Lúc Thượng Quan Vũ Đồng tới cũng không thèm liếc mắt nhìn Dạ Kiêu đang ngồi bên ngoài một cái. Ngày hôm qua, tên khốn này không ngờ lại bắt mình phải gả cho tên nam nhân thô bỉ thủ hạ của hắn. Chuyện này khiến cho Thượng Quan Vũ Đồng oán hận vô cùng, nàng cũng chẳng thèm lí đến mối quan hệ giữa Dạ Kiêu và Lăng Tiêu thế nào.
Trên thực tế, hôm qua, sau khi Lăng Tiêu ngất đi, Dạ Kiêu cực kì bình tĩnh xử lí những chuyện còn lại. Đầu tiên là tên lính đánh thuê cụt tay kia, được Dạ Kiêu thăng lên làm đầu mục chủ quản hậu cần đoàn lính đánh thuê.
Đó là một chức vị được rất nhiều người thèm muốn. Tuy rằng địa vị không cao, nhưng rất béo bở. Đại Hổ bị chặt một tay coi như nhân họa được phúc. Thực tế, đám lính đánh thuê này đều là bán mạng kiếm cơm, không chừng hôm nào đó đi săn ma thú bị mất mạng như chơi. Bị an bài làm hậu cần, ít nhất về sau tính mạng xem như được đảm bảo. Cho nên mặc dù vẫn còn thèm nhỏ dãi mỹ nhân cực kì xinh đẹp kia, Đại Hổ cũng không dám đòi hỏi thêm điều gì.
Dạ Kiêu an bài như vậy, xem như đã chiếu cố hắn rồi. Đám lính đánh thuê tuy phần lớn thô bỉ hạ lưu nhưng cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc, cũng biết chừng mực.
Dạ Kiêu không chỉ phái một tâm phúc của mình tạm thời quản lí đoàn lính đánh thuê mà còn quyết định đi theo Lăng Tiêu. Trên đại lục, rất nhiều người đi theo các cao thủ. Nhưng một Ma Kiếm Sĩ bậc ba đi theo một thiếu niên cấp Kiếm Sư, chuyện này quả là lần đầu mới thấy. Cũng may mọi người đều hiểu tính Dạ Kiêu, đám người đoàn lính đánh thuê mặc dù trong lòng không muốn, nhưng cũng không dám trái ý hắn.
Chuyện đã như vậy, Thượng Quan Vũ Đồng tự nhiên cũng không đi kiếm chuyện với Dạ Kiêu, lại càng không dám để hắn gọi mình bằng sư tổ. Trời ơi, chuyện đó mới đáng sợ làm sao. Nàng chỉ lớn hơn Lăng Tiêu vài tuổi, nếu bị một nam nhân hơn ba mươi tuổi gọi bằng sư tổ, Thượng Quan Vũ Đồng sợ mình chết mất thôi.
Cho nên hai người cùng chọn cách không ai nói chuyện với ai để khỏi xấu hổ.
- Giáo sư vừa đến à.
Lăng Tiêu vừa mới ăn một chút điểm tâm, cảm giác khỏe hơn rất nhiều. Ngày hôm qua, hắn dùng bí thuật của Thục Sơn kiếm phái, thông qua một loại "thế", phát ra kiếm ý, kỳ thật cũng không phải chân chính kiếm ý.
Tâm cảnh của Lăng Tiêu đại khái tương đương với cảnh giới Kiếm Tông, còn xa mới đạt tới trình độ Kiếm Thánh, dù sao kiếp trước tu vi của hắn cũng chỉ là Kim Đan Kỳ mà thôi.
Cái này gọi là dựa thế, chính là thông qua một loại bộ pháp kì quái, mỗi một bước chân đều không ngừng phát ra uy áp, không ngừng tăng uy thế. Cuối cùng hình thành một cỗ kiếm ý hùng mạnh. Ngày hôm qua, đừng nói Dạ Kiêu chỉ là Ma Kiếm Sĩ bậc ba, cho dù là siêu cấp cường giả Ma Kiếm Sĩ bậc năm đỉnh phong như Thu Thần Đại nguyên soái, chỉ e cũng bị kiếm ý của Lăng Tiêu dọa đến phát sợ!
