Ánh sáng màu hồng như sứ giả của tử thần nhanh chóng gặt hái sinh mạng chúng tín đồ. Khiến Âu Dương Thiên Phong vốn luôn mặc kệ sự sống chết của thuộc hạ vừa kinh vừa sợ, đồng thời nổi giận đùng đùng, cũng không quản người một nhà đang chắn phía trước, bảo kiếm trong tay không chút do dự vung lên, một đạo kiếm khí bảy màu như cầu vồng chợt phát ra, hung hăng đánh về phía Lăng Tiêu. kiếm khí kia mãnh liệt hơn xa đạo kiếm khí chém về phía Lam hi lúc nãy.
Djao kiếm khí đó làm cho đám người Lam Hi và Diệp Tử đang đứng sau hộ sơn đại trận khẩn trương vạn phần. Thượng Quan Vũ Đồng, Hoàng Phủ Nguyệt, Phong Linh, Isa, Minh Nguyệt cùng với Xuân Lan và Thu Nguyệt, Lăng phu nhân và một đám nữ nhân THục Sơn , tất cả đều nắm chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhìn những biến hóa trên bầu trời mà không chớp mắt. Trong lòng sầu lo vạn phần.
Rốt cục, Phong Linh bước từng bước một xông ra, thần sắc kiên định nói:
- Ta không muốn làm khán giả, ta muốn xuất chiến.
Mấy nàng Thượng Quan Vũ Đồng, đám người luỵen võ của Thánh vực như Vương Chân và Trương Dươgn, đám thủ hạ thân tín của Lăng Tiêu từ nhân giới phi thăng tới, tất cả đều đứng ra . Lăng THiêu Khiếu nhìn Tương Vân Sơn nói:
- Tương tiên sinh, mở hộ sơn đại trận ra đi. THục Sơn... không phải là THục Sơn của một người.
Một câu này của Lăng THiêu Khiếu khiến tất cả lý do mà Tương Vân Sơn có thể nghĩ ra đều bị đạp đổ. Đúng vậy, Thục Sơn không phải THục Sơn của một người. Thục Sơn là THục Sơn của mọi người.
Chẳng lẽ mỗi lần gặp nạn đều như vậy sao? Mỗi lần nguy cơ đến, đều một mình Lăng Tiêu phải chắn ở phía trước sao? Bọn họ là nam nhi thân cao bảy thước, sống còn có ý nghĩa gì không?
- Không đánh, sống như chết!
Lăng Võ sớm đã không còn là một thanh niên đầy nhiệt huyết năm nào, cất giọng khàn khà,, nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người.
Tuơng Vân Sơn cắn răng một cái, nhìn Lam Hi, Lam hải, Lam THiên Mai một đám người dã tiến vào cảnh giới đại viên mãn, ai cũng gật gật đầu, hiểu ý Tương Vân Sơn.
Tương Vân Sơn rốt cục vung tay lên, quát to:
- Mở trận ra. Mọi người theo ta... giết ra.
- Tương tiên sinh, ngươi không thể...
Diệp Tử vừa mới nói ra nửa câu, chỉ thấy Tương VÂn Sơn quay đầu, khẽ mỉm cười:
- Phu nhân, đừng quên ta cũng là một người của Thục Sơn.
- Xông lên.
Ở rất xa đằng sau, những người đàn ông tuổi không còn trẻ của binh đoàn Tia Chớp ngửa cổ lên trời rống lên một tiếng, âm vang rung chuyển đất trời.
Tất cả mọi người trên bầu trời bị khí thế này làm kinh ngạc đến nôn nao cả người. Sau đó liền thấy sương mù trên bầu trời Thục Sơn phái trong khoảnh khắc tiêu tan không còn chút tăm tích nào. Trăm ngàn bóng người phóng lên cao, hướng về bên này xông tới.
Khí thế như sóng biển trào dâng, như hồng thủy cuốn trôi tất cả sắt thép cứng rắn, đám người binh đoàn Tia Chớp thực lực cũng không cao, lúc này dùng Phục Ma Kim Cương kiếm tu luyện hơn một trăm năm, bộc phát ra khí thế kinh người.
Trên bầu trời THuc Sơn phái. Có vô số cường giả từ khắp mọi nơi trên Nam Châu đã tề tụ về đây. Họ đều đang bay trên trời cách chiến địa hơn trăm lý, theo dõi sát sao tình hình THục Sơn phái. Bỗng nhiên thấy đám người THục Sơn phái không ngờ đều lao tới nghênh địch, cả đám đều trợn mắt đến độ rơi cả tròng, kinh hãi đến tột đỉnh.
Thục Sơn phái cường thế vẫn không phải thể hiện tại vũ lực. Không ai dám coi thường THục Son cũng là bởi vì Thục Sơn có một thiên tài chân chính, cường giả thực sự đứng trên đỉnh cao tuyệt đối - Lăng THiên.
Thậm chí rất nhiều gia tộc hạng hai ở Nam Châu cho rằng nếu không có Lăng Tiêu tồn tại, ngay cả bọn họ THục Sơn phái cũng không bằng.
