Một tên binh sĩ thân hình cao lớn vẻ mặt dữ tợn nói, dường như không phát hiện đại đội tinh binh ở phía sau.
Trong xe ngựa, Diệp Vi Ny nhíu mày nói:
- Bọn họ không có khả năng không biết chúng ta là ai, không ngờ dám chặn chúng ta lại!
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
- Chúng ta đến đây ảnh hưởng tới lợi ích của bọn họ, đương nhiên họ xem chúng ta không vừa mắt.
Phúc Bá không nói gì, Lăng Võ từ phía sau đi tới, hắn liếc mắt nhìn tên binh sĩ, trong mắt đầy vẻ khinh thường, quát:
- Cút ngay! Mắt chó của ngươi mù à! Xe của Tử tước đại nhân mà tên rác rưởi nhà ngươi cũng có thể chặn lại sao? Muốn làm chó của người ta, cũng phải mở to mắt mà nhìn một chút! Nếu không cút ngay, lão tử làm thịt tên khốn nhà ngươi!
Tên binh sĩ này không nghĩ tới Tử tước đến từ đế đô kia lại còn mang theo hộ vệ tùy thân quá nhiều như vậy. Hơn nữa, còn ngang ngược như thế. Bọn họ... bọn họ thật là đến từ đế đô? Mà không phải thổ phỉ hoành hành ở phương Bắc chứ?
Kỳ thật trong lòng tên binh sĩ này rất căng thẳng. Trên người năm trăm tinh binh kia đều mang theo khí thế mạnh mẽ, sát khí tận trời, ánh mắt hung tợn nhìn về phía hắn đều đầy sát khí, dường như tùy thời có thể xông lên đập hắn nát vụn. Lúc này nhìn hắn hai chân đều có chút run run. Nhưng thành chủ đại nhân đã có lệnh, hơn nữa thành chủ đại nhân nói: Chính những tên đến từ đế đô này đến để đuổi thành chủ đại nhân đi, nói sẽ đuổi hết Thành vệ quân bọn họ đi. Tin tức này khiến tất cả Thành vệ quân đều phẫn nộ, thật đúng là không có nghe nói có người quý tộc nào vừa đến lãnh địa lập tức đã đuổi Phòng vệ quân của địa phương đi. Vì thế, tận đáy lòng của đám Thành vệ quân đều đã ôm sẳn thái độ thù địch chờ Lăng Tiêu đến.
- Ngươi, ngươi dựa vào cái gì mắng người! Ta là thủ vệ của thành Penzias, các ngươi muốn làm gì?
Tên binh sĩ này ngoài mạnh trong yếu quát:
- Chẳng lẽ các ngươi muốn tấn công nơi này hay sao?
Lúc này từ trong thành rất nhanh phóng ra một đại đội kỵ binh, chừng hơn một ngàn người! Tất cả kỵ sĩ đều mặc khôi giáp màu đen, đầu đội nón sắt nhọn, trên lưng ngựa cài kỵ thương thật dài và thuẫn bài tinh thiết dày cộm. Toàn đội xếp theo đội hình xung phong, tất cả mọi ánh mắt đều lạnh lùng nhìn chòng chọc vào năm trăm binh mã bên này!
Lăng Võ phản ứng đầu tiên quát lớn một tiếng:
- Cả đội! Bảo hộ thiếu gia!
Lập tức hướng về phía bọn kỵ binh đối diện quát:
- Đây là Tử tước Lăng Tiêu đến từ đế đô! Quốc vương bệ hạ tự mình sắc phong đất phong... Chính là thành Penzias này. Các ngươi là ra nghênh đón?
- Ha ha ha ha ha!
Đám kỵ binh kia cười vang. Một tên thân mặc khôi giáp rực đỏ, dường như là tên chỉ huy cười ha hả nói:
- Lăng Tiêu... Tử tước? Ha ha gần đây đã có ba tên thổ phỉ chạy tới giả mạo Tử tước Lăng Tiêu lừa gạt vào thành cướp bóc. Gây cho thành Penzias tổn thất nghiêm trọng. Ai biết các ngươi là ai, có ý chỉ gì của Quốc vương bệ hạ? Công văn sách phong đất phong? Nếu như không có...
- Cho hắn xem!