Kiếm ý do tu chân phái Thục Sơn kế thừa ngàn vạn năm, nào có đơn giản. Nếu không dựa vào cái gì, một Lăng Tiêu kiếp trước chỉ có tu vi Kim Đan Kỳ, kiếp này thân thể là Thiên Mạch phế vật mà có thể lĩnh ngộ kiếm ý, ngẫu nhiên tiến vào cảnh giới kiếm ý?
Chỉ có điều loại dựa thế này, tiêu hao rất lớn đối với thân thể. Cho dù sau chuyến đi Đại Tuyết Sơn, thực lực Lăng Tiêu đã tăng lên, tu vi đạt tới Kiếm Sư bậc ba nhưng cũng không thể cầm cự được lâu. Cũng may, loại kiệt sức này rất nhanh sẽ khôi phục lại, hơn nữa còn có thể đề thăng thực lực của Lăng Tiêu.
Hơn nữa, vì Thượng Quan giáo sư vẫn luôn quan tâm đến mình, Lăng Tiêu cho rằng việc này là rất đáng giá.
Thượng Quan Vũ Đồng búi cao mái tóc dài, lộ ra một cái cổ cao trơn bóng mịn màng, mở to đôi mắt mang theo chút ân cần nhìn Lăng Tiêu, khẽ mở miệng nói:
- Lăng Tiêu, cậu không sao chứ?
Nàng không giống như những Đại Kiếm Sư khác, ngay cả Tiêu Lâm cũng chỉ có thể loáng thoáng cảm giác được sự bất thường của Lăng Tiêu, nhưng tuyệt không nghĩ ngày hôm qua Lăng Tiêu dùng không ngờ là kiếm ý mà chỉ có Kiếm Thánh mới có thể sử dụng!
Dù sao, Kiếm Thánh sống xa cách với mọi người. Ngay như cao thủ cấp bậc Kiếm Tông, người bình thường gần như không gặp bao giờ!
Dạ Kiêu biết đến kiếm ý là do trên kiếm kỹ Hỏa Long Vũ của hắn có nói vài câu về thực lực của Kiếm Thánh, trong đó có hai chữ kiếm ý này. Trước nay Dạ Kiêu không hiểu, cho đến hôm qua, đến lúc bị sát khí lạnh lẽo mang theo khí tức tử vong bao phủ hắn, hắn liền minh bạch. Hóa ra kiếm ý là khủng bố như thế đó. Điều này càng làm ham muốn trong lòng hắn trở nên mãnh liệt. Thực lực cũng giống như quyền lợi, chỉ cần ngươi có thể nắm trong tay, thì vĩnh viễn sẽ không muốn buông tay.
Thượng Quan Vũ Đồng cùng với sư phụ là Thu Nguyệt Dao càng biết nhiều hơn về chuyện đó! Bởi vì sư phụ nàng đến từ môn phái ẩn tàng, kì thật trong phái có Kiếm Thánh tồn tại, nhưng nghe nói đã bế quan rất nhiều năm. Cho nên, hiểu biết về Kiếm Thánh của Thượng Quan Vũ Đồng hơn xa những người bình thường khác. Đương nhiên, cùng với biểu hiện khác thường của Lăng Tiêu ngày hôm qua, lại liên tưởng đến mấy chuyện trước đó, Thượng Quan Vũ Đồng càng khẳng định rằng sau lưng Lăng Tiêu nhất định có một sư môn tương đối hùng mạnh, thậm chí là mạnh hơn sư môn của mình!
Lăng Tiêu gật gật đầu:
- Cảm ơn giáo sư lo lắng. Ta không sao.