Đối mặt với trăm tên cường giả đỉnh cao cảnh giới đại viên mãn điên cuồng vây công, Thục Sơn phái co đầu rụt cổ dựa vào trận pháp để vượt qua kiếp này là lựa chọn sáng suốt nhất. Không ai dám vì vậy mà chê cười bọn họ.
bởi vì không có gia tộc nào dám nói bọn họ có đủ dũng khí để đối mặt cùng một lúc hơn trăm tên cường giả đỉnh cao cảnh giới đại viên mãn. Đừng nói là đánh, chỉ sợ ngay cả dũng khí bỏ chạy cũng không có.
Đây cũng chính là nguyên nhân những người đó chú ý trận chiến này. Bởi vì không ai biết, Thanh Thần hội sau khi hoàn toàn tiêu diệt Thục Sơn có trỏ đầu mũi giáo về phía gia tộc của hắn hay không.
- Bọn họ điên rồi sao?
Một lão già đầu hoa râm nhưng tinh thần quắc thước ánh mắt lấp lánh nhìn bầu trời Thục Sơn phái ở xa xa thì thào lẩm bẩm.
- Không, bọn họ không điên. Thục Sơn phái... chúng ta đã quá xem thường bọn họ rồi.
Một tiếng thở dài nặng nề vang lên. Người nói... chính là minh chủ Nam Châu liên minh... Tư Đồ Dũng. Hắn cố gắng lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua hai bên, nhẹ giọng nói:
- Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, Lăng TIêu lại có đột phá. Ai.
- Minh chủ, chúng ta có cần ra tay trợ giúp hay không...
Lại có một người đang đứng bên cạnh Tư Đồ Dũng nhẹ giọng nói.
TƯ Đồ Dũng khoát tay nói:
- Muộn rồi, nếu sớm biết là như vậy, vừa rồi nên đến đó. Giờ đến đó bất quá chỉ là dệt hoa trên gấm, vẽ rắn thêm chân mà thôi.
- Ý mình chủ là... THục Sơn phái sẽ thắng sao?
Người này ngưng thần nhìn tình hình bên kia, nhíu mày nói:
- Đám người Thục Sơn phái đó thực lực đâu có mạnh bao nhiêu đâu?
Sắc mặt Tư Đồ Dũng bình tĩnh, làm cho người ta nhìn không ra hắn rốt cuộc đang nghĩ đến cái gì trong đầu, cũng không giải thích vì sao THục Sơn phái sẽ thắng, chỉ nói như đinh đóng cột:
- Sẽ toàn thắng.
Mấy lời này của Tư Đồ Dũng khiến rất nhiều người hít một hơi thật sâu. Không khí lập tức trở lạnh lẽo. Mọi người cũng không có biểu hiện gì khác lạ, bởi vì mọi người, từ đầu đến giờ đều chăm chú nhìn tình hình THục Sơn phái. Một ít cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp hoặc cảnh giới đỉnh phong, thực lực hơn xa Tư Đồ Dũng đang không phục trong lòng tức giận nghĩ: "Chúng ta muốn nhìn xem Thục Sơn phái toàn thắng như thế nào".
Cách bên này không xa lắm, có minh chủ Nam Phương liên minh Tôn Thiết. Đồng thời ở bên cạnh hắn cũng có một đám người. Tôn THiết híp mắt, nhìn tình hình trận chiến bên kia, đột nhiên lắc đầu, thần tình buồn bực nói:
- Đáng tiếc, Thục Sơn phái bình an rồi.
- Bình an? Ta không hiểu bọn họ làm sao mà bình an được? Kẻ thực sự lợi hại ở Thục Sơn phái cũng chỉ có một mình Lăng Tiêu tông chủ. Trừ hắn ra... cũng chỉ có người kia của Lam gia có thể tính là mạnh. Mà phía Thanh Thần hội, các người có thấy lúc bọn hắn công kích thiên địa biến sắc không? Rõ ràng là chỉ có cảnh giới đại viên mãn cao cấp mới có thể làm ra tình trạng như thế. THục Sơn làm sao có thể thắng được?
DO Nam Phương liên minh mới thành lập chưa được bao lâu nên quy củ cũng không chặt chẽ như nam Châu liên minh. Nên cho dù có người phản bác ngay mặt Tôn Thiết, Tôn THiết cũng không thèm để ý, chỉ khẽ mỉm cười, không thèm nói nữa. Nhưng trong mắt lại hiện lên một chút thất vọng. Điều này cũng không có gì là lạ. Bởi vì hắn thật sự hy vọng cái tên đã làm Nam Phương liên minh xấu hổ mấy lần kia có thể bị người ta giết chết, cái môn phái có thể quật khởi thần tốc kia bị tai ương ngập đầu. Trong mắt hắn, Thục Sơn phái nguy hiểm hơn xa sự nguy hiểm trong Thanh Thần hội.
Diệp THiên lẳng lặng đứng lẫn trong đám người. Phía sau hắn, có một nhóm người ăn mặc khác nhau. Đám người này nét mặt nghiêm túc, không phát ra bất cứ thanh âm nào. Nếu có người biết chuyện để ý, sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên, bởi vì nhóm người phía sau Diệp Thiên này không có một ai đến từ Diệp gia.
