Đợi đến khi người này cảm thấy kinh hoàng muốn tránh đi thì đã là quá muộn.
Một âm thanh làm người ta cảm thấy khó chịu và muốn nổi điên đã từ bốn phương tám hướng phóng đến bao phủ lấy hắn. Trong mắt người này đột nhiên tràn đầy hoảng sợ, hắn căn bản không thể ngờ một con bé gái thực lực kém hơn mình rất nhiều lại có thể thi triển được loại kiếm kỹ yêu dị như vậy. Mà đáng sợ chính là hắn đột nhiên phát hiện cổ họng của mình không phát ra được bất kỳ tiếng động nào.
Hắn cảm thấy mình giống như bị bóng đè, hắn cố gắng mở lớn miệng nhưng không thể phát ra được một chút âm thanh của chính mình. Lúc này ánh mắt của hắn đã tràn đầy sợ hãi, cảm giác hối hận và khó hiểu bao phủ trong đầu. Chỉ trong nháy mắt tên võ giả chiến đấu với Phong Linh đã đứng yên giống như hóa đá, hắn đứng ở đó hai mắt trợn trừng miệng mồm há hốc.
Lúc này động tác của Phong Linh lại đột nhiên chậm hẳn lại, nàng khẽ nâng tay trái lên rồi khẽ búng tay lên thân kiếm, trong mắt nàng bắn ra hai luồng hào quang.
-Keng!
Trên thân kiếm đột nhiên phát ra một âm thanh nặng nề.
-Thịch!
Trái tim kẻ đang đứng đối diện với Phong Linh đột nhiên hung hăng đập mạnh.
-Keng! Keng!
Phong Linh lại tạo ra hai tiếng nổ trên thân kiếm.
-Thịch! Thịch!
Trái tim người kia lại hung hăng nhảy lên hai cái.
Phong Linh đối mặt với kẻ địch mạnh hơn chính mình rất nhiều lần nên không dám buông thả. Nàng đem hết tất cả tinh lực của mình để tập trung lên đối thủ, đồng thời trong lòng cũng không sinh ra cảm giác muốn tranh công với Lăng Tiêu. Nàng muốn phu quân nhìn thấy thực lực của mình tuy không cao nhưng sức chiến đấu…Tuyệt đối không phải thấp.
Giờ khắc này tên kia đã hoàn toàn bị Phong Linh khống chế, kiếm kỹ âm luật hùng mạnh nhưng chính bản thân nó cũng không có bao nhiêu lực sát thương. Chỉ cần dựa vào những lớp phòng ngự vô cùng mạnh mẽ của cơ thể cường giả cảnh giới đại viên mãn thì đã đủ, căn bản không phải là những người cấp bậc như Phong Linh có thể phá vỡ được.
Nhưng âm thanh này lại đột phát qua tất cả những vách ngăn, giống như một ca khúc tuyệt vời làm động lòng người. Ca khúc này nghe rất êm tai, tâm tình sẽ trở nên vui sướng, mà những tạp âm lộn xộn lại làm cho người nghe cảm thấy bực bội. Kiếm kỹ âm luật của Phong Linh đã đạt đến đại thành, phương pháp sử dụng âm thanh để khống chế tâm thần đối phương đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
-Keng! Keng! Keng!
Khóe miệng Phong Linh lại khẽ nhếch lên, nàng lại bắn xuống ba âm thanh lớn.
-Thịch! Thịch! Thịch!
Đối thủ của Phong Linh cảm thấy trái tim của mình giống như muốn lòi ra khỏi mắt, giống như hắn đang há mồm ra và quả tim có thể từ trong miệng mình phóng thẳng ra ngoài. Vì vậy tên này vội vàng ngậm chặt miệng lại, thần trí của hắn đã hoàn toàn bị những âm thanh này bao phủ, hắn căn bản đã quên và không còn bất kỳ hành động phản kháng nào.
-Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
Cuối cùng trong cặp mắt xinh đẹp của Phong Linh cũng hiện lên vẻ kiên quyết. Nàng liên tục búng tay bảy lần trên thân kiếm, đối với người khác thì không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng đối với tên đang chiến đấu với nàng thì bảy cái búng tay này...Là một đòn chí mạng!
-Thịch thịch thịch…Thịch thịch…Thịch!
Trái tim người này đập càng lúc càng nhanh, đến lúc cuối cùng người này đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết vô cùng kinh khủng. Truyện "Ngạo Kiếm Lăng Vân "
-A!
Sau đó vẻ mặt trắng trẻo của tên kia đột nhiên đỏ bừng lên rồi dần dần lại trở thành màu tím.
-Thịch thịch!
Một vòi máu đột biên bắn ra trước ngực tên kia, tất cả mạch máu trên người hắn cũng nổ tung. Lúc này trong không khí đột nhiên bùng lên một đám sương máu, một mùi máu tanh nồng nặc lập tức bao phủ không khí.
Phong Linh vẫn đứng trên không trung, hai chân nàng vẫn còn hơi run rẩy. Nàng khẽ khom lưng rồi thở ra từng hơi thở hổn hển, trong ánh mắt lại lóe ra những luồng hào quang hưng phấn, hình như nàng muốn nói:
-Phu quân thấy chưa, Linh nhi cũng rất lợi hại đấy.
Trên bầu trời tất cả mọi người cũng đã chiến đấu với nhau thành từng đoàn. Nhưng khi tất cả nhìn thấy tình cảnh vừa khủng bố mà lại vừa quỷ dị trước mắt, cô gái xinh đẹp thực lực cũng không phải hùng mạnh kia rốt cuộc đã dùng phương pháp nào để giết chết tên cường giả cảnh giới đại viên mãn kia chứ?
Khi cuộc chiến của Phong Linh kết thúc thì ba cô gái Y Toa, Xuân Lan và Thu Nguyệt cũng đều là những người có thực lực không phải quá mạnh đang vây quanh người trung niên thực lực hùng mạnh, mà cuộc chiến này cũng đã phân ra cao thấp rồi.
Người trung niên vừa liếc mắt qua đã nhìn thấy thực lực của ba cô gái yểu điệu này không mạnh lắm, mình có thể chiến thắng dễ dàng như trở bàn tay. Nhưng ba người phụ nữ này lại bày ra một bộ kiếm trận cực kỳ quỷ dị, kiếm trận này cũng không cảm giác được có điểm nào hùng mạnh nhưng chỉ sau vài chiêu người trung niên này đã phát hiện ra hình như chính mình hoàn toàn bị ngăn chặn lại. Hắn đường đường là một cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp, không ngờ lại bị ba tiểu nha đầu còn chưa đạt đến cảnh giới đại viên mãn chế trụ, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì quả thật rất mất mặt.
Người trung niên này cũng không giống với tên đã bị Phong Linh chém chết. Lúc này hắn tuyệt đối dám ra tay giết người. Hắn tin cho dù chủ nhân ở đây cũng sẽ đồng ý với ý kiến của hắn—phụ nữ thì có rất nhiều, nhưng phải bảo vệ tính mạng thì mới có cơ hội được hưởng thụ. Truyện "Ngạo Kiếm Lăng Vân "
Cho nên người trung niên miệng lưỡi ác độc này hoàn toàn không có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc, sau khi hắn phát hiện chính mình bị áp chế thì mỗi lần ra tay đều là những chiêu thức trí mạng.
Kinh nghiệm của ba cô gái này vẫn còn rất ít, ngay từ đầu đã bị người trung niên này làm cho luống cuống tay chân. Nhưng may mà các nàng đã cùng nhau luyện tập Ngọc Nữ Kiếm Trận này rất nhiều năm nên bất kể là động tác gì cũng phối hợp với nhau rất ăn ý. Cho nên sau khi trải qua giai đoạn đầu có chút lộn xộn thì ba người Y Toa đã khôi phục lại như bình thường. Các nàng bám sát lấy tên trung niên đã đạt đến cảnh giới đại viên mãn cao cấp này làm cho hắn phải tức giận lồng lộn, hắn dùng đủ loại ngôn ngữ ác độc để đả kích ba cô gái.
Nhưng ba người lại nhắm mắt làm ngơ, giống như hoàn toàn không nghe được bất kỳ điều gì, bọn họ vẫn vây công người trung niên này giống như bướm lượn qua những cành hoa. Trong khoảng thời gian ngắn thì thế lực đôi bên ngang nhau, nhưng nếu trong khoảng thời gian dài thì khó nói được ai thắng ai thua.
Đặc biệt là sau khi tên chiến đấu với Phong Linh bị giết chết, người trung niên này lại càng cảm thấy luống cuống tay chân. Hắn đã cảm giác được ngày hôm nay mình gặp phải những người phụ nữ cứng rắn thế nào.
So với tình hình giằng co của nhóm Y Toa thì ba người Diệp Tử, Thượng Quan và Hoàng Phủ Nguyệt đã rất nhanh bày ra tình cảnh nghiêng về phía mình.
Lão già có vẻ mặt khổ sở đối chiến với ba nàng là người có thực lực mạnh nhất ngoài tên thanh niên kia. Cho nên Lăng Tiêu mới để cho ba bàng Diệp Tử đối phó với lão. Nhóm Diệp Tử lúc đầu cũng không dám khinh thường, sau khi trải qua một lần thăm dò thì phát hiện ra thực lực của lão già này đang ở giữa cảnh giới đại viên mãn cao cấp và đỉnh phong. Tuy lão già này rất hùng mạnh nhưng phải đối mặt với hai người tu chân có phát thuật thần kỳ thì cũng không kham nổi.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Tử và Hoàng Phủ Nguyệt phô bày ra kết quả tu luyện nhiều năm nay trước mặt mọi người.
-Phong Tuyền Kiếm Khí!
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Diệp Tử được phát ra theo tướng mạo tuyệt đẹp của nàng, là một chiêu thức tràn đầy sát khí. Bảo kiếm trong tay nàng cũng không hề động đậy, nhưng trước mặt lão già lại đột nhiên xuất hiện một luồng gió lốc như nắm tay. Cơn lốc này dùng tốc độ vô cùng nhanh đánh thẳng vê phía lão già.
Lão già có vẻ mặt đau khổ hừ lạnh một tiếng, khóe miệng hiện lên một nụ cười khinh thường. Lão vung bảo kiếm trong tay phải lên, một luồng kiếm khí lập tức bùng ra rồi đánh thẳng lên cơn gió lốc. Nhưng chuyện xảy ra lại cực kỳ kinh người, luồng kiếm khí cực mạnh kia đập lên trên cơn lốc nhỏ nhưng lại giống như đang bổ sung thêm dáng vẻ kiêu ngạo cho nó. Cơn gió lốc vốn chỉ nhỏ như bàn tay lại điên cuồng phóng lớn lên bằng một người trưởng thành, mà uy lực của nó cũng mạnh hơn gấp đôi so với lúc mới được hình thành.
Hai mắt lão già vẻ mặt đau khổ lập tức trở nên ngưng trọng, lão hơi do dự nhưng sau đó vẫn dùng một luồng kiếm khí mạnh hơn để đánh thẳng về phía cơn lốc.
-Vù!
Giống như một ngọn lửa đang bùng cháy giữa trời bị một luồng gió thổi qua, nhưng thế lửa lại càng trở nên mạnh mẽ. Sau khi gió lốc bị luồng kiếm khí kia bắn trúng thì chỉ trong nháy mắt độ lớn và uy lực của nó lại tăng vọt lên gấp mấy lần.
Lúc này gió lốc cũng đến trước mặt, lão già quát lớn lên một tiếng đồng thời cơ thể lão cũng lóe lên rồi phóng sang bên cạnh. Hoàng Phủ Nguyệt bên kia đã chuẩn bị rất lâu, khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười, nàng quát khẽ một tiếng, trên bầu trời đột nhiên ngưng tụ ra vạn điểm hàn băng.
Những luồng hào quanh xanh thẳm được tỏa ra giống như một viên đá quý màu xanh đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời.
-Nhanh!
Hoàng Phủ Nguyệt chỉ một ngón tay lên, những lưỡi băng màu lam ùn ùn kéo đến trên bầu trời đều bắn thẳng về phía lão già. Lúc này trên bầu trời đột nhiên vang lên những âm thanh rít gào chói tai.
Thực lực của lão già này quả nhiên bất phàm, lão dùng một thanh kiếm bảo vệ tất cả những bộ phận quan trọng trên cơ thể, múa kín đến mức không có một khe hỡ.
Những lưỡi băng màu lam này phóng xuống rồi liên tục phát ra những âm thanh va đập trong trẻo, mà cơn gió lốc kia lại kiên nhẫn bám theo phía sau lão già. Lúc này Thượng Quan Vũ Đồng đang đứng trên trời, nàng dùng hai tay cầm kiếm rồi dùng một loại khí thế chưa từng có đâm thẳng về phía lão già.
Trên bảo kiếm bắn ra một luồng kiếm khí dài mấy chục thước giống như thực chất.
-Keng keng keng!
Trong nháy mắt kiếm của Thượng Quan Vũ Đồng và của lão già vẻ mặt khổ sở đã đánh thẳng vào nhau vài lần. Cảnh giới giữa hai người có sự cách biệt quá lớn, khi thật sự chiến đấu thì đã nhanh chóng biểu hiện ra, nhưng lão già này cũng không kịp chém giết Thượng Quan Vũ Đồng! Hai người phụ nữ giống như đang sử dụng yêu pháp kia quá lợi hại.
Hai người kia tấn công làm lão già khó lòng phòng bị, tuy chưa hẳn là những đòn trí mạng nhưng con đê dài hàng ngàn dặm cũng chỉ bị vỡ bằng một lỗ kiến nhỏ, không có bất kỳ kẻ nào dám coi thường những đạo thuật công kích của Diệp Tử và Hoàng Phủ Nguyệt.
Huống chi hai nàng đều đứng trên bảo kiếm, dù dánh cả nửa ngày cũng căn bản không chút nhúc nhích.
Đây là thực lực gì? Tự tin đến mức nào chứ?
Khí thế của đám người lão già đã tiêu tan từ lâu rồi. Tình thế ngang sức ngang tài bây giờ lại có khuynh hướng lệch hẳn về phía đám người Lăng Tiêu. Những phương pháp tấn công mới lạ này căn bản làm cho người ta không biết nên phòng ngự thế nào. Truyện "Ngạo Kiếm Lăng Vân "
Người trung niên đối chiến với đám người Tống Minh Nguyệt đang cố gắng nén giận. Hắn rõ ràng cảm thấy với thực lực của mình thì đánh với mười người thế này cũng không có vấn đề gì. Đối thủ của hắn không có những phương pháp tấn công xuất quỷ nhập thần, cũng không có thủ đoạn khủng bố dùng âm thanh để tấn công, từng chiêu từng thức đều đường đường chính chính. Thậm chí người này còn cảm thấy vô cùng quen thuộc nguồn gốc của rất nhiều loại kiếm kỹ kia, nhưng không biết vì sao mỗi lần hắn tấn công thì những cô gái kia đều né tránh được, mà những đòn tấn công của đối phương lúc nào cũng nằm ngoài ý muốn.
Hắn làm sao biết được những năm gần đây Tống Minh Nguyệt đã tu luyện Độc Cô Cửu Kiếm đến cảnh giới đại thành! Mà thần thông của Độc Cô Cửu Kiếm, đặc biệt là những người như hắn làm sao có thể hiểu được?
Lúc này tên thanh niên chiến đấu với Lăng Tiêu cũng biến sắc, hắn dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu rồi dùng lạnh như băng nói:
-Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?
Khóe miệng Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười:
-Ngươi rõ ràng nhìn trúng những phụ nữ của ta, muốn cướp đoạt các nàng, sao bây giờ lại hỏi ta muốn làm gì? Nếu thực lực chúng ta kém xa ngươi thì bây giờ ngươi có há miệng nói ra những lời như vậy không?