- Ừm. Không có việc gì là tốt rồi, ta còn phải cảm tạ cậu rất nhiều.
Thượng Quan Vũ Đồng nói xong, liếc mắt ra ngoài xe ngựa, hơi bĩu môi, thầm nghĩ: "Dạ Kiêu đúng là một nhân vật lợi hại, không ngờ có tầm nhìn như thế, lại càng không ngờ kiếm kĩ của hắn cũng rất lợi hại! Tuy rằng năm đó đã nghe nói hắn rất mạnh, nhưng lần này cùng hắn giao chiến mới hiểu được hắn không phải là chỉ có danh hão a!
Lăng Tiêu cười nhẹ:
- Giáo sư làm cho ta nhiều việc như vậy, ta là học sinh coi như là hồi báo một chút.
Thượng Quan Vũ Đồng cười thản nhiên, bất ngờ nói:
- Lăng Tiêu, còn nhớ giáo sư từng nói, tin rằng cậu chắc chắn sẽ rất nhanh đạt đến cảnh giới Kiếm Sư. Ta cảm giác tố chất thân thể cậu bây giờ, hẳn là đã đạt đến cảnh giới Kiếm Sư rồi. Hay là, chúng ta thí nghiệm đi.
Kỳ thật Thượng Quan Vũ Đồng cảm thấy tò mò rất nhiều đối với kiếm kĩ thần bí trên người Lăng Tiêu nhưng cũng không hỏi đến. Dù sao, những loại chuyện như thế này, khinh suất hỏi đến dễ làm người ta thấy mình vô lễ, cho dù là nàng cũng không dám hỏi!
- Làm sao để thí nghiệm?
Lăng Tiêu ngượng ngùng hỏi.
-...
Thượng Quan Vũ Đồng không nói gì, liếc mắt nhìn Lăng Tiêu một cái, nói:
- Xuống dưới!
Một khối tinh thạch chừng một thước vuông, đặt trên một khối đá to ven đường. Thượng Quan Vũ Đồng nhìn thấy vẻ tò mò thên mặt Lăng Tiêu, trong lòng buồn bực thầm nghĩ: "Tại sao hắn ngay cả thí nghiệm tinh thạch dường như cũng chưa từng thấy qua? Không phải trước kia hắn từng thử qua rồi mà?"
Nàng làm sao biết được, Lăng Tiêu không phải là Lăng Tiêu trước kia. Đối với Lăng Tiêu gốc, thí nghiệm quả thực chính là kiếp nạn, căn bản là không muốn nghĩ tới. Hơn nữa, Lăng Tiêu cũng không phải dung hợp hoàn toàn trí nhớ, cho nên không ngờ lại không nhớ chút nào đến chuyện này.
Thượng Quan Vũ Đồng sợ hắn mất mặt, đành phải thấp giọng giải thích:
- Đây là phát minh của Kiếm công hội. Cấp bậc từ Kiếm Sư trở xuống đều có thể dùng tinh thạch này để phán đoán tu vi. Chỉ có đạt đến Đại Kiếm Sư mới phải tới Kiếm công hội xác định. Kiếm Thị là một loại tinh thạch. Kiếm Sư là một loại tinh thạch khác. Tinh thạch của Kiếm Thị có hồng, cam, vàng, lục, thanh, lam, tím, đen, trắng chín loại màu sắc từ cao đến thấp, mỗi loại đại biểu một bậc. Mà Kiếm Sư chỉ có hồng, cam, vàng, lục, thanh, tím sáu màu, cũng là từ cao đến thấp.
Lăng Tiêu gật đầu. Hơn năm mươi học sinh, bốn giáo sư cùng với Dạ Kiêu luôn ngoan ngoãn nghe lời, ở đằng sau mang theo vẻ tỏ mò chăm chú nhìn xuống.
Từ tay Thượng Quan Vũ Đồng, hắn nhận lấy một thanh kiếm bình thường, hướng về phía khối tinh thạch, quát lên một tiếng, chém xuống!