Từ đôi mắt lạnh như băng của Diệp Thiên tỏa ra từng đợt sát khí. Thấy bên kia hai phe đang chém giết lẫn nhau, hắn rất là kích động. Hắn đx sửa Đại Nhật Kim Cương Ấn dược chín mươi phần trăm. Chỉ còn một mảnh vỡ. Đại Nhật Kim Cương Ấn sẽ có thể trở thành thần khí đứng đầu toàn bộ Thánh Vực. Không, tính luôn cả Thần Giới cũng không thần khí nào có thể vượt qua Đại Nhật Kim Cương Ấn.
Trong mắt Diệp THiên mặc dù lúc này Lăng TIêu bất ngờ biểu hiện thực lực tiền kiếp thần làm hắn có chút sửng sốt. Nhưng hắn vô cùng tự tin rằng nếu lúc này mình xuất ra Đại Nhật Kim Cương Ấn thì Lăng Tiêu kia nhất định sẽ bị hắn đánh cho hồn bay phách lạc. Nhưng người mà hắn thực sự muốn giết, lại không phải là Lăng TIêu, mà là... đám người của Thanh Thần Hội kia.
Khôgn ai hiểu rõ nội tình Thanh Thần hội hơn Diệp THiên. Không hổ là một trong những nhân vật cườg đại nhất Thần Giới năm đó, Thanh Hà vung tay quả nhiên là rộng rãi.
Sau mười lăm vạn năm bặt vô âm tín, rốt cục lại một lần nữa ra tay.
Hơn nữa, vừa ra tay đã là xuất ra một trăm tên cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp. Có trời mới biết hắn còn có bao nhiêu tín đồ như thế ở Thánh vực.
Cho nên, hung hăng như Diệp Thiên cũng vô cùng kiêng nể thủ đoạn của THanh Hà. Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn trời cao một cái, sau đó không khỏi lau bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi vào áo, thầm nghĩ: "Thanh hà, lần này ta sẽ không ra tay. Ta muốn xem bọn họ... lưỡng bại câu thương".
Bốn phương tám hướng chung quanh THục Sơn phái còn có rất nhiều cường giả. Bọn họ hoặc ẩn thân trong núi rừng, hoặc đứng trên không trung, trong lòng đều vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi.
Thục Sơn phái này toàn kẻ điên. Đối mặt với một đám cường giả cảnh giới chí đại viên mãn đông như vậy, không ngơ dám đánh trả.
Lăng TIêu nhìn mọi người đang lao tới, cũng không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên. Những cảm xúc đã chất chứa trong lòng vài chục năm, trăm năm, thậm chí hơn một trăm năm, một ngày nào đó sẽ chân chính bộc phát ra.
Chết không đáng sợ, đáng sợ là khi mất đi dũng khí đối mặt với cái chết.
- Các ngươi cũng dám ra đây sao? ha ha ha ha ha. Lăng tiêu, ta muốn giết sạch mấy ả vợ õng ẹo của ngươi, cho các ngươi đoàn tụ nơi suối vàng.
Âu Dương Thiên Phong đứng sừng sững giữa không trung, xoay người, sau đó lại cho tay vào trong lòng ngực xuất ra một vật, ném về phía chúng nữ.
Đồ vật nọ gặp gió to ra, trong nháy mắt biến thành một đám mây lớn đen như mực, chỉ nhìn hình dáng đủ làm cho người ta giật mình, càng đừng nói từ đám mây đen phát ra mùi tanh hôi vô cùng.
Đồng thời tiếng cười cuồgn ngạo của Âu Dươgn THiên Phong cũng truyền đến:
- Ha ha ha ha, các ngươi nếu đã dám xông ra tìm chết, bản tôn cũgn sẽ không khách khí. Đều đi chết cả đi.
Diệp THiên đang đứng xa xa xem cuộc chiến trong giây lát cả kinh, trong hai mắt tỏa ra ánh nhìn không thể tin nổi, miệng khẽ nhếch, hô to lên:
- Vạn độc vân! Đáng chết, ta sao lại quên mất thứ này. Thanh hà khốn kiếp, ngươi muốn hủy Thánh Vực luôn sao?
Lăng Tiêu khi nghe tiếng cười của Âu Dươgn THiên Phong truyền tới, cũng đã cảm giác được có chút bất thường. Lúc này Lăng Tiêu đột nhiên nghe tiếng tiểu yêu vang lên trong nội tâm sâu thẳm:
- Chủ nhân, để ta đến đó thu thập tên này.
Lăng Tiêu không kịp giật mình, chỉ thấy Yêu Huyết Hồng Liên kiếm hóa thành một tia sáng hồng bay về phía đám mây đen.
Lăng Tiêu không có thời gian để nghĩ nhiều,nhìn Âu Dương THiên Phong đang đứng cười cuồng ngạo giữa không trung, lập tức giận dữ, quát lên một tiếng lớn: