không bằng lưu lại hắn còn hơn rước một cừu gia, khi cần một thủ hạ thì Kim Hổ chính là người được chọn tuyệt hảo!
Lăng Tiêu đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện bản thân mình đang ở bên ngoài một thôn trang nhỏ. Bản thân hắn dựa vào ***** Hàn Bảo Đỉnh, lúc này, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng nói chuyện, Lăng Tiêu tâm niệm vừa động, liền thu hồi ***** Hàn Bảo Đỉnh vào trong nhẫn.
Tuy rằng lúc này thực lực của hắn chỉ còn không đến ba thành, nhưng muốn đối phó võ giả dưới Kiếm Tôn thì không có vấn đề gì. Chẳng qua là nếu hắn lại động võ thì chỉ sợ nó không còn là vấn đề tu dưỡng một năm rưỡi nữa rồi.
Cơ thể của Lăng Tiêu bị tổn thương quá lớn, quả thật cũng đã không chịu nổi dầy vò rồi.
Theo tiếng nói chuyện, phía trên con đường nhỏ ruột dê, có một trung niên nhân không đến bốn mươi tuổi và một cô bé khoảng mười một mười hai tuổi đi tới đây. Hai người thoạt nhìn giống như phụ tử, khi nhìn rõ họ hẳn là rất bình thường. Cô bé thì có bộ dạng thanh tú, mặc dù quần áo trên người vá nhiều mảnh vụn nhưng lại sạch sẽ.
Hai người vừa nhìn thấy Lăng Tiêu, cũng hoảng sợ. Bộ dáng hiện tại của Lăng Tiêu vô cùng chật vật với một thân quần áo rõ ràng rất đắt tiền, nhưng lại rách tả tơi, sắc mặt trắng bệch, giống như đã trải qua một cơn bệnh nặng, trên quần áo của hắn còn dính lên vết máu rõ ràng.
Người trung niên nhìn thấy Lăng Tiêu như vậy, phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng tránh ra rất xa, như tránh họa, đó là bản năng của người.
Tay của cô bé kia bị người trung niên kia kéo nhanh ra, đôi mắt to trong suốt nhìn Lăng Tiêu, dường như muốn nói cái gì với người trung niên kia, nhưng lại bị kéo nhanh ra, lúc cuối nàng còn quay đầu lại. Lăng Tiêu thấy rõ, trong đôi mắt của cô bé toát ra một chút lòng trắc ẩn.
-Ha ha, thật sự là một cô bé đơn thuần!
Lăng Tiêu cười nói một mình, sau đó thầm nghĩ: Chỉ sợ sau mười năm, khi cô bé trưởng thành, cũng sẽ giống với phụ thân!
Cô bé bị lôi ra quá xa, quay qua quay lại, sớm đã không còn thấy người thanh niên kỳ quái bị thương kia, mới dùng sức kéo bàn tay to dày tràn đầy vết chai của người trung niên.
Lấy tay ra dấu một phen, hoá ra nàng là một cô bé câm!
Giờ phút này trên khuôn mặt nhỏ bé của nàng mang theo vẻ khó hiểu và bất mãn tràn trề, khoa tay múa chân :
-Cậu, vì sao chúng ta không cứu người kia, thoạt nhìn người ấy rất đáng thương!
-Nha Nha, con còn khó giữ mình mà còn có lòng quản chuyện người khác sao?
Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng, trên mặt mang theo một ít vẻ bất đắc dĩ. Tỷ tỷ và tỷ phu qua đời rất sớm, lưu lại một đứa con gái, được ông thu giữ. Tính tình của cô bé thiện lương, dịu dàng nhu thuận, tuổi còn nhỏ nhưng lại hiểu được chuyện cần kiệm trong nhà. Nếu nàng không phải một cô bé trời sinh bị câm, chỉ sợ hiện tại mọi người đạp cửa để vào cầu hôn!
Ông rất thích đứa con của tỷ tỷ mình, nhưng mợ của cô bé lại không thích!
Bà cho rằng hơn một người thì thêm một phần gánh nặng, bà còn hy vọng sớm ngày đẩy nàng ra ngoài. Gần đây đúng lúc có một thân hào nông thôn, trong lúc vô tình nhìn thấy cô bé câm này thì hắn lập tức động lòng. Tuy rằng cô bé không nói nhưng với độ tuổi mười một mười hai thì xinh đẹp giống như hoa sen nổi trên mặt nước. Nếu nàng được trang điểm, lúc trưởng thành, nhất định nàng sẽ là một mỹ nhân quyến rũ!
Vì thế mới có người tới cửa cầu thân, mợ của cô bé chỉ mong sao cái đinh trong mắt nhanh chóng được rút ra, hơn nữa ở trong phạm vi trăm dặm thế lực của lão thân hào nông thôn khổng lồ, thậm chí trong nhà của hắn có hai gã Đại Kiếm Sư bảo vệ!
Trong mắt những thôn dân, đó quả thực là sự tồn tại khó lường, tuyệt đối không thể trêu chọc!
Vì thế thủ hạ và bà mối mang sính lễ đến. Sau khi cậu của Nha Nha trở về, biết được việc này, ngoài mặt không lộ ra vẻ gì, nhưng trong lòng ông lại sớm giận đến tím mặt. Tỷ tỷ đã không còn, chỉ lưu lại đứa bé này mà mình cũng không thể bảo vệ tốt, tương lai còn có thể diện gì nữa để đối mặt với tỷ tỷ đã chết chứ?
Vì thế thừa dịp ban đêm, ngày đêm mang theo Nha Nha trốn thoát. Trong lòng ông, chỉ muốn đưa Nha Nha đi rất xa, rồi sau đó sẽ trả lại sính lễ, nói rằng cô bé câm đã chạy thoát, chắc chắn lão thân hào nông thôn có quyền thế, cũng sẽ không chắp nhặt với một cô bé nhỏ chứ? Tối đa cũng chỉ giận dữ một hồi rồi hết giận, rồi cũng bảo vệ Nha Nha.
Cho nên, người đàn ông trung niên chuẩn bị đưa Nha Nha về chỗ phụ thân của mình, cũng chính là ông ngoại của Nha Nha!
Ngôi nhà cũ đã nhiều năm không có người, tuy rằng nơi này cũng là sơn thôn, nhưng vô cùng hẻo lánh, trên cơ bản sẽ không có người lạ nào đến nơi này.
Ông kỳ vọng, sau khi tránh thoát tới đây, rồi sau đó mới nghĩ biện pháp, đưa Nha Nha tới thành phố lớn. Cho dù làm nha hoàn của quý tộc, cũng còn tốt hơn lãng phí cô bé ở chỗ lão thân hào nông thôn kia!
Cho nên, khi trông thấy người bị thương có lai lịch không rõ ràng như Lăng Tiêu, ông căn bản không muốn nhiều chuyện!
Nha Nha chỉ bị câm nhưng cũng không điếc, đương nhiên nghe được lời nói của cậu, trong đôi mắt của cô bé được phủ bởi một tầng ảm đạm, sau đó gục đầu xuống, không nói gì nữa, tùy ý cậu mình kéo, tiến vào trong thôn trang kia.
Chỗ sơn thôn này được các dãy núi bao quanh, thôn sơn tổng cộng có năm sáu mươi hộ dân, một cổng hàng rào gỗ rất cao vây quanh, dùng để phòng ngự có một số ma thú tiến công.
Ông ngoại của Nha Nha ngụ ở chỗ vào làng, một dãy có hai tầng nhà gỗ. Tuy rằng đã qua nhiều năm không ai ở đây, nhưng nó vô cùng chắc, quét dọn một chút, là có thể ở được!
Khi Nha Nha còn nhỏ cũng đã tới đây chơi đùa, cho nên người trong thôn này thấy nàng thì cũng không xa lạ. Người miền núi thì thuần phác nên sẽ kinh ngạc khi thấy cô bé nhỏ xinh đẹp, rồi sau đó lại thở dài: Một cô gái tốt như vậy thì làm sao là một người câm chứ?
Sau khi người đàn ông trung niên sắp xếp Nha Nha ổn thỏa, lại trịnh trọng cảnh cáo nàng một hồi, làm sao thì làm nhưng không được gây chuyện, nhất là người trẻ tuổi ở đầu thôn, nhất định không nên dính dáng vào, người kia khẳng định là người xấu!
Sau khi nói xong, người đàn ông trung niên kia vội vã rời khỏi. Ông ra đi lúc nửa đêm, hôm nay đã một ngày, chỉ sợ người trong nhà đã lụctung lên, nên lúc mình trở về còn phải đối mặt với sự phẫn nộ của lão bà chứ!
Tuy nhiên, ông không sợ! Nam tử hán đại trượng phu, chịu đựng sự phẫn nộ của lão bà một chút thì không tính là gì! Đàn bà thì ít hiểu biết, chờ tương lai khi Nha Nha tiến vào đại quý tộc làm thị nữ thì bà ấy sẽ hiểu được cái khổ trong lòng ta! Ép Nha Nha làm thiếp cho thân hào nông thôn, chính là làm hỏng nàng!
Người đàn ông trung niên đi ngang qua chỗ vừa gặp Lăng Tiêu, còn đặc biệt nhìn lại, không biết người trẻ tuổi kia đã biến mất ở nơi nào, khiến ông không khỏi thở ra một hơi thật dài: May mắn, không gặp bất trắc!
Lúc này Lăng Tiêu đã ở trên núi, tìm được một chỗ rất nhiều loạn thạch, nơi đó có một cái sơn động, cực kỳ bí ẩn, trong lòng Lăng Tiêu cũng có chút bất an. Tuy rằng đám người Âu Dương gia tộc trông có vẻ như rời đi nhưng bọn họ cũng chưa chắc sẽ tin rằng mình đã chết!
Bởi vì cho dù hắn bị nổ thành mảnh vụn, dù sao cũng có một chút dấu vết chứ, nhưng mình rõ ràng không có lưu lại bất kì dấu vết gì, cho nên, mình nên cẩn thận một chút, tận lực cẩn thận thì tốt hơn.
Sơn động rất khô ráo, dường như dã thú đã từng ở qua trong đó, vẫn còn rải một tầng cỏ khô. Tuy nhiên rõ ràng chúng đã lâu rồi không trở về.
Lăng Tiêu khoanh chân ngồi xuông, ăn vào một viên Bồi Nguyên đan, bắt đầu điều dưỡng thân thể. Dược lực trong đan dược liền hòa tan vào trong miệng, giống như chảy lan ra kinh mạch toàn thân. Một ít tiên lực xuất hiện ở trong kinh mạch của Lăng Tiêu.
Một số lượng lớn chân nguyên trong cơ thể xuất hiện một chút dao động, giống như một hòn đá nhỏ rơi vào trong nước, nổi lên từng đợt gợn sóng, gây ra phản ứng dây chuyền của chân nguyên khiến nó bắt đầu chậm rãi lưu động.
Thương thế của Lăng Tiêu đang chậm rãi khôi phục.
Không biết đã trải qua bao lâu, lỗ tai Lăng Tiêu bỗng nhiên thoáng động, nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến. Âm thanh kia rõ ràng là của người chưa từng tu luyện qua vũ kỹ. Khi bóng dáng nhỏ xuất hiện ở cửa động thì đôi mắt Lăng Tiêu đột nhiên mở, bắn ra hai luồng tinh quang, bên trong hang động u tối dường như bừng lên hai luồng thiểm điện. Tuy nhiên nó lập tức biến mất bởi vì Lăng Tiêu thấy người tới, chính là cô bé hắn đã gặp qua!
Nha Nha chợt bị hoảng sợ, ca ca kia thật đáng sợ! Trong con mắt của huynh ấy không ngờ có thể phát ra ánh sáng!
Tuy nhiên nàng tin rằng vị ca ca này không phải người xấu, bởi vì ánh mắt của người đó cũng tinh thuần giống như Nha Nha!
Cho nên, trên mặt tiểu Nha Nha hiện lên vẻ hưng phấn rất rõ, sau đó nàng đi vào trong động, đối mặt Lăng Tiêu, ngoại trừ có một chút vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ nông thôn miền núi, nhưng lại không có một chút phòng bị nào!
Nha Nha mở ra giỏ trúc mà mình mang theo, Lăng Tiêu bị hấp dẫn bởi một
luồng hương vị, thậm chí hắn đã không nhớ rõ lần thứ nhất mà mình ăn
cơm! Từ khi tiến vào cảnh giới Nguyên Anh đến nay, Lăng Tiêu rất ít khi
ăn gì. Tuy nhiên lúc này hắn lại bị hấp dẫn bởi lương thực đơn giản của
một thiếu nữ sơn thôn chất phác, lộ ra dáng vẻ há miệng.
Nha Nha
bướng bỉnh cười, sau đó chỉ vào miệng mình, khoát tay áo, Lăng Tiêu mới
hiểu được, tiểu cô nương xinh đẹp tinh thuần, không ngờ là cô bé câm,
trong lòng không kìm nổi dâng lên một niềm thương tiếc, một cô bé quá
thuần khiết. Có thời gian, chắc là phải luyện chế cho nàng một viên đan
dược. Không thể nói chuyện, Lăng Tiêu xét thấy, chẳng qua là một kinh
mạch nào đó trong cơ thể bị bế tắc, đó không coi là căn bệnh gì quá lớn. Tuy nhiên hiện tại hắn vẫn đang dưỡng thương, tạm thời không nên nóng
lòng luyện chế đan dược. Đến lúc đó, hắn sẽ khiến cho tiểu cô nương
thiện lương này một chút vui vẻ!
Nha Nha với động tác nhanh nhẹn lấy ra một đĩa rau xanh, trứng chiên và bốn mẫu bánh mì từ trong giỏ trúc.
Thực vật đơn giản đến không thể đơn giản hơn!
Đây đại khái là một bữa cơm “keo kiệt” nhất mà Lăng Tiêu đã từng nếm qua từ khi đi vào đại lục Thương Lan, nhưng nó cũng là một bữa ăn ngon nhất mà Lăng Tiêu đã ăn!
Ăn như sói nhai hổ nuốt, sau đó hắn mới chợt
phát hiện, cô bé nhỏ kia đang cười trộm, thấy ánh mắt của Lăng Tiêu, mặt Nha Nha hơi hơi đỏ lên, sau đó dùng một cây gậy viết hai chữ “Nha Nha”
trên mặt đất, rồi chỉ vào mình.
Lăng Tiêu cười nói:
-Muội tên là Nha Nha sao?
-Tên nghe rất êm tai đấy!
Trên mặt Nha Nha lộ ra vẻ tươi cười vui mừng, lại lấy ra một bộ quần áo vải
thô từ trong giỏ trúc, tự tay đưa lên cằm mình để ước lượng, với ý tứ
đây là quần áo mà lão nhân mặc. Bên trong nhẫn của Lăng Tiêu kỳ thật có
rất nhiều bộ quần áo, nhưng Lăng Tiêu cũng rất vui vẻ nhận ý tốt của Nha Nha.
Sau khi đổi một bộ quần áo tốt, Lăng Tiêu lập tức từ một
công tử cao quý biến thành một thanh niên ở nông thôn, chỉ sợ khi một
đám hồng nhan bên người mà trông thấy bộ dáng này của Lăng Tiêu cũng ngơ ngát một lúc lâu.
Cứ như vậy, mỗi ngày Nha Nha đều đưa cơm đến
cho Lăng Tiêu một lần. Lăng Tiêu cũng chưa bao giờ nghĩ tới lấy ra một
đống kim tệ chất như núi từ trong nhẫn. Thứ nhất là hắn sợ khinh nhờn cô bé có tâm linh tinh thuần, ngoài ra Lăng Tiêu cũng hiểu không nên để lộ ra tài sản. Không phải hắn sợ cái gì, mà là hắn sợ nếu như Nha Nha thật sự cầm loại kim tệ với độ tinh khiết cực cao này ra ngoài thì khẳng
định nàng sẽ gặp tai họa.
Thời gian nháy mắt đã trôi qua hơn nửa
tháng, thực lực của Lăng Tiêu cũng khôi phục được năm thành, hiện tại ở
trong mắt người thường, Lăng Tiêu đã hoàn toàn khôi phục như lúc ban
đầu!
Cuối cùng Lăng Tiêu cũng được Nha Nha mời vào nhà của nàng,
tòa nhà gỗ hai tầng. Tuy rằng người miền núi sợ người lạ, nhưng lại càng thêm thuần phác, khi nhìn thấy vẻ anh tuấn trắng ngần của Lăng Tiêu.
Tuy rằng hắn mặc quần áo vải thô, nhưng cũng không giống như người
thường, cho nên họ hâm mộ Nha Nha tìm được một người đàn ông tốt nhất,
đồng thời, họ cũng duy trì lễ phép và kính sợ Lăng Tiêu.
Lăng
Tiêu lại không thèm để ý người khác nhìn mình thế nào, hắn đích xác rất
thích Nha Nha, nhưng trong đó không có chút dục vọng nam nữ. Hắn đã đối
xử với Nha Nha như thân muôi muội của mình, thậm chí Lăng Tiêu cũng học
xong ngôn ngữ của người câm. Sau khi hắn biết được tình hình trong nhà
của Nha Nha, nên cũng muốn dẫn Nha Nha rời khỏi Tây đại lục, sau đó cho
cậu Nha Nha một khoản tiền, để cho bọn họ có cuộc sống tốt hơn trong
thành thị!
Có lẽ Nha Nha đã trải qua một ngày tốt!
Đương
nhiên, Lăng Tiêu cũng chưa nói ra quyết định của mình với Nha Nha. Hắn
không hy vọng mình lập tức thay đổi cô bé quá nhiều. Lăng Tiêu thậm chí
hy vọng Nha Nha có thể vĩnh viễn vẫn luôn duy trì phần hồn nhiên này!
Thời gian đảo mắt trôi qua hơn hai mươi ngày, Lăng Tiêu thậm chí bắt đầu
giúp đỡ Nha Nha lên núi ngắt lấy thảo dược bán lấy tiền, còn Nha Nha thì bội phục Lăng Tiêu sát đất. Trước kia khi không có ca ca hỗ trợ, tối đa một ngày Nha Nha chỉ có thể ngắt lấy dược liệu với hai hay ba mươi tiền đồng, thu nhập đó cũng đã làm cho người ta hâm mộ rồi!
Nhưng
không ngờ một ngày ca ca có thể ngắt lấy dược liệu với hơn một trăm tiền đồng! Kỳ thật chuyện này hoàn toàn là do Lăng Tiêu cố ý khống chế kết
quả, mọi việc tốt quá hoá xấu, hắn cũng không muốn phá vỡ sự cân bằng
này.
Bởi vì khi Lăng Tiêu chân chính đi vào loại cuộc sống thế
tục này thì hắn cảm ngộ rất nhiều. Lăng Tiêu có cảm giác rõ ràng, tuy
rằng thương thế của mình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng có một điều ,tâm tình tu vi của mình tiến triển thần tốc! Không ngờ hắn đã đột phá
Xuất Khiếu sơ kỳ để tiến vào tâm tình Xuất Khiếu trung kỳ!
Đây là lần Lăng Tiêu tiếp tục nâng cao thực lực, lại một lần nữa tu vi đuổi
theo tâm tình ... Tu vi tâm tình đã vượt qua thực lực của bản thân!
Ban ngày hái thuốc, buổi chiều tu luyện, ngẫu nhiên còn có thể dạy Nha Nha viết chữ.
Đột nhiên xuất hiện một người xa lạ như Lăng Tiêu, thậm chí hắn còn được
đám người miền núi thuần phác ở đây tiếp nhận, là bởi vì có một ngày bên ngoài thôn xuất hiện một con ma thú bậc một và nó đã bị Lăng Tiêu đánh
chết!
Trên thực tế, tuy rằng nơi này hẻo lánh, nhưng cũng không
phải chỗ ma thú thích ở lại. Thật ra, ma thú mạnh mẽ hơn một chút căn
bản sẽ không chọn nơi sống quá gần nhân loại.
Nhưng chỉ cần gọi
là ma thú, ở trong mắt những người thường, thì chính là một loại tồn tại khủng bố. Bởi vì ma thú yếu nhất cũng phải mạnh hơn dã thú lợi hại
nhất!
Lão hổ, con báo bình thường cũng đã rất khủng bố với người miền núi, thì đừng nói ma thú có thể dùng nguyên tố để công kích.
Sau khi Lăng Tiêu dùng cây gậy bằng gỗ đập chết ma thú, và phân phát thịt
ma thú cho mọi người ăn thì những người miền núi thuần phác cũng đã coi
Lăng Tiêu trở thành người một nhà, đồng thời cũng trở thành một nhân vật giống như thần thủ hộ ở nơi này!
Trên mặt Nha Nha rõ ràng tươi
cười hơn nhiều. Bởi vì gần như tất cả mọi người đều khích lệ nàng, điều
này nàng cũng chưa từng có qua trong cuộc sống mười một mười hai năm của mình.
Nàng rất kiêu ngạo! Ca ca quả nhiên là người rất lợi hại!
Như vậy ... Ca ca nhất định cũng có thể hù dọa gã thân hào nông thôn kia chứ? Nha Nha muốn nói với Lăng Tiêu nhưng lại khó thể mở miệng. Cô bé
nhỏ kia vẫn chưa tìm được một dịp thích hợp, nhưng bên nhà cậu lại
truyền đến đây một tin tức xấu.
Lúc Lăng Tiêu và Nha Nha cùng đi
thị trấn nhỏ bán dược liệu thì nghe nói thôn trang cách nơi này hơn năm
mươi dặm đường, có người đắc tội với thân hào nông thôn hùng mạnh, bị gã thân hào nông thôn kia bắt đi toàn bộ người nhà của bọn họ, nói là muốn đánh chết bọn họ.
Mặt mũi của những người đó truyền đến, Lăng
Tiêu cũng cảm giác được, Nha Nha đang cầm lấy tay mình, dường như đã
dùng hết khí lực, đồng thời hắn cũng có thể cảm giác được trên người Nha Nha có loại cảm giác sợ hãi rất sâu.
Sau khi trở lại sơn thôn,
tình tự của Nha Nha rõ ràng xuống thấp, trên mặt cũng không còn vẻ tươi
cười gì. Bởi vì đám người bị thân hào nông thôn bắt, chính là người nhà
của cậu nàng!
Tuy rằng mợ đối xử với nàng không tốt, nhưng cậu
thì trân trọng nàng! Nếu không có cậu, Nha Nha có lẽ đã sớm đói chết ở
đầu đường rồi.
-Nha nha, nói cho ca ca biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
-Ca ca sẽ làm chủ cho muội!
Lần đầu tiên trên mặt của Lăng Tiêu lộ ra vẻ nghiêm túc khi đối mặt với Nha Nha.
... ..... ....
Nha nha được Lăng Tiêu ôm vào trong lòng, lần đầu tiên nàng cảm nhận được,
còn có người thật tâm che chở cho nàng, ngoại trừ cậu. Đồng thời, Nha
Nha cố gắng mở to mắt để cảm thụ loại cảm giác đằng vân giá vũ này, nhìn thấy núi non trùng điệp ở dưới chân bay nhanh qua. Nha Nha chẳng những
không sợ mà ngược lại nàng còn có loại cảm giác hưng phấn muốn lớn tiếng la lên!
Tuy rằng nàng phát không ra tiếng, nhưng cơn hưng phấn của nàng, cũng khiến tâm tình Lăng Tiêu sung sướng!
Sơn đạo hơn năm mươi dặm, lấy tốc độ của Lăng Tiêu thậm chí trực tiếp đi hơn ba mươi dặm, căn bản chỉ là trong nháy mắt!
Cho nên, Nha Nha cảm giác nàng còn chưa đã ghiền thì cũng đã tới rồi.
Lăng Tiêu thả Nha Nha nhẹ nhàng trên mặt đất, đợi cho Nha Nha thích ứng một
hồi, mới cảm giác được, trong khoảnh khắc, không ngờ cũng đã tới thôn
trang của cậu rồi!
Thôn trang này còn muốn lớn hơn chỗ Nha Nha
sống, trong đó có chừng mấy trăm hộ dân, hơn nữa địa thế nơi này bằng
phẳng. Tuy rằng trời đã tối, nhưng có rất nhiều nhà vẫn để đèn sáng.
Lợi dụng trời tối Nha Nha dẫn Lăng Tiêu, đi nhanh đến nhà cậu, lại phát
hiện cánh cổng đóng chặt, trong nhà bị người ta làm loạn cả lên, Lăng
Tiêu còn thấy được một vũng máu trên mặt đất, nhưng bởi vì đêm tối nên
Nha Nha không thấy.
Mày Lăng Tiêu thoáng nhăn lại, hắn chưa từng
sống ở tầng lớp xã hội dưới chót cho nên mặc dù trước đây hắn đã từng
nghe Diệp tử kể về một số kinh nghiệm ở tầng lớp dưới chót của xã hội,
nhưng chung quy cũng không có trực tiếp cảm thụ.
Từ trong mắt Nha Nha, Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm nhận được, nỗi bi ai của tiểu nhân vật
trong tầng dưới chót của xã hội. Loại cảm xúc này ảnh hưởng đến tâm tình của Lăng Tiêu, đồng thời nó cũng nâng cao tu vi của đạo hữu tình.
-Đừng sợ, ai khi phụ muội, ca ca sẽ giúp muội ức hiếp lại.
Lăng Tiêu nhẹ giọng nói ở bên tai Nha Nha, trên mặt lộ ra ý cười, lại nghĩ
đến gã mật báo kia, không biết hắn có thể đưa gã thân hào nông thôn đến
đây hay không? Lăng Tiêu thậm chí chờ đợi có chút buồn chán.
Lúc
này, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến một giọng quát lớn, khóe miệng
Lăng Tiêu bỗng nhiên nổi lên một chút cười lạnh, hắn không thể tưởng
được có một ngày, mình lại có thể giống như một sơn dã thôn phu, đánh
nhau với một đám người thuộc tầng dưới chót của xã hội. Nếu truyền ra
thì sợ là người khác cũng không tin.
Những người đó gào to lên,
nếu thật sự họ là những võ giả có thực lực mạnh hơn một chút , đạo lí
tối thiểu cũng sẽ động thủ mà không cần đả thảo kinh xà. Nhưng những
người đó lại sợ người khác không biết sự tồn tại của mình nên cao giọng
hô lên, vây quanh gia đình của cậu Nha Nha.
Nha Nha vẫn còn là đứa nhỏ, nên khi đối mặt với cảnh này, cũng có chút sợ hãi, không kìm lòng nổi tránh ở phía sau Lăng Tiêu.
Sau đó, một đám lưu manh ác bá xông vào trong nhà của cậu Nha Nha, căn bản
là không nhìn người đứng ở nơi đó. Lăng Tiêu đang mặc quần áo vải thô,
nhìn Nha Nha liên tục cười lạnh.
-Cô bé nhỏ này chịu quay về rồi sao?
-Hừ, nếu ngươi không trở lại thì ngày mai cả nhà cậu của ngươi cũng sẽ bị giết chết!
-Thân hào nông thôn lão gia nhân từ nên mới lưu lại tính mạng bọn họ cho tới
ngày hôm nay. Nếu là huynh đệ chúng ta thì đã sớm đánh chết bọn họ, rồi
đem mợ ngươi ... Ha hả ha hả!
Tay Nha Nha ra sức cầm lấy vạt áo
của Lăng Tiêu, bên trong cặp mắt tinh thuần kia, bắn ra tia phẫn nộ tràn ngập, đồng thời theo bản năng còn có sự khẩn trương và sợ hãi. Lúc này
Nha Nha thậm chí cũng quên rằng nàng vừa mới đến đây như thế nào, quên
chỗ thần kỳ của ca ca. Từ nhỏ nàng sớm đã sợ hãi đám lưu manh ác bá này ở trong lòng rất sâu, không phải nhất thời thì có thể thay đổi được.
Lăng Tiêu khe khẽ thở dài, vốn hắn còn muốn đùa giỡn với đám lưu manh ác bá
này một chút, làm kỵ sĩ anh dũng trong những chuyện truyền kỳ thời xưa
một lần, thế nhưng cuối cùng, Lăng Tiêu phát hiện, đối mặt với đám người ngay cả một chút nội lực dao đông trong cơ thể cũng không có, thật sự
không tăng thêm một chút hứng thú nào.
-Các ngươi nói cho thân
hào nông thôn lão gia, hãy thả cả nhà cậu của Nha Nha ra, phải làm sao
bồi thường tổn thất cho bọn họ, bồi thường cái gì thì ta sẽ tha cho bọn
ngươi một mạng, nếu dám cãi lời... ...
-Ngươi, ngươi tính là gì chứ?
Ầm!
Một âm thanh cuồn cuộn cùng với một tiếng nổ gần như cùng lúc vang lên.
Tiếng nổ kia hoàn toàn lấn át âm thanh của hắn, sau đó trong ánh mắt
kinh hãi không hiểu của đám người kia, miệng ngoác to, trợn mắt há hốc
mồm nhìn. Vốn bên trong viện có một khối đá mài thật lớn. Khối đá mài
này cần phải có hai tráng niên mới kéo nó nhúc nhích, nhưng không ngờ nó bị biến thành một đống lớn đá vụn!
Gã côn đồ hung hăng kia khép miệng mình lại.
Bộp!
Một tiếng vang giòn, cảm giác trên mặt nóng bừng, nhắc nhở hắn, điều này không phải đang nằm mơ!
-Hả!
Gã hỗn đản này phát ra một tiếng kêu hoảng sợ đến cực điểm, sau đó sợ hãi nhìn Lăng Tiêu, rồi xoay người bỏ chạy!
Tốc độ của đám người ở phía sau hắn cũng không chậm hơn hắn bao nhiêu, chạy hết thật nhanh!
Những thôn dân chạy tới xem náo nhiệt, cũng chạy nhanh giống như con thỏ,
liều mạng chạy vào trong nhà, sau đó tắt đèn, đóng nhanh cửa. Vài trăm
năm nay trong thôn chưa từng có người nào thấy qua người khủng bố như
thế?
Ngay cả người ta ra tay như thế nào cũng không phát hiện, thì tảng đá mài thật lớn liền trở nên tan nát!
Đó ... Chuyện đó con người có thể làm được sao?
Hầu như tất cả những người chứng kiến chuyện này đều vô cùng tin tưởng,
thân hào nông thôn lão gia luôn luôn vô địch, lúc này đã gặp được đối
thủ rồi!
Lăng Tiêu nhẹ nhàng sờ sờ đầu Nha Nha, sau đó nói:
-Trông thấy chưa? Ca ca rất lợi hại phải không! Về sau Nha Nha đừng bao giờ sợ đám người xấu kia!
-Sau khi giải quyết chuyện hôm nay, ca ca sẽ mang Nha Nha rời khỏi nơi này được không ?
Nha Nha bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Tiêu một cách rất chăm chú, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua ngôi nhà của cậu với vẻ khó xử, Lăng
Tiêu cười, cô bé nhỏ này đến bây giờ vẫn không quên nhìn nhà của cậu
mình!
-Yên tâm đi, huynh sẽ cho bọn họ một khoản tiền, để cho bọn họ dọn khỏi nơi này để đi vào thành tìm một cuộc sống tốt.
-Nha Nha, muội có đồng ý không?
Đôi mắt Nha Nha dừng ở Lăng Tiêu, trên khuôn mặt nhỏ non nớt, dần dần bắt
đầu lộ ra vẻ tươi cười như hoa, gật gật đầu thật mạnh, lấy tay làm một
động tác với ý ca ca thật tốt!
Lăng Tiêu có một mảnh ấm áp trong
lòng. Cuộc sống trong hơn một tháng nay, thậm chí ngẫu nhiên nó làm cho
Lăng Tiêu sinh ra một số ý niệm trong đấu muốn luôn được như vậy!
Lăng Tiêu thiếu chút nữa thoáng kích động, nói cho Nha Nha, huynh có thể làm cho muội mở miệng nói chuyện, nghĩ đến đó, rồi lại nhịn xuống, mình
phải cho Nha Nha một sự ngạc nhiên!
Lúc này, một trận âm thanh ồn ào náo động từ bên ngoài truyền tới, đã chặt đứt sự ấm áp và hiểu ngầm
giữa hai người, Lăng Tiêu nhíu mày, trong lòng không vui, mà bàn tay nhỏ của Nha Nha thì lạnh, cầm lấy tay của Lăng Tiêu, nhẹ nhàng lắc lắc.
Lăng Tiêu cười cười, thầm khen sự thông minh của cô bé nhỏ này, sợ mình mất hứng, thì sẽ bỏ mặc gia đình của cậu.
Một người mập mạp bụng phệ mang theo một đám người, rống lên đi tới, phía
sau đám người đó còn có gia đình của cậu Nha Nha. Tuy nhiên bọn họ đều
bị cột lại, vẻ mặt cũng trắng bệch vô cùng. Mợ Nha Nha trông thấy nàng
từ rất xa, liên tục khóc và mắng điên cuồng.
- Nếu như không có một đứa sao chổi như ngươi, chúng ta làm sao sẽ gặp xui xẻo như vậy.
-Hừ, từ khi tổ tông chúng ta di dân từ đông đại lục đến nơi này, cũng vẫn
luôn rất tốt, nhưng không biết tại làm sao lại xuất hiện một người xui
xẻo như ngươi!
Môi của cậu Nha Nha run run, không phải sợ, mà là
bị lão bà của mình khiến tức giận. Con của bọn họ, một đứa con trai
khoảng mười ba mười bốn tuổi, nhưng vẻ mặt lại quật cường, nghe được sự
oán giận của mẫu thân, hắn thấp giọng nói:
-Mụ mụ, chuyện này sao có thể trách Nha Nha, nếu không phải người... ...
-Con câm miệng cho ta, con là một đứa bé không có lương tâm, ta có thể là lão nương của con sao?
-Hai phụ tử các ngươi không phải người tốt!
-Các ngươi thử nhìn xem, nhìn xem cái tiểu tiện nhân không biết xấu hổ kia,
không lo làm tiểu thiếp của thân hào nông thôn lão gia, mà hết lần này
tới lần khác lại tìm một người đàn ông thôn quê.
-Hừ!
Gia
đình của cậu Nha Nha căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói
thân hào nông thôn lão gia muốn bắt bọn họ khai đao, khiến cho mợ của
Nha Nha sợ tới mức gần như không thể khống chế được mình, nên vừa nhìn
thấy Nha Nha, một phần oán niệm trong lòng bỗng bộc phát ra. Chiếc miệng kia vốn nói ra lời rất cay nghiệt, nay cũng không ngăn chặn được mà
liên tiếp nói ra từ ngữ ác độc.
Vẻ mặt Nha Nha vốn đang vui mừng, lập tức thu lại, cúi đầu thật thấp, cắn chặt môi, thân hình đang run
nhè nhẹ, bả vai hơi hơi chấn động.
Lăng Tiêu nhìn thấy vẻ mặt
đáng ghê tởm của người đàn bà kia, trong lòng lập tức phẫn nộ, thực lực
của Lăng Tiêu đã vượt qua Thánh giai nên khí thế cả người hùng mạnh đến
mức kinh người. Nếu như Lăng Tiêu phát tán ra toàn bộ khí thế thì sợ là
nháy mắt toàn bộ người trong thôn sẽ không còn người nào còn sống!
Lăng Tiêu cố gắng thu liễm, trong phạm vi mấy mươi thước, mọi người đều
không kìm lòng nổi sợ run cả người lên, còn mợ của Nha Nha như môt con
gà mái bị nắm cổ, âm thanh chỉ còn véo von, sau đó nhìn người trẻ tuổi
mặc quần áo vải thô với vẻ tràn ngập sợ hãi.
Đầu gã thân hào nông thôn lại đổ mồ hôi đầy, sau đó quay đầu lại, nhìn mợ Nha Nha với vẻ oán độc, cánh tay vung lên, mạnh mẽ tát vào chiếc miệng rộng của bà một
tiếng
-“Bốp”!
Sau đó nổi giận mắng với âm thanh chói tai:
-Nói hươu nói vượn gì thế!
-Nếu ngươi không ngậm lại cái miệng thối của ngươi, lão tử hiện tại sẽ giết chết ngươi!
Kỳ thật không cần lão nhắc nhở thì mợ Nha Nha căn bản cũng không dám phát ra một lời nào!
Một trận tanh tưởi trong không khí, không ngờ một luồng sát ý lạnh lẽo
khủng bố từ trên người Lăng Tiêu tiến tới bà, khiến bà không thể khống
chế được mình!
Ngoài dự đoán của mọi người là thân hào nông thôn kia, bộp một tiếng, quỳ xuống trước mặt Lăng Tiêu, kêu khóc nói:
-Đại gia tha mạng, đại gia tha mạng, coi như chúng ta cũng là một phần hậu
duệ của đông đại lục, xin hãy bỏ qua cho ta lần này đi, ta cũng không
dám làm chuyện xấu nữa. Từ nay về sau, ta nhất định tu tâm, làm nhiều
việc thiện, van cầu ngài, tha cho ta đi... ...
Tại thời điểm khối đá mài kia bị làm ra như vậy nên khiến hai gã bảo tiêu Đại Kiếm Sư vỗ
ngực cam đoan của thân hào nông thôn lão gia, giờ phút này lặng lẽ dời
thân mình co rút ở phía sau. Nếu như có thể thì bọn họ thà rằng mình
chưa bao giờ xuất hiện ở đây!
Ở trong nhận thức của bọn họ, người thanh niên mặc quần áo vải thô có khí chất cao quý, đã cao tới trình độ bọn họ vĩnh viễn cũng không thể nhận rõ! Ở trước mặt người trẻ tuổi
này, ngay cả tư cách làm con kiến cũng không có!
Lăng Tiêu chán ghét nhíu mày, sau đó nói:
-Mau cút đi!
Trong cách nhìn chăm chú trợn mắt há hốc mồm của gia đình cậu Nha Nha, xem
chừng xung quanh, thế lực hùng mạnh nhất của thân hào nông thôn lão gia
trong phạm vi trăm dặm, như được đại xá mà hoảng sợ bỏ chạy, quả thực
giống như là tè ra quần, miệng gần như đều đóng không mở, thẳng đến khi
Nha Nha tiến lên cởi dây thừng cho cậu mợ và ca ca.
Ba người còn
chưa có phục hồi tinh thần lại, mợ Nha Nha thoáng có vẻ mặt ngây ngốc,
bỗng nhiên thấy trước mắt hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc khuynh
thành của Nha Nha, bỗng một cơn phẫn nộ nổi lên, bà quên đi sự đáng sợ
của người trẻ tuổi kia. Đối mặt với Nha Nha, bà đã lấy lại toàn bộ sự tự tin, nhưng khi bà vừa định cao giọng tức giận mắng cô bé không biết xấu hổ này, lại bỗng nhiên cảm giác được, hai luồng ánh mắt lạnh lẽo bắn
tới trên người mình.
Mợ Nha Nha ngẩng đầu vừa thấy, sắc mặt người trẻ tuổi kia âm trầm gần giống như mây đen, rồi lập tức hét lên một
tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Cậu Nha Nha sớm nhận ra người thanh niên
này, chính là người thanh niên lúc trước bọn họ gặp. Bởi vì khí chất
trên người gã thanh niên rất đặc thù!
Ông chưa từng gặp qua ai bị thương trên người, chật vật vạn phần cũng có thể có loại khí chất cao
quý như thế này, cho nên, ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
-Nha Nha thì ta sẽ mang đi, yên tâm, ta sẽ khiến cho nàng có cuộc sống tốt nhất.
Lăng Tiêu thật sự không nghĩ mình sẽ có bất kì giao lưu nhiều với những
người này. Vốn ý niêm trong đầu cảm thấy người sơn thôn cũng tốt, nhưng
sau khi nhìn thấy vẻ mặt của những người này thì nó biến mất tăm mất
tích.
Một cô bé như Nha Nha thì chỉ có một ... Chỉ một mà thôi!
Lăng Tiêu cảm thán trong lòng, sau đó lấy ra một túi tiền từ trong ngực, bên trong có chừng hơn một ngàn miếng kim tệ, đưa cho cậu Nha Nha, người
đàn ông trung niên trung thực, thiếu chút nữa cũng không nhận ra. Ông
giật mình nhìn vào túi tiền trên tay mình, trong lòng nghi hoặc, thứ gì
có thể nặng như vậy?
- Các ngươi giữ những kim tệ này cho thật
tốt, hãy rời khỏi nơi này ngay trong đêm nay, ta đi rồi thì thân hào
nông thôn kia sẽ không bỏ qua cho gia đình của các người, nhanh rời khỏi nơi này cho xa, đi tìm một chỗ thành trấn lớn, kinh doanh mua bán cho
thật tốt.
Lăng Tiêu vừa nói xong, nhìn Nha nha một cách dịu dàng, nhẹ giọng hỏi:
-Còn có chuyện gì muốn huynh làm hay không?
Đôi mắt Nha Nha đẫm lệ mê ly nhìn cậu, và đại ca của nàng một chút, biểu ca vẫn luôn muốn bảo vệ nàng, bình tĩnh nhìn hồi lâu, giống như muốn ghi
tạc thật chặt dáng vẻ bọn họ vào trong lòng, sau đó quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng kiên định, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
-Được rồi, chúng ta đi thôi.
Lăng Tiêu nắm bàn tay bé nhỏ của Nha Nha, đi từng bước, rồi biến mất ở trong bóng đêm.
Thời gian lại trôi qua một tháng, Lăng Tiêu mang theo Nha Nha, tốc độ tiến
lên vô cùng thong thả. Cừng với việc Lăng Tiêu khôi phục lại thực lực
bản thân, về phương diện khác, lại muốn cho Nha Nha có thể kiến thức
càng nhiều hơn.
Có câu châm ngôn gọi là: đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường!
Toàn bộ những việc trải qua trên đường, đối với Nha Nha mà nói, cũng là một
loại khó tích lũy và lắng đọng. Dọc theo đường đi, Nha Nha đang tận lực
hấp thu các loại kiến thức mà trước đây mình chưa bao giờ thấy, thậm chí cũng không dám nghĩ các loại tri thức này.
Chuyện sầu tư xa xứ , dần dần,không còn xuất hiện trên mặt cô bé nhỏ này!
Mỗi ngày nàng giao lưu cùng Lăng Tiêu , cũng theo điệu bộ, bắt đầu có thể dùng văn tự để giao lưu!
Nha Nha không thể nghi ngờ là người hết sức thông minh! Rất nhiều thứ, Lăng Tiêu chỉ cần nói một lần thì nàng liền nhớ kỹ, sau đó luyện tập lặp
lại. Lăng Tiêu đã từng kiểm tra qua kinh mạch của Nha Nha, cô bé nhỏ này cũng không phải là tiên thiên linh thể nên không thể đi theo con đường
tu đạo.
Thật sự trong lòng Lăng Tiêu, chỉ cần người đó có thể có cuộc sống tốt đẹp, thì cũng là một loại tu luyện!
Khiến cho cả đời Nha Nha có cuộc sống vui vẻ không lo , đối với nàng mà nói, mới là chuyện có ý nghĩa chứ!
... ....
Ngày đó sau khi người của Âu Dương gia tộc dùng một kích đánh cho Lăng Tiêu
biến mất. Trong trận chiến đó bọn họ từng cho rằng Lăng Tiêu bị sự công
kích hùng mạnh của họ đánh đến ngay cả mảnh vụn cũng không còn. Nhưng
sau khi họ tránh được sự đuổi giết của Long tộc, khi tỉnh táo lại đám
người Âu Dương gia tộc mới phát hiện, có lẽ gã Lăng Tiêu không chết!
Vì thế bọn họ bí mật quay trở lại chỗ mà lúc trước bọn họ đã chiến đấu với Lăng Tiêu. Quả nhiên, ở chỗ đó họ không có phát hiện một chút gì liên
quan tới Lăng Tiêu!
Bọn họ cũng tin rằng Lăng Tiêu khẳng định bị thương rất nặng!
Đồng thời, người của Âu Dương gia tộc đột nhiên nhận được chỉ thị của gia
chủ Âu Dương Trường Không, đã tiến vào Thánh Vực, không tiếc hết thảy
cái giá phải trả phải đánh chết Lăng Tiêu! Không chỉ bởi vì Lăng Tiêu
giết chết con của lão, Âu Dương Vũ, mà còn vì sau khi Âu Dương Trường
Không tiến vào Thánh Vực mới biết được, Lăng Tiêu là một người được các
thế lực xem trọng mà ngay cả Âu Dương gia tộc cũng sợ hãi!
Những
thế lực đó, vốn cũng đã đủ hùng mạnh, mà còn là chỗ dựa vững chắc của Tư Không gia tộc. Nếu họ có được người thanh niên yêu nghiệt như Lăng Tiêu trợ giúp thì tương lai chỉ sợ không gian sinh tồn của Âu Dương gia tộc
sẽ giảm nhiều hơn.
Cho nên, về công hay về tư, giết chết Lăng Tiêu, là một việc Âu Dương gia tộc cần phải làm!
Tin tức người của Âu Dương gia tộc dừng lại ở Tây đại lục vô cùng bí ẩn.
Bọn họ đưa bức tranh của Lăng Tiêu ra, bắt đầu điều tra ở gần phạm vi
ngàn dặm!
Vốn người của Âu Dương gia tộc không ôm nhiều hy vọng,
nhưng sau khi treo số tiền thưởng lớn, bỗng nhiên họ có được tin tức.
Sau đó tiếp kiến lão thân hào nông thôn, từng sợ Lăng Tiêu tới mức tè ra quần.
Sau đó... ....
... ..... ....
Lăng Tiêu mang theo Nha Nha đi trên một đoạn sơn đạo, trên người cô bé nhỏ được mặc
một bộ quần áo xinh đẹp mà Lăng Tiêu mua từ thành phố lớn, bước chân
cũng nhẹ nhàng vài phần.
Loại đi lại trên sơn đạo này, không làm
khó được Nha Nha vì đã từng sống ở vùng núi. Tuy rằng trên trán cũng có
một lớp mô hôi nhỏ, nhưng dáng vẻ khỏe mạnh hiện lên trên mặt, cũng
khiến bất cứ kẻ nào khi trông thấy đều không kìm nổi động tâm.
Cô bé nhỏ này khá xinh đẹp!
-Nha Nha, chờ huynh ở đây một chút, huynh nghe được tiếng nước chảy ở bên kia, ca ca sẽ đi lấy một ít nước suối.
Lăng Tiêu nói với Nha Nha và chỉ vào cây râm bên tảng đá.
Nha Nha nhu thuận gật gật đầu, sau đó thản nhiên cười với Lăng Tiêu.
Thân thể Lăng Tiêu nhanh chóng biến mất ở trong rừng rậm. Trên thực tế,
khoảng cách từ đây tới suối nước kia còn có một khoảng, cũng chỉ có
người có thính lực như Lăng Tiêu, mới có thể nghe được.
Lăng Tiêu lấy ra vài túi nước, đổ đầy nước, rồi bỗng nhiên hắn biến sắc, thân thể giống như một luồng khói nhẹ biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, Lăng Tiêu xuất hiện ở trên sơn đạo kia, lại trông thấy Nha Nha
với vẻ mặt hoảng sợ, đang bị một người nắm ở trong tay. Có hơn mười võ
giả đang đứng phía sau người đó với khí thế hùng mạnh phát ra trên
người!
Âu Dương gia!
Nha Nha với đôi mắt to tinh thuần như nước đang gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, miệng mở ra thật to, lại có thể phát ra tiếng " ôi ôi "! Xem hình dáng của miệng khi phát âm, chính là đang nhắc nhở Lăng Tiêu chạy mau!
-Hãy thả cô bé ra!
Thân thể Lăng Tiêu giống như núi cao, vững vàng đứng ở trước mặt hơn mười
tên Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia, đôi mắt bắn ra tia lạnh vô tận:
-Dám làm tổn thương nàng, ta sẽ khiến cho các ngươi hối hận khi sống ở nhân thế này!