Xuân Lan từ cửa sổ xe ngựa đưa ra công văn sắc phong của Quốc vương bệ hạ. Lăng Võ tiếp nhận, mặt không đổi sắc đi tới. Đi xuyên qua đám hỗn loạn tới trước ngựa của tên kỵ sĩ mặc khôi giáp rực đỏ thản nhiên nói:
- Ngươi... cứ như vậy tiếp ý chỉ của Quốc vương bệ hạ?
- Tại hạ khôi giáp trên người thật khó hành lễ. Mời ngươi, lại đây đưa cho ta.
Mặt tên kỵ sĩ kia bị mủ sắt bảo hộ che phủ, chỉ lộ ra hai mắt bắn ra vẻ khinh miệt không che dấu chút nào.
Lăng Võ biến sắc. Mới vừa định lên tiếng mắng chợt thấy sắc mặt vui vẻ của tên kỵ sĩ kia. Lập tức trong lòng rùng mình thầm mắng: “Bọn khốn này. Không ngờ to gan như thế! Muốn dùng phương thức này để giết người diệt khẩu?” Lăng Võ vừa nghĩ vừa thản nhiên cười. Đi tới đưa công văn sang cho hắn, đồng thời một tay đặt trên chuôi kiếm Tinh cương bên hông. Chỉ cần tên tướng lãnh kỵ sĩ này hơi có động tĩnh, hắn sẽ không ngần ngại lập tức ra tay ngay!
Tên tướng lãnh kỵ sĩ kia đón nhận công văn. Sau đó mở ra. Chỉ nhìn thoáng qua tức thì cao giọng quát:
- Đây là giả mạo! Các ngươi lại dám giả mạo quý tộc. Thật là không biết sống chết. Các huynh đệ, xông lên cho ta...
Nói xong vừa định xé bỏ công văn sắc phong và chiếu chỉ của Quốc vương trong tay!
- Tên khốn ngươi dám!
Tinh cương kiếm trong tay Lăng Võ tuốt ra khỏi vỏ. Hung hăng chém vào chân sau con ngựa cỡi của tên tướng lãnh kỵ sĩ!
Đồng thời, tên tướng lãnh kỵ sĩ kia đột nhiên cảm giác trong tay mình trống rỗng, cùng lúc hắn thấy thân mình chợt nhẹ tênh. Lúc này hắn mới phát hiện chính mình không ngờ bị người ta xách bổng lên!
Đối phương có thể bay!
Mắt tên tướng lãnh kỵ sĩ trợn muốn tét ra, không ngờ bọn họ có cao thủ Ma Kiếm Sư!
Phúc Bá một tay xách theo tên tướng lãnh kỵ sĩ, thân mình giống như một con chim lớn, chợt nhẹ nhàng bay tới, hung hăng ném tên tướng lãnh kỵ sĩ mặc khôi giáp rực đỏ rớt bịch trên mặt đất, cười lạnh nói:
- Đồ lòe loẹt, trên chiến trường, địch nhân dùng một mũi tên có thể bắn chết ngươi! Ngu ngốc!
Cùng lúc đó, con ngựa chiến của tên tướng lãnh kỵ sĩ bị Lăng Võ chém một kiếm rụng chân sau, điên cuồng thét lên một tiếng, ầm ầm ngã xuống đất!
Máu tươi tuôn ra lai láng, trong không khí lập tức tràn ngập mùi máu tanh nồng. Đám kỵ sĩ vừa chuẩn bị xung phong nhìn thấy một màn này vội vội vàng vàng kiềm cương chiến mã lại.
- Bắt hắn trói lại cho lão tử!
Lăng Võ tức giận vừa lau máu ngựa dính trên mặt, vừa ra lệnh cho thủ hạ. Sau đó nghênh ngang quay trở về.
Lập tức có năm sáu đội viên Hổ Gầm đột kích đội chạy tới, vô cùng nhanh nhẹn lột khôi giáp trói tên tướng lãnh kỵ sĩ lại, sau đó đá một cước văng qua một bên, có người mắng:
- Phúc Bá nói rất đúng, ngươi chính là một tên ngu ngốc. Con bà nó, ngươi tưởng mình khác người lắm sao. Đồ ngốc!
Người nọ bị lột khôi giáp, lộ ra bộ mặt bên trong, là một tên trẻ tuổi chừng hai mươi bảy tuổi, diện mạo rất anh tuấn, mái tóc bồng màu vàng kim, làn da trắng bóc, đôi mắt hạnh đào thoạt nhìn có chút quyến rũ.
Một đội viên khác cười chế giễu:
- Ha ha, hóa ra là một bọn giả gái!
Tên tướng lãnh kỵ sĩ tức giận đến xanh mặt, cả giận nói:
- Ngươi dám làm nhục ta, ta là chỉ huy đại đội kỵ sĩ thành Penzias...
Bốp! A!
Tên tướng lãnh kỵ sĩ còn chưa dứt lời, đã bị binh sĩ kia tát vào mặt một cái. Hắn xuống tay rất nặng, lập tức làm cho mặt của tên tướng lãnh kỵ sĩ kia sưng vù lên.
Binh sĩ kia nhìn tên tướng lãnh kỵ sĩ với vẻ mặt dữ dằn, ánh mắt khiêu khích như muốn nói: “Có bản lĩnh ngươi nói nữa đi, còn nói nữa lão tử đập vỡ mồm ngươi!”
Tên tướng lãnh kỵ sĩ bị một cái tát phát mơ hồ, khẽ nhếch miệng, trong mắt hắn đầy vẻ không thể tin được: mấy tên binh sĩ kia tùy tiện bắt hắn trói lại, hắn khẽ giãy dụa một chút lập tức bị tên kia hung hăng đá cho một cước, sau đó còn chửi rủa thậm tệ một hồi. Lúc này tên tướng lãnh kỵ sĩ lập tức thành thật, động cũng không dám động, thở cũng không dám thở mạnh.
Ở phía đối diện đám kỵ sĩ kia cũng đều choáng váng. Mấy tên thủ vệ cổng thành núp ở một bên chuẩn bị xem cảnh náo nhiệt lại càng sửng sờ đứng tại chỗ.
Lăng Võ trở về đến chi đội. Hai mắt tên tướng lãnh kỵ sĩ kia nhìn hắn như tóe lửa: “Con chiến mã yêu quý nhất của mình không ngờ bị người này một kiếm chặt đứt rời một cái chân sau, mắt thấy không sống nổi nữa rồi. Chiến sĩ đối với ngựa cũng giống như người luyện võ yêu quý kiếm của mình, nhưng kiếm mà rời tay rốt cục chỉ là vật chết, còn ngựa thì rõ ràng là sinh mệnh sống sờ sờ... Thế mà chính mình đã trở thành tù binh của người ta.” Tên tướng lãnh kỵ sĩ rất tức giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nhìn hán tử trung niên đầu lĩnh với ánh mắt chờ mong hy vọng hắn có thể hiểu chút đạo lý.
Chỉ tiếc rằng, nguyện vọng tốt đẹp của hắn ngay tức khắc liền tan vỡ.
Lăng Võ vẻ mặt phẫn nộ quay trở lại tung chân đá tên tướng lãnh kỵ sĩ lăn trên mặt đất, thấy bộ khôi giáp rực đỏ hào quang sáng bóng bên cạnh, lập tức phẫn nộ tung một cước đá bay vào trong đội ngũ của mình miệng mắng:
- Thật to gan! Dám nói xấu Tử tước của chúng ta, còn dám đặt điều ý chỉ của Quốc vương bệ hạ là giả mạo? Ai sai khiến mà ngươi lớn gan như vậy?
Bên kia mấy tên thủ hạ của Lăng Võ rất nhanh nhẹn ở trước mắt bao người tỉnh bơ đem cất bộ khôi giáp rực đỏ kia. Vừa nhìn thấy chính là hàng thượng đẳng, đã không tốn công tốn của còn than thở: “Con bà nó, thực xui xẻo, còn làm thành màu đỏ máu, tên nọ là kẻ ngu ngốc sao? Thôi đành sơn màu khác mới có thể sử dụng!”
Lăng Võ lạnh lùng nhìn tên tướng lãnh, mặt đầy sát khí, lành lạnh nói:
- Nói!
- Nói... nói cái gì?
Tên tướng lãnh kỵ sĩ biết mình đụng phải thiết bản rồi, mỗi một người của đội nhân mã này đều ngang ngược! Vốn hắn cảm thấy chính mình đã đủ ngang ngược rối. Từ sớm đã tính toán thật hoàn hảo: “Đợi đến khi đại đội nhân mã Lăng Tiêu bọn họ đi đến, trước cho vài tên thủ vệ quân trêu chọc bọn họ khi bọn họ nổi giận lên, tiếp đó chính mình dẫn theo đại đội kỵ binh đi ra, buộc bọn họ giao ra công văn và ý chỉ của Quốc vương bệ hạ.”
“Nếu bọn họ không giao, liền trực tiếp hạ lệnh tiến công, theo phân phó của Thành chủ đại nhân, chỉ cần không đánh bị thương người trên xe ngựa, còn những người khác chết sống mặc kệ, nhất định phải dốc sức làm cho tên Lăng Tiêu kia nhục nhã mất hết mặt mũi!”
“Nếu chúng giao ra, chính mình cứ vờ như không phân rõ phải trái xé bỏ đi! Nói là đồ giả mạo, đến lúc đó có Thành chủ đại nhân che chở, cũng không tính là chuyện lớn gì. Nơi này là thiên hạ của Nhị điện hạ, mà Thành chủ là người của Nhị điện hạ! Đừng tưởng Nhị điện hạ ngoài miệng không nói gì mà lầm, một tòa Thành lớn nhiều lợi ích cứ như vậy bị người ta lấy đi, trong lòng Nhị điện hạ sao có thể thoải mái chứ?”
Tên tướng lãnh kỵ sĩ này ngàn tính vạn tính, nhưng mà không tính đến đối phương không ngờ còn ngang ngược hơn so với hắn. Điều này còn không nói, không ngờ người đánh xe của người ta là Ma Kiếm Sư!
“Con bà nó, thế giới này có phải rất điên cuồng hay không, tên tiểu tử Tử tước kia không ngờ có một Ma Kiếm Sư đi theo bên mình, còn là một lão đánh xe!”
Tên kỵ sĩ cảm thấy khí huyết dâng lên, trời đất quay cuồng.
- Nói cái gì? Ngươi, con bà nó choáng váng sao?
Lăng Võ một tay nắm mái tóc mềm mại của tên tướng lãnh kỵ sĩ, tay kia vỗ vỗ lên mặt hắn mấy cái:
- Là ai sai khiến ngươi làm như vậy. Nói!
- Không, không ai sai khiến ta!
Tên tướng lãnh kỵ sĩ coi như khá cứng rắn không hồ đồ. Hắn biết chuyện này dù có chết cũng không thể để liên lụy tới thành chủ đại nhân, nếu không đến lúc đó thì đúng là không thể cáng đáng nổi hậu quả.
- Không ai sai khiến? Vậy thì chính ngươi trực tiếp quyết định việc này? Ngươi muốn mưu phản phải không?
Lăng Võ cười lạnh dùng sức nắm tóc tên tướng lãnh kỵ sĩ xoay cho hắn đối mặt với mình, hai mắt lành lạnh đầy sát khí nhìn hắn, quát:
- Đúng hay không!
- A... Không phải, không phải!
Tên tướng lãnh kỵ sĩ rất mau chóng bị tên thô tục, dã man, bạo lực này tra tấn hóa điên lên rồi, hắn điên cuồng kêu lên:
- Ta là người có thân phận, ngươi không thể làm nhục ta như vậy!
- Có thân phận? Ha ha, tốt lắm!
Trên mặt Lăng Võ mang theo một tia hài hước, lúc này trong xe ngựa truyền đến tiếng nói bình thản của Lăng Tiêu:
- Được rồi, Lăng Võ, đừng đùa nữa, ngươi thu hồi hết vũ khí, khôi giáp và chiến mã của đám kỵ sĩ kia đi, bọn kỵ sĩ đó... đều trói lại!
- Tuân mệnh!
Lăng Võ mặt đầy hưng phấn, sau đó lạnh lùng nhìn tên tướng lãnh kỵ sĩ lầm bầm:
- Ngươi ra lệnh cho người của ngươi, lập tức đều lăn xuống hết cho lão